Chaika, Công Chúa Quan Tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 857

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1956

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 10859

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9430

Tập 03 - Chương 2

THUNG LŨNG KHÔNG TRỞ LẠI

Thị trấn Rademio là một đô thị địa phương không có gì đặc biệt.

Đây là một thị trấn mang cấu trúc của một thành trì được xây dựng hàng loạt vào thời Chiến quốc, rất giống với Delsolant, nơi đám Toru đã từng sống một thời gian với tư cách người tị nạn. Quy mô đô thị của nó cũng tương đương. Nếu phải chỉ ra một điểm khác biệt với Delsolant, thì có lẽ là thị trấn này không phải nơi ở của lãnh chúa.

Trong hầu hết các trường hợp, lãnh chúa sẽ đặt dinh thự tại thị trấn lớn nhất trong lãnh địa của mình.

Nói ngược lại, một đô thị địa phương không nằm dưới sự cai quản trực tiếp của lãnh chúa mà lại có quy mô ngang ngửa Delsolant, thì có thể nói thị trấn Rademio này tương đối phồn thịnh.

Quả thật, bên trong thị trấn vô cùng náo nhiệt.

Có vẻ như gần đây có một khu mỏ, và nguồn nhiên liệu hóa thạch khai thác được từ đó đã giúp nơi này trở nên khá sung túc.

Nhiên liệu hóa thạch – tức nguồn ma lực hệ khoáng vật – là vật tư thiết yếu cho ma thuật.

Thời Chiến quốc thì khỏi phải nói, nhưng ngay cả trong thời bình, nhu cầu về ma thuật cũng không hề nhỏ. Thậm chí, sau khi thời Chiến quốc kết thúc, các Pháp sư (Wizard) bị sa thải khỏi quân đội dưới danh nghĩa giải trừ quân bị đã phải tìm đường kiếm sống trong dân chúng, thế nên đủ loại ma thuật bắt đầu được tích cực sử dụng ở các nông trang hay công xưởng.

Ngay cả trong thị trấn, cũng thường xuyên bắt gặp bóng dáng các Pháp sư mang theo Cơ trượng (Gundo) bước đi.

「『Thung lũng Không Trở Về』...?」

Đám Toru nghe được cái tên đó ngay khi vừa vào thị trấn Rademio.

「Vâng. Mọi người nên cẩn thận thì hơn.」

Chủ tiệm tạp hóa nơi đám Toru ghé vào để mua sắm lương thực và những thứ khác, nói với khuôn mặt tròn phúc hậu hơi nhăn lại.

「............」

「............」

Toru và Chaika nhìn nhau.

Nhân tiện, Akari đã ở lại <Svetlana> để tiếp tục bào chế thuốc với lượng lưu huỳnh kiếm được khá nhiều, nên không có mặt ở đây. Trông vậy thôi chứ Akari khá là kiên trì. Một khi đã bắt tay vào điều chế, dù có bắt chuyện thì phần lớn thời gian cũng chẳng nhận được câu trả lời.

Còn Fredrika thì như mọi khi, đã biến đi đâu mất – và cứ thế biệt tăm. Chắc vài ngày nữa cô nàng sẽ lại đột ngột xuất hiện thôi. Về điểm này, đám Toru đã quyết định không bận tâm nữa. Vốn dĩ, mối quan hệ này có nên gọi là ‘bạn đồng hành’ hay không vẫn còn là một dấu hỏi – vả lại, đó không phải là một sinh vật mỏng manh yếu đuối đến mức phải lo lắng chỉ vì không thấy bóng dáng một hai ngày.

Thôi thì, chuyện đó để sau.

「Nó còn được gọi là 『Thung lũng Sương Mù』 nữa.」

Người chủ tiệm quay lại nhìn tấm bản đồ dán trên tường trong cửa hàng.

Tấm bản đồ vẽ lại tình hình khu vực xung quanh, bao gồm cả thị trấn Rademio. Phía đông thị trấn có thể thấy một địa hình trông như một vết nứt – một vết chém. So với quy mô của thị trấn, có thể nhận ra đó là một hẻm núi khá lớn.

「Vốn dĩ nơi đó đã thường có sương mù bao phủ rồi, nhưng dạo gần đây sương mù chẳng tan đi chút nào cả.」

「Hoàn toàn không?」

Toru cau mày hỏi lại.

Cậu đã nghĩ rằng đó chỉ là cách nói hơi quá – một kiểu cường điệu nào đó.

「Vâng. Người ta nói rằng mấy năm nay, ngày nào cũng vậy – toàn là sương mù thôi.」

Người chủ tiệm khẳng định chắc nịch.

「Người ta còn đồn rằng đó là oán niệm của những người đã chết trong thung lũng.」

「Gọi là 『Thung lũng Không Trở Về』, nghĩa là có nhiều người đã chết ở đó sao?」

「Chắc là... vậy.」

Người chủ tiệm trả lời một cách mơ hồ.

「Những người bất cẩn bước chân vào đó gần như không bao giờ trở ra. Nhưng thi thể thì không thấy... hay đúng hơn là ngay cả những người vào xác nhận cũng không trở về nữa.」

「Chuyện đó nghe – nguy hiểm thật đấy.」

Nếu đó là sự thật, thì nơi đó là một khu vực cực kỳ nguy hiểm.

「Có loại Khí thú (Feila) nào xuất hiện không ạ?」

Toru vừa hỏi vừa nhận lấy túi đựng lương thực.

Nhân tiện, việc mang vác hành lý là nhiệm vụ của Toru. Còn trả tiền là nhiệm vụ của Chaika.

「Không. Tôi chưa từng nghe chuyện có Khí thú xuất hiện ở quanh đây. Lý do thì vẫn chưa ai biết.」

「Hừm...」

Nhắc mới nhớ, dinh thự mà Dominica – hay nói đúng hơn là Fredrika – từng sống cũng nằm trong một khu rừng được cho là ‘người vào không trở ra’. Vì ý nghĩa của nó đúng theo mặt chữ nên nguyên nhân là do Khí thú cũng không được truyền tai. Giống như khu rừng đó, có khả năng Khí thú đã đến sống trong thung lũng và giết sạch những kẻ xâm phạm lãnh thổ của chúng.

Thế nhưng –

(Nhưng việc sương mù không tan làm mình thấy lấn cấn.)

Việc sương mù xuất hiện ở vùng núi cũng không có gì lạ.

Nhưng sương mù lúc nào cũng ‘không tan’ thì lại là chuyện bất thường.

Hơn nữa, nếu vùng đất đó vốn dĩ đã như vậy thì không nói làm gì, nhưng nếu nó chỉ bắt đầu từ một thời điểm nhất định, thì hẳn phải có nguyên nhân nào đó.

「Sương mù bắt đầu không tan từ khoảng khi nào vậy ạ?」

「Để xem nào. Khoảng ba năm, à không, chắc cũng bốn năm rồi đấy.」

「Trước đó, người ta vào thung lũng vẫn trở về được chứ?」

「Vâng, tất nhiên rồi.」

Người chủ tiệm vừa nói vừa lục lọi chiếc giỏ đặt ở một góc cửa hàng. Chắc là ông ta đang gom tiền lẻ để thối lại vì Chaika đã trả bằng một đồng tiền mệnh giá lớn.

「Vốn dĩ nơi đó cũng không có nhiều người qua lại, nhưng vì cũng hái được kha khá nấm và rau rừng nên thỉnh thoảng cũng có người vào... Tôi nhớ là hồi đó không có vấn đề gì đặc biệt cả.」

Bốn năm trước. Tức là sau chiến tranh.

「............」

Toru cảm ơn chủ tiệm rồi rời đi.

Đi bên cạnh cậu –

「Toru?」

Chaika gọi với vẻ mặt ngơ ngác.

「Lo lắng? Có chuyện?」

「Toàn là chuyện đáng lo đây này.」

Có cả núi việc phải suy nghĩ.

Đúng hơn là Chaika quá vô tư thì có.

Mà, sự vô tư, ngây thơ đó chính là nét riêng của cô, và cũng chắc chắn rằng nó đã cứu rỗi Toru không ít lần kể từ ngày đầu gặp gỡ. Chuyến đi này vốn dĩ đã không hề dễ dàng. Có lẽ, nếu cả Chaika cũng suốt ngày cau có ủ rũ thì chắc sẽ phiền chết mất.

「Thì, vấn đề trước mắt là cái thung lũng sương mù không tan kia kìa.」

Toru nói.

「...『Thung lũng Không Trở Về』.」

「Ừ. Theo thông tin của gã Guy đó, tên Pháp sư Simon Scania được trông thấy lần cuối là bốn năm trước. Ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Và màn sương không tan cũng xuất hiện từ bốn năm trước. Dù nói gọn là bốn năm trước, nhưng chắc cũng có sai lệch khoảng nửa năm... Tôi đang nghĩ liệu chúng có liên quan gì đến nhau không.」

「Thuyết phục.」

Chaika gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

「Simon Scania. Mất tích. Trong sương mù?」

「Có khả năng đó.」

Đã đến mức bị đặt cho một cái tên đao to búa lớn như 『Thung lũng Không Trở Về』... thì chắc không phải chỉ một hai người mất tích. Và cũng có khả năng Simon Scania nằm trong số đó.

Không rõ Simon Scania là người như thế nào, nhưng nếu chính ông ta gặp nạn khi đang mang theo ‘di thể’ của Hoàng đế Gaz, thì có khả năng ‘di thể’ mà họ cần thu hồi vẫn còn lại trong thung lũng đó.

Dù là ‘Anh hùng Diệt Đế (Emperor Slayer)’, họ vẫn là con người. Có người chết vì bệnh tật, cũng có người chết vì tai nạn. Không thể phủ nhận khả năng Simon Scania đã chết ở nơi đó.

「Tuy nhiên...」

Toru chợt nảy ra một ý và nói.

「Giờ điều tra lại thế này... cứ thấy là lạ thế nào ấy.」

「Mưi?」

「Không, ý tôi là, từ Bá tước Abarth, đến Dominica, rồi cả Simon Scania này nữa... Dù tên tuổi không được công bố, nhưng họ đều là anh hùng đúng không? Những người như vậy, tôi cứ nghĩ họ phải đang sống một cuộc đời an nhàn và hạnh phúc hơn chứ.」

Đã khó khăn lắm mới sống sót qua cuộc chiến tranh tàn khốc. Có lẽ còn nhận được phần thưởng khổng lồ nữa.

Lẽ ra sau đó chỉ cần sống một cuộc đời ung dung tự tại là được rồi –

「Không. Ngược lại mới đúng.」

Toru chợt nhận ra và lẩm bẩm.

「Dù gì họ cũng là đội cảm tử đã trực tiếp thách thức〈Cấm Kỵ Hoàng Đế〉... Chắc không phải là hạng người có thể sống một cuộc đời bình thường chỉ vì có được tiền tài và danh vọng đâu. Ngay từ đầu, nhân cách hay tính cách của họ vốn đã...」

Arthur Gaz, kẻ được mệnh danh là ‘mạnh nhất’, ‘quái vật’ cả với tư cách là người thống trị lẫn một Pháp sư trong thời Chiến quốc. Vì được đồn là bất tử, bất lão bất tử, nên thậm chí còn có cả lời đồn rằng ‘một cá nhân không thể nào đánh bại được ông ta’.

Thách thức một con quái vật như vậy... lại còn là một nhiệm vụ ám sát, đi trước cả đại quân trong cuộc công thành hỗn loạn tại hoàng thành, thì chẳng khác nào hành vi tự sát.

Hoặc là quá khao khát công danh, hoặc là buông xuôi bất cần đời, hoặc là có một loại lệch lạc nào đó khao khát những tình huống tuyệt vọng... Dù là gì đi nữa, cũng khó mà tin được một người bình thường lại tham gia vào đội cảm tử đó. Có lẽ vì bản thân họ vốn đã có vấn đề, nên các quốc gia mới không công bố tên tuổi của những ‘anh hùng’, và chính họ cũng không sống một cuộc đời ‘chính trực’ sau chiến tranh như mọi người vẫn tưởng.

「Chết tiệt... đúng lúc thế này thì con mắm đó lại biến mất.」

Con mắm đó – chính là Fredrika.

Dù có lẽ không vào được tận bên trong thành, nhưng nếu đã cùng hành động với Dominica, thì cũng không lạ nếu cô nàng còn nhớ mặt mũi hay lời nói của những người khác trong đội cảm tử.

「...Hay đúng hơn là,」

Toru vừa đi vừa hỏi.

「Cha của cô là người như thế nào?」

「Mưi? Phụ hoàng?」

「Toàn nghe những giai thoại như quái vật về ông ta thôi.」

Nào là sống ba trăm năm – thậm chí có thuyết cho là cả ngàn năm –, nào là sử dụng cùng lúc ba Cơ trượng Ma thuật (Gundo), nào là kiếm thuật cũng ngang ngửa các chỉ nam của các hiệp sĩ đoàn, hay vốn dĩ thể lực đã phi thường đến mức có thể dùng đầu ngón tay bẻ cong vài đồng xu cùng lúc.

Đối với Toru, cậu thậm chí còn muốn tự hỏi ‘liệu một người như vậy có thật sự tồn tại không?’.

「Phụ hoàng–」

Chaika ngước nhìn bầu trời xanh thẳm như đang thả hồn về một nơi xa xăm –

「Phụ hoàng... đàn ông. Hoàng đế. Pháp sư.」

「Thôi đi, mấy chuyện đó thì tôi cũng biết.」

Toru bất giác buông thõng vai nói.

「...Toru.」

Chaika tỏ vẻ ngạc nhiên.

「Thông thái.」

「Ai mà chả biết!」

「Tên. Arthur Gaz.」

「Cái đó cũng biết rồi – này cô. Thế nên tôi mới hỏi có gì khác không chứ. Kiểu kiến thức mà chỉ con gái mới biết ấy. Như là tính cách, sở thích, hay thói quen gì đó.」

Có vô số truyền thuyết và lời đồn về Hoàng đế Gaz, nhưng vì có quá nhiều, nên ngược lại chẳng thể phân biệt được đâu là thật, đâu là hư cấu. Kết quả là chỉ có một ấn tượng mơ hồ – một cái gì đó ‘có vẻ kinh khủng’ đi trước, mà không có một hình tượng nhân vật cụ thể nào.

「Mưi mư... mư............ mưi mư?」

Chaika chợt nghiêng đầu – rồi cứ thế tiếp tục nghiêng đầu như đang suy nghĩ.

Trông không giống như đang phân vân không biết nên bắt đầu từ đâu vì có quá nhiều kỷ niệm. Mà giống như đang cố gắng tìm kiếm những manh mối ít ỏi trong ký ức của mình.

「Mư~?」

「Khoan đã. Đó là cha của cô mà?」

「Phụ hoàng là Hoàng đế Bệ hạ.」

Chaika nói.

「Bận rộn. Rất. Hiếm khi gặp – không.」

「............」

Người cầm quyền – người thống trị, càng cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình một cách nghiêm túc thì càng trở nên bận rộn. Với một quốc gia khổng lồ như Đế quốc Gaz thì lại càng như vậy. Chắc chắn mỗi ngày đều có một lượng lớn giấy tờ chất chồng chỉ chờ được phê duyệt.

Dù là con gái ruột nhưng cơ hội gặp mặt cũng rất ít – nghe nói vậy, thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

「Rất rất bận rộn.」

Chaika lặp lại như để nhấn mạnh.

Nhìn nghiêng, gương mặt ấy – đối với Toru, trông thật cô đơn.

「Kỷ niệm. Ít ỏi. Vô cùng.」

「...Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã hỏi chuyện không hay.」

Thực ra – Toru không biết mặt cha mẹ ruột của mình.

Làng Acura, tất nhiên, cũng có con cái của các Saboteur – nhưng ngoài ra, việc mua những đứa trẻ sắp bị ‘giảm miệng ăn’ ở các làng nông gần đó, hay nhặt những đứa trẻ mồ côi vì chiến tranh về đào tạo thành Saboteur thế hệ tiếp theo cũng không phải là chuyện hiếm.

Và Toru là một trong những đứa trẻ mồ côi đó.

Dù vậy, khi cậu bắt đầu có ý thức thì đã ở làng Acura, vả lại cũng có rất nhiều đứa trẻ cùng hoàn cảnh, và cũng có cha mẹ nuôi, nên cậu chưa bao giờ cảm thấy buồn vì không có cha mẹ ruột.

Nhưng... anh cũng đủ nhận thức được rằng sự tồn tại của cha mẹ đối với một đứa trẻ bình thường là rất lớn. Dù tốt dù xấu, Toru cũng là một Saboteur. Một Saboteur không thể làm tròn nhiệm vụ nếu không am hiểu tâm lý con người.

「Không sao. Hoàn toàn.」

Chaika lắc đầu nguầy nguậy và nói.

Trên mặt cô không có vẻ gì bi thương.

Toru cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó –

–『Chaika. Cậu có thực sự là con gái của Hoàng đế Gaz không?』

Nhưng rồi lời nói của Fredrika chợt lướt qua tâm trí cậu.

Không thể nào – cậu nghĩ.

Cố tình mạo danh con gái của〈Cấm Kỵ Hoàng Đế〉để đi thu thập xác chết – xét đến những nguy hiểm đi kèm, nếu không phải là con gái thật, thì chẳng ai lại điên rồ đến thế.

Nhưng... nếu lỡ như Chaika không phải là con gái thật của Hoàng đế Gaz thì sao?

Thực ra Chaika am hiểu tâm lý con người hơn cả Toru, và Toru chỉ đang bị lừa dối? Thực ra có một lợi ích nào đó mà Toru không biết khi đóng vai con gái của Hoàng đế Gaz?

Việc cô không có ký ức về Hoàng đế Gaz là vì thực ra cô là người dưng chưa từng gặp mặt?

Khi đối diện với Chaika ít nói, nói năng lắp bắp, Toru thường có xu hướng đoán trước và lấp đầy những khoảng trống trong lời nói của cô – nhưng liệu cô có đang lợi dụng ngược lại điều đó không? Liệu mong muốn tin tưởng Chaika có đang tự tạo ra những diễn giải tiện lợi cho bản thân mình không?

(...Chết tiệt.)

Một khi nghi ngờ đã nảy sinh, nó sẽ khơi dậy hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác.

Con người chỉ có thể đoán được nội tâm của người khác qua lời nói và hành động bộc lộ ra bên ngoài.

Hôm trước, khi bị Fredrika hỏi ở suối nước nóng, cậu đã buột miệng nói những lời bênh vực Chaika –

(Mình...)

Đó không phải là một cảm xúc rõ ràng đến mức gọi là do dự.

Nhưng Toru cảm thấy có một sự dao động đang nảy sinh trong lòng mình.

Dù gọi chung là Pháp sư (Wizard), nhưng thực ra có rất nhiều loại khác nhau.

Bản thân ma thuật đã phát triển thành một hệ thống kỹ thuật vô cùng rộng lớn, nên việc xuất hiện các chuyên gia trong từng lĩnh vực tiên phong là điều tất yếu.

Ví dụ như Zita trong biệt đội Gillette, bản thân cô có ma lực thấp, và kỹ năng sử dụng trực tiếp nó cũng không cao. Nhưng vì thông thạo lý thuyết công nghệ liên quan đến ma thuật, nên cô có thể sử dụng hiệu quả nhiều loại thiết bị ma thuật, cũng như sửa chữa và cải tiến chúng.

Và – người Pháp sư còn lại của biệt đội Gillette, Matheus, là một kiểu toàn năng có thể làm được mọi việc mà một Pháp sư tiêu chuẩn có thể làm, nhưng trên hết, anh đặc biệt giỏi về ma thuật hệ thông tin và ma thuật hệ điều khiển tinh thần.

Anh ta có thể sử dụng cả hai loại này để cấy thuật thức vào não động vật và sử dụng chúng như〈Thức thần〉của mình. Dù bản thân phải liên tục kích hoạt ma thuật và gần như không thể cử động, nhưng nếu muốn, anh ta còn có thể cài đặt để thông tin mà mắt và tai của các loài động vật khác thu được được truyền thẳng vào ý thức của mình.

Vì vậy – cùng với trinh sát binh Leonardo, Matheus thường hoạt động như mắt và tai của biệt đội Gillette.

「............」

Trong chiếc xe <April> đang đậu ở bãi đỗ xe của thị trấn Rademio, Matheus nhắm mắt ngồi yên từ nãy đến giờ. Anh ngồi thẳng trên sàn, khoanh chân theo kiểu xếp bằng, hai tay đặt chồng lên nhau – tư thế đó, cùng với khuôn mặt trông có vẻ thật thà và cái đầu trọc, tạo nên một ấn tượng kỳ lạ, giống như một bức tượng thần của một tôn giáo khác.

Hiện tại, Matheus đang điều khiển hơn mười con chim làm〈Thức thần〉.

Vốn dĩ việc điều khiển dưới hình thức ‘mượn’ mắt và tai đã gây áp lực rất lớn lên não của Pháp sư, nhưng với hơn mười con chim thì áp lực đó còn đè nặng lên não hơn nữa. Một Pháp sư bình thường có lẽ đã ngã gục với máu chảy ra từ tai và mũi rồi.

Nói cách khác, điều đó chứng tỏ Matheus là một Pháp sư ưu tú đến nhường nào.

「Quả không hổ danh người được đồn là não làm bằng cơ bắp nhỉ.」

「Chuyện đó chỉ có Vivi nói thôi mà...?」

Nhìn Matheus đang ngồi điều khiển〈Thức thần〉, nữ sát thủ (Assassin) của biệt đội Gillette, Vivi, và nữ Pháp sư cùng đội, Zita, đang trò chuyện như vậy.

Nhân tiện, Matheus không có phản ứng gì.

Anh ta đang tập trung điều khiển〈Thức thần〉.

「Cứ thế này mà viết chữ 『Cơ bắp』 lên trán chắc anh ta cũng không nhận ra đâu nhỉ.」

Vivi nói.

Cô là một thiếu nữ nổi bật với mái tóc gợn sóng óng ả và đôi mắt sắc sảo.

Vẻ mặt cương nghị – trông có vẻ rất mạnh mẽ – toát lên một vẻ quý phái cứng rắn, gợi nhớ đến một tiểu thư quý tộc. Dù dung mạo vẫn còn nét non nớt, nhưng hầu như không hề cảm thấy sự yếu đuối nào có thể khơi gợi lòng che chở của người đối diện.

Có lẽ... dù có trà trộn vào một vũ hội do quý tộc hay hoàng gia tổ chức, cô cũng sẽ không hề lạc lõng.

Chính vì vậy, những nạn nhân đáng thương sẽ không bao giờ mơ tới việc cô gái này là một sát thủ cho đến khi bị một vũ khí sắc nhọn đâm vào yếu huyệt. Cô gái này không nói nhiều về quá khứ của mình, nhưng từ cử chỉ và phong thái, có thể đoán rằng cô đã được huấn luyện để trở thành một sát thủ chuyên nhắm vào tầng lớp thượng lưu.

「Ít nhất cũng nên vẽ râu mèo lên má cho anh ấy chứ.」

Zita cười khổ đáp lại.

Với cặp kính tròn gác trên mũi và mái tóc cắt ngang vai, dung mạo của cô không có vẻ lộng lẫy hay rực rỡ như Vivi – nhưng chính vì thế lại có một nét đáng yêu mộc mạc và dịu dàng. Nếu ăn diện, chắc cô cũng sẽ rất ưa nhìn, nhưng cô gái Pháp sư này lại thường mặc những bộ đồ công sở và ủng ưu tiên tính thực dụng, một phong cách có phần khô khan.

Về ngoại hình thì hoàn toàn trái ngược, về kỹ năng và tính cách cũng khó tìm được điểm chung, thế nhưng... có lẽ vì cùng tuổi, hoặc vì thân thiết, mà khi hai người ở cạnh nhau, không hiểu sao lại trông như chị em.

「Đầu trọc nên mình vẽ thêm tóc cho. Oa – mình tốt bụng quá đi mất!」

「Tớ nghĩ là Matheus-san cạo trọc chứ không phải bị hói đâu.」

「Chắc cũng chỉ vì mấy lý do như lười tạo kiểu tóc thôi chứ gì. Đúng rồi – hay là xăm hình luôn cho đỡ phải cắt tóc gội đầu nhỉ?」

「Này Vivi, cậu lôi kim ra làm gì thế?」

Zita vội vàng ngăn Vivi lại.

Có vẻ như Vivi rất muốn bày trò nghịch ngợm với Matheus đang bất động như tượng này – hay đúng hơn là cô rất muốn táy máy mặt anh ta. Dù được huấn luyện thành một sát thủ và có thái độ khá ngạo mạn, nhưng ở những khía cạnh này, cô lại tỏ ra khá trẻ con, như thể để cân bằng với phần tính cách đã trưởng thành không tương xứng với tuổi tác của mình.

Và rồi –

「Hai cô đang làm gì vậy?」

Một giọng nói vang lên từ phía sau Vivi, người đang định dùng kim chọc vào đầu Matheus, và Zita, người đang ôm ghì cô lại để ngăn cản.

Không cần quay lại cũng biết.

Đó chính là đội trưởng của biệt đội Gillette – Kỵ sĩ (Cavalier) Alberic Gillette.

「Á!?」

Ngay lập tức, cây kim tuột khỏi tay Vivi đang giật mình, xoay vòng trên không... rồi cuối cùng sượt qua mũi Alberic và cắm phập xuống sàn.

「............」

Ngay cả Alberic cũng phải tròn mắt nhìn xuống cây kim đang cắm trên sàn.

「A, x-x-xin lỗi!?」

Vivi vội vàng nói.

Cô gái sát thủ này thường giữ thái độ xấc xược với hầu hết mọi người – ngoại trừ Alberic. Trước mặt chàng Kỵ sĩ trẻ này, Vivi biến thành một cô gái ngoan ngoãn và biết nghe lời. Sự thay đổi rõ rệt đến mức các thành viên khác trong đội luôn phải cười khổ, nhưng không hiểu sao chỉ có mình Alberic là không nhận ra sự bất thường đó.

「Vivi...」

Alberic thở dài và nói.

「Đối với cô, ‘kim’ cũng giống như ‘kiếm’ đối với tôi, đúng chứ?」

「...Ơ? À. Vâng ạ.」

Vivi gật đầu một cái mà gần như không suy nghĩ.

Kiếm đối với Kỵ sĩ. Kim đối với sát thủ.

Vâng, về mặt người sử dụng và vũ khí thì quả thực là giống nhau.

「Vậy thì... đừng dễ dàng rút nó ra như vậy. Dù việc làm quen với nó như một phần cơ thể là tốt. Nhưng một khi nó là vũ khí, nó có thể cứu người, nhưng cũng có thể làm người khác bị thương. Việc luôn ý thức được khi nào nên sử dụng là rất quan trọng.」

「............」

Câu chuyện của Alberic, nếu nói là chí lý thì không gì chí lý hơn, nếu nói là non nớt thì không gì non nớt bằng. Vivi trong giây lát đã ngẩn người nhìn Alberic.

「–Vâng ạ.」

Cô cúi đầu một chút và gật đầu.

Má cô hơi ửng đỏ – nhưng như mọi khi, Alberic hoặc là không nhận ra, hoặc là không hiểu ý nghĩa của nó. Zita nhìn Vivi rồi lại nhìn anh, và khẽ nở một nụ cười khổ.

「Mà này, hai cô có biết Nikolai đi đâu không?」

Alberic nói với giọng điệu như thể đã quên sạch chuyện vài giây trước.

Dù có la mắng cấp dưới, anh cũng không vô cớ kéo dài chuyện đó. Đó là bằng chứng cho thấy anh có sự phân định rạch ròi giữa công và tư. Đây là điều hiếm thấy ở những người trẻ tuổi – đặc biệt là giới quý tộc.

「A. Em đã nhờ anh ấy đi mua lương thực ạ.」

Zita trả lời.

「Mua lương thực... nhờ Nikolai sao?」

「Vâng. Vì cuối cùng anh ấy cũng đã hoàn toàn bình phục, nên anh ấy muốn làm việc gì đó nặng nhọc để khởi động lại tay chân.」

「À...」

Alberic cuối cùng cũng gật đầu vẻ đã hiểu.

Nikolai trước đó đã bị gãy một tay trong lúc chiến đấu với tên Saboteur do Chaika thuê.

Xương thì đã được Matheus dùng ma thuật trị liệu nối lại, nhưng đó chỉ là mức độ ghép các mặt cắt lại với nhau và dán keo, còn lâu mới bình phục hoàn toàn. Đương nhiên, cần phải có một khoảng thời gian nhất định để độ bền của khung xương trở lại như trước – và cho đến lúc đó, tốt nhất là không nên sử dụng cánh tay bị gãy nhiều. Lẽ ra là vậy.

Nhưng cơ bắp, nếu không sử dụng, sẽ bắt đầu teo lại ngay lập tức.

Dù cho một người có cơ bắp cuồn cuộn đến đâu đi nữa, chỉ cần một tháng giữ gìn cánh tay, cố gắng không tạo áp lực lên nó, thì sức mạnh cơ bắp của cánh tay đó cũng sẽ giảm đi rất nhanh. Với Nikolai, có lẽ anh ta đã nghĩ rằng mình muốn hoàn thành những công việc nặng nhọc, bên cạnh việc tiếp tục luyện tập thông thường để lấy lại sức mạnh cơ bắp đã mất càng nhiều càng tốt.

「Chắc hẳn anh ta sẽ sớm quay lại thôi.」

Alberic nói──ngay lúc đó.

「──Thấy rồi!!」

Một giọng nói tuôn ra với sự dữ dội như gầm thét.

Đột ngột──không một lời báo trước, Mateus, người nãy giờ vẫn bất động như một bức tượng điêu khắc, mở to hai mắt và hét lên. Anh ta nhanh chóng giải tỏa tư thế thiền định, đứng dậy, quay lại phía Alberic và nói tiếp.

「Tôi thấy rồi, chính là hắn──hả?」

Mateus lộ vẻ nghi hoặc.

Bởi vì Alberic, Vivi, Zita và những người đồng đội khác đều đang đứng bất động trong những tư thế kỳ lạ. Alberic chỉ hơi ưỡn người ra sau, nhưng Vivi và Zita thì vặn vẹo người như thể đang tránh né thứ gì đó, như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.

「......Có chuyện gì vậy?」

「Giật cả mình!」

Vivi kêu lên.

「Tự nhiên hét toáng lên!」

「Ưm. Xin lỗi.」

Mateus xoa cái đầu hói đen nhẻm bằng lòng bàn tay, xin lỗi Vivi và những người khác──rồi lại quay mặt về phía Alberic.

「Gillette-dono. Tìm thấy rồi.」

「──Là Chaika Gaz kia sao?」

「Đúng như ngài mong muốn. Cũng có cả tiểu hòa thượng Saboteur nữa.」

Mateus gật đầu mạnh mẽ đáp.

「Tôi vẫn chưa xác nhận được cô bé Saboteur còn lại.」

「......Có lẽ nên nghĩ rằng cô ta đang ở cùng một thành phố.」

「Tuân lệnh.」

Lần này──đội Gillette của Alberic đến thành phố Rademio để theo dấu chân của một 『Anh hùng』 tên là Simon Scania, nhưng nhiệm vụ ban đầu của họ là bắt giữ cô gái Chaika, người tự xưng là con gái của Hoàng đế Gaz. Alberic suy đoán rằng, vì cô ta đang theo đuổi 『Anh hùng』──hay đúng hơn là những 『di thể』 mà họ đang nắm giữ, nên cô ta có khả năng cũng đang ở thành phố Rademio này, và đã ra lệnh cho Mateus, cùng với lính trinh sát Leonardo đi trinh sát.

「Ở khu vực nào?」

「Ở phía đối diện của thành phố, phía đông.」

「............」

Alberic cau mày, khoanh tay.

「Đội trưởng Gillette?」

Zita lo lắng lên tiếng.

Về phần Vivi, cô ta có vẻ đã sẵn sàng xuất trận, cho tay vào túi áo để kiểm tra kim và các loại ám khí khác──vũ khí giấu kín. Thoạt nhìn cô gái này có vẻ tay không, nhưng điều đó hoàn toàn không đáng tin. Ngay cả khi bị lột sạch quần áo, cô ta vẫn có thể giấu sợi thép dùng để siết cổ trong mái tóc dài, hoặc giấu kim châm trong miệng.

Nhưng...

「Chỉ có tôi và Vivi có thể đánh cận chiến, e rằng có hơi khó khăn.」

Alberic nói.

「Nên đợi Leonardo, người đang đi trinh sát, và Nikolai, người đang đi mua sắm, cùng quay lại thì hơn.」

「Thật đó. Anh đánh giá Saboteur cao quá rồi đó.」

Vivi bất mãn nói.

Không biết là do đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, hay chỉ là một loại thành kiến, Vivi dường như có xu hướng coi thường──hay nói đúng hơn là xem thường sự tồn tại của Saboteur. Vốn dĩ nghề sát thủ có nhiều điểm trùng lặp với Saboteur, nên có lẽ cô ta có một cảm xúc giống như sự căm ghét giữa những người thân cận.

「Pháp sư không giỏi đánh cận chiến, và chỉ cần Alberic-sama là đủ......」

「Không. Tôi nghe nói rằng Saboteur──đặc biệt là 〈Akiyura-shū〉 và 〈Rokurensei-shū〉 có một bí thuật gọi là 〈Tekketsu Tenka〉.」

Sau khi biết rằng hai người nam nữ đang hầu hạ Chaika có vẻ là Saboteur, Alberic đã xem xét lại 『Chiến trường chi khuyển』 này. Biết người biết ta trăm trận không nguy, nếu có thể thì nên tìm hiểu đối phương trước khi chiến đấu, đó là một nghi thức đương nhiên.

「Nghe nói rằng bằng cách điều hòa hơi thở và tự thôi miên, họ có thể tạm thời nâng cao năng lực cơ thể lên gấp đôi trở lên. Tôi không biết liệu những Saboteur đó có thể sử dụng nó hay không, nhưng nếu họ có thể sử dụng nó......sẽ khá khó khăn. Tiểu Saboteur kia vốn dĩ đã là một cao thủ. Có lẽ nên coi người còn lại đi cùng cũng ở cùng đẳng cấp. Nếu vậy, chỉ có tôi và Vivi thì......」

Nói đến đó──Alberic nở một nụ cười khổ với Vivi, người đang có vẻ bất mãn.

「Nếu chỉ là giết thì không nói, nhưng nếu bắt sống thì......」

Nếu đối phương là Saboteur thì lại càng khó hơn.

Alberic nghe nói rằng, nếu cần thiết, họ sẽ không ngần ngại tự sát bằng thuốc nổ mang theo bên mình──đó là những kẻ như vậy. Bắt sống một Saboteur là một việc cực kỳ khó khăn.

「Có lẽ chỉ cần giữ Chaika Gaz còn sống để lấy lời khai thôi chứ?」

「Chuyện hôm trước cũng đã nói rồi. Có khả năng chính cô ta chỉ là một con rối bị lợi dụng thôi. Chúng ta phải bắt sống càng nhiều người có liên quan đến tình hình xung quanh càng tốt.」

Alberic nói với một giọng điệu khuyên nhủ nhẹ nhàng.

「Nếu có thể tránh giết người thì tốt hơn.」

「......Alberic-sama.」

Vivi tròn mắt nhìn cấp trên của mình.

Alberic──nói với cô ta, hay đúng hơn là tự nhủ với chính mình, và nói thêm.

「Thời Chiến Quốc đã kết thúc rồi.」

Đúng vậy. Đã không còn cái thời mà địa vị chỉ đơn giản là tăng lên theo số lượng người bị giết nữa.

Không phải cứ giết là được.

Đối với những người thuộc võ môn, những người chỉ mài giũa kỹ thuật chiến tranh──không chỉ là kỹ năng cá nhân mà còn cả huyết thống──đó là một tình huống có thể nói là tuyệt vọng. Nó giống như việc tài năng duy nhất bị phong ấn. Nó tương đương với việc phủ nhận lý do tồn tại.

Nhưng......

「Là một Kỵ sĩ, tôi cũng có cảm giác muốn đấu một trận tay đôi với anh ta.」

Alberic nở một nụ cười khổ với Vivi.

「Tôi không muốn có người chết trong số cấp dưới của mình, tất nhiên, cũng như trong số kẻ thù. Để đảm bảo chắc chắn, chúng ta nên xông lên tất cả cùng nhau.」

「......Vâng.」

Cuối cùng Vivi cũng lộ vẻ đồng tình và gật đầu.

「Mateus. Xin lỗi, nhưng hãy theo dõi bọn họ một thời gian. Khi Nikolai và Leonardo quay lại, chúng ta sẽ đuổi theo bọn họ, cho đến lúc đó hãy cố gắng đừng để mất dấu.」

「Tôi hiểu rồi.」

Mateus gật đầu trước chỉ thị của Alberic──rồi lại nhắm mắt, ôm lấy Gund, và ngồi xuống sàn.

Nó trông giống như một vết sẹo không lành.

Vết nứt sâu hoắm trên mặt đất là vết thương......và làn sương trắng lấp đầy nó là mủ.

Đối với một số người, họ có thể ca ngợi đây là một cảnh quan tuyệt đẹp.

Thật vậy, phong cảnh tráng lệ thường khơi gợi cảm xúc trong lòng người xem. Đặc biệt là khi nhìn xuống từ trên cao. Bởi vì nó khiến người ta nhận ra sự nhỏ bé của bản thân──một cách tương đối, tầm nhìn được mở rộng và người ta có cảm giác như đã đạt được một loại giác ngộ nào đó.

Nhưng......nếu nhìn nó với suy nghĩ rằng nó có một biệt danh là 『Thung lũng không trở lại』, thì phong cảnh không nhìn thấy gì, mang một vẻ điềm gở. Giống như bóng tối──người ta hoàn toàn không biết mối đe dọa nào đang ẩn nấp ở đâu, cho đến khi thực sự gặp phải nó.

「......Ra vậy.」

Akari nheo mắt nói.

「Đây là 『Thung lũng không trở lại』 sao.」

Ở tận cùng của vết nứt khắc trên mặt đất──nơi chỉ cần một chút sẩy chân, nếu chân trượt một chút, là có thể rơi thẳng xuống đáy thung lũng, nhưng cô ta vẫn bình thản ngắm nhìn làn sương mù dày đặc đang đọng lại bên dưới.

『Thung lũng không trở lại』 nằm ở phía đông của thành phố Rademio.

Vốn dĩ xung quanh khu vực này đã có một vài ngọn núi hiểm trở, và đương nhiên là cũng có thung lũng......『Thung lũng không trở lại』 này, ở đáy thung lũng đó, lại là một vết nứt thực sự do địa chấn gây ra. Đương nhiên, phần sâu nhất của nó còn thấp hơn nhiều──so với vùng đồng bằng nơi có thành phố Rademio.

「Sương mù không tan sao. Kỳ lạ thật.」

Cô ta đã nhìn chằm chằm vào làn sương mù dưới chân từ nãy đến giờ......nhưng có lẽ cô ta không nhìn thấy gì cả. Dù sâu đến đâu, chỉ nhìn thôi cũng không thể tưởng tượng được. Toru đã thử ném một viên đá nhỏ──để đo độ sâu bằng âm thanh vọng lại──nhưng không nghe thấy gì cả. Không biết là nó sâu đến mức âm thanh không vọng lại được, hay là do một vật gì đó mềm như cát hoặc rêu đã đỡ lấy viên đá nhỏ, nên vốn dĩ hầu như không có âm thanh nào cả. Thật khó để phán đoán.

「Vốn dĩ nơi này là một nơi dễ có sương mù mà.」

Toru đứng bên cạnh Akari nói.

「Ngay cả khi chúng ta xuống, nếu không biết độ sâu ban đầu thì sẽ có nhiều điều không chắc chắn.」

「Sẽ rất hữu ích nếu Chaika có thể dùng ma pháp để cho chúng ta biết hình dạng sơ bộ của đáy thung lũng.」

Nói xong, Toru quay đầu lại nhìn phía sau.

Ở đó......Chaika đang mở cái quan tài mà cô luôn để gần bên, lấy các bộ phận ra khỏi đó và lắp ráp Gando.

Gando của Chaika có vẻ hơi cũ, những vết xước nhỏ và sự không đồng đều trên lớp sơn, tạo nên một phong thái đặc trưng của một dụng cụ đã được sử dụng nhiều lần. Ở gốc thân cây trượng dài và bộ phận cơ khí, có gắn những bộ phận mang ấn tượng sinh học, giống như xương sống──tạo ra một sự hiện diện vượt xa một 『dụng cụ』 đơn thuần.

(Nếu suy nghĩ kỹ thì......)

Toru bất chợt nghĩ khi nhìn Gando của Chaika.

(Cái đó là đồ cũ của ai đó nhỉ.)

Không thể tin được rằng Chaika, người chỉ trông như một thiếu niên, đã sử dụng cái Gando có vẻ cổ kính này trong mười hoặc hai mươi năm. Có lẽ hợp lý hơn khi nghĩ rằng nó đã được ai đó nhượng lại cho cô.

Hoặc có lẽ là của Arthur Gaz đã sử dụng.

「......Hoàn thành!」

Nói xong, Chaika nâng Gando lên.

Cầm lấy nó, thứ có vẻ như cao bằng chiều cao của chính mình, bằng một cử chỉ quen thuộc, cô nhìn vào ống ngắm được gắn trên đỉnh của thân chính.

Cái Gando này──trông cực kỳ dữ tợn khi Chaika nhỏ nhắn cầm nó.

Nhưng đồng thời, không có chút bất ổn nào trong hình dáng cô cầm nó. Chắc chắn là cô đã thành thạo trong việc sử dụng Gando. Bản thân tư thế cầm nó cũng giống như một con thú, hoàn toàn không có sai sót.

「............」

Có lẽ cô đang cố gắng đảm bảo một vị trí đứng thích hợp. Chaika vẫn nhìn vào ống ngắm và bước lên phía trước──

「Mya!?」

Bước thứ tư của cô giẫm hụt vào không khí.

Chaika loạng choạng mất thăng bằng. Tất nhiên, không có thứ gì hay ho như dây cứu sinh cả. Cô cứ thế rơi thẳng xuống đáy thung lũng sương mù, không biết là bao sâu──

「......Hmm.」

──đã không xảy ra.

Bởi vì Akari, trong tích tắc, đã rút cây búa sắt ra từ sau lưng, móc vào cổ áo Chaika và kéo cô về phía trước. Sau khi đạp loạn xạ vào không trung vài bước, Chaika lăn lông lốc dưới chân Toru và những người khác.

「......Tôi luôn nghĩ rằng.」

Toru nhìn xuống Chaika dưới chân và nói với một giọng kinh ngạc.

「Trước khi gặp chúng tôi, em đã sống như thế nào vậy?」

Có thể nói là......cô quá bất cẩn ngay cả trong giai đoạn sinh hoạt hàng ngày.

Khi lái xe, cô suýt gây tai nạn vì lơ đãng, và ngay cả khi chỉ đi bộ xung quanh, cô cũng thường xuyên vấp ngã. Nếu để cô nấu ăn, cô sẽ cắt vào ngón tay bằng dao, nếu để cô rửa bát, cô sẽ trượt tay làm vỡ bát, và──dù làm gì cô cũng cực kỳ vụng về.

Có vẻ như, để cân bằng với sự tập trung cao độ khi quyết định làm việc gì đó, thông thường sự chú ý của cô ấy sẽ giảm đi một vài phần trăm. Nếu suy nghĩ kỹ, khi mới gặp cô, cô cũng đã lạc vô nghĩa trong núi.

Mù đường và hay đãng trí.

Chỉ cần đi bộ một mình là có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

「Toru.」

Chaika đột ngột ngồi dậy và nói.

「Bây giờ thông báo. Sự thật mới.」

「Sự thật mới? Chuyện gì vậy?」

Toru nhíu mày.

Chaika hít một hơi thật sâu──không hiểu sao lại vênh váo, và nắm chặt tay phải.

「Tôi. Bất ngờ rất khỏe.」

「Đừng có vênh váo.」

Toru lộ vẻ chán nản và nói.

「Mau chóng dùng ma pháp để điều tra đi.」

「Ưm......」

Chaika so sánh vị trí vách đá mà mình vừa suýt rơi xuống với Toru.

「Vị trí tốt nhất. Chỗ đó.」

「Hả? À──ý em là vậy sao.」

Toru gật đầu.

Ma pháp là một thứ rất tinh tế.

Có rất nhiều trường hợp mà thuật thức không hoạt động nếu điều kiện chỉ lệch đi một chút. Vì vậy, những phần không bị ảnh hưởng bởi môi trường được giao cho Gando, và pháp sư luôn khởi động ma pháp trong khi điều chỉnh chi tiết của thuật thức. Nhiệt độ. Độ ẩm. Áp suất khí quyển. Khoảng cách (Stroke). Tinh thần (Seishin). Địa mạch. Các yếu tố khác nhau phức tạp đan xen vào nhau.

Vị trí đứng của pháp sư cũng là một yếu tố khá quan trọng.

Để sử dụng ma pháp điều tra bên trong 『Thung lũng không trở lại』 này, có vẻ như vị trí tốt nhất là đứng ở vị trí như thể bước ra khỏi vách đá một nửa bước. Mặc dù có thể khởi động ma pháp ngay cả khi lùi lại vài bước, nhưng độ chính xác sẽ giảm......đó là ý kiến của Chaika.

「Nói vậy thôi chứ.」

Toru lại nhìn vách đá và nói.

「Không thể đứng trên không trung được. Nếu Fredrika ở đây, chúng ta có thể nhờ cô ấy treo mình xuống──」

Không biết long nữ biến hình tự do đã đi đâu, cô ấy đã không xuất hiện từ lâu.

Chà, về cơ bản, Fredrika đi cùng Toru để đánh bại anh ta, vì vậy có lẽ nhờ cô ấy là một sai lầm......

「Toru. Đỡ.」

Chaika nói với một tư thế kỳ lạ.

Cô khom người, ưỡn hông ra phía sau, trông giống như một con vịt──

「Nửa thân trên. Kéo dài. Vươn tới. Nhưng rơi. Vì vậy Toru. Đỡ.」

Có vẻ như, cô đang nói Toru đỡ mình để không bị rơi, vì cô đang cầm Gando trong tư thế như thể đang cố gắng nhìn vào đáy thung lũng một cách miễn cưỡng.

「......Thế này sao?」

Toru bước đến chỗ Chaika và vòng tay qua eo cô.

「Uhyai!?」

「O!?」

Toru vội vàng rụt tay lại vì Chaika phát ra một âm thanh kỳ lạ.

「Chuyện gì vậy!?」

「K──Không sao. Không có vấn đề.」

「............」

Toru nhăn mặt nhưng lại vòng tay qua eo Chaika để đỡ cô.

Và cứ thế, cả hai người chậm chạp phối hợp nhịp nhàng, đi bộ vài bước đến vách đá. Có lẽ đối với người ngoài, họ trông có vẻ vô cùng ngớ ngẩn.

Nhưng──

(............ Mà sao, tư thế này là sao?)

Toru chợt nhận ra và nhíu mày.

Chaika ưỡn hông ra phía sau.

Toru thì ngả người ra sau để cân bằng trọng lượng, đồng thời ưỡn hông ra phía trước.

Có thể nói là, đối với người ngoài thì đây là──

「Ưm......Quả nhiên là anh trai.」

Akari nói với một giọng rên rỉ.

「Không một kẽ hở. Nếu để anh trai ôm eo phụ nữ từ phía sau, sẽ không ai có thể vượt qua anh ấy. Tôi thực sự khâm phục anh từ tận đáy lòng.」

「Đừng có khâm phục chuyện đó.」

「Tất nhiên, tôi cũng khâm phục kỹ năng điêu luyện của anh trai trong việc cởi quần áo ngay lập tức và khoe thân dưới.」

「Tôi không có kỹ năng kỳ lạ như vậy đâu!」

Toru kêu lên.

Không biết có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em hay không──

「......Efnu Heruste ru Berguiru fai Sebu......」

Câu thần chú được thốt ra từ miệng Chaika.

Đồng thời, bộ phận cơ khí của Gando kết nối với cổ cô ấy thông qua dây cáp mang một ánh sáng xanh trắng──trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số hình vẽ và chữ nổi lên trong không trung xung quanh Gando. Chúng từ từ xoay tròn và khớp vào nhau, và cuối cùng, hoàn thành một ma pháp trận.

「〈Hibiki Satoru mono (The Locator)〉──hiện ra đi.」

Chaika dâng lên câu thần chú khởi động.

Một âm thanh chói tai vang lên.

Nó mỏng và mát mẻ, nhưng chỉ cần cao độ tăng lên một chút, nó sẽ trở thành một âm thanh mà người ta không thể nhận thức được như một âm thanh...... Đó là một âm thanh cao tần như vậy. Âm thanh đó lặp đi lặp lại một cách ngắt quãng, và cuối cùng tan biến vào sự tĩnh lặng.

Và──

「......Này.」

Toru hỏi với ánh mắt nửa ngờ vực.

「Mui?」

「Vẫn phải giữ tư thế này sao?」

「Phủ định. Giải trừ tư thế.」

「............」

Toru lùi lại vài bước trong khi vẫn đỡ Chaika, và buông eo cô ra.

Chaika ngồi phịch xuống tại chỗ, ôm lấy Gando và nhắm mắt lại. Ma pháp thuộc loại thăm dò có vẻ như gửi kết quả trực tiếp đến não của pháp sư, nhưng──có vẻ như cần một chút thời gian để 『dịch』 và sắp xếp nó thành một hình thức dễ hiểu trong ý thức.

「Nhân tiện, Akari.」

Toru quay lại nhìn em gái bên cạnh và nói.

「Em định làm gì vậy?」

「Hmm? Là gì vậy?」

「Thì cái tư thế đó là sao!?」

Toru hỏi trong khi nhìn Akari đang giang hai tay ra và thủ thế.

「Đây sao──ừm. Thực ra.」

Akari gật đầu thản nhiên.

Nhân tiện, hai tay cô vẫn dang ra như thể muốn nói 『bắt được rồi nhé』, hơn nữa, chỉ có các ngón tay là cử động bận rộn như thể chúng là những sinh vật sống độc lập. Đó là một tư thế mà người ta không khỏi cảm thấy bất an về việc mình sẽ bị làm gì nếu đến gần.

「Tôi chợt nảy ra ý định xoa bóp anh trai thật nhiều như mình muốn.」

「............」

Trước mắt, Toru cảm thấy đủ phiền phức nên im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.

「Nhìn anh trai ôm eo Chaika, tôi chợt nhận ra rằng.」

Akari nói trong khi từ từ tiến lại gần Toru.

「Nếu suy nghĩ kỹ thì, tôi đã không xoa bóp anh trai từ lâu rồi.」

「Cái gì vậy?」

Toru hỏi với ánh mắt nửa ngờ vực.

Chà, nếu nhìn vào những ngón tay đang cử động lung tung thì đại khái cũng biết cô muốn làm gì.

「Tôi là một người mắc phải căn bệnh nan y, nếu không được vuốt ve anh trai thì sẽ bị hội chứng cai nghiện.」

「Lần đầu tôi nghe đấy.」

「Ừm. Cơn động kinh đầu tiên trong đời sắp bùng phát rồi.」

「Dù nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là giả bệnh thôi!」

Toru thủ thế và nói để ngăn cô làm điều đó.

「Anh trai. Anh trai thật không công bằng.」

「Cái gì không công bằng?」

「Nói thẳng ra là gian lận.」

「Vậy cái gì?」

「Anh trai vừa mới xoa bóp Chaika còn gì.」

「Tôi phải làm vì cần thiết mà!」

Đại khái tôi không hề có ký ức gì về việc sử dụng những ngón tay như thể muốn nói 『tôi sẽ xoa bóp em thật nhiều』.

「Tôi cũng cần mà. A. Không được rồi, cơn động kinh của tôi sắp đến rồi.」

Akari nói với vẻ mặt vô cảm và cho thấy vẻ loạng choạng.

Nhưng trái ngược với lời nói, không thể cảm thấy bất kỳ cảm giác cấp bách nào.

「Anh trai. Nếu anh còn nghĩ em gái mình dễ thương dù chỉ một chút, thì hãy từ bỏ và để em xoa bóp anh đi.」

「Em đang đe dọa kiểu gì vậy?」

Trong khi Toru và Akari đang thủ thế với nhau, từ từ di chuyển theo vòng tròn như thể những con gấu đang đe dọa lẫn nhau thì.

「──Kết thúc.」

Chaika vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa ôm Gando và nói.

「Thế nào?」

Toru hỏi trong khi dùng cả hai tay để đỡ lấy hai tay của Akari, thứ đang vươn ra như thể tìm thấy sơ hở.

「......Mà, rốt cuộc ma pháp đó hoạt động theo cơ chế nào vậy?」

「Điều tra. Thung lũng. Trạng thái. 〈Hibiki Satoru mono〉.」

Theo Chaika......Nó có vẻ như là cùng một phương pháp về cơ bản với việc Toru ném đá nhỏ để đo độ sâu trước đó. Tất nhiên, ma pháp của Chaika phức tạp và cao cấp hơn nhiều──Nó có thể nắm bắt khoảng cách và vật thể, địa hình trong bóng tối và sương mù từ tiếng vọng và tiếng vang.

「Vậy......?」

Cho dù là 〈Thung lũng không trở lại〉 hay gì đi nữa......nếu có một người mang 『di thể』 đã đi vào thung lũng này, thì Toru và những người khác cũng phải vào thung lũng để tìm người đó. Nhưng vì có những sự thật phi tự nhiên như 『người đã vào thì không trở lại』 『sương mù hoàn toàn không tan』, nên việc bước vào một cách vô mưu lược không phải là một cách làm khôn ngoan.

Toru và những người khác nghĩ rằng ít nhất họ cũng muốn nắm bắt trạng thái bên trong một cách sơ bộ......

「......Không biết.」

Chaika chu môi một cách bực bội và nói.

「Hả? Cái gì cơ?」

「Ma pháp loại tìm kiếm. Không có tác dụng.」

Nói xong, Chaika lắc đầu.

Có vẻ như cô đã thất bại trong việc dò tìm bên kia làn sương mù bằng 〈Hibiki Satoru mono〉. Toru cau mày trong khi vẫn giữ Akari.

「Em à......Bây giờ không phải là chiến đấu, nhưng đây cũng là một cảnh trực tiếp liên quan đến sống chết đấy. Nếu làm thì hãy tập trung vào đi.」

「Phủ định. Thất bại.」

Chaika vừa nói vừa phồng má, có vẻ hơi khó chịu.

「Sao? Không phải là em đã thất bại rồi sao?」

「Ma pháp. Không có vấn đề. Vấn đề──là ở thung lũng. Không. Là ở sương mù.」

「......Cái gì?」

「Có lẽ......ma pháp.」

Chaika chỉ tay vào thung lũng──hay đúng hơn là làn sương mù lấp đầy nó.

「Ma pháp hả? Em đang nói cái này sao?」

Toru ngơ ngác nhìn xuống lượng sương mù khổng lồ đó.

Nếu nói thì, có vẻ như làn sương mù đó có màu xanh hơn bình thường──

「Vậy à. Nếu có thể thì cũng có thể xảy ra mà.」

Toru nhanh chóng nghĩ lại.

Người ta có lẽ nghĩ về thứ được đổ vào một chiếc bình khi nói đơn giản là 『nước』, nhưng trên thực tế, tất cả mọi thứ từ một giọt sương trên đầu lá, đến mưa, sông và biển với số lượng lớn đều là 『nước』 giống nhau, và nếu nhìn nó dưới một cái nhìn tổng quát là ma pháp, thì chủng loại của nó thực sự rất rộng lớn.

Toru thường có xu hướng nghĩ ngay đến ma pháp mà Chaika sử dụng, nên thường quên mất điều đó──Trên thực tế, có những ma pháp quy mô lớn được thi triển bằng nhiều pháp sư hoặc bằng Gando ma pháp lớn.

Toru chỉ biết trên lý thuyết, nhưng những thứ như hàng không pháo đài và ma pháp tiêu diệt quy mô lớn được sử dụng trong thời Chiến Quốc, bản thân sự tồn tại của chúng đã tương đương với thiên tai.

Nếu so sánh với những thứ như vậy, thì việc lấp đầy toàn bộ một thung lũng bằng sương mù chẳng là gì cả.

Hơn nữa......

「Cách diễn đạt chính xác. Vật liệu cấu thành. Cho ma pháp.」

Chaika giải thích và giơ ngón trỏ lên.

「Vật liệu cấu thành?」

「Ma pháp tạo ra. Phản ứng với ma pháp. Ứng dụng nhiều loại.」

Sử dụng đá, gỗ và các vật liệu hiện có khác làm nguyên liệu, và gia công chúng để dễ phản ứng với ma pháp hơn.

Những thứ được tạo ra như thế này được gọi là 『vật liệu cấu thành』 trong giới pháp sư.

Nghe nói, một số loại ma pháp hủy diệt diện rộng sẽ dùng những loại vật chất nguyên liệu như thế này để tạo ra một cơn mưa 『Vật Thể Công Phá』 giống như búa sắt. Trước đây, theo lời một Saboteur tiền bối mà tôi từng nghe, thì nó có sức phá hoại kinh khủng đến mức người ta phải bảo nhau rằng, 『Gặp phải loại ma pháp này thì bỏ cuộc đi là vừa』.

「……Khoan đã.」

Toru chợt nhận ra điều gì đó và lẩm bẩm.

Lấp đầy cả một thung lũng bằng vật chất nguyên liệu.

Đây không phải là chuyện mà một pháp sư hạng hai, hạng ba có thể làm được, dù có cố đến thế nào đi nữa. Đồng thời, việc này cũng sẽ đòi hỏi một nguồn ma lực khổng lồ. Để tạo ra vật chất nguyên liệu, người đó phải sử dụng ma pháp, và để liên tục kiểm soát nó thì chắc chắn phải cần đến một nguồn ma lực.

Nói cách khác—

「Lẽ nào, cái tên Simon Scania đó, lại giống như Bá tước Abarth…」

「Phải. Khả năng có,」 Chaika gật đầu.

Nếu Simon Scania không chỉ đơn thuần sở hữu 『Di hài』, mà còn gắn nó vào một Cơ Trượng Ma Thuật cỡ lớn của riêng mình như Bá tước Abarth, thì loại ma pháp quy mô lớn này hoàn toàn có thể thực hiện được. Hơn nữa, khu vực này vốn là nơi sản xuất nhiên liệu hóa thạch, nên có lẽ hắn không thiếu nguồn cung cấp ma lực.

「Vậy thì—」 Akari khoanh tay, vừa nhìn xuống thung lũng vừa nói.

「Bản thân màn sương này cũng có khả năng là 『lâu đài』 của pháp sư Simon Scania?」

「—Có.」

Chaika gật đầu.

「Càng lúc càng không thể bất cẩn tiến vào được rồi.」

Toru cau mày lẩm bẩm.

Nếu lý do 『những kẻ đặt chân vào thung lũng này đều không thấy trở về』 là vì chính Simon Scania đã pháo đài hóa toàn bộ thung lũng, thì… sẽ cực kỳ phiền phức. Ngay cả những người dân bình thường sống ở thị trấn Rademio cũng bị coi là 『kẻ xâm nhập』 và bị xử lý. Vậy thì nhóm của Chaika, những người đang muốn cướp lấy 『Di hài』, lại càng bị xem là 『kẻ thù』.

Và hiện tại, họ hoàn toàn không biết Simon Scania sẽ tung ra đòn tấn công nào để chống lại 『kẻ thù』 hay 『kẻ xâm nhập』.

「Phải quay lại một chuyến để chuẩn bị đủ thứ đã.」

Nói rồi, Toru quay lưng lại với thung lũng.

Nếu được… tốt nhất là nên đợi Fredrika xuất hiện.

Vẫn chưa rõ cô ta sẽ hợp tác với nhóm Toru đến mức nào, nhưng có được năng lực trị thương – một ứng dụng từ ma pháp biến hình đặc trưng của loài rồng – và không có nó là một sự khác biệt lớn. Dù vậy, như trong lần nhóm Toru đánh bại cô ta, ma pháp của rồng chỉ có thể chữa lành 『từng phần』 – nói cách khác, nó vô dụng trước các loại độc tố hay bệnh tật đã lan ra khắp toàn thân.

「Thuốc giải độc đã làm xong chưa?」

「Hầu hết các loại rồi ạ,」 Akari gật đầu.

Tất nhiên, không phải là có thể đối phó với tất cả các loại độc dược. Nhưng—độc dược lại là thứ đòi hỏi phải có mẹo sử dụng. Nói cách khác, số loại độc dược có thể dùng trong một tình huống cụ thể là có hạn. Trừ khi Simon Scania sử dụng loại độc dược nào đó cực kỳ đặc biệt, còn không thì chỉ cần chuẩn bị sẵn những loại thuốc giải độc chính là có thể đối phó được.

「Đi thôi—Chaika.」

「Ừm, đợi, chút.」

Chaika vội vàng bắt đầu tháo rời Cơ Trượng.

Trong lúc ngoảnh lại nhìn cô, Toru nói—

「Tạm thời quay lại tàu <Svetlana>…」

Cậu nói đến đó.

「…………」

Rồi cau mặt dừng lại.

Hai tay cậu đã đặt sẵn lên hai thanh Comblade sau hông.

Tương tự, Akari cũng khẽ hạ thấp trọng tâm, đặt tay lên cây búa sắt đeo sau lưng.

「Hửm?」

Không hiểu phản ứng đột ngột của hai người hộ tống—Chaika ngơ ngác mở to mắt.

Rõ ràng cả hai đều đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Chừng đó thì Chaika cũng nhận ra.

Nhưng—kẻ địch đang ở đâu?

Dù có nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng ai đáng ngờ cả.

「Toru? Akari?」

「—Chaika.」

Không tỏ ra quá cảnh giác—một tư thế quá rõ ràng sẽ khiến đối phương đoán được hành động của mình—Toru gọi Chaika. Tuy nhiên, ánh mắt cậu vẫn hướng về một phía cố định.

「Đừng tháo rời Cơ Trượng. Nếu được, hãy chuẩn bị một ma pháp tấn công.」

「…V… vâng.」

Chaika gật đầu, vẻ mặt cứng lại.

「Ra đây!」

Toru hét lên.

Giọng cậu vang vọng nhiều lần trên sườn núi hai bên—rồi tan biến.

「Mày không nghĩ là có thể cứ thế mà cắt cổ bọn tao được đâu nhỉ?」

Khoảnh khắc tiếp theo…

「…Thật đáng kinh ngạc.」

Không gian gợn lên những gợn sóng.

Không phải ẩn dụ hay gì cả. Đúng theo nghĩa đen của nó.

Như thể là một khung cảnh phản chiếu trên mặt nước, những gợn sóng hình vòng tròn lan ra giữa không trung.

Cùng lúc đó, những tiếng động cơ ì ầm lan tỏa khắp nơi—và rồi, như thể xé toạc trung tâm của những gợn sóng, một chiếc Cơ Xa màu trắng cỡ lớn hiện ra.

Có lẽ là ma pháp.

Chắc là nó đã dùng âm thanh và ánh sáng để che giấu sự tồn tại của mình mà tiếp cận họ. Cảnh tượng một vật thể khổng lồ đột ngột xuất hiện ở nơi vốn không có gì, quả thực thiếu đi cảm giác chân thực. Cứ như thể mọi thứ nhìn thấy—thực chất chỉ là phông nền của một vở kịch.

「…Bị đuổi kịp rồi sao.」

Toru lẩm bẩm bằng giọng trầm.

Cậu nhận ra huy hiệu 『sói』 gắn ở đầu chiếc Cơ Xa.

Tuy kích cỡ khác nhau, nhưng trên vỏ bao kiếm của gã kỵ sĩ đang truy đuổi Chaika—Alberic Gillette—cũng có một biểu tượng tương tự.

「Ngay cả ở khoảng cách này mà ngài vẫn cảm nhận được sao.」

Người nói là một giọng phụ nữ.

Toru cũng nhận ra giọng nói này.

(Giọng này, hình như là)

Là của cô gái từng đi cùng Gillette.

Trông cô ta giống một kỹ sư cơ khí—một kỹ thuật viên chuyên xử lý Cơ Trượng và Cơ Kiếm—hơn là một pháp sư.

「Tôi đã nghĩ mình có thể đánh lừa cả thị giác lẫn thính giác của ngài chứ.」

「Người ta gọi là 『ngũ quan』 vì nó có năm giác quan đấy,」 Toru nói.

「Đừng có nghĩ chỉ đánh lừa được hai cái là có thể ẩn thân được.」

Ẩn nấp và tấn công bất ngờ lại chính là sở trường của Saboteur.

Đương nhiên—với những kỹ thuật ẩn thân giúp hòa mình vào môi trường xung quanh như thể xóa bỏ sự tồn tại của bản thân bằng cách che giấu hình dáng, nín thở, triệt tiêu khí tức, cậu có thừa kinh nghiệm.

Vốn dĩ, với một vật thể lớn như Cơ Xa, trừ khi nó có thể bay, còn không thì không thể nào triệt tiêu hoàn toàn chấn động truyền qua mặt đất.

Hơn nữa, một luồng khí tức cực mạnh đang hướng về phía nhóm Toru. Tuy không đủ thuần túy để gọi là sát khí—nhưng ít nhất, sự tập trung đó cũng đủ để khiến nhóm Toru cảm nhận được mối đe dọa.

「…………」

Chiếc Cơ Xa màu trắng dừng lại ở khoảng cách chừng một trăm bước chân so với nhóm Toru.

Tiếp đó, cánh cửa ở hai bên hông xe đồng thời mở ra—từ đó, mỗi bên xuất hiện hai bóng người.

(Thêm một người sao.)

Toru nheo mắt quan sát 『kẻ địch』.

Cậu vẫn nhận ra ba trong số bốn người.

Kỵ sĩ Alberic.

Lính đánh thuê Nicolai.

Sát thủ Vivi.

Hình như họ đã gọi nhau bằng những cái tên đó.

Người cuối cùng—một thiếu niên trông giống á nhân với đôi tai và chiếc đuôi thú—thì cậu không nhận ra. Nhưng tất nhiên, thiếu niên này cũng cần phải đề phòng. Dù có vóc dáng mảnh khảnh, nhưng một khi cơ thể đã được cải tạo bằng ma pháp, không thể nào lại không có năng lực gì. Thậm chí, tùy vào cách chiến đấu, cậu ta còn có khả năng trở thành kẻ phiền phức nhất.

Và kẻ địch không chỉ có bốn người này.

Ít nhất, trong chiếc Cơ Xa còn có một pháp sư.

(—Gay go rồi.)

Khác với lần trước, phe Alberic chắc chắn sẽ không còn chủ quan nữa. Trông có vẻ vết gãy xương của Nicolai cũng đã lành, và còn có một đối thủ chưa rõ thực lực.

Ngược lại, nhóm Toru lại hơi thiếu hụt về mặt chiến lực và sự chuẩn bị để đối đầu với nhóm Alberic.

Chiến đấu trực diện để giành chiến thắng gần như là không thể.

「Akari.」

Vẫn không rời mắt khỏi nhóm Alberic, Toru lên tiếng.

「Giao hai người bên trái cho em. Được không?」

Lính đánh thuê Nicolai—và thiếu niên á nhân.

Một Nicolai trông vạm vỡ cường tráng, và một binh sĩ á nhân chưa rõ lối đánh.

Thoạt nhìn, có vẻ như Toru đã đẩy hết những kẻ phiền phức cho Akari.

Tuy nhiên…

「…Onii-sama.」

Akari nói với giọng điệu thấm thía một cách lạ lùng.

「Onii-sama thật sự rất tốt bụng.」

Dường như Akari cũng đã đi đến cùng kết luận với cậu. Dù sao thì họ cũng cùng xuất thân từ một ngôi làng, được dạy dỗ bởi cùng một sư phụ, nên chẳng có gì lạ.

「Em nghĩ anh có thể tin tưởng em hơn một chút nữa.」

「Anh không nghi ngờ thực lực của em.」

「Em biết điều đó nhưng… thôi, bây giờ không phải lúc nói về sự quan tâm của Onii-sama. Em nhận lời.」

「Nhờ em cả.」

Toru đáp ngắn gọn.

Tuy là một gã khổng lồ đầy vẻ uy hiếp, nhưng thực chất Nicolai vẫn đang 『hồi phục sau chấn thương』.

Tất nhiên, xương tay bị gãy có thể nối lại bằng ma pháp… nhưng chắc chắn hắn đã không thể dùng nhiều sức ở cánh tay đó trong một thời gian. Nếu cố quá sức trước khi hoàn toàn bình phục, nó sẽ lại gãy. Gãy đi gãy lại cùng một chỗ nhiều lần và trở thành 『thói quen』 kỳ lạ thì độ bền của xương tay sẽ giảm xuống.

Đương nhiên… nếu không sử dụng thì cơ bắp sẽ suy yếu từng ngày.

Tất nhiên, về mặt kỹ thuật, hắn là một người đàn ông phi thường—nhưng so với lần đầu giao đấu với Toru, sức chiến đấu tổng thể của hắn chắc chắn đã giảm sút.

Và—thiếu niên á nhân kia.

Cậu ta tay không.

Ít nhất thì nhìn qua không thấy mang theo vũ khí lớn nào. Có thể cậu ta giấu một con dao găm dưới lớp quần áo, nhưng với vóc dáng mảnh mai rõ rệt—và từ đó có thể đoán được lượng cơ bắp, thì sức mạnh thể chất của cậu ta có lẽ không lớn lắm.

Tầm đánh ngắn, đòn tấn công nhẹ.

Vậy thì—Akari, người sử dụng vũ khí có tầm đánh xa, sẽ có thể chiến đấu dễ dàng hơn một chút so với việc đối đầu với cặp đôi Alberic và Vivi.

「Chaika.」

Toru nói bằng giọng thì thầm cố nén.

「Nếu có bất kỳ động tĩnh nào từ phía Cơ Xa của chúng, không cần nghĩ nhiều, cứ bắn một phát cho anh, mặc kệ bọn anh. Càng mạnh càng tốt.」

「V… vâng.」

Chaika nuốt nước bọt, gật đầu.

Và rồi—

「—Toru, và Akari, đúng chứ?」

Alberic gọi họ bằng một giọng sang sảng.

Cả Toru và Akari đều không nhớ đã từng tự giới thiệu với họ. Có lẽ họ đã điều tra ở thành phố Delsolant. Điều đó có nghĩa là… họ chắc hẳn chưa xác định được môn phái hay tên ngôi làng của hai người. Vì khi sống trong khu ổ chuột của dân tị nạn, cả hai đều không dùng họ Acura.

「Ta nói trước để đề phòng. Hãy đầu hàng đi. Ta không muốn một cuộc chiến vô ích.」

「Nằm mơ giữa ban ngày,」 Toru vừa rút hai thanh Comblade từ sau hông ra vừa đáp.

「Ngươi vẫn định chiến đấu đến cùng sao?」

Trong giọng nói của hắn có sự ngạc nhiên.

Hắn có vẻ ngạc nhiên vì một Saboteur lại không đầu hàng dù ở trong tình thế bất lợi.

Khác với quý tộc hay hoàng tộc, những người gánh vác sự an nguy của thần dân, uy tín của quốc gia hay niềm tin tôn giáo, Saboteur không có thứ gì phải bảo vệ đến mức phải hy sinh tính mạng. Ngay cả mối ràng buộc 『gia đình』 cũng có thể cắt đứt nếu cần.

Tuy nhiên—

「Không có nguyên tắc, cũng chẳng có tín ngưỡng, ai thuê cũng vẫy đuôi phục tùng—trong mắt các người, Saboteur có lẽ còn không bằng một con chó. Nhưng chính vì thế, chúng ta mới có một ranh giới cuối cùng không thể nhượng bộ.」

Toru áp ấn ký trên lòng bàn tay vào ấn ký trên chuôi kiếm.

Khí mạch tương thông, và ngay khoảnh khắc đó, hai thanh Comblade trở thành một phần cơ thể của Toru về mặt cảm giác. Tuy không hoành tráng như mối liên kết giữa pháp sư và Cơ Trượng, nhưng cảm giác được khuếch đại này giúp tăng độ chính xác của kỹ thuật. Một kiếm sĩ dùng Cơ Kiếm thậm chí có thể dùng mũi kiếm của mình để thắt một sợi dây nhỏ.

「Saboteur ấy à, sẽ không bao giờ làm cái trò sợ hãi kẻ thù mà bán đứng chủ nhân đâu.」

Dù là những kẻ bị căm ghét trên chiến trường, lòng trung thành của Saboteur với chủ nhân lại cứng như thép. Một Saboteur sẽ không dễ dàng bỏ rơi hay phản bội vị chủ quân mà họ đã chọn. Không. Phải nói là không thể. Nếu vô kỷ luật đến mức đó thì—Saboteur sẽ chẳng còn là những nghệ nhân chiến tranh nữa, mà chỉ đơn giản là những kẻ ngoài vòng pháp luật.

Chính vì Saboteur gần như không có cấm kỵ hay vướng bận nào khác, nên điều này là một vấn đề quan trọng, liên quan đến chính lý do tồn tại của họ.

「Nói hay nhỉ,」 cô gái sát thủ—Vivi—cười khẩy.

「Mưu mẹo, quỷ kế mới là bản chất của Saboteur mà.」

「Của sát thủ cũng vậy thôi.」

「…………」

Vivi cứng họng.

Thực ra… về cơ bản, không có sự khác biệt giữa Saboteur và sát thủ.

Họ đều là những kẻ bị ghét bỏ, chuyên nhận những công việc bẩn thỉu trong bóng tối mà nhiều người né tránh.

Sự khác biệt chỉ nằm ở chỗ Saboteur thiên về những kỹ năng đa dạng hơn, còn sát thủ thì chuyên sâu vào một lĩnh vực. Nếu phải chỉ ra một điểm khác biệt nữa, thì đó là nơi hoạt động của họ, là chiến trường tiền tuyến hay xã hội bình thường ở hậu phương.

「Ta hiểu rồi.」

Alberic lên tiếng, như thể xen vào giữa Toru và Vivi.

「Ta đã nghĩ rằng mình đã tìm hiểu khá kỹ về Saboteur, nhưng xem ra sự hiểu biết của ta vẫn còn nông cạn. Ta xin lỗi vì sự bất lịch sự khi đã đưa ra lời khuyên đầu hàng.」

Vừa rút thanh kiếm ở hông ra, Alberic vừa tiến lên phía trước.

Anh ta nhìn thẳng vào Toru bằng một ánh mắt không chút dao động và nói.

「Dù quy mô nhỏ, đây cũng là một cuộc chiến. Nào—hãy dùng tất cả sức mạnh của mình để quyết định thắng thua. Ta, kỵ sĩ Alberic Gillette, tuyên chiến với các ngươi.」

Đó là một tín hiệu bắt đầu trận chiến rõ ràng đến mức sảng khoái.

Trong tình thế rõ ràng thua thiệt về số lượng, kéo dài trận chiến hay đánh cầm cự là một hành động cực kỳ ngu ngốc.

Nếu bị bao vây và bị cuốn vào một trận chiến tiêu hao, họ sẽ không có cơ hội chiến thắng. Kế sách thông thường là phải ra tay trước với tốc độ tối đa để kéo thế trận về phía mình. Và việc dùng 『tốc độ』 để gây ảo giác và đùa giỡn với kẻ thù chính là sở trường của Saboteur.

Tuy nhiên…

「『Ta là thép.』」

Akari vừa nhìn chằm chằm vào kẻ địch đang lao tới, vừa lẩm nhẩm từ khóa của tuyệt kỹ <Thiết Huyết Chuyển Hóa>.

「『Là thép nên không chùn bước.』 『Là thép nên không mê hoặc.』 『Một khi gặp địch, không chút do dự nào.』 『Là hung khí tiêu diệt chúng.』」

Đúng theo nghĩa đen, đó là quá trình mở khóa.

Là quy trình để giải phóng con thú hung dữ bị phong ấn bên trong chính mình. Mỗi khi niệm một câu, cô có thể cảm nhận được thứ bị dìm sâu dưới đáy tâm hồn mình đang vẫy vùng thoát khỏi những lớp xiềng xích và trỗi dậy.

Một con thú màu xám tro được nuôi dưỡng chỉ để chiến đấu.

Không hung bạo. Cũng không tàn nhẫn.

Chỉ đơn giản là nguy hiểm—như lửa, như lưỡi kiếm.

「…………Hừ.」

Akari khẽ nhếch mép—rồi liếm môi.

Máu tuần hoàn với tốc độ dữ dội, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể bắt đầu hoạt động hết công suất. Các giác quan được khuếch đại, trở thành một dòng chảy xiết tràn vào não bộ Akari. Khi sử dụng <Thiết Huyết Chuyển Hóa>, ý thức trở nên nhạy bén, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình như lớn hơn về mọi mặt.

Chính vì thế, đây—dù là tuyệt kỹ, nhưng cũng là một con dao hai lưỡi.

Nếu không kiểm soát tốt, nó có thể khiến cô trở nên đầy sơ hở.

「…………」

Hoàn toàn bước vào trạng thái chiến đấu, Akari nhìn chằm chằm vào hai người đang áp sát.

Họ là một cặp đôi hoàn toàn đối lập.

Một bên là người đàn ông trung niên cơ bắp, to lớn.

Một bên là thiếu niên á nhân nhỏ con, gầy gò.

Kẻ cần cảnh giác trước tiên là người đàn ông trung niên—Nicolai, đang mang theo một thanh Cơ Kiếm cỡ lớn.

Tất nhiên, thiếu niên kia cũng không phải là đối thủ có thể xem thường. Nhưng xét theo ngoại hình nhỏ con, gầy gò, sức mạnh cơ bắp của cậu ta chắc hẳn không cao. Ít nhất thì cơ bắp trên tứ chi của cậu ta không giống của một chiến binh.

Chắc hẳn cậu ta có mang theo vũ khí nào đó, nhưng có lẽ là loại nhỏ, thuộc dòng ám khí nhắm vào yếu huyệt. Nếu vậy, phạm vi và cơ hội tấn công sẽ bị hạn chế đáng kể. Chỉ cần chú ý bảo vệ yếu huyệt khỏi những đòn tấn công nhỏ như mũi kim là được.

Ngược lại, Nicolai—sự kết hợp giữa sức mạnh thể chất và thanh Cơ Kiếm cỡ lớn của hắn có lẽ đủ sức mạnh để đập tan mọi nỗ lực phòng thủ vụn vặt một cách thô bạo. Nếu chạm phải, da thịt sẽ rách toạc, xương cốt sẽ gãy vụn. Dù có sử dụng <Thiết Huyết Chuyển Hóa>, sức mạnh thể chất của cô cũng không tăng lên, nên với vóc dáng của Akari, nên tránh đối đầu trực diện.

「Sao thế?」

Nicolai hỏi với một nụ cười nhạt trên môi.

「Không tấn công à?」

Điều hắn đang nói đến chính là 『kế sách thông thường』 đã đề cập ở trên.

Phe Akari, với số lượng ít hơn, lại giữ tư thế chờ đợi là đi ngược lại lẽ thường. Đáng lẽ ra, cô phải lao vào tấn công phủ đầu ngay lập tức mà không cần chờ đợi động thái của đối phương.

Nhưng không may, phía sau Akari là Chaika.

Nếu bỏ lại cô ấy, người hoàn toàn không có khả năng cận chiến, mà xông lên—chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

「Nếu cô không tấn công, thì tôi sẽ ra tay đây?」

Nicolai vừa vác thanh Cơ Kiếm cỡ lớn trên vai vừa lẩm bẩm.

「Mặc dù tôi hơi ngại khi phải đối đầu với phụ nữ.」

Khoảnh khắc tiếp theo—thân hình biến mất.

Không phải của Nicolai.

Mà là của người còn lại, thiếu niên á nhân.

「—!」

Đúng là trong một khoảnh khắc, lời nói của Nicolai đã thu hút sự chú ý của cô. Nhưng chắc chắn cô vẫn đang nhìn thấy thiếu niên kia trong tầm mắt của mình. Vậy mà—cô đã mất dấu cậu ta chỉ trong một thoáng. Điều đó có nghĩa là, thiếu niên đó đã di chuyển với tốc độ nhanh đến mức không để lại cả tàn ảnh.

Chỉ là…

(Nên cảm ơn cái tên Guy đó chăng.)

Trong một góc tâm trí, Akari chợt nghĩ vậy.

Vì đã từng chứng kiến cách Guy xuất hiện và biến mất, nên cô không quá kinh ngạc.

Chuyển động của thiếu niên này khác với của Guy. Dù mất dấu, cô vẫn có thể truy tìm dấu vết di chuyển của cậu ta. Với Akari đang trong trạng thái <Thiết Huyết Chuyển Hóa>, việc nắm bắt được cậu ta đã di chuyển về hướng nào là hoàn toàn có thể.

Thiếu niên á nhân nhảy qua nhảy lại từ trái sang phải để tiếp cận.

Không thể dùng mắt thường để theo dõi cậu ta. Dấu vết của cậu ta chính là những mảng đất bật lên mỗi khi cậu ta đạp chân xuống.

Phải? Trái? Hay là trên?

Ngay lập tức, Akari phán đoán và giơ búa sắt lên để phòng thủ. Những người nhỏ con thường tận dụng chuyển động để tăng sức mạnh tấn công. Chuyển động xoay tròn của cây búa sắt của Akari cũng vậy, những nhát chém kết hợp với lực rơi khi nhảy lên, hay những cú đâm kết hợp với lực lao tới khi chạy cũng vậy.

Có lẽ thiếu niên kia sẽ tấn công từ trên cao—Akari đã đoán như vậy.

Nhưng…

「…!?」

Không có đòn tấn công nào.

Không. Ngược lại, vào khoảnh khắc tiếp theo, thiếu niên á nhân đã đáp xuống bên phải của Akari, ngoài tầm đánh của cây búa sắt. Cậu ta chắc chắn đã nhảy lên, nhưng lại không tấn công trực diện Akari.

Tại sao?

Lý do đã được làm rõ ngay khoảnh khắc sau đó.

Một chấn động chạy dọc cây búa sắt mà cô đã hạ xuống gần như theo bản năng—trong khoảnh khắc sự chú ý và ánh nhìn của Akari bị phân tán, Nicolai đã rút ngắn khoảng cách và vung kiếm xuống.

「—!!」

Keng một tiếng, lưỡi kiếm va chạm với cây búa sắt.

Nếu cô hạ búa xuống chậm một khắc—không, trước đó, nếu cô không sử dụng <Thiết Huyết Chuyển Hóa>, chắc hẳn Akari đã bị một nhát chém sâu vào giữa ngực.

Nicolai—thật đáng gờm. Hắn nhanh nhẹn trái ngược với thân hình đồ sộ của mình.

Tất nhiên, cô đã nghe Toru kể về kỹ năng của Nicolai và cũng đã cảnh giác… nhưng cô đã bị tấn công vào đúng khoảnh khắc sơ hở khi chú ý đến chuyển động của thiếu niên kia.

Kétttttttt! Lưỡi kiếm trượt trên mặt búa sắt, tóe lửa.

May mắn là vũ khí của cô là một cây búa sắt chắc chắn.

Nếu là một thanh kiếm mỏng, có lẽ nó đã bị gãy rồi.

「Hự—」

Akari không chống lại lực của đối phương mà nghiêng cây búa để làm chệch đòn tấn công, đồng thời xoay chân trái nhắm vào sườn của hắn. Cơ Kiếm cỡ lớn về cơ bản là vũ khí dùng bằng hai tay. Đương nhiên—khi vung lên, hai bên nách sẽ hở, và khi vung xuống bên phải hoặc trái, bên nách còn lại sẽ hở.

Tách! Một lưỡi dao nhỏ giấu ở mũi đôi bốt trượt ra.

Dùng nó để khoét vào sườn, vào kẽ hở của bộ giáp, dù không gây ra vết thương chí mạng nhưng cũng có thể làm suy giảm sức chiến đấu của đối phương.

Đó là ý định của cô với đòn tấn công này—

「—!?」

Ở khóe mắt, thiếu niên á nhân di chuyển.

Đúng lúc—về phía bên phải của Akari, tức là nhắm vào chân trụ còn lại của cô.

「…!」

Nếu bị gạt chân trụ ở đây và ngã xuống, cô sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội chiến thắng.

Akari do dự, thu lại chân trái đang nhắm vào sườn Nicolai theo một quỹ đạo không tự nhiên, nhưng điều đó lại dẫn đến việc tư thế của cô trở nên không ổn định.

「Hê—」

Một nụ cười thoáng qua trên môi Nicolai.

「—Khụ!?」

Nicolai đột ngột thay đổi quỹ đạo của thanh kiếm—hay đúng hơn là hướng tác dụng lực. Lưỡi kiếm đang trượt trên cây búa sắt của Akari đột nhiên đẩy cô từ bên hông, và cô, người đang nhấc chân trái, đã không thể chịu được sự thay đổi đột ngột này và mất thăng bằng.

May mắn là cô tránh được việc ngã nhào… nhưng cô đã phải quỳ một gối trái xuống đất.

(Cứ lượn lờ…!)

Akari vừa nhìn thấy—không, bị buộc phải nhìn thấy—thiếu niên á nhân ở khóe mắt, vừa rên rỉ.

Hai người này, phối hợp với nhau rất ăn ý. Hơn nữa còn ở một trình độ cực kỳ cao.

Thiếu niên á nhân về cơ bản không tấn công. Nhưng cậu ta liên tục ra vào ở khóe mắt của Akari. Đương nhiên—Akari không thể lờ cậu ta đi. Và Nicolai sẽ nhắm vào khoảnh khắc cô dồn sự chú ý sang bên đó để tấn công.

Hơn nữa, bản thân Nicolai cũng sở hữu sự nhanh nhẹn và khéo léo không tương xứng với thân hình đồ sộ của mình.

Thay đổi quỹ đạo của lưỡi kiếm giữa lúc đang vung xuống, thường là—đặc biệt với một thanh Cơ Kiếm cỡ lớn—cực kỳ khó khăn. Dễ bị vẻ ngoài đánh lừa mà nghĩ rằng hắn chỉ chuyên dùng sức mạnh để tấn công một cách thô bạo, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Hắn không ỷ lại vào sức mạnh cơ bắp, mà mài giũa kỹ thuật để kết hợp với nó—một bậc thầy kỹ thuật thực thụ.

「Khụ…」

Akari rên rỉ.

Cô đã phải quỳ xuống. Như vậy, cô không thể di chuyển nhanh nhẹn được nữa. Điều này có nghĩa là cô đã mất đi một nửa sức mạnh của <Thiết Huyết Chuyển Hóa>.

Đương nhiên, cô chẳng có chút thời gian nào để đứng dậy và chỉnh lại thế đứng. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải hóa giải các đòn tấn công của Nikolai và cậu thiếu niên Á nhân chỉ bằng chuyển động của phần thân trên.

「Ư!」

Như thể đáp trả, cú đá của Nikolai bay tới.

Mà trớ trêu thay── đó lại là một đòn cực mạnh, mang theo phản lực từ cú vung thanh đại cơ kiếm. Mũi chân xoay tròn lao tới tuy không giấu lưỡi dao như của Akari, nhưng được bọc thép nên chẳng khác nào một món hung khí hạng nặng.

「Ư──」

Cô vội vàng dùng thiết chuỳ đỡ lấy.

Thế nhưng Nikolai chẳng hề sa đà vào đòn tấn công này, hắn dùng phản lực từ cú đá vào thiết chuỳ để thu chân về rồi lại vung thanh đại cơ kiếm lần nữa.

「Ư... Kh...」

Akari chật vật dùng thiết chuỳ hóa giải, nhưng──

「Chết tiệt...」

「Không có thời gian cho ngươi nhìn đi nơi khác đâu.」

Những nhát kiếm của Nikolai liên tục và không một kẽ hở── Akari chỉ có thể quỳ một chân và bị dồn vào thế phòng thủ bị động. Cô cố gắng tìm một sơ hở dù là nhỏ nhất để phá vỡ thế trận, nhưng mỗi lần như vậy, cậu thiếu niên Á nhân lại di chuyển đầy ẩn ý ở rìa tầm mắt, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn.

Nếu là một chọi một thì còn có cách để chiến đấu.

Nhưng thế này thì──

「Yên tâm đi.」

Nikolai vừa nói vừa vung kiếm như vũ bão.

「Ta không nhận lệnh giết ngươi. Mà, nếu không may trúng chỗ hiểm thì mất một tay một chân cũng là chuyện có thể. Ngươi là phụ nữ nhưng cũng là một Saboteur── chắc cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó rồi chứ?」

Giọng điệu và âm sắc của hắn không hề có chút khoa trương. Đó là cách nói chuyện của một người từng trải trên chiến trường.

Kể cả có sống sót thì cũng chưa chắc đã toàn thây. Nếu có thể đổi một cánh tay để lấy mạng đối thủ, thì đó còn là một món hời── đó mới chính là một trận tử chiến thực sự.

「…………」

Akari im lặng.

Lúc này đây, cô── ngay cả trong trạng thái sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉── cũng không có thời gian để đáp trả lại hắn.

Trong khi đó── Toru cũng đang bị dồn vào thế khó.

Kẻ giao kiếm với cậu, không cần phải nói, chính là Alberic.

「…………!」

Những nhát đâm và nhát chém sắc lẹm, không chút do dự liên tiếp ập đến Toru.

Chúng đáng sợ ở sự thẳng thắn, nhưng chính vì thế mà chúng rất nhanh.

Kiếm thuật chính thống của các Kị sĩ, so với của Saboteur hay lính đánh thuê, có nhiều kĩ thuật đơn giản, không màu mè... nhưng chính vì thế, khi đạt đến một trình độ nhất định, chúng sẽ thăng hoa thành những chiêu thức hoàn toàn không có kẽ hở. Vấn đề không chỉ đơn giản là nhát chém nhanh hay nặng, mà một kĩ thuật hoàn chỉnh tự thân nó đã mang uy lực của một đòn tất sát.

Hơn nữa, việc chuyển đổi giữa các chiêu thức lại nhanh một cách lạ thường.

Không phải vì chuyển động của hắn quá nhanh. Nếu chỉ xét về tốc độ đơn thuần, Toru còn có phần nhỉnh hơn. Nhưng trong từng cử động của Alberic không có lấy một chút thừa thãi, hắn chỉ thực hiện những động tác tối thiểu. Kết quả là, chuyển động của mũi kiếm đã đạt đến mức mà ngay cả Toru cũng phải chật vật mới theo kịp.

「Chết tiệt...!」

Toru, cũng giống như Akari, đang sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉, nhưng vẫn gần như không có chút thời gian thong thả nào.

Nói đúng hơn là, chính vì đang sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 nên cậu mới có thể hóa giải được các đòn tấn công của Alberic. Điều đó có nghĩa là, gã Kị sĩ này ở trạng thái bình thường đã có sức chiến đấu tương đương với một Saboteur sử dụng 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉.

Quả không hổ danh là một dòng dõi võ tướng thuần túy── một huyết mạch của chiến tranh.

Toru cũng đã vài lần cố gắng ép tạo ra sơ hở, nhưng mỗi lần như vậy, Vivi lại tung ra một đòn tấn công nhằm kiềm chế cậu. Những cây kim châm mà cô ta ném ra từ sau lưng Alberic, thỉnh thoảng lộ diện, đã hạn chế chuyển động của Toru.

(Gay go rồi đây...)

Toru cảm thấy sốt ruột.

Đúng là 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 giúp tăng cường cảm giác, sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản xạ của người sử dụng.

Nếu đây là trận chiến một chọi một── tức là đối thủ chỉ là một người với số lượng đòn tấn công có hạn, cậu vẫn có thể ép phá vỡ dòng chảy chuyển động của đối phương. Nhưng khi đối mặt với hai người, cho dù cậu có tăng tốc độ và sức mạnh đơn thuần, chúng vẫn có thể dùng số lượng đòn tấn công từ mọi phía để áp chế cậu.

Nếu cứ như vậy, 〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉 với thời gian sử dụng có hạn lại có thể trở thành gông cùm.

(Phải làm gì đó để phá vỡ thế trận này.)

Có lẽ sự nóng vội đã tạo ra sơ hở.

「──!」

Khoảnh khắc tiếp theo, cú đâm của Alberic được tung ra cùng với một tiếng thét xé gió── đã xuyên qua mạng sườn của Toru.

「Ư...」

Đầu tiên là cú sốc. Ngay sau đó một thoáng, cảm giác nóng rát lan tỏa.

Trúng rồi. Mà còn rất sâu.

「──Hừ.」

Thanh kiếm của Alberic được rút ra nhanh như lúc đâm vào── để ngăn nó bị các cơ bắp giữ lại── một cảm giác ướt át và ẩm ướt cùng với cơn đau bắt đầu lan ra bên sườn của Toru.

「Toru!?」

Toru nghe thấy tiếng Chaika thét lên như sắp khóc.

Nhưng cậu không có thời gian để quay lại và nói với cô rằng 『Mình ổn』.

Cơn đau là một chuyện, nhưng cả Alberic và Vivi đều không hề lộ ra một chút sơ hở nào. Thật không có gì lạ nếu cậu quay đầu lại và bị chém bay đầu ngay tức khắc.

Không...

(Thực sự gay go rồi. Phải làm sao đây...?)

Cơn đau có thể dùng ý chí để phớt lờ, nhưng việc mất máu chắc chắn sẽ làm cơ thể suy kiệt. Cậu có thể dùng cơ bắp để siết chặt vết thương và hạn chế lượng máu chảy ra, nhưng... không thể cầm máu hoàn toàn.

Trong một cuộc chiến mà thực lực ngang ngửa, vết thương này có thể nói là chí mạng.

「Cậu thua rồi. Hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi.」

Có lẽ Alberic cũng đã đi đến cùng một suy nghĩ. Hắn nói bằng một giọng đều đều, không hề có vẻ gì là đắc thắng, chỉ thuần túy là thông báo một sự thật.

(Hay là giả vờ đầu hàng, rồi nhân lúc chúng sơ hở tấn công?)

Cậu chợt nghĩ đến điều đó... nhưng có lẽ là vô ích.

Dù cho Alberic có thể, cậu không nghĩ Vivi sẽ lơ là cảnh giác. Trái lại, cô ta có thể sẽ nói điều gì đó như 『trước hết hãy bẻ gãy hết tay chân rồi nói chuyện sau』. Nếu Toru ở vị trí của cô ta, cậu cũng sẽ đề nghị như vậy.

(Nghĩ đi. Nghĩ đi. Phải có cách nào đó──)

Toru điên cuồng vận dụng trí óc.

Ngay trên đầu cậu lúc ấy──

「──Ơ?」

Một giọng nói lạc lõng đến kinh ngạc, hoàn toàn thiếu đi sự căng thẳng, vang lên.

「Tình hình gì đây?」

「──!?」

Alberic vừa lùi một bước để giữ khoảng cách với Toru, vừa quay đầu lại.

Phía sau họ── trên nóc cỗ xe cơ giới màu trắng to lớn, một bóng người xuất hiện, bóng người mà lúc nãy chắc chắn không có ở đó.

Đó là một cô gái nhỏ nhắn.

Mái tóc vàng và đôi mắt đỏ của cô rất nổi bật. Dù trông có vẻ vẫn còn non nớt, cô không hề có chút sợ sệt nào trước tình hình đằng đằng sát khí này, trái lại, cô còn nhìn xuống đám Toru với vẻ mặt ngơ ngác.

「A... mùi máu?」

Cô gái nhíu mày nói.

「Toru? Hả? Gì vậy? Này Toru. Cậu bị thương à?」

「…………Nhìn là biết rồi còn gì.」

Toru nhăn mặt đáp lại cô gái── Fredrika, người đang tỏ ra hốt hoảng rõ rệt.

Fredrika có vẻ gì đó tức giận, cô đứng thẳng dậy trên nóc xe, chỉ tay vào Toru và hét lên.

「Chơi xấu quá Toru!?」

「…………」

Có lẽ không hiểu ý nghĩa của lời nói và hành động đó── ngay cả Alberic và đồng bọn cũng bất giác dừng tay, nhìn Fredrika với vẻ nghi hoặc. Dù vậy mà họ vẫn không lộ ra chút sơ hở nào, chỉ có thể nói là đáng nể.

「Sao lại lén tôi bị thương thế hả! Cậu là người để tôi giết cơ mà?」

「Ồn ào quá, chơi xấu cái gì hả, đồ mèo hoang này! Cứ biến đi rồi xuất hiện đột ngột!」

Toru hét lên dù cảm thấy hơi choáng váng vì thiếu máu.

Cậu không có nghĩa vụ phải trông cậy vào cô gái này── hay đúng hơn là con Feila này── như một chiến lực, nhưng sự tồn tại của một Dragoon có sức ảnh hưởng quá lớn. Dù cô ta có chọn lập trường nào đi nữa, thì sự hiện diện của cô ta cũng là một yếu tố khó lường và cực kỳ phiền phức.

Không biết cô có tự nhận thức được điều đó hay không──

「Không phải mèo đâu nhé.」

Sau khi cười khúc khích một cách ngây thơ, Fredrika hướng đôi mắt màu huyết của mình về phía Alberic và đồng bọn.

「Này mấy người. Phiền phức quá đấy.」

Giọng điệu của cô vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang phàn nàn một chút với bạn bè hay người quen.

「…………」

Alberic và đồng bọn đồng loạt im lặng.

Có lẽ họ đang cố gắng xác định danh tính của cô gái bỗng dưng từ trên trời rơi xuống này.

「Toru là người để tôi đánh bại. Mấy người chen ngang vào làm chuyện này thì phiền lắm. Hiểu không?」

Dù người chen ngang trong trường hợp này, rõ ràng là Fredrika.

「──Ngươi là ai?」

Alberic nheo mắt hỏi.

「Trông có vẻ quen biết với gã Saboteur này.」

「Ừm.」

Fredrika gật đầu một cái.

Cử chỉ đó trông thật sự thuần khiết và ngây thơ── nếu không biết thân phận thật đáng kinh ngạc của cô, người ta có thể bất giác mỉ cười trước vẻ đáng yêu đó.

「Là người quen đấy. Và Toru là người để tôi đánh bại. Cho nên, mấy người hãy tránh xa ra—」

Fredrika đang trả lời thì── trên vai cô.

「Ơ…………………… Hả?」

Khoảnh khắc tiếp theo, một cây kim mọc ra từ đó.

Đó là một hung khí nhỏ và mảnh, được xử lý mờ để không phản chiếu ánh sáng. Dù sức phá hoại không lớn, nhưng nếu tẩm độc, nó sẽ ngay lập tức mang uy lực chết người. Rõ ràng là vật sở hữu của một sát thủ.

「Không biết ngươi là ai, nhưng ồn ào quá đấy.」

Vivi nhíu mày nói.

「Im lặng mà ngủ đi. Huyệt đạo đó còn hiệu quả hơn cả thuốc ngủ đấy.」

「Ể? Vậy sao?」

Fredrika tròn mắt nói── rồi dễ dàng rút cây kim ra, bẻ gãy nó bằng đầu ngón tay trắng nõn của mình.

「……!?」

Vivi sững sờ.

Fredrika nhìn chằm chằm cây kim bị gãy và Vivi với vẻ thích thú một lúc.

「À, ra thế. Con người thì sẽ ngủ nhỉ.」

Cô vui vẻ gật đầu lia lịa như đã hiểu ra.

「Nhưng vô ích thôi. Vì tôi── không phải con người.」

「Ngươi là...?」

Ngay cả Alberic cũng kinh ngạc đến mức thốt lên một tiếng ngỡ ngàng.

Fredrika mỉm cười với chàng Kị sĩ trẻ tuổi──

「Đây!」

Cô chỉ hô lên một tiếng nhẹ bẫng.

Ngay sau đó... một cơn lốc đột ngột nổi lên trên nóc cỗ xe cơ giới.

「Cái gì!?」

Alberic và đồng bọn vội vàng vào thế thủ.

Đó là một cảnh tượng vô cùng kịch tính.

Không khí gầm rít và cuộn xoáy. Không── có lẽ đó là tiếng thét của bầu không khí đột nhiên bị khoét đi một mảng lớn. Mật độ không khí thay đổi đột ngột, tạo ra những gợn sóng biến dạng như ảo ảnh giữa ban ngày ở khắp nơi. Một lượng lớn đất cát từ mặt đất bị cuốn lên, xoáy thành một vòng rồi hội tụ vào một điểm.

Ánh sáng xanh nhạt lóe lên như tia chớp trong cơn lốc.

Và rồi──

「Đó──」

Ngay cả Nikolai và đồng bọn cũng phải dừng lại và quay đầu nhìn.

Một con Dragoon khổng lồ màu bạc── đang uy nghi ngự trị trên nóc cỗ xe cơ giới.

「Dragoon!?」

「Vô lý── sao lại ở đây!?」

Vivi và Nikolai kinh ngạc thốt lên.

Khi con Dragoon chỉ khẽ cựa mình, cỗ xe cơ giới đang bị nó giẫm lên liền phát ra những tiếng kẽo kẹt như đang rên rỉ. Đó không phải là ảo ảnh hay bất cứ thứ gì tương tự. Một con quái vật thực sự với khối lượng và trọng lượng đang ở đó.

Và rồi──

「Mateus! Zita!」

Phản ứng của Alberic nhanh hơn bất cứ ai.

「Có một con Dragoon trên nóc xe! Hất nó xuống!!」

Đáp lại lời hắn, cỗ xe cơ giới màu trắng giật lùi lại như bị bắn đi── Fredrika, con Dragoon đang đứng trên đó, không hề cố gắng giữ vị trí mà nhẹ nhàng nhảy xuống.

Cơ thể khổng lồ của nó đáp xuống đất gây ra một trận địa chấn.

「Nói chung là,」

Fredrika cử động cái miệng đầy răng nanh dị hình của mình và nói.

Một sinh vật dị hình rõ ràng không phải người lại nói chuyện trôi chảy bằng giọng điệu suồng sã, cảnh tượng này mang một vẻ hài hước đến lạ lùng. Cũng có thể có người sẽ cho rằng nó đáng yêu.

「Toru là kẻ địch mà tôi phải đánh bại. Nếu các người định nẫng tay trên, thì trước hết tôi phải tiêu diệt các người, hiểu không?」

「Lại có một phục binh thế này...」

Alberic quay sang nhìn Toru với vẻ sững sờ.

「Cậu rốt cuộc là...?」

「Không, nói thật thì cũng không phải là phục binh gì ghê gớm đâu.」

Toru vừa ôm sườn vừa nói.

「──Làm sao đây?」

Fredrika hỏi cậu.

Thực tế là, sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện trận chiến.

Hay đúng hơn── làm nó trở nên phức tạp hơn.

Đối với phe Toru, Fredrika là một đối tượng mà họ không thể hoàn toàn tin tưởng để dựa dẫm. Nhưng một Dragoon, một sự tồn tại mang tính huyền thoại, đã xuất hiện và nói những lời lẽ nghiêng về phía họ, đồng thời tỏ thái độ thù địch với phe Alberic. Đương nhiên, phe Alberic phải cảnh giác và buộc phải chỉnh đốn lại đội hình...

「…………Ơ?」

Bất chợt, Fredrika trong hình dạng rồng nghiêng cái đầu dài của mình.

Như thể bị tác động bởi chuyển động đó, có tiếng gì đó như vật cứng đang cọ xát vào nhau, ken két. Âm thanh đó phát ra từ dưới chân bọn Toru, hay đúng hơn là còn sâu hơn nữa.

Nghĩa là──

「Gì vậy?」

「──Gay go rồi!」

Alberic biến sắc và hét lên.

「Tất cả chạy đi! Sập rồi!!」

Vốn dĩ họ đã đứng trên rìa vách đá theo đúng nghĩa đen.

Thêm vào đó là cú đáp đất của con Dragoon khổng lồ── sự biến đổi áp suất không khí do không khí và đất cát bị tiêu thụ trong lúc nó 'biến hình', cùng với việc nền đất trở nên yếu đi.

Điều đó...

「Chaika! Akari!」

Tận dụng lúc phe Alberic đang dao động, Toru đạp đất và chạy về phía Chaika.

Akari, vốn đang ở gần đó, đã chạy đến bên Chaika trước, túm lấy cổ áo cô và tay cầm của chiếc quan tài── ngay khoảnh khắc tiếp theo.

「──!」

Cảm giác mặt đất vững chắc dưới chân họ biến mất.

Một vụ lở đất đột ngột xảy ra, cuốn theo cả Toru, Chaika, Akari, và cả phe Alberic, gầm rú và đổ ào xuống đáy thung lũng trắng xóa sương mù.