Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ashita, Hadashi de Koi.

(Đang ra)

Ashita, Hadashi de Koi.

Misaki Saginomiya

Tôi sẽ dốc hết sức mình để viết lại ba năm thanh xuân này!Một câu chuyện tình yêu thanh xuân làm lại từ đầu, khởi nguồn từ ngày tốt nghiệp (sự kết thúc).

24 22

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

8 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

39 72

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

250 4563

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

185 2572

Quyển 9 - Mở đầu

Ai chết vào sáng thứ Bảy.

Cuối cùng, Mụ Phù Thủy đã nói đúng.

Viên đạn bạc kia không dừng lại cho đến khi nó phá hủy cả thế giới (Ai).

Người ta nói, khi một người qua đời, thân thể sẽ nhẹ đi bằng trọng lượng của một viên kẹo.

Người ta nói đó là trọng lượng linh hồn của người đó, hoặc là trọng lượng của ý chí đã mất đi.

Điều này có xảy ra với tôi không? Tôi có nhẹ đi một viên kẹo không?

Tôi nghĩ thật là phiền phức. Nghe thế này có lẽ vài người sẽ tức giận, nhưng tôi không hề muốn giảm cân, ngược lại còn muốn tăng thêm nữa kìa.

Nói rõ hơn thì, tôi cần tăng thêm mười ký nữa. Tôi đã đủ cao rồi, nhưng tôi muốn cao thêm ba mươi phân nữa cơ.

Không.

Phải nói cho đúng thì, đó là những điều tôi đã từng mong ước.

Tôi sẽ không cao thêm nữa, sẽ không tăng cân được nữa. Linh hồn tôi đã nhẹ đi một viên kẹo, và trong tôi có một lỗ hổng rất lớn. Nhưng cơ thể tôi thì lạnh buốt và nặng nề, xương cốt tôi kêu răng rắc, da thịt thì cọ sát. Chẳng nóng cũng chẳng lạnh. Chẳng đau đớn cũng chẳng buồn bã.

Thế nhưng,

Tôi lại thấy kỳ lạ làm sao, một nỗi hối tiếc kỳ lạ.

Tôi muốn nói lời xin lỗi với mọi người.

Bố.

Mẹ.

Con xin lỗi.

Chắc chắn hai người sẽ không muốn một kết cục như thế này, nhưng con không thể dừng lại được nữa rồi.

Anh Julie.

Chị Scar.

Tôi xin lỗi.

Cô Dee.

Anh Alice.

Tôi xin lỗi.

Nhưng tôi lại không hề hối hận.

Và tôi hối tiếc nhất cũng vì điều đó.