Chaika, Công Chúa Quan Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1981

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 11008

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Tập 03 - Chương 3

SƯƠNG MÙ CỦA HƯ ẢO

「Tớ đã từng thắc mắc đấy──」

Nói rồi, cô bé nở một nụ cười hồn nhiên.

Đó là chuyện của một ngày mùa thu nọ, trời trong xanh vời vợi…

「Rằng tại sao mọi người lại sợ hãi các Saboteur đến thế.」

Hasmin.

Sinh ra và lớn lên trong một đoàn thương buôn, từ nhỏ cô bé đã cùng cha mẹ ra vào làng của tộc Acura và thân thiết với các Saboteur sống ở đó. Dù nhận thức sâu sắc rằng mình và các Saboteur là những tồn tại “khác biệt”, cô bé cũng chẳng hề thấy cách sống của họ có gì kỳ lạ cả.

Vốn dĩ, phần lớn thương nhân nay đây mai đó đều là những người phóng khoáng… hay nói đúng hơn là chẳng mấy bận tâm đến những chuyện ngoài tính toán tiền nong.

Với họ, những người đi khắp nơi thu mua hàng hóa rồi lại bán chúng đi, việc quan niệm giá trị và lối sống của mỗi người khác nhau là lẽ đương nhiên. Thậm chí, họ còn hiểu rõ rằng mỗi “sự khác biệt” ấy đều có ý nghĩa riêng… và chính nhờ đó mà việc kinh doanh của họ mới có thể tồn tại.

Điều đó cũng đúng với cả các Saboteur, những kẻ được mệnh danh là “thợ chiến” hay “chó săn của chiến trường”.

Với Hasmin, Saboteur đơn giản chỉ là “những người như thế”.

Thế nhưng…

「Thì tại Saboteur mạnh quá chứ sao.」

Lúc bấy giờ── cậu bé Toru còn thơ dại đã nói vậy với giọng có phần gay gắt.

Toru và Hasmin đang ngồi cạnh nhau trò chuyện trên một khoảng sân rộng ở rìa làng.

Những câu chuyện của cô bé, người sinh ra trong một gia đình thương nhân và đã đi đây đi đó từ thuở nhỏ, lúc nào cũng thật thú vị. Cậu thường cảm thấy ngạc nhiên mới mẻ trước cả những lời nói vu vơ của cô. Vì vậy, mỗi lần cô đến, Toru lại cố gắng xoay xở thời gian luyện tập để có được chút rảnh rỗi, tận hưởng những cuộc trò chuyện không đầu không cuối như thế này.

「Mạnh thì người ta sợ. Đương nhiên thôi.」

Chưa từng bước chân ra khỏi làng Acura, Toru không biết cụ thể các Saboteur bị người đời khiếp sợ ra sao. Ngay cả những giá trị quan phổ biến trong xã hội, cậu vẫn chưa hiểu rõ. Vì vậy, cậu đã hiểu “những người sợ hãi Saboteur” bằng một lối suy nghĩ vô cùng đơn giản của trẻ con── hay đúng hơn là cậu nghĩ mình đã hiểu.

「Không. Không phải vậy đâu.」

Hasmin mỉm cười lắc đầu.

「Nếu chỉ vì mạnh… thì chẳng phải cũng nên có những người sợ hãi các Pháp sư như vậy sao?」

「…Chuyện đó thì…」

Toru ngập ngừng.

Dù còn nhỏ và thế giới quan còn hạn hẹp, Toru lúc bấy giờ cũng đã biết về các Pháp sư.

Năng lực thể chất của họ không hề cao── so với Saboteur thì chẳng khác gì trẻ sơ sinh, nhưng xét về quy mô sức mạnh có thể điều khiển, họ thực sự ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Người ta nói rằng chỉ cần một Gundo cỡ lớn và đủ nhiên liệu, một Pháp sư cũng có thể thổi bay cả một tòa thành. Nếu nhiều người cùng sử dụng chú văn và pháp trận, họ còn có thể thực hiện những đòn tấn công ma pháp tinh vi và uy lực hơn nữa.

Đúng vậy. Nếu chỉ xét về sức mạnh hủy diệt đơn thuần, Saboteur không đáng để xách dép cho Pháp sư.

Tất nhiên… nếu một Saboteur và một Pháp sư đối đầu một chọi một, mười lần thì có đến tám chín lần Saboteur sẽ thắng.

Có lẽ còn chẳng thể gọi đó là một cuộc đấu. Nếu biết đối thủ là Pháp sư, Saboteur sẽ không bao giờ tấn công trực diện, và chắc chắn sẽ không cho Pháp sư có thời gian niệm chú hay khởi động thuật thức, mà sẽ áp sát và hạ gục đối phương.

Nhưng… điều Hasmin đang nói không phải là chuyện thắng thua.

Cũng không phải chuyện sức mạnh lớn hay nhỏ.

Hiểu được điều đó nên Toru mới bối rối.

Vậy thì tại sao người ta lại sợ hãi Saboteur?

「Nó giống như là vấn đề về tâm lý thì phải.」

「Tâm lý?」

「Hay là cách tồn tại của tâm hồn nhỉ.」

「……………Gì thế?」

Toru nhăn mặt hỏi.

Cậu không hiểu. Hasmin rốt cuộc đang nói gì vậy?

「Saboteur vì mục đích của mình sẽ không từ thủ đoạn nào, đúng chứ?」

Dùng lời đồn thổi để mê hoặc lòng người. Dùng kỳ mưu dị kế để lật đổ lẽ thường. Bắt cóc con tin, phản bội, lừa lọc, và vô số những chuyện khác, đôi khi là những phương pháp bị chửi rủa là hèn hạ, bỉ ổi ── những cách mà một người có thần kinh bình thường không thể không do dự, họ vẫn thực hiện mà không chút ngần ngại.

「Vì đó là Saboteur mà.」

Toru lại còn ưỡn ngực nói.

Cậu đã được dạy như vậy. Rằng đó chính là lý do và cũng là thế mạnh khiến Saboteur trở thành Saboteur. Rằng đó là điểm khác biệt với những Kị sĩ và chiến binh bị trói buộc bởi sĩ diện và thể thống. Chính vì các quốc gia đều hiểu điều đó nên nhu cầu về Saboteur chưa bao giờ dứt.

「Nhưng những người khác không làm được điều đó. Không làm được nên mới sợ.」

Hasmin vừa nói vừa ngước nhìn lên bầu trời.

「Sợ các Saboteur có thể dễ dàng làm được điều đó. Cách tồn tại của tâm hồn một Saboteur, người không hề biết xấu hổ hay hối hận vì những việc mình làm… đó mới là thứ đáng sợ. Chắc vậy.」

「Gì chứ.」

Toru nhăn mặt nói.

「Đến cả Hasmin cũng nói những lời như vậy sao?」

Vai diễn bị ghê tởm trên chiến trường. Lũ chó săn của kẻ cầm quyền.

Vì mục đích mà không ngần ngại làm điều độc ác tàn nhẫn ── những tên lính quèn không có lòng tự trọng.

Nhìn chung, đó là đánh giá của xã hội về Saboteur. Và Toru đã nghĩ rằng đó là “lời bào chữa của những kẻ bị trói buộc bởi sĩ diện và thể thống, không thể có được sức mạnh thật sự”.

Thế nhưng──

「Tớ không sợ đâu.」

Hasmin vừa nói vừa cười.

Cô bé hơi cúi người xuống, nhìn vào khuôn mặt Toru đang ngồi cạnh. Không phải giận dữ, cũng không phải chế giễu. Dáng vẻ đó giống như một người chị đang khuyên bảo đứa em trai bướng bỉnh. Mặc dù Toru chưa bao giờ biết “chị gái” thực sự là như thế nào.

「Tớ, và cả mọi người trong đoàn thương buôn. Mọi người── đều biết mà. Biết những người ở làng Acura là người như thế nào.」

Hasmin quả quyết nói.

「Vì bọn tớ tự tin rằng mình đã hiểu. Bọn tớ đã học được từ các cậu, rằng sống mà luôn nhắm đến mục tiêu là như thế nào. Dựa trên điều đó, bọn tớ chấp nhận cả những điểm giống và khác nhau giữa chúng ta.」

「……………」

Những lời của Hasmin có phần quá trừu tượng, Toru không hiểu rõ cho lắm.

Nhưng Hasmin vẫn tiếp tục nói mà không bận tâm. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là sự rộng lượng theo cách của riêng cô, rằng cô không ép đối phương phải hiểu, mà chỉ cần “bây giờ chưa hiểu cũng được, sau này hiểu là tốt rồi”.

「Nhưng có lẽ, yêu cầu mọi người đều làm được như vậy là điều không thể. Ngay cả bọn tớ, cũng chỉ nghĩ rằng mình đã hiểu, biết đâu lại đang hiểu lầm, hoặc chỉ là đang bị lừa dối thôi.」

「Bọn tôi không bao giờ──」

「Tớ biết mà. Đây là chuyện ‘nếu như’.」

Hasmin quay lại nhìn Toru và nói.

「Cuối cùng thì── việc tin tưởng một ai đó, thật là một chiều đến mức vô phương cứu chữa nhỉ.」

「…………」

Một chiều. Không sẻ chia. Không cùng tồn tại. Không thể thấu hiểu.

Những lời đó nghe sao mà cô đơn đến thế.

Và việc Hasmin nói ra những lời như vậy khiến cậu cảm thấy thật vô lý.

Ngày hôm đó… Toru vẫn nhớ như in, cậu đã trằn trọc không ngủ được cho đến tận khuya.

Cảm thấy hơi khó thở── Toru tỉnh giấc.

Có lẽ là do sức nặng đè lên ngực.

「…………Ưm.」

Nói là nặng nhưng cũng không đến nỗi nào.

Vốn dĩ Toru cũng đang ngủ trong tư thế tựa lưng vào bức tường đá. Thêm vào đó, người bạn đồng hành của cậu đang tựa vào ngực cậu mà ngủ. Có lẽ do người bạn ấy hơi cựa mình, khiến trọng lượng dồn lên thay đổi, dẫn đến cảm giác khó thở ── chắc là vậy.

「…………」

Hơi cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy một xoáy tóc màu bạc.

Cô gái này chẳng cao lên chút nào… từ lần đầu gặp mặt, cô ấy đã không có dấu hiệu gì là sẽ cao lên. Đó là do thể chất hay là bệnh tật gì đó chăng. Bản thân cô ấy có vẻ bận tâm về bộ ngực không chịu lớn hơn là chiều cao của mình ── nhưng Toru thì chưa bao giờ thấy phiền lòng về điều đó.

Đó là Chaika.

Nàng công chúa vong quốc đang ngủ say, lọt thỏm giữa vòng tay và đôi chân của Toru đang ngồi khoanh chân trên đất. Tư thế ấy ổn định đến mức như thể đang tuyên bố: ‘Đây là vị trí cố định của tôi’. Trông khá giống với cách những con chó, mèo nhỏ thích rúc vào người chủ ── mà lại đặc biệt chọn những kẽ hở như dưới nách hay khoảng trống giữa cổ và vai để cuộn mình ngủ.

Hai người đang ở trong một mê cung khổng lồ.

「À…」

Đầu óc cậu có chút mông lung.

Đây rốt cuộc── là nơi nào nhỉ?

「…Hình như… đây là…」

Toru lắc đầu vài ba lần để xua đi cơn buồn ngủ.

Cùng lúc ý thức trở nên rõ ràng, cậu cảm nhận được sự hiểu biết về tình hình hiện tại đang dần trồi lên từ sâu thẳm ký ức.

「Phải rồi… đây là…」

Bên trong một pháo đài cũ── đã bị bỏ hoang.

Trong số những pháo đài được xây dựng thời chiến, có nhiều nơi được thiết kế với cấu trúc bên trong phức tạp như một mê cung, để ngăn quân địch tấn công ồ ạt khi có đại quân kéo đến. Lối đi thì hẹp và quanh co, và tất nhiên, để tường không bị phá thủng, dù là trong nhà người ta cũng cẩn thận xây bằng đá và gạch chịu lửa.

Những pháo đài có cấu trúc tinh vi hơn nữa còn được lắp đặt đủ loại bẫy, hoặc có nhiều lỗ thủng để tấn công đơn phương từ trên xuống ── từ đó họ có thể bắn mưa tên hay đổ dầu sôi xuống. Chợt ngước nhìn lên, Toru thấy phía đối diện bức tường đá mà họ đang tựa lưng cũng có những lỗ hổng được đục cách đều nhau.

Vốn dĩ đây là một hành lang chứ không phải một căn phòng.

Chẳng phải là nơi thích hợp để ngủ.

Nhưng…

「…………」

Toru nhìn vào thứ mà Chaika đang ôm.

Đó là một vật dài, nặng và lạnh, “cây trượng phép” mà Chaika yêu thích ── Gundo của cô. Có vẻ nó là một mẫu hơi cũ, nhưng lại là một món đồ khá bền chắc, Toru chưa từng thấy thiết bị ma pháp này bị hỏng bao giờ. Tất nhiên, lý do lớn nhất có lẽ là vì Chaika thường xuyên tháo ra bảo dưỡng cẩn thận.

Gundo đang hoạt động ── cùng với một âm thanh khẽ khàng.

Dù bản thân Chaika đang ngủ, thuật thức vẫn hoạt động bình thường.

Hình như nó tên là 〈Kẻ Bảo Vệ〉── thì phải. Đó là một ma pháp phòng ngự, về cơ bản giống với các thuật thức mà các trường phái Pháp sư khác gọi là 〈Siêu Phòng Vệ〉 hay 〈Thánh Quan Trắng Xanh〉.

Từ trước đến nay, mỗi khi hai người cùng nhau nghỉ ngơi, họ đã sử dụng nó không biết bao nhiêu lần ── nó đã trở thành một ma pháp quen thuộc với Toru. Phạm vi hiệu quả của nó hẹp, nhưng nó có thể cảm nhận được sự hiện diện đang đến gần, và không chỉ kiếm đao, mà hầu hết các đòn tấn công ma pháp ở cấp độ cá nhân đều bị nó chặn đứng.

Dù đang ngủ, Toru vẫn có thể phản ứng với sát khí, nhưng cậu không thể cảm nhận được kẻ địch nhắm bắn ma pháp từ xa. Trong cuộc sống luôn phải đặt cược mạng sống để truy đuổi hoặc bị truy đuổi, đây là một trong những thuật thức ma pháp thiết yếu.

「Chaika.」

「…………」

Cậu khẽ gọi, cô gái tóc bạc cựa mình.

Có vẻ cô đang trong trạng thái lơ mơ. Bị gọi tên, cô chỉ vô thức cựa mình thôi.

「Chaika.」

Cậu gọi lại lần nữa, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lần này cô còn không cựa mình nữa.

Toru lặng lẽ cười khổ, rồi nhẹ nhàng── nắm lấy mái tóc bạc mềm như tơ, thẳng mượt của Chaika. Cậu dịu dàng vén nó sang một bên, để lộ đôi tai nhỏ trắng ngần ẩn sau đó, rồi khẽ ghé môi lại gần──

「Chaika!!」

「Fugyo!?」

Chaika giật nảy mình như thể bị điện giật.

Dù là người khó đánh thức, nhưng bị cắn vào tai rồi bị hét thẳng vào màng nhĩ như vậy, cô cũng không thể không tỉnh dậy được. Sau một hồi co giật, cô bật dậy như một cái lò xo.

Toru, suýt bị Chaika húc cằm vào mặt, vội ngả người ra sau để né.

「…………Toru.」

Chaika quay lại nhìn Toru.

Vẫn là khuôn mặt xinh xắn, hoàn hảo như búp bê không đổi từ lần đầu gặp mặt── mang một vẻ hơi oán trách, cô nhìn xuống Toru vẫn đang ngồi.

「Chào buổi sáng.」

Toru giơ một tay lên chào.

「Có vẻ cậu ngủ ngon nhỉ.」

「…Vấn đề. Cũ.」

Chaika bĩu môi nói.

「Cách đánh thức. Cần xem xét. Lại.」

「Cần xem xét lại, này── cậu còn nói gì nữa chứ.」

Toru cười khổ nói.

Dù có ma pháp phòng ngự, hai người vẫn đang bị truy đuổi, nếu có chuyện gì mà cô không tỉnh dậy ngay lập tức thì phiền phức lắm. Nhưng dù cậu có gọi to hay lay người thế nào, Chaika ngủ say như chết vẫn không dễ dàng tỉnh dậy. Vì vậy, việc dùng cách đánh thức hơi mạnh tay là điều đương nhiên ── gần đây cậu toàn dùng cách này.

Nhưng có vẻ Chaika không hài lòng về điều đó.

「Yêu cầu. Cải thiện!」

「Hả? Thế cậu muốn tôi đánh thức kiểu gì?」

「…………Ừm.」

Chaika khoanh tay nghiêng đầu.

Có vẻ cô cũng chẳng có ý tưởng gì. Cô lắc đầu qua lại một lúc như thể đang cố lắc não mình──

「Thì thầm. Bên tai. Sắp chạm. Dịu dàng. Giọng nói. Như vuốt ve…」

Chaika bỗng nhìn xa xăm về một hướng vô định, bắt đầu nói những lời như vậy.

「Làm thế thì cậu có dậy được đâu.」

「Toru. Nóng vội.」

Chaika vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên.

「Nghe── hết đã. Xong. Giai đoạn một. Bắt đầu. Giai đoạn hai.」

「Giai đoạn gì chứ── này.」

「Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Lên má.」

Mặc kệ Toru ngày càng tỏ ra chán nản, Chaika nói với vẻ mặt có phần ngượng ngùng.

「Bắt buộc. Nghi thức. Thức giấc.」

「Nghi thức? Cụ thể nghi thức là cái gì?」

「Lên má… hoặc…………………… trực tiếp… lên môi…」

Giọng Chaika nhỏ dần, ngược lại, khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng lên.

Toru nhíu mày hỏi lại.

「Má? À── ra thế, cắn vào má chứ không phải tai là được chứ gì?」

「Bác bỏ!」

Ngay lập tức, Chaika phồng má nói.

Quả thực, không chỉ ngoại hình mà cả những cử chỉ như thế này của cô cũng vẫn trẻ con và không hề trưởng thành chút nào. Cậu cũng thấy lạ không biết cô thực sự bao nhiêu tuổi, nhưng vì ký ức bị thiếu hụt và hỗn loạn nên chính cô cũng không rõ.

「Toru. Dã thú. Thích cắn.」

Chaika chỉ tay vào Toru với vẻ bực bội.

「Man rợ. Fredrika. Ảnh hưởng. Xấu.」

「Bảo tôi man rợ à. Được rồi.」

Toru gật đầu lia lịa và nói.

「Được thôi. Bị nói đến thế thì danh dự của tôi cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta hãy thử một cách mà lũ dã thú có trồng cây chuối cũng không bắt chước được đi.」

「Mui?」

「Đây là một cây kim.」

Toru lấy từ trong ngực áo ra một cây kim sắt nhỏ.

「Dùng cái này, đâm vào giữa móng tay và ngón tay.」

「Bác bỏ, đại bác bỏ, siêu bác bỏ!!」

Chaika vừa dậm chân vừa nói.

「Tôi nghĩ là tỉnh ngủ ngay lập tức đấy.」

「Tra tấn. Cấm.」

「Đâu. Tôi có hỏi gì đâu mà là tra tấn.」

「Ngược đãi. Cấm.」

「Hầu như không để lại sẹo mà nhỉ.」

Nói rồi Toru cất cây kim lại vào trong áo.

「Tương lai. Mù mịt.」

Chaika buông thõng vai thở dài.

「Câu đó phải là của tôi mới đúng──」

Và… sau khi phản xạ đáp lại như vậy.

「──cũng không hẳn nhỉ.」

Toru chợt nhìn vào chiếc hộp dài màu đen đang nằm trên mặt đất bên cạnh.

…Đó là một cỗ quan tài.

Đó là “tất cả” của Chaika, thứ mà cô luôn mang theo bên mình ── dù không đến mức không rời nửa bước, nhưng luôn đặt trong tầm tay, tầm mắt. Trong đó, cùng với đồ dùng cá nhân của cô, là thứ mà cô đã theo đuổi trước hết mọi thứ khác: “di thể”.

Di thể của cha cô ── Hoàng đế Cấm Kỵ Arthur Gaz, đã bị Tám vị Anh Hùng chia cắt.

「Mui?」

Chaika ngơ ngác nhìn cậu.

Có vẻ cô không hiểu ý nghĩa lời lẩm bẩm của Toru.

「Không. Chỉ là tôi nghĩ chúng ta cũng sắp thấy được hồi kết rồi.」

Toru chỉ vào cỗ quan tài và nói.

「…Thấu hiểu.」

「Còn lại… ba mảnh nữa nhỉ.」

Số “di thể” đã thu thập được là mười bốn mảnh.

Ban đầu, di thể bị Tám vị Anh hùng chia thành tám mảnh, nhưng sau đó một vài trong số đó lại bị chia nhỏ thêm, kết quả là Toru và những người khác phải tìm kiếm hơn gấp đôi con số đó… tận mười bảy mảnh “di thể”. Hơn nữa, có lẽ có kẻ nào đó nảy sinh lòng tham kỳ lạ trong quá trình chia cắt, nên không ít lần họ đã thu được những mảnh giả, mảnh nhái.

Hành trình này đã rất dài. Rất dài.

Nhưng cuộc hành trình thu thập “di thể” này cũng sắp đến hồi kết.

Họ đã biết nơi cất giữ ba mảnh còn lại.

Chính xác hơn, họ đã biết ai đang giữ chúng.

「Mà ba mảnh đó lại cực kỳ phiền phức mới đau chứ.」

Toru thở dài.

“Cực kỳ phiền phức”… đây thực ra là một cách nói rất giảm nhẹ.

Xét tình hình hiện tại, đánh giá nó là “bất khả thi” cũng không phải là quá lời.

Bởi vì ba mảnh “di thể” còn lại đang nằm trong tay Alberic Gillette.

Dưới trướng Alberic có chín thuộc hạ. Trong vài năm qua, một nửa số thành viên ban đầu của Biệt đội Gillette đã chết, nhưng bù lại, số lượng nhân viên bổ sung được điều động còn nhiều hơn gấp đôi. Phía Alberic, không giống như Toru và Chaika, có một tổ chức đứng sau. Họ có thể bổ sung cả nhân lực và trang bị.

Trong khi đó, bên này chỉ có hai người là Toru và Chaika.

Akari đã── không còn nữa.

Còn Fredrika thì đã lâu rồi không gặp lại, kể từ ngày cô đột ngột biến mất. Suy cho cùng, cô ta là một Phế Thú, cố gắng dùng lẽ thường của con người để nắm bắt hành động của cô ta có lẽ là một sai lầm.

Tính toán đơn giản, chênh lệch lực lượng đã là một chọi năm.

Hơn nữa, đối phương còn có sức mạnh của tổ chức, và họ định dùng ba mảnh “di thể” đã thu thập được làm “mồi nhử” để bắt gọn Toru và Chaika. Ngược lại, chính vì Biệt đội Gillette tự tin rằng họ chắc chắn sẽ thắng nên mới rêu rao khắp nơi để tin tức đến tai Toru rằng: ‘Bọn ta đã có trong tay những mảnh di thể còn lại’.

Hiện tại── Alberic và đồng bọn chắc hẳn cũng đang truy đuổi Toru và Chaika, đã bước chân vào trong pháo đài này.

Chạm trán bất cứ lúc nào cũng không có gì là lạ.

Điều đó cũng có nghĩa là, khả năng cao cuộc hành trình của Toru và Chaika sẽ kết thúc tại đây.

「Mà… đối thủ đã mạnh như vậy, thì việc ngủ đủ giấc, ăn no, và giữ gìn sức khỏe là rất quan trọng.」

Toru lẩm bẩm.

「Toru. Ngủ được. Không?」

Chaika hỏi với vẻ mặt có chút lo lắng.

「À. Cũng được… mà có mơ thấy chuyện cũ.」

「Mơ chuyện cũ?」

「Mấy năm trước nhỉ. Ở 〈Thung Lũng Bất Hoàn〉 gần thành Rademio, chúng ta đã giao chiến với bọn Alberic đúng không. Tôi đã mơ về lúc đó đấy.」

「…………」

Vẻ mặt Chaika thoáng chút u ám.

Sự việc ở 〈Thung Lũng Bất Hoàn〉 đã để lại một cái bóng đen tối dai dẳng giữa Toru và Chaika.

Bởi vì lúc đó, Akari đã chết khi bị cuốn vào một trận lở vách đá.

「Toru──」

「Thôi, chuyện trong mơ bây giờ chẳng quan trọng.」

Toru có phần gượng ép chuyển chủ đề và đứng dậy.

Việc cô đau buồn cho cái chết của Akari khiến cậu vui, nhưng… để tinh thần sa sút vì chuyện đó không phải là một kế sách hay.

「Nghĩ theo một cách khác thì đây là một cơ hội tốt.」

「Cơ hội tốt?」

「Họ đã cất công tìm kiếm và thu thập đủ ba mảnh cho chúng ta. Chỉ cần hạ gục bọn Alberic là chúng ta có thể có được cả ba mảnh còn lại cùng một lúc, đúng không?」

「…Đồng ý.」

Chaika mỉm cười nói.

「Toru.」

Như thể chợt nảy ra điều gì đó… Chaika dựng Gundo vào bức tường đá bên cạnh, rồi vươn hai tay về phía Toru.

Những ngón tay trắng nõn kẹp lấy hai bên má của Toru.

「…………Ừm.」

Chaika dồn sức như thể đang đu lên cổ Toru── không, như thể đang kéo cậu lại gần. Toru không cố tình chống cự, khẽ cúi lưng xuống mặc cho Chaika muốn làm gì thì làm.

Chaika nhón chân lên, đặt môi mình lên môi Toru.

「…………」

「…………」

Một khoảng thời gian nồng đậm chậm rãi trôi qua.

Cuối cùng, Chaika rời môi, khuôn mặt ửng hồng và mỉm cười.

「Cảm ơn. Dấu hiệu── biết ơn.」

「Chaika…」

Toru chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạc.

Hôn nhau không phải là lần đầu… nhưng những nụ hôn từ phía Chaika luôn bất ngờ, khiến Toru thường xuyên bối rối. Có lẽ vì vẫn còn chút ngượng ngùng, nên chúng thường đi kèm với một “lý do” nào đó ── như lần này là “dấu hiệu biết ơn”.

Toru nở một nụ cười khổ và hỏi thử.

「Nụ hôn vừa rồi, là với tư cách chủ nhân? Hay là…」

「Cả hai.」

Chủ nhân và thuộc hạ. Đàn ông và đàn bà.

Cả hai đều là mối quan hệ giữa Toru và Chaika, không có gì sai cả.

Nói mới nhớ, lần đầu tiên họ hôn nhau là khi nào nhỉ.

Ban đầu, khi cậu bắt đầu cuộc hành trình này vì Chaika, lý do đơn giản chỉ là vì ơn nghĩa, đồng cảm và thấu hiểu. Và đối với một Saboteur như Toru, như vậy là quá đủ để đặt cược mạng sống.

Nhưng cũng không có luật nào cấm có thêm những lý do khác.

Sau khi Akari mất đi, trong quá trình hai người tiếp tục cuộc hành trình, mối quan hệ giữa Toru và Chaika đã tự nhiên có thêm một khía cạnh nữa.

Bởi vì cả hai đều mong muốn rút ngắn khoảng cách giữa họ nhiều nhất có thể.

Ban đầu, có lẽ đó chỉ là để xua đi nỗi bất an tất yếu nảy sinh trong cuộc hành trình không nơi nương tựa… nhưng tình yêu bắt đầu từ đó cũng chẳng phải là điều gì xấu xa.

Toru đã nghĩ như vậy.

Lý do sẽ trở thành sức mạnh.

Ơn nghĩa. Và. Đồng cảm. Và. Thấu hiểu. Và── Tình yêu.

「Nào. Đi thôi── thưa chủ nhân của tôi. Đây là thời khắc quyết định.」

「Đồng ý.」

Mỉm cười, Chaika đeo cỗ quan tài lên lưng.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm kết giới của ma pháp phòng ngự 〈Kẻ Bảo Vệ〉.

「…………」

「…………」

Sự kinh ngạc và bối rối đã cướp đi lời nói của hai cô gái.

Bị phơi bày trước một cảnh tượng gần như không thể tin được… hai người chỉ còn biết tròn mắt chết lặng. 〈Kẻ Bảo Vệ〉 là một ma pháp phòng ngự vững chắc, nhưng cũng chính vì thế mà không thể duy trì kết giới khi đang di chuyển. Dù khó chấp nhận đến đâu, họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Một lúc sau…

「──Chaika.」

Akari buột miệng thốt lên với giọng thì thầm.

「Cái quái gì kia…?」

「…Muu?」

Chaika nhíu mày gầm gừ.

「Cảnh nóng?」

「Ừm. Đúng vậy đó.」

Akari gật đầu với một điệu bộ có phần cứng nhắc.

Thực tế thì đó không phải là một cảnh ân ái nồng cháy đến mức có thể gọi là「cảnh nóng」── nói trắng ra là không phải cảnh giao hợp. Nhưng trong kết giới nhỏ bé này, chẳng có ai đủ bình tĩnh để chỉ ra điều đó.

「……Quả nhiên là」

Akari từ từ đứng dậy, quay mặt về phía Chaika.

「Lẽ ra nên trừ khử ngươi từ sớm thì tốt hơn…」

Akari cong các ngón tay lại như móng vuốt──như thể muốn nói, bây giờ ta bóp cổ ngươi đây──rồi bước một bước về phía Chaika. Điều đáng nói là khuôn mặt cô vẫn vô cảm như thường lệ, nên nó còn tạo ra cảm giác áp đảo hơn nhiều so với việc lao tới với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

「Akari.」

「Gì.」

「Yêu cầu. Bình tĩnh.」

「Ta lúc nào cũng bình tĩnh.」

Akari nói bằng một giọng thản nhiên.

「Ta đang bình tĩnh phán đoán rằng nếu không bình tĩnh trừ khử Chaika thì Nii-sama sẽ bị dụ dỗ mất thôi, nhưng mà Nii-sama lại như thế kia…」

「Akari, Akari. Tôi. Đây.」

「Ừm. Ngay bên cạnh nên dễ trừ khử hơn, đúng là may mắn làm sao mà cũng không hẳn.」

「Kia. Khác… Tôi.」

Chaika chỉ tay về phía trước──bên kia kết giới màu xanh lam nhạt bán trong suốt, có rất nhiều bức tường đá sừng sững. Chúng là những vật cản dày và kiên cố. Một vài pháo đài xưa kia thường có những hành lang với cấu trúc như vậy, coi đó như một trong những biện pháp phòng thủ.

Và trên──bức tường đá đó, có một khe hở nhỏ.

Đó là một cái lỗ nhỏ đến mức người không thể chui qua, nhưng nếu lại gần và nhìn vào, vẫn có thể đưa tầm mắt sang phía bên kia. Và qua cái lỗ đó, họ còn có thể nhìn thấy những gì ở bên kia bức tường đá.

Là Toru. Và một Chaika khác.

Dung mạo. Vóc dáng. Trang phục. Tất cả đều giống hệt.

Nhìn thế nào cũng chỉ có thể là cùng một người.

Nhưng──nếu người ở bên cạnh Toru là Chaika, thì Chaika đang ở trong kết giới này là ai chứ? Không lẽ họ là sinh đôi.

Nói cách khác…

「Hừm.」

Akari đặt tay lên hai vai Chaika.

「Tất nhiên──ta đã biết ngay từ đầu rồi.」

「…………」

Chaika ngước lên nhìn Akari──với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó.

Nhưng Akari thẳng thừng gạt đi ánh mắt đó bằng khuôn mặt sắt đá thường ngày rồi nghiêng đầu.

「Nhưng thật kỳ lạ. Lại là trò của con thằn lằn vô định hình kia à?」

Akari lại nhìn Toru và Chaika kia qua cái lỗ trên tường đá.

Hai người họ có vẻ đang nói chuyện gì đó.

「Fredrika? Ưm ưm?」

Đúng là ở suối nước nóng hôm trước, Fredrika đã cải trang──à không, biến hình thành Chaika và tấn công Toru. Tạm thời, người có thể biến thành Chaika giống đến vậy ở bên cạnh Toru chắc chỉ có Fredrika.

Thế nhưng…

「Tấn công. Không có.」

「……Ừ, đúng là vậy.」

Nếu là Fredrika, cô ta sẽ thừa cơ tấn công Toru.

Việc cô ta có thực sự mang sát ý với Toru hay không vẫn còn là một câu hỏi, nhưng ít nhất chẳng có lý do gì để cô ta phải đóng giả Chaika rồi tình tứ với Toru cả. Nếu nói là để tạo sơ hở, thì Toru vốn đã mất cảnh giác và đầy rẫy sơ hở rồi, chẳng cần phải cố tạo ra làm gì.

Không. Trước cả chuyện đó──

「Có vẻ như… cách nói chuyện của Nii-sama cũng có gì đó kỳ lạ.」

Nào là còn lại ba mảnh『di thể』.

Nào là chuyện ở『Thung lũng Bất Quy』đã xảy ra từ nhiều năm trước.

「Vậy Nii-sama kia cũng là giả? Nhưng mà…」

Cả hai đều là giả thì diễn kịch ở nơi không có ai xem cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mà nói đến nơi chốn, thì rốt cuộc đây là đâu?

Cuộc chạm trán với Biệt đội Gillette trước đó. Rồi vách đá sụp đổ do sự can thiệp của Fredrika. Khi ấy, Chaika, Akari và Toru──và có lẽ cả vài người của Biệt đội Gillette──đã rơi xuống <Thung lũng Bất Quy>. Điều đó không thể nhầm được.

Lúc đó, Chaika đã khởi động một ma pháp phòng ngự đã niệm sẵn từ trước, chính là thuật thức 〈Thứ Bảo Vệ〉 mà cô vẫn đang duy trì. Toru đã bảo cô chuẩn bị ma pháp tấn công, nhưng Chaika nghĩ rằng mình có thể sẽ trở thành gánh nặng cho họ, nên đã chọn ma pháp phòng ngự này, ít nhất là để Toru và những người khác có thể chiến đấu mà không cần lo cho cô.

Nhưng liệu lựa chọn này có đúng đắn hay không.

Cô đã kịp đưa Akari đang ở gần đó vào trong kết giới của 〈Thứ Bảo Vệ〉, nhưng việc che chở cho cả Toru đang ở cách một khoảng thì quả là không thể. Chaika và Akari, dù chỉ là tình cờ, đã được kết giới phòng ngự bung ra vào một khoảnh khắc tuyệt vời ngay trước khi bị đập xuống đất bảo vệ nên vẫn bình an vô sự──

Nhưng khi tỉnh lại, họ đã ở một nơi không giống đáy thung lũng chút nào.

Chẳng lẽ dưới đáy thung lũng có một pháo đài được xây dựng ư?

Nhưng… chỉ rơi từ vách đá xuống mà khi tỉnh lại đã ở trong nhà thì thật vô lý. Pháo đài này chắc không thể không có trần nhà được. Thực tế, khi ngước lên nhìn, cũng chẳng thấy có cái lỗ nào trên đầu.

「Nơi này, lời nói của Nii-sama, cả cái con Chaika đáng ghét kia nữa, có quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi. Tuy không biết cấu trúc của mê cung này ra sao, nhưng phải nhanh chóng đến chỗ Nii-sama và làm cho anh ấy tỉnh ra mới được.」

Akari quay sang Chaika và nói.

「Giải kết giới đi. Vì có tường nên không thể đi thẳng được, nhưng nếu cứ di chuyển thì có thể sẽ đuổi kịp Nii-sama.」

「Ưm ưm…」

Nhưng Chaika có vẻ đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, không chịu giải trừ〈Thứ Bảo Vệ〉.

「Sao vậy Chaika?」

「──Khả năng. Ma pháp.」

「Ma pháp…?」

「Ảo ảnh hệ, tinh thần khống chế hệ, đa trọng hiệu quả. Ma pháp.」

Chaika vừa nói vừa chỉ vào Gundo của mình.

「Tôi và Akari. Trong phạm vi hiệu quả 〈Thứ Bảo Vệ〉.」

「……Ý ngươi là ma pháp khống chế tinh thần không có tác dụng với chúng ta?」

「Vâng.」

Chaika gật đầu một cái.

「Nguyên liệu vật chất (material). Môi giới. Can thiệp vào thần kinh.」

Nguyên liệu vật chất dạng sương mù có thể xâm nhập trực tiếp vào cơ thể.

Chaika giải thích rằng, nó có thể tiếp xúc qua mắt, mũi, lưỡi, và các niêm mạc khác nơi thần kinh tập trung, từ đó trực tiếp truyền thuật thức khống chế tinh thần vào.

「Nhưng chúng ta đâu có bị khống chế tinh thần, phải không?」

Akari chỉ vào Chaika ở phía bên kia cái lỗ.

「Vậy tại sao chúng ta vẫn nhìn thấy『kẻ giả mạo』kia?」

「Nguyên liệu vật chất.」

「…………Cái đó? Cái đó cũng là?」

「Có lẽ. Con người. Vách đá. Trần nhà. Toàn bộ.」

Chaika vừa nói vừa chỉ tay một vòng xung quanh.

「Vốn dĩ, là nguyên liệu.」

「Ý ngươi là toàn bộ cảnh vật này… kể cả những nhân vật xuất hiện, đều là một sân khấu được tạo ra bằng ma pháp?」

「Vâng. Có thể. Cần Gundo ma pháp cỡ lớn và nguồn ma lực.」

「……Ưm.」

Đến cả Akari cũng phải cau mày rên rỉ.

「Nhưng nếu đó là sự thật, tại sao lại phải làm như vậy…」

Nếu chỉ đơn giản muốn loại bỏ những kẻ xâm nhập vào lãnh địa của mình, có vô số cách đơn giản hơn nhiều. Dù sao thì Simon Scania cũng là một anh hùng. Chỉ riêng quyền lực được quốc gia trao cho cũng đủ để ông ta muốn làm gì thì làm. Chẳng cần phải dùng ma pháp để tạo ra một màn đánh lừa quy mô lớn như vậy.

Hay là, kẻ điều khiển cỗ máy hư cấu khổng lồ này không phải là Simon Scania?

Dù vậy, câu hỏi mục đích của pháp sư (Wizard) đó là gì vẫn còn đó.

「……Dù sao đi nữa.」

Akari nói, giọng cô hiếm khi lộ ra một chút bực bội.

「Không thể để Nii-sama như vậy mãi được. Chaika, giải kết giới đi.」

「Sẽ bị. Khống chế tinh thần. Chúng ta. Giống như Toru.」

「……Hự.」

Nếu bây giờ giải kết giới của〈The Defender〉, Chaika và Akari cũng sẽ tiếp xúc với nguyên liệu vật chất dạng sương mù. Khi đó, không thể phủ nhận khả năng họ cũng sẽ bị yểm ma pháp khống chế tinh thần giống như Toru.

「Hay là nín thở… không. Vô dụng rồi.」

Akari lắc đầu.

Dù một Saboteur có kỹ năng thể chất vượt trội đến đâu, thời gian và khoảng cách có thể hành động khi nín thở cũng có giới hạn.

Vượt qua mê cung này để đến chỗ Toru, rồi thuyết phục hoặc đánh ngất Toru đang mắc kẹt trong thế giới hư cấu đó và đưa anh ấy trở lại nơi này… quả thực là không thể làm tất cả những điều đó trong khi nín thở.

「Rốt cuộc là chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn sao?」

「Toru. Sẽ đến đây. Thời gian ngắn──giải trừ.」

Chaika nói.

Nếu Toru đến gần chỗ Chaika, họ có thể giải trừ〈The Defender〉một lần, rồi khởi động lại ma pháp──để kéo anh vào trong kết giới phòng ngự. Không chỉ〈Thứ Bảo Vệ〉, nhiều loại ma pháp cá nhân khác không thể duy trì khi đang di chuyển. Phía Chaika không thể vừa duy trì kết giới vừa tiếp cận Toru.

「Nhưng tường…」

Dù có thể nhìn thấy Toru và những người khác qua cái lỗ, nhưng trên thực tế, những bức tường đá đang ngăn cách hai bên. Khả năng Toru sẽ đi theo con đường phức tạp và giống mê cung này để đến gần chỗ Chaika là cực kỳ thấp.

「Nguyên liệu vật chất.」

Chaika chỉ vào bức tường đá và nói.

「Giới hạn một phần. Giới hạn thời gian. Nhưng có thể gây nhiễu kiểm soát.」

「……Nói cách khác, có thể làm cho bức tường đá này biến mất một phần, tạm thời sao?」

「Vâng. Cái lỗ này. Là kẽ hở của thuật thức.」

Chaika nói và chỉ vào cái lỗ nhìn nhỏ trên bức tường đá.

Nói tóm lại──bức tường đá này là một phần của màn sương mù bao phủ thung lũng được ma pháp kiểm soát và biến đổi. Dường như thuật thức〈Thứ Bảo Vệ〉mà Chaika triển khai đã can thiệp một phần vào thuật thức kiểm soát nguyên liệu vật chất này, kết quả là có một phần tường đá không được kiểm soát hoàn toàn.

Nếu không thể kiểm soát, nguyên liệu vật chất sẽ trở lại thành sương mù.

Kết quả là, một lượng nhỏ nguyên liệu vật chất thoát khỏi sự kiểm soát đã tạo thành một cái lỗ nhỏ trên tường đá──ngay bên cạnh〈Thứ Bảo Vệ〉.

「Cơ hội tốt nhất. Toàn lực chờ đợi.」

Khi Toru đến gần một khoảng cách nhất định, đầu tiên sẽ giải trừ〈Thứ Bảo Vệ〉.

Tiếp theo, Chaika sẽ sử dụng một loại ma pháp dễ can thiệp vào thuật thức kiểm soát nguyên liệu vật chất──nói cách khác là dễ gây nhiễu loạn nó. Nhờ đó, những bức tường đá xung quanh sẽ tạm thời biến mất.

Lúc đó, Akari sẽ lao ra, kéo Toru đến gần Chaika, và lại triển khai〈Thứ Bảo Vệ〉.

Đó dường như là phương pháp giải cứu Toru mà Chaika đề xuất.

「……Lý lẽ thì ta hiểu rồi nhưng.」

Akari nắm chặt tay và nói.

「Ngươi bảo ta cứ đứng đây khoanh tay nhìn cho đến khi cơ hội đến sao? Nhìn Nii-sama và con Chaika kia âu yếm nhau như thế…」

Biểu cảm và giọng điệu của cô vẫn như thường lệ, nhưng nhìn nắm đấm có hơi run rẩy… có vẻ như cảnh hôn lúc nãy đã khiến Akari cực kỳ tức giận.

「Gạt đứa em gái này qua một bên…」

「…………」

Dường như ý nghĩa của từ『em gái』trong đầu Akari đã khác xa so với cách hiểu thông thường của xã hội──nhưng bầu không khí lúc này cho thấy nếu bất cẩn chỉ ra điều đó, cô sẽ bị một cú búa tạ vào đầu đến mức óc văng ra từ tai.

「Nii-sama… cùng Chaika… cùng Chaika… làm chuyện này chuyện nọ… thậm chí với tình hình kia còn tiến xa hơn nữa… cùng Chaika… còn tiến xa hơn nữa… vậy thì thà rằng…」

「…Giả, giả mạo.」

Thấy Akari lẩm bẩm những điều nguy hiểm, Chaika hơi đỏ mặt nói.

Mà dù biết đối phương là giả, việc bị bắt phải chứng kiến Toru thân mật với một người có ngoại hình giống hệt mình, hẳn cũng mang lại nhiều cảm xúc phức tạp.

「Mà tại sao trong thế giới hư cấu đó lại không có ta nhỉ?」

「……Ưm ưm?」

「Nếu có ta ở bên cạnh, ta đã không để cho hành vi bạo ngược đó xảy ra rồi.」

Akari nói trong khi nắm chặt cây búa tạ yêu thích của mình.

「Dù có phải đánh Nii-sama nửa sống nửa chết rồi trói lại treo lên trần nhà, ta cũng sẽ bảo vệ sự trong trắng của anh ấy.」

「…………」

Chaika không ngu ngốc đến mức bất cẩn nói ra một ý kiến thông thường rằng──chính vì vậy mà cô mới không được sắp đặt ở đó.

***

Họ đã đi bao lâu rồi cũng không rõ.

Bên trong pháo đài gần như không có ánh sáng ngoài trời lọt vào, với những hành lang hẹp quanh co kéo dài vô tận, nó không chỉ làm rối loạn phương hướng mà còn cả cảm giác về thời gian. Nỗi lo lắng rằng mình đang đi qua cùng một chỗ cứ bám lấy một góc trong tâm trí không rời.

(……Có gì đó…)

Đầu óc nặng trịch.

Không biết là do mệt mỏi tích tụ, hay là do tác dụng của cấu trúc mê cung này, mà dù cố gắng suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt cũng không thể tập trung được. Suy nghĩ bề mặt và bản thân hành động thì không có vấn đề gì──nhưng mỗi khi cố gắng chìm vào suy tư sâu sắc hơn, tách rời khỏi tình hình hiện tại, cậu lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Muốn tìm nguyên nhân, nhưng ngay cả ý nghĩ đó cũng cảm thấy nặng nề.

「Phải rồi… phải đặt bẫy.」

Toru chợt nảy ra ý nghĩ và nói.

「……Bẫy?」

Chaika đang đi phía trước quay lại hỏi.

「Ừ. Muốn làm giảm bớt sức chiến đấu của đám Biệt đội Gillette dù chỉ một chút.」

Cấu trúc chật hẹp, phức tạp như mê cung──không hẳn toàn là bất lợi.

Trái lại, nó còn có lợi cho nhóm Toru đang yếu thế về số lượng. Khả năng bị bao vây thấp, và dù có bị tấn công gọng kìm từ trước sau, nếu chỉ giới hạn ở hai hướng thì hai người vẫn có thể đối phó được. Hơn nữa, nếu đặt bẫy, việc né tránh chúng sẽ rất khó. Nếu có thể làm suy yếu lực lượng địch thì không còn gì tốt hơn, nhưng dù bẫy có bị phát hiện và gỡ bỏ, nó vẫn có hiệu quả trong việc làm đối phương mệt mỏi về mặt tâm lý và câu giờ.

「Tạm thời, nếu cái tên phiền phức Alberic đó dính bẫy và bị loại thì tốt nhất.」

「──Tiếc là, chuyện đó không xảy ra đâu.」

Một giọng nói đáp lại lời lẩm bẩm của Toru… nhưng nó không phải đến từ Chaika ở phía trước, mà là từ phía sau.

「…………」

Toru hít một hơi thật sâu.

Nếu vội vàng quay lại sẽ tạo ra sơ hở. Cậu ấn vai Chaika đang định hốt hoảng quay lại để ngăn cô, rồi──Toru tập trung ý thức ra sau lưng, từ từ xoay người lại.

Ở cuối──con đường hẹp mà họ đang đi.

Ngay chỗ góc rẽ, là bóng dáng của đối thủ『phiền phức』kia, chính là Alberic Gillette.

Cũng giống như Chaika… ngoại hình của anh ta gần như không thay đổi so với lần gặp đầu tiên.

Vẻ ngoài tuấn tú đến mức phát bực, trông như chưa từng một lần phải lấm lê bò trườn trong bùn đất, quả thực vẫn không đổi. Nhìn vào khuôn mặt luôn giữ vẻ điềm tĩnh đó, Toru cảm thấy một thôi thúc muốn dùng vũ lực bóp méo nó bằng sự phẫn nộ hay căm hận.

Nhưng nghĩ rằng chàng hiệp sĩ (Cavalier) trẻ tuổi này chỉ là một kẻ công tử bột thì quả là một sai lầm lớn.

Dù có dùng〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉cũng chưa chắc đã thắng được.

Năng lực cơ bản khác nhau. Quá khác biệt.

Dòng máu chiến binh được tạo ra từ thời chiến loạn──đó chính là hiệp sĩ.

Tất nhiên, trong thời kỳ chiến loạn đình trệ hoặc cuối kỳ, cũng có không ít hiệp sĩ hữu danh vô thực, không có kinh nghiệm chiến trường, không biết võ thuật──nhưng ngay cả trong số đó, vẫn có những người một lòng một dạ, cả gia tộc cùng nhau rèn giũa『Võ』.

Có lẽ trong số đó──Alberic Gillette là một trong những kiệt tác xuất sắc nhất mà huyết thống hiệp sĩ hàng trăm năm đã tạo ra.

「Ngươi đã đuổi kịp rồi sao?」

Toru nói trong khi đặt tay lên hai thanh tiểu cơ kiếm (Comblade).

「Cuối cùng──thì cũng kịp.」

Alberic nói bằng một giọng điệu trầm tĩnh.

Phía sau anh ta còn có khoảng năm người có vẻ là thuộc hạ. Nhớ không lầm thì thành viên của Biệt đội Gillette ngoài Alberic hiện có chín người, nghĩa là bốn người còn lại đang ở đâu đó. Họ đang hành động riêng với Alberic và vẫn đang lang thang trong mê cung này tìm kiếm Toru, hay là đang đi đường vòng để tấn công gọng kìm?

「……Thật là.」

Alberic lắc đầu.

Một cử chỉ khoa trương có phần kịch nghệ.

「Sự bướng bỉnh của cậu thật đáng kinh ngạc.」

「Vậy sao.」

「Điều gì khiến cậu có thể tận tụy với──Chaika Gaz đến thế?」

Đôi mắt Alberic nheo lại.

Toru bước lên một bước, như để che chở cho cô khỏi ánh mắt sắc bén như mang theo áp lực của một hiệp sĩ.

「Chuyện của ta. Mặc kệ đi.」

「Không thể mặc kệ được.」

Alberic──trên khuôn mặt tuấn tú đó, trong thoáng chốc, hiện lên một nét méo mó.

「Ta phải trả thù cho Vivi và Zita.」

「…………」

Toru im lặng.

Nghe vậy mới để ý, bên cạnh Alberic không thấy bóng dáng của nữ sát thủ (Assassin) và nữ pháp sư (Wizard) trẻ tuổi kia.

Tại sao…?

(A… phải rồi…)

Một ký ức len lỏi từ đâu đó hiện lên, và Toru đã hiểu.

Phải rồi. Họ đã chết.

Chẳng phải chính Toru đã giết hai người đó sao.

Đây là chiến tranh. Như chính Alberic đã từng tuyên bố với Toru──quy mô tuy nhỏ nhưng đây là một cuộc đấu tranh đẫm máu. Nếu là một kẻ cứ nhớ đến lòng thương xót trên chiến trường chỉ vì đối thủ là phụ nữ và trẻ em, thì không thể làm Saboteur được.

Lý do Alberic truy đuổi họ không còn chỉ là nhiệm vụ nữa sao?

Khi mất đi người quan trọng, con người sẽ cố gắng chịu đựng bằng cách biến nỗi buồn không nơi trút bỏ thành cơn thịnh nộ. Bằng cách trút nó lên ai đó, họ giữ lại thứ gì đó sắp cạn kiệt bên trong mình.

Toru cũng vậy.

Hasmin. Akari.

Cậu đã biến nỗi buồn mất đi họ──thành lòng căm thù『kẻ thù』để chịu đựng.

Nhưng đối với Toru bây giờ, sức mạnh để tiếp tục sống không chỉ có thế.

Hiện tại, cậu tồn tại là để──thực hiện nguyện vọng của Chaika.

「Nếu có thể, ta đã muốn đường đường chính chính đánh cho cậu phải lấm lê bò trườn.」

Alberic đột nhiên nói một câu như vậy.

Nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ anh ta──hoàn toàn không có ý định đặt tay lên thanh kiếm bên hông.

「Gì đây. Thay đổi chính sách à, ngài hiệp sĩ?」

「À. So với việc để đồng đội bị thương thêm nữa──ta nghĩ rằng nên chọn một phương pháp chắc chắn, dù không mấy vui vẻ.」

Vẻ mặt của Alberic lại méo mó.

Như chế nhạo──như thương hại.

Một thứ gì đó đen tối đến rợn người đang dao động ở đó.

(Không giống hắn chút nào.)

Nhìn vẻ mặt méo mó của Alberic mà mình từng muốn thấy, Toru bất giác có suy nghĩ đó──ngay khoảnh khắc tiếp theo.

「Toru.」

Một giọng nói thì thầm chạm vào lưng Toru.

Đồng thời──một cú sốc xuyên qua mạng sườn của cậu.

「──Hả?」

Trong một góc tâm trí, Toru nghĩ giọng nói của mình thật ngớ ngẩn.

Thứ cậu cảm nhận được đầu tiên không phải là đau hay nóng, mà là sự khó hiểu.

「Gì đây… cái này…」

Toru chỉ biết rên rỉ khi nhìn xuống con dao găm (throwing dagger) cắm vào sườn mình.

Bên phía Alberic, không có ai sử dụng vũ khí này.

Vốn dĩ đây là vũ khí của những Saboteur như Toru.

Và hiện tại──khi Akari không còn nữa, xung quanh Toru, người có nó chỉ có thể là chính Toru, hoặc là Chaika, người được cậu đưa cho để tự vệ──

「……Chaika?」

Mái tóc dài màu bạc mềm mại bay trong không trung.

Toru chết lặng nhìn cô gái đang chạy lướt qua mình.

Gương mặt nghiêng quen thuộc đến phát chán. Mái tóc bạc quen thuộc đến phát chán. Đã từng môi kề môi, từng ôm nhau, cùng nhau chống đỡ qua hành trình gian khó──chủ nhân và cũng là cộng sự của Toru.

Chaika đó đang rời xa cậu.

Chiếc quan tài lớn cô luôn mang trên lưng nhanh chóng che khuất tầm mắt Toru, che đi bóng dáng cô.

「Này… ngươi…」

「Toru. Không thể. Thu hồi di thể.」

Giọng nói vẫn như mọi khi, vang lên từ phía bên kia chiếc quan tài.

Từ phía Toru, không thể nhìn thấy cô đang mang biểu cảm gì.

「Vì vậy──giao dịch.」

「……Gì cơ?」

Toru khuỵu gối xuống sàn, thở hổn hển.

Bây giờ, cơn đau dữ dội mới bắt đầu ăn sâu vào từ vết thương.

Vết thương──rất sâu. Có vẻ như nội tạng cũng đã bị tổn thương.

Cậu cố gắng siết chặt cơ bắp để cầm máu, nhưng──không sao làm được. Ý thức như đang trôi ra từ mạng sườn, cảm giác mệt mỏi lan nhanh khắp cơ thể.

「Nói cách khác là thế này.」

Alberic nói trong khi nhìn Toru một cách lạnh lùng.

「Một cuộc giao dịch. Giữa tôi──và Chaika Gaz.」

「Cái…!?」

Cậu không hiểu.

Giao dịch. Chaika và Alberic?

Rốt cuộc là để làm gì──

「Chaika Gaz mong muốn thu hồi toàn bộ『di thể』. Nhưng chỉ với một mình cậu thì không thể đánh bại tất cả chúng tôi và cướp lấy di thể được.」

Alberic tuyên bố một cách rõ ràng.

「Trong khi đó, mong muốn lớn nhất của tôi là giết Toru Acura, cậu, để trả thù cho Vivi, Zita, và các đồng đội. Về điểm đó, một cuộc giao dịch『trao đổi』đã được thiết lập.」

Alberic gật đầu với Chaika khi cô đã đến bên cạnh anh ta.

「Tôi sẽ giao ba mảnh di thể còn lại cho Chaika Gaz.」

Toru nhìn thấy thuộc hạ của Alberic đang đưa cho Chaika──ba mảnh『di thể』được niêm phong trong các hộp thủy tinh.

「Và Chaika Gaz sẽ bán cậu cho tôi.」

「Chaika──」

Toru vừa dùng tay giữ vết thương ở sườn vừa nói.

「Này… đừng có đùa nữa…」

Mau quay lại đây, nguy hiểm lắm.

Cậu thậm chí không thể nói hết câu.

「Toru.」

Chaika quay lại nhìn Toru và nói.

「Ngay từ đầu, tôi đã nói rồi, đúng chứ?」

Không hiểu sao cô lại chuyển sang ngôn ngữ phương Bắc.

Là để Toru dễ nghe hơn──hay là ác ý──cô cố tình ngắt từng chữ, nhấn giọng, nói một cách chậm rãi.

「Mục đích lớn nhất, của tôi, là tập hợp, tất cả, di thể của Cha. Vì thế, tôi, chỉ chọn, phương pháp, chắc chắn, nhất mà thôi.」

Cùng Toru cướp『di thể』từ tay Alberic và đồng bọn.

Hay bán Toru cho Alberic và đồng bọn để nhận『di thể』.

Cách nào dễ hơn──quả thực, không cần phải suy nghĩ.

「Chaika──ngươi là」

Vậy nụ cười lúc đó cũng thế sao? Những nụ hôn đã trao nhau không biết bao nhiêu lần cũng vậy sao?

Tất cả──mọi thứ, chẳng lẽ chỉ là để thao túng Toru cho mục đích của chúng?

「…………」

Toru cảm thấy một nỗi mệt mỏi như thể toàn thân đang mục rữa.

Con người phản bội.

Ai cũng biết điều đó. Ai cũng biết.

Nhưng không hiểu tại sao──người ta vẫn muốn nghĩ về một ai đó thân cận rằng 'Chỉ người này là khác', 'Chỉ người này sẽ không phản bội'. Và người ta thường dùng những chuyện vớ vẩn và hành vi ngu ngốc để làm căn cứ cho niềm tin ấy.

Vì từng làm quen qua loa?

Vì từng sống cùng nhau?

Vì từng chiến đấu cùng nhau?

Vì từng chung chăn gối?

Vì từng thề thốt bằng lời?

──Thì sao chứ?

Dù có chồng chất bao nhiêu lời nói, trao đổi bao nhiêu tình cảm, cùng nhau trải qua bao nhiêu thời gian, thì cũng không thể trở thành bằng chứng cho việc 'không phản bội'. Sự phản bội và những sự việc kia không hề có mối quan hệ nhân quả nào cả.

Có lẽ sẽ có người nói 'Vì nảy sinh tình cảm'.

Nhưng dựa vào thứ mà đến cả bản thân cũng chưa từng sờ tận tay, xác định sự tồn tại──một định nghĩa mà mỗi người lại hiểu một kiểu là 'trái tim', mà phán đoán 'không thể có chuyện đó' thì chẳng phải là ngu ngốc tột cùng hay sao?

──'Tin tưởng' là sự phi lý đến cực điểm.

Một ai đó thì thầm từ góc khuất trong tim Toru.

Giống như Hasmin. Giống như Akari. Giống như Dominica. Giống như Chaika.

Giống như bọn họ──nhưng rõ ràng là một ai đó khác.

──Dù là đối tượng mình có cảm tình hay gì đi nữa, nếu để bảo vệ mạng sống của bản thân, hoặc vì một mục đích quan trọng hơn, thì việc chọn lựa và loại bỏ là hợp lý.

Kẻ đó nói như thể đang tuyên bố một lẽ đương nhiên.

Chẳng phải việc quá câu nệ vào những chuyện nhỏ nhặt mà không thể hoàn thành mục đích ban đầu mới là ngu ngốc hay sao?

Vậy nên đó là điều đương nhiên.

Bị phản bội là lẽ thường.

Hãy nhớ kỹ. Con người luôn ôm ấp mầm mống phản bội dưới nụ cười khi tiếp xúc với người khác. Mối quan hệ giữa người với người luôn là như vậy, và kẻ nào kết thúc cuộc đời mà không bị phản bội, hoặc là kết quả của một sự may mắn đến kỳ diệu, hoặc chỉ là một kẻ ngốc đến mức không nhận ra mình đã bị phản bội.

Nghi ngờ. Nghi ngờ. Nghi ngờ.

Cha mẹ nghi ngờ con cái. Đàn ông nghi ngờ phụ nữ. Chồng nghi ngờ vợ. Bạn bè nghi ngờ lẫn nhau. Đệ tử nghi ngờ sư phụ. Cấp trên nghi ngờ cấp dưới.

Không ai biết khi nào sẽ bị phản bội.

Vậy nên…

「Chaika──」

Toru rên rỉ, khổ sở với cảm giác tuyệt vọng đang bủa vây, gọi tên cô gái.

Người mà mình đã định đánh cược tất cả để giúp cô ấy đạt được ước nguyện──

「Xin lỗi, Toru」

Chaika mỉm cười nói.

「Nhưng, không còn cách nào khác. Để có thể lấy được tất cả 'di thể' một cách chắc chắn──」

Trên gương mặt cô không hề có một chút bóng dáng của ác ý nào.

Như thể đó là điều đương nhiên──

「…………」

Đó là điều đương nhiên sao?

Chỉ là Toru tự mình 'tin tưởng' một cách ngu ngốc thôi sao?

Kẻ phản bội không hề cảm thấy hối hận.

Không hề có chút ý thức tội lỗi nào về việc đã phản bội.

Rốt cuộc thì, sự tin tưởng giữa người với người chỉ là──

「……Chaika」

Toru ôm lấy bụng, dồn hết sức lực đứng dậy.

「'Ta là thép'──」

Nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạc bằng ánh mắt run rẩy vì đau đớn… Toru phun ra những lời nói cùng với máu.

Những cô gái đang nín thở theo dõi tình hình──đồng loạt nhổm người dậy.

「Anh hai……!?」

「Toru……!」

Akari thì khỏi nói──Chaika cũng đã nhận ra.

Việc Toru vừa cúi gằm mặt vừa niệm chú chính là 'khẩu quyết' của 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉. Anh ta đã dùng bí thuật này trước mặt Chaika vài lần rồi. Cách phát âm độc đáo như thể khắc sâu vào ý thức của người nghe, một khi đã nghe thì khó mà quên được.

Không thể sai được. Toru có ý định chiến đấu. Hơn nữa──là liều mạng.

〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 trong tình trạng bị thương nặng thực sự rất nguy hiểm. Đúng là năng lực cơ thể sẽ tăng gấp đôi, nhưng đương nhiên huyết áp và lưu lượng máu cũng sẽ tăng lên để duy trì cơ thể đã được kích hoạt. Kết quả là lượng máu mất đi cũng tăng lên──và sẽ dẫn đến mất máu mà chết chỉ trong một thời gian ngắn đến kinh ngạc.

「Toru……!」

Tiếng kêu của Chaika──chỉ vang vọng trong 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉.

Khoảnh khắc ấy, trên bề mặt kết giới trắng xanh xuất hiện những gợn sóng nhỏ, có lẽ là vì sự dao động trong lòng cô đã trực tiếp thể hiện ra phép thuật thông qua cơ trượng.

Cả hai đều hiểu rằng đây là hư cấu.

Nhưng……nó đến mức nào?

Alberic và những người khác cũng là hư cấu giống như Chaika sao?

Hay là bọn họ cũng giống như Toru, là người thật bị cuốn vào hư cấu?

Và vết thương của Toru thì sao?

Vết đâm là thật sao?

Hay là đó chỉ là ảo ảnh do vật chất tạo ra?

「Khụ……」

Akari cắn môi.

Một việc hiếm thấy đối với cô gái luôn vô cảm này──tức là cô đang bị dày vò bởi cảm giác nôn nóng đến mức đó. Nếu phán đoán sai tình hình, cả hai sẽ chỉ trơ mắt nhìn Toru chết.

Đương nhiên, có thể giải trừ 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉 ngay lập tức và lao ra.

Nhưng──không ai biết hư cấu này sẽ cuốn con người vào nhanh đến mức nào.

Nếu hấp tấp lao ra, Akari cũng sẽ bị cuốn vào hư cấu này trước khi kịp cứu Toru, và tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn. Ít nhất, nếu chỉ còn lại Chaika có năng lực cơ thể kém hơn, thì sẽ hoàn toàn hết cách.

「Akari」

Vừa nhìn qua lỗ trên tường, Chaika vừa thì thầm.

「Toru. Bên này──đến」

「……!」

Akari nheo mắt.

Đúng như Chaika nói, Toru vừa niệm 'khẩu quyết', vừa tiến lại gần bên này từng bước một.

Vừa ôm lấy bụng bị đâm──vừa nhỏ những giọt máu từ đầu ngón tay đang ôm lấy vết thương, vừa bước đi với vẻ mặt vô cảm đến đáng sợ.

Có lẽ Toru không hề có ý thức 'chạy trốn' về phía Chaika và Akari.

Chắc chắn Toru đã hoàn toàn bị hư cấu giam cầm, và không nhìn thấy hình bóng của Chaika và Akari thật. Thứ mà Toru nhìn thấy chỉ là Chaika của hư cấu, và Alberic cùng những người khác.

Không, thậm chí còn……

「Tường……!」

Đường viền của bức tường đá lung lay.

Ngay giây phút tiếp theo──chướng ngại vật nằm giữa Chaika và những người khác thật, và Chaika của hư cấu đã tan biến như thể tan vào sương. Quả nhiên bức tường đá này cũng là vật chất giống như sương mù.

「Chaika?」

「……Phủ định」

Chaika lắc đầu đáp lại Akari đang quay đầu lại.

Việc bức tường đá biến mất không phải là do Chaika làm.

Vậy thì……

「Anh hai──」

"Dừng lại đi," Akari định nói, nhưng lại nghẹn lời.

Việc Toru đến gần bên này có nghĩa là cơ hội tốt để thực hiện phương án giải quyết mà Chaika đã đề xuất──tức là 'mở kết giới của 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉 và bảo vệ Toru vào "bên này"'.

「Nhưng……Chaika」

Akari quay sang Chaika nói.

「Anh hai đang tin rằng Chaika là kẻ phản bội đó? Hơn nữa vị trí này……từ việc bức tường biến mất mà nói, có lẽ, Simon Scania đã cố tình……」

「…………」

Chaika giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ──im lặng.

Toru. Chaika ảo ảnh. Chaika thật.

Ba người này đang ở trên một đường thẳng.

Nếu Toru định chém Chaika giả, thì tùy theo mức độ tấn công, Chaika thật cũng có thể bị cuốn vào.

Đặc biệt là hiện tại, Toru đang sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉.

Sức mạnh đôi chân của anh ta không thể so sánh với bình thường. Nếu anh ta lao thẳng tới, không hề nghĩ đến đòn thứ hai, quyết tâm chết chung, thì tất nhiên đòn tấn công đó sẽ là tất sát──khó đọc khoảng cách, và khó đỡ đòn vì có thêm cả đà chạy. Hoặc Toru cũng có thể ném tiểu cơ kiếm.

Dù thế nào thì cũng nguy hiểm.

Đương nhiên Chaika và Akari sẽ an toàn nếu duy trì kết giới của 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một để cứu Toru khỏi hư cấu này.

Không, thậm chí hơn thế nữa, nếu vết thương của Toru là thật, và việc chữa trị là cấp bách thì sao?

Trong trường hợp đó, việc không giải trừ 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉 chắc chắn sẽ khiến Toru──chết.

「Ra là vậy……」

Akari lẩm bẩm.

「Vậy thì đây chính là bản chất của 'Thung lũng không trở lại'……」

Đây là một cái 'bẫy' đầy ác ý.

Phải chăng những kẻ đã vào thung lũng này mà không biết gì, đã bị cuốn vào hư cấu, và vô tình giết hại lẫn nhau……?

Chỉ vì tình cờ triển khai kết giới của 〈Người Bảo Vệ Che Chở〉 mà Chaika và Akari mới không bị chi phối tinh thần, nhưng nếu cũng bị cuốn vào hư cấu giống như Toru, thì bên này cũng sẽ bị cho xem cảnh 'bị Toru phản bội', và sẽ nổi giận tấn công Toru hư cấu──và có lẽ là cả Toru thật đang đứng đằng sau.

「Thật là nham hiểm……!」

Nếu muốn loại bỏ kẻ xâm nhập, thì có hàng tá phương pháp dễ dàng hơn nhiều.

Vậy mà lại cố tình──giết hại lẫn nhau bằng một phương pháp như thể chế nhạo sự tin tưởng giữa người với người.

Nếu đây không phải là ác ý thì là gì?

「Anh hai──」

Akari nhìn chằm chằm vào Toru đang niệm 'khẩu quyết' của 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 một lúc.

Vì mục đích, Saboteur xem thường cả mạng sống của mình và của người khác là chuyện thường.

Đó cũng là niềm kiêu hãnh của Saboteur.

Hoàn thành mục đích mới là tối thượng──vì điều đó mà bị chửi rủa là chó má súc sinh, nhận lấy những công việc dơ bẩn, không được ban cho những vinh dự tầm thường, và rải xác trên chiến trường.

Ngược lại, đối với những người đã dâng hiến tất cả cho việc 'hoàn thành mục đích', thì việc không được hoàn thành mục đích vì sự đồng cảm hay thương hại, bị đóng dấu 'vô dụng', và bị đẩy vào tình trạng sống dở chết dở mới là tồi tệ nhất.

Vậy nên việc lo lắng cho Toru mà đẩy Chaika vào nguy hiểm, có lẽ cũng là điều Toru không mong muốn nhất……Nếu tuân thủ nghiêm ngặt cách sống của một Saboteur, thì đúng hơn là Akari nên mặc kệ Toru mà bảo vệ Chaika, và sau khi Toru chết thì kế thừa di chí của anh ta mới là đúng đắn.

「Toru……」

Chaika nhìn Toru đang rút hai thanh tiểu cơ kiếm ra và cầm chắc, gọi tên anh ta với vẻ mặt bối rối. Cô ấy cũng đang do dự. Nhưng không còn thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng những lựa chọn có thể.

Và──

Cùng lúc với việc 'khẩu quyết' được niệm xong, hiệu quả của 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 được phát huy.

Tim đập nhanh và mạnh gần gấp đôi, một cảm giác như thể toàn thân đang bốc cháy lan khắp cơ thể.

Đồng thời, suy nghĩ bắt đầu quay cuồng với tốc độ cao──ý thức lạnh đi, tách biệt với cảm giác của cơ thể.

Tối ưu hóa cơ thể để chiến đấu.

Hai thanh tiểu cơ kiếm trên tay trái phải đã tuốt khỏi vỏ.

Đương nhiên, vết thương bị đâm lại bắt đầu chảy máu dữ dội. Dù có dùng cơ bắp để bịt kín vết thương, thì lượng máu chảy ra vẫn tăng lên vì huyết áp đã tăng. Không có thời gian. Ít đến mức buồn cười. Vì vậy phải nhanh lên.

(──Chaika)

Toru nhìn chằm chằm vào cô gái đã phản bội mình và bước một bước.

Rầm! Sàn thành kêu lên cùng lúc anh ta nhảy lên, rồi tiếp đất. Bước thứ hai. Bước thứ ba. Bước thứ tư. Tốc độ tăng lên theo mỗi bước chân.

Phong cảnh lướt qua nhanh chóng theo gia tốc và tầm nhìn thu hẹp lại.

Ở trung tâm đó──hình bóng Chaika đang lộ vẻ kinh ngạc hiện ra.

Gia tốc. Gia tốc. Gia tốc.

Tầm nhìn bị thu hẹp hơn nữa──chỉ có cô gái tóc bạc được cố định trong ý thức của Toru.

Nhưng……

「Toru Acura!」

Một bóng dáng màu đỏ thẫm xen vào tầm nhìn của Toru đang chỉ hướng thẳng tới.

Alberic Gillette.

Kỵ sĩ thiện chiến mà dù có 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 thì cũng chỉ vừa đủ sức đối đầu.

Có lẽ là anh ta định cản Toru đến chỗ Chaika. Hoặc có lẽ anh ta đã đổi ý và phán đoán đây là cơ hội tốt để tự tay báo thù cho những thuộc hạ của mình.

Dù thế nào thì dáng vẻ cầm kiếm của anh ta cũng không hề có một chút sơ hở nào. Anh ta là một đối thủ mà dù có liều chết xông lên, cũng chỉ có thể cầm hòa. Nhưng không biết liệu Toru bị thương có thể tung ra sức mạnh như bình thường hay không──thật là đáng lo ngại.

Nhưng không thể dừng lại được nữa. Nếu dừng lại thì chỉ có chết.

Vậy thì……

「Aaaaaaaッ!!」

Toru──hét lên với một thế như thể phun ra toàn bộ máu trong người.