RECOLLECTION
Điều đầu tiên tôi cảm thấy là một mùi hương nồng nặc lấp đầy khoang mũi... một mùi sắt thép mạnh mẽ.
Tôi không thấy khó chịu chút nào. Cũng chẳng có cảm xúc gì.
Dường như ở hắn đã thiếu đi những cảm xúc mang tính người.
Kiến thức thì có, nhưng lại không có cảm xúc đi kèm.
Vậy nên...
「…………」
Việc bản thân đang đứng chết lặng... và cả việc xác một người phụ nữ bị rạch bụng nằm lăn lóc dưới chân, hắn cũng không hề cảm thấy dao động hay bất an. Hắn chỉ mất một chút thời gian để hiểu rằng thứ đó là một "xác chết".
Đá. Nước. Cây cối. Gió. Và cả thịt.
Đối với hắn, chúng đều có giá trị tương đương – và thứ dưới chân hắn cũng chỉ là thịt, không mang ý nghĩa gì hơn. Những cái tên đặc biệt như "di thể", "hài cốt", "người chết"... chỉ là những cảm xúc sướt mướt của con người. Thêm những thông tin vô nghĩa chỉ làm rối trí, hoàn toàn không có tính hợp lý nào cả.
Nhưng...
Vậy thì, cái kiểu suy nghĩ tách biệt bản thân khỏi sự tồn tại của con người, cứ như thể mình là một thứ gì đó khác biệt, rốt cuộc là cái gì chứ?
Rốt cuộc mình là ai?
Rốt cuộc mình là cái gì?
Mặc dù vô vàn kiến thức được tích lũy trong não bộ, nhưng ở phần căn bản nhất, nền tảng mà mình dựa vào, lại tồn tại một khoảng trống không thể lấp đầy.
「Tôi là...」
Trước mắt là một không gian hẹp trong một tòa nhà.
Có lẽ đây là một loại nhà kho. Không có cửa sổ, những tia sáng mỏng manh len lỏi qua khe hở trên tường, vẽ nên những vệt trắng trong căn phòng ẩm mốc và không khí ngột ngạt.
Nhưng đó là tất cả những gì có thể thu thập được.
Không có gì ở đây tiết lộ về con người thật của hắn.
Thay vào đó...
「Ngươi là Đế Vương-Emperion」
Từ khi nào mà cậu ta đã ở đó?
Lúc nãy khi đảo mắt nhìn quanh phòng, tôi hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của cậu – nhưng khi nghe thấy giọng nói, quay đầu lại thì cậu bé đã đứng đó một cách bình thản.
Trên sàn nhà dưới chân phủ đầy bụi, nhưng xung quanh cậu bé đang đứng thì lại không có một dấu chân nào. Liệu có phải cậu ta chưa từng đặt chân xuống sàn, hay vừa mới xuất hiện ở đây, hoặc thậm chí chỉ là một ảo ảnh vô hình? Hắn không thể phân biệt được –
「Đế... Vương-perion...?」
Từ này không có trong vốn kiến thức của hắn.
Nhưng không hiểu sao, âm thanh đó lại rất quen thuộc với tai hắn.
Như thể nhìn thấu tâm can hắn, cậu bé gật đầu và nói tiếp.
「Kẻ thống trị một nửa thế giới này」
「Một nửa...?」
Chế ngự. Thống trị.
Nếu xét theo ý nghĩa của những từ này – thì vốn dĩ không có lý do gì để chia ra "một nửa". Nếu muốn cai trị thì phải nắm quyền kiểm soát mọi thứ. Nếu không, tùy thuộc vào hành động của nửa còn lại, có thể gây ra những ảnh hưởng không lường trước được cho nửa đang bị kiểm soát. Như vậy thì việc kiểm soát còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng...
「Đúng vậy. Một nửa」
Cậu bé gật đầu.
「Không được phép chi phối mọi thứ. Ngay cả khi ngươi có sức mạnh đó – thì đó cũng không phải là điều nên làm」
「…………」
Hắn cau mày.
Không hiểu gì cả.
Nhưng...
「Thống trị một nửa thế giới. Đó là lý do tồn tại của ngươi」
Cậu bé khẳng định như vậy.
Như thể đó là một chân lý hiển nhiên, một lời nói không hề lay chuyển – hắn gật đầu.
Không hề có bất mãn. Hắn không có những cảm xúc mang tính người đó.
Nếu được bảo làm như vậy mà không có gì bất tiện, thì cứ làm thôi.
Và...
「…………」
Khi hắn nhận ra thì bóng dáng cậu bé đã biến mất.
Nhưng "con đường" đã được chỉ ra. Không cần phải do dự.
Thống trị một nửa thế giới. Chỉ cần tích lũy những hành động cần thiết cho mục tiêu đó. Cho dù đó là một mục tiêu xa vời đến đâu, hắn cũng không hề sợ hãi. Hắn cũng không có những cảm xúc đó.
Cho nên...
「──Một nửa thế giới」
Chỉ hiểu ý nghĩa theo đúng nghĩa đen của từ ngữ – không hề quan tâm đến những toan tính của ai đó đằng sau những lời nói đó, hắn lặp lại như vậy.
Trước hết phải ra khỏi đây, phải hiểu biết về thế giới.
Hắn bước qua xác người phụ nữ dưới chân và đi ra khỏi túp lều.
Mãi đến vài năm sau, hắn mới hiểu rằng thứ mà mình đã dẫm lên mà không chút do dự, giống như đất và đá, là cái mà người đời gọi là "mẹ".
…………
──Ký ức luôn tươi mới.
Cho dù là mười năm trước, một trăm năm trước, hay lâu hơn nữa. Hắn ghi nhớ tất cả những trải nghiệm của mình một cách chi tiết. Bởi vì hắn được tạo ra để có thể làm như vậy.
Vì vậy, hắn có thể nhớ lại mọi thứ.
Cả khoảnh khắc "bắt đầu" của mình – ấy.
「──Hmm」
Ngồi xuống chiếc ngai vàng còn sót lại một cách kỳ diệu – vốn là của Công tước Hartgen – Arthur Gaz kiểm tra lại bản thân đã được phục hồi.
Cụ thể là suy nghĩ miên man, xác nhận xem ký ức của mình có được duy trì ở mức tối thiểu hay không, có giữ được tính đồng nhất hay không, có sự gián đoạn nào trong mạng lưới tư duy hay không. Đã từng từ bỏ thân xác và lọc bỏ những phần thừa thãi – bài tiết, "chuyển sinh" thành hình dạng mong muốn... Vì đây là một phương pháp có phần cưỡng ép nên có khả năng xảy ra những vấn đề ngoài dự kiến.
Về phần thể xác, đã được xác nhận sơ bộ trong trận chiến với 〈Sứ Giả-Apostolos〉, hơn nữa, chỉ cần nó tồn tại cho đến giai đoạn tiếp theo là đủ, không cần phải giữ nó tồn tại hàng trăm năm.
Có vẻ như không có ký ức nào bị mất đi một cách nghiêm trọng.
Hắn ghi nhớ tỉ mỉ nửa đời mình. Tất nhiên, có lẽ cũng có những kẻ sử dụng di thể làm phí niệm ma thuật nên không thể giống hệt như trước khi "chuyển sinh" – nhưng những điểm chính yếu để duy trì tính đồng nhất của Arthur Gaz, về cơ bản, dường như không bị tổn hại.
「…………」
Khóe miệng Arthur nhếch lên một cách cay đắng.
Xung quanh hắn, những ảo ảnh hư ảo do huyễn cơ chiếu ra – những ảo ảnh mơ hồ về chi tiết – đang nhảy múa.
Khi tạo ra "bức tường" bán vật chất, một kết giới được triển khai để ngăn chặn tà ác xâm nhập, vật chất còn sót lại trôi nổi xung quanh, phản ánh những ký ức rơi rớt ra từ rìa tư duy của Arthur.
Tất nhiên đây không phải là điều Arthur mong muốn.
Hắn không hề say sưa đến mức phải phô bày ký ức của mình một cách hữu hình.
Nhưng...
「Đây là...」
Shin, người đang đứng chết lặng bên tường và nhìn chằm chằm vào ảo ảnh, khẽ rên rỉ.
「〈Cấm Đoán Hoàng-Kou〉sống ba trăm──không, năm trăm năm là...」
Dù không biết chi tiết, nhưng anh ta dường như đã nhận ra rằng những gì đang được chiếu không phải là hiện đại... ít nhất là khung cảnh từ hơn một trăm năm trước. Trong số những ảo ảnh liên tục xuất hiện rồi biến mất, có lẽ cũng có một vài sự kiện mà ai cũng biết trong lịch sử.
「Chính xác là sáu trăm lẻ tám năm. Thân thể này là」
Arthur đặt tay lên ngực và nói như vậy.
「Những thân thể trước đó quả thực đã xuống cấp nghiêm trọng nên ta đã tái tạo lại một lần」
Giống như khi được sinh ra.
Hoặc giống như lần này – khi chuyển sinh.
「Xét về ý nghĩa sự tồn tại của cái tôi kế thừa, tuổi của ta là một nghìn bảy trăm tám mươi tám」
Arthur bình thản tuyên bố như vậy với Saboteur đang ngơ ngác.
Đã xế chiều.
Ở khắp các ngóc ngách của ngôi làng, người ta có thể thấy bóng dáng những người đã kết thúc một ngày làm việc và vội vã trở về nhà.
Hôm nay giống như hôm qua. Ngày mai giống như hôm nay.
Trong năm năm sau chiến tranh, mọi người đã thích nghi với những ngày tháng bình lặng này. Họ tin rằng đêm nay cũng sẽ đến giống như ngày hôm qua, và thế giới không hề bất biến, nhưng dù vậy, những quy tắc thống trị nó sẽ không thay đổi đột ngột──ngày mọc rồi đêm xuống, thời gian trôi qua một cách lặng lẽ trong sự lặp đi lặp lại như sóng vỗ. Chỉ có bề mặt là thay đổi... Một nhận thức chung gần giống như giác ngộ như vậy đã hình thành giữa mọi người.
Nhưng...
「Bố ơi──」
Đứa trẻ đang giúp việc đồng áng chợt dừng bước.
Người cha muốn nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi, tiến thêm vài bước rồi dừng lại vì sự nóng nảy của đứa trẻ──cau mày nhìn lại đứa trẻ.
「Con làm gì vậy? Nhanh lên──」
「Kia là cái gì vậy ạ?」
「Cái gì chứ──」
Ánh mắt người cha hướng theo ngón tay của đứa trẻ──và rồi anh ta chớp mắt liên tục.
Anh ta nghĩ rằng mình đang nhìn nhầm thứ gì đó, nhưng dù chớp mắt vài lần, dụi mắt, nó vẫn ở đó. Trên bầu trời hoàng hôn nhuộm màu cam quen thuộc, nó như một "vết nứt" nào đó được khắc sâu vào.
Cây cối? Hay là một tòa tháp?
Nó sừng sững ngạo nghễ phía sau những đường nét của ngọn núi, như một phần của phong cảnh.
Về phương hướng, có lẽ là khu vực có thủ đô Gelansson. Nếu nhìn thấy nó phía sau những ngọn núi, có thể thấy rằng nó nằm ở đằng xa, cách xa đến mức phải mất cả một ngày đường đi ngựa.
Nhưng nó──hiện rõ ở đó.
Nó ở đó, thể hiện chiều cao đến mức chia cắt phong cảnh theo chiều dọc.
Không phải cây cối. Huống chi là một tòa tháp.
Không có chuyện một thứ như vậy có thể mọc lên hoặc được xây dựng trong một sớm một chiều. Hơn nữa, chưa từng nghe nói đến một loài thực vật hoặc kiến trúc khổng lồ như vậy. Bởi vì phần trên của nó đã xuyên thủng những đám mây nhuộm màu đỏ thẫm và vươn đến tận bầu trời xa xăm.
Rốt cuộc đó là cái gì?
Tất nhiên, một người nông dân bình thường như người cha không thể biết được.
Chỉ là──
「Không biết」
Người cha lẩm bẩm như rên rỉ.
Một thứ gì đó không rõ đang hiện ra trên bầu trời xa xăm.
Chỉ có vậy thôi. Chỉ có vậy thôi nhưng──
「Nhanh chóng về nhà thôi」
「……Vâng」
Có lẽ sự căng thẳng của người cha đã lan sang đứa trẻ. Đứa trẻ, vốn thường lặp đi lặp lại câu hỏi "Kia là cái gì vậy?" cho đến khi thỏa mãn, ngoan ngoãn gật đầu và bắt đầu bước nhanh.
Những người lớn tuổi trong làng thường nói.
Những điều chưa từng thấy, như cầu vồng hướng thẳng lên trời hay mây có hình người, sẽ xuất hiện trên bầu trời trước khi có thiên tai.
「……」
Người cha lẩm bẩm ngắn gọn khi dắt tay đứa trẻ vội vã về nhà.
Không phải lúc nào ngày mai cũng giống như ngày hôm nay. Những ngày tháng lặp đi lặp lại chỉ là một quy tắc kinh nghiệm rằng nó đã được lặp lại cho đến nay.
Ai nói rằng thế giới là vĩnh cửu bất biến?
Một nỗi bất an không tên đè nặng lên đầu người cha.
Và rồi──
「……Ư……?」
Hoàn toàn đột ngột──không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, nó đã xảy ra trên cơ thể người cha.
Tầm nhìn nhanh chóng bị thu hẹp.
Cảm giác như bị thiếu máu──các giác quan lần lượt bị đóng lại, và ngay cả vòng ý thức cũng bắt đầu tan chảy một cách mơ hồ. Cảm giác bàn tay đang nắm tay con mình cũng biến mất sau lớp sương mù.
「……ッ」
Cố gắng gọi tên con mình──nhưng không thể phát ra tiếng.
Không, hơn thế nữa, anh ta không thể nhớ ra tên của con mình. Anh ta thậm chí còn không thể nhớ ra tên của mình.
Ý thức đang cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng, nhưng ngay cả điều đó cũng từ từ tan vào bóng tối hư vô──trong khoảnh khắc tiếp theo, cả hai cha con đều ngã gục xuống giữa đường làng.
Việc lọt vào mắt xanh của những người có quyền lực không khó.
Những cuộc xung đột nhỏ nhặt, từ những cuộc xung đột giữa các quốc gia, đến những cuộc xung đột của giới quý tộc, những người giàu có và những thương gia giàu có ở các vùng quê, vẫn tiếp diễn ở khắp mọi nơi, và nếu thể hiện được bản thân ở những nơi đó, thì lời đồn đại sẽ tự lan truyền. Không chỉ đơn thuần là mạnh mẽ, mà còn có cả trí tuệ, người ta còn đồn thổi về anh ta ở khắp mọi nơi.
Một ngày nọ──anh được một trong những người có quyền lực triệu tập.
Địa điểm là một tòa nhà sạch sẽ với màu trắng lóa mắt.
Hoàn toàn khác với pháo đài trên chiến trường──sàn nhà được trải đầy những tấm thảm dài như thể chân sẽ chìm xuống khi bước lên, và trên tường treo nhiều tác phẩm nghệ thuật như tranh vẽ và điêu khắc, tạo ra một bầu không khí độc đáo. Tất cả đều khác biệt hoàn toàn với cuộc sống của thường dân, mỗi thứ có lẽ có giá trị đến mức có thể mua lại cả cuộc đời của ai đó mà vẫn còn dư tiền trả lại.
Những người lấy nơi đó làm nơi sinh sống cũng là một loại người chưa từng thấy trên chiến trường. Họ mặc những bộ quần áo lộng lẫy được may bằng vải mềm mại, dệt may tỉ mỉ và đeo những món trang sức bằng vàng bạc đá quý để cố tình làm nổi bật bản thân.
「…………」
Nhưng anh ta dường như không quan tâm đến những thứ đó.
Áo giáp đã được cởi bỏ, và dù đã rửa sạch máu me──trang phục của anh ta vẫn là trang phục trên chiến trường. Các mép quần áo bị sờn và vết bẩn bùn đất vẫn còn vương vãi khắp nơi. Rõ ràng anh ta là một vật thể lạ ở đó, và những người ăn mặc bảnh bao đang nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Có lẽ mục đích anh ta được gọi đến nơi này cũng là vì điều đó. Để xem một con vật hoang dã sống ở "chiến trường" mà họ không quen thuộc.
Nhưng anh ta cũng không có cảm xúc gì về điều đó.
Trong vài chục năm nữa, tất cả bọn họ sẽ không còn ai.
Anh ta đã hiểu rằng con người──người bình thường có tuổi thọ khác với anh. Sống lâu lắm cũng chỉ được một trăm năm. Đôi khi anh ta nghe nói về những người sống đến hai, ba trăm tuổi, nhưng phần lớn chỉ là những tin đồn thổi phồng hoặc chỉ đơn giản là nhầm lẫn một chức vụ được truyền lại từ đời này sang đời khác với một cá nhân.
Mọi người chỉ lướt qua trước mắt anh.
Vì vậy, anh ta không còn hứng thú với từng cá nhân. Anh ta đã không thể có được.
Chỉ là──
「…………」
Có lẽ đó là phòng yết kiến.
Khi anh ta được dẫn đến và quỳ gối trên tấm thảm, cúi mặt xuống chờ đợi──cuối cùng cánh cửa ở phía sau mở ra và một ai đó xuất hiện.
Tất nhiên, anh vẫn chưa được phép ngẩng mặt lên. Nhưng chỉ cần nhìn vào một vài đôi chân mà anh có thể thấy từ tầm nhìn cúi xuống, anh cũng đã hiểu được phần lớn. Hai người vừa bước vào căn phòng này, một nam và một nữ, có thể nhận biết được điều đó từ kích thước bàn chân, cách đi và cách may giày.
「Ngẩng mặt lên đi」
Được cho phép, anh ngẩng mặt lên.
Tại nơi tràn ngập sự phù phiếm và không có tính thực tế này──người đàn ông đó, một người, được trang trí một cách lộng lẫy.
Mặc một chiếc áo choàng làm từ nhung thật, cầm một cây trượng làm từ vàng nguyên chất và đội một chiếc vương miện được trang trí bằng đá quý. Dù chỉ là một tiểu quốc, nhưng đó là phong thái của một "vị vua". Ít nhất thì, những người được gọi là "vua" mà anh ta biết đều có xu hướng ăn mặc như thế này──đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người gần như vậy.
『Thống trị một nửa thế giới. Đó là lý do tồn tại của ngươi』
Trước đây anh đã được một cậu bé không rõ danh tính nói như vậy.
Điều đó có nghĩa là anh ta phải trở thành "vua". Để làm được điều đó, anh ta đã tích lũy những điều cần thiết. Hầu hết các "vị vua" đều có nguồn gốc từ những kẻ du côn. Vì vậy, trước hết anh ta phải có được sức mạnh. Để làm được điều đó, anh ta đã đi khắp các chiến trường để tích lũy kinh nghiệm.
Anh ta đã sớm nhận ra rằng cơ thể mình ưu việt hơn những người khác.
Vì vậy, anh ta nghĩ đến việc luyện tập các kỹ thuật để xử lý nó một cách hiệu quả trong quá trình lặp đi lặp lại các trận chiến thực tế. Kiến thức mà không gắn liền với thực chiến thì vô dụng.
Trong mọi trường hợp...
「Trận chiến này, thật chính nghĩa」
Vua hài lòng.
Nhờ có sự đóng góp của anh mà lần này đã thắng trận──và có thể mở rộng lãnh thổ. Việc đảm bảo nhiều đất đai và nhiều thần dân hơn hứa hẹn sự ổn định và những xa hoa hơn nữa. Ít nhất các vị vua tin là như vậy.
Thế giới là một vùng đất vô biên, và sự giàu có có thể được tích lũy vô hạn.
Họ có vẻ nghĩ như vậy.
Anh ta, người đầu tiên được đưa ra mục tiêu "một nửa thế giới", khác biệt rất lớn với họ ở điểm đó. Đối với anh, thế giới là một sự tồn tại hữu hạn với đường nét rõ ràng. Đó là lý do tại sao định nghĩa "một nửa" lại có ý nghĩa.
「Tên là gì?」
Có lẽ việc lên tiếng với một lính đánh thuê là một điều bất thường.
Giọng nói của nhà vua tràn đầy sự mong đợi. Ông ta có lẽ đang mong đợi một phản ứng mà anh ta sẽ khóc nức nở trong niềm vui khôn xiết. Anh ta cho rằng nhà vua đang say sưa với sự vĩ đại của mình.
「Arthur Gaz」
Anh ta chỉ đơn giản trả lời như vậy.
Chỉ cần thái độ của đối phương không làm hỏng bầu không khí một cách nghiêm trọng là được. Đúng hơn, nếu cứ lặp đi lặp lại những phản ứng theo đúng mong đợi của đối phương thì sẽ bị coi thường. Nếu bị coi thường thì tất nhiên cách đối xử sẽ trở nên tồi tệ hơn. Làm như vậy chỉ là bị lợi dụng và vứt bỏ.
Làm như vậy thì không thể trở thành "vua".
Kẻ vứt bỏ phải là "vua"──phải là phía anh ta.
「…………Hmm?」
Vua cau mày có vẻ hơi chán nản, nhưng có lẽ ông ta nghĩ rằng làm gián đoạn lễ kỷ niệm là vô nghĩa... hoặc có lẽ ông ta đã từ bỏ, cho rằng lính đánh thuê chỉ là những sinh vật hèn hạ không biết lễ nghĩa, ông ta đã không trách mắng anh ta một cách đặc biệt.
「Arthur Gaz à. Ta sẽ nhớ」
Thay vào đó, ông ta nói như vậy.
Tên của anh ta không có ý nghĩa gì đặc biệt. Trong gần hai trăm năm qua, anh ta đã sử dụng và thay đổi một vài cái tên. Arthur chỉ là một cái tên anh ta nghĩ ra gần đây và sử dụng thường xuyên hơn.
「Tối nay là lễ khải hoàn──đại sảnh đã được chuẩn bị cho yến tiệc. Ngươi hãy thoải mái tận hưởng」
「…………Vâng」
Trước mắt cứ trả lời như vậy.
Và──
「…………」
Chợt──anh nhận ra.
Một cô gái đang đứng cạnh ngai vàng, cách đó khoảng hai bước.
Cô gái đó đã vào phòng này cùng với nhà vua.
Tuổi của cô ấy có lẽ ở độ tuổi thiếu niên. Bộ trang phục dài màu trắng──nhưng khác với nhà vua, bộ trang phục không có nhiều màu sắc của cô ấy rất hợp với bầu không khí thanh tao của cô ấy.
Anh nhanh chóng hiểu rằng cô gái đó là công chúa.
Công chúa mang một bầu không khí có phần khiêm tốn──khi ánh mắt cô chạm vào anh, cô rụt cổ lại và trốn sau lưng nhà vua. Có lẽ cô tò mò nhưng lại sợ hãi... Có lẽ cô đã được nuôi dưỡng cẩn thận và không quen với thế giới bên ngoài, hoặc đơn giản là không biết gì về sự khác biệt về địa vị──khác với những người khác, ánh mắt của công chúa không hề có sự khinh miệt đối với anh.
「…………」
…………
Sau đó──Arthur đã ba lần lập công và khải hoàn trở về, được mời tham dự cùng một số lượng yến tiệc ăn mừng chiến thắng, và đến lần thứ tư, anh chính thức được nhà vua triệu hồi làm người thân cận.
Tức là anh đã nhận được tước vị và có được địa vị hiệp sĩ.
Đối với anh, người ngay từ đầu đã nhắm đến việc trở thành "vua", thì đây không phải là điều đáng ngạc nhiên. Nhưng mọi người xung quanh ghen tị và ganh ghét anh, người đã trỗi dậy với tốc độ nhanh chóng bất thường.
Cũng có không ít người âm mưu giết anh.
Nhưng──tất cả đều thất bại.
Anh không hề lơ là.
Ngay từ đầu anh đã không tin ai cả, nên không thể lơ là được. Nhiều người sẽ sớm kiệt sức nếu sống với suy nghĩ đó, nhưng anh không thấy bất kỳ điều gì khác biệt khi sống mà không tin ai cả.
Và──
…………
Lễ kết hôn đã kết thúc suôn sẻ.
Sau một loạt các nghi lễ phù phiếm được lặp đi lặp lại một cách vội vã, anh và người con gái vừa trở thành vợ, cùng nhau đứng trên sân thượng của lâu đài. Cả hai đều mặc trang phục nghi lễ hoàn toàn mới, nhưng sau nhiều nghi thức trang trọng và tham gia vào các bữa tiệc ăn mừng, cả hai đều trông có vẻ hơi mệt mỏi.
「Thiếp hơi mệt」
Vợ anh──công chúa nói như vậy và mỉm cười một cách ngại ngùng.
Cô là người đã nhìn Arthur trong phòng yết kiến. Arthur cũng nhớ cô. Anh chỉ đơn giản nhớ cô như nhớ những người khác, và không đặc biệt nghĩ gì về cô.
Arthur giờ đây là một nhân vật có thực tích tốt nhất ở đất nước này.
Sự dũng cảm khi đứng ở tiền tuyến và mưu trí cho phép anh giành chiến thắng liên tiếp đã tạo ra một lượng lớn người tin tưởng. Đương nhiên──nhiều quốc gia muốn đề nghị những điều kiện tốt hơn để lôi kéo anh, một người có năng lực như Arthur. Để giữ anh ở lại, nhà vua đã sử dụng phương pháp kết hôn.
Tức là gả con gái cho Arthur──và trao cho anh địa vị hoàng tộc.
Đây hoàn toàn là một cuộc hôn nhân chính trị.
Tất nhiên……Không có quá một trong mười cuộc hôn nhân hoàng tộc được thực hiện sau những mối tình tự do. Do địa vị của họ, chính trị luôn đi kèm với việc lựa chọn bạn đời của họ.
Nhưng thật bất ngờ, công chúa có vẻ rất vui khi kết hôn với Arthur.
Cô ấy đã nói rằng 『Thiếp đã để ý đến ngài từ lần đầu tiên gặp mặt』.
Cô ấy nghĩ rằng anh khác với những người mà cô ấy đã gặp cho đến nay──.
Hoặc có lẽ cô ấy là một người có giác quan rất nhạy bén. Chỉ đơn giản là một cô con gái nuôi trong lồng kính chỉ biết đến xã hội quý tộc đã nhìn thấy một người đàn ông chưa từng là quý tộc hay hoàng tộc, mà là một lính đánh thuê đã chạy trốn khỏi chiến trường, và cô ấy cảm thấy tò mò về anh ta.
「Arthur?」
Công chúa nghiêng đầu và gọi tên anh một cách nghi ngờ.
「……Có chuyện gì vậy?」
「Không……chỉ là……」
Với vẻ mặt lo lắng, công chúa nói.
「Ngài……không vui sao?」
「…………」
Anh nhìn lại công chúa──người con gái vừa trở thành vợ anh tối nay.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô. Có lẽ vì Arthur không tỏ vẻ vui mừng cho lắm. Có vẻ như cô đã bắt đầu lo lắng rằng cuộc hôn nhân của cô với anh là điều anh không mong muốn.
Theo cảm nhận thông thường, thái độ của cô gái này sẽ được đánh giá là "ngoan ngoãn".
Tất nhiên, Arthur sẽ không thay đổi đánh giá về cô gái vì điều đó. Anh kết hôn vì có lợi, vì cần thiết, vì tiện lợi. Không hơn không kém.
Chỉ là──
「Ta sinh ra để trở thành vua」
Không trả lời câu hỏi của công chúa──thay vào đó, anh nói như vậy.
Anh chưa từng kể với ai về "sự khởi đầu" của mình. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại cố gắng kể cho công chúa nghe. Không làm những việc không cần thiết. Đó đáng lẽ là chính sách cơ bản trong hành động của anh.
「Ta đã được bảo như vậy khi sinh ra trên thế giới này」
「Trở thành vua……?」
Vẻ mặt công chúa dao động vì ngạc nhiên.
「Điều đó……」
Dù chỉ là một tiểu quốc, nhưng vua vẫn là vua──cô là con gái cả, nhưng nhà vua của đất nước này vẫn có vài người con khác. Và một nửa trong số đó là con trai. Theo lẽ thường, một trong số họ sẽ lên ngôi và trở thành vua của đất nước này. Về mặt đó, phát ngôn của Arthur có thể được coi là một âm mưu phản quốc.
Nhưng……
「Để loại bỏ các em trai──?」
「Ta không có ý đó」
「…………」
Trước lời phủ nhận thẳng thừng──công chúa thả lỏng biểu cảm một cách nhẹ nhõm.
Cô dường như đã hiểu sai ý của Arthur về "trở thành vua" là "gia nhập gia đình hoàng tộc". Với một nụ cười trên môi, cô nép vào bên cạnh anh và nhẹ nhàng quàng tay lên tay anh.
「Vậy thì tối nay cũng là ngày mà mong ước lớn lao của ngài trở thành hiện thực」
「…………」
Arthur im lặng.
Tất nhiên──công chúa đã hiểu lầm rất lớn.
Nếu sinh ra để trở thành vua, thì điều nên vui mừng là khi anh thực sự trở thành vua. Việc gia nhập hàng ngũ cuối cùng của hoàng tộc có gì đáng vui mừng chứ? Huống chi những gì anh ta tìm kiếm là trở thành "vị vua thống trị một nửa thế giới". Chỉ với một tiểu quốc phía bắc này thì còn lâu mới đạt được một nửa.
Nhưng không cần thiết phải giải thích sự hiểu lầm của công chúa.
Để trở thành kẻ thống trị một nửa thế giới, có lẽ anh vẫn phải thực hiện nhiều──thậm chí là những thủ tục đến chóng mặt. Một trong số đó là cuộc hôn nhân này. Không có lợi ích gì đặc biệt khi cố tình phá hỏng tâm trạng của "vợ" anh.
「Gió trở lạnh rồi. Vào trong thôi」
「Vâng」
Trước lời đề nghị của Arthur──nàng công chúa vô danh, má ửng hồng, khẽ gật đầu.
…………
Lễ tang được cử hành một cách trang nghiêm.
Dưới bầu trời trong xanh đến vô nghĩa──đoàn người đưa tang lặng lẽ tiến bước.
「…………」
Chàng đứng trên cửa sổ tòa thành nhìn xuống cảnh tượng ấy.
Vốn dĩ, với tư cách là người chịu tang──là chồng của người đã khuất, chàng cũng nên có mặt trong tang lễ. Nhưng chàng chỉ nán lại đây, tiễn biệt lễ tang của vợ mình từ xa. Bởi chàng biết rõ, nếu mình sơ suất xuất hiện, buổi lễ sẽ trở nên hỗn loạn.
Chàng──trong hơn hai mươi năm qua, gần như không hề xuất hiện trước mặt mọi người.
Vẻ ngoài trẻ trung mãi không già, không, phải nói là vĩnh viễn không thể già đi của chàng… ban đầu là đối tượng để người người ngưỡng mộ và kính sợ, nhưng sự bất lão quá mức của chàng dần dần lại trở thành đối tượng của nỗi kinh hoàng. Hơn bốn mươi năm mà dung mạo gần như không đổi, đó đã là chuyện kỳ quái rồi.
『Ngài, ngài… là một con quái vật………!』
Vừa nhìn xuống đoàn tang lễ──Arthur vừa nhớ lại những giây phút cuối cùng của vợ mình.
Bà khi ấy đã khó có thể nói chuyện một cách bình thường, vậy mà những lời trăng trối cuối cùng mà bà dành cho người chồng đã chung sống bấy lâu… lại khắc sâu vào tâm trí Arthur một cách rõ nét đến không ngờ.
Da dẻ sạm đi như đất, môi nứt nẻ, đôi mắt vẩn đục, và làn da nhăn nheo──sự già nua. Kể cả khi không tính đến bệnh tật, dáng vẻ của bà khi mới kết hôn đã chẳng còn lại chút nào.
Nhưng đó mới là bình thường.
Người bất thường chính là chàng──đúng như lời vợ chàng đã nói.
「Đúng vậy.」
Quay lưng lại với cửa sổ──với đoàn tang lễ và cất bước, Arthur lẩm bẩm.
「Ta là Vua. Không phải con người.」
「Chính xác.」
Một giọng nói đồng tình vang lên từ phía sau.
Dừng bước──chàng quay lại nhìn về phía cửa sổ, một thiếu niên tóc vàng đang đứng ở đó.
Một tồn tại tự xưng là Guy.
Có lẽ đây cũng không phải là con người. Vẻ ngoài của nó còn bất biến hơn cả chàng. Dù trải qua hàng trăm năm vẫn không đổi──một thiếu niên vĩnh cửu.
「Hai mươi năm rồi nhỉ.」
Arthur hỏi, không chút ngạc nhiên.
Cậu thiếu niên này cứ đến một thời điểm quan trọng nào đó là lại xuất hiện, trao đổi vài câu chuyện chẳng rõ có ý nghĩa gì hay không rồi biến mất. Arthur cũng mường tượng ra được──có lẽ nó là một người giám sát, nhưng ngoài ra thì không biết gì hơn.
「Tôi có nên nói lời chia buồn không nhỉ.」
「Đừng nói những lời không thật lòng.」
Arthur nhếch mép cười đầy mỉa mai.
Nói là không thật lòng──nhưng cũng không chắc tồn tại mang tên Guy này có thứ gọi là『trái tim』như người bình thường hay không. Hắn mang lại cảm giác gì đó khác xa với niềm vui hay nỗi buồn──giống như đang đối diện với một hiện tượng mang hình dáng con người hơn là một con người.
「……Ta có một điều muốn hỏi.」
Arthur nheo mắt nói.
Ban đầu, chàng chẳng có chút nghi ngờ nào. Chàng chỉ đơn thuần thực hiện những công việc cần thiết để hướng tới mục tiêu đã được chỉ định──chàng hiểu mình là một tồn tại như vậy, và cũng chẳng mấy hứng thú với suy nghĩ của kẻ đã ra lệnh cho mình, kẻ đứng sau Guy.
Tại sao đến bây giờ lại muốn hỏi?
Thực ra, chính Arthur cũng không rõ.
Hoặc có lẽ──vào thời điểm này, không, phải nói là đến tận lúc này, một thứ cảm tính tương tự như của người bình thường mới bắt đầu nảy mầm bên trong Arthur.
「Chuyện gì vậy?」
「Lần đầu gặp ngươi, ta đã nói rằng ta sẽ trở thành vị vua thống trị một nửa thế giới.」
「Ngài đã nói. Chắc chắn là vậy.」
「Tại sao──lại là một nửa?」
「…………」
Đôi mắt Guy nhìn Arthur chớp hai, ba lần.
Trông nó có vẻ ngạc nhiên vì bị hỏi một câu bất ngờ──
「Vua là kẻ đứng trên đỉnh cao. Vậy chẳng phải nên nắm giữ tất cả trong tay sao?」
Arthur Gaz không già đi.
Hơn nữa, chàng còn sở hữu một cơ thể cường tráng hơn người thường và một bộ não minh mẫn.
Vậy thì dù có thể tốn thời gian──nhưng nếu chàng muốn, việc thống trị toàn bộ thế giới cũng là điều có thể. Chàng không bị giới hạn bởi tuổi thọ. Dù có thất bại, chàng vẫn có thể làm lại vô số lần.
Việc chinh phục thế giới hoàn toàn khả thi.
Vậy mà──tại sao lại không mong muốn điều đó?
Tại sao lại cố tình giới hạn ở『một nửa』?
「Thống trị tất cả thì không được sao?」
「Không được. Một nửa là lý tưởng nhất.」
Guy trả lời ngay lập tức.
「Tại sao?」
「Để duy trì hiện tượng gọi là chiến tranh, cần có tối thiểu hai thế lực đối đầu nhau.」
Vẫn bằng cái giọng điệu bình thản không chút cảm xúc──như thể đang chỉ dạy một mẹo vặt nào đó, Guy nói.
Cứ như thể đang xem một cuốn truyện tranh vậy.
「……Rốt cuộc đây là cái quái gì thế này.」
Vừa cùng nhóm Chaika tiến vào trong thành, Toru vừa cau mày lẩm bẩm.
Bên trong tòa thành ngập tràn những ảo ảnh.
Những bóng người mờ ảo như những cái bóng hiện lên rồi lại biến mất. Đôi khi, cả một khung cảnh cũng được tái hiện.
Phần lớn chúng đều có đường nét hơi nhòe hoặc trong suốt, nên không thể nhầm lẫn với thực tại──nhưng chúng thường xuyên xuất hiện bất thình lình, cản trở tầm nhìn, khiến bước chân của nhóm Toru chậm lại. Họ không thể bất cẩn chạy hay lên xuống cầu thang được.
「Vật chất phép thuật… phản ứng…」
Chaika lẩm bẩm.
「Cái này cũng──giống như ở『Thung lũng Không lối về』hả?」
「Phải. Chắc vậy.」
Chaika gật đầu.
Phép thuật tiêu thụ ký ức của sinh vật làm nhiên liệu.
Nhưng không phải tất cả đều biến mất một cách đồng đều. Đôi khi, những mảnh ký ức đó lại rơi ra khỏi mạch thuật thức và hiện hữu dưới hình dạng mà người khác có thể nhìn thấy. Hoặc đôi khi, ý thức của Pháp sư kết nối trực tiếp với thuật thức ma pháp cũng được phản chiếu ra ngoài.
Đặc biệt──trong một『vùng』phép thuật được triển khai trên quy mô lớn bằng vật chất vốn dĩ có tính chất dễ phản ứng với ma pháp, dường như có những thứ mà cá nhân Pháp sư không thể kiểm soát hết và bị rò rỉ ra ngoài.
「Liệu có bị hút vào rồi bị khống chế không?」
Toru vừa đưa tay che miệng vừa hỏi.
Tất nhiên──nếu là loại ảo ảnh được tạo ra như một『cái bẫy』giống như Simon Scania đã giăng ra ở『Thung lũng Không lối về』, thì việc che miệng mũi chẳng có tác dụng gì. Chỉ có cách nín thở như lặn xuống nước, hoặc──dùng phép thuật của Chaika để ngăn chặn hoàn toàn vật chất phép thuật cùng với không khí xung quanh.
「Chắc là──không sao đâu.」
Chaika vừa đảo mắt nhìn quanh vừa nói.
「Có lẽ… của phụ hoàng…」
Chaika ngập ngừng.
Nhưng cô như thể đang nén chịu điều gì đó, cắn môi rồi nói tiếp.
「Ký ức… của… Arthur Gaz…」
「Của〈Cấm Đoạn Hoàng Đế〉á?」
「Phải. Chắc là──Arthur Gaz, đang sử dụng phép thuật.」
Chaika dùng một tay gạt đi ảo ảnh vừa lướt qua trước mặt.
Nó lại gợn sóng như hình ảnh phản chiếu trên mặt nước──rồi tan biến. Có lẽ không phải vì Chaika đưa tay ra, mà vốn dĩ nó là sự phản chiếu của những ký ức rời rạc và không ổn định. Các ảo ảnh khác cũng vậy, cứ hiện lên rồi biến mất, lặp đi lặp lại.
「Chắc là… đang kiểm tra…」
Chaika vòng tay ôm lấy cơ thể mình, hai tay nắm chặt lại và nói.
「…Cơ thể sau khi tái sinh…」
「Đủ rồi. Xin lỗi nhé.」
Toru nói rồi đặt tay lên vai Chaika.
Việc hỏi Chaika về Hoàng đế Gaz lúc này──cũng đồng nghĩa với việc gợi lại cho cô nhớ mình là công cụ được chuẩn bị cho mục đích gì, nếu mình thu thập đủ các『di thể』thì sẽ ra sao, và tất cả những chuyện tương tự.
Tất nhiên, sự tồn tại của nhóm Toru có lẽ là chỗ dựa cho cô lúc này──nhưng không có nghĩa là cô có thể dễ dàng chấp nhận và nói『mình ổn rồi』.
「Ký ức rò rỉ ra trong quá trình đó đang phản chiếu lên vật chất phép thuật──ý là vậy sao.」
Akari vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
「Tuy không gây hại trực tiếp nhưng cũng thật phiền phức. Nếu có ai đó ẩn trong ảo ảnh tấn công, sẽ rất khó phân biệt. Ảo ảnh từ vật chất phép thuật cũng có khí tức nữa.」
Khác với những ảo ảnh được chiếu bằng máy móc… ảo ảnh được tạo ra từ vật chất phép thuật, tuy mờ nhạt nhưng vẫn mang khí tức của một thực thể. Nhóm Toru có thể cảm nhận được khí tức của con người, nhưng trong tình trạng vật chất phép thuật được rải ra trên diện rộng và vô số ảo ảnh người xuất hiện như thế này──đúng là nếu có ai tấn công, họ có thể sẽ phát hiện muộn.
Và trong một cuộc chạm trán, chỉ một khoảnh khắc chậm trễ cũng có thể dẫn đến tử vong.
「Ngược lại, chúng ta cũng dễ tấn công bất ngờ hơn.」
Toru nói.
Dù sao thì đối với những người khác, ngoại trừ Arthur Gaz, kẻ được cho là nguồn gốc của những ảo ảnh này, tình hình này chắc chắn cũng rất khó di chuyển. Điều kiện không khác nhau là mấy.
Nghĩa là──
「──Lùi lại.」
Toru nói rồi đặt tay lên Gundo.
「Hm?」
「Có người đến.」
Akari nói──và Fredrika kéo tay Chaika lùi về phía sau.
Toru và Akari mỗi người nấp sau một cây cột ở hai bên hành lang.
Từ sâu bên trong hành lang──một âm thanh lộc cộc như thể có thứ gì đó đang lăn tới vọng lại.
Có thứ gì đó đang đến gần. Âm thanh đó có lẽ là tiếng bánh xe hay thứ gì đó tương tự lăn trên sàn. Giống như khí tức, do vật chất phép thuật nên âm thanh truyền đến cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được hướng phát ra của nó.
Nếu là lính của Sáu Quốc gia hoặc lính canh còn sống sót, thì nên nhân cơ hội này hạ gục chúng. Công tước Hartgen đã không còn trên đời, nhóm Toru và phe Công quốc Hartgen không còn lý do gì để đối đầu──nhưng không chắc những binh lính cấp thấp có biết chuyện đó hay không.
「…………」
「…………」
Toru và Akari không nói gì──chỉ ra hiệu bằng ngón tay.
Akari gật đầu, và Toru bước ra trước.
Toru, người đã có được năng lực của một Kỵ sĩ Dragoon, sẽ là người đi đầu. Ngộ nhỡ đối phương phản công ngay khi chạm mặt, khả năng cao cậu có thể chịu được đòn tấn công trực diện.
Tuy nhiên…
「──Hự!」
Toru thở hắt ra một tiếng rồi lao ra từ sau cây cột.
Cậu vung Gundo về phía kẻ đang ở bên kia ảo ảnh.
Đúng lúc đó──ảo ảnh một cô gái mặc bộ váy trắng, trông như một nàng công chúa nào đó, lướt qua trước mặt Toru. Nhát chém của cậu xé toạc cô gái có lẽ đã từng tồn tại trong quá khứ đó, và nhắm vào kẻ ở phía bên kia…
「──Hả!?」
Một tiếng kim loại vang lên và có thứ gì đó quấn lấy cánh tay Toru.
Đó là──
「Chờ đã──cô!?」
Một chuỗi những lưỡi dao nhỏ găm vào mục tiêu bị quấn lấy.
Dù chưa từng bị tấn công trực diện bởi nó, nhưng cậu có nhớ loại vũ khí này.
Snake Blade.
Đó là──
「──Hả!?」
Từ phía sau ảo ảnh cô gái──một cô gái khác xuất hiện.
Mái tóc bạc đặc trưng.
Đó là dấu hiệu của người mang tên Chaika──nhưng mái tóc bạc được cắt ngắn ngang vai, và trong đôi mắt cô ánh lên một vẻ mạnh mẽ khác hẳn với Chaika『Trắng』của họ.
「Chaika『Hồng』──」
Dường như Chaika Hồng──Chaika Bohdan, cũng giống như Toru, đã vào trong tòa thành này trước khi kết giới ma pháp được triển khai.
「……To…ru…?」
Với vẻ mặt ngơ ngác, Chaika Hồng đứng sững tại chỗ.
Không cần phải ra lệnh──Snake Blade đột nhiên mất hết sức lực, trượt khỏi tay Toru, và mũi nhọn của nó nảy lên trên sàn. Snake Blade này, cũng giống như Gundo của Toru, là một loại Cơ kiếm… được điều khiển thông qua ý thức của người sử dụng. Do đó, chuyển động của nó phản ánh rõ rệt tâm trạng của người dùng.
「Nhân tiện, em quên chưa nói…」
Akari nói, không có vẻ gì là hối lỗi.
「Chaika Hồng và một vài người của Biệt đội Gillette cũng có mặt trong phòng thiết triều lúc đó.」
「Đừng có quên chuyện quan trọng như thế chứ!」
Toru bất giác quay lại phía em gái mình và quát lên.
Nhưng Akari chỉ hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói.
「Với cái tính trăng hoa số một thiên hạ của anh hai khi vây quanh mình toàn là phụ nữ──em sợ anh lại đòi cứu cả Chaika Hồng rồi cùng nhau bỏ trốn.」
「…………」
Toru nghẹn lời.
Bỏ qua chuyện phụ nữ, đúng là──cậu không thể nói chắc mình sẽ không bao giờ làm thế.
Dù đã từ chối lời mời của Chaika Hồng vài lần, nhưng đó là vì cô ấy và Chaika Trắng không hợp nhau, chứ không phải vì cậu ghét hay không ưa Chaika Hồng. Ngược lại, cậu còn cảm thấy biết ơn vì cô đã cho cậu cơ hội suy ngẫm lại về con người mình, giống như với Chaika Trắng.
Dù sao đi nữa──
「Cô không sao chứ…」
Toru quay lại phía Chaika Hồng và hỏi.
「…………」
Có lẽ lời nói của Toru đã có tác dụng──Chaika Hồng ngồi phịch xuống đất như một con rối đứt dây. Cô đánh rơi cả Snake Blade, chỉ ngây người nhìn lên Toru.
Nhìn kĩ──ngay sau lưng cô, David và Selma đang bất tỉnh, nằm chồng lên nhau. Có vẻ như Chaika Hồng đã lấy lại chiếc quan tài của mình, đặt hai người họ lên trên rồi kéo đi. Quan tài của Chaika Trắng được thiết kế để đeo trên lưng, còn của Chaika Hồng thì có bánh xe, có thể kéo đi được.
「Này. Cô ổn không?」
「…………」
Chaika Hồng im lặng.
Dường như──cô đã phải cố gắng rất nhiều để đưa Selma và David đến đây.
Lấy lại quan tài để vận chuyển họ, lấy lại Snake Blade để bảo vệ họ… có lẽ cô còn phải giao chiến với lính Sáu Quốc gia hoặc lính canh còn lại trong thành. Nhóm Toru may mắn gần như không gặp phải lực lượng nào của Công quốc Hartgen, nhưng không có gì đảm bảo rằng không còn sót lại ai.
Dù thế nào đi nữa, cô gái này đã một mình đến được đây từ phòng thiết triều đó.
Căng thẳng chồng chất căng thẳng, trong tình huống không hiểu chuyện gì đang xảy ra──phản ứng dồn nén từ việc cố gắng hết sức để bảo vệ đồng đội có lẽ đã bùng phát ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Toru.
Trong giây lát, cô chỉ ngây người nhìn Toru, nhưng…
「Này──」
「……!」
Giây tiếp theo, cô lao cả người vào vòng tay đang đưa ra của Toru.
「Chaika『Hồng』──」
Dù ngạc nhiên trước phản ứng của Chaika Hồng──Toru vẫn kéo cô lại gần.
Cơ thể cô run rẩy, nhưng cô ngoan ngoãn đứng dậy mà không hề kháng cự. Nhưng cô không hề có ý định buông tay Toru ra. Như thể nếu buông ra, cô sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
「…Thì ra là vậy.」
Toru liếc nhìn Chaika Trắng một cái, rồi gật đầu với Chaika Hồng.
Chaika Trắng có Toru bên cạnh, có Akari, có cả Fredrika. Khi cô mất ý thức, nhóm Toru đã đưa cô ra ngoài, và khi cô mất đi ý nghĩa sống, họ đã động viên cô.
Nhưng Chaika Hồng… đã một mình đến đây.
Lý do tồn tại của cô cũng bị phủ nhận một cách thẳng thừng, nhưng cô vẫn không cam chịu bị cuốn vào cuộc chiến giữa〈Cấm Đoạn Hoàng Đế〉và〈Sứ Giả〉để rồi chết đi──cô không chấp nhận phó mặc mọi thứ cho số phận.
Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ. Thật sự.
Nhưng──điều đó không đồng nghĩa với việc không biết đau. Nó chỉ có nghĩa là cô có thể chịu đựng giỏi hơn mà thôi. Khi vượt quá giới hạn, cô cũng sẽ gục ngã, điều đó thì cả Chaika Hồng và Chaika Trắng đều giống nhau.
「À ừm…」
Toru nhìn lên trời một lúc để tìm lời nói, rồi.
「──Anh đã nói rồi mà.」
Vừa vỗ nhẹ vào lưng Chaika Hồng như dỗ một đứa trẻ đang khóc, cậu vừa nói.
「Sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu suy nghĩ của cô thay đổi, thì hãy cho anh biết.」
「…………」
Cơ thể Chaika Hồng run lên.
Cô vẫn úp mặt vào vai Toru, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu──nhưng có lẽ cô đang lắng nghe.
Sau một hơi thở dài, Toru nói tiếp.
「Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Nhưng có lẽ, bây giờ anh không còn là kẻ thù của cô nữa, và cô cũng không còn là『Công chúa Quan tài』nữa.」
Chaika Trắng và Chaika Hồng không còn lý do gì để đối đầu.
Cả hai đều đã thất bại trong việc trở thành『bản thể thật』.
Giờ đây, khi việc『tái sinh』đã được thực hiện bởi Chaika Đen, đối với〈Cấm Đoạn Hoàng Đế〉, cả Chaika Trắng và Chaika Đỏ chỉ còn là『phế phẩm chưa dùng đến』mà thôi.
Mục đích sinh ra các cô trên đời này──lời nguyền mang tên『lý do tồn tại』đã không còn.
Vậy thì…
「Lập trường, cách sống, những thứ đó thay đổi dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên đấy.」
「…………」
Lúc này, Chaika Hồng mới ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Toru.
Đôi mắt màu tím của cô long lanh, có lẽ không phải là do cậu tưởng tượng.
「Chỉ là chuyện tầm thường như vậy thôi. Thật đấy.」
「Toru…」
Đến đây, Chaika Hồng cuối cùng cũng──nới lỏng vòng tay đang ôm chặt Toru.
Sau khi chắc chắn cô có thể tự đứng vững, Toru quay lại nhìn Chaika Trắng, Akari và Fredrika.
「Trước mắt, sơ cứu cho hai tên lính đánh thuê này đã──」
Nói được nửa chừng thì…
「Toru. Giống hệt lúc với tôi. Rất dịu dàng.」
「Đúng là anh hai. Khả năng ứng biến với phụ nữ thật là đỉnh của chóp.」
Nhìn thấy Chaika Trắng và Akari có vẻ không hài lòng, chụm đầu vào nhau thì thầm, Toru nghẹn lời.
「…Này… hai người…?」
「Cứ ngỡ lợi dụng người yếu thế thì dễ, nhưng không hề lơi tay ở điểm đó mới là điểm tốt của anh hai. Sư tử săn thỏ cũng dốc toàn lực mà…」
「Toru. Sư tử? Ăn thịt?」
「Anh hai đúng là vua của đám trai ăn thịt…!」
「Tớ cũng thích thịt lắm đó.」
「Mấy người muốn nói gì thì nói hả!」
Akari nói những lời không rõ là khen hay chê, Chaika đáp lại một cách lạc quẻ, còn Fredrika thì nói chuyện hoàn toàn không ăn nhập gì──Toru bất giác phải lên tiếng với cả ba cô gái.
「Tóm lại, trong tình hình này, không có lý do gì để đối đầu với Chaika Hồng cả. Dù làm gì thì đông người vẫn dễ ứng biến hơn.」
Nói rồi, Toru tiến lại gần David và Selma. Cậu kiểm tra sơ qua tình hình của họ──cả hai đều không có vết thương lớn, mạch đập ổn định. Những vết thương nhỏ đã được cầm máu sơ sài, có lẽ là do Chaika Hồng đã làm.
Dù kiến thức y thuật của Toru không đủ để khẳng định ngay tại chỗ rằng họ không sao… nhưng có lẽ họ không ở trong tình trạng cần phải cứu chữa ngay lập tức.
「Chúng ta sẽ đưa cả hai người này đi. Fredrika, xin lỗi nhưng nhờ cậu lo cho hai người này.」
「Em không thích chở ai khác ngoài Toru đâu, nhưng mà…」
Dù nói vậy──Fredrika không có vẻ gì là khó chịu, cô biến thành hình dạng một con thú bốn chân trong một tiếng nổ nhỏ.
Sau khi đặt David và Selma lên lưng cô và buộc chặt lại để không bị rơi──Toru quay lại nhìn mọi người và nói.
「Đi thôi.」
Akari, Chaika Trắng, và Fredrika trong hình dạng thú gật đầu. Cuối cùng, nhận lấy ánh mắt của Toru và những người khác, Chaika Hồng ngẩng mặt lên.
「Đi… đâu?」
Giọng nói vẫn còn yếu ớt──nhưng có vẻ cô đã lấy lại được tinh thần, ít nhất là đủ để tự mình nói chuyện.
「Trước mắt là quay lại phòng thiết triều. Xung quanh lâu đài có một kết giới ma pháp, nếu không giải trừ nó thì không thể thoát ra được. Và có lẽ, kẻ đã dựng kết giới chính là〈Cấm Đoạn Hoàng Đế〉đã hồi sinh.」
「…………」
Vẻ mặt của Chaika Hồng khẽ giật.
Nhưng Toru cố tình không đề cập thêm mà nói tiếp.
「Khi kết giới được giải trừ, chúng ta sẽ chuồn khỏi nơi này ngay lập tức. Sau đó──chúng ta đã bàn là sẽ đến một nơi nào đó thích hợp, sống một cuộc sống lười biếng một thời gian cũng không tệ.」
「Phải.」
Chaika Trắng gật đầu.
Cô──với một nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng bằng một giọng nói chắc chắn.
「Mọi người, cùng lười biếng. Giống Toru.」
「Giống anh thì thừa rồi.」
Trong giây lát, Chaika Hồng nhìn chằm chằm vào Toru và Chaika Trắng──
「…Mọi người…?」
「Nếu không có ý kiến gì thì cả bọn họ nữa.」
Toru nói rồi chỉ vào hai người trên lưng Fredrika.
「Nhưng, tôi──」
「Nói đi nói lại phiền lắm, nên anh nói thẳng luôn nhé.」
Toru liếc nhìn Chaika Trắng một cái rồi nói tiếp.
「Không phải con người hay gì đó, chuyện đó không quan trọng. Vốn dĩ cho đến tận hôm qua, mấy cô còn tự xưng là con gái của một kẻ được cho là đã sống năm trăm năm cơ mà. Bây giờ không phải là người bình thường thì có sao đâu.」
「Toru…」
Chaika Hồng ngây người nhìn Toru.
Và rồi──
「Nhưng anh hai. Tên lính cầm thương đó là đàn ông mà?」
「──Em muốn nói cái gì hả.」
Toru lườm Akari rồi nói.
「Không. Em chỉ nghĩ là cuối cùng anh hai cũng đã đạt đến cảnh giới thu nạp cả đàn ông làm thiếp… Lần này, nếu chỉ một hai người thiếp hay tình nhân thì còn có thể chấp nhận được, nhưng thêm bốn năm người, rồi cả đàn ông nữa thì có phải là quá đáng không?」
「Thiếp và thú cưng?」
Fredrika nghiêng đầu.
「Thiếp, và thú cưng.」
Akari nói rồi chuyển ngón tay đang chỉ Chaika sang phía Fredrika.
「…Thế thì, ai sẽ là vợ cả?」
「…………」
Akari chớp mắt không cảm xúc.
「Anh bắt em phải nói ra từ miệng mình sao…?」
Cô đưa nắm tay phải lên miệng, hơi quay mặt đi chỗ khác rồi nói như thì thầm.
「Thì ra… đây là cảm giác xấu hổ sao. Thật ngượng ngùng.」
「Đừng có nói mấy câu khó hiểu như thế, mà tại sao bây giờ lại đỏ mặt hả!?」
「Chỉ cần nín thở một chút là có thể dễ dàng đỏ mặt được đó.」
「Anh không có hỏi cái cách đó!」
「──Tôi, là thiếp?」
「Ừm.」
Trước Chaika đang nghiêng đầu chỉ vào mình, Akari gật đầu một cái thật mạnh.
「Toru, tham lam, nhiều?」
「Ừm. Từ xưa đã có câu anh hùng háo sắc mà. Anh hai đáng kính của em có một hai người thiếp là chuyện đương nhiên… nhưng dù là anh hai đi nữa, ngoài vợ cả còn có ba người thiếp, một con thú cưng, thêm cả một nam thiếp, đêm nào cũng phải phục vụ tất cả thì liệu thể lực của anh có trụ nổi không…」
「Mà cái lúc rối ren này em đang nói cái quái gì vậy!」
「Lúc nãy không phải anh vừa nói là sẽ trốn đến một thành phố nào đó, sống những ngày tháng yêu đương lười biếng bên em và Chaika sao.」
「Đừng có mà xuyên tạc!」
「Toru, Toru, anh biết không? Bò sát ấy, có hai cái lận đó?」
「Em đang nói chuyện gì vậy!?」
Sau khi quát Fredrika như vậy──Toru thở dài một hơi rồi cất bước. Nếu cứ nghiêm túc đáp lại những lời ảo tưởng của Akari, chắc trời tối mất.
Tuy nhiên…
「…………」
Toru liếc qua vai, xác nhận Chaika Hồng cũng đang đi theo sau Akari, Chaika Trắng và Fredrika.
Có vẻ như cô đã phần nào lấy lại được tinh thần.
「…Akari.」
Toru──giảm tốc độ một chút, và thì thầm với cô em gái đang đi ngay cạnh mình.
「Cảm ơn em. Giúp được nhiều lắm.」
「Chuyện gì vậy, anh hai?」
「Những lời đùa của em, những lúc thế này cũng có ích đấy.」
Trong một tình huống căng thẳng không cho phép một kẽ hở nào như thế này... Việc Akari cố tình nói một câu đùa vô ích có lẽ là để Chaika Trắng, và cả Chaika Đỏ, nghĩ rằng 『Nghiêm túc phiền não thật là ngớ ngẩn』.
Đặc biệt đối với Chaika Trắng, màn đối đáp giữa Toru và Akari khi anh bắt bẻ câu đùa của cô hẳn cũng là một biểu tượng của 『thường ngày』. Nó là một cột mốc chỉ đường rằng cô có thể trở về đây, một thứ sưởi ấm bầu không khí đang đóng băng vì tuyệt vọng... câu đùa của Akari đã hoàn thành vai trò đó.
Ít nhất thì Toru đã hiểu như vậy, thế nhưng—
「Đùa...?」
Akari nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
「Không. Là đùa... đúng không?」
「Chà. Ai biết được. Fufufu.」
「Này, chỗ này thì cứ thẳng thắn thừa nhận đi chứ—à mà đừng có chỉ cười bằng miệng thế!?」
Vừa nói với cô em gái vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, chỉ để lộ tiếng cười từ khóe miệng—Toru vừa tăng tốc bước chân.
Và rồi...
「—Toru.」
Bất thình lình—Fredrika vươn chiếc cổ dài ra, như thể chen vào giữa hai người.
Bên dưới lớp vảy bạc, chiếc mũi thú của cô khịt khịt vài lần như để xác nhận điều gì đó.
「Cậu nhận ra không? Có mùi của Chaika.」
「—Hả? Chuyện đó thì đương nhiên...」
Cậu định nói thế, nhưng rồi.
「—Akari.」
Với vẻ mặt nghiêm nghị, Toru gọi em gái.
Fredrika đã cố tình nói 『Có mùi của Chaika』, vậy có nghĩa là—đó là một Chaika khác ngoài 『Trắng』 và 『Đỏ』.
Nói cách khác...
「Rõ.」
Có lẽ cô cũng đã nhận ra ngay lập tức. Dù nhịp bước không đổi, nhưng đôi mắt cô đã nhìn sắc lẻm xuyên qua ảo ảnh, và tay phải đã đặt sẵn lên chuôi kiếm sắt.
Bọn Toru có thể đọc được sát khí.
Đó là lý do các chiến thuật bất ngờ thường không có tác dụng với Saboteur. Dù cho bị tấn công từ một vật thể, chỉ cần để lộ sát khí thì cũng chẳng khác nào tuyên bố 『Tôi sắp tấn công đây』 hay 『Kẻ địch ở đây này』. Ngay cả với những đối thủ am hiểu thuật ẩn mình, phần lớn đều sẽ để lộ dấu vết vào khoảnh khắc tấn công.
Nhưng—nếu đối phương không có sát khí thì sao?
Một công cụ hoàn hảo. Một con búp bê không có bản ngã.
Vì không có ý chí... nên cũng không có sát khí.
Đó chính là—
「...Quả nhiên kết giới này không phải để ngăn người bên trong ra ngoài... mà là để ngăn tà ma từ bên ngoài xâm nhập vào sao.」
Toru vừa thủ thế Comblade vừa nói.
Bên kia ảo ảnh, có thể thấy những bóng người nhỏ bé đang lay động.
Có lẽ chúng đang định lợi dụng những bóng hình lúc ẩn lúc hiện xung quanh để bày bố trận hình bao vây. Không rõ là ngay từ đầu chúng đã để ký ức của mình rò rỉ ra khắp lâu đài dưới dạng ảo ảnh vì mục đích này—hay chỉ đơn thuần lợi dụng tình hình, nhưng nếu kẻ chủ mưu là〈Hoàng Đế Cấm Kỵ〉, có khả năng những bóng người kia không có tác dụng gây nhiễu loạn bằng ảo ảnh.
「Thuật thức chi phối của Chaika Đen, đã được〈Hoàng Đế Cấm Kỵ〉kế thừa—không, là tái sử dụng sao.」
Akari cau mày lẩm bẩm.
「Vậy thì tất cả những thứ đó đều là 'Chaika' được tái chế à.」
「…………」
Toru liếc nhìn hai Chaika phía sau.
Có lẽ họ cũng đã nhận ra—những kẻ đang áp sát là 『ai』.
(Phải chiến đấu với chị em của mình... không, giống như chiến đấu với cái bóng của chính mình vậy... Chaika Trắng trước đây đã từng... chiến đấu với Layla rồi, nhưng Chaika Đỏ thì...)
Liệu cô ấy có thể chiến đấu nghiêm túc được không—nỗi bất an vẫn còn đó.
Huống hồ vừa phải bảo vệ David và Selma, có lẽ tốt hơn hết là không nên xem Chaika Đỏ như một lực lượng chiến đấu.
Trong lúc Toru đang suy nghĩ như vậy—
「—Onii-sama.」
Akari lên tiếng.
「Em xin nhắc nhở đề phòng. Anh đừng có nghĩ đến chuyện mang tất cả về nhà đấy.」
「Hả...?」
「Em đã đủ rồi. Dù là Onii-sama thì cơ thể cũng không chịu nổi đâu.」
「Đừng có nói nhảm nữa!」
Sau khi hét lên một tiếng—Toru cùng Akari đạp mạnh xuống sàn và lao đi.
***
Nó như thể—tiếng gầm của một con mãnh thú khổng lồ.
Một âm thanh kỳ lạ đột ngột vang vọng khắp thủ đô Cadwell khiến mọi người phải ngoái nhìn.
Một âm thanh dày, nặng và sâu, như thể được tấu lên từ một loại nhạc cụ hơi siêu cỡ lớn. Nó từ từ biến đổi, len lỏi khắp thành phố. Không phải sấm. Cũng không phải đất rung. Dĩ nhiên... cũng không phải tiếng gió. Nhưng âm lượng của nó có thể sánh ngang với những thứ đó. Vậy mà, âm thanh ấy lại mang một sự cứng nhắc kỳ lạ, không giống như âm thanh của tự nhiên.
Đúng là một âm thanh dị thường.
「Cái quái gì vậy—Rốt cuộc là cái gì!?」
「Có liên quan đến việc giải đấu võ thuật bị hủy không?」
「Liên lạc với trong thành thế nào rồi?」
Vốn dĩ—người dân Cadwell đang rất hoang mang.
Bởi vì giải đấu võ thuật... một sự kiện lớn của cả thủ đô, đã bị buộc phải tạm dừng.
Ban đầu, giải đấu võ thuật được tổ chức tại các khán đài dựng lên khắp nơi trong thủ đô, và được truyền hình trực tiếp bằng ma thuật để nhiều khán giả có thể xem. Bằng cách sử dụng ma thuật bẻ cong ánh sáng và khuếch đại ánh sáng, quang cảnh của giải đấu được chiếu lên tường của các khu phố ở xa, hoặc lên làn khói được đốt lên, hoặc trên mặt nước.
Nhưng đột nhiên, một vài ma thuật trong số đó đã ngừng hoạt động.
Dường như cơ quan ma thuật phụ trách khuếch đại ánh sáng—cái được lắp đặt trong lâu đài, đã ngừng hoạt động. Lâu đài Cadwell sừng sững ở trung tâm thành phố là nơi thuận tiện nhất để đặt các cơ quan ma thuật, dù muốn truyền ánh sáng đến bất kỳ khu phố nào. Gần như tất cả việc trung chuyển ma thuật đều thông qua lâu đài này.
Vì ma thuật trung chuyển đã ngừng, giải đấu võ thuật cũng bị hủy bỏ.
Nhưng về việc này, không có bất kỳ thông báo nào từ Công vương Hartgen—cả những binh lính và pháp sư dưới quyền Công vương điều hành giải đấu cũng không nắm được tình hình. Vì vậy, sự hoang mang và bất mãn đang lan rộng khắp thủ đô, chủ yếu là từ khán giả của giải đấu. Tuy chưa đến mức xảy ra bạo động, nhưng những tiếng quát tháo đã vang lên đây đó, và có thể thấy cảnh binh lính và pháp sư chạy ngược chạy xuôi.
Rốt cuộc—đã có chuyện gì xảy ra?
Những binh lính và pháp sư cố gắng quay trở lại lâu đài để nắm tình hình, thế nhưng, không một ai có thể vào được bên trong. Một kết giới ma thuật sử dụng vật chất đã được triển khai, và tất cả các lối ra vào—dĩ nhiên là cả cổng chính, cho đến cửa sổ hay lỗ thông gió, tất cả đều bị đóng kín.
Mọi người đều đang bế tắc.
Và rồi—cái âm thanh kỳ lạ này.
Hơn nữa...
「Nhìn kìa—đó là」
Mọi người chỉ tay về phía lâu đài Cadwell.
Kết giới ma thuật bao quanh lâu đài—thứ trông giống như một cột sáng khổng lồ, đang bắt đầu từ từ biến đổi.
Thứ vốn chỉ là một hình trụ đơn thuần đang dần xoắn lại, bề mặt của nó xuất hiện vô số vết lõm, và bên trong những hoa văn phức tạp được tạo ra, vô số luồng sáng bắt đầu qua lại. Không. Thậm chí, chính cột sáng đó cũng bắt đầu từ từ xoay tròn.
Như thể đang uốn cong thứ gì đó—để tích tụ sức mạnh.
「Ma thuật thức...?」
Các pháp sư nhận ra nó trông giống với thuật thức mạch được sử dụng khi thi triển ma thuật. Nhưng quy mô của nó quá lớn, và ngược lại, cấu trúc bên trong lại quá tinh vi, không một pháp sư nào có thể nhìn bao quát toàn bộ và hiểu chính xác—ma thuật thức đó dùng để làm gì, và sẽ mang lại hiệu quả gì.
「Một loại công kích ma pháp sao...?」
Chỉ có vài người là gắng gượng đoán được như vậy.
Nhưng... sử dụng một ma thuật thức khổng lồ như thế này, rốt cuộc là định tấn công cái gì?
「Bệ hạ có an toàn không?」
「Trong thành rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?」
Dĩ nhiên—không ai có thể trả lời câu hỏi đó.
Chỉ là...
「Đó là...?」
Ai đó chỉ lên trời.
Cột sáng khổng lồ vươn lên từ lâu đài Cadwell.
Và đích đến của nó—nơi xa xăm.
Ở đó, một cái bóng dị thường được khắc họa, như thể có ai đó đang nhìn xuống mặt đất từ tít trên bầu trời xa thẳm.
Không. Bản thân hình dạng thì không có gì đặc biệt lạ.
Có đầu. Có hai tay. Có thân. Có hai chân.
Một hình dáng—con người, hết sức bình thường.
Nhưng điều dị thường là nó có kích thước khổng lồ đến mức như muốn che lấp cả bầu trời.
Thậm chí trông như thể—một người khổng lồ có kích thước tương đương cả lục địa, đang trong quá trình ngã xuống.
「Không phải là nguy rồi sao?」
「Cái bóng đó—đó là」
「Nên chạy đi thì hơn—」
「Đi đâu?」
Mọi người cảm thấy bất an trước cái bóng đang đè nặng trên đầu.
Dù nghĩ thế nào thì đây cũng không thể là điềm lành. Rõ ràng đây là điềm gở. Chắc chắn là điềm báo trước một thiên tai dị biến nào đó. Nhiều người đã nghĩ vậy—nhưng cụ thể phải làm gì, phải chạy đi đâu, cũng không có ai trả lời được.
Bởi vì cái 『bóng người』 đó trải dài đến tận chân trời.
Và rồi—
「…………」
「…………」
Mọi người lần lượt ngã quỵ tại chỗ.
Như thể một căn bệnh ngủ đang lây lan—giống như hai mẹ con đã ngã xuống trên con đường mòn, không một điềm báo trước, họ chỉ đơn thuần mất đi ý thức và lăn ra tại chỗ.
Ngay cả những người cảm thấy cảnh tượng đó kỳ lạ, cũng mất đi ý thức.
「…………」
「…………」
Trong nháy mắt, tất cả những bóng người đang chuyển động đều biến mất.
Công quốc Hartgen... không, giờ đây là toàn bộ lục địa Ferbist này, tất cả các quốc gia tồn tại trên đó, đều đang bị giam cầm trong sự tĩnh lặng của giấc ngủ.
***
Tiếng gầm của vụ nổ và tiếng va chạm của gươm đao vang vọng dội lại nhiều lần.
Vừa cảm nhận bằng da thịt làn sóng âm thanh như muốn nghiền nát mình từ xung quanh—Chaika Bohdan vừa đau khổ.
「...Đó là.」
Những kẻ mà bọn Toru đang chiến đấu.
Đó là—『Chaika』.
Những con búp bê đáng thương giống như chính mình, bị khắc ghi nhân cách mang tên 『Chaika』. Những sản phẩm thừa đã hết hạn sử dụng, đã mất đi lý do tồn tại—những 『vương nữ bị phế truất』, chỉ đơn thuần đang bị〈Hoàng Đế Cấm Kỵ〉tái sử dụng. Theo thuật thức của Chaika Đen, chúng thậm chí còn bị tước đi phần lớn khả năng suy nghĩ.
Chiến đấu với chúng sao?
Một người có cùng lập trường như mình?
Việc đó dường như hoàn toàn vô nghĩa.
Cô không hề căm ghét đối phương. Thậm chí còn thấy họ đáng thương. Nếu hoàn cảnh có khác đi một chút, có lẽ chính cô đã ở phía bên kia, không suy nghĩ gì cả—trong trạng thái gần như một cái xác, lao vào tấn công bọn Toru.
Tuy nhiên—
「…………」
Tiếng kim loại vang lên bên cạnh khiến Chaika Đỏ quay lại.
Nhìn xem—đúng lúc Chaika Trắng vừa thao tác lên Gundo của mình.
「...Ngươi.」
Chaika Đỏ nói như lẩm bẩm.
「Tại sao...」
Lại định chiến đấu.
Đến nước này rồi—mà vẫn còn.
Hơn nữa, lại còn với những『Chaika』, những kẻ có thể gọi là cái bóng của chính mình.
Nhưng sức lực đó từ đâu mà có?
Vì được Toru động viên? Hay chỉ đơn giản là ghét những kẻ cùng là『Chaika』giống mình?
Hay là—
「—Sống.」
Chaika Trắng thủ thế Gundo và nói bằng tiếng Lark.
「Vì điều gì?」
Chaika Đỏ hỏi.
Đã không còn mục đích sống nữa rồi.
「Tìm lại một lần nữa. Cùng với bọn Toru. Có lẽ—vẫn chưa muộn. Chúng ta không phải đã mất tất cả, chắc chắn là vậy.」
「…………」
Chaika Đỏ nhìn chằm chằm vào Chaika Trắng trong giây lát, rồi.
「...『Ngươi rất mạnh』cái gì chứ.」
Cô lẩm bẩm.
「—Eh?」
Chaika Trắng chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác.
Cô ấy có lẽ không hiểu đó là chuyện gì. Lúc đó, Chaika Trắng không ở vị trí có thể nghe được lời của Toru. Hoặc có lẽ ngay cả chính Toru cũng không còn nhớ.
『Ngươi rất mạnh mà. Cả về tinh thần lẫn thể chất.』
Đó là câu mà Toru đã từng nói để đánh giá Chaika Đỏ. Rằng so với một Chaika Đỏ『mạnh mẽ』, bản thân anh được Chaika Trắng cần đến nhiều hơn—là vậy.
Quả thực, nếu nói về mặt thể chất thì có lẽ đúng như vậy.
Ví dụ, nếu bây giờ đánh nhau tay đôi tại đây, người thắng chắc chắn sẽ là Chaika Đỏ.
Nhưng—rốt cuộc, mạnh mẽ là gì.
Là không bao giờ thua dù chỉ một lần?
Hay là—dù có ngã xuống bao nhiêu lần vẫn có thể đứng dậy?
Một người ngã ba lần vẫn đứng dậy được lần thứ tư, rốt cuộc là mạnh hay yếu?
Bị dồn vào một nỗi tuyệt vọng đến lóa mắt.
Bị tước đoạt tận gốc lý do tồn tại của bản thân.
Vậy mà—Chaika Trắng đã đang cố gắng bò ra khỏi vực thẳm của tuyệt vọng. Dù phải đối mặt với cùng một nỗi tuyệt vọng như mình... nhưng đã.
Có lẽ đó là nhờ sự động viên của bọn Toru, nhưng dẫu vậy, với một người có trái tim đã hoàn toàn chết đi, lời của người khác chắc chắn không thể chạm tới được. Điều đó có nghĩa là Chaika Trắng đã có đủ sức mạnh để nắm lấy bàn tay được chìa ra—sức mạnh tinh thần để có thể đứng vững ở lằn ranh cuối cùng.
「Bên này còn hơn cả—」
「Eh? Eh?」
「Không có gì.」
Chaika Đỏ nói vậy—và siết chặt thanh Snake Blade.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Chaika Đỏ xoay nửa vòng người, và đá bay Chaika Trắng.
「Muya!?」
Chaika Trắng bất giác kêu lên một tiếng rồi lăn tròn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một mũi tên sượt qua đầu cô và bay đi mất.
Có lẽ đó là một đòn của『Chaika』cung thủ. Hai mũi tên tiếp theo được bắn tới, Chaika Đỏ dùng một nhát chém của Snake Blade gạt phăng. Vũ khí đã quen tay sau thời gian dài sử dụng, như thể cảm nhận được một cách nhạy bén rằng chủ nhân của nó đã bò ra khỏi tuyệt vọng—nó uốn lượn trong không trung với sự sắc bén và tốc độ không đổi như trước.
「Không phải lúc để ngủ đâu.」
Chaika Đỏ nói với Chaika Trắng đang lăn trên sàn.
「T-Tôi có muốn ngủ đâu—」
「Ngươi không muốn ngáng chân Toru đúng không.」
Chaika Đỏ vừa nói vừa bước lên phía trước như thể che chở cho Chaika Trắng.
「Trái lại—đây là ngọn lửa mà chính chúng ta phải dập tắt. Nếu đã nói là sẽ『tìm lại một lần nữa』thì...」
Đó là một nghi thức thông qua cần thiết—Chaika Đỏ nghĩ vậy.
Đánh bại những『Chaika』... những『cái bóng』của chính mình. Tự mình phủ định『Chaika』, phủ định việc là một『công cụ』. Chỉ khi làm vậy, chúng ta mới có thể tiến đến『bước tiếp theo』. Có thể cất bước để tìm kiếm mục đích sống tiếp theo. Bằng cách đoạn tuyệt với quá khứ.
「Đi nào—『Trắng』.」
「...Rõ, 『Đỏ』.」
Có lẽ đã hiểu ý nghĩa lời nói của Chaika Đỏ. Chaika Trắng gật đầu và thủ thế Gundo.
***
Một cô gái trong bộ trang phục màu lanh lao ra như thể xé toạc ảo ảnh.
Đầu tiên, tiền vệ sẽ tấn công để chặn chân kẻ địch. Không nhất thiết phải hạ gục đối phương ngay từ đòn đầu tiên. Chỉ cần câu được một chút thời gian, cung thủ hay pháp sư ở phía sau sẽ có thể tung ra một đòn chí mạng với uy lực lớn hơn.
Đây cũng là chiến thuật mà Toru đã dùng để đối phó với kỳ lân khi lần đầu gặp Chaika—tóm lại, đó là chiến thuật cơ bản khi những người có kỹ năng khác nhau hợp tác chiến đấu. Chẳng có gì lạ cả.
Chỉ là—
「…………」
Không có sát khí. Khí tức cũng mờ nhạt.
Trông như một cỗ máy hình người—nhưng bước chân của cô ta lại sắc bén và nặng nề, không thể tin được đó là của một cô gái nhỏ bé.
Có lẽ cô ta đang di chuyển ở ngưỡng giới hạn năng lực thể chất của mình.
Nói cách khác, nó tương tự như〈Thiết Huyết Chuyển Hóa〉của bọn Toru.
Mái tóc bạc dài được tết thành bím tóc múa lên như một cái đuôi.
Ánh mắt màu tím—không hề có chút nhiệt huyết, trông có phần trống rỗng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Toru.
Đó là một Chaika. Cô gái này cũng vậy.
Dựa vào trang phục, có lẽ nên gọi cô ta là Chaika màu lanh chăng.
Vũ khí trên tay cô ta là—
(—Song kiếm!)
Vừa dùng thanh Comblade bên phải đỡ lấy một đòn đánh, Toru vừa rên lên một tiếng ngắn.
Những cô gái được gọi là Chaika đều chuyên về một kỹ năng nào đó.
Đó có thể là ma thuật, kiếm thuật, dược thuật, thậm chí là những kỹ thuật như thao túng tâm lý, hay kỹ thuật tình dục... rất đa dạng. Hoàng đế Gaz, kẻ đã sắp đặt tất cả, đã cố tình tạo ra sự đa dạng để các Chaika không bị tiêu diệt toàn bộ vì cùng một nguyên nhân, và khiến mỗi người『phát hiện』ra kỹ năng riêng.
Họ đều rất xuất sắc trong kỹ năng của mình.
Ngay cả Chaika Trắng trông lúc nào cũng vụng về, nhưng về kiến thức và kỹ thuật ma thuật, cô cũng ở trên mức tiêu chuẩn. Ít nhất Toru chưa bao giờ thấy Chaika Trắng thi triển ma thuật thất bại trong thực chiến.
Nói cách khác—
「—!」
Thanh trường kiếm tiếp tục chém tới một cách sắc bén.
Toru dùng thanh Comblade bên trái đỡ và gạt nó đi.
(Thật là, khó nhằn quá—)
Toru, người thường dùng song kiếm, có lối đánh "hậu phát tiên chí"—tức là dùng một thanh kiếm đỡ đòn tấn công của đối phương, và khi đối phương mất thăng bằng, sẽ dùng thanh kiếm còn lại tấn công. Đây là lối đánh hai giai đoạn chỉ có thể thực hiện được nhờ sử dụng hai thanh Comblade nhỏ gọn và linh hoạt.
Nhưng chiến thuật này sẽ không có nhiều ý nghĩa nếu đối thủ cũng là người dùng song kiếm giống Toru.
Số lượng đòn đánh là như nhau.
Hơn nữa—
「—!」
Mũi trường kiếm sượt qua chóp mũi của Toru khi cậu ngửa người ra sau.
Chaika màu lanh nhỏ con hơn, nhưng vì kiếm dài hơn nên tầm đánh gần như ngang với Toru. Thanh trường kiếm của Chaika màu lanh có lẽ đã được làm mỏng đi để giảm trọng lượng, nên tốc độ cũng khá đáng kể.
(...Mà không. Không phải chuyện đó.)
Vừa dùng Comblade hóa giải những đòn tấn công liên tiếp của Chaika màu lanh, Toru vừa tự giễu nghĩ.
Dù đối thủ có khắc hệ thế nào đi nữa, về thể lực cơ bản và độ thành thục kỹ năng chiến đấu, rõ ràng Toru vẫn vượt trội hơn. Bây giờ đã trở thành Dragoon Cavalier, cậu cũng không cần phải quá chú tâm vào phòng ngự.
Dù vậy, Toru vẫn bị áp đảo, có lẽ là vì—
(Con bé này khác—đáng lẽ là vậy.)
Có lẽ một phần trong đầu cậu đang cảm thấy kháng cự với việc『chém một Chaika』.
Nghĩ lại thì ngay cả khi chiến đấu với Chaika Đỏ, cuối cùng Toru cũng không thể chém cô ấy. Có thể là do bận đối phó với David nên không có cơ hội, nhưng quan trọng hơn, một nơi nào đó trong thâm tâm cậu đã do dự khi phải giết một người có ngoại hình giống Chaika Trắng.
Điều đó làm cho mũi kiếm của cậu cùn đi.
(...Akari cũng vậy sao.)
Ở rìa tầm mắt, cậu thấy Akari cũng đang chiến đấu với một Chaika mặc trang phục màu xám. Nhưng trong chuyển động của cô cũng có thể thấy một sự do dự nào đó. Nói thẳng ra là chiêu thức không đủ sắc bén. Dù về tầm đánh hay uy lực vũ khí đơn thuần, Akari đều vượt trội, nhưng cô có vẻ đang gặp khó khăn trong việc áp đảo Chaika màu xám.
Cả Akari cũng vậy, tình cảm dành cho Chaika đã cùng đồng hành trong chuyến đi đang cản trở cô, khiến cô không thể toàn lực ra tay giết chết một đối thủ có cùng đặc điểm. Nhưng đây cũng không phải là đối thủ có thể trấn áp được nếu nương tay.
Như đã nói ở trên, những『Chaika』này đang ở trong trạng thái tương tự như Thiết Huyết Chuyển Hóa.
Chúng có thể phát huy năng lực đến giới hạn của cơ thể. Kết quả là cơ thể chúng sẽ sớm bắt đầu bị hủy hoại, nhưng... có lẽ phía〈Hoàng Đế Cấm Kỵ〉không hề do dự trong việc sử dụng những『con búp bê』như đồ bỏ đi. Vốn dĩ những『Chaika』này chỉ là sản phẩm thừa bị loại ra khỏi mục đích ban đầu mà thôi.
「Khụ—」
Nhưng cứ thế này thì không xong.
(Mình là Dragoon Cavalier—)
Toru lại tự nhủ với bản thân, người đang có xu hướng chiến đấu theo tư duy của một Saboteur.
Trong một trận chiến giáp lá cà sát sao, cơ thể có xu hướng tự động thực hiện những động tác đã được khắc sâu qua quá trình rèn luyện—nhưng như vậy là không được. Dragoon Cavalier có cách chiến đấu của Dragoon Cavalier.
Sau khi né và đỡ hơn mười đòn—Toru—
「…………!」
Cố tình nhận một nhát chém của thanh trường kiếm.
Bằng—cơ thể của mình.
Cậu giơ cao tay phải lên tạo ra một kẽ hở, và thanh trường kiếm của Chaika màu lanh đã trượt vào một cách dễ dàng. Nó chém rách bên hông của Toru, ăn sâu vào nội tạng, và chạm đến cả xương sống.
Với một cơ thể nhỏ bé, đó là một sức mạnh không thể tin nổi. Nếu là một người bình thường không được rèn luyện, có lẽ đã bị chém đứt đôi người rồi.
Nhưng—
「Gừ—」
Vừa rên rỉ, Toru vừa nở một nụ cười ở khóe miệng.
Đã chặn được. Cậu đã dùng cơ thể để—kẹp chặt lấy vũ khí của đối phương.
Như vậy, vũ khí của Chaika màu lanh đã bị giảm đi một nửa.
Đối phương dường như đang cố rút thanh trường kiếm ra, nhưng cơ bụng của Toru đã được hồi phục ngay lập tức không cho phép điều đó. Với một người bình thường, nếu bị đâm lưỡi kiếm vào, các cơ sẽ co lại khiến việc rút ra trở nên khó khăn nếu không rút ngay, nhưng—trường hợp của Toru là cậu đã chủ động thực hiện điều đó một cách mạnh mẽ hơn.
Toru đá vào tay trái của đối phương.
Chaika màu lanh buộc phải buông vũ khí, và mất thăng bằng nghiêm trọng.
Đến nước này thì cô ta hoàn toàn sơ hở.
Như vậy, có thể trấn áp mà không cần chém giết—
「—Hiện hình.〈Đun Sôi (The Zasharia)〉.」
「—!」
Ánh sáng ma thuật màu xanh lam lan tỏa khắp tầm nhìn của Toru.
Một Chaika khác đang chờ ở phía sau—một Chaika mặc trang phục màu tím đang thủ thế Gundo, chuẩn bị tung ra một đòn tấn công ma thuật vào Toru.
Hơn nữa...
(Ma thuật Đun Sôi!)
Toru đã từng thấy Chaika Trắng sử dụng ma thuật tương tự.
Cô ấy chỉ dùng nó để đun sôi không khí—nhưng nếu sử dụng ma thuật này, ma thuật làm nóng và đun sôi chất lỏng ngay lập tức, lên máu của con người thì sẽ ra sao?
(Không ổn!)
Nếu bị nhắm vào đầu, dù là Dragoon Cavalier cũng sẽ bị giết.
Huống hồ Toru chỉ là một Dragoon Cavalier『mới vào nghề』, không thể tự do sử dụng ma thuật như Fredrika được. Chắc chắn sẽ mất thời gian. Dù có né được đòn trực diện vào đầu, nhưng trong lúc đó, nếu máu đã sôi trào lên não thì kết quả cũng như nhau.
「Chết tiệt!」
Toru định nhảy sang một bên—nhưng tư thế của cậu lại loạng choạng.
Chaika màu lanh đã dùng cả cơ thể để thủ thế với thanh trường kiếm còn lại và lao vào cậu.
Thanh trường kiếm đâm vào đùi Toru. Cứ thế, Chaika màu lanh dùng cả hai tay bám chặt vào người Toru.
Vốn dĩ những『Chaika』này là đồ dùng một lần.
Vậy thì, việc nhận đòn tấn công ma thuật của đồng đội cùng với kẻ địch, có gì mà phải do dự.
Toru, người không thể vứt bỏ hoàn toàn sự mềm lòng kỳ lạ của mình, đã bị tấn công vào đúng điểm yếu đó.
「—!」
Ma pháp trận tụ lại.
Ma thuật Đun Sôi nhắm thẳng vào đầu Toru, người đang bị hạn chế cử động rất nhiều—
「Toru!」
Cùng với một tiếng hét, Toru bị thổi bay đi.
Nhưng bởi cái gì?
Khi quay người lại trên không, cậu thấy Fredrika trong hình dạng khổng lồ—và bám chặt trên lưng cô là Chaika Đỏ và Trắng. Dĩ nhiên, David và Selma cũng vẫn bị trói trên lưng Fredrika.
「—!」
Ma thuật được kích hoạt.
Nhưng thứ nhận lấy nó là đôi cánh của Fredrika.
Cô giương đôi cánh đang xếp lại ra phía trước như một tấm khiên để đỡ lấy ma thuật. Đương nhiên, thể dịch của Fredrika bắt đầu sôi lên từ đó—
「—Phập!!」
Thanh Snake Blade uốn lượn.
Trước khi thể dịch sôi sục trong cánh kịp lan đến thân mình, thanh Snake Blade do Chaika Đỏ vung lên đã chém lìa đôi cánh khỏi thân của Fredrika. Như vậy, ảnh hưởng của ma thuật sẽ không lan đến cơ thể chính của Fredrika.
Hơn nữa...
「Hiện hình,〈Kẻ Đập Nát (The Smasher)〉!」
Cùng với tiếng hét của Chaika Trắng, một lực lượng vô hình tụ lại hướng về phía Chaika màu tím.
Chaika màu tím vội vàng cố gắng né tránh, nhưng không kịp. Như thể bị một cái búa sắt vô hình đập nát, cơ thể nhỏ bé của cô ta bị thổi bay, Gundo cũng bị gãy nát và lăn trên sàn. Vì cô ta đã bay ra phía sau ảo ảnh đang hiện rõ trở lại nên không rõ đã bị làm sao—nhưng với uy lực có thể làm gãy Gundo, dù chỉ là dư chấn cũng khó mà lành lặn được.
Và rồi...
「Các ngươi—」
Toru ngây người ngước nhìn các Chaika trên lưng Fredrika.
Trong khi đó──
「Toru.」
Chaika Đỏ cất tiếng.
「『Chaika』── Đánh bại, là nhiệm vụ, của chúng tôi.」
「……Nhưng mà.」
「Kẻ thù, không, còn nữa.」
Sau khi dứt khoát khẳng định, Chaika Đỏ vung tay phải.
Tiếng *ken két* vang lên, Xà Giảo Kiếm đang duỗi dài đã thu về hình dạng ban đầu.
「Vì lẽ đó── phải phân định.」
「Toru, hỗ, trợ, cần!」
Chaika Trắng cũng vừa nói vừa rút thuốc ra khỏi Cơ Trượng.
Dường như, cả Chaika Trắng lẫn Chaika Đỏ, trong thâm tâm các cô đã tự đi đến một quyết định như vậy.
Để đoạn tuyệt với việc mình từng là một trong những 『Công Chúa Chaika Mang Quan Tài』… họ cần một nghi thức để phân định rõ ràng, như thể đặt quá khứ của chính mình vào trong quan tài rồi đem chôn lấp. Và để làm được điều đó, họ buộc phải chiến đấu và đánh lui những 『Chaika』 khác.
「……Thiệt tình.」
Đứng cạnh Fredrika, Toru cất giọng làu bàu.
「Mấy cái khoản này thì đúng là, các người cứng đầu y hệt nhau!!」
「──Hử?」
「Hửm?」
Hai Chaika Trắng Đỏ đồng loạt cau mày.
Nhưng Toru chẳng thèm để tâm──
「Akari, lệnh của chủ nhân đấy── chúng ta lui về hỗ trợ!」
「Đã rõ!」
Vừa đáp lời, Akari vẫn đang── theo đúng nghĩa đen── tóe lửa với Chaika đang đeo đôi găng tay sắt. Vẻ mặt của cô vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng Toru nhận ra trong giọng nói của cô có lẫn một chút phấn khích.
Nếu chủ nhân đã quyết tâm thì người hầu chẳng có lý do gì để chùn bước.
Quyết tâm của các Chaika dường như đã xóa tan mọi do dự trong lòng Akari.
「Nhưng mà── 『Chaika』 này để tôi xử lý!」
Nói rồi, Akari vung cây thiết chuỳ.
Chaika Xám dùng găng tay đỡ lấy── chính xác hơn là nhắm vào phần cán rồi đánh bật nó sang một bên.
Thế nhưng…
「──ッ!」
Cùng với luồng khí của Akari, phần đầu nhọn và phần va đập của thiết chuỳ đột ngột lệch đi.
Chaika Xám, người đã né được cú thiết chuỳ của Akari trong đường tơ kẽ tóc── đáng lẽ đã né được, lại bị phần đầu nhọn của cây thiết chuỳ đang xoay một vòng cung đập vào sau gáy, khiến cô ta loạng choạng ngã chúi về phía trước.
Đây là át chủ bài trong số những át chủ bài mà bình thường cô không bao giờ dùng đến.
Giống như Tiểu Cơ Kiếm của Toru, thiết chuỳ của Akari cũng có 『cơ quan ẩn』.
Chỉ bằng ý chí của mình, phần đầu nhọn của thiết chuỳ có thể tách ra. Nối với một sợi xích mỏng, quán tính của vòng quay đã làm quỹ đạo của nó thay đổi đột ngột. Dù bị găng tay gạt đi, phần đầu nhọn vẫn tiếp tục xoay theo quán tính, lao tới tấn công vào gáy của Chaika Xám từ một góc chết ngoài tầm nhìn.
Cô đã dụ đối phương quen mắt với các đòn tấn công xoay tròn, khiến họ nắm bắt được khoảng cách một cách cảm tính── rồi lừa họ vào giây phút cuối cùng. Đây chính là bản chất của võ thuật, vũ khí của một Saboteur.
「…………」
Dù sao thì đòn đánh cũng khác với một cú thiết chuỳ thông thường, uy lực đã giảm đi một nửa nên không đến mức làm vỡ đầu ngay lập tức── nhưng Chaika Xám vẫn ngã gục xuống sàn. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cú đá không nương tay của Akari đã tiễn cơ thể cô ta bay đi.
Trong chớp mắt, thân thể Chaika Xám bay lên không trung── rồi nảy lên trên sàn.
Có lẽ cú đá cuối cùng quá mạnh, Chaika Xám nôn thốc nôn tháo… rồi cứ thế gục xuống vũng nôn của chính mình, bất động.
「Hừm?」
Akari nghiêng đầu.
「Sao thế này. Cảm giác trào dâng này là gì đây.」
「──Hả?」
「Em thấy khoan khoái lạ thường, anh hai ạ.」
Akari vừa nói vừa đưa cây thiết chuỳ về trạng thái ban đầu.
「Đây đúng là một phát hiện mới. Đá bay một 『Chaika』 thật là sảng khoái.」
「……V… vậy à.」
「Có khi thành thói quen mất.」
「A, Akari… hung… bạo…」
「…Này, nói chung là, em vẫn phân biệt được địch ta chứ? Dù sảng khoái đến mấy cũng đừng có đá các Chaika của chúng ta đấy?」
Toru liếc nhìn các Chaika trên lưng Fredrika, trông họ rõ ràng đang có chút e dè, rồi nói.
Bản thân họ tự mình đánh bại 『Chaika』 thì không sao, nhưng khi thấy Akari ra tay không chút dung thứ với một 『Chaika』… dường như họ cũng cảm thấy có chút nguy hiểm cho bản thân.
「Ngớ ngẩn. Anh hai.」
Akari bực bội đáp.
「Đừng coi thường em. Em vẫn phân biệt được đâu là chủ nhân và đâu không phải chủ nhân chứ.」
「V-vậy à.」
「Đằng nào Trắng cũng vô dụng rồi, nếu cần đá ai đó để xả stress thì phải là Đỏ mới đúng.」
「Anh đã bảo là đừng mà!?」
「Em đùa thôi, anh hai. Chắc vậy.」
「Chắc vậy là sao!?」
Vừa nói, Toru và những người khác vừa gạt đám ảo ảnh sang một bên để tiến lên phía trước.
Họ không biết còn lại bao nhiêu 『Chaika』 tái chế. Hình như có một Chaika Xanh Lục dùng cung tên, nhưng sau khi thấy các 『Chaika』 khác bị hạ gục quá nhanh, cô ta đã rút lui.
Cũng có thể cô ta sẽ quay lại cùng những 『Chaika』 khác.
Nhưng…
「──Phân định. Rạch ròi.」
「Ui.」
Ngồi trên lưng Fredrika, hai Chaika Trắng Đỏ nói với nhau như vậy.
Xem ra, họ không cần phải lo lắng về việc mình sẽ trở thành gánh nặng.