Chaika, Công Chúa Quan Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1981

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 11008

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Tập 03 - Chương 4

PHẦN THƯỞNG CHO NIỀM TIN

Người ta nói rằng, vào giây phút cận kề cái chết, cả cuộc đời đã qua sẽ hiện về trong tâm trí.

Toru không hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Là hoài niệm chăng? Hay là nuối tiếc? Hối hận? Hay chỉ là tự mãn?

Hoặc có lẽ—đó chẳng qua chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt mà ý thức đang hỗn loạn trước cái chết vô tình vớt vát lại, và thực chất chẳng mang một ý nghĩa đặc biệt nào. Giống như việc sự sống và cái chết của con người vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì to tát, đó đơn thuần chỉ là một hiện tượng mà thôi—

「Rốt cuộc—niềm tin là một thứ đơn phương đến mức vô phương cứu chữa nhỉ.」

Giữa dòng thời gian như kéo dài vô tận, sản phẩm của 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 cùng sự tập trung và căng thẳng đến tột độ, Toru chợt nhớ lại một chuyện từ rất lâu về trước.

Đó là câu nói mà Hasmin đã nói với cậu.

Một câu nói thường ngày chẳng bao giờ cậu nhớ tới, tại sao lại hiện về ngay trong giờ phút sinh tử này, chính bản thân Toru cũng không thể lý giải. Là do tiềm thức của cậu đã moi nó lên vì một lý do nào đó, hay chỉ hoàn toàn là ngẫu nhiên?

Nếu là vế sau thì quả là quá kịch tính rồi.

Xem ra, có lẽ cậu đã thấu hiểu nó trong vô thức.

Lời nói của cô lúc ấy—thứ mà cậu vẫn luôn cất giữ trong một góc trái tim với suy nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ hiểu được ý nghĩa của nó, có lẽ là dành cho chính khoảnh khắc này đây.

Bị phản bội.

Và tiền đề của nó, là tin tưởng.

Rốt cuộc chúng là gì—chúng mang ý nghĩa gì?

(Lúc đó mình đã không hiểu ý nghĩa câu nói của Hasmin.)

Toru khi ấy còn quá non nớt.

Thế giới của cậu cũng quá đỗi nhỏ bé.

Nhưng…

(À. Ra vậy. Là thế này sao.)

Toru mơ hồ chấp nhận.

Tin tưởng. Một từ thật đẹp.

Nhưng có lẽ vì nó quá đẹp—nên đã bị sử dụng sai lệch khỏi bản chất vốn có của nó chăng?

「Tôi đã tin tưởng người đến thế mà!」

Những kẻ bị phản bội thường gào lên như vậy.

Nhưng… chủ thể của hành vi “tin tưởng”, thực sự nằm ở đâu?

Trách nhiệm cho sự thất bại của hành vi tin tưởng, lại đổ lên đầu đối tượng được tin tưởng chứ không phải người thực hiện hành vi, điều đó không kỳ quặc sao? Khi ta kỳ vọng vào một ai đó, và tô điểm cho nó bằng hành vi gọi là “tin tưởng”, ngay khoảnh khắc ấy—liệu ta có cảm thấy như thể nơi quy trách nhiệm đã bị hoán đổi không?

Ai là người đã tin?

Trách nhiệm cho hành vi tin tưởng của chính mình—ai mới là người phải gánh vác?

「Tôi tin tưởng anh/cô.」

Chỉ bằng một câu nói đó, liệu ta có cảm thấy mình đã khóa chặt được sự phản bội của đối phương không?

「Vì tôi tin tưởng anh/cô mà.」

Chỉ bằng một câu nói đó, khi có chuyện thất bại, liệu ta có đang đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu đối phương không?

Nếu là vậy thì—thật là một sự ngạo mạn làm sao.

(Vậy nên Hasmin mới…)

Toru nghĩ, tin tưởng không có nghĩa là như vậy.

Đúng là nó đơn phương và ích kỷ đến mức vô phương cứu chữa.

Nhưng chính vì vậy… dù cho lòng tin có bị phản bội, cũng không nên vin vào cớ đó để trách cứ đối phương. Đó suy cho cùng chỉ là một hành vi để sắp xếp lại cảm xúc của bản thân. Là một hành vi dựa dẫm vào người khác, để kiềm nén đi những dao động đau đớn và khắc khoải của sự nghi ngờ trong tim.

Thế nên, nó gần như không liên quan gì đến ý đồ hay sự thật của đối phương.

Người quyết định tin tưởng là chính mình.

Người được lợi từ việc tin tưởng cũng là chính mình.

Vậy thì trách nhiệm đó, có lẽ mình cũng phải tự gánh lấy.

Nhờ tin tưởng Chaika—Toru đã có thể thoát khỏi một cuộc đời chỉ biết sống mòn trong mục rữa mà không có mục đích. Đã có nguy hiểm, đã có gian khổ, và cũng đã mất đi Akari. Nhưng dẫu vậy, Toru vẫn tìm thấy cảm giác viên mãn khi tin tưởng Chaika.

Lưỡi kiếm vốn chỉ biết nằm yên trong vỏ chờ ngày gỉ sét, cuối cùng đã có cơ hội được vung lên. Ngay từ đầu, chẳng phải tất cả đều là vì bản thân cậu hay sao? Ngay cả cảm xúc muốn giúp Chaika hoàn thành mục đích của cô ấy—suy cho cùng cũng chỉ là một ham muốn để Toru có được cảm giác thỏa mãn.

Hoàn toàn là đơn phương.

Nhưng thế cũng được. Cứ như vậy là được rồi.

Chính mình đã quyết định tin tưởng vì lợi ích của chính mình.

Vậy thì—

「Toru Acura!」

Lưỡi kiếm của Alberic vung xuống.

Không một chút màu mè hay do dự, một đường kiếm thẳng tắp đến mức đáng ngưỡng mộ—nhưng lại nhanh đến kinh người.

Vậy nhưng, Toru vẫn mặc kệ mà lao về phía trước.

Sự tập trung có được nhờ giác ngộ cái chết đã giúp cậu tìm ra giải pháp tối ưu với tốc độ vượt qua cả nhát chém của Alberic.

Nếu không thể đỡ, thì đừng đỡ làm gì.

Mục đích là gì? Là không bị trúng nhát chém sao?

Sai. Vậy thì hãy nghĩ rằng dù bị trúng cũng chẳng sao.

Chỉ cần đạt được mục đích sau khi bị chém thì mình vẫn là người chiến thắng!

「—Ự!」

Cậu nhìn thấu đường kiếm của Alberic trong đường tơ kẽ tóc—không, còn hơn thế nữa.

Toru giơ Tiểu cơ kiếm bên trái lên, gạt phăng đường kiếm của Alberic. Nhưng nhát chém chứa đầy uy lực đó lại hất văng thanh kiếm của Toru—dù đã làm chệch quỹ đạo đi một chút, nó vẫn cắm phập vào vai cậu.

Máu bắn tung tóe.

Nhưng Toru không dừng lại. Tiểu cơ kiếm bên trái bị đánh bay, lưỡi kiếm cắm sâu vào cơ thể xé toạc da thịt, chạm đến xương và nghiến vào nó. Cảm nhận cơn đau dữ dội, Toru vẫn tiếp tục tiến lên—

「Gr… a…!」

Kết quả là lưỡi kiếm của kẻ địch đã chém đứt cánh tay trái của Toru.

Vừa rên rỉ trong đau đớn, Toru vừa thành công lướt qua bên hông Alberic.

Cậu gắng gượng điều chỉnh lại cơ thể đang mất thăng bằng vì mất đi một cánh tay.

Và rồi Toru lao vào Chaika.

「…!?」

Trong một thoáng, cậu có cảm giác như bóng hình Chaika bị nhòe đi… như thể nhìn thấy hai người vậy.

Không chỉ thế, cậu còn có cảm giác như đã thấy cả bóng dáng Akari bên cạnh.

Là do thị giác rối loạn vì mất máu sao? Hay là ảo ảnh của những ngày đã qua mà nỗi hoài niệm mang lại?

Dù là gì đi nữa, đây cũng là cú nhảy cuối cùng. Toru không thể dừng lại giữa chừng hay điều chỉnh quỹ đạo. Cậu không còn chút sức lực nào cho việc đó.

「—!」

Chaika co rúm người lại.

Với khả năng thể chất của cô, dĩ nhiên không thể nào thoát khỏi cú vồ của Toru.

Và rồi—

「Giải trừ kết giới!」

Akari buột miệng hét lên.

「Anh hai cứ để em cản lại!」

Akari đứng bên cạnh Chaika, hai tay cầm chắc cây búa sắt.

Mục tiêu của cô không phải Toru, mà là thanh Tiểu cơ kiếm trên tay cậu. Chỉ cần đỡ được nhát chém này, mọi chuyện sau đó sẽ ổn thỏa. Toru chắc chắn không còn thời gian để rút ra một món vũ khí giấu sẵn khác.

Vấn đề là… liệu Akari có thể đỡ được cú đòn liều mạng của Toru hay không.

Một phần là vì Toru đang sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉… nhưng quan trọng hơn hết, cô không thể đoán được Toru trong trạng thái liều chết sẽ tung ra nhát chém như thế nào.

Nhưng…

「—Vâng.」

Chaika không chút do dự mà giải trừ 〈Kẻ Bảo Vệ (The Defender)〉.

Là vì cô tin tưởng vào lời nói của Akari? Hay là vì cô lo lắng cho sự an nguy của Toru hơn bất cứ điều gì khác? Hay là cả hai? Dù sao đi nữa—điều đó cũng chứng minh rằng nhận xét của Toru về Chaika, rằng 『sự tập trung trong giờ phút sinh tử của cô ấy quả là đáng nể』, là hoàn toàn chính xác.

Tập trung có nghĩa là sắp xếp thứ tự ưu tiên và chọn lọc.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Chaika đã làm được điều đó một cách hoàn hảo.

Vậy thì—

(Tiếp theo là đến lượt mình.)

Trong dòng thời gian kéo dài vì căng thẳng và lo âu, Akari đứng chéo trước mặt Chaika, tập trung vào thanh Tiểu cơ kiếm của Toru đang lao tới.

Cô giơ cây búa sắt lên đón đường vòng cung mà mũi kiếm đó đang vẽ ra—sẽ vẽ ra.

Chuẩn bị cho cú va chạm sắp sửa ập đến, Akari dồn sức vào cả hai tay—

「—!?」

Một chấn động nhẹ… nhẹ hơn rất nhiều so với dự đoán, lướt qua trên cây búa.

Không phải là một nhát chém.

Toru đã… buông vũ khí thân thuộc của mình ra ngay trước đó. Thứ mà cây búa của Akari đỡ được, là thanh Tiểu cơ kiếm bị ném vào không trung mà không có gì chống đỡ.

「Anh hai!?」

Lách qua hàng phòng ngự của Akari trong đường tơ kẽ tóc—Toru lao vào Chaika bằng tay không.

Saboteur không phải kiếm sĩ, cũng chẳng phải kị sĩ (cavalier).

Họ không câu nệ vào việc chiến đấu bằng kiếm.

Nói cách khác—họ thông thạo cả phương thức chiến đấu tay không, cũng như các phương pháp sát thương dùng thuốc nổ, độc dược. Nếu muốn, dù không có vũ khí sắc bén, Toru vẫn có thể bóp nát cổ Chaika, hoặc tự nổ tung cùng với cô bằng thuốc nổ giấu trong người.

Akari đã hoàn toàn đọc sai tình huống.

「Chaika…!」

「Kyaa!?」

Toru đè Chaika xuống sàn như một con mãnh thú vồ lấy con mồi.

Chaika cất tiếng kêu trong sự kinh ngạc.

Và rồi—

—Một tiếng nổ vang rền.

「—!」

Akari sững sờ quay lại nhìn về phía nguồn phát ra tiếng nổ.

Vụ nổ… xảy ra ở một nơi cách xa Toru, Chaika và cả Akari.

Ngay đúng chỗ Alberic đã đứng.

Xem ra chàng kị sĩ trẻ tuổi này quả nhiên là một kẻ giả mạo được tạo ra từ vật chất nguyên liệu (material), Alberic và đám thuộc hạ của hắn—bao gồm cả Chaika giả—bỗng nhiên tan rã hình dạng, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo đã tan biến vào không gian.

「…Đồ ngốc này.」

Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên.

Akari phải mất một thoáng mới nhận ra đó là giọng của Toru. Bởi vì đó là một tông giọng và cách nói chuyện đáng lẽ ra không thể nào nghe được ở nơi này.

Một giọng nói dịu dàng, trìu mến.

Ít nhất, đó không phải là giọng của một kẻ bị chính người mình tin tưởng phản bội một cách tàn nhẫn vào phút cuối—một kẻ điên loạn trong tuyệt vọng, phẫn nộ, căm hận và bi thương.

「Sau khi giao dịch, làm gì có gì đảm bảo là mày sẽ được tha mạng chứ. Đã làm thì phải làm cho trót vào—thiệt tình.」

Toru nói, vẫn trong tư thế đè lên Chaika—như thể đang che chắn cho cô khỏi vụ nổ. Có lẽ vụ nổ vừa rồi là do thuốc nổ mà Toru đã ném ra lúc lướt qua. Ngay từ đầu, cậu đã không có ý định giết Chaika, mà chỉ nghĩ đến việc dùng thuốc nổ để hạ gục Alberic và đồng bọn, đồng thời bảo vệ Chaika khỏi dư chấn của nó.

「Lơ là cảnh giác quá, hay phải nói sao đây.」

Toru nở một nụ cười gượng, Chaika thì ngỡ ngàng ngước nhìn cậu.

「Toru…?」

「Chaika.」

Toru nhìn thẳng vào mặt Chaika và nói.

「Cảm ơn nhé.」

「…!?」

Chaika tròn mắt trước những lời không ngờ tới.

Chắc chắn là Toru vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảo ảnh—hay nói đúng hơn, cậu vẫn đang xem Chaika là “Chaika kẻ phản bội”. Vì chuyện xảy ra quá nhanh, có lẽ cậu vẫn chưa nhận ra cô đã bị hoán đổi với Chaika giả.

「Cũng vui ra phết đấy.」

Toru nói với vẻ mặt hoài niệm.

「Chắc chắn là vui hơn gấp nhiều lần, gấp mấy chục lần so với tương lai sống mòn trong cái thị trấn đó.」

「Toru…」

Vậy nghĩa là cậu không hận Chaika đã phản bội mình sao?

Về việc lòng tin bị chà đạp—cậu không cảm thấy tức giận sao?

「Chỉ tiếc là, người cuối cùng thực hiện nguyện vọng của cô, lại không phải là tôi.」

「Toru? …Toru! Toru!?」

Chaika đưa hai tay lên ôm lấy má Toru.

Như thể đang cố ngăn cậu đi đến một nơi nào đó.

「Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn cuối cùng thôi.」

Toru nói với một nụ cười buồn, rồi nói thêm.

「Tạm biệt.」

Một lời chia tay rõ ràng hơn bao giờ hết.

Và rồi Toru nhắm mắt lại như thể đã kiệt sức, ngã xuống người Chaika—

「Hự!!」

「Guo!?」

—nhưng không.

Bởi vì Akari đã không một lời báo trước mà nhảy lên lưng Toru đang nằm đè lên Chaika, dùng hai tay nắm lấy cằm cậu—rồi bẻ ngửa ra sau.

Dĩ nhiên, Toru bị ép phải ngửa người ra sau với một góc độ còn quá hơn thế nữa.

「Gôôôôôôôôô!?」

「Anh hai! Anh có sao không!?」

「Ngưôôôôôôôô!?」

「Anh hai! Anh có bị đau ở đâu không!?」

「Ôôôôôôôôô trước hết là xương sống đau vãi linh hồn! —Khoan đã.」

Toru nắm lấy hai tay Akari và bẻ ra. Cậu cứ thế tận dụng đà bật dậy để ném cô em gái đang ngồi trên lưng mình xuống.

Không hề chống cự lại chuyển động này, mà ngược lại, Akari còn tự mình nhảy lên và xoay một vòng trên không—ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đã đáp xuống sàn một cách an toàn.

「Sao trăng gì! Tự nhiên em làm cái trò gì vậy!?」

Toru vừa ngồi dậy vừa gào lên.

「—Không.」

Akari giơ một tay lên với cử chỉ trang nghiêm như đang tuyên thệ, rồi nói.

「Cứ đà này, em sợ anh hai sẽ lại cưỡng đoạt đôi môi của Chaika một lần nữa, nên bất đắc dĩ phải ngăn cản. Em không có ác ý.」

「Đừng có nói như thể anh làm chuyện đó nhiều lần rồi! Cưỡng đoạt thì chưa một lần…………khoan.」

Toru chớp mắt.

「…Hả?」

Cậu nhìn Akari với vẻ mặt ngơ ngác như thể vừa bị cái gì đó nhập hồn xong.

「Akari. Em…」

「Gì vậy anh hai.」

「Sao em còn sống?」

「…………」

Akari nheo mắt nhìn anh trai—rồi đột nhiên quay mặt đi và cúi đầu.

「Anh hai… muốn em chết đến vậy sao…」

「Hả? Không, không phải thế, cái gì đây?」

Toru quay đầu nhìn trái phải với vẻ mặt bối rối.

Trong lúc đó, Chaika bò lổm ngổm ra khỏi người cậu, ôm Gundo và niệm chú—triển khai lại kết giới 〈Kẻ Bảo Vệ〉.

Rồi thì—

「Em bị anh hai ghét đến mức đó sao…」

Akari thì thầm.

Trên má cô… một giọt lệ lấp lánh.

「…Ê ê!?」

Lần này thì ngay cả Toru cũng phải luống cuống.

「Ai… ai nói thế bao giờ đâu?」

「…………」

Akari quay mặt đi, tay che lấy mắt.

Nếu đây là một cô gái vốn hay khóc thì không nói làm gì—nhưng trong trường hợp của Akari, một cô gái bình thường không mấy khi biểu lộ cảm xúc và sở hữu một vẻ ngoài sắc sảo, cử chỉ này lại trở nên vô cùng ấn tượng.

「Không… nên là không phải… anh không có ý nói em phiền phức hay gì đâu…」

Toru bối rối giải thích thêm.

Có lẽ là vì ảo ảnh vừa rồi và thực tại hiện giờ đang trộn lẫn vào nhau khiến cậu bối rối. Cậu vẫn chưa thể hiểu được tình hình.

「…em đâu có ở đây… trong tình huống đó… vốn dĩ…」

Và—nói đến đó.

「…………Akari.」

Toru bước đến gần Akari, nắm lấy tay phải của cô—và kéo ra.

Bàn tay đang cầm một miếng bông gòn thấm đẫm nước. Chỉ cần vờ lau mắt rồi bóp nhẹ một chút là sẽ có ngay những giọt nước mắt tuôn rơi.

「Đây là trò gì vậy.」

「Là mồ hôi của trái tim.」

「Đừng có đánh trống lảng kiểu khó hiểu đó nữa!」

Toru giật lấy miếng bông gòn và ném đi.

Sau đó—cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại và nhìn quanh.

Phép thuật 〈Kẻ Bảo Vệ〉 của Chaika đã được tái khởi động, và cậu có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh qua lớp kết giới màu xanh nhạt. Những bức tường đá từng biến mất không biết từ lúc nào đã được tái tạo, tình hình mê cung vẫn không thay đổi.

Chỉ có điều, bóng dáng của Alberic và đồng bọn cùng Chaika giả đã không còn ở đâu cả.

「Rốt cuộc đây là tình hình gì vậy?」

「Ảo ảnh. Giả mạo. Lừa dối.」

Chaika vừa ôm Gundo vừa nói.

「Ảo ảnh?」

「Phép thuật. Vật chất nguyên liệu. Sân khấu. Nhân vật. Tất cả—giả mạo.」

「…………」

Toru chợt giơ tay trái lên trước mặt.

「Ảo ảnh… từ đâu đến đâu?」

Cánh tay đáng lẽ đã bị Alberic chém đứt vẫn còn nguyên vẹn.

Vết thương trên lưng do Chaika—kẻ giả mạo của cô—đâm cũng không còn.

Không. Thậm chí vết thương do Alberic đâm trước khi rơi xuống “Thung lũng không trở về” cũng—

「Haiz. Nguy hiểm thật đấy.」

「—Uoa!?」

Một giọng nói thì thầm bên tai khiến Toru bất giác kêu lên.

Cậu phản xạ nhảy lùi lại một bước—nhưng lại không thể di chuyển thêm vì kết giới 〈Kẻ Bảo Vệ (The Defender)〉—tuy nhiên, cảm giác về sự hiện diện đó vẫn không rời xa.

Lúc này Toru mới nhận ra.

「Fredrika!?」

Từ lúc nào trên vai cậu đã có một cô gái bé bằng búp bê ngồi đó.

Mái tóc vàng óng và đôi mắt màu huyết dụ, một dáng vẻ đáng yêu—dù kích thước đã bị thu nhỏ lại còn chưa đến một nửa nhưng đó chắc chắn là "hình dạng người" của Fredrika.

「Cô… từ nãy đến giờ ở đâu vậy!?」

「Lúc nào cũng ở cùng cậu mà?」

Fredrika trả lời câu hỏi của Toru với giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên.

「Cùng nhau—」

「Vết thương. Không còn đúng không?」

「…………A.」

Toru dùng tay phải sờ lên hông.

Quả thật, vết thương do Alberic đâm đã biến mất. Nghĩ lại thì một phần áo đã bị rách, xem ra việc bị thương không phải là ảo ảnh…

「Tôi đã cắn vào và chữa cho cậu rồi. Cả những vết thương nhỏ khi rơi từ vách đá xuống nữa.」

「Cả cánh tay trái bị chém… và vết thương do Chaika đâm nữa sao.」

「Cả cái đó nữa, tạm thời là vậy.」

Fredrika nói trong lúc nhảy xuống khỏi vai Toru.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng xanh trắng bao bọc lấy cô, và Fredrika trở lại kích thước bình thường—dù từ góc nhìn của Toru thì cô vẫn khá nhỏ nhắn, nhưng tạm gác chuyện đó qua một bên. Cô vẫn biến hóa khôn lường đúng như nghĩa đen của nó.

「Mà đó là một vết thương kỳ lạ nên cũng hơi tốn công một chút.」

「Vết thương kỳ lạ?」

「Ừm… không đúng lắm. Có lẽ người kỳ lạ là Toru thì đúng hơn.」

Fredrika vừa nói vừa nghiêng đầu.

「Tôi kỳ lạ? Ý cô là sao?」

「Khi tôi cắn vào Toru, tôi sẽ trở thành một phần của Toru.」

「…À. Là “Giao kèo tạm thời” đúng không?」

Dragoon (Trang Khải Long) điều khiển phép thuật biến hình.

Không chỉ hình dạng, mà kích thước cũng có thể thay đổi tùy ý—hơn nữa, thông qua một nghi thức gọi là “Giao kèo”, họ có thể coi cơ thể của người khác như một phần của chính mình. Bằng cách biến hình, họ có thể xóa bỏ vết thương—khiến chúng “chưa từng tồn tại”, nên các Dragoon Kỵ sĩ (Dragoon Cavalier) đã giao kèo với Dragoon được xem là gần như bất tử đối với các loại thương tích.

Nhưng… việc coi “người khác là một phần cơ thể của mình” này cũng gây ra nhiều ảnh hưởng khác.

Rõ rệt nhất là “ranh giới bản ngã bị phá vỡ một phần”.

Fredrika trước đây từng không phân biệt được mình và kị sĩ Dominika, và để thực hiện nguyện vọng của cô ấy, sau khi cô ấy chết Fredrika vẫn tiếp tục đóng giả làm Dominika… điều này cũng xảy ra với “Giao kèo tạm thời”, khi chỉ cắn vào đối phương chứ không phải giao kèo chính thức.

Nếu chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu cứ cắn vào đối phương trong thời gian dài, đôi khi sẽ khó phân biệt được suy nghĩ trong đầu là của mình hay của đối phương.

「Vì Toru đã bị cuốn vào “ảo ảnh” đó mà.」

Fredrika nhún vai.

「Ảnh hưởng đó cũng xuất hiện ở tôi. Chừng nào Toru còn đinh ninh rằng mình “bị chém”, thì ý nghĩ đó cũng truyền sang tôi, và tôi khó mà có được suy nghĩ “chữa lành” cho cậu được.」

Vì vậy, vết thương do Alberic đâm ở trên đỉnh thung lũng và những vết thương khi rơi xuống thì không nói làm gì, nhưng những vết thương sau khi bị cuốn vào ảo ảnh thì cô không thể dùng phép thuật chữa lành ngay lập tức được.

Nhân tiện—cánh tay trái của Toru thực ra không bị chém đứt.

Có vẻ như sự đinh ninh của Toru, dựa trên kỹ năng thực tế của Alberic để suy đoán rằng “trong tình huống này chắc chắn sẽ bị chém đứt”, đã gây ra sự hiểu lầm. Con rối chỉ mô phỏng hình dạng bằng vật chất nguyên liệu (material) không thể nào tái tạo được kỹ năng của Alberic thật—dù bị chém một nhát lớn, nhưng vẫn chưa đến mức đứt lìa, Fredrika giải thích.

「Sự đinh ninh của tôi…」

「Có lẽ thôi, nhưng—cái thứ vật chất nguyên liệu này đã trực tiếp truyền thuật thức phép thuật chi phối tinh thần vào hệ thần kinh của Toru và tác động lên đó. Kết quả là, vật chất nguyên liệu đã phản chiếu nội tâm của Toru như một tấm gương, và tạo ra ảo ảnh.」

「…Vậy sao?」

「Vâng. Rất đồng ý. Có lẽ vậy.」

Khi cậu quay lại hỏi, Chaika cũng gật đầu.

「Bản thân ảo ảnh đó, dù có lẽ đã được dẫn dắt—nhưng tôi nghĩ nó giống như một giấc mơ mà Toru đã thấy.」

「Giấc mơ—của tôi.」

Toru nắm chặt và xòe hai bàn tay ra như thể đang cố nắm bắt những dư âm còn sót lại.

Trên cánh tay trái, bụng, và lưng, hoàn toàn không còn chút đau đớn nào. Dĩ nhiên đây là nhờ phép thuật của Fredrika, nhưng cảm giác những vết thương biến mất sạch sẽ một cách kỳ lạ này và từ “giấc mơ” lại có vẻ hòa hợp đến lạ kỳ.

Và rồi—

「Anh hai đúng là một chàng trai hay mơ mộng nhỉ.」

「Đừng có nói những điều khó hiểu như vậy!」

Toru gào lên với Akari đang khoanh tay nói những lời đó.

“Thung lũng không trở về” tràn ngập vật chất nguyên liệu (material) ở dạng sương mù.

Nó vừa là vật liệu để tạo ra sân khấu và nhân vật ảo ảnh, đồng thời cũng đóng vai trò như một môi giới, xâm nhập vào cơ thể của những người đi vào thung lũng, can thiệp vào hệ thần kinh và truyền vào đó thuật thức chi phối tinh thần.

「Vậy là trong người tôi vẫn còn thứ vật chất nguyên liệu đó sao?」

Toru cau mày, sờ lên cổ họng.

Có lẽ vì không biết gì mà ở dưới đáy thung lũng, Toru đã hít phải một lượng lớn vật chất nguyên liệu. Nếu nó có độc tính thì phải xử lý sớm…

「Vật chất nguyên liệu. Không độc.」

Chaika đoán được mối lo của Toru và trả lời.

「Dùng cho phép thuật quy mô lớn. Nhiều. Rải ra—rất nhiều. Có độc rất tệ.」

Vốn dĩ, vật chất nguyên liệu thường được dùng cho các phép thuật quy mô lớn, và sau khi sử dụng rất khó thu hồi, nên việc không độc được đặt lên hàng đầu khi chế tạo. Dù thắng trận, nếu rải chất độc và biến lãnh thổ của đối phương thành nơi không thể ở được thì rất tệ—nếu không có đất để phân chia làm phần thưởng thì nguyên tắc thưởng phạt phân minh sẽ sụp đổ.

「Nói mới nhớ, tôi cũng từng nghe chuyện này.」

Fredrika cũng nói thêm.

「Khi thực hiện các phép thuật hủy diệt quy mô lớn như 〈Hám Vũ Trùy (Hard Rain)〉, để dễ tạo ra “Vật công kích (Striker)”, người ta sẽ dùng phép thuật tạo trước vật chất nguyên liệu, rồi cho nó bay lơ lửng trên khu vực mục tiêu như một đám mây, sau đó mới thực hiện phép thuật chính.」

Thế nên, những người lính ở tiền tuyến thường rỉ tai nhau rằng phải cẩn thận khi thấy một đám mây có màu bạc kỳ lạ lan rộng trên đầu.

Khác biệt giữa màu xám và màu bạc vốn rất mơ hồ, còn đối với những đám mây đen mang theo sấm chớp thì gần như không thể phân biệt được với đám mây vật chất cấu thành nên chúng.

「Có vẻ như cần phải chuẩn bị trước nhỉ? Hóa ra cũng phiền phức đấy chứ.」

「Về cơ bản, ma pháp là 'sức mạnh' thuần túy, không hơn không kém. Về cơ bản, không thể 'tạo ra cái có từ cái không' được.」

「Ra là vậy sao?」

Toru quay sang nhìn Chaika để xác nhận.

Không phải là không tin lời Fredrika──ma pháp của Khí Thú (Feira) và ma pháp của con người được cho là có đôi chút khác biệt. Có lẽ nên nói là sự khác biệt giữa sinh vật sử dụng ma pháp như một năng lực bẩm sinh và sinh vật sử dụng ma pháp như một kỹ thuật. Lời của Fredrika có thể không hoàn toàn đúng với ma pháp của con người.

「Lửa. Sấm sét. Ánh sáng. Nén vô hạn. Nhưng không thể tạo ra vật thể──」

Chaika ôm chặt Cơ Trượng (Gundo) và gật đầu.

Dù nén lửa cháy đến đâu cũng không thể tạo thành 'vật thể'.

Vẽ ra ảo ảnh thì được, nhưng nếu tạo ra thứ gì đó có thực thể thì cần phải có vật liệu.

Nghe nói đó chính là vật chất nền.

「Ma pháp của chúng ta cũng tương tự, nhưng dù sao thì cũng không phải là tạo ra cái có từ cái không đâu.」

Fredrika nói thêm, vẻ mặt không hề khó chịu.

Ma pháp của <Trang Khải Long (Dragoon)> có vẻ như tạo ra cái có từ cái không──nhưng thực ra chỉ là thu thập vật chất xung quanh và tái cấu trúc mà thôi. Vì phần lớn thành phần cơ thể sinh vật là nước, nên nó sử dụng hơi nước trong không khí──độ ẩm, vì vậy mà trông không giống như đang 'thu thập vật chất' lắm.

「Nhưng mà...」

Toru lại nhìn quanh bên ngoài kết giới.

「Rốt cuộc là cái thằng khốn rải cái đống vật chất nền này ra đây đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?」

Không biết có phải là Simon Scania thật hay không, nhưng việc vật chất nền tràn ngập thung lũng này chắc chắn là do một pháp sư (Wizard) gây ra. Hơn nữa, để có thể điều khiển một lượng lớn vật chất nền phức tạp như vậy, cần phải có nguồn ma lực tốt, Cơ Trượng ma pháp lớn, hiệu suất cao, và kiến thức cùng kinh nghiệm để xử lý chúng một cách thích hợp. Ngay cả khi không phải Simon Scania, thì đó chắc chắn là một pháp sư có kỹ năng nhất định.

Nhưng... nếu là một pháp sư như vậy, thì không cần phải làm trò quanh co như thế này.

Nếu muốn giết kẻ xâm nhập, chỉ cần sử dụng vật chất nền như một hung khí là được. Không cần độc tính gì cả. Thậm chí không cần phải tạo ra rối để tấn công. Chỉ cần ra lệnh cho vật chất nền hút vào cơ thể mục tiêu tấn công tạo ra thứ gì đó như dao găm là đủ. Nạn nhân sẽ bị đâm từ bên trong cơ thể và chết.

Vậy mà, kẻ này đã không làm như vậy.

Hắn cố tình dàn dựng một màn kịch để Toru và những người khác giết lẫn nhau.

Việc xây dựng rối và sân khấu, thao túng tinh thần, thậm chí là dẫn dụ tỉ mỉ để đồng đội giết lẫn nhau... Ngay cả khi hầu hết các công đoạn được giao cho thuật thức, thì việc lắp ráp chúng và khởi động thành ma pháp cũng đòi hỏi rất nhiều công sức, điều này ngay cả Toru, một người ngoài nghề, cũng hiểu được.

「Sở thích?」

Chaika nghiêng đầu nói.

「Sở thích kiểu gì vậy trời?」

「Anh trai. Em nghe nói trên đời này có rất nhiều người có sở thích kỳ quái.」

Akari nói.

「Vì là sở thích, nên cũng có thể xảy ra chuyện người không có sở thích đó không thể hiểu được.」

「... Ừm, điều đó thì đúng là thật.」

Có lẽ có những người thích ngắm nhìn người khác giết lẫn nhau từ xa──một dạng sadism. Và quả thật, nếu lý do là sở thích, thì việc tìm kiếm tính hợp lý ở đó là điều không nên.

「Dù sao thì...」

Toru khoanh tay lẩm bẩm.

「Nếu không giải quyết cái sương mù này thì ngay khi giải trừ kết giới, chúng ta có thể lại bị cuốn vào màn kịch đó, phải không?」

「Khẳng định.」

Chaika gật đầu.

Hiện tại, ảnh hưởng của sương mù──hay đúng hơn là ảnh hưởng của ma pháp thao túng tinh thần thông qua vật chất nền dạng sương mù, đang bị <Vật che chở (The Defender)> ngăn chặn.

Nhưng như đã nói, <Vật che chở> không thể duy trì khi di chuyển. Vốn dĩ, phần lớn ma pháp bị ảnh hưởng bởi nhiều biến số như áp suất, nhiệt độ, độ ẩm, tinh tú, khí mạch... Vì vậy, nếu sử dụng khi di chuyển, việc điều chỉnh sẽ rất khó khăn và gần như không thực tế. Nghe nói, ma pháp càng mạnh, càng phức tạp thì xu hướng này càng mạnh.

Nói cách khác...

「Nhưng mà... chúng ta cũng không thể ở đây mãi được.」

Toru và những người khác không thể di chuyển khỏi đây.

Đương nhiên──<Vật che chở> cũng không thể sử dụng mãi mãi, hơn nữa, chúng ta không có nước hay thức ăn dự trữ. Nếu không sớm tìm cách thoát khỏi thung lũng đầy vật chất nền này, cuối cùng chúng ta sẽ lại bị cuốn vào màn kịch đó và diễn cảnh giết lẫn nhau.

「Vật chất nền...」

Chaika nghiêng đầu nói.

「Cản trở điều khiển. Khả năng──có khả năng.」

「Có thể sao?」

「Một phần. Có lẽ.」

Chaika gật đầu.

「Điều khiển. Cưỡng chế can thiệp. Tự động──loại bỏ can thiệp. Ngừng hoạt động.」

Vẫn là những đoạn hội thoại rời rạc, khó hiểu, lại thêm những thuật ngữ chuyên môn, nên tôi không hiểu rõ chi tiết lắm──

Vật chất nền rất dễ phản ứng với ma pháp.

Nhưng trên thực tế, khi sử dụng nó cho ma pháp tấn công hoặc phòng thủ quân sự, nếu chỉ dễ phản ứng với ma pháp thì có khả năng bị pháp sư đối phương chiếm quyền điều khiển. Vì vậy, nhiều vật chất nền được 'làm quen' ngay từ khi sản xuất để dễ phản ứng nhất với ma pháp của một pháp sư cụ thể.

Tuy nhiên... điều này cũng không đảm bảo loại bỏ hoàn toàn sự can thiệp từ các pháp sư khác.

Có vẻ như một số yếu tố liên quan đến khoảng cách (stroke) từ Cơ Trượng, độ chính xác của thuật thức, công suất của nguồn ma lực... nhưng có thể cưỡng bức can thiệp vào vật chất nền (material) do đối phương điều khiển. Tuy nhiên, nghe nói không thể chiếm đoạt hoàn toàn, mà chỉ có thể gây cản trở mà thôi.

Đương nhiên... Vì Simon Scania đang điều khiển một lượng lớn sương mù bao phủ toàn bộ thung lũng, nên Cơ Trượng ma pháp của hắn phải lớn và có khả năng điều khiển khác biệt so với Cơ Trượng di động mà Chaika đang sử dụng.

Do đó, việc Chaika có thể 'xen vào' sự điều khiển của đối phương để vô hiệu hóa vật chất nền chỉ giới hạn trong một phạm vi rất nhỏ, cả về thời gian và không gian.

「Vậy thì... vấn đề còn lại là Simon Scania đang ở đâu.」

「Có lẽ ở trung tâm.」

Thật bất ngờ, Chaika trả lời rất nhanh.

「Điều khiển──dễ dàng.」

Chaika chỉ tay về phía sâu trong sương mù.

Có lẽ ý cô là việc ở trung tâm vật chất nền sẽ dễ điều khiển hơn.

「Vấn đề còn là có phải chỉ có một mình hắn hay không.」

Nếu Simon Scania dẫn theo thuộc hạ hoặc đồng bọn và cố thủ trong thung lũng này, thì không nhất thiết phải ở trung tâm sương mù.

Nhưng──

「Ưm...」

Chaika có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

「Có lẽ──đơn độc. Simon Scania.」

Cuối cùng cô nói như vậy.

「Dựa vào đâu?」

「... Cảm giác?」

Chính cô cũng có vẻ hơi thiếu tự tin.

「Không đáng tin chút nào!」

Toru thở dài.

Nhưng dù chỉ là 'cảm giác' thì đó cũng là cảm giác của một chuyên gia về ma pháp. Nếu không có thuyết nào có sức thuyết phục hơn và không có căn cứ cụ thể nào để phủ nhận, thì cũng không tệ khi tin vào điều đó.

「Được thôi. Tin vào 'cảm giác' của Chaika xem sao.」

「Toru.」

Chaika rạng rỡ hẳn lên.

Cô gái này về cơ bản rất thành thật──nhưng đôi khi, cô ấy còn thể hiện những cảm xúc vui, giận, buồn, vui một cách thuần khiết và thẳng thắn hơn bình thường, giống như một đứa trẻ. Nụ cười mà cô ấy đang nở trên môi bây giờ là một ví dụ điển hình.

Hoặc có lẽ vì vừa bị cho xem màn kịch phản bội đó, nên một câu nói vô tình 'tin tưởng' lại trở nên đáng quý hơn.

「──Tuy nhiên.」

Toru cố tình ý thức được điều đó và cố gắng che giấu vẻ mặt của mình, khẽ hắng giọng.

Vì nếu cứ như vậy, tôi sẽ bị cuốn vào nụ cười của Chaika và mỉm cười theo mất. Thật sự thì điều đó──hơi xấu hổ.

「Nếu mà sai thì sau này phải chịu trách nhiệm đấy nhé?」

Dù sao thì, trong trường hợp xấu nhất, người chịu trách nhiệm và người bắt chịu trách nhiệm đều sẽ không còn ở đây nữa đâu.

「Ư... ưm?」

「Ổn thôi. Cứ yên tâm đi.」

Akari nhẹ nhàng an ủi Chaika đang căng thẳng.

「Anh trai sẽ không dùng vũ lực vô ích đâu.」

「Ưm...」

Chaika nhìn Toru bằng ánh mắt như muốn hỏi 'Thật không?' bằng đôi mắt tím.

Bên cạnh đó, Akari gật đầu trịnh trọng và nói tiếp.

「Cùng lắm thì bị bắt làm những chuyện xấu hổ không thể nói thành lời thôi.」

「Ở đó có yếu tố nào đáng yên tâm chứ hả!?」

Chaika run rẩy trước Toru đang kêu gào.

「Lo lắng tột độ...!」

「Đừng có tin thật! Hay đúng hơn là──Akari! Cái miệng của em toàn nói những điều vô căn cứ hết cái này đến cái khác...!」

「Vô căn cứ là oan cho em quá.」

Akari tỏ vẻ không vui, lắc đầu.

「Em chỉ nói ra những điều em 'ước gì nó sẽ xảy ra' thôi.」

「Thế thì chả phải là vô căn cứ còn gì!」

Toru hét lên, đấm vào mặt kết giới của <Vật che chở (The Defender)>. Nhân tiện, cảm giác ở tay rất kỳ lạ, giống như đang đấm vào bùn vậy. Có lẽ, không chỉ cứng mà còn có tính mềm dẻo này, sẽ dễ dàng đối phó với nhiều lực tấn công khác nhau hơn.

「Này này.」

Fredrika nhìn Toru và Akari rồi tò mò hỏi.

「Chuyện xấu hổ là chuyện gì vậy?」

「Ưm. Vì không thể nói thành lời, nên phải dùng hình minh họa.」

「Đừng có làm!!」

Toru hét lên và giật lấy bút và giấy mà Akari lấy ra từ trong ngực.

Kết giới xanh trắng mờ dần──rồi biến mất.

Trong khoảnh khắc đó, Toru và Akari đạp đất.

Cả hai đều tự tin vào khả năng chạy nhanh của mình. Nhanh nhẹn và nhẹ nhàng để đánh lừa kẻ thù là điều cơ bản của Saboteur──Toru và Akari đều có thể đạt được tốc độ ngang ngửa với ngựa trong một khoảng thời gian ngắn.

「Đừng tụt lại.」

「Anh trai cũng vậy.」

Trao đổi những lời đó, những Saboteur trẻ tuổi lao đi.

Về cơ bản, <Thung lũng không lối về> có quy mô lớn, và mặc dù có một vài chỗ ngoằn ngoèo ở giữa, nhưng cấu trúc của nó là một con đường thẳng đơn giản──nói cách khác, nếu không có bức tường mê cung do vật chất nền tạo ra, thì có thể đi thẳng đến chỗ pháp sư (Wizard).

Và──

──Vút!!

Một âm thanh sắc bén──như thể vượt qua ranh giới nghe được nửa bước, đã vượt qua Toru và những người khác từ bên cạnh.

「... Chà. Không biết có suôn sẻ không đây.」

Trước mắt Toru và những người khác đang chạy là một bức tường đá đang đến gần.

Trước chướng ngại vật sừng sững chắn đường, hai Saboteur không hề giảm tốc độ.

Ngay khi có vẻ như sắp va chạm... một lỗ hổng khổng lồ đã được khoét trên bức tường đá có vẻ kiên cố. Bề mặt tường bị méo mó tập trung vào một điểm, và nó lan rộng ra, tạo thành những nếp nhăn hình gợn sóng nhiều lớp──tạo ra một không gian đủ lớn để con người có thể đi qua.

Giống như một cảnh tượng dùng dao nóng đâm vào đồ thủ công bằng sáp.

Toru và Akari không chút do dự nhảy vào lỗ hổng này.

「Cũng được đấy chứ.」

Toru mỉm cười dưới lớp mặt nạ quấn hai lớp.

'Âm thanh' này là ma pháp do Chaika phóng ra.

Tuy nhiên, đó không phải là ma pháp tấn công. <Thống lĩnh (The Commander)>... Vốn dĩ nó được dùng để can thiệp vào vật chất nền bằng ma pháp, tạo ra 'tường' và 'binh lính' đơn giản để chiến đấu trực tiếp, nhưng lần này nó chỉ được dùng để cản trở sương mù này mà thôi.

Vật chất nền nhận được hai hệ thống──lệnh mâu thuẫn nhau, trở nên hỗn loạn và quay trở lại thành sương mù.

「.........」

Toru quay đầu nhìn lại phía sau một thoáng.

Sương mù lại xây dựng mê cung và lỗ hổng trên bức tường đá đang đóng lại.

Sự cản trở của ma pháp do Chaika tạo ra chỉ là tạm thời. Chỉ vài giây nữa thôi, vật chất nền thoát khỏi 'hỗn loạn' sẽ bắt đầu xây dựng lại mê cung theo lệnh của pháp sư.

Nhưng──

──Vút!!

Một lần nữa, ma pháp do Chaika phóng ra khoét một lỗ trên cấu trúc mê cung.

Ở phía bên kia lỗ hổng──có thể thấy một con thú đang ngậm Chaika trong miệng như mèo tha con, vác quan tài trên lưng.

Không. Dùng từ 'thú' sẽ gây hiểu lầm. Hình dáng của nó giống sói hoặc hổ, nhưng bề mặt của nó được bao phủ bởi những 'vảy' cứng màu bạc trắng như áo giáp.

Đó là Fredrika.

Cô ấy là một Trang Khải Long (Dragoon)──hình dáng của cô ấy có thể biến đổi tự do, thậm chí có thể lấy hình dáng con người nếu cần, một Khí Thú (Feira).

Vốn dĩ, hình dáng 'rồng' ban đầu sẽ phù hợp nhất cho chiến đấu và di chuyển, nhưng thân hình khổng lồ của nó, và hơn hết là đôi cánh khổng lồ, lại trở thành xiềng xích cản trở hành động ở đáy thung lũng này. Đó là lý do tại sao cô ấy đang lấy hình dáng một con thú dễ dàng mang Chaika đi.

Ngược lại, Chaika đang tập trung vào ma pháp.

Fredrika chở cô ấy đi rồi dừng lại, chở cô ấy đi rồi dừng lại... Mỗi lần dừng lại, cô ấy lại biên soạn và điều chỉnh thuật thức rồi sử dụng lại <Thống lĩnh>.

Toru và những người khác chỉ việc chạy thẳng theo 'con đường' mà Chaika đã tạo ra và hướng đến trung tâm thung lũng.

Để khống chế pháp sư đang điều khiển làn sương mù này.

Đó là chiến thuật mà Toru và những người khác đã chọn.

「.........」

Thẳng tiến. Chỉ việc thẳng tiến.

Chạy. Chạy. Chạy. Chạy miệt mài, không nhìn xung quanh.

Chạy điên cuồng về phía đã được chỉ định.

Đó là──

(Cái giá của việc tin tưởng)

Toru nghĩ vậy.

Thật tuyệt vời.

Gạt bỏ mọi thứ sang một bên, chỉ việc lao thẳng về phía đã được chỉ định──thật sảng khoái.

Đương nhiên, đó cũng là một điều nguy hiểm.

Nếu bị phản bội, thì đó chẳng khác nào lao thẳng xuống vực thẳm của cái chết. Điều tương tự cũng xảy ra nếu đối phương không đủ đáng tin cậy. Chỉ việc lao vào một hướng sai lầm và tự hủy hoại bản thân.

Vì vậy, trước tiên hãy nghi ngờ.

Suy nghĩ cẩn thận──rồi đưa ra quyết định.

Tin tưởng là lựa chọn được thực hiện sau khi trải qua những khổ hạnh đó.

Chính vì vậy, sau khi tin tưởng lại cảm thấy tuyệt vời đến thế.

Tin người một cách dễ dãi thì rất đơn giản. Chỉ cần bỏ qua công việc khó khăn──nghi ngờ người khác, suy nghĩ cẩn thận xem có nên tin tưởng hay không rồi đưa ra quyết định là được.

Vì vậy──chỉ những người trải qua những khổ hạnh đó mới thực sự biết được niềm vui của việc 'tin tưởng'.

Niềm vui đến mức dù có bị phản bội cũng có thể cười và chết với suy nghĩ 'cũng không tệ lắm'.

Đó là sự cân bằng giữa khổ đau và khoái lạc chính đáng.

「Này, Akari.」

Toru nói dưới lớp mặt nạ.

「Sao vậy, anh trai?」

「Nếu anh phản bội em vì Chaika thì sao?」

「──Anh trai?」

Akari khéo léo nghiêng đầu trong khi chạy.

「Em không thể tưởng tượng ra một cảnh cụ thể nào cả.」

Có lẽ đó là vì cô ấy rất tin tưởng Toru.

「Ừm, ví dụ nhé──để có được 'di thể' cuối cùng, anh buộc phải bỏ mặc em đang hấp hối chẳng hạn.」

「.........」

Akari nhíu mày, có vẻ đang suy nghĩ một lúc.

「Đó có phải là phản bội không?」

Cuối cùng, cô ấy hỏi một cách khó hiểu.

「Vì mục đích mà vứt bỏ sinh mạng là bản chất của chúng ta, vinh dự của Saboteur... Có gì đó sai sao?」

「Không... thì đúng là vậy.」

──Vút!!

Một lần nữa, trường can thiệp bay sượt qua giữa Toru và Akari.

Cả hai cùng lúc nhảy vào lỗ hổng vừa được khoét.

「Nếu đó là mục tiêu mà anh trai đã đặt ra, thì không nên làm vậy sao?」

「Không... vì anh có thể ổn với điều đó, nhưng Akari, em thì sao?」

Chẳng phải em sẽ bị sử dụng và vứt bỏ vì mục tiêu của Toru sao?

Em có thể chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên không?

「Anh trai thật ích kỷ──không, không đúng. Anh trai thiển cận thì đúng hơn.」

Akari đột nhiên nói điều đó.

「... Sao cơ?」

「Chính anh trai đã nói mà. 'Hoàn thành mục tiêu của người đó là mục tiêu của mình'. Anh trai chưa từng nghĩ rằng em cũng nghĩ như vậy sao?」

「Nhưng đó là──theo cách suy nghĩ của anh.」

「Chúng ta là anh em mà. Chẳng phải việc suy nghĩ giống nhau là điều đương nhiên sao?」

「.........」

Nói cách khác, 'người đó' đối với Toru là Chaika.

Đối với Akari là Toru.

Vậy thì──

「Anh trai đúng là một võ sĩ lợn rừng mà.」

Trong giọng nói của Akari có một chút ngán ngẩm.

「Đầy nhiệt huyết, một khi đã tin vào điều gì thì sẽ lao thẳng về phía trước. Cái tật đó──không thể hoàn toàn trở thành một thằng ngốc được, ngay cả khi đã lao đi rồi thì vẫn dừng lại và suy nghĩ rất nhiều lần. Em rất kính trọng anh trai như vậy, nhưng thành thật mà nói, em nghĩ anh trai không phù hợp lắm với nghề Saboteur.」

「.........」

Đối với Toru, có quá nhiều điều để gật đầu đồng ý, nên không còn lời nào để nói.

「Người ta thường nói rằng nếu cùng tuổi, con gái sẽ trưởng thành hơn con trai...」

Theo một nghĩa nào đó, Akari có thể quyết đoán hơn Toru gấp nhiều lần.

Akari có lẽ đã đạt đến kết luận mà Toru đã phải trải qua sau khi bị màn kịch đó xoay như chong chóng từ lâu rồi.

「Sao vậy anh trai? Có gì buồn cười sao?」

「Không có gì.」

Toru cười gượng, cùng Akari nhảy vào lỗ hổng vừa được khoét.

Có lẽ ban đầu nó là một chiếc xe (vehicle) cỡ lớn.

Nhưng có lẽ vì nó đã được sửa đổi nhiều lần, hoặc vì vật chất nền (material) bám vào nó nhiều lớp như mạch máu, nên nó đã không còn giữ được hình dạng ban đầu. Chỉ có thể suy đoán về nguồn gốc trước đây của nó từ một vài bánh xe còn sót lại.

Nó nằm trong một quảng trường được bao quanh bởi những bức tường đá.

Một cỗ máy ma pháp khổng lồ ngự trị ở trung tâm thung lũng.

Giống như một trái tim khổng lồ, vật chất nền được kết nối phức tạp đang rung động phát ra ánh sáng xanh trắng──và từ những khe hở đó, những chiếc sừng vặn vẹo đang mọc ra. Trên mặt đất xung quanh, các bộ phận có lẽ không còn được sử dụng do kết quả của việc sửa đổi nằm rải rác, tạo ra một bầu không khí suy tàn nào đó.

Vẻ ngoài của nó chỉ có thể được miêu tả bằng một từ duy nhất: kỳ dị.

Một trái tim khổng lồ lặng lẽ đập trong sâu thẳm mê cung.

Và tất nhiên, những gì mà ma pháp và cơ cấu đó tuần hoàn không phải là máu, mà là──làn sương mù xanh trắng chứa đầy ác ý ẩm ướt. Đặc biệt, sương mù dày đặc xung quanh 'trái tim' đó. Nếu đến gần một cách bất cẩn, chắc chắn sẽ bị cuốn vào ảo ảnh.

Hơn nữa...

「Ra là vậy?」

Toru nheo mắt nhìn nó.

「Ban đầu nó là ma pháp giống như của Chaika nhỉ.」

「Ừi.」

Chaika gật đầu bên cạnh.

Tóm lại──người thao túng ảo ảnh của <Thung lũng không lối về> này chỉ là một ma pháp duy nhất. Về cơ bản, đó là một <Thống lĩnh> quy mô lớn. Ít nhất thì nó cũng là một ma pháp cùng hệ thống sử dụng cùng một nguyên lý. Nó được làm từ một Cơ Trượng ma pháp (Gundo) lớn được sửa đổi từ một chiếc xe──và có lẽ sử dụng một nguồn ma lực công suất lớn, nên quy mô hoàn toàn khác.

Sương mù vừa là phương tiện thao túng tinh thần vừa là vật chất để xây dựng thực thể.

Đương nhiên, cũng có thể sử dụng cách sử dụng ban đầu của <Thống lĩnh (The Commander)>.

Tức là──

「Thì ra lại đến thế này...」

「... Khoảng năm mươi nhỉ.」

Akari nheo mắt đếm.

Trước mặt Toru và những người khác──chính xác hơn là giữa Toru và những người khác bước vào quảng trường và 'trái tim' đó, có hơn năm mươi bóng người đang đứng chắn đường.

Pháp sư (Wizard) rất yếu trong cận chiến, nên vệ sĩ là điều cần thiết.

Vì vậy, giống như việc Chaika thuê Toru và những người khác, việc pháp sư chuẩn bị một số chiến lực cận chiến nào đó là điều đương nhiên, đã được dự đoán trước.

Nhưng──

「Tôi, Chaika, anh trai và... Fredrika có hơi ít hơn nhỉ?」

Akari lẩm bẩm.

Đúng vậy──hơn năm mươi bóng người đó mang hình dáng của Toru, Akari, Chaika và Fredrika. Giống như Chaika đã khiến Toru bối rối trong ảo ảnh trước đó, chúng là những bản sao được làm từ vật chất nền.

「Hình dáng thì giống, nhưng kỹ năng thì không thể sao chép được.」

Toru nói, nhớ lại Alberic trước đó──bản sao──.

「Rốt cuộc thì cũng chỉ là rối thôi. Mỗi con không phải là đối thủ ghê gớm gì, nhưng...」

Những con rối đồng loạt rút vũ khí.

Tiểu kiếm của Toru và Thiết Chùy của Akari vẫn vậy, nhưng việc Chaika cầm Thương và Chiến Phủ cán dài trông thật nực cười. Có lẽ Cơ Trượng──hay đúng hơn là ma pháp không thể sao chép được, nên chúng đã thay thế bằng những vũ khí có hình dạng tương tự. Nhân tiện, bản sao của Fredrika thì tay không.

「Có lẽ đây là... một âm mưu để đánh lạc hướng chúng ta.」

「Lạc hướng? Lạc hướng điều gì?」

Akari nghiêng đầu.

「Không, thì, kiểu như nếu đối phương là bạn bè hoặc gia đình, thì sẽ khó chiến đấu hơn ấy mà.........」

... Nói đến đó.

「Không. Không có đâu.」

Toru thẳng thừng lắc đầu.

Là một người em gái dùng Thiết Chùy đánh thức anh trai dậy. Giờ mà còn do dự chỉ vì trước mặt có vài người giống Toru thì không đời nào. Toru cũng đã nhìn thấy những bản sao của Chaika và Alberic rồi──nên anh không còn do dự trước những đối thủ 'chỉ giống về hình dáng'. Đúng hơn là anh cảm thấy những khác biệt nhỏ nhặt như vũ khí khiến anh bận tâm, hay đúng hơn là cảm thấy khó chịu vì 'chuyện này không thể xảy ra'.

Fredrika thậm chí còn có thể vui vẻ tiêu diệt những bản sao của Toru.

Nhưng──

「Một kẻ thù đáng sợ.」

Trái với dự đoán của Toru, Akari lại nói.

「Ai mà ngờ lại dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ...」

「Sao? Gặp đối thủ có khuôn mặt của anh thì khó chiến đấu à?」

Toru cười gượng hỏi.

Nhưng Akari thẳng thừng lắc đầu.

「Không?」

「.........」

「Mà là bốc lửa. Em không tự tin rằng mình có thể giữ được bình tĩnh.」

「... Ra vậy.」

Toru thở dài, tự nhủ mình thật ngốc khi kỳ vọng những điều kỳ lạ.

「Không, nhưng xin hãy đợi đã, anh trai.」

Akari lại nói, vẻ mặt như thể đang run rẩy, che miệng bằng lòng bàn tay trái.

「Những gì anh trai nói cũng có lý.」

「Ồ?」

「Nếu những người này đồng loạt cởi quần áo thì...!」

「... Em đang nghĩ cái gì vậy hả?」

「Không. Em sợ rằng anh trai sẽ hưng phấn và không thể chiến đấu được.」

「Làm gì có chuyện đó!」

Thực ra thì những 'binh lính' được làm từ vật chất nền này luôn ở trong hình dạng này từ đầu đến cuối, và chúng không mặc quần áo. Cùng lắm thì có thể nói rằng trạng thái này đã là trần truồng rồi.

「Ngớ ngẩn. Nếu anh trai cởi quần áo thì──」

Nói đến đó......... Akari suy nghĩ trong vài giây.

「Ra là vậy.」

Cuối cùng, cô ấy dường như đã nhận ra điều gì đó, vỗ tay.

「Cứ tạm thời hạ gục rồi đem đi nhồi bông, như vậy có thể quan sát kỹ hơn」

「……Chỉ có riêng mày là tao không tin được, tranh thủ lúc này giết quách cho xong có lẽ hơn」

Vừa lẩm bẩm như rên rỉ, Toru rút cả hai thanh Tiểu Cơ Kiếm (Comblade).

Chương văn trên lòng bàn tay và chương văn trên cơ kiếm hợp lại, phần mở rộng giác quan kích hoạt. Toru giờ đây chẳng khác nào một thứ vũ khí chiến đấu với móng vuốt lưỡi kiếm trên cả hai tay. Vì vừa rồi đã dùng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉, thời gian chưa trôi qua bao lâu nên chỉ có thể dùng cách chiến đấu thông thường──nhưng điều này không thành vấn đề lớn.

Rốt cuộc thì, dù là áo nghĩa, 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 cũng chỉ là một trong những kỹ năng đặc thù mà Saboteur (Loạn Phá Sư) sở hữu. Không phải là kỹ năng vạn năng có thể dùng trong mọi tình huống. Mà ngược lại, khi đối đầu với số lượng lớn kẻ địch, vấn đề trở nên quan trọng hơn không phải là sức bộc phát mà là sức bền.

Chuyện đó để sau đi……

「Chaika. Đám hàng nhái này cứ để bọn ta lo」

Toru nói, mắt không rời khỏi hơn năm mươi 『Binh sĩ』 đang dần siết chặt vòng vây hình bán nguyệt.

「Em hãy nhắm vào bản doanh」

「Bản doanh?」

「Cái kia kìa」

Toru chỉ vào 『Trái tim』 màu trắng bệch vẫn đang tiếp tục đập.

Nếu 〈Thống Trị Giả〉 hoặc ma pháp cùng hệ thống đang tạo ra và điều khiển những 『Binh sĩ』 này thì──điểm yếu của những 『Binh sĩ』 này không phải là vật chất cơ bản trước mắt mà là thiết bị ma pháp cỡ lớn kia. Bằng cách nào đó phá hủy được thiết bị ma pháp kia, những 『Binh sĩ』 này cũng sẽ ngừng hoạt động.

Vấn đề là──phải phá hủy chỗ nào của 『Trái tim』 khổng lồ kia.

Dù là quảng trường……nơi này được bao bọc bởi nhiều lớp tường vây, là một không gian gần như kín. Nếu dùng ma pháp có uy lực lớn đến mức có thể phá hủy toàn bộ 『Trái tim』, uy lực sẽ phản ngược lại và cuốn cả Toru vào. Hơn nữa, ma pháp có uy lực cao đương nhiên sẽ tốn thời gian niệm chú và điều chỉnh thuật thức.

Vậy thì chỉ còn cách nhắm vào một điểm nên gọi là yếu huyệt.

Và kiến thức liên quan đến ma pháp để xác định mục tiêu đó chỉ có Chaika mới có.

「Tôi không biết 『Yếu huyệt』 ở đâu. Nhưng Chaika chắc là có thể hình dung được đúng không?」

「Liễu giải」

Chaika gật đầu.

「Giao cho em đấy──chủ nhân của ta」

「Ưi. Giao cho──」

Nói rồi……Chaika cười tươi và nói thêm.

「Gia, lai」

「Hả──」

Toru nhếch mép cười khẽ rồi quay lại nhìn Akari bên cạnh.

「Đi thôi」

「……ừm」

Không hiểu sao Akari có vẻ hơi──bất mãn.

Đó là 『biểu cảm』 vô cùng nhỏ bé mà chỉ có Toru, người đã quen biết lâu năm, mới có thể nhận ra.

「……Đừng có lỡ tay đấm 『Hàng thật』 đấy nhé」

Toru cười khổ nói vậy, Akari──có vẻ miễn cưỡng gật đầu đáp.

「……Ta sẽ cố gắng」

「Không, cái kiểu 'cố gắng' của cô là──」

'Ta sẽ cố gắng, nên lỡ có bị đấm thì đừng trách' nghĩa là thế đấy.

Nói ngược lại thì chẳng khác nào tuyên bố việc đấm là tiền đề rồi.

「Sao trông cô giận thế?」

「Ta không giận」

Akari đáp.

「Ta chỉ hờn dỗi thôi」

「…………」

Tôi không hiểu lắm, nhưng đừng có tự nói ra thế chứ──Toru vừa định nói thì ngay khoảnh khắc đó.

Đám năm mươi hàng nhái đồng loạt xông tới.

Hỗn loạn. Hỗn loạn. Hỗn loạn.

Vài người Toru, Chaika, Akari và Fredrika.

Cứ như một loại tranh đánh lừa thị giác, những khuôn mặt và dáng vẻ giống nhau lần lượt thay đổi, đảo lộn, xoay chuyển một cách chóng mặt──thậm chí có thể gọi là hài kịch.

「ừm…………」

Chaika lẩm bẩm nhỏ, tay cầm Cơ Trượng (Gundo).

Đối với Chaika, việc có hình dáng giống mình không có gì đáng nói. Vì em biết mình đang ở đây, việc đối phương là hàng nhái đã quá rõ ràng──việc vô tình cuốn họ vào công kích ma pháp cũng không có gì đáng lo.

Fredrika cũng vậy.

Fredrika thật đang ở bên cạnh Chaika, mang hình thái thú và hầu cận.

Dù Chaika đồng ý với Toru rằng cô gái này vẫn còn nhiều điều khó hiểu──không, là Khí Thú (Phayra), nhưng nếu nghĩ đến việc hiện tại cô không hành động như kẻ địch, tin tưởng cô bảo vệ mình cũng không có gì là sai.

Vậy thì Fredrika đang di chuyển trong hình thái thiếu nữ chắc chắn là hàng nhái, có thể thoải mái cuốn ả vào công kích ma pháp.

Vấn đề là Toru và Akari.

Thực tế thì những 『Binh sĩ』 kia có sự khác biệt rất nhỏ về hình dáng so với hàng thật.

Chaika và Fredrika cũng vậy. Vài chi tiết trên trang phục khác nhau, đường nét trên khuôn mặt hơi khác, hoặc chiều dài và chi tiết của vũ khí cầm trên tay khác. Không biết có phải do đo đạc qua sương mù hay tái hiện từ ý thức bề mặt và ký ức của Toru hay không, dù sao thì mô phỏng vẫn là mô phỏng, hàng nhái vẫn là hàng nhái, chỉ cần so sánh kỹ với hàng thật là có thể nhận ra ngay.

Nhưng nếu đối phương đang di chuyển thì ngay lập tức trở nên đáng ngờ.

Nếu tất cả đứng yên và xếp hàng, Chaika có thể dễ dàng nhận ra Toru và Akari thật mà không gặp nhiều khó khăn. Nếu so sánh cạnh nhau, sự khác biệt cá nhân sẽ lộ ra ngay lập tức.

Nhưng họ không hề dừng lại dù chỉ một giây trong đám hàng nhái, mà vẫn di chuyển liên tục.

Hơn nữa, 『Binh sĩ』 bị Toru và Akari hạ gục tuy đã bị phá hủy và ngừng hoạt động, tan rã và lẫn vào sương mù──nhưng chẳng bao lâu sau lại hồi sinh ngay lập tức. Vì đối phương không phải là sinh vật sống, nên có thể tái sinh bao nhiêu tùy thích.

Đến nước này thì thật sự không thể phân biệt được.

Vốn dĩ ống ngắm của Cơ Trượng có tầm nhìn hẹp, càng thêm hỗn loạn.

「……ừm……ừm……」

Đương nhiên, số lượng 『Hàng nhái』 nhiều hơn Toru và đồng đội rất nhiều.

Hơn nữa, Chaika nhắm vào không phải Toru và đồng đội cũng không phải 『Binh sĩ』, mà là Ống Thu Phát Tín Hiệu (Antenna) của cỗ máy ma pháp cỡ lớn mà Simon Scania có lẽ đang ẩn náu bên trong.

Khả năng sử dụng ma pháp và cuốn Toru và đồng đội vào là rất thấp.

Nhưng đây là ma pháp để phá hủy ống thu phát tín hiệu bằng kim loại. Nếu vô tình trúng Toru và đồng đội──nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng ngay lập tức.

「……ừm……」

Câu chú đã niệm xong. Vi điều chỉnh thuật thức cũng đã hoàn thành.

Giờ chỉ cần niệm chú khởi động và bóp cò──nhưng.

「──Sao thế? Đang do dự à?」

Đột nhiên có tiếng hỏi bên cạnh.

Không cần quay lại cũng biết──là Fredrika.

Khi Khí Thú này nói chuyện không mang hình dạng người, có một ấn tượng siêu nhiên, tách rời khỏi đạo lý và lẽ thường. Việc người không phải con người sử dụng ngôn ngữ của con người đã gạt bỏ mọi chuyện, tạo ra một bầu không khí như thể đang nhìn xuống từ trên cao.

「……ưi」

Quả thật Chaika đang do dự.

Dù đã nói là 『Được giao cho』, nhưng tình huống ai đó bị thương──không, thậm chí là chết, tùy thuộc vào năng lực của mình, nặng nề hơn dự kiến rất nhiều.

Đương nhiên, trận chiến với Dominica trước đây cũng là một trận đấu nghiêm túc, nhưng Chaika hầu như chỉ đóng vai trò hỗ trợ, còn người chủ yếu chiến đấu là──Toru, người nắm giữ và gánh vác phần lớn nhất về xu hướng của trận chiến.

Lần này thì khác. Toru và đồng đội chỉ đang câu giờ.

Người nắm giữ chìa khóa để thay đổi tình hình, vẫn là Chaika.

「Khả năng lỡ tay giết Toru và đồng đội thấp mà đúng không?」

「……Khẳng định」

Nhưng──nếu lỡ cuốn họ vào thì sao.

Nghĩ đến đó, sự do dự lại nảy sinh trước khoảnh khắc sử dụng ma pháp.

Toru và Akari tuy nói 'mạng sống là thứ để liều', nhưng Chaika không ngốc đến mức tin lời đó theo nghĩa đen. Ngược lại, chính vì họ đã nói đến mức đó, việc làm tổn thương họ càng khiến em chần chừ.

Tin tưởng──là một điều nặng nề.

「Vậy cứ đứng nhìn mà không làm gì à?」

Không phải là giọng điệu trách móc.

Giống như một người ngoài cuộc không liên quan……một cách hỏi thiếu căng thẳng tột độ.

「…………」

Đương nhiên──nếu không làm gì thì sẽ vô nghĩa.

Ý nghĩa của việc Toru và đồng đội cố tình thu hút 『Binh sĩ』 sẽ biến mất. Hơn nữa, dù đối phương là 『Hàng nhái』 thua kém về năng lực, nhưng lại đông đảo và có vũ khí──chuyện sinh tử là không đổi.

「Thật sự thú vị đấy」

Fredrika lại nói ra điều này ngay tại thời điểm quan trọng.

「Con người ấy」

「…………」

「Đằng nào cũng không thể『Hợp làm một』như chúng ta đúng không? Ma pháp tước đoạt cảm giác hay ma pháp khống chế tinh thần cũng không thể chia sẻ toàn bộ ý thức, cảm xúc và ký ức. Nếu không thể hiểu hoàn toàn đến cùng, chẳng phải phải chấp nhận một điều gì đó sao?」

Điều đó đúng.

Fredrika nói tiếp.

「Chẳng phải việc chấp nhận đó gọi là『Tin tưởng』sao?」

「…………」

Chaika chớp mắt hai ba lần.

Rồi──

「Đúng vậy」

Em lẩm bẩm bằng Bắc Phương Ngữ.

「Không thể không tin vào bản thân đã được Toru và đồng đội tin tưởng」

Tập trung vào quang cảnh trong ống ngắm.

Và──Chaika bóp cò.

Một âm thanh nghiền nát sắc bén vang vọng khắp quảng trường.

Có thể thấy thiết bị ma pháp cỡ lớn trấn giữ ở trung tâm──đúng hơn là vài mấu lồi mọc ra từ đó, đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Ma pháp công kích kiểu cắt đứt 〈Cắt・Xé Toạc〉.

Toru cũng đã từng thấy ma pháp này trước đây.

Nó lướt qua ngay sát bên cạnh Toru với độ chính xác đáng sợ──trong khi chém đôi Fredrika giả đang lao vào tấn công anh.

Nếu Toru bước lên nửa bước thôi──hoặc thay vì lách người tránh đòn tấn công của Fredrika giả, anh đỡ đòn bằng Tiểu Cơ Kiếm, cánh tay phải của anh có lẽ đã bị chém đứt lìa từ gốc.

Quả là một đòn chí mạng.

Toru──đúng hơn là tất cả mọi người đều có thói quen trong hành động.

Và Akari biết rõ thói quen trong hành động của Toru. Việc anh sẽ dùng kỹ năng xử lý cơ thể để tránh đòn tấn công của Fredrika giả, thay vì đỡ bằng vũ khí, có lẽ cũng dễ dàng dự đoán được.

Vậy còn Chaika thì sao?

「…………」

Toru quay lại nhìn Chaika.

Cô đọc được hành động của Toru và tung ra đòn tấn công vừa rồi?

Hay việc Toru vô sự chỉ là ngẫu nhiên?

「Mà……thôi, sao cũng được」

Toru cười khổ lẩm bẩm.

Trước mắt kết quả là tất cả.

Anh──trong khoảnh khắc bất ngờ giao chéo Tiểu Cơ Kiếm, đỡ đòn tấn công của Akari tấn công tới bằng Thiết Chùy từ bên cạnh. Cùng với âm thanh kim loại sắc bén, cánh tay Toru hơi chìm xuống. Một đòn tấn công nặng nề và sắc bén không hề nương tay.

「……này」

「Sao thế, huynh trưởng?」

Giọng nói tĩnh mịch của Akari đáp lại tiếng rên rỉ của Toru.

「Chẳng phải tôi đã bảo đừng có lỡ tay đấm hàng thật à?」

「Ta không lỡ tay」

Akari đường hoàng đáp.

「Ta biết rõ là huynh trưởng thật rồi mới đấm đấy」

「Thế còn tệ hơn, đồ ngốc!」

Toru gào lên, Akari vẫn giữ nguyên tư thế vung Thiết Chùy xuống anh.

Xung quanh hai người, các 『Binh sĩ』 nhanh chóng mất đi đường nét, sụp đổ──hoặc khuếch tán và biến mất. Một phần của thiết bị ma pháp cỡ lớn đã bị phá hủy bởi đòn tấn công của Chaika, sự kiểm soát đối với vật chất cơ bản đã mất đi.

「Ta lo cho huynh trưởng thôi. Nếu huynh trưởng mải nhìn chỗ khác thì sẽ nguy hiểm đấy」

「Nguy hiểm là cô đấy!」

Toru vừa gào vừa dùng Tiểu Cơ Kiếm hất Thiết Chùy đi.

「Đại khái thì liếc ngang──tôi chỉ quay đầu nhìn Chaika một chút thôi mà」

「Như thế là không được」

「Sao lại không được?」

「Huynh trưởng kính yêu của ta mà dùng ánh mắt thôi cũng có thể khiến phụ nữ mang thai」

「Tôi không có siêu năng lực tuyệt vời thế đâu!」

Những cuộc trò chuyện có thể nói là thường ngày đến mức không còn gì để nói vẫn đang diễn ra giữa Toru và Akari, khung cảnh xung quanh họ đang thay đổi nhanh chóng.

Đầu tiên là tường đá sụp đổ, đi kèm với đó, trần đá dày đè nặng trên đầu cũng mỏng đi và biến mất. Tất cả chúng đều tạm thời trở lại thành sương mù trắng bệch──và rồi ngay cả sương mù đó cũng chậm rãi rơi xuống đất như tro bị ngọn lửa cuốn lên.

Tầm nhìn mở rộng ra.

Ngay lập tức có thể thấy bầu trời và vách đá trơ trọi.

Có vẻ như việc kiểm soát đã bị cắt đứt đến mức vật chất cơ bản không thể duy trì được trạng thái sương mù.

「……Đáng tiếc thật」

Akari lẩm bẩm.

「Đáng tiếc?」

「Ta đã nghĩ là sẽ còn sót lại chút ít cho một người──hàng nhái của huynh trưởng」

「Cô định làm gì với nó──không, thôi, tôi không muốn nghe đâu」

「Không. Ta nhất định muốn kể cho huynh trưởng nghe」

「Đừng nói」

「Đầu tiên là lột trần rồi cẩn thận rửa sạch」

「Im đi」

「Sau đó hong khô thật kỹ」

「Cô định làm khô người à?」

「Nhẹ và nhỏ gọn, có thể dễ dàng mang theo huynh trưởng, thật là mang tính đột phá」

「Hãy đi hỏi ai đó xung quanh về ý nghĩa của từ 'đột phá' đi」

Toru chán nản nói vậy rồi quay người về phía cỗ máy ma pháp cỡ lớn.

Trước mắt việc điều khiển vật chất cơ bản đã không còn khả năng, nhưng bản thân thiết bị ma pháp cỡ lớn──thứ vốn dĩ là Cơ Xa (Vehicle) vẫn còn gần như nguyên vẹn, tức là pháp sư có lẽ vẫn còn bên trong.

Nếu pháp sư đó có Cơ Trượng ma pháp cầm tay, không liên quan đến thiết bị ma pháp cỡ lớn, họ vẫn còn sức chiến đấu.

Nhưng……

「……Không tấn công à?」

Toru lấy ra Phi Tiêu (Throwing Dagger) rồi phóng về phía thiết bị ma pháp cỡ lớn.

Lưỡi dao nhỏ màu đen bay thẳng tới──trúng vào thiết bị ma pháp cỡ lớn giờ đây đã bong tróc vật chất cơ bản, để lộ bề mặt kim loại và tóe lửa.

Nhưng chỉ có vậy thôi.

Vẫn không có phản ứng. Phi Tiêu bị bật ra, xoay một vòng trên không rồi găm xuống đất, nơi vật chất cơ bản đã tích tụ.

「Mấy người cứ ở đó」

Toru nói vậy với Akari và đồng đội rồi một mình bước về phía cỗ máy ma pháp cỡ lớn.

Trong khoảnh khắc đó──

「Toru!」

Chaika hét lên.

Vừa nghe thấy âm thanh kim loại vặn vẹo rên rỉ──lớp vỏ ngoài của thiết bị ma pháp cỡ lớn trượt ra. Có vẻ như sự thay đổi môi trường đột ngột đã phá vỡ sự cân bằng nào đó. Vật chất cơ bản tích tụ trên mặt đất do tấm thép rơi xuống bốc lên thành khói.

「……Ổn thôi」

Toru vẫn hướng mặt về phía thiết bị ma pháp cỡ lớn, giơ một tay ra phía sau để ngăn Chaika và đồng đội lại.

Khói nhanh chóng tan đi──thiết bị ma pháp cỡ lớn đã bong tróc lớp vỏ ngoài, phơi bày nội tạng ra trước mặt Toru và đồng đội.

「Đây là……」

Đó là──một cái xác khô.

Có lẽ là của một người đàn ông trưởng thành. Chỉ nhìn thôi thì không thể biết tuổi.

Nó đã bị thây ma hóa hoàn toàn──bị chôn vùi trong cấu trúc bên trong của thiết bị ma pháp cỡ lớn và chết. Có lẽ đã chết được một thời gian khá lâu. Quanh cổ có một Sách Kết Tác (dây nối) giống như khi Chaika sử dụng Cơ Trượng, cho thấy đó là một pháp sư.

「Cái gì……đây là cái gì?」

Toru tiến lại gần xác chết và quỳ xuống.

Không thấy bóng dáng của một pháp sư nào khác. Vậy có nghĩa là cái xác này đã thống trị 〈Thung lũng Không Trở Lại〉 cho đến tận bây giờ sao──

「Toru!」

Chaika và đồng đội cũng chạy đến bên cạnh Toru.

「Có phải hắn ta là Simon Scania?」

Toru đứng dậy nhìn xuống xác chết và hỏi.

「……Bất minh」

Chaika bối rối lắc đầu.

Thôi thì nếu đã khô quắt thế này thì đến cha mẹ con cái cũng không nhận ra được.

「……Ừm?」

Fredrika đã trở lại hình dạng người lúc nào không hay, ngó nghiêng xác chết từ bên cạnh Toru.

「À. Tôi từng thấy rồi──cái vòng tay này」

Cô chỉ vào chiếc vòng tay đang đeo trên cánh tay trái của xác chết.

Nhìn kỹ lại thì──có vẻ như đó là thẻ nhận dạng của một đội quân nào đó. Toru vươn tay phủi vật chất cơ bản tích tụ trên bề mặt, có thể thấy một số có tám chữ số và tên『Simon Scania』được khắc trên đó.

Quả nhiên cái xác này là Simon Scania──có lẽ vậy.

「Vậy có 『Di thể』trong thiết bị ma pháp này sao?」

Toru vươn tay về phía Sách Kết Tác kéo dài ra từ xác chết──khoảnh khắc đó.

「Đừng chạm vào!!」

Một giọng nói vang lên.

「──!?」

Toru và đồng đội phản xạ có điều kiện mà cảnh giác.

Đó là giọng của một người đàn ông có vẻ vô cùng căng thẳng.

Đương nhiên không phải giọng của Toru, cũng không phải giọng của Chaika, Akari hay Fredrika.

Nhưng ở đây không có bóng dáng của ai khác phát ra tiếng nói──

「Không lẽ……」

Toru nheo mắt nhìn xuống xác chết.

Như thể xen vào giữa anh và xác chết──một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Một dáng vẻ trắng bệch và bán trong suốt như ảo ảnh.

Có lẽ một lượng nhỏ vật chất cơ bản bị đọng lại ngay cạnh thiết bị ma pháp đang phản ứng với thuật thức ma pháp vẫn còn hoạt động. Chaika chỉ phá hủy Ống Thu Phát Tín Hiệu để mở rộng phạm vi ảnh hưởng của thuật thức. Nếu ở ngay cạnh thiết bị, vật chất cơ bản sẽ phản ứng ngay cả khi không có những thiết bị đó.

「Đừng chạm vào! Đừng chạm vào! Đừng lại gần! Oa──Oa a a a!」

Bóng người vừa la hét vừa vung cả hai tay và quanh quẩn bên cạnh xác chết.

Về ngoại hình thì đó là một người đàn ông trung niên mặt gầy.

Bản thân khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị……nhưng bao trùm lên khuôn mặt đó là tướng điên cuồng. Toru đã từng nghe nói rằng có nhiều người đánh mất sự cân bằng tinh thần chỉ vì quá nghiêm nghị, không thể thỏa hiệp hay xu nịnh.

「Đừng lại gần! Đừng lại gần!」

Huyễn ảnh của người đàn ông vừa la hét vừa liên tục đi vòng quanh.

Không có vẻ gì là sẽ tấn công Toru và đồng đội. Thậm chí có lẽ ngay từ đầu hắn ta đã không nhìn thấy sự tồn tại của Toru và đồng đội.

「Tôi từng thấy người này rồi」

Fredrika nói.

「Hắn ta ở cùng đội với Dominica」

Vậy có nghĩa là──quả nhiên người đàn ông này là Simon Scania.

Nhưng……

「Chuyện gì thế này?」

「Có lẽ……」

Chaika lẩm bẩm.

「Đang kết nối. Tử vong」

「Có nghĩa là chết trong lúc đang dùng ma pháp?」

「Ưi」

Chaika cau mày gật đầu.

「Khởi động ma pháp. Cần──ý chí. Nhưng chỉ khi khởi động」

Để kích hoạt ma pháp, cần có một chủ thể là người thi hành──ý chí của người sống.

Nhưng trong trường hợp thiết bị ma pháp được tự động hóa cao, nó có thể tiếp tục hoạt động bằng cách tiêu tốn nguồn ma lực ngay cả sau khi pháp sư chết. Thậm chí còn có những thiết bị ma pháp lưu giữ những mảnh vỡ ý chí hoặc những thứ giống như tàn ảnh của pháp sư.

「Đừng đến gần! Đừng chạm vào! Đừng lại gần! Các người, các người định làm gì tôi!? Đừng đến! Đang âm mưu gì!? Đừng chạm vào tôi!! Đúng rồi,『Di thể』, định đánh cắp『Di thể』à!? Không giao đâu, không giao đâu──」

Tàn ảnh của Simon Scania tiếp tục gào thét như điên.

Không……thực tế thì hắn ta đã điên rồi.

「Hắn ta──」

Toru lộ vẻ kinh hãi và nhìn xuống xác chết khô khốc.

Anh đại khái đã hình dung ra được sự tình khi người đàn ông này chết.

Simon Scania đã không thể tin tưởng ai cả.

Vì vậy hắn ta mới đến đáy thung lũng không người này──và vì lý do nào đó, đã gặp tai nạn.

Nhưng Simon Scania, người hoàn toàn không tin tưởng vào con người, đã không thể cầu cứu ai. Ngay cả khi rơi vào đường cùng, hắn ta cũng không thể tự mình cầu cứu người khác. Có lẽ hắn ta đã tin rằng bất kỳ ai đến gần mình đều có ý đồ, và chắc chắn sẽ phản bội mình.

Và thế là Simon Scania chết một mình mà không được ai giúp đỡ.

「Hắn ta……」

「……Toru」

Chaika tìm thấy thứ gì đó trong khe hở của thiết bị ma pháp và kéo ra.

Một quyển sách──không, là sổ.

Em mở ra và lật nhanh các trang, có thể thấy một sơ đồ khái niệm về thuật thức ma pháp chi tiết và vô số ghi chú được viết dày đặc.

「Quả nhiên──chính xác」

Chaika nhăn mày nói vậy.

「Chính xác? Về chuyện gì?」

「──Sở thích」

Nói rồi Chaika đưa quyển sổ về phía Toru và đồng đội.

Thành thật mà nói, Toru không có kiến thức nên hoàn toàn không hiểu sơ đồ khái niệm thuật thức và các ghi chép kỹ thuật──nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn có thể nhận thấy rằng các từ như『Phản bội』『Dẫn dụ』được lồng ghép ở khắp các dòng mô tả.

「Sở thích của Simon Scania. Phản bội. Phá hủy sự tin tưởng. Nhìn──và tận hưởng」

「Thật là ác thú vị」

Akari bình luận.

Simon Scania dường như đã rất vui khi nhìn những người xâm nhập vào thung lũng này bị những người họ tin tưởng phản bội, giết lẫn nhau với sự phẫn nộ và oán hận.

Vì mục đích đó, chỉ vì mục đích đó, người đàn ông này đã xây dựng một thuật thức chi tiết và quy mô đáng kinh ngạc, trích xuất『Ai đó mình tin tưởng』và các tình tiết xung quanh từ ý thức bề mặt và ký ức của những người xâm nhập, tạo ra những con rối mô phỏng người đó và cho thấy cấu trúc phản bội……hắn ta đã tạo ra một cơ chế khiến người ta cảm thấy xa vời như vậy.

Và thuật thức ma pháp đó vẫn tiếp tục hoạt động sau khi người đàn ông này chết──biến những người xâm nhập vào thung lũng thành con mồi hư cấu. Những người vào thung lũng này trước Toru và đồng đội cũng đã bị gieo rắc sự nghi ngờ của Simon Scania vào não, giết lẫn nhau, hoặc sợ hãi việc trở về nơi có người khác và mục nát ở đó.

Đây có thể gọi là lời nguyền của sự bất tín.

Nó tràn ngập thung lũng này thông qua thuật thức ma pháp và vật chất cơ bản, lây lan sang những ai chạm vào và tiêu diệt.

「…………」

Khi lật các trang sổ──ngoài các sơ đồ và ghi chép còn có những dòng viết như nhật ký.

Hầu hết nội dung là những lời oán hận.

Chủ yếu là……về đồng đội và vợ.

Đơn vị mà Simon Scania thuộc về đã bị tiêu diệt bởi cuộc tấn công của quân địch──ngoại trừ hắn ta, người đã sống sót một cách kỳ diệu.

Họ đã bị tấn công bởi Ma Pháp Tiêu Diệt Quy Mô Lớn 〈Oanh Chùy Vũ (Hard Rain)〉.

Đúng như lời Chaika và Fredrika đã nói trước đó, 〈Oanh Chùy Vũ〉 là một ma pháp đòi hỏi người dùng phải rải trước vật chất nguyên liệu trong khu vực mục tiêu. Nó không phải thứ có thể nghĩ là dùng được ngay. Nói cách khác, đơn vị của Simon đã bị tiêu diệt bởi sự phản bội của một kẻ nào đó biết được lộ trình di chuyển của họ.

Sống sót sau trận đó, Simon đã tìm kiếm kẻ phản bội──và đã tìm ra.

Đó là một người chiến hữu đã giải ngũ nửa tháng trước vì bị thương.

Và người đã ngấm ngầm qua lại với gã chiến hữu đó──chính là vợ ông ta.

Hai kẻ đó đã bán thông tin về đơn vị của Simon cho quân địch để vừa trừ khử được Simon, vừa kiếm được một khoản tiền lớn... Vốn dĩ đơn vị của Simon, với những chiến công lẫy lừng của một đội du kích, là một cái gai trong mắt quân địch... và có lẽ vì thế mà gã chiến hữu và người vợ đã kiếm đủ tiền cho một ‘cuộc sống mới’.

「............Ra là vậy.」

Toru khẽ thở dài.

「Ngay từ đầu, chính gã này... lại là người bị phản bội...」

Bởi một người mà ông ta tin tưởng từ tận đáy lòng.

Thậm chí còn là cả hai người cùng một lúc.

Và rồi Simon đã giết chết hai kẻ phản bội.

Nhưng dường như điều đó vẫn không thể dập tắt được cơn phẫn nộ và lòng căm thù đang cuộn xoáy trong ông.

Không chỉ vậy, sau đó ông ta dường như đã chứng kiến cảnh người ta phản bội nhau không biết bao nhiêu lần nữa.

Cha mẹ phản bội con cái. Đàn ông phản bội đàn bà. Chồng phản bội vợ. Bạn bè phản bội nhau. Đệ tử phản bội sư phụ. Cấp trên phản bội cấp dưới.

Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác.

Vì vậy, ông ta không còn tin vào bất kỳ lòng tốt nào của người khác nữa.

Vì vậy, trong mắt ông ta, người khác luôn là những kẻ phản bội với đầy mưu đồ sâu kín.

Kết quả là, Simon đã chế nhạo thứ gọi là niềm tin, và có lẽ ông ta đã không thể có được sự bình yên trong tâm hồn nếu không phá hủy những mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau của người khác...

「Ta sẽ không bị lừa! Không bao giờ bị lừa đâu!」

Giọng nói của bóng ma Simon Scania giờ đây đã mang âm hưởng của một tiếng gào khóc.

Nhìn cảnh tượng đó──

「Toru?」

Chaika lên tiếng đầy ngạc nhiên khi thấy Toru lại ngồi xuống bên cạnh thi thể.

Toru nói với nhà ma pháp sư quá cố bằng một giọng điệu trầm tĩnh.

「Cảm ơn ông.」

「……?」

Có lẽ vì không hiểu ý nghĩa của câu nói đó──Chaika và Akari đứng bên cạnh Toru nhìn nhau.

Nhưng Toru không để tâm và tiếp tục.

「Nhờ có ông mà tôi lại có thể suy nghĩ được nhiều điều.」

Về việc tin tưởng một ai đó.

Cậu đã có thể sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn mà cậu vẫn luôn bỏ mặc một cách mơ hồ.

Tất nhiên, đó hẳn không phải là điều Simon Scania đã dự tính──

「Cứ đơn phương là được rồi.」

Toru nói.

「Bị lừa dối thì có sao đâu, phải không?」

Những lời của Toru chắc chắn không thể nào chạm tới linh hồn của người đã khuất.

Thế nhưng, ảo ảnh của Simon Scania đã dừng lại trong một khoảnh khắc.

Thực tế thì đó có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên──giống như một khoảng lặng giữa các chuyển động trong mạch thuật thức. Nhưng quả thực, ảo ảnh của người chết đã đứng yên như thể đang lắng nghe lời của Toru.

「Bị phản bội chẳng qua chỉ là một kết quả thôi mà.」

Khi tin tưởng, ta sẽ nhận lại được một điều gì đó.

Một trạng thái tĩnh tại đạt được sau bao do dự và phiền não.

Khi có một niềm tin vững chắc, ta có thể một lòng một dạ lao thẳng về phía mục tiêu.

Đó là một niềm vui không gì có thể thay thế được.

「Hãy tự hào về bản thân đã từng tin tưởng. Hãy thương hại cho kẻ không thể tin tưởng ai.」

Có thể ta sẽ bị phản bội vì đã không suy nghĩ đủ thấu đáo để nhìn ra được ý đồ thật sự của đối phương. Không hề có một ranh giới nào cho thấy suy nghĩ đến đâu là đủ, hay trăn trở đến mức nào là chắc chắn. Khả năng bị phản bội sẽ không bao giờ biến mất.

Nhưng... như vậy cũng được.

Để dốc toàn tâm toàn lực mà tiến bước, để sống hết mình, ta cần có một thứ gì đó để tin tưởng.

Chỉ đơn giản là vậy. Nếu có thể sống hết mình, thì chỉ cần nghĩ rằng hành động tin tưởng đó không phải là vô ích. Con người rồi ai cũng sẽ chết. Sự khác biệt chỉ nằm ở chỗ ta có mãn nguyện vào lúc lâm chung hay không mà thôi──

「Niềm tin vốn dĩ là thứ đơn phương. Có lẽ vì vậy mà nó mới tốt đẹp.」

Nói xong, Toru vung Tiểu cơ kiếm (Comblade) trong tay phải lên.

Sợi cáp kết nối thi thể với cỗ máy ma pháp──như thể đang níu giữ nỗi ám ảnh lại với thế giới này──bị cắt đứt, rồi buông thõng xuống một cách vô lực.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ảo ảnh của Simon Scania tan biến đúng theo nghĩa đen.

「Toru……」

「…………」

Toru không trả lời tiếng gọi của Chaika... Cậu đặt tay lên thi hài của Simon Scania, dịch nó sang một bên một chút. Bên dưới cái xác khô quắt là một vật gì đó giống như một chiếc hộp có nắp đậy.

Ảo ảnh đã hét lên rằng sẽ không giao lại ‘di thể’.

Tiền bạc, vật chất, và ma pháp không bao giờ phản bội, có lẽ đó là tất cả những gì ông ta có thể bám víu.

Nếu vậy, ông ta chắc chắn sẽ đặt nó ở nơi gần gũi nhất. Cũng giống như việc Chaika luôn muốn giữ chiếc quan tài bên mình.

Toru đâm mũi Tiểu cơ kiếm vào nắp hộp và cạy nó ra.

「……Trúng rồi.」

Bên trong... là một chiếc chân được gập nhỏ lại và niêm phong trong một chiếc hộp thủy tinh.

***

Khi Alberic tỉnh lại, anh thấy mình đang mắc kẹt ở lưng chừng một vách đá.

「Ư...」

Cơn đau buốt lan khắp toàn thân.

Alberic lần lượt gồng sức vào cánh tay phải, cánh tay trái, chân phải rồi chân trái, nhưng may mắn là chỉ có cơn đau do dập cơ chứ không có dấu hiệu gãy xương. Cuối cùng, anh ấn nhẹ vào xương sườn nhưng cũng không cảm thấy có gì bất thường.

「Đây là...」

Nhìn ra xung quanh, anh thấy mình đang ở trên một mỏm đá nhô ra như một cái thềm giữa vách đá.

Dường như Alberic đã bị cuốn theo trận sạt lở, trượt dọc theo sườn dốc của vách núi──và mắc lại ở đây. Điều may mắn cho anh là anh đã trượt xuống theo một con dốc, dù khá đứng, và ngẫu nhiên lại có một mỏm đá bằng phẳng ở cuối đường trượt──còn điều không may là có vẻ anh đã bị đập đầu trong lúc đó và bất tỉnh.

Anh bất giác nhìn xuống tay phải và thấy mình vẫn đang nắm chặt thanh kiếm.

Đây cũng có thể coi là một điều may mắn.

「Chết tiệt...」

Cố nén cơn đau âm ỉ trong đầu, Alberic đứng dậy và tra kiếm vào vỏ. Tiếp theo, anh phủi sạch bụi đất bám trên người.

「Chuyện gì thế này...?」

Sương mù──đã tan.

Lớp sương mù trắng xanh bao phủ khắp thung lũng đã biến mất. Nhờ vậy, tầm nhìn đã quang đãng hơn rất nhiều. Dù thung lũng có những đoạn uốn lượn nên không thể nhìn thấu toàn bộ... nhưng anh đã có thể nắm bắt được quy mô của cái gọi là 〈Thung lũng Bất Quy〉 này.

「Đã có chuyện gì xảy ra sao?」

Alberic nhíu mày lẩm bẩm──và lúc đó anh mới nhận ra có ai đó đang nằm bất tỉnh bên cạnh mình.

「……Vivi?」

Cô gái sát thủ với mái tóc dài đang nằm ngửa, bất tỉnh.

「Vivi, Vivi!?」

Một vệt máu chảy dài từ trán cô. Dường như cô cũng bị đập đầu giống như Alberic. Anh định vươn tay đỡ cô dậy──nhưng Alberic đã suy nghĩ lại và dừng tay.

Bên trong đầu, tức là não, có thể đã bị tổn thương. Nếu bất cẩn lay động cô trong tình trạng đó, có thể sẽ gây ra hậu quả khôn lường──anh đã từng nghe Matheus nói như vậy. Matheus am hiểu về các ma thuật thức điều khiển người khác, nhưng tùy theo cách ứng dụng, chúng cũng có thể được dùng trong y thuật, nên ông ta rất rành về những kiến thức này.

「Matheus──」

Như để tìm kiếm sự giúp đỡ, anh lại nhìn quanh một lần nữa──nhưng ngoài Vivi ra không còn một bóng người.

Vốn dĩ chiếc〈April〉 có bị cuốn vào trận sạt lở đó hay không? Nếu không, Matheus và Zita hẳn vẫn còn ở trên đỉnh vách đá. Anh cũng lo lắng không biết Nicolai và Leonardo ra sao... nhưng Alberic lúc này không có cách nào để xác nhận.

「Phải làm sao đây?」

Alberic uể oải lẩm bẩm.

Đúng lúc đó──Vivi dưới chân anh khẽ cựa mình và mở mắt.

「Vivi!」

「Thưa... thưa ngài Gillette.」

Vivi chớp mắt và ngồi dậy.

Cô khẽ rên lên rồi đưa tay lên đầu.

「Đừng cố quá. Cô có vẻ đã bị đập đầu. Đúng ra thì không nên cử động thì tốt hơn.」

「…………」

Nhìn thấy máu dính trên đầu ngón tay mình... Vivi không hiểu sao lại cắn môi đầy hối hận.

「Sương mù cũng đã tan rồi, đợi một lúc chắc Matheus và những người khác sẽ có cách nào đó. Tốt hơn hết là chúng ta nên ngồi yên ở đây.」

Nói rồi, Alberic ngồi xuống bên cạnh Vivi.

「……Tôi xin lỗi.」

Vivi cúi đầu, buột miệng nói.

Alberic nhíu mày quay lại nhìn cô.

「Hả? Cô đang nói gì vậy?」

「Tôi đã... làm vướng chân ngài.」

Vivi trông thực sự rất hối hận.

Dường như cô đang bận tâm về việc mình đã bất tỉnh. Có lẽ cô nghĩ rằng việc được Alberic cứu giúp đã làm phiền anh.

「Đừng nói những điều khó hiểu như vậy. Tôi đã được cô giúp rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bị vướng chân cả.」

「Không ạ. Nhưng bây giờ──」

「Tôi cũng bị đập đầu và bất tỉnh mà. Chỉ tình cờ là tôi tỉnh lại sớm hơn một chút thôi.」

Nói rồi Alberic dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào đầu mình.

「Hai người bị thương mà cứ cố gắng thì cũng chẳng được gì. Đó là phán đoán của tôi. Tôi tự tin rằng đó là một phán đoán cực kỳ công bằng và khách quan, không hề xen lẫn tình cảm cá nhân.」

Alberic nói rồi cười gượng.

Vivi thoáng chốc ngạc nhiên chớp mắt nhìn anh──

「……Cảm ơn ngài.」

Cô lại cúi đầu nói.

Thế nhưng, Alberic không nhận ra má cô hơi ửng hồng. Đó quả thực là một nét rất đặc trưng của chàng quý tộc trẻ này──nhưng chuyện đó tạm gác lại.

「Nhưng đây đúng là một nơi kỳ lạ.」

Alberic nói.

「Sương mù bao phủ thung lũng đột ngột biến mất. Người dân địa phương nói rằng suốt mấy năm qua nó chưa từng tan đi. Zita và Matheus nói rằng đó có thể là một loại vật chất đặc biệt dùng cho ma pháp...」

「Đây──chính là nơi Simon Scania đã biến mất, phải không ạ?」

「Chắc là vậy. Chaika Gaz và những tùy tùng của cô ta có lẽ cũng đã lần theo lời đồn đó mà đến đây. Nhưng mà... rốt cuộc Simon Scania đến một nơi như thế này để làm gì nhỉ?」

「…………」

Vivi vừa giữ vết thương trên trán vừa nhìn quanh.

Khi sương mù tan đi, nơi này thực sự chỉ là một thung lũng bình thường. Khung cảnh hoang vắng, nhưng chỉ có vậy. Việc không một cọng cỏ nào mọc lên có lẽ là do nó đã bị sương mù bao phủ suốt một thời gian dài, gần như không có ánh sáng chiếu vào.

「Nghe nói ông ta là một người không tin tưởng ai...」

「Liệu ông ta đến đây để tìm một nơi để chết chăng?」

「Một anh hùng ư?」

Dù đã được nhắc đến trước đó──nhưng dường như tám thành viên của đội cảm tử, những Anh hùng Sát Đế, đã không có một cuộc sống về già hạnh phúc cho lắm. Tất nhiên, một phần là do tên tuổi của họ không được công khai như những anh hùng, nhưng hơn thế nữa, có một cảm giác rằng... họ đã sa ngã.

Bá tước Roberto Abarth có vẻ đã sống một cuộc đời tương đối yên ổn, nhưng ấn tượng khi gặp mặt trực tiếp lại cho thấy ông ta có phần nào đó cố chấp... và có những lúc lại tỏ ra khá căng thẳng.

Phải chăng ngay từ đầu, những kẻ có vấn đề như vậy đã tình nguyện tham gia đội cảm tử?

Hay là──sau cuộc gặp gỡ với〈Cấm Đoạn Hoàng Đế〉Arthur Gaz, họ đã phải chịu một chấn thương tâm lý nào đó?

Hoặc là... có lẽ, ‘di thể’ của Arthur Gaz mà họ đang giữ như một chiến lợi phẩm có thứ gì đó khiến con người phát điên?

Dù sao đi nữa...

「Con người, thật mong manh.」

Alberic buột miệng lẩm bẩm.

「──Thưa ngài Gillette?」

「Cả nhân cách. Cả cuộc đời. Chỉ cần một biến cố nhỏ là có thể tan vỡ ngay lập tức. Ngay cả những người được gọi là anh hùng cũng vậy.」

「…………」

「Có lẽ tôi cũng sẽ tan vỡ vì một chuyện không đâu.」

「Không thể nào có chuyện đó──」

Nhưng Vivi ngập ngừng giữa chừng.

Được nuôi dạy như một sát thủ, cô đã phải trải nghiệm những mặt tối của con người mà ngay cả Alberic cũng không biết đến, đến mức phát ngán. Có lẽ cô đã thấu hiểu một cách sâu sắc rằng con người yếu đuối đến nhường nào──và chính vì thế mà họ lại là những sinh vật ích kỷ.

Nhưng, chính vì thế──

「──Gillette-dono!!」

Bất chợt──một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cao.

Alberic và Vivi cùng nhau ngẩng đầu lên.

Trước mắt họ là hình ảnh Matheus đang dùng dây thừng trèo xuống vách đá. Nhìn lên cao hơn dọc theo sợi dây, họ thấy cả Nicolai, Zita và Leonardo đang đứng trên mép vách đá nhìn xuống.

「Ngài có sao không?」

Nicolai hét lớn hỏi.

「À, tạm thời thì cả tôi và Vivi đều ổn cả!」

「Chúng tôi sẽ đến đó ngay, xin ngài đừng di chuyển!」

Matheus nói rồi trèo xuống mỏm đá.

Dù ở khá xa, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mặt nhẹ nhõm của Zita và Leonardo.

「Vivi bị thương rồi. Hãy xem cho cô ấy trước đi.」

「Đã rõ.」

Matheus gật đầu.

Trong lúc chờ ông ta đến, Alberic bất chợt quay lại nhìn Vivi và nói.

「Con người vốn mong manh mà. Chúng ta phải tin tưởng vào ai đó, phải bám víu vào thứ gì đó để mà sống. Tôi cũng đang sống nhờ sự giúp đỡ của cô, của Matheus, Nicolai, Zita và Leonardo. Và cô cũng vậy thôi.」

「──Thưa ngài Gillette.」

Vivi có vẻ như nghẹn lời, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Alberic mỉm cười với cô và nói tiếp.

「Vì vậy, không có gì phải xấu hổ cả. Ngược lại, nếu có kẻ nào dám đường hoàng nói dối rằng ‘mình sống mà không làm vướng chân ai cả’, thì kẻ đó mới đáng xấu hổ. Tôi nghĩ vậy.」

「……Vâng.」

Mỉm cười một cách có phần e thẹn──cô gái sát thủ, gật đầu.