Chaika, Công Chúa Quan Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1981

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 11008

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Tập 04 - Chương 4

SELECTION of SERVANT

Khung cảnh xung quanh thác nước đã trở nên vô cùng thảm thương.

Xác của những sinh vật trông như chim chóc vương vãi khắp nơi, mặt đất quanh thác còn rải rác cả xác cá. Có lẽ chúng bị cuốn trôi theo xác chim, nhưng mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy cả khu vực, bốc lên một mùi hôi đến khó chịu.

Nói là “sinh vật trông như chim” – là bởi không dám khẳng định chắc chắn, vì không một cái xác nào còn nguyên vẹn. Hoặc là bị chém đứt làm đôi, hoặc là bị chặt đầu, hoặc là bị khoét một lỗ thủng ngay giữa thân… thế nhưng, cảnh tượng những con quái vật dị hình nằm bất động trên mặt đất lại trông có phần phi thực tế.

Ngoài ra – mặt đất và cây cối xung quanh đều ướt sũng, như thể vừa có một trận mưa như trút nước. Những giọt nước lấp lánh đọng trên đầu lá và ngọn cành, vài chỗ trên mặt đất còn trở nên lầy lội.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây?

「…Hửm?」

Người đang chống tay bên hông nhìn quanh là gã lính đánh thuê hộ pháp – Nikolai.

Tất nhiên gã mặc giáp da cứng và mang theo một thanh Comblade, nhưng ngoài ra còn trang bị đầy đủ những vật phẩm lặt vặt khác như dao găm dự phòng hay dây xích – một bộ trang bị hạng nặng. Đây hoàn toàn là bộ dạng khi lâm trận.

Những người khác đứng cạnh gã cũng vậy.

「Chuyện này là sao…」

Ngoài thanh trường kiếm là vũ khí thông thường, Alberic còn đeo thêm hai con dao găm dự phòng bên hông, và còn mặc cả giáp tấm ở những vị trí hiểm yếu. Trên lưng gã là một chiếc mũ giáp đơn giản trông như một cái băng đầu cỡ lớn – khi vào trận chiến, gã sẽ đội nó lên. Vì đang ở trong núi nên gã đã tránh trang bị quá nặng – nhưng nếu ở đồng bằng, có lẽ gã đã mặc một bộ giáp toàn thân hoàn chỉnh.

Trông qua thì Vivi có vẻ ăn mặc bình thường – nhưng bên dưới lớp áo choàng, cô giấu một lượng ám khí nhiều gấp đôi ngày thường. Ngay cả Zita, người thường không mang trang bị chiến đấu, cũng mặc một bộ giáp đơn giản và ôm một cây Gundo.

Alberic và đồng đội đã tức tốc đến đây sau khi nhận được liên lạc từ Mateus.

Cụ thể, một con chim bị gã điều khiển tâm trí đã mang một mảnh giấy đến chiếc April. Trên mảnh giấy có ghi một câu 『Tìm thấy Chaika』 cùng với địa điểm.

Các thành viên Biệt đội Gillette đến đây với quyết tâm bắt giữ nhóm Chaika lần này.

Bộ trang bị hạng nặng là một minh chứng cho quyết tâm đó, nhưng đồng thời cũng là để đề phòng khả năng một con Dragoon lại xen vào.

Thế nhưng…

「Cockatrice…」

Zita lẩm bẩm trong khi nhìn xuống những cái xác la liệt.

「Đây là lần đầu tiên tôi thấy tận mắt.」

「Chà, về mức độ nguy hiểm thì con Feyla nào cũng nguy hiểm cả… nhưng Cockatrice thì đặc biệt hơn,」 Nikolai gật đầu.

Dù không có sức mạnh gây chết người, 『Cái nhìn』 của Cockatrice có tầm ảnh hưởng rất xa và làm rối loạn các giác quan, nếu con người đối mặt với nó, gần như không thể thắng nếu không dùng phép thuật. Hơn nữa, Cockatrice đi săn theo bầy nên việc chạy trốn cũng rất khó khăn.

Vì thế, phần lớn những ai chạm trán chúng đều bỏ mạng, còn nếu không muốn chết, chỉ có thể quan sát từ xa để không bị chúng phát hiện – đó là nhận thức chung về loài Cockatrice. Điều này cũng tương tự với các loài Feyla khác.

「Chắc là do Mateus điều khiển rồi,」 Nikolai nói, cúi xuống dùng ngón tay nhón lấy một trong những cái xác đã tan nát.

「Chẳng lẽ ngẫu nhiên chúng lại tụ tập ở đây được.」

「Đúng vậy ạ,」 Zita gật đầu.

「Và rồi – chúng đã bị đám Saboteur kia hạ gục, nhỉ,」 Alberic cũng quỳ một chân xuống đất.

Gã cũng đang chau mày nhìn ngắm xác của những con Cockatrice –

「Nikolai.」

「Vâng.」

「Cái xác này – tuy nhiên…」

「Vâng. Có chút kỳ lạ ạ,」 Nikolai nhặt một con Cockatrice lên – hay đúng hơn là một phần của nó.

「Vết cắt này không phải do đoản kiếm hay chùy sắt.」

「Là gì nhỉ? Vết cắt trông hỗn loạn một cách kỳ lạ.」

「Chắc không phải là cưa đâu ạ.」

Alberic và Nikolai nhăn mặt nhìn nhau.

Từ phía sau hai người, Vivi vừa nhìn vào thứ trên tay họ vừa nói –

「Có lẽ là Xà giảo kiếm.」

「Trước đây em từng thấy vết cắt của Xà giảo kiếm. Trông y hệt.」

「Xà giảo kiếm là cái đó sao?」 Nikolai đứng dậy, nhăn mặt. 「Thanh dị hình kiếm dùng để tấn công bất ngờ ấy à?」

「Vâng. Tuy không thích hợp cho những trận đấu kiếm đường hoàng, nhưng xét về khoản tấn công đối thủ một cách bất ngờ, nó cực kỳ hiểm ác.」

Vivi nói với một nụ cười gượng gạo.

「Loại nhỏ thì cả sát thủ cũng dùng. Nói là kiếm nhưng gọi là 'roi có thể cắt' thì đúng hơn.」

「Hừm…」 Alberic lẩm bẩm, một tay vuốt cằm. 「Vậy là sao? Đám Saboteur đó đã dùng Xà giảo kiếm à?」

「Saboteur dùng đủ loại vũ khí mà. Chuyện đó không phải là không thể.」

Kẻ câu nệ vũ khí thường là kỵ sĩ hoặc kiếm sĩ. Còn Saboteur thì chỉ cần có thể sử dụng, đến cả viên đá ven đường cũng biến thành vũ khí.

「Tuy nhiên… nhìn những cái xác khác, có cả vết cắt của song đoản kiếm thông thường và vết thương có vẻ do chùy sắt gây ra. Cả hai đều là vũ khí dùng hai tay, nên chắc không thể đổi qua đổi lại dễ dàng như vậy…」

「Dù sao thì, có vẻ chúng ta đã đến muộn,」 Alberic cũng đứng dậy và nhìn quanh.

「Có lẽ vậy,」 Nikolai nhún vai.

Kẻ đã giết những con Cockatrice này, dù là đám Saboteur tên Toru và Akari hay kẻ khác, đều đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Cũng không thấy Mateus và Leonardo, những người hẳn cũng đã ở đây.

「Dù một người có đuổi theo nhóm Chaika kia đi nữa, đáng lẽ người còn lại phải ở lại để liên lạc chứ nhỉ.」

「…Nếu xét khả năng thì,」 Zita nghiêng đầu, đặt ngón trỏ lên trán và nói, 「có hai nhóm đối tượng cần truy đuổi, nên họ đã chia nhau ra…」

「Là kẻ dùng Xà giảo kiếm sao,」 Alberic lẩm bẩm.

「Lý lẽ cũng hợp lý. Vốn dĩ với số lượng Cockatrice đông thế này, lại còn tấn công bất ngờ, thì nếu đối phương chỉ có ba người thì việc hạ gục họ cũng không có gì lạ,」 Nikolai cũng đồng tình.

「Dù thế nào, nếu đúng như vậy, với tính cách của Mateus và Leonardo, họ sẽ để lại một lời nhắn hay gì đó chứ.」

「Hãy thử tìm kiếm quanh đây một chút. Zita, Vivi, hai người quay lại chiếc April đi. Biết đâu có liên lạc từ họ rồi. Tôi và Nikolai sẽ tìm quanh đây một lát rồi quay lại.」

「Rõ ạ!」

Hai cô gái đồng thanh gật đầu trước mệnh lệnh của đội trưởng.

Cô gái – ngơ ngác chớp mắt lia lịa.

「Ủa? Có chuyện gì vậy?」

Một câu hỏi với giọng điệu vô tư lự… nhưng không có ai trả lời.

Tất nhiên, đối phương không phải đang ngủ, cũng không phải không nghe thấy câu hỏi của cô. Lại càng không phải đã chết. Chỉ là họ đã kiệt sức đến nỗi lười biếng trả lời mà thôi.

Toru, Akari và Chaika Đỏ.

Ba người đang nằm vật vờ bên cạnh chiếc Svetlana đã bị vùi lấp một nửa trong đống gạch vụn, tại một góc của một thành phố hoang tàn đầy những ngôi nhà đổ nát.

Hơn nửa ngày đã trôi qua kể từ trận chiến bên thác nước… ba người đã cố gắng hạ gục bầy Cockatrice và thoát khỏi nơi đó. Vốn dĩ đối thủ là chim, nên chỉ vung vẩy đoản kiếm hay chùy sắt bình thường thì cũng chẳng thể làm chúng bị thương được. Nhóm Toru đã phải rất vất vả mới hạ được hơn mười con Cockatrice.

Nhưng những chuyện đó, cô gái này làm sao hiểu được.

「…………」

Cô gái – Fredrika, với đôi mắt đỏ của mình, lần lượt nhìn Toru, Akari, rồi đến Chaika Đỏ.

Chẳng bao lâu, Fredrika nhìn Chaika Đỏ với vẻ hứng thú rồi hỏi:

「Chaika, cậu đổi kiểu tóc à?」

「…………Này,」 Toru đáp lại với vẻ mặt chán chường. 「Bộ cô thấy Chaika này giống với Chaika mọi khi lắm sao?」

「Hửm? Là Chaika mà, phải không?」

Fredrika nghiêng đầu.

「Nhìn kỹ đi. Là người khác đấy.」

「Vậy sao?」

Fredrika lại nhìn Chaika một lần nữa – rồi lại bối rối nghiêng đầu sang phía ngược lại.

「Tóc bạc, mắt tím mà.」

「Thì đúng là vậy, nhưng…」

「Cũng có hai tay hai chân mà?」

「Ai mà chẳng vậy!? Con người không thể biến đổi tùm lum như cô được đâu!」

「Vậy à?」

A ha ha ha – Fredrika cười sảng khoái.

Cô nhắm mắt lại, khịt khịt mũi rồi nói thêm.

「Mùi cũng giống hệt nên tôi không nhận ra.」

「…Cái gì?」

「Mùi cũng giống hệt nhau đó? Nhưng lại là người khác à. Trùng hợp, trùng hợp ghê.」

「…………」

Toru chau mày im lặng.

Tóc bạc. Mắt tím. Và cái tên Chaika. Cho đến đó thì có thể là một mánh khóe nào đó – dù là để tự xưng là con gái của 『Hoàng Đế Cấm Đoán』 đi nữa – vẫn có thể bắt chước được.

Nhưng đến cả mùi cơ thể cũng giống nhau, liệu có thể xảy ra chuyện đó không?

Hay cái câu “mùi cũng giống hệt” chỉ là lời nói bừa của Fredrika?

「Nhưng nếu không phải là Chaika, vậy thì là ai?」

「Chuyện đó thì…」

Toru ngập ngừng. Trong trạng thái lười cả mở miệng nói chuyện thế này, anh thật sự không có sức để giải thích dài dòng.

「Mà, cũng là Chaika thôi…」

「…………?」

Fredrika ngồi xổm xuống trước mặt Toru, dùng đôi mắt đỏ của mình nhìn chằm chằm vào mặt anh.

「Toru, có phải cậu đang coi thường tôi không?」

「Không có đâu. Chính tôi cũng đang không biết phải giải thích thế nào đây này.」

Sau khi gầm gừ đáp lại – Toru quay sang nhìn Chaika Đỏ.

「Các người rốt cuộc là cái quái gì vậy?」

Chaika Trắng và Chaika Đỏ.

Hai cô gái có cùng tên, màu tóc, màu mắt và mùi cơ thể – lại còn cùng bị mất một phần ký ức.

Quá nhiều điểm chung để gọi là ngẫu nhiên. Nhưng nếu là có chủ đích, thì là chủ đích của ai?

Bản thân các Chaika có vẻ cũng không có âm mưu gì.

「…Tôi, là thật,」 Chaika Đỏ chỉ nói vỏn vẹn mấy lời đó bằng ánh mắt như đang lườm người khác.

Có lẽ chính cô cũng không hiểu rõ chuyện gì ngoài bản thân mình. Hoặc thậm chí là cả chuyện của chính mình. Với ký ức bị thiếu hụt – có lẽ cũng đành chịu thôi.

(Chết thật… chuyện này.)

Việc Chaika Đỏ khăng khăng mình là ‘hàng thật’.

Và việc Chaika Trắng執着 vào việc thu thập ‘di hài’.

Có lẽ nguyên nhân cũng là do ký ức bị thiếu hụt.

Không thể tự tin rằng mình là ai.

Thế nên mới bám víu vào những hành động hay vật phẩm để định nghĩa bản thân.

Nếu vậy thì…

「Nhưng mà, anh hai,」 có lẽ đã lấy lại được hơi thở – Akari lúc này cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. 「Đây không phải là lúc nằm bẹp ở đây đâu.」

「Anh biết rồi,」 Toru thở dài, ngồi dậy.

Dù tốt hay xấu, tình hình đã không cho phép cậu có thời gian để dùng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉, nhưng điều đó lại hóa ra là một điều may mắn. Nếu đã dùng nó, có lẽ cậu sẽ không thể di chuyển trong nửa ngày. 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 khiến cơ thể hoạt động quá mức, nếu dùng quá thời gian giới hạn, sự mệt mỏi tích tụ sẽ khiến cậu không thể cử động bình thường sau khi kết thúc.

Nếu vậy, nhóm Toru đã ngã gục ngay khi đến giới hạn.

Và trong trường hợp đó… họ có lẽ sẽ bị Biệt đội Gillette bắt giữ mà không thể làm gì được. Dù không có bằng chứng rõ ràng, Toru vẫn tin chắc rằng cuộc tấn công của bầy Cockatrice là do pháp sư của Biệt đội Gillette gây ra.

「Cứ thế này, chúng ta sẽ bị đuổi kịp đó.」

「Đúng là vậy,」 Toru quay lại nhìn chiếc Svetlana.

Họ quay trở lại đây vì đã tiêu hao một lượng lớn vũ khí và dược phẩm, bao gồm cả Shuriken. Những thứ Akari đã mang theo trước đó không còn đủ dùng. Họ cần các vật tư chứa trong chiếc Svetlana, bao gồm cả thực phẩm để phục hồi sức lực.

Thế nhưng…

「Chỉ còn cách bỏ nó lại đây thôi sao?」 Toru nhìn chiếc xe cơ giới – lẩm bẩm một mình.

Không có pháp sư, xe cơ giới không thể hoạt động.

Chỉ có nhóm Toru thì đừng nói đến việc dọn dẹp đống đổ nát, ngay cả việc khởi động xe cũng không thể.

「Gì vậy? Cái xe cơ giới này á?」

Bỗng nhiên – Fredrika chỉ vào chiếc Svetlana và hỏi.

「Muốn tôi khởi động nó giúp không?」

「…A.」

Toru và Akari nhìn nhau.

Nếu là Fredrika – thì có thể thay thế cho pháp sư. Con dấu khắc trên gáy cổ làm ‘cổng ra vào’ của ma lực, đối với Fredrika, cô có thể tái tạo nó bao nhiêu lần tùy ý bằng phép biến hình. Quả thực, cả hai đều chưa từng nghĩ đến việc dùng một con Feyla làm người lái để điều khiển xe cơ giới.

「À…」

Toru vừa gãi má, vừa cảm thấy có chút khó xử.

Bình thường thì đối xử với Fredrika một cách phũ phàng, đến lúc thế này lại đi nhờ vả, cậu cũng thấy hơi ngại. Đối với một Saboteur có nguyên tắc ‘tận dụng mọi thứ có thể’, có lẽ đây là một suy nghĩ quá nghiêm túc.

「Nhờ cô được không?」

「Được thôi. Nhưng sau này phải đấu với tôi đấy nhé?」

「…………Ôi trời ạ. Biết rồi,」 Toru đáp lại với giọng điệu gần như buông xuôi.

Tái đấu với Fredrika là điều cậu không hề mong muốn, nhưng… lúc này chỉ có thể nhờ cô ấy khởi động chiếc Svetlana. Nếu cô biến thành hình dạng một con rồng khổng lồ, việc dọn dẹp đống đổ nát cũng sẽ xong ngay.

Vậy thì – việc tiếp theo là.

「Rời khỏi đây rồi sẽ làm gì đây?」

Vì chưa cứu được Chaika Trắng, nhóm Toru không có mục tiêu để hướng tới.

Cũng không rõ đám người dùng thương kia đang ẩn náu ở đâu.

「Quả nhiên là phải tra tấn…!」

「Thế chẳng phải là mày thích rồi sao?」

「Ngớ ngẩn. Em không thích tra tấn.」

Akari lắc đầu.

「Nhưng em rất thích nhìn anh hai phấn khích trói buộc, quất roi vào các thiếu nữ, thở hổn hển với đôi mắt sáng rực…!」

「Nhịn lắm rồi đấy, nhưng như vậy thì mày cũng là một đứa biến thái còn gì.」

「Được anh hai nói vậy, em cũng thấy hơi ngượng.」

「Anh có khen đâu.」

Nói rồi, Toru liếc Akari một cái – rồi lắc đầu.

「Chắc con nhỏ này không biết gì đâu.」

「…Ừm, chắc là vậy,」 Akari gật đầu một cách dễ dàng.

Để nhóm Toru tìm ra nơi ở của đối phương, cách đơn giản nhất là lấy thông tin từ Chaika Đỏ này. Nhưng đám người dùng thương chắc cũng đã lường trước được điều đó. Họ sẽ không muốn bị đột kích khi mất cảnh giác – nên việc cho rằng họ đã di chuyển đến một nơi mà Chaika Đỏ không biết là hợp lý.

「Vậy thì anh hai. Chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu, di chuyển đến thành phố Perimeral thì sao?」

「Hả? Nhưng như vậy thì Chaika – Chaika Trắng thì sao?」

Bỏ mặc chủ nhân và tự mình di chuyển thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「Chaika Trắng cũng biết chúng ta đang đến Perimeral mà, phải không? Ngay từ đầu, việc họ phục kích chúng ta đã chứng tỏ rằng đối phương cũng biết chúng ta đang hướng đến thành phố Perimeral. Và họ cũng là người có một ‘Chaika’ trong nhóm, nếu bị Biệt đội Gillette truy đuổi thì chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà, vứt bỏ…」

Akari nhìn chằm chằm vào Chaika Đỏ.

「…Chaika Đỏ cũng không phải là một lựa chọn. Nếu không thì họ đã chẳng đồng ý trao đổi con tin ngay từ đầu. Điểm này họ cũng giống chúng ta. Vậy thì –」

「…Ra là vậy.」

Nếu không có manh mối nào khác, việc hướng đến thành phố Perimeral là hợp lý. Khả năng cao là đám người dùng thương kia cũng sẽ nghĩ như vậy.

「Cũng không có phương án nào tốt hơn… nhỉ.」

「…………」

Dưới ánh mắt của Toru và Akari – Chaika Đỏ vẫn im lặng.

Không phủ định cũng không khẳng định, có lẽ cô cũng không có ý kiến gì khác.

Toru thở dài một hơi rồi quay sang Fredrika.

「Fredrika. Nhờ cô cả đấy.」

「Ừm. Giao cho tôi,」 Fredrika vừa nói vừa mỉm cười gật đầu.

Cô bật nhảy lên với một tiếng “tõm” nghe rất nhẹ nhàng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng gầm như đất rung chuyển vang lên.

Đó là tiếng rít của không khí khi mật độ thay đổi đột ngột. Một cơn gió gầm gừ cuốn quanh cơ thể, Fredrika bay vút lên cao trong không trung, cuốn theo bụi mù. Những tia sét xanh trắng bò quanh người cô, và những mảng sáng tối cuộn trào dữ dội đã tạo ra một thứ gì đó khác với hình dáng của cô gái.

Nếu tính theo thời gian, có lẽ chỉ là vài cái chớp mắt.

Hình dáng cô gái biến mất – thay vào đó là một con rồng khổng lồ đang rơi xuống.

「──!?」

Chaika Đỏ kinh ngạc, mắt mở to.

「Dragoon…!」

「À… nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô thấy phải không nhỉ,」 Toru vừa gãi má vừa cười gượng.

Vốn dĩ Chaika Đỏ và Fredrika vừa mới gặp nhau lần đầu, nên ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Nhóm Toru đã thấy Fredrika ‘biến hình’ nhiều lần nên không còn ngạc nhiên nữa – hay nói đúng hơn là cảm giác của họ dần chai sạn rồi.

Vừa ngước nhìn thân hình khổng lồ màu bạc trắng đột ngột xuất hiện trước mắt –

「…………Tuyệt vời.」

Chaika Đỏ nheo mắt, thốt ra một lời cảm thán như vậy.

Chạy. Chạy. Chạy.

Nhẹ nhàng như không có trọng lượng – hoặc trơn tru như đang lướt trên băng. Đó là một chuyển động ổn định đến mức không thể tin được là đang di chuyển trong một khu rừng không có lối mòn.

Leonardo là một á binh.

Để có được khả năng thể chất chuyên về di chuyển tốc độ cao và ẩn nấp, cậu đã được cải tạo bằng phép thuật từ khi còn trong bụng mẹ. Mẹ cậu đã bán đứa con trai trong bụng mình chỉ để lấy một món tiền còm, và quân đội đã có được mọi quyền lợi đối với cậu – theo đúng nghĩa đen là quyền sinh sát.

Về chuyện đó, Leonardo giờ cũng chẳng có ý định phàn nàn.

Những đứa trẻ bị cha mẹ giết ngay sau khi sinh vì không đủ khả năng nuôi nấng không phải là hiếm. Ở các làng nông nghiệp trước mùa vụ, phụ nữ mang thai bị coi là không thể làm việc, và việc phá thai do các tu sĩ hay thần quan thực hiện diễn ra như cơm bữa… Những đứa trẻ bị cha mẹ bán làm nô lệ vẫn không ngừng xuất hiện sau chiến tranh. Thậm chí, khi kinh tế ngày càng sa sút rõ rệt, con số đó còn tăng lên.

Ngược lại, cậu cảm thấy mình nên biết ơn vì đã được sinh ra trên đời với thân phận một á binh.

Chính nhờ khả năng này mà cậu không bị chết đói sau khi chiến tranh kết thúc, và còn được phân vào Biệt đội Gillette. Ít nhất, cuộc sống này vẫn tốt hơn là bị bán làm nô lệ, bị tên chủ nô sai vặt, và cứ phải lặp đi lặp lại những công việc đơn giản một cách vô tận.

Nhưng… chính vì thế.

Leonardo có một sự cố chấp với năng lực của mình.

「…Chậc!」

Leonardo tặc lưỡi một tiếng rồi tiếp tục chạy.

Không thể ngờ được – cậu lại để mất dấu một người bình thường, lại còn là một người đang mang theo gánh nặng là một cô gái. Dù hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, với khả năng của Leonardo, cậu đáng lẽ đã có thể truy đuổi được gã dùng thương kia một cách dễ dàng.

Thế nhưng… đối phương lại giỏi di chuyển trong núi hơn Leonardo tưởng.

Có lẽ hắn cũng đã nhận ra mình đang bị truy đuổi. Hắn đã cẩn thận xóa đi dấu vết truy đuổi cùng với gã pháp sư đồng bọn trong lúc di chuyển.

Mà lại còn cố tình – phá hủy mọi thứ xung quanh.

Khi cả bốn phương tám hướng đều bị phép thuật phá hủy, việc lần theo dấu vết là không thể, và những cú sốc hay nhiệt lượng từ đó cũng khiến việc truy đuổi theo hơi thở trở nên khó khăn. Cuối cùng – Leonardo không còn cách nào khác ngoài việc quay lại địa điểm đã hẹn trước với Mateus.

Và rồi…

「──Mateus-san!」

Sau một cú nhảy đặc biệt cao – gần như không gây ra tiếng động, Leonardo đã đứng trước mặt Mateus-san, người đang ngồi trên một tảng đá ven đường.

Nhưng Mateus-san vẫn gục đầu, không ngẩng mặt lên.

Khi Leonardo nhìn vào mặt gã với vẻ mặt nghi ngờ – gã chỉ nói ngắn gọn.

「Thất bại rồi.」

「Thất bại là sao…」

「Để mất dấu đám Saboteur rồi.」

「Cả Mateus-san cũng vậy sao?」

「Hửm? Cậu cũng vậy à?」

Lúc này Mateus-san mới ngẩng mặt lên nhìn Leonardo.

Leonardo cười gượng rồi nhún vai. Mateus-san nhìn cậu một lúc rồi nói –

「Có vẻ như việc cố gắng hơi quá sức để khống chế đám Saboteur là không nên.」

Phép thuật điều khiển tâm trí của gã có nhiều cấp độ.

Gã có thể đơn giản chỉ ra một mệnh lệnh nhất định cho đối phương rồi bỏ mặc họ, hoặc – kết nối các giác quan, điều khiển cơ thể của đối tượng bị chi phối, hay thu nhận những gì đối phương nhìn và nghe thấy vào trong mình.

Lần này, Mateus-san đã chọn cách thứ hai.

Bởi vì gã định dùng bầy Cockatrice để tiêu diệt đám Saboteur một cách chắc chắn. Nếu Mateus-san kiểm soát tốt những con Feyla đó, gã có thể khiến chúng di chuyển một cách có chiến thuật hơn. Chỉ ra lệnh thôi thì những con Cockatrice có trí thông minh thấp có thể sẽ không tạo được một vòng vây hiệu quả.

Thế nhưng – điều đó lại phản tác dụng.

Đám Saboteur đó không chỉ chạy trốn, mà còn chọn cách tiêu diệt toàn bộ bầy Cockatrice.

Mateus-san, người đã đồng bộ hóa sâu sắc và mạnh mẽ các giác quan với nhiều con Cockatrice, đã phải chia sẻ hoàn toàn những tiếng kêu hấp hối của chúng khi lần lượt bị giết… và gã đã bị hao tổn. Gã không ngất đi là vì đã kịp thời điều chỉnh thuật thức điều khiển tâm trí, nhưng sau đó, gã đã không còn đủ sức để truy đuổi đám Saboteur nữa.

「Không thể ngờ được mười ba con đều bị hạ gục.」

「Là do ngài đã xem nhẹ khả năng của đám Saboteur đó sao?」

「Cũng phải thừa nhận điều đó, nhưng…」

Mateus-san khoanh tay gầm gừ.

「Cô gái trông giống Chaika mà bọn chúng đi cùng. Vũ khí của cô ta là Xà Giảo Kiếm (Snake Blade)」

「…Xà Giảo Kiếm (Snake Blade)」

Leonardo chau mày lẩm bẩm.

「Tuy gọi là kiếm nhưng nó gần như một cây roi vậy. Tầm đánh vô cùng rộng. Ta đã định dồn ép và khống chế chúng từ bên ngoài tầm tấn công của tiểu kiếm và trùy sắt, nhưng lại tính sai mất rồi」

「…………」

Leonardo thở dài.

「Còn ngươi thì sao?」

「À thì tôi…」

Gã tóm tắt lại quá trình mình để mất dấu đám dùng thương.

Matheus lặng lẽ lắng nghe…

「Xem ra việc mỗi người chúng ta đơn phương khống chế từng ‘bè lũ Chaika’ là bất khả thi rồi」

「…Đúng vậy nhỉ」

Họ không tài nào ngờ được rằng hai nhóm ‘bè lũ Chaika’ mà Biệt đội Gillette đang truy đuổi lại cùng lúc tụ họp một chỗ.

「…Tạm thời, chúng ta đợi Gillette-dono thôi」

「…Thật hổ thẹn, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất rồi」

Leonardo ngồi xuống bên cạnh Matheus và thở dài.

Thị trấn Perimeral… đang náo nhiệt lạ thường.

Đặc biệt là con đường chính, người qua kẻ lại với đủ mọi dáng vẻ. Màu tóc, màu mắt, màu da thì khỏi phải nói, ngay cả trang phục cũng muôn hình vạn trạng, từ kiểu cách, màu sắc cho đến các loại y phục dân tộc của nhiều vùng miền khác nhau, vô số người già trẻ trai gái đang vừa đi vừa ngắm nhìn những gian hàng rong ven đường.

Đến mức nếu bất cẩn một chút thôi là sẽ bị dòng người cuốn đi mất dạng.

「…Kinh thật」

Toru nheo mắt lẩm bẩm.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một nơi đông người đến thế này.

Là một trung tâm giao thương sầm uất, thị trấn này có lượng người ra vào cực lớn, kéo theo đó là những bất an về trị an và một bầu không khí hỗn tạp. Nhưng… ở xứ Ferbist này, nơi nhiều quốc gia và thành phố vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ hỗn loạn hậu chiến và kiệt quệ, thì nơi đây lại là một ngoại lệ đầy sức sống.

Nơi ở của lãnh chúa thường là những thị trấn phồn thịnh – như Delsolant mà bọn Toru đã ở một thời gian – nhưng Perimeral khác hẳn cả về quy mô lẫn mật độ. Đặc biệt vào ban ngày khi phiên chợ diễn ra trên con đường chính, người đông đến nỗi tầm mắt không thể nhìn thẳng được.

Giữa khung cảnh đó…

「—Rồi sao đây」

Toru lang thang không mục đích.

Đến Perimeral thì tốt rồi, nhưng… cậu hoàn toàn không ngờ nơi này lại đông đúc đến vậy.

Nếu đám dùng thương và Chaika trắng thực sự đang ở Perimeral, thì với tình trạng này, việc tìm ra họ sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng khả năng đối phương cũng đang nghĩ điều tương tự là không hề nhỏ.

Nếu cả hai bên đều đang tìm kiếm nhau, thì xác suất tìm thấy sẽ tăng lên một chút. Chính vì thế mà Toru đang len lỏi giữa dòng người thế này.

「Giá mà có dấu hiệu gì đó thì tốt biết mấy」

「Dấu hiệu?」

Người hỏi là Fredrika đang đi bên cạnh cậu.

Không cần nói cũng biết, cô đang trong hình dạng một cô gái. Có lẽ để đề phòng bị lạc, cô đang dùng tay phải níu lấy vạt áo choàng của Toru — trông hệt như một cô em gái nhỏ cách tuổi. Dĩ nhiên là về ngoại hình thì họ chẳng giống nhau chút nào.

「Là thứ gì đó để dù có đông người thế này vẫn nhận ra ‘À, bọn chúng ở kia kìa’ ấy」

「Biến hình nhé?」

「Thôi đi. Xin ngươi đấy」

Fredrika hỏi bằng một giọng điệu nhẹ tênh như thể đang nói “Hay để tôi đấm bóp vai cho cậu nhé?”, Toru nhăn mặt đáp.

「Sẽ nổi bật lắm đấy?」

「Là quá nổi bật đấy. Có người chết mất」

Nếu một con Feila — mà lại còn là một Dragoon — đột nhiên xuất hiện giữa thị trấn thế này, mọi người chắc chắn sẽ hoảng loạn. Một khi đám đông náo loạn trong tình trạng chen chúc thế này, chắc chắn sẽ có người bị ngã và giẫm đạp đến chết. Không — kể cả khi tránh được điều đó, một khi gây ra náo động lớn, chắc chắn sẽ bị Biệt đội Gillette phát hiện, rồi lại rơi vào tình thế tay ba rắc rối.

「Giá mà có một dấu hiệu nào đó chỉ bọn chúng mới nhận ra thì tốt」

Toru khoanh tay nói.

Fredrika vỗ tay đánh bốp như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

「Hay là chặt đầu con Chaika đỏ, xiên vào đầu ngọn thương hay gì đó rồi giơ lên đi vòng quanh?」

「Nổi bật thật đấy! Nhưng giết con tin để trao đổi thì làm ăn được gì. Với lại, chỉ để gây chú ý mà đi chặt đầu người ta thì ác quá rồi」

「Nhưng trên chiến trường tớ thấy đầy mà?」

Fredrika nói với giọng vô tư lự.

Mà đúng là việc giơ cao đầu hay bộ phận nào đó của kẻ địch bị hạ gục vừa có tác dụng nâng cao sĩ khí phe mình, vừa làm giảm ý chí chiến đấu của đối phương, nên có lẽ cũng không phải chuyện hiếm.

「Đó là trên chiến trường. Đây thì khác」

「Nguyên lý hành động của con người phức tạp thật nhỉ. Thay đổi tùy theo thời gian và hoàn cảnh」

「Là do ngươi chẳng bao giờ chịu thay đổi đấy」

Cân nhắc thời gian và hoàn cảnh — đó là lối suy nghĩ của con người, những sinh vật sống theo bầy đàn.

Một con Feila, hơn nữa lại là một Dragoon không sống theo bầy, dường như không có khái niệm “đọc vị bầu không khí” hay “xem xét tình hình xung quanh”.

「Tóm lại, trước khi đoạt lại Chaika trắng, chúng ta không thể hành động bất cẩn được」

Nhân tiện, Chaika đỏ vẫn bị trói như trước và đang ở trong xe <Svetlana>. Toru đã nhờ Akari canh chừng.

「Toru?」

Fredrika chợt nghiêng đầu.

Cô ngước nhìn Toru với vẻ ngạc nhiên và nói.

「Tớ chợt nghĩ, cô ta cũng là Chaika, phải không?」

「Ừ, cô ta tự xưng thế」

Toru nói trong khi hình dung về cô gái mặc đồ đỏ trong đầu.

Cùng mái tóc. Cùng đôi mắt. Cùng tên gọi. Cùng mùi hương. Và cùng mất trí nhớ.

Tuy lời nói, hành động và trang phục bên ngoài khác nhau — nhưng hai cô gái có những điểm chung đến mức không thể nghĩ họ là người dưng.

「Mục đích cũng giống nhau, phải không?」

「Ừm… về việc thu thập di thể thì đúng là vậy」

Vốn dĩ, lần này Chaika đỏ và đồng bọn tấn công bọn Toru cũng là vì mục đích cướp ‘di thể’. Bọn Toru từ trước đến nay toàn ở phe đi cướp nên không mấy để ý, nhưng nếu có những kẻ cùng mục đích, thì họ cũng có thể trở thành phe bị cướp.

Dù sao đi nữa —

「Về kết quả, ảnh hưởng đến xã hội loài người đều như nhau, đúng không?」

「…Cô nói gì cơ?」

Toru cau mày quay lại nhìn Fredrika.

Cô gái Dragoon nói với vẻ mặt có thể gọi là ngây thơ.

「Ý tớ là, đều có khả năng gây ra chiến loạn một lần nữa trên thế giới. Tức là, người mà Toru phụng sự không nhất thiết phải là Chaika trắng, không phải sao?」

「Cô đang nói cái quái gì vậy?」

Toru hỏi Fredrika với vẻ mặt kinh ngạc —

「Toru muốn có một mục đích để sống, và một nơi để chiến đấu vì mục đích đó, đúng không?」

Ngược lại, Fredrika hỏi lại như để xác nhận.

「Chẳng phải hành động cùng với Chaika đỏ cũng giống vậy sao?」

「…………」

Toru định phủ nhận ngay lập tức — nhưng lại nghẹn lời.

Cậu mang ơn Chaika trắng.

Món ơn vì đã cho cậu cơ hội — để một lần nữa có ý chí đi tìm mục đích sống.

Nhưng, không phải chỉ vì mang ơn mà Toru đi theo và được cô thuê.

Như lời Fredrika nói, Toru khao khát một chiến trường nơi cậu có thể để lại dấu ấn của một Saboteur. Và nếu đi theo Chaika, dù không phải là một chiến trường thực sự, thì những nơi để chiến đấu cũng sẽ tự động tăng lên.

Hơn nữa, hành động của Chaika cũng có khả năng châm ngòi cho một cuộc chiến mới — ít nhất thì Biệt đội Gillette và những kẻ cấp trên của họ dường như thực sự lo sợ điều đó — không phải là không có.

Nhưng, điều đó cũng đúng với Chaika đỏ.

Vốn dĩ, Toru không quan tâm Chaika có phải là thật hay không. Việc Chaika có phải là thật hay không và việc Toru tin tưởng cô ấy không có mối liên hệ tuyệt đối nào cả — như chính Toru đã thấm thía tại ‘Thung Lũng Không Trở Về’.

Vậy thì, lẽ nào phụng sự cho Chaika đỏ, người có mục tiêu phù hợp hơn với mục đích của Toru, tức là người có suy nghĩ tích cực gây chiến và thay đổi thế giới, lại tốt hơn… logic đó hoàn toàn có thể成立.

「Đừng nói vớ vẩn」

「Vậy sao? Lạ lắm à?」

Trước lời phủ nhận mà Toru phải gắng gượng thốt ra từ cổ họng, Fredrika lại nghiêng đầu.

「Chỉ vì món ơn được Chaika trắng gợi ý ‘tìm lại mục đích sống’, mà Toru định đi theo cô ấy cả đời sao? Điều đó không mâu thuẫn với việc ‘tìm kiếm mục đích sống’ à?」

「…………」

Toru lại một lần nữa cứng họng.

Cậu hiểu điều Fredrika muốn nói. Thậm chí, có lẽ ngay từ khi gặp Chaika đỏ, một câu hỏi mơ hồ đã tồn tại trong lòng Toru — chỉ là cậu không ý thức được mà thôi.

Chaika trắng thu thập di thể để chôn cất cha mình.

Chaika đỏ thu thập di thể như một phương tiện để báo thù cho cha.

Về hành động, cả hai đều giống nhau. Không… nói đúng hơn, Chaika đỏ còn có tầm nhìn xa hơn. Thu thập di thể, dùng nó làm bằng chứng để tự xưng là người kế vị Hoàng đế Gaz và tái lập Đế quốc, qua đó báo thù những kẻ đã giết cha mình — điều đó còn rõ ràng và dễ hiểu hơn nhiều so với động cơ hành động ‘chỉ muốn chôn cất’ đơn thuần.

Nhưng —

「…Ta」

Có một thứ gì đó vẩn đục không thể diễn tả bằng lời đang tồn tại trong lồng ngực Toru.

Cảm giác muốn phủ nhận lời nói của Fredrika.

Và cảm giác muốn khẳng định lời nói của Fredrika.

Cả hai đang dao động trong lòng Toru.

Việc trân trọng Chaika trắng — và việc tìm lại mục đích sống, không nhất thiết phải là một, và tùy trường hợp còn có thể mâu thuẫn với nhau.

(Mình — muốn làm gì đây?)

Hoặc có lẽ, cậu chỉ đang vịn vào cái cớ ‘thực hiện mục đích của Chaika’ mà ngừng suy nghĩ.

Nếu vậy thì —

「A — Cái gì đây? Thú vị quá」

Fredrika nói với giọng ngây thơ.

Nhìn lại thì thấy cô đã dừng chân trước một gian hàng rong, đang ngắm nghía những món đồ được bày bán.

「…………」

Toru, người đang một mình suy nghĩ nghiêm túc, thở dài.

Fredrika không phải con người. Dù nói được tiếng người, nhưng cách suy nghĩ của cô về cơ bản khác với con người. Cứ nghiêm túc đáp lại từng lời của cô thì chỉ thêm mệt óc.

Có vẻ Fredrika đã mất hứng thú với chủ đề lúc nãy… cô đang dùng đầu ngón tay chọc vào mấy món vũ khí và áo giáp được đặt trên một tấm chiếu trải dưới đất.

Xem ra gian hàng rong này — bán những thứ nhặt được từ chiến trường sau khi sửa sang qua loa. Có thể nói là tinh thần kinh doanh đáng nể, nhưng trong thời đại hòa bình này, chắc cũng chẳng bán chạy cho lắm.

Nhưng…

「Này cô bé. Cái này thú vị hơn này?」

Cùng với giọng nói đó, một bàn tay đang nắm thứ gì đó chìa ra.

Khi Fredrika và cả Toru nhìn vào bàn tay đó — cánh tay đang nắm một ngọn thương, nối liền với thân hình của một người quen thuộc.

「…………」

Toru nheo mắt nhìn đối phương.

「…Hử? Ta còn tưởng ngươi sẽ rút vũ khí ngay lập tức chứ. Trẻ tuổi mà gan dạ gớm nhỉ」

Gã dùng thương lên tiếng một cách thích thú.

「Tuổi tác chắc cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu」

Toru đáp lại, hai tay vẫn buông thõng bên hông.

Thành thật mà nói, đúng là tay cậu đã suýt theo phản xạ vươn tới thanh Tiểu Cơ Kiếm (Comblade) đeo sau lưng, dưới lớp áo choàng. Nhưng nếu rút vũ khí ở một nơi như thế này — nếu tỏa ra sát khí và thủ thế, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn.

Đám đông hoảng sợ chạy tán loạn không chỉ cản trở trận chiến mà còn rất nguy hiểm. Đám đông hỗn loạn, dù không làm gì cả, cũng nguy hiểm không khác gì hung khí.

「Làm sao ngươi tìm được ta?」

Toru hỏi.

Nhưng gã dùng thương đáp lại một cách thản nhiên.

「Bằng ma pháp. Đồng đội của ta tìm đấy」

Dường như trong các loại ma pháp thăm dò, có cả loại tìm kiếm vị trí của đối phương trong một phạm vi nhất định, dựa trên các điều kiện đã thiết lập. Nó có nhược điểm là nếu không giới hạn ngoại hình của đối phương một cách chi tiết, nó sẽ phản ứng với cả những người không liên quan — nhưng ngược lại, nếu có thể giới hạn rõ ràng hình dáng, thì có thể tìm ra mục tiêu một cách khá chắc chắn.

「Mà này, con bé đó là sao?」

Không cần nói cũng biết, gã dùng thương đang chỉ vào Fredrika.

Bọn chúng biết về Toru và đã tấn công — nhưng có vẻ chúng không biết về Fredrika. Mà cũng phải, con rồng này hay lượn lờ đi mất như mèo, nên có lẽ hơi gượng ép nếu xếp nó vào ‘nhóm Chaika Trabant’.

「Lần trước không thấy nhỉ?」

「…Ừ thì」

Cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích, nên Toru đáp một cách mập mờ.

Gã dùng thương cười nhăn nhở hỏi tiếp.

「Gái mới à?」

「Tôi không phải gái đâu」

Người nói là Fredrika.

Cô nói với vẻ thích thú — thậm chí là vui sướng.

「Tôi là kẻ thù」

「Ngươi im đi cho đỡ rắc rối」

Toru dùng một tay ngăn Fredrika lại rồi bước lên một bước.

Xung quanh, dòng người vẫn qua lại trong một không khí hỗn độn.

Họ không hề để ý đến bọn Toru. Gã dùng thương cũng chẳng bị ai chú ý. Vì người mang vũ khí không chỉ có một hai người. Tất nhiên — nếu gã thực sự thủ thế, thì rõ ràng sẽ gây náo động. Dù trông có vẻ hòa bình, nhưng phần lớn những người ở đây đều đã trải qua thời chiến.

「Hôm trước có kẻ phá đám không cần thiết — nhưng yêu cầu trả lại Chaika của bọn ta vẫn không thay đổi. Bên ngươi cũng vậy, đúng không?」

「Đúng vậy」

Toru gật đầu.

「Vậy — lần trước là do các ngươi chỉ định trước. Lần này, bọn ta muốn là người chỉ định địa điểm và thời gian. Không phản đối chứ?」

「…Được thôi」

Nếu xét đến lợi thế hay bất lợi một cách nghiêm ngặt, có lẽ nên từ chối… nhưng với Toru, cậu muốn giải quyết tình hình rắc rối này càng sớm càng tốt. Chấp nhận đề nghị của đối phương cũng không phải là ý tồi. Nếu có gì quá bất lợi, cậu có thể từ chối lúc đó cũng được.

「Hoàng hôn ngày mai… tại đây」

Gã dùng thương vừa nói vừa cười nham nhở.

「—Cái gì?」

Toru cau mày — rồi đảo mắt sang hai bên.

Vẫn là một đám đông.

Có lẽ đến chiều tối tình hình này cũng không thay đổi. Hoặc có thể số người còn tăng lên. Nếu vậy thì việc di chuyển sẽ càng khó khăn hơn, và càng dễ lạc mất đồng đội.

「Con Kỳ Nhãn Điểu (Cockatrice) ấy mà」

Gã dùng thương nói như thể chợt nhớ ra.

「Chuyển động của nó kỳ lạ lắm. Có Ma pháp sư (Wizard) hay ai đó điều khiển, phải không?」

「…Chắc vậy」

Có lẽ là Ma pháp sư (Wizard) của Biệt đội Gillette.

Nhưng cậu không có nghĩa vụ phải cung cấp thông tin chi tiết như vậy cho đối phương.

Có điều, gã dùng thương dường như đã lờ mờ đoán được tình hình.

「Bọn ta cũng đã hành động cùng Chaika một thời gian rồi」

Gã dùng thương nói với vẻ thích thú.

「Đại khái tình hình ta có thể tưởng tượng được. Bị truy đuổi, đúng không, mà còn là bởi đám đặc vụ không công khai. Công chúa của Đế quốc Gaz còn sống, lại còn đi thu thập di thể của <Cấm Đoạn Hoàng Đế> nữa thì… khối kẻ lo lắng đấy」

Sự tồn tại như Biệt đội Gillette không phải chỉ có một.

「Nhưng mà, đang thi hành nhiệm vụ bí mật, chúng không thể làm những việc quá mạnh tay, cuốn theo hàng loạt người không liên quan đâu nhỉ? Ở một nơi giao thương thế này thì càng không. Tin đồn lan nhanh kinh khủng lắm đấy」

Đế quốc Gaz tưởng chừng đã bị đánh bại và diệt vong.

Phe Liên minh dường như đang ra sức tuyên truyền rằng ‘Đế quốc Gaz là cội nguồn của mọi tội ác’ và ‘vì vậy bây giờ, khi đã đánh bại nó, là thời đại hòa bình’ — nhưng nếu biết tàn dư của nó vẫn còn, hơn nữa còn đang tôn phò con của <Cấm Đoạn Hoàng Đế> và âm mưu gây chiến lần nữa, người dân chắc chắn sẽ bất an.

Lòng dân rối loạn sẽ dẫn đến sự bất ổn trong cai trị. Điều đó — rất tệ.

Chính vì thế, những nhiệm vụ liên quan đến Chaika không bao giờ được công khai. Thậm chí nếu công bố một cách vụng về, có khi còn trở thành tay giúp cho tàn dư của Đế quốc Gaz.

Nói cách khác, dù là Biệt đội Gillette hay các đơn vị khác, những kẻ đang hành động công vụ, khả năng họ dùng vũ lực — chiến thuật vật lượng bằng cách sử dụng hàng loạt Feila tại đây là rất thấp. Dĩ nhiên, đổi lại sẽ có những tay cừ như Alberic, Nicolai hay Vivi xuất hiện… nhưng Kỵ sĩ (Cavalier) hay Kiếm sĩ (Swordsman) cũng khó lòng chiến đấu hết mình trong tình trạng đông đúc này.

Kẻ phiền phức nhất là Sát thủ (Assassin). Đám đông như thế này ngược lại còn có lợi cho họ.

「Hiểu chưa?」

Gã dùng thương lên tiếng như để xác nhận.

「Nếu hiểu rồi, thì ngày mai gặp lại」

Vẫy vẫy tay, gã dùng thương quay lưng lại với bọn Toru.

Dám quay lưng với kẻ đã biết là địch thủ, quả là can đảm — hoặc có lẽ một Ma pháp sư (Wizard) vô hình nào đó vẫn đang nhắm vào bọn Toru từ đâu đó. Hay là gã cho rằng họ sẽ không dại dột tấn công giữa đám đông?

「—Này」

Toru gọi gã dùng thương lại.

Gã không quay đầu nhưng đã dừng bước.

「Tên. Cho hỏi được không? Không biết tên đối thủ thì khó gọi quá」

「David」

Gã dùng thương đáp lại ngắn gọn.

「Hiểu rồi. Ta là Toru」

「Họ Acura? Hay Subaru?」

「…………」

Toru không trả lời.

Trong trường hợp David biết rõ về Saboteur, gã có thể đoán ra cách chiến đấu của Toru dựa vào trường phái mà cậu thuộc về. Không trao thông tin có lợi cho đối phương, chỉ mình thu thập thông tin của đối phương — đó cũng là một cách chiến đấu của Saboteur.

「Thôi cũng được. Gặp lại sau」

David vẫn quay lưng về phía bọn Toru, nhún vai… rồi lại bước đi với những bước chân uể oải, thong dong. Chẳng mấy chốc, bóng dáng gã biến mất sau đám đông.

「Fredrika. Ngươi có thể thu nhỏ và bám theo gã không?」

「Biến hình không phải sẽ gây náo loạn sao?」

「…………」

Ừ thì đúng là dù đang trong hình dạng một cô gái, nếu một người đột nhiên thu nhỏ lại như búp bê, chắc chắn sẽ có người kinh ngạc và làm ầm lên. Ở một nơi có nhiều ánh mắt thế này, việc biến hình mà không bị ai phát hiện là không thể.

Nhưng nếu — bám theo một cách bình thường thì khả năng cao sẽ bị phát hiện.

「Hết cách rồi」

Tạm thời cứ ngoan ngoãn trao đổi Chaika thôi. Trận chiến có lẽ sẽ bắt đầu sau đó.

Toru túm lấy cổ áo Fredrika, người lại đang bị thu hút bởi những món đồ ở một gian hàng khác, rồi kéo lê cô đi về phía xe <Svetlana>.

Bọn Toru đã đỗ xe <Svetlana> bên ngoài thị trấn.

Thông thường, đỗ trong bãi xe của thị trấn sẽ tiện lợi hơn. Nhưng một khi đã bị bọn David tấn công — và có lẽ cũng đã bị Biệt đội Gillette nhìn thấy — chiếc <Svetlana> có khả năng tự nó trở thành một dấu hiệu.

Để đề phòng, bọn Toru đã đưa xe <Svetlana> vào một khu rừng thưa bên ngoài thị trấn, rồi phủ lên một tấm lưới rắc lá khô và cành cây để ngụy trang, khiến nó khó bị phát hiện hơn.

「Chào mừng huynh về nhà」

Khi quay lại gần xe <Svetlana>… Akari, người có vẻ đang chuẩn bị nhóm lửa, đã nói lời chào đón.

「Có thu hoạch gì không?」

「Có」

Toru nói rồi nhìn quanh.

「Chaika đỏ đâu?」

「Không có gì thay đổi」

Nói rồi Akari chỉ về phía xe <Svetlana>.

Trên ghế người đánh xe — Chaika đỏ, một lần nữa bị kim châm làm tê liệt, đang ngồi trong trạng thái rũ rượi. Hẳn là cô ta đã nhận ra Toru quay lại, nhưng không thèm nhìn về phía này. Trước một Chaika đỏ như vậy —

「Đúng là một kẻ khó ưa」

Akari nhận xét.

「Em mà cũng nói được câu đó à?」

Trước nụ cười khổ của Toru, Akari lại nói với vẻ có phần bực bội.

「Huynh nói gì vậy, huynh trưởng. Em tự hào mình là một Saboteur hiếm có, vừa dễ thương lại vừa niềm nở đấy」

「Thế không phải là em đang tự nhận mình là một Saboteur thất bại sao?」

Trong khi trao đổi những câu vô nghĩa như thường lệ, Toru trèo lên ghế người đánh xe của <Svetlana>.

「…………」

Lúc này, Chaika đỏ mới liếc mắt nhìn Toru.

Toru ngồi xuống bên cạnh cô và nói.

「Thời gian và địa điểm để trao đổi cô và Chaika của bọn ta đã được quyết định rồi」

「…………」

「Lần trước có kẻ phá đám không cần thiết, nhưng lần này chắc sẽ ổn thôi」

Vừa nói — Toru vừa rút thanh Tiểu Cơ Kiếm (Comblade) ra.

Bảo dưỡng vũ khí không bao giờ là thừa. Đặc biệt là các loại Cơ Kiếm (Comblade) thường có cấu trúc bên trong phức tạp hơn các loại kiếm thông thường — nếu lơ là bảo dưỡng, chúng sẽ nhanh chóng hỏng hóc. Cậu lôi dụng cụ bảo dưỡng từ hộc chứa đồ dưới ghế người đánh xe ra, rồi bắt đầu lau lưỡi kiếm bằng một miếng vải da mỏng.

Trong khi liếc nhìn Toru —

「Vũ khí. Trả lại」

Chaika đỏ nói.

「Làm sao được chứ」

Toru vừa tiếp tục bảo dưỡng vũ khí vừa nói.

Thanh Xà Giảo Kiếm (Snake Blade) của cô ta đang được Toru đeo dưới lớp áo choàng. Không phải vì cậu thích nó, mà đơn giản là để không cho Chaika đỏ lấy lại Xà Giảo Kiếm (Snake Blade), cách chắc chắn nhất là Toru hoặc Akari mang theo bên mình.

「…………」

Chaika đỏ nhìn chằm chằm vào Toru một lúc với vẻ mặt hậm hực.

「Ngươi — Toru」

「Hử?」

Toru dừng tay và quay lại nhìn Chaika đỏ.

Nhớ lại thì, đây chẳng phải là lần đầu tiên Chaika này gọi tên cậu sao?

「Chủ nhân của Toru. Đồ giả mạo của ta?」

「…Đừng có nói là đồ giả mạo」

Toru nói như thể ném chữ đi.

Không phải cậu không hiểu cảm giác của Chaika đỏ, nhưng khi nghe cô nói ‘đồ giả mạo’, Toru lại cảm thấy như Chaika trắng đang bị sỉ nhục.

「Theo ta mà nói, ngươi mới là đồ dỏm của cô ấy đấy」

「…………」

Chaika đỏ im bặt với vẻ mặt hờn dỗi.

Mình có hơi trẻ con quá không nhỉ── nghĩ vậy, Toru gãi má.

「À… ừm, cũng phải. Cô ấy, Chaika Trắng, chính là chủ thuê của tôi.」

「Thù lao. Đề nghị.」

Hồng Chaika nói vậy.

「…Hả?」

Trong một khoảnh khắc── Toru nhíu mày vì không hiểu ý của cô ta.

Hồng Chaika nói với vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.

「Nhiều hơn. Sẽ trả.」

「…………Này cô.」

Toru chán nản buông thõng vai.

Đến nước này rồi mà cô gái này còn nói được những lời đó sao.

Dĩ nhiên, từ phía Hồng Chaika, có lẽ cô ta cho rằng nếu mọi chuyện có thể giải quyết bằng tiền bạc thì đó là cách nhanh gọn và an toàn nhất. Một suy nghĩ hợp lý và logic.

「Sớm muộn tái lập. Đế quốc Gaz.」

Hồng Chaika dõng dạc tuyên bố.

「Thù lao. Tùy ngươi muốn.」

「Ý cô là bảo tôi phản bội vì tiền sao?」

Toru bất giác hỏi với giọng gay gắt.

「…………」

Trong giây lát── Hồng Chaika im bặt như bị khí thế của cậu áp đảo.

Có lẽ cô ta không ngờ rằng Toru sẽ nổi giận.

「Saboteur chúng tôi…」

Toru thở dài một tiếng rồi nói tiếp.

Nổi giận vì một chuyện như thế này quả thật là trẻ con.

「Sống chết đều do đồng tiền quyết định── đúng là chúng tôi được thuê bằng tiền và sẽ phục vụ cho bất kỳ thế lực nào. Nhưng không phải vì thế mà chúng tôi không có lòng kiêu hãnh. Một Saboteur đã được thuê thì sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân. Đó là niềm tự hào duy nhất của chúng tôi── nếu không có nó, chúng tôi chỉ là một lũ vô pháp mà thôi.」

「…………」

「Với lại──」

Toru chợt thì thầm.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại nói những điều này với Hồng Chaika. Hoặc có lẽ, chính Toru cũng muốn tự mình xác nhận lại lý do cậu đi theo Chaika Trắng.

「Cô ấy đã bảo tôi hãy tìm lại ý nghĩa cuộc sống một lần nữa.」

『Một lần nữa. Tìm thấy. Từ bây giờ. Thêm một lần nữa.』

Những lời nói bằng ngôn ngữ chung bập bẹ ấy.

Chính chúng đã thay đổi tương lai của một Toru đang chán chường và chỉ tồn tại cho qua ngày.

Đó chỉ là những lời nói. Nhưng tùy vào thời điểm và hoàn cảnh, chúng lại có giá trị ngang vạn lạng vàng.

「Cô ấy── đã cho tôi, một Saboteur đã mất đi chiến trường và trở thành một kẻ vô dụng, một nơi để thuộc về. Không chỉ đơn thuần là vì tiền đâu. Thú thật, đây cũng chẳng phải một công việc béo bở gì cho cam.」

「…Nơi để thuộc về.」

Hồng Chaika im lặng một lúc, lẩm bẩm lặp lại mấy từ đó như để xác nhận ý nghĩa của chúng.

「Toru. Ta. Có thể tạo ra nơi thuộc về cho ngươi.」

Hồng Chaika dứt khoát nói.

「…………Gì cơ?」

「Chủ nhân của ngươi. Ta có thể trở thành.」

「…………」

Lần này đến lượt Toru im lặng.

Cậu thoáng nhìn thanh Comblade trong tay một lúc rồi nói.

「Đến cả cô cũng bảo tôi đổi chủ à?」

「Đổi chủ?」

「Fredrika ấy.」

Toru vừa tiếp tục công việc lau chùi vừa nói.

「Hóa thân của con Dragoon đó nói rằng, phục vụ Chaika Trắng hay phục vụ Chaika Đỏ── phục vụ cô, cũng như nhau cả thôi.」

「Khẳng định.」

Hồng Chaika đáp không một chút do dự.

Trông có vẻ tự tin── nhưng đối với Toru, nó lại giống như sản phẩm của việc ngừng suy nghĩ hơn. Dù biết hay không biết nội tâm của cậu, Hồng Chaika vẫn nói tiếp.

「Ta. Không lơi lỏng, không dao động.」

「Chắc là vậy rồi.」

Nếu chỉ đơn thuần tìm kiếm chiến trường, có thể nói đi theo Hồng Chaika sẽ tốt hơn.

Nhưng──

「Vậy để tôi hỏi nhé. Mấy người phe cô ấy. David thì phải. Cả tên Pháp sư mà tôi không biết tên nữa. Nếu tôi nói tôi sẽ theo cô, đổi lại cô phải giết và loại bỏ bọn họ, cô có làm không?」

「…………Đầy tớ, nhiều người. Khả thi.」

Hồng Chaika đáp như thể đó là chuyện đương nhiên.

「Ừ thì, chắc là vậy.」

Toru thở dài gật đầu.

「…?」

Phản ứng của Toru có lẽ nằm ngoài dự đoán── Hồng Chaika nhíu mày nghiêng đầu.

Hồng Chaika sẽ không tha thứ cho Chaika Trắng. Cô ta chắc chắn cũng không có ý định nhường『di thể』.

Mặt khác, Chaika Trắng đang liều mạng thu thập『di thể』. Ít nhất, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình có thể mất mạng trong quá trình đi tìm『di thể』.

(Nói cách khác… cuối cùng theo phe Hồng Chaika cũng đồng nghĩa với việc giết Chaika Trắng.)

Dù Toru không trực tiếp ra tay── kết quả cũng như nhau.

Hai Chaika đối đầu nhau để giành giật『di thể』.

Giữa họ không thể tồn tại hai từ hòa giải. Nếu cả hai đều liều mạng, cuộc chiến tranh đoạt『di thể』sẽ chỉ kết thúc khi một trong hai người chết. Nếu đó là thứ có thể dễ dàng từ bỏ, thì cả hai đã từ bỏ từ lâu rồi.

Đề nghị của Hồng Chaika, thực chất, chính là bảo cậu hãy giết Chaika Trắng một cách tiêu cực── nói cách khác là thấy chết không cứu. Không, thậm chí là cướp đoạt những『di thể』mà Chaika Trắng đã thu thập được, nghĩa là phải chiến đấu với cô ấy, và tùy tình hình mà giết cô ấy.

Liệu Hồng Chaika có hiểu được điều đó không?

「Cô không hiểu sao?」

「Không hiểu.」

「…Chắc là vậy rồi.」

Toru khẽ thở dài, mắt vẫn dán vào thanh Comblade.

***

Tại khu giao thương Perimeral, có vô số quán trọ, không kể lớn nhỏ.

Hầu hết du khách đều di chuyển bằng xe ngựa hoặc xe cơ giới (vehicle), nên họ có thể ngủ nghỉ ngay trong xe đậu tại bãi đỗ── nhưng chính vì đã vượt qua bao đồng hoang núi non, nên ai cũng muốn được ngủ trên một chiếc giường rộng rãi, sạch sẽ thay vì trong chiếc xe chật chội. Đó là lẽ thường tình.

Dĩ nhiên, cũng có những người di chuyển bằng ngựa hoặc xe ngựa chung.

Vì vậy, các quán trọ ở Perimeral đều khá đông khách.

Quán trọ mà nhóm David chọn… là một nơi có chút đặc biệt, nằm ở rìa thị trấn.

So với diện tích và nội thất phòng, giá cả có hơi cao, nhưng bù lại chủ quán và nhân viên không bao giờ tò mò về thân thế của khách trọ. Đó là một quán trọ hoạt động theo cách như vậy. Dĩ nhiên, ở những nơi thế này, cũng có trường hợp chủ quán biết khách có điều mờ ám, đợi lúc họ ngủ say rồi tấn công, lột sạch tài sản, nên muốn ở lại cũng cần có sự chuẩn bị tinh thần.

「Chiều mai sẽ trao đổi con tin.」

David vừa trở về đã thông báo ngay, đoạn dựng cây thương vào tường.

「Mà… lần này chắc không sao đâu.」

Trên chiếc giường kê sát tường, Chaika đang ngồi với hai tay bị trói. Bên cạnh cô là Selma cũng đang ngồi trên giường.

「Vui lên đi.」

David nhìn Chaika và cười gượng.

「Cô sắp được trở về với tên Saboteur mà cô dẫn theo rồi đấy.」

「──!」

Vẻ mặt Chaika bừng sáng.

Cô bật dậy khỏi giường như một cái lò xo rồi bước lại gần David.

「Cảm ơn!」

「À không… được cảm ơn thì cũng…」

David vừa gãi má vừa cười gượng.

Vốn dĩ chính họ là người bắt Chaika Trắng làm con tin, nên chẳng có lý do gì để được cảm ơn cả. Nhưng Chaika Trắng vẫn nhìn anh với vẻ mặt thực sự vui mừng. Dường như cô không xem nhóm David là『kẻ thù』.

「À ừm… sao nhỉ.」

David nhún vai, trông có vẻ không thoải mái.

「Cái『Chaika』này… rốt cuộc là sao đây?」

Quả thực, nhóm David không hề tra tấn hay hành hung Chaika Trắng.

Đối với một tù binh, có thể nói là họ đã đối xử rất tử tế. Nhưng điều đó không thể xóa bỏ sự thật giữa nhóm David và Chaika.

「Phải nói là ngây thơ trong sáng, hay là vô tư lự đây.」

Selma cũng nở một nụ cười gượng.

「Tưởng chừng hoàn toàn khác với Chaika của chúng ta── nhưng ngoài ngoại hình ra, lại có những điểm phảng phất giống nhau. Dù khó mà nói cụ thể là ở đâu.」

「Hừm?」

David tò mò ngắm nhìn Chaika Trắng.

Bản thân cô bé dường như không hiểu mình đang bị nói gì, chỉ ngơ ngác đứng đó.

「Rốt cuộc thì『Chaika』là cái gì cơ chứ…」

Thực ra… nhóm David cũng chỉ nghe tin đồn về việc có nhiều người tự xưng là『Chaika』, chứ không có thông tin gì hơn. Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp một Chaika khác ngoài Hồng Chaika mà họ đang đồng hành.

「Không biết những『Chaika』khác có khác nhau như thế này không nhỉ.」

「…………Những,『Chaika』, khác.」

Nghe lời David nói, Chaika Trắng bối rối chớp mắt lia lịa.

***

Đại lộ trung tâm, nơi nhộn nhịp nhất của thành phố Perimeral.

Con đường dài thẳng tắp, hai bên san sát cửa hàng, người người qua lại tấp nập, một nơi lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Từ sáng đến tối── có những cửa hàng còn mở qua nửa đêm đến rạng sáng── nơi đây lúc nào cũng có người, và hoàng hôn là một trong những thời điểm đông đúc nhất.

Và──

「…………」

「Vẫn đông khủng khiếp như mọi khi nhỉ.」

Toru và Hồng Chaika đang đứng ở một đầu con đường.

Hồng Chaika vẫn giữ vẻ mặt cau có như thường lệ.

Nhân tiện, cây kim gây tê đã được rút ra. Để tránh gây chú ý vô ích, cậu cũng không trói cô ta bằng dây thừng. Chỉ có điều── hai tay của Hồng Chaika được buộc lại với nhau bằng một sợi dây thép dùng để ném Comblade, nối hai ngón út của cô lại. So với còng tay hoàn chỉnh, cách này tất nhiên không chắc chắn bằng, nhưng cũng đủ để kiềm chế cử động của cô ta.

「…Đề nghị.」

Vừa đi trên đường── Hồng Chaika vừa lẩm bẩm như chợt nhớ ra điều gì đó.

「Hửm?」

「Đề nghị. Xem xét. Đổi chủ nhân.」

「…À. Chuyện đó à.」

Vừa đi ngay sau Hồng Chaika, Toru vừa nhìn thẳng về phía trước.

Chaika cũng nhìn thẳng. Cả hai đều không nhìn thấy vẻ mặt của nhau.

Ngay bên cạnh Toru là Akari. Vẻ mặt cô vẫn như thường lệ… nhưng từ nãy đến giờ cô vẫn im lặng không nói một lời. Cuộc nói chuyện của Toru và Chaika lúc này chắc chắn cô đã nghe thấy, nhưng không hề có phản ứng gì.

「Xin lỗi nhé.」

Toru nói.

「Rốt cuộc thì── nếu phải chiến đấu vì ai đó, tôi thấy cô ấy tốt hơn.」

Nói rồi, Toru nhìn xuyên qua dòng người, hướng về phía xa xăm.

Đầu bên kia của con đường.

Mắt Toru đã tìm thấy hình bóng của Chaika Trắng đang ôm Gundo và David đang dẫn cô đi.

Vẫn không thấy bóng dáng người đồng đội Pháp sư của hắn. Có lẽ đang nhắm vào họ từ đâu đó, hoặc có thể đã nhân lúc lơ là mà hướng đến chiếc Svetlana để cướp lấy quan tài──『di thể』.

「Tại sao?」

Trái với dự đoán, Hồng Chaika hỏi dồn.

Đến nước này rồi, việc cô ta thuyết phục Toru cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa. Có lẽ Hồng Chaika đã thực sự có cảm tình với Toru. Không biết là vì kỹ năng của một Saboteur, hay vì một lý do nào khác.

「Ta── không vừa ý?」

Hồng Chaika ngước mắt lên hỏi.

Trông cô có vẻ hơi dỗi hờn… khiến Toru cảm thấy có chút tội lỗi. Dù lý do hay hoàn cảnh là gì đi nữa, cậu cũng đang từ chối một người công nhận và cần đến mình.

Thế nhưng…

「Tôi không có gì không hài lòng về việc được cô thuê cả.」

Đó là lời nói thật lòng không chút giả dối.

Nếu với tư cách một Saboteur phục vụ ai đó, thì Hồng Chaika là một chủ nhân không có gì đáng phàn nàn.

「Trái lại, ở với một người thẳng thắn tiến tới mục tiêu báo thù như cô, có lẽ tôi sẽ được chiến đấu nhiều hơn… và có thể sẽ hài lòng.」

「…Vậy thì.」

「Nhưng mà, sao nhỉ──」

Toru dùng ngón trỏ gãi má và cười gượng.

「Tôi không thể bỏ mặc cô ấy được. Không giống cô, cô ấy đầy sơ hở.」

Chaika Trắng.

Người đã cho cậu một cơ hội để bước đi trên cuộc đời này một lần nữa.

Không nghi ngờ gì, cô ấy là ân nhân của cậu.

Nhưng đồng thời──

「Cô mạnh mẽ mà. Cả về tinh thần lẫn thể chất. Dù không có mấy tên lính đánh thuê kia, cô vẫn sống được thôi──」

Là một người sử dụng Xà Giảo Kiếm.

Ý thức mục tiêu rõ ràng và thẳng thừng đến tàn khốc.

Đây chắc chắn là sức mạnh của Hồng Chaika.

Nhưng…

「Còn cô ấy thì… thật tình… tôi thấy lạ là sao cô ấy có thể sống sót được từ sau khi Đế quốc Gaz sụp đổ cho đến giờ đấy.」

Nghiêm túc và bướng bỉnh.

Thế mà… lại tốt bụng một cách kỳ lạ.

Thế nên mới đầy rẫy sơ hở.

Ví dụ, Hồng Chaika sẽ không hề do dự khi làm tổn thương hay giết hại ai đó để đoạt lấy『di thể』. Không phải vì cô ta tàn nhẫn hay máu lạnh. Chỉ là cô ta ý thức rõ ràng về mục tiêu tối thượng── và không ngần ngại hy sinh những thứ thấp hơn nó.

Ngược lại, Chaika Trắng lại luôn do dự.

Cả lúc với Dominica Skoda.

Và cả lúc với Simon Scania.

Cô ấy thậm chí còn đồng cảm và bối rối với cả đối thủ mà mình sắp cướp『di thể』. Thế mà… cô ấy cũng không thể từ bỏ việc thu thập『di thể』. So với Hồng Chaika, có thể nói cô ấy chưa đủ quyết tâm── quyết tâm để hy sinh người khác chứ không phải bản thân mình.

Thế nhưng── chính vì vậy.

「Nếu đằng nào cũng được cần đến,」

Toru nở một nụ cười gượng.

「thì tôi muốn bán mình cho bên cần đến tôi nhiều hơn. Chà, chỉ là chuyện đơn giản vậy thôi.」

「…………」

Hồng Chaika chợt dừng bước.

Toru khẽ va vào lưng cô──

「Vậy nhé.」

Cậu cởi sợi dây thép buộc ngón tay cô.

Vậy là tạm thời Hồng Chaika đã được tự do.

Nhưng──

「…………Ta… cũng vậy mà.」

Toru nghe thấy Hồng Chaika lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.

Nhưng cô vẫn nhìn về phía trước── dường như có hơi cúi đầu── và những lời đó không phải để cho Toru nghe. Dù thính lực của cậu rất tốt, cậu vẫn không thể nghe rõ được nửa sau.

「Hửm? Gì cơ?」

「Không có gì.」

Nói một câu có vẻ không vui vì lý do nào đó, Hồng Chaika lại bước đi.

Toru── vẫn đứng yên.

Nhìn sang, phía bên kia cũng vậy, David vẫn đứng tại chỗ, chỉ có Chaika Trắng đang bước về phía này.

Lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, hai Chaika bước về phía nhau.

Toru lặng lẽ dõi theo. Akari bên cạnh cũng không động đậy.

Vì họ không biết tên Pháp sư đang ở đâu. Nếu bất cẩn tiến lên, Chaika Trắng có thể sẽ bị bắn tỉa. Dĩ nhiên, ở một nơi như thế này, nếu dùng ma pháp uy lực lớn sẽ gây náo loạn, nên chắc chắn đó sẽ là một đòn tấn công chính xác cao đã được giảm uy lực.

Chaika và Chaika.

Trắng và Đỏ── hai cô gái lướt qua nhau.

Trong khi Chaika Trắng nhìn với ánh mắt tò mò, bối rối, thì Hồng Chaika── từ phía Toru chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cô── lại ném cho đối phương một ánh nhìn sắc như dao găm.

Nếu Hồng Chaika định làm gì Chaika Trắng, thì chính là khoảnh khắc này.

Toru giữ tư thế tự nhiên── nhưng tứ chi đã dồn sức, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào.

「…………」

「…………」

Hai Chaika lướt qua nhau.

Cả hai đều không có vẻ gì là sẽ ra tay với đối phương.

Chaika Trắng ôm Gundo lon ton bước về phía Toru, còn Hồng Chaika, như thể đã mất hứng thú với họ, quay lưng đi thẳng về phía David.

Và rồi──

「Chaika!」

Toru cất tiếng gọi.

Chaika Trắng giật mình dừng lại, Hồng Chaika cũng dừng bước.

Toru nhìn dòng người hai bên dao động một lúc── rồi chờ khoảnh khắc không còn người đi đường nào giữa cậu và Hồng Chaika.

「…………」

Cậu giơ tay phải lên── và ném kiếm.

Phản ứng lại hành động của cậu, David định lao lên, nhưng dĩ nhiên, giữa đám đông này, hắn không thể nào kịp được.

Thanh kiếm Toru ném bay về phía lưng của Hồng Chaika── và rồi.

「──!」

Nó vẽ một vòng cung nhẹ nhàng trên không trung, rồi rơi xuống chân Hồng Chaika đúng như dự tính. Vài người qua đường quay lại nhìn Toru và Chaika xem có chuyện gì, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng mất hứng thú và tiếp tục đi về hướng của mình.

「…………」

Hồng Chaika quay lại, nhìn thanh kiếm rơi dưới chân mình.

Đó là thanh Xà Giảo Kiếm vẫn còn nằm trong vỏ.

Cô cúi xuống nhặt nó lên, thoáng liếc nhìn Toru một cái.

Nhưng cũng chỉ đúng một khoảnh khắc. Cô lại quay mặt đi, bước nhanh hơn về phía David.

Và──

「Toru, Akari.」

Chaika Trắng chạy lại chỗ của Toru và Akari.

Dọc đường, dù suýt va phải người qua đường vài lần, cô vẫn về được đến trước mặt Toru. Tính ra mới chưa đầy ba ngày, nhưng không hiểu sao Toru lại có cảm giác đã lâu lắm rồi mới được nhìn thấy Chaika Trắng ở cự ly gần thế này, cậu bất giác cười gượng.

Chắc là vì việc ở cùng nhau đã trở thành điều quá đỗi bình thường.

「Cô không sao chứ?」

「Ui.」

「Vậy là tốt rồi.」

Toru nói ngắn gọn.

Nhìn cậu như vậy──

「…………」

Chaika Trắng lộ vẻ không hài lòng.

「Gì vậy?」

「Toru. Phản ứng. Hời hợt.」

Chaika Trắng bắt đầu nói với giọng hơi hờn dỗi.

「Gì chứ. Tôi phải khóc lóc mừng rỡ một cách cường điệu lên mới được à?」

「Uii.」

Chaika Trắng gật đầu như thể đó là điều đương nhiên, khiến Toru thở dài.

Toru nghĩ rằng nếu phản ứng như thế thì trông giả tạo lắm.

「──Anh ấy nói vậy thôi chứ.」

Akari bên cạnh cúi xuống thì thầm với Chaika.

「Hình như Toru lo lắng lắm đấy?」

「Mui? Muốn biết chi tiết.」

Chaika rướn người tới hỏi.

「Anh ấy cứ lau chùi vũ khí mãi không thôi. Bình thường anh có làm kỹ đến thế đâu?」

「Uii?」

「Chắc là thấy bồn chồn lắm. Vì Chaika không có ở bên cạnh.」

「Thuyết phục. Rất thuyết phục.」

「Vốn dĩ Toru nhà em không được thẳng thắn cho lắm. Bảo đi chiến đấu đi thì lại cứ nói không thích rồi mè nheo. Dù thực ra rất muốn chiến đấu. Anh ấy có nhiều điểm khó chiều lắm.」

「Càng thuyết phục. Cực kỳ thuyết phục.」

「Nên lần này cũng vậy… gọi là gì nhỉ. Phải rồi, ngại ngùng che giấu?」

「Hoàn toàn thuyết phục.」

Hai cô gái thì thầm to nhỏ.

「Này hai người kia! Đừng có nói chuyện nhảm nhí nữa!」

「A. Ngại rồi kìa, ngại rồi kìa.」

Akari cười thích thú, Chaika cũng vui vẻ nhìn sang.

Đối mặt với hai người họ──

「Không có ngại ngùng gì hết!」

Toru hơi đỏ mặt quát lên.

***

「Đúng vậy── đó là lúc họ lơ là nhất.」

Vừa lẩm bẩm, Selma vừa đặt ngón tay lên cò của cây Gundo đã vào thế.

Trong tầm ngắm của kính đo xa, hình ảnh của Chaika Trắng, Toru và Akari hiện ra.

Cây Gundo ma pháp của Selma không phải là loại mới. Nhưng vì cô luôn chăm sóc nó cẩn thận, độ chính xác không hề thua kém các mẫu mới nhất. Kết hợp với kỹ năng của cô, nó có thể bắn tỉa từ khoảng cách rất xa.

Hiện tại, cô đang ở trên một tòa nhà cách nhóm Toru khoảng hai dãy phố.

Cô đang nằm sấp trên mái nhà và cầm Gundo. Cô đã chiếm lĩnh vị trí này từ sáng để chờ đợi thời điểm trao đổi con tin. Nhờ vậy, cô đã có thể đọc được phần nào chuyển động của dòng người trên phố. Ở khoảng cách này, dù có tính đến sự đông đúc, Selma cũng sẽ không bắn trượt.

「Hơi áy náy một chút nhưng…」

Kính đo xa trên Gundo của Selma đang nhắm thẳng vào Chaika Trắng.

Mục tiêu cần phải hạ gục đầu tiên chính là cô ta.

Khi chủ thuê chết, Saboteur sẽ dừng『công việc』tại đó. Một khi đã được thuê, họ sẽ trung thành với chủ, nhưng họ không phải loại người sẽ tiếp tục hành động vì nghĩa vụ với một chủ nhân đã chết. Ít nhất, những Saboteur mà Selma biết đều là loại người như vậy.

Vì thế, chỉ cần giết một mình Chaika Trắng là đủ.

Selma đã phán đoán như vậy. Dĩ nhiên, nếu sau khi giết Chaika, đám Saboteur vẫn có dấu hiệu chiến đấu, cô chỉ việc lần lượt bắn ma pháp giết hết chúng là xong.

「Một Chaika khác… sao.」

Selma lẩm bẩm.

Một cô gái khác cũng tự xưng là Chaika.

Dù biết Hồng Chaika và Chaika Trắng là hai người khác nhau, cô vẫn cảm thấy có chút tội lỗi. Hai người trông vừa giống vừa khác. Giết Chaika Trắng dường như là một việc không thể cứu vãn.

Nhưng Selma không phải là người sẽ vì những cảm xúc mơ hồ đó mà nương tay.

「『Hãy tạo một cái kệ trong tim』.」

Selma nhớ lại lời dạy của người quân nhân về hưu mà David gọi là『lão gia』.

Không cần phải trở nên tàn nhẫn. Không cần phải trở nên máu lạnh. Chỉ cần tạo một cái kệ trong tim và tạm thời gạt bỏ những cảm xúc phiền phức như lương tâm hay lòng trắc ẩn sang một bên là được── người quân nhân đã dạy cho Selma và những người khác, vốn chỉ là thợ săn, tiều phu hay vợ con của họ, như vậy.

Cứ thế lặp đi lặp lại.

Dĩ nhiên, cũng có những người không thể làm theo lời dạy── họ đều đã chết sớm.

Selma tin rằng mình sống sót được là nhờ tuân thủ nghiêm ngặt lời của『lão gia』. Thậm chí có thể nói là cô sùng bái điều đó.

「…………」

Selma điều chỉnh nhịp thở.

Và rồi──

「──!?」

Tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại.

Có thứ gì đó đã chắn ngay trước kính đo xa── ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, Selma bật người lùi lại từ tư thế nằm bắn, chuyển sang tư thế quỳ và giương Gundo lên.

Và…

「Hả…!?」

Một tiếng kêu kinh ngạc thốt ra từ miệng Selma.

Trước mặt cô, Akari đang đứng đó, tay cầm một cây búa sắt.

Không thể nào.

Rõ ràng, chỉ một khoảnh khắc trước, Selma còn thấy bóng dáng Akari── nữ Saboteur này trong kính đo xa. Dù nhanh nhẹn đến đâu, cũng không thể di chuyển một quãng đường xa như vậy trong nháy mắt.

Điều đó có nghĩa là──

「Đồ giả!?」

「Là bên kia cơ.」

Cùng với lời nói đó là cây búa sắt giáng xuống.

「Hỡi〈Thứ xuyên thấu〉── bắn!」

Selma phóng ra ma pháp đã được cô giữ lại ngay trước khi khai hỏa.

Dĩ nhiên, ma thuật là thứ chỉ có thể hoạt động sau khi đã được tinh chỉnh dựa trên vô số các điều kiện như khoảng cách, địa mạch, nhiệt độ, độ ẩm. Trong một cuộc chạm trán bất ngờ ở cự ly gần không lường trước, việc đột ngột kích hoạt nó cũng chẳng có mấy ý nghĩa. Bởi lẽ nó không thể phát huy được sức mạnh vốn có.

Thế nhưng… dù vậy.

Pháp trận màu xanh nhạt lơ lửng giữa không trung, rồi lóe lên như thể đang phản kháng lại sự kích hoạt cưỡng ép.

Một luồng sáng dữ dội đủ để thiêu đốt con mắt nếu nhìn ở cự ly gần.

「──!」

Akari buông cây búa sắt ra, đưa cánh tay trái lên như để che một bên mắt.

Một phán đoán sáng suốt đến đáng sợ cho một hành động bột phát.

Nếu nhìn vào ánh sáng chói lòa ở cự ly gần, chắc chắn mắt sẽ bị tổn thương—dù chỉ là tạm thời. Đương nhiên, nếu đột ngột mất đi thị lực trong lúc chiến đấu thì thất bại là điều khó tránh khỏi. Nhưng nếu nhắm cả hai mắt lại để bảo vệ, thì cũng chẳng khác gì việc mất đi thị lực.

Vì vậy, Akari đã hy sinh một bên mắt để bảo vệ bên còn lại.

Nhưng dĩ nhiên, một khi đã dùng một tay để che mắt, thì cô chỉ còn lại một tay để vung cây búa sắt xuống.

Hơn nữa, thị lực chỉ còn một bên khiến cảm nhận về khoảng cách trở nên sai lệch—

「Hự!?」

Cây búa sắt của Akari sượt qua mái tóc của Selma rồi cắm sâu vào mái nhà.

Cùng lúc đó, Selma ngửa người ra sau thật mạnh, lăn tròn rồi—rơi xuống từ mái nhà.

Đang rơi… nhưng cú rơi của cô đã dừng lại giữa chừng. Thân thể cô lơ lửng giữa không trung mà không hề va chạm mạnh xuống đất.

Đó là nhờ vào sợi dây cứu sinh—hay đúng hơn là một sợi dây mảnh—đã được buộc sẵn sau lưng.

Sợi dây có đầu còn lại được buộc vào mép mái nhà, lập tức bị đứt phựt bởi xung lực từ cú rơi của Selma. Nhưng như vậy là đủ—Selma đã tính toán trước độ dài và độ dày của sợi dây để nó xảy ra đúng như vậy. Cô thậm chí còn không cần tốn công cắt dây. Vừa tiếp đất bằng cả hai chân, Selma liền ôm lấy cây Gundo của mình và bắt đầu chạy.

Một Pháp sư gần như không có một phần vạn cơ hội nào để chiến thắng một Saboteur trong cận chiến.

Chính vì lẽ đó, để phòng hờ cho cái "một phần vạn" ấy, họ thường có hai lựa chọn: hoặc thuê một hộ vệ giỏi cận chiến, hoặc nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi đó ngay khi có dấu hiệu sắp xảy ra cận chiến.

Và Selma đã chọn vế sau.

Dĩ nhiên, có chạy cũng vô ích nếu bị kẻ địch đuổi kịp.

Cho nên—

「Cứ tự nhiên đuổi theo nhé.」

Vừa lẩm bẩm, Selma vừa chạy vào một con hẻm nhỏ.

Không giống như đường lớn, đây là một con hẻm gần như không có người qua lại—một kẽ hở giữa hai tòa nhà, nơi mà ngay cả ánh nắng ban ngày cũng khó lòng chiếu tới. Nó chỉ vừa đủ cho một người đi qua, hai người đi song song là điều không thể.

Chính vì vậy—

「—Hự!」

Từ sau lưng, Selma nghe thấy tiếng kêu gọn lỏn của Akari, người vừa nhảy xuống để đuổi theo cô.

Có lẽ cô ta đã nhận ra cái bẫy. Nhưng đã quá muộn.

Vừa chạy, Selma vừa rút một con dao găm ra và miết nó dọc theo bức tường. Những sợi dây mảnh được giăng sẵn đồng loạt bị cắt đứt… và vô số hung khí sắc nhọn trút xuống con hẻm nhỏ.

Đó là cái bẫy mà Selma đã sắp đặt dọc theo đường tẩu thoát. Chỉ đơn giản là những hung khí lớn nhỏ gồm hơn hai mươi món được treo bằng dây sẽ lần lượt rơi xuống, nhưng dù thế nào đi nữa, không thể nào làm lơ chúng được.

「Chết tiệt—」

Tiếng kêu bực bội và tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Có lẽ Akari đang dùng búa sắt để gạt đi những lưỡi dao đang rơi xuống. Những món hung khí chỉ đơn thuần rơi xuống đó có lẽ không đủ sức mạnh hay độ chính xác để hạ gục một Saboteur, nhưng ít nhất, chúng cũng phải câu đủ thời gian cho Selma chạy thoát.

「『Trận chiến đã bắt đầu từ trước khi lưỡi đao chạm nhau』…」

Vì vậy, việc sắp đặt sẵn những cái bẫy như thế này là điều không thể thiếu sót.

Vừa lẩm nhẩm câu châm ngôn được sư phụ truyền dạy—Selma vừa dốc toàn lực chạy xuyên qua con hẻm.

「Mừng trở về.」

David đón Chaika Đỏ đang bước về phía mình bằng những lời như thế.

Tiện thể, anh ta còn dang rộng cả hai tay như muốn nói 'Hãy lao vào lòng ta đây'.

Nhưng—

「…………」

Đáp lại, Chaika Đỏ chỉ im lặng.

Cô lướt qua bên cạnh, phớt lờ người đồng đội dùng thương của mình và tiếp tục bước đi.

「Ồ? Không có màn tái ngộ cảm động nào à?」

David cười khổ, bước theo sau Chaika Đỏ.

Chaika Đỏ im lặng bước đi một lúc…

「…………」

Rồi cô dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Không phải nhìn về phía David.

Mà là nhìn qua vai anh ta, về phía Chaika Trabant và Toru.

「Ô hay?」

David cũng ngoảnh lại như thể đang dõi theo ánh nhìn của cô.

Anh ta nhìn qua lại giữa nhóm Toru và Chaika Đỏ vài lần, rồi đột nhiên cười toe toét và ghé sát vào nhìn khuôn mặt của Chaika Đỏ.

「Chaika-chan?」

「…………」

「Sao thế? Phải lòng rồi à?」

「…Hả!?」

Có lẽ vì bị hỏi một câu bất ngờ. Hay là vì bị nói trúng tim đen.

Chaika Đỏ tròn mắt, vẻ mặt cứng đờ.

Đó là một biểu cảm phù hợp với lứa tuổi mà cô chưa từng thể hiện trước mặt nhóm Toru. Dù có vẻ cục cằn, nhưng điều đó cũng cho thấy cô đã phần nào thả lỏng cảnh giác với David.

Tuy nhiên—

「Này này. Thật đấy à?」

David nói với vẻ ngán ngẩm.

「Không lẽ là tình yêu sét đánh đấy chứ?」

「…………」

「Hay là… bị nó 'làm' rồi?」

—Cốp.

Vừa xoay người lại, một cú thúc cùi chỏ không khoan nhượng của Chaika Đỏ đã găm thẳng vào bụng David.

Có lẽ vì không ngờ cô lại ra tay đột ngột như vậy… David bất giác gập người lại và rên lên.

「Gự… hộc…?」

「Kẻ hạ đẳng!」

Chaika Đỏ buông lời nhận xét như thể khinh bỉ.

「Tên đầy tớ hạ đẳng. Cần—tái giáo dục.」

Nói rồi, cô túm lấy cổ áo của David, người đang cúi gập người xuống vừa đúng tầm tay, và cứ thế lôi anh ta đi.

「A, này, khụ, chờ…」

Vừa ho sặc sụa, David vừa bước loạng choạng vì bị kéo cổ áo.

Với vẻ mặt cau có, Chaika Đỏ rảo bước đi nhanh.

Cô không một lần nào ngoảnh lại nhìn về phía nhóm Toru nữa.

Toru tựa lưng vào thành xe của chiếc Svetlana, ngước nhìn bầu trời hoàng hôn.

Bầu trời đã bắt đầu nhuốm một màu sẫm nhẹ nhàng, ánh mặt trời chỉ còn le lói nơi gần đường chân trời. Nếu hướng sự chú ý về phía thành phố Perimeral, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bất kể ngày đêm… nhưng ở khu vực này, sự tĩnh lặng của màn đêm đang dần lan tỏa.

「…………」

Chaika đang ở trong xe để thay quần áo. Akari cũng ở cùng.

Một phần là vì họ đã mặc cùng một bộ đồ suốt mấy ngày liền, kể cả đồ lót—nhưng cũng là để kiểm tra xem trên quần áo hay cơ thể của Chaika có bị giở trò gì lạ không.

Nói một cách cực đoan… có cả phương pháp tẩm độc tác dụng chậm và dễ bay hơi vào quần áo của con tin. Thật ra, nhóm Toru cũng đã từng cân nhắc đến kế hoạch đó. Nhưng họ đã không sử dụng vì có quá nhiều vấn đề nếu dùng trong thành phố Perimeral đông đúc.

Dù sao đi nữa—cánh đàn ông như Toru đành phải đợi ở ngoài xe.

『Vì nếu Anh hai mất tự chủ trước bộ ngực mỏng của Chaika thì sẽ phiền phức lắm』—đó là lời của Akari. Dù có ý kiến phản đối nhưng cũng lười mở miệng tranh cãi, nên Toru đành ngoan ngoãn chờ đợi bên ngoài.

Và rồi khuôn mặt của cậu—

「…Rốt cuộc thì…」

Một cô gái tóc vàng đột nhiên xuất hiện, ghé đầu nhìn trộm từ bên hông.

Là Fredrika.

Trong cuộc trao đổi con tin, cô đã giả dạng thành Akari để giúp đánh lừa các Pháp sư, nhưng giờ cô đã trở lại hình dạng cô gái thường ngày. Nhớ lại thì lúc rời khỏi thành phố không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng không biết từ lúc nào cô đã quay lại.

Khi nhận ra thì đã thấy ở bên cạnh, nhưng khi không để ý thì lại biến đi đâu mất—hành động thật sự y hệt một con mèo.

「Cậu đã không đổi phe nhỉ?」

「Hả…?」

Không hiểu ý nghĩa câu hỏi, Toru nhíu mày.

「Cô đang nói chuyện gì vậy?」

「Chuyện chủ nhân.」

Nói rồi Fredrika đến bên cạnh Toru, bắt chước cậu tựa lưng vào thành xe. Điểm này trông thật trẻ con—giống như một đứa trẻ thích bắt chước người lớn. Có lẽ nếu tính tuổi đơn thuần thì Fredrika phải lớn tuổi hơn Toru.

「Chuyện là, đều là Chaika thì theo bên nào cũng như nhau cả.」

Thấy Toru im lặng, Fredrika giải thích lại.

「Làm gì có chuyện đấy. Không giống nhau đâu.」

Toru đáp lại với giọng điệu có vẻ phiền phức.

Fredrika gật đầu tỏ vẻ thích thú.

「Ra vậy. Tức là Toru thích cô bé màu trắng hơn dù đều là Chaika, phải không?」

「…Thì, cũng đúng.」

Đối với Fredrika—một con quái vật phi nhân, xấu hổ làm gì chứ.

Toru thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng—

「—Hử!?」

「A…」

Toru tròn mắt nhìn lên ghế người lái của chiếc Svetlana.

Có vẻ như đã nghe được cuộc trò chuyện của Toru và Fredrika từ giữa chừng, Chaika đang nhìn về phía này với vẻ mặt khá ngạc nhiên. Chắc đối với cô ấy, đột nhiên bị gọi là "bên trắng" hay "bên đỏ" thì cũng khó mà hiểu được.

「Cô bé màu trắng chính là Chaika Trabant, là cậu đấy.」

Fredrika lại còn thêm vào lời giải thích không cần thiết.

Hơn nữa, cô còn tiếp tục nói những lời thế này.

「Nói gì thì nói, Toru nhà ta dù đều là Chaika nhưng nếu không phải là bên trắng—không phải là cậu thì không 'moe' nổi, cậu hiểu chứ?」

「…!」

「Tôi không có nói thế!」

Chaika thì đứng hình vì quá bất ngờ—còn Toru thì bất giác hét lên.

「Ể? Vậy là thực ra Toru thích Chaika bên đỏ kia hơn à?」

「Không phải! Vấn đề không phải là moe hay không moe!」

「—Câu đó em không thể làm ngơ được, Anh hai.」

Một nhân vật khiến câu chuyện càng thêm rắc rối đã tham gia vào cuộc trò chuyện.

「Anh hai…」

Akari ló đầu ra từ phía sau Chaika, tiếp tục với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

「Em đã luôn nghĩ rằng, một lần nào đó chúng ta cần phải ngồi lại nói chuyện nghiêm túc về sở thích tình dục của Anh hai.」

「Chuyện đó thì liên quan quái gì đến chuyện này!」

「Em biết. Là chuyện dù có 'moe' cũng không 'lên' nổi, phải không?」

「Mày thì biết cái quái gì!?」

「Toru. Bất lực?」

「Lũ chúng mày. Cố tình phải không!?」

Vừa gào lên—Toru vừa nhận ra bản thân mình đang dần quen với bầu không khí này.

(Chaika Đỏ… ư.)

Nếu chỉ cần được chiến đấu.

Nếu đó là mục đích duy nhất.

Thì có lẽ Toru đã nên đi theo Chaika Đỏ.

Tương lai mà cô ta nhìn thấy rất rõ ràng—không có sự do dự. Một chiến trường trọn vẹn. Và phần thưởng cùng cảm giác thành tựu sẽ có được sau khi hoàn thành mục đích. Nếu chỉ xét đến lợi ích của một Saboteur, thì vốn dĩ chẳng có gì phải đắn đo.

Nhưng…

(Mình—)

Mình muốn chiến đấu vì điều gì?

Để giết và chà đạp lên ai đó ư?

Để thỏa sức sử dụng những kỹ năng đã học được ư?

Không. Hẳn là không phải.

Cậu muốn để lại dấu ấn về sự tồn tại của mình trên thế giới này. Cậu muốn nắm chắc trong tay ý nghĩa của việc mình được sinh ra. Cậu chán ngấy một cuộc đời chỉ như một con côn trùng, sống rồi chết… một cuộc đời chỉ bị cuốn theo dòng chảy của thế giới.

Nói cách khác, điều đó… không nhất thiết phải là bản thân việc chiến đấu.

Trái lại, việc giúp sức cho một cuộc báo thù, hành động để giết một ai đó, không khác gì việc cướp đi tương lai của một người có cùng hoàn cảnh với mình mà không cần hỏi han. Nếu đặt điều đó lên bàn cân với mục đích của bản thân, và mục đích của mình nặng hơn, thì Toru sẽ không do dự… nhưng việc sống với mục đích đó ngay từ đầu, cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Chỉ là muốn chôn cất cha mình một cách đàng hoàng.

Có lẽ Chaika Đỏ sẽ nói rằng động cơ và mục đích của Chaika Trắng thật 'trẻ con'.

Nhưng chính vì đó là một nguyện vọng nhỏ nhoi—Toru muốn tin rằng việc thực hiện nó mới có ý nghĩa. Nếu đằng nào cũng phải chiến đấu, thì ở dưới trướng của Chaika Trắng này sẽ tốt hơn. Cậu cảm thấy điều đó phù hợp hơn với nguyện vọng ban đầu của mình.

「Chính vì vậy, Anh hai.」

Akari bước xuống từ ghế người lái và lân la lại gần.

「Gì nữa đây.」

「Bây giờ em nghĩ em sẽ tra—à không, thẩm vấn về sở thích tình dục của Anh hai.」

「Mày vừa định nói tra tấn phải không?」

「Dĩ nhiên, nếu Anh hai nói thích tra tấn hơn, thì Akari Acura bất tài này sẽ dùng roi và nến để dốc toàn lực tra tấn Anh hai.」

「Không cần! Mấy người kia cũng đừng có chuẩn bị!」

Toru hét lên với Chaika và Fredrika, những người không biết từ đâu đã lôi ra một cây nến dùng để thắp sáng và một cây roi ngựa, như thể muốn hỏi 'Dùng không?'.

Rốt cuộc—ở thành phố Perimeral, họ chẳng thu được kết quả gì đáng kể.

Số lượng người thì đông, nhưng thông tin lại hỗn loạn—hay nói đúng hơn là toàn những thông tin chất lượng thấp cỡ tin đồn vô trách nhiệm, khiến việc phân biệt thật giả gần như là không thể.

Điều chắc chắn duy nhất là bản thân các『Anh Hùng』không có mặt ở Perimeral.

Vậy thì không có lý do gì để ở lại thành phố này.

Nhóm Toru—sau ba ngày lưu lại, đã quyết định lại lên đường tìm kiếm.

Việc chờ đợi Guy mang thông tin đến quả thực quá thong dong. Một khi chưa biết Guy là ai, thì việc trông cậy vào anh ta ngay từ đầu đã là một sai lầm.

「…Toru.」

Đang ngồi trên ghế lái điều khiển chiếc Svetlana—Chaika đột nhiên cất tiếng gọi.

Vì thời tiết đẹp, Toru ngồi cạnh cô, duỗi chân ra và đang lim dim ngủ.

Ánh nắng trắng xóa đổ xuống con đường cái, không khí buổi chiều có phần buồn ngủ bao trùm. Không hiểu sao gần như không thấy bóng người, xe ngựa hay Vehicle nào, chỉ có chiếc Svetlana vừa phát ra tiếng động cơ ì ạch vừa ung dung tiến về phía trước giữa lòng đường.

Hai bên là những hàng cây mọc san sát. Mặt đất được san phẳng cẩn thận, không thấy một viên sỏi nào.

Khu vực này vẫn còn gần thành phố Perimeral nên đường cái được bảo trì khá tốt. Cảm giác an tâm khi được di chuyển vào ban ngày sau một thời gian dài—khiến người ta bất giác thả lỏng cảnh giác.

「Gì thế?」

Toru vừa ngáp vừa trả lời.

「…………」

Có vẻ như chính cô cũng chưa nghĩ ra sẽ nói gì tiếp theo dù đã chủ động bắt chuyện. Chaika im lặng một lúc với vẻ mặt đăm chiêu—

「Tôi—Chaika Trabant.」

Cô nói ra một câu như vậy.

「Biết rồi. Tự nhiên nói chuyện cũ rích gì thế.」

「Chaika—rất nhiều.」

「…Hình như là vậy.」

Toru lờ mờ hiểu được điều cô muốn nói.

Ít nhất, có nhiều người tự xưng là『Công chúa Chaika, di cảo của〈Hoàng Đế Cấm Kỵ〉』.

Và một vài người trong số họ—hoặc có lẽ là tất cả, dường như đang tìm kiếm『Di thể』của Hoàng đế Gaz. Chaika Đỏ là một trong số đó. Dĩ nhiên, không phải ai cũng nghĩ『chính mình mới là thật』giống như Chaika Đỏ—

「Tôi… ký ức.」

Chaika nói như thể đang thì thầm.

Chaika Trắng bị thiếu một phần ký ức.

Điều đó có nghĩa là—

「Tôi… là đồ giả…」

「Cô là Chaika Trabant.」

Toru ngắt lời Chaika.

「Điều đó không sai, đúng chứ. Ít nhất là điều đó.」

「…………」

Chaika nhìn Toru với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rồi lát sau khẽ gật đầu và nói『Vâng』.

「Và việc cô muốn thu thập di thể để chôn cất cha mình cũng là thật, phải không?」

「…………Vâng.」

「Vậy thì được rồi.」

Toru nói với giọng quả quyết, như thể đang kết luận.

「Cô có phải là Chaika Gaz thật hay không, chẳng quan trọng.」

「…Toru?」

「Chaika đầu tiên tôi gặp là cô. Chaika mà tôi muốn phục vụ cũng là cô. Việc cô có phải là Chaika Gaz hay không—ừm, chỉ là phần phụ thôi. Đối với tôi là vậy.」

「…………Vâng.」

Chaika gật đầu, má hơi ửng hồng, trông vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.

Toru lại ngáp thêm một cái nữa.

Và rồi—

「Vì vậy.」

Cậu ngồi thẳng dậy, vươn tay xuống chân.

Ở đó có hai thanh Comblade nằm trong vỏ.

「Chaika. Tôi sẽ không do dự hạ gục bất kỳ kẻ địch nào cản đường cô. Dù cho kẻ đó cũng tự xưng là Chaika giống cô—đi nữa.」

「…………」

Chaika ngoảnh lại, dõi theo ánh nhìn của Toru.

Giữa con đường cong nhẹ—hai bóng người ung dung bước ra từ lùm cây ven đường.

Một là Chaika Đỏ.

Người còn lại là tay lính đánh thương David.

Dù vẫn chưa thấy bóng dáng—nhưng có lẽ người Pháp sư đồng đội của họ cũng đang ở đâu đó gần đây. Theo lời Chaika Trắng, đó là một người phụ nữ xinh đẹp với làn da ngăm đen.

「…………」

Chaika điều khiển chiếc Svetlana—dừng lại, vẻ mặt căng thẳng.

「—Yo.」

Toru cất tiếng chào với một nụ cười khổ.

Chaika Đỏ chỉ… im lặng.

Thay vào đó, David lên tiếng.

「Tao nói lại lần nữa đây. Giao『Di thể』ra.」

「Không thích.」

Toru đáp ngay lập tức.

Nhưng—

「Và còn nữa.」

David tiếp tục nói như thể không nghe thấy câu trả lời của Toru.

「Không hiểu sao công chúa nhà tao lại rất để ý đến mày.」

「…………」

Toru nheo mắt nhìn chằm chằm vào Chaika Đỏ.

Cô gái sử dụng Snakeblade chỉ đáp lại bằng ánh mắt vô cảm.

「Nếu mày mang di thể đến với bọn tao, thì sẽ không phải đánh nhau vô ích.」

David thuyết phục với một giọng điệu không mấy nhiệt tình.

Bản thân anh ta—có lẽ cũng không nghĩ rằng Toru sẽ đồng ý.

「Em gái mày đi cùng cũng không sao. Nghe Selma nói thì nó là một tay cự phách lắm. À, còn cả con Dragoon nữa hả? Không biết làm thế quái nào mà mày tập hợp được một đội hình như vậy… đem nó theo luôn đi.」

Tức là họ định thu nạp tất cả mọi người về phe mình, trừ Chaika Trắng ra.

Nhân tiện—Akari vẫn chưa ra khỏi chiếc Svetlana. Dĩ nhiên, không có chuyện cô không nhận ra tình hình này. Có lẽ cô đang tìm thời cơ để ra khỏi xe từ một góc chết của người Pháp sư đang ẩn nấp đâu đó.

Cả Toru và Akari đều không ngu ngốc đến mức lặp lại sai lầm tương tự. Họ đã bàn bạc trước về việc phải làm gì khi bị nhóm Chaika Đỏ tấn công lần nữa. Akari sẽ phụ trách người Pháp sư. Một khi đã nhìn thấy mặt đối phương, cô ấy xử lý sẽ chắc chắn hơn Toru.

「Trong trường hợp đó, công chúa của bên này sẽ ra sao?」

Toru liếc nhìn Chaika bên cạnh mình và hỏi.

David chỉ nhún vai mà không trả lời.

Người lên tiếng thay anh ta là Chaika Đỏ.

「…Chaika.」

Cô nói với giọng thì thầm.

「Hai người… không cần thiết.」

「…………!」

Chaika Trắng giật mình run rẩy.

Có lẽ sự thù địch của Chaika Đỏ đã truyền đến cô mạnh hơn cả một tiếng hét. Đó không phải là sự tức giận. Mà là lòng căm thù. Đó không phải là một cảm xúc bộc phát, mà là một ý chí lạnh lẽo, lặng lẽ thấm sâu.

「Vậy à.」

Toru nhe răng cười, trông như một con thú đang gầm ghè đe dọa.

「Thế thì tao phải loại bỏ mày rồi.」

「…………」

Chaika Đỏ lặng lẽ rút thanh Snakeblade ra khỏi vỏ.

Cùng lúc đó—

「〈Hỡi Kẻ Phá Rối Loạn〉—Hiện thân!」

Ma thuật của Chaika Trắng được kích hoạt.

Ánh chớp và tiếng nổ—một vụ nổ xảy ra giữa nhóm Toru và nhóm Chaika Đỏ.

Đó chính là tín hiệu bắt đầu trận chiến.

Về cơ bản, thương mạnh hơn kiếm.

Một phần là do tầm đánh xa hơn—nhưng quan trọng hơn cả, một vũ khí nặng tự nó đã làm tăng thêm uy lực. Đâm thẳng cũng tốt, xoay tròn như cây búa sắt của Akari cũng được, dù thế nào thì trọng lượng của nó cũng sẽ nhân đôi sức mạnh của đòn tấn công.

「Phập—!」

Cùng với một hơi thở sắc lẹm, ngọn thương của David đâm tới.

Toru vặn người né đòn—nhưng.

「—!」

David đã rút ngọn thương về còn nhanh hơn cả lúc đâm ra.

Tốc độ đâm ra quyết định sức tấn công, còn tốc độ rút về giúp nâng cao khả năng phòng ngự. Trạng thái cơ thể duỗi hết cỡ sau khi đâm là lúc sơ hở nhất—chính vì vậy tốc độ rút thương về cũng ảnh hưởng đến sức mạnh của người sử dụng.

Hơn nữa—

「Chết tiệt!」

Lưỡi dao sượt qua bên hông Toru rồi rút ra.

Ngọn thương của David có một bộ phận 'ngạnh'. Nếu so với kiếm thì nó tương đương với phần tsuba, là nơi để đỡ đòn tấn công của đối thủ—nhưng phần 'ngạnh' trên ngọn thương của David tự nó đã là một lưỡi dao, chỉ cần thay đổi góc độ một chút trong khoảnh khắc rút thương là có thể tung ra đòn tấn công thứ hai vào đối phương.

Toru—

「Đừng có coi thường tao!」

Ngay lập tức, cậu lao về phía trước cùng lúc David rút thương về.

Nếu không vào được tầm đánh của mình, cậu sẽ chỉ bị ngọn thương hành hạ một cách đơn phương. Và một ngọn thương trong lúc đang rút về, về cơ bản không thể tấn công. Cái 'ngạnh' lúc nãy cũng chỉ là một đòn phụ thêm của đòn tấn công chính. Nếu áp sát vào lòng địch cùng với chuyển động của họ, uy lực của nó sẽ giảm mạnh.

Chỉ là—

—Tiếng kim loại va chạm.

Trước khi đòn tấn công từ thanh Comblade của Toru chạm đến cơ thể David, nó đã bị cán thương chặn lại. Có vẻ như ngọn thương của David, không chỉ mũi thương, mà cả phần cán cũng được làm hoàn toàn bằng kim loại. Dù bên trong có vẻ chỉ là ống rỗng.

「Hự!」

David xoay tròn ngọn thương.

Lưỡi Comblade của Toru bị hất văng, khiến cậu mất thăng bằng nghiêm trọng.

Vào lúc đó, phần đuôi thương sau khi xoay nửa vòng bay tới. Toru dùng thanh Comblade bên trái để đỡ, nhưng không thể triệt tiêu hết lực va chạm, và phần đuôi thương đã sượt qua thái dương của Toru.

(Tên này… cũng khá đấy.)

Trông thì có vẻ chỉ là một tên lính đánh thuê lông bông, nhưng đó thực ra là biểu hiện của sự tự tin, đồng thời cũng là một kỹ năng để dụ đối phương lơ là cảnh giác.

Hơn nữa—

「…………」

David đột ngột lùi lại.

Và rồi—một đòn tấn công uốn lượn như rắn bay ra từ bên hông anh ta.

「──!」

Thanh Xà Giảo Kiếm (Snake Blade) của── Chaika Đỏ.

Nếu đối đầu trực diện với David, vóc dáng nhỏ bé của Chaika Đỏ sẽ bị hắn che khuất hoàn toàn. Do đó, không thể nào biết được cô sẽ tấn công từ hướng nào tiếp theo. Đó là một cách thức tận dụng triệt để đặc tính của Xà Giảo Kiếm, có thể uốn lượn để tấn công đối thủ.

Thế nhưng──

「Hự!!」

Cùng với khí phách của Chaika Đỏ, mũi của Xà Giảo Kiếm lại một lần nữa thay đổi quỹ đạo.

Nó hướng về phía Toru, uốn lượn hệt như một con rắn thực thụ, chực chờ vồ lấy thân thể cậu──

──Keng!

Một âm thanh lạ vang lên, và quỹ đạo của Xà Giảo Kiếm đã thay đổi.

「──Cảm ơn」

Toru thầm thì trong miệng, gửi lời tới chủ nhân của mình.

Đó là sự yểm trợ của Chaika.

Cô đã dùng ma pháp để đánh bật mũi của thanh Xà Giảo Kiảo đang lao về phía Toru.

Chaika Trắng đang ở trên chiếc〈Svetlana〉. Dù không cần quay đầu lại, Toru vẫn như có thể nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô khi đang thủ thế với khẩu Gundo. Chaika Trắng thường ngày có vẻ lơ đãng, hơi ngốc nghếch, nhưng sự tập trung của cô trong những thời khắc quyết định lại chẳng phải tầm thường.

Toru và David đứng ở tiền tuyến.

Chaika Trắng và Chaika Đỏ yểm trợ từ phía sau.

Dù hình thức khác nhau, nhưng đây là một trận chiến hai chọi hai.

Đồng thời── pháp sư (Wizard) vô hình kia, hẳn là Akari đang đuổi theo. Toru đã cảm nhận được sự hiện diện của cô em gái khi con bé lao ra khỏi chiếc〈Svetlana〉, ẩn mình trong ánh chớp và tiếng nổ từ ma pháp〈The Disrupter - Kẻ Phá Rối〉mà Chaika Trắng đã bắn ra lúc đầu.

Vì đã giao đấu một lần và biết rõ thực lực của nhau, nên phía pháp sư kia cũng sẽ không dám xem thường Akari. Có lẽ── hắn ta không có thời gian để bận tâm đến bên này.

(Giá mà có Fredrika ở đây.)

Một góc trong tâm trí Toru thoáng nghĩ vậy.

Dù không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng chỉ cần sự hiện diện của một con quái vật như Dragoon cũng đủ khiến những kẻ chưa quen phải dao động. Nếu có thể tận dụng sơ hở đó, trận chiến hẳn đã có thể diễn ra dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng, khi rời khỏi thành phố Perimeral, Fredrika lại lững thững đi đâu mất.

Mà cũng phải, riêng lần này thì có vẻ đó không chỉ là một ý thích bất chợt── dường như cô ta đã chủ tâm không tham gia vào trận chiến với Chaika Đỏ. Tuy không rõ tiêu chuẩn phán đoán của cô ta là gì, nhưng biết đâu, đó là vì đối thủ là 『Chaika và đồng đội của cô ấy』.

Trong một trường hợp khác, biết đâu kẻ tìm đến chỗ Fredrika── con Dragoon vẫn tiếp tục đóng giả Dominica──để tìm kiếm『di thể』lại chính là Chaika Đỏ và đồng đội của cô ta. Theo ý nghĩa đó, đối với cô ta, có lẽ nhóm Toru và nhóm David cũng chẳng khác gì nhau.

Dù sao thì...

「Khá lắm nhỉ.」

David vừa cười nhếch mép vừa nhận xét.

「Ta cứ ngỡ bọn Saboteur không hợp với mấy trận chiến trực diện cơ đấy.」

Trong lúc nói, những cú đâm thương sắc lẹm nối tiếp bằng những đường quét ngang tấn công Toru. Vừa dùng thân pháp né tránh, vừa dùng Comblade đỡ đòn, Toru đáp lời.

「Ta không phủ nhận điều đó.」

Sức mạnh của David chắc chắn đã được tôi luyện qua thực chiến.

Trực tiếp giao đấu mới thấy đau đớn nhận ra điều đó. Về mặt kỹ thuật, không có vẻ gì là chênh lệch nhiều, nhưng trong mọi chuyển động của David đều toát lên một sự ung dung. Cảm giác như hắn luôn chiến đấu với khoảng tám phần sức lực để có thể đối phó với bất cứ điều gì xảy ra trong thực chiến── cho dù Toru có tung ra chiêu gì, hắn cũng sẽ hóa giải bằng hai phần sức lực còn lại.

「Dù gì thì kinh nghiệm thực chiến của ta cũng ít ỏi mà.」

「Vậy mà sao ngươi trông ung dung thế nhỉ?」

David càng tăng tốc độ tấn công.

Nhanh quá. Mũi thương nhanh đến mức ngay cả thị lực của Toru cũng không thể bắt kịp hoàn toàn.

Hơn nữa──

「──!」

Một lưỡi đao sượt qua bên hông Toru.

Thương thuật của David rõ ràng đã đạt đến đẳng cấp của một bậc thầy.

Ngay cả một cú đâm cũng không chỉ đơn thuần là đưa thương ra trước sau. Hắn khéo léo uốn cong thân thương dài, khiến mũi thương vẽ thành một đường xoắn ốc khi đâm tới. Vốn dĩ những cú đâm đã khó né hoặc gạt đi── nếu phòng thủ nửa vời, sẽ bị xuyên thủng cả lớp phòng ngự đó── cú đâm của David lại còn có chuyển động mũi thương cực kỳ khó đoán.

Và còn nữa...

「──Chết tiệt!」

Xà Giảo Kiếm sượt qua má Toru.

Từ phía sau David, Xà Giảo Kiếm của Chaika Đỏ uốn lượn bay tới. Nếu chỉ tập trung vào David trước mắt, thì đột nhiên, một mũi kiếm trườn ra từ bên hông sẽ đâm vào người Toru.

Tất nhiên, nếu Chaika Đỏ điều khiển Xà Giảo Kiếm sai sót, cô ta sẽ làm David bị thương.

Cả hai đều chuyên về cận chiến, nhưng David là tiền vệ, còn Chaika Đỏ là hậu vệ, một sự phân chia vai trò rõ ràng── đó là bằng chứng cho thấy họ có sự phối hợp ăn ý.

「Đừng có tưởng chỉ vì công chúa nhà ta có cảm tình với ngươi mà bọn ta sẽ nương tay đấy nhé!」

「Ta chẳng nghĩ đến chuyện đó!」

Toru hét lên, liên tục dùng cặp Comblade ở hai tay để gạt đỡ các đòn tấn công của đối thủ.

Nhưng như đã nói ở trên, những cú đâm có lực xuyên phá mạnh nên dù có gạt đi cũng thường không thể gạt hết được── không thể làm chệch quỹ đạo của nó hoàn toàn. Trước đòn tấn công kép từ cú đâm thương của David và Xà Giảo Kiếm của Chaika Đỏ, Toru đã phải chịu nhiều vết thương nhỏ khắp cơ thể.

Gay go rồi. Cứ thế này, sớm muộn gì chuyển động của mình cũng sẽ chậm lại vì mất máu.

「Toru!」

Tiếng hét của Chaika Trắng vang lên.

Khi trận chiến đã diễn ra ở cự ly gần thế này, việc yểm trợ bất cẩn có thể làm liên lụy đến cả Toru. Chính vì thế, dù Chaika có thể dùng ma pháp bắn hạ những đòn tấn công theo quỹ đạo vòng cung của Xà Giảo Kiếm, cô cũng không thể làm gì hơn.

Vốn dĩ David và Chaika Đỏ đã chủ động di chuyển sao cho bản thân họ, Toru và Chaika Trắng luôn nằm trên một đường thẳng. Vì vậy, Chaika Trắng ngược lại còn bị chính bóng lưng của Toru cản trở, không thể tấn công trực tiếp vào David.

Và nếu Toru định nhảy sang một bên, Xà Giảo Kiếm của Chaika Đỏ sẽ lao tới.

Trận chiến đã rơi vào một trạng thái bế tắc.

Thế nhưng──

「Lần đầu tiên! Gặp mặt! Lúc kỳ lân! Giống nhau!」

Những lời nói tuy ngắc ngứ... nhưng lại bay đến với một sự quả quyết.

「Vị trí── ngược lại!」

「Hả?... Gì thế?」

David nhíu mày.

Tất nhiên, hẳn là hắn không hiểu Chaika Trắng đang nói gì. Chaika Đỏ chắc cũng vậy. Có lẽ ngay cả Akari cũng không thể hiểu hết được. Đây── có thể nói là một loại mật mã chỉ Toru và Chaika Trắng mới hiểu. Chỉ những người đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian sâu đậm khi lần đầu gặp gỡ mới có thể hiểu.

Nghĩa là...

「Hiện thân đi──〈The Flasher - Kẻ Tỏa Sáng〉!」

Cùng lúc Chaika hét lên, Toru ngã người nằm rạp xuống đất.

「Cái gì!?」

David thốt lên kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc vì Chaika đã bắn ma pháp trong tình huống có thể làm Toru bị cuốn vào.

Một luồng sáng ma pháp màu xanh nhạt bay vụt qua nơi mà chỉ một khoảnh khắc trước đó là lưng của cậu. Nó nhắm thẳng vào David── nhưng không trúng, mà bị hắn dùng thân pháp né được. Hơn nữa, David còn không quên gạt chân Chaika Đỏ đang ở phía sau để cô ngã xuống, giúp cô tránh được đòn ma pháp trực diện.

Quả nhiên hắn ta vẫn còn rất ung dung.

Tuy nhiên...

「Rốt cuộc là ma pháp gì──」

Phát ma pháp bắn hụt vào hư không── cắm thẳng xuống đất.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó tạo ra một luồng ánh sáng chói lòa và một tiếng nổ vang trời.

「Đòn hỏa mù!?」

David hét lên.

Nhưng giờ nhận ra thì đã quá muộn.

Ma pháp của Chaika không có sức sát thương. Dù có bắn trúng lưng Toru, cậu ta── cơ thể cậu ta── cũng sẽ chẳng hề hấn gì. Nó đơn thuần chỉ để phát tán âm thanh và ánh sáng cường độ mạnh.

Nhưng để làm gì?

Điều đó thì tất nhiên là──

「──『Ta là Thép』」

〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉.

Một trong những bí kỹ của các Saboteur hệ Acura.

Kỹ thuật chuyển đổi ý thức để kích hoạt cơ thể, nâng cao sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản xạ── nhưng đó lại là một con dao hai lưỡi. Thời gian duy trì ngắn, và khi hiệu ứng kết thúc, ngược lại, người sử dụng sẽ trở nên đầy sơ hở do kiệt sức; và một cơ thể bị kích hoạt quá mức, nếu đang chảy máu, lượng máu mất đi cũng sẽ tăng lên.

Nói cách khác── Toru của hiện tại, giống như đã tự mình cắt giảm『thời gian còn lại』.

「『Vì là Thép nên không nao núng』『Vì là Thép nên không dao động』『Một khi đối mặt với kẻ thù, không một chút do dự nào』『Ta là hung khí hủy diệt chúng』──」

Tim cậu đập thình thịch.

Một cơn đau đầu nhẹ ập đến, tầm nhìn nhuốm màu đỏ rực, và cùng lúc đó, một cơn lũ cảm giác tấn công Toru.

Nhưng cậu đã dùng ý chí mạnh mẽ để kiểm soát nó và đạp mạnh xuống đất.

Tất nhiên, qua tiếng hét đó, Toru đã hiểu Chaika định làm gì. Vị trí ngược lại so với lần đầu gặp mặt── nghĩa là, Chaika sẽ câu giờ cho Toru.

Vậy thì, đó không gì khác chính là thời gian để Toru niệm khẩu quyết (keyword) của〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉.

Và nếu là ma pháp cho mục đích đó── cô ấy hẳn sẽ chọn loại không có sức sát thương để không làm liên lụy đến Toru. Tức là, loại dùng âm thanh hoặc ánh sáng để tạm thời khống chế chuyển động của đối phương.

Hiểu ra mọi chuyện trong nháy mắt, Toru đã chủ động nhắm một mắt lại ngay khoảnh khắc ma pháp được bắn ra. Dù không thể làm gì với đôi tai, nhưng chỉ cần một mắt còn dùng được, cậu vẫn có thể chiến đấu.

「Thằng khốn──」

Thị lực của David dường như đã hồi phục phần nào, nhưng chắc chắn vẫn chưa ở trạng thái tốt nhất.

Toru không chút ngần ngại, dùng toàn lực lao đi.

Với một đà lao tới như thể xé toạc không khí, Toru xung phong. Một đòn tấn công mang theo sức mạnh của cú lao tới được tung ra về phía David.

「Gự!」

David giơ thương lên đỡ đòn tấn công của Toru.

Tiếng kim loại va vào nhau chói tai vang lên.

Thay vì đỡ trực diện, David hơi nghiêng cây thương để làm chệch hướng nhát chém của Toru. Thanh Comblade của Toru trượt dài trên cán thương, tóe lửa. Phần lớn uy lực của đòn đánh đã bị phân tán vào không trung.

Dù mắt gần như vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng dường như hắn đã đoán được góc độ nhát chém của Toru chỉ bằng cảm nhận. Nếu đỡ trực diện, có lẽ cây thương đã bị Comblade của Toru chém đứt làm đôi cả cán lẫn mũi.

Quả nhiên gã này── là một bậc thầy.

Nhưng...

「Hù!」

Toru thở hắt ra, liên tiếp tung ra những đòn tấn công dồn dập.

Cậu liên tục vung cặp Comblade ở hai tay, tập trung nhắm vào những phần không được áo giáp che chắn trên cơ thể David── những kẽ hở. David vung thương để chống đỡ, nhưng với đôi mắt chưa hồi phục hoàn toàn, hắn không thể nào chống lại được Toru đang trong trạng thái〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉.

Trong nháy mắt, hắn đã── dù chỉ là những vết thương nông, nhưng bị chém ở nhiều chỗ, toàn thân nhuốm máu.

Vị thế giờ đây đã hoàn toàn đảo ngược so với lúc nãy.

Tuy nhiên, Toru hiện tại thực ra còn ở trong tình trạng nguy hiểm hơn David rất nhiều.

Nghĩ đến lượng máu mất đi ngày càng tăng, cậu đã không còn nhiều thời gian.

(Bằng mọi giá phải hạ gục được gã này.)

Toru đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng...

「Toru!!」

Cùng với một tiếng hét, Xà Giảo Kiếm của Chaika Đỏ bay về phía mặt Toru.

Một chuyển động── chính xác đến mức không thể tin được là mắt cô đang có vấn đề.

(Là cảm giác mở rộng của Comblade sao!)

Người sử dụng Comblade có thể khuếch đại khí mạch, điều khiển thanh kiếm như một phần cơ thể của chính mình.

Thậm chí có thể dùng mũi kiếm để thắt nút dây── đạt được cảm giác tương tự như đầu ngón tay ở đó. Có lẽ Chaika Đỏ đã cảm nhận được chuyển động của không khí ở đầu Xà Giảo Kiếm, qua đó xác định vị trí của Toru và tấn công.

Toru dùng Comblade gạt mũi Xà Giảo Kiếm đi.

Chuỗi tấn công liên hoàn đang áp đảo David của cậu── đã xuất hiện một sơ hở nhỏ.

Ngay khoảnh khắc đó...

「Chậc!!」

David lôi thứ gì đó từ trong ngực ra và ném mạnh xuống đất.

「──!」

Bùm! Một tiếng nổ vang lên, và『thứ gì đó』đã phát nổ.

Gần như không có ánh sáng hay nhiệt... nhưng cùng với tiếng nổ, một lượng lớn khói bốc lên.

「Khỉ thật──」

Toru chém tới xuyên qua làn khói, nhưng lưỡi kiếm chỉ chém vào không khí.

Ngay từ đầu, David hẳn đã chuẩn bị sẵn một con đường thoát thân khi tình thế trở nên bất lợi.

Sự tinh tế này cũng giống như cô nàng pháp sư đồng đội của hắn── quả không hổ là những kẻ đã tích lũy kinh nghiệm thực chiến để sống sót.

Những kẻ không biết điểm dừng, dù là kỵ sĩ (Cavalier) hay lính đánh thuê (Mercenary), cũng chỉ có con đường chết sớm mà thôi.

「...Bị cướp mất sở trường rồi à.」

Gây rối và tẩu thoát bằng bom khói hay những thứ tương tự vốn là lĩnh vực sở trường của các Saboteur.

Toru không truy đuổi mà lùi lại, thoát ra khỏi làn khói.

Trong tình huống thế này, sức mạnh chân tay không có nhiều ý nghĩa. Khi cả hai bên đều không nhìn thấy gì, Chaika Đỏ, người có thể dùng cảm giác từ mũi Xà Giảo Kiếm để xác định vị trí của cậu và tấn công từ phía bên kia làn khói, rõ ràng là có lợi thế hơn.

Và rồi...

「.........Trốn rồi, sao?」

Toru lẩm bẩm trong khi nhìn làn khói từ từ tan đi một cách tự nhiên.

Trong tầm nhìn đã hồi phục của cậu── bóng dáng của David và Chaika Đỏ đã không còn ở đó nữa.