Chaika, Công Chúa Quan Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1981

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 11008

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Tập 03 - Chương 5

Cỗ xe <Svetlana> vừa chạy trên con đường đêm vừa kéo theo vệt âm thanh ì ạch của động cơ.

Lái xe vào ban đêm, lại còn trên một con đường biên giới không được bảo trì đầy đủ, tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm như lật xe hay va chạm do tầm nhìn hạn hẹp và thiếu ngủ, thế nhưng── với những kẻ đang bị truy đuổi, họ không thể lúc nào cũng chỉ lo nghĩ đến sự an toàn.

Đặc biệt là khi đã bị Biệt đội Gillette đuổi kịp một lần ở thị trấn Rademio, họ buộc phải nhắm mắt làm ngơ trước vài phần hiểm nguy để nới rộng khoảng cách với chúng.

「……Phù.」

Trên ghế người lái, Toru thở dài.

Tạm thời, sau khi ra khỏi 『Thung lũng không trở về』, cậu không còn chạm mặt thành viên nào của Biệt đội Gillette. Cũng có thể── chính bọn chúng lại đang bị mắc kẹt trong một ảo ảnh nào đó và không thể di chuyển. Nếu chúng bị tiêu diệt toàn bộ thì tốt cho Toru quá, nhưng…… cậu không phải là kẻ lạc quan đến mức tin vào điều đó mà lơ là cảnh giác.

「Toru. Mệt?」

Ngồi bên cạnh điều khiển cỗ xe, Chaika nghiêng đầu hỏi.

「Ừm, cũng hơi hơi.」

Theo một nghĩa nào đó, Chaika có mệt mỏi ngang với Toru cũng chẳng có gì lạ, nhưng trông cô không có vẻ gì là kiệt sức, thậm chí còn có phần vui vẻ khi lái chiếc <Svetlana>.

「Còn cô thì sao?」

「Ừm…」

Chaika suy nghĩ một chút rồi nói.

「Thể lực. Ma lực. Khác nhau.」

「Vậy à?」

「Vâng.」

Thôi thì, nếu một Pháp sư như Chaika đã nói vậy thì chắc là vậy thật.

Dù sao đi nữa, người duy nhất có thể điều khiển cỗ xe này là Chaika, một Pháp sư, nên Toru cũng không thể khuyên cô 『nghỉ ngơi trước đi』. Cùng cô thức gần như trắng đêm để lái xe, ngồi trên ghế phụ và làm bạn nói chuyện để cô không ngủ gật đã là sự giúp đỡ hết mình của cậu rồi.

「……Mà khoan đã.」

Toru chợt nhớ đến thiết bị ma thuật cỡ lớn trong 『Thung lũng không trở về』 và hỏi.

「Sau khi khởi động thiết bị ma thuật đó, chẳng phải người không phải Pháp sư cũng có thể điều khiển nó ở một mức độ nào đó sao?」

「Ừm…… Đúng. Nhưng di chuyển. Cần điều chỉnh.」

「À, ra vậy. Vì cái đó không hề di chuyển mà.」

Ma thuật bị ảnh hưởng bởi địa điểm.

Việc điều chỉnh đó đòi hỏi kinh nghiệm và kiến thức của Pháp sư. Cơ quan ma thuật điều khiển cỗ xe này cũng tương tự── nghe nói nếu không điều chỉnh lại thuật thức sau mỗi khi di chuyển một khoảng cách nhất định, nó sẽ ngừng hoạt động.

Ngược lại, thiết bị ma thuật trong 『Thung lũng không trở về』 được cố định tại một chỗ và không di chuyển.

Có lẽ chính vì vậy mà sau khi Pháp sư qua đời, thuật thức vẫn không bị phá vỡ và tiếp tục tự động vận hành──

「Thiệt tình…… thấy bế tắc thật đấy.」

Toru vừa vươn người trên ghế lái vừa nói.

「Lập được chiến công hiển hách đến mức được gọi là Anh hùng. Chắc cũng kiếm được số tiền đủ để cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc. Lại còn có cả 『di hài』 nữa chứ. Vậy mà lại đâm ra mất niềm tin vào con người, để rồi cuối cùng chết khô dưới đáy thung lũng. Dù mình chẳng nói chuyện với lão ta bao giờ── nhưng mà, không biết cả cuộc đời lão rốt cuộc là vì cái gì nhỉ?」

「…………」

Chaika im lặng.

Đối với cô, Simon Scania là kẻ thù của cha mình, nhưng…… sau khi chứng kiến cái chết thảm thương đó, có lẽ cô cũng cảm thấy có chút xót thương.

「……Chợt nghĩ thôi.」

Toru vừa ngước nhìn bầu trời đêm vừa nói.

「Chaika, lúc trước cô nói Simon Scania chuẩn bị ma thuật ảo ảnh đó là do 『sở thích』. Nhưng liệu lão ta…… có thực sự vui vẻ với chuyện đó không?」

「……?」

Chaika nghiêng đầu.

「Không…… chỉ là giả thuyết thôi.」

Toru bất giác cầm lấy cuốn sổ đặt bên cạnh.

Đó là cuốn sổ được tìm thấy cạnh thi thể của Simon Scania dưới đáy thung lũng.

「Tôi nghĩ, biết đâu lão ta lại mong chờ một ngày nào đó ảo ảnh do chính mình tạo ra sẽ bị phá vỡ……」

「Mong chờ……?」

「Một kẻ không còn tin tưởng bất kỳ ai, lại đi chế giễu những người tin tưởng người khác là lũ ngu ngốc…… chỉ để làm vậy thôi thì tôi thấy chuyện đó vẫn quá sức vòng vo.」

Sự căm ghét và phẫn nộ giống như ngọn lửa.

Khi đã bùng lên vượt quá một giới hạn nhất định…… nó sẽ nuốt chửng mọi thứ xung quanh để tiếp tục tồn tại và phình to hơn nữa. Phải chăng chính Simon Scania cũng không thể kiểm soát được cơn cuồng nộ cuộn xoáy trong lòng mình.

Không thể tin tưởng.

Nhưng lại muốn tin tưởng.

「Vậy nên, có lẽ là ngược lại──」

Phải chăng lão ta…… đã luôn chờ đợi một ai đó đến để phá tan nỗi ám ảnh của mình.

Một người không gục ngã trước sự phản bội của những kẻ mình tin tưởng, mà vẫn vững bước tiến về phía trước với niềm tin của bản thân.

Phải chăng lão đã tìm kiếm một người có thể khiến mình tin vào việc tin tưởng.

Thế nhưng, càng tìm kiếm, lão lại càng chứng kiến vô số cảnh phản bội…… và Simon Scania dần tuyệt vọng với loài người.

Nếu vậy, Pháp sư đó, dù khao khát 『niềm tin』 đến mức sẵn sàng vứt bỏ cả địa vị, danh vọng lẫn tiền bạc── lại chết trong sự tuyệt vọng về chính 『niềm tin』 ấy.

「Đúng là một câu chuyện không lối thoát. Giá mà…… chúng ta gặp được lão sớm hơn một chút……」

Toru không biết Simon Scania đã chết khi nào. Nhưng nếu gặp được khi lão còn sống── có lẽ Toru đã có thể dùng chính bản thân mình để phủ nhận sự tuyệt vọng của lão.

「……Toru, tốt bụng.」

Chaika mỉm cười dịu dàng và nhận xét.

「Hử? Vậy à?」

「Ừ. Không giống. Một Saboteur.」

「…………Akari cũng từng nói điều tương tự.」

Thật lòng mà nói, Toru không hề tự nhận mình là người tốt bụng.

Cậu chỉ nghĩ rằng nếu mình ở vào vị trí của Simon Scania, chắc sẽ không chịu nổi. Mức độ có thể khác nhau, nhưng vì đã từng trải qua cảm giác bị lòng báo thù ám ảnh, từng đánh mất hy vọng, nên Toru có thể hình dung được nỗi dằn vặt của lão.

「Chết trong niềm tin, và chết trong hoài nghi……」

Toru ngước nhìn bầu trời đêm, thì thầm.

「Đằng nào cũng chết, thà chết mà tự hào về một bản thân đã biết tin tưởng còn hơn.」

「…………」

「Mà, thôi được rồi.」

Toru nhún vai.

Chuyện đã qua rồi. Bây giờ có than khóc cho nỗi tiếc nuối của người đã khuất cũng chẳng ích gì.

「Toru.」

「Hử?」

「……Ảo ảnh. Tôi và Toru. Hai người……」

Chaika chợt cúi đầu, hai má ửng đỏ.

「Ể? À── à à.」

Toru gãi má, cười khổ.

「Cô thấy hết rồi nhỉ. Mà── xin lỗi, đừng bận tâm.」

Đó là chuyện về mối quan hệ giữa Toru và Chaika trong ảo ảnh.

Có lẽ để tạo ra 『người mà cậu tin tưởng nhất』, thiết lập Toru và Chaika thành một cặp tình nhân là điều cần thiết. Bỏ Fredrika qua một bên, sở dĩ đối tượng không phải Akari có lẽ là vì bị người yêu phản bội trông sẽ đau đớn hơn bị anh em phản bội── hoặc, là vì chính Simon Scania đã từng bị người bạn đời của mình phản bội.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là ảo ảnh.

Hoàn toàn không liên quan gì đến Chaika ngoài đời thực── có lẽ vậy.

「……Tôi. Tuyệt đối. Không phản──」

「Vốn dĩ chuyện đó là không thể nào rồi.」

Lời của Toru chen ngang câu nói thì thầm của Chaika.

「Tôi với Chaika mà thành đôi á── cô thấy sao?」

「Mưi?」

Chaika ngơ ngác chớp đôi mắt màu tím.

「Thấy gượng gạo lắm đúng không?」

「…………」

「Phải có chút gì đó gọi là thực tế chứ, đúng không?」

「…………」

「Mà chắc họ cũng không thể chọn Akari được. Còn Fredrika thì ngay từ đầu đã luôn mồm đòi giết tôi rồi, nên dùng phép loại trừ thì chọn Chaika cũng là bất đắc dĩ thôi.」

Vì chính bản thân đã bị lún sâu vào ảo ảnh gượng gạo đó, Toru vừa cảm thấy xấu hổ vừa buột miệng nói ra những lời bao biện.

Nhưng──

「Chaika?」

「…………」

Chẳng biết từ lúc nào, Chaika đã cau mày, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trông cô có vẻ như đang bực mình chuyện gì đó.

「Gì thế?」

「…………」

Chaika vẫn im lặng, mặt mày hậm hực.

「……Chịu thua thật.」

Con người thật khó hiểu. Đàn ông và phụ nữ lại càng khó hiểu hơn.

Nhưng── dù vậy vẫn có thể tin tưởng.

Không phải đổ trách nhiệm cho đối phương, mà là bằng chính trách nhiệm của bản thân.

Vì── chính bản thân mình.

Điều đó chắc chắn là một điều tuyệt vời.

Vì vậy……

「Là đơn phương── sao?」

Như vậy cũng được.

Thậm chí chính vì thế nó mới có ý nghĩa.

(Chắc đây cũng là điều mà Hasumin đã nói.)

Vừa ngắm nhìn bầu trời đêm── Toru vừa lặng lẽ mỉm cười.

**Chương 7**

**Lời bạt**

Xin chào, tôi là Sakaki, một người viết light novel đây.

Tôi xin gửi đến các bạn tập thứ ba của 『Hitsugi no Chaika』.

Khi lên kế hoạch cho một tiểu thuyết, tôi thường có hai hướng đi.

Một là, tôi tự mình nhào nặn những cốt truyện mà tôi vẫn thường tưởng tượng, rồi tổng hợp lại thành một bản kế hoạch và đệ trình.

Hai là, tôi xây dựng lại từ đầu, từ thế giới quan, nhân vật, cho đến tóm tắt cốt truyện, đồng thời lồng ghép các thể loại và yếu tố được biên tập viên phụ trách hoặc tổng biên tập yêu cầu.

Nhân tiện, Chaika thuộc trường hợp thứ hai.

Vì vậy──

「Sakaki-san. Các nhân vật chính đã ra mắt đông đủ rồi, vậy nên tiếp theo hãy viết một câu chuyện giúp sợi dây gắn kết của họ thêm sâu sắc nhé!」

「Sâu sắc hơn ạ?」

「Đúng vậy, sâu sắc hơn.」

「Mà ở tập hai họ đã chiến đấu đến mức liều cả mạng rồi còn gì (không có gắn kết thì không thể nào làm được)!」

「Sâu sắc hơn cả thế nữa cơ!」

「Vậy là mối quan hệ sâu đậm hơn sao ạ? (Giữa ai với ai?)」

「Không phải.」

…………

Sau những cuộc trao đổi như vậy, tôi đã quyết định viết một câu chuyện về việc làm sâu sắc thêm sợi dây gắn kết.

Nhưng mà, nói cho cùng thì "sợi dây gắn kết sâu sắc hơn" là gì nhỉ?

Con người có một thói xấu là khi dùng một cái nhãn gọi là 『từ ngữ』, chúng ta thường ảo tưởng rằng chỉ cần biết từ đó là đã hiểu được khái niệm của nó. Ngay cả tôi, nếu không để ý thì cũng hay mắc phải.

Và... sợi dây gắn kết, nói cách khác là sự liên kết, và việc nó sâu sắc hơn nghĩa là nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi nghĩ rằng sự liên kết giữa người với người chính là 『sự tin tưởng』.

Thế rồi tôi lại suy ngẫm, vậy 『tin tưởng』 là gì.

Thú thật, tôi không thích từ 『tin tưởng』 cho lắm.

Tôi nhớ có một câu thoại trong một cuốn tiểu thuyết nào đó: 『Kẻ nói "Tôi tin cậu sẽ làm được" để xúi giục người khác thì khi thất bại, gần như chẳng bao giờ chịu trách nhiệm』── Nói thế nào nhỉ, tôi có cảm giác 『tin tưởng』 thực ra là một hành vi cực kỳ vô trách nhiệm.

Nó cũng trông giống như một dạng ngưng trệ tư duy.

Chỉ bằng một câu 『Vì tôi tin tưởng』 mà vứt bỏ mọi nghi ngờ hay do dự, đó chẳng phải là một cái nhìn hạn hẹp sao? Có một từ gọi là cuồng tín, và tôi thậm chí còn nghĩ rằng, phải chăng 『tin tưởng』 chỉ là một mỹ từ để che đậy cho việc từ bỏ suy nghĩ, và chính vì thế mà người ta mới không còn nghi ngờ cả những lý lẽ vô lý mà người ngoài không thể nào hiểu nổi.

Nhưng mặt khác, việc 『không tin tưởng bất cứ ai, bất cứ điều gì』 lại hoàn toàn không thực tế.

Một người lúc nào cũng nghi ngờ tất cả mọi người, mọi vật thì chắc chắn không thể hạnh phúc được.

Vậy thì... ranh giới giữa đúng và sai, giữa lợi và hại của việc 『tin tưởng』 nên được vạch ra ở đâu đây?

Ở tập một, tôi đã viết rằng 『Hitsugi no Chaika』 này đã mạnh dạn sử dụng lại cách sắp xếp nhân vật và cấu trúc cơ bản giống như tác phẩm trước của tôi, 『Scrapped Princess』, chẳng hạn như 『ba nhân vật chính + một con rồng』, 『cuộc hành trình bị truy đuổi không ngừng nghỉ』. Nhắc mới nhớ, tựa đề đầu tiên tôi đặt cho tác phẩm đó (dĩ nhiên là đã bị loại) là 『Responsible Trust』.

Sự tin tưởng có trách nhiệm.

Đó là── cái gì.

Có lẽ sau mười năm, chính tôi cũng đã quay về với điểm xuất phát của mình.

Vâng, tôi đã viết cuốn sách này trong khi cứ miên man suy nghĩ về những điều như vậy.

Còn kết luận được đưa ra trong tác phẩm này là gì── thì mong các bạn hãy đọc chính văn để biết câu trả lời.

Cuối cùng.

Như mọi khi, tôi xin gửi lời cảm ơn đến biên tập viên phụ trách M-san và họa sĩ Namaniku ATK-san.

Và xin cảm ơn tất cả những người đang cầm trên tay cuốn sách này (tôi thành tâm tin tưởng rằng các bạn sẽ mua nó & hoặc đã mua nó rồi. Vâng).

Vậy thì, hẹn gặp lại các bạn trong cuốn sách tiếp theo.

11/9/2011

Sakaki Ichirou