Người dịch: Yuki Hoshino
edit: Nguyên Wibu
--------------------------------------------
Sau giờ học.
Tôi đang ngồi cùng Aino tại một quán cà phê.
Má Aino ửng hồng, ánh mắt ngập ngừng nhìn qua đầy lo lắng.
Có lẽ cô ấy hơi đang ngượng vì lần đầu ngồi riêng với một người con trai như thế này.
Nhưng mọi chuyện hôm nay điều bắt nguồn từ Aino.
Cuộc chạm mặt với Chika lúc nghỉ trưa thực sự là một chuyện nghiêm trọng.
Sau khi Aino đột ngột nói rằng cô ấy muốn tôi trở thành vị hôn phu của tôi , mặt Chika lập tức tái nhợt.
Chika từ thời cấp hai luôn tỏ ra hoàn hảo, là người chẳng bao giờ chịu thua ai, ấy vậy mà…
Việc Chika mất bình tĩnh trong tình huống như thế là điều vô cùng hiếm. Nếu Asuka có mặt ở đó, chắc chắn cô nàng sẽ cảm thấy vui vẻ lắm cho xem.
Chika lẩm bẩm
"không đời nào như vậy được…"
Cô ấy có vẻ muốn nói điều gì đó nữa, nhưng khi thấy các thành viên hội học sinh đang tiến lại gần, cô ấy lườm tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Dù không có ai nghe rõ, nhưng hẵn những người xung quanh đây cũng cảm thấy không khí giữa ba người chúng tôi rất căng thẳng.
Tôi muốn hỏi Aino tại sao lại nói ra chuyện hôn phu như thế, nhưng có vẻ lúc đấy có quá nhiều ánh mắt đang nhìn về phía tôi và Aino.
Vì vậy, tôi mới bảo muốn gặp nhau ở một quán cà phê nào đó sau giờ học.
Cả hai đứa bọn tôi đến một quán trong khu Unimall, một trung tâm thương mại ngầm dưới nhà ga Nagoya, khoảng cách này khá xa trường nên khả năng bị các bạn học bắt gặp là rất thấp.
Cả hai ngồi đối diện nhau trên ghế sofa đỏ mềm mại.
Aino gọi một ly socola đá có kem.
Tôi đã không kìm được nụ cười:
"Cậu thích đồ ngọt nhỉ?"
"Đ-đâu có… Tớ chỉ…. Bất kì ai cũng sẽ gọi món đó thôi mà!"
Aino đáp, rồi quay mặt đi, lí nhí them một câu:
"Thật ra tớ thích đồ ngọt lắm…"
"Thích đồ ngọt thì có gì phải xấu hổ chứ? Tớ cũng thích mà."
"T-thật á?"
Aino mỉm cười, ánh mắt cô nàng sáng lên một chút niềm vui nhẹ nhàng.
Tôi còn đang loay hoay không biết gọi món nào thì chị nhân viên phục vụ đi tới.
"Cho tụi em hai ly socola đá có kem ạ."
Aino ngước nhìn chị phục vụ và gọi món, điều đó khiến cho tôi sững người.
"Tụi mình cùng uống giống nhau.. không được sao?"
Aino thì thầm với tôi.
Tôi thì cũng không mấy bận tâm việc đó, nên mỉm cười gật đầu đồng ý.
Chị phục vụ, một người phụ nữ xinh đẹp thanh mảnh nhìn hai đứa rồi mỉm cười sau khi nghe cuộc trò chuyện của cả hai và dịu dàng đáp:
"Vâng, tôi sẽ mang ra ngay."
"Cảm giác như…đang hẹn hò thật ấy."
Má của Aino ửng hồng rồi vội vàng lấy hai tay che mặt đi.
"Nhưng không phải vì tớ muốn hẹn hò gì với Renjo-kun đâu nha?!"
"Tớ xin lỗi vì đã rủ cậu ra đây."
"K-không… T-thật ra tớ rất vui vì cậu đã rủ tớ đi cùng.."
Aino nói nhỏ nhẹ như thể cô ấy đang cố giấu cảm xúc thật của mình.
Tôi hiểu rõ cuộc gặp này không phải là để hẹn hò.
Tôi cần hiểu rõ hơn về lời đề nghị làm hôn phu kỳ lạ của Aino đã nói ra khi đang ở căn tin trường.
"Tớ hỏi thẳng nhé. Sao cậu lại nói muốn tớ làm hôn thê của cậu như vậy?"
Nếu chỉ là một lời nói để chọc tức Chika thì thôi cũng không sao, nhưng Aino người hay rụt rè như thế này đâu phải kiểu người hay hành động bốc đồng như thế được.
Tôi nhìn Aino hỏi, và cô ấy lắc đầu ngay:
"T-tớ thật sự nghiêm túc đấy… Chính vì vậy tớ mới rủ cậu đi ăn trưa cùng tớ."
"Ra là vậy, những ẩn khuất này vừa được giải, nhưng vì thế lại sinh ra câu hỏi lớn hơn. Thế, vì sao cậu lại chọn tớ?"
Câu hỏi này hoàn toàn hợp lý. Tôi và Aino đâu có thân thiết gì mấy, chỉ vừa gặp cô ấy thôi. Việc đột nhiên chọn một người lạ như tôi làm hôn thê chẳng hợp lí chút nào.
Aino gật đầu như thể thừa nhận điều đó.
"Lúc đó Konoe-san cứ xúc phạm cậu mãi như vậy, nên tớ đã buột miệng mình nói như vậy. Nhưng có lẻ tớ chưa giải thích cho rõ ràng lắm."
Tôi cảm thấy như vừa đặt chân mình vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Chẳng lẽ nào… cậu sắp bị ép gả cho một ai đó nên mới cần một hôn phu tạm thời?"
Aino ngước nhìn lên, ngạc nhiên nói:
"Làm sao mà cậu biết?"
"Tớ chỉ đoán bừa thôi."
Thực tế rằng, chẳng có lý do gì để Aino chọn tôi làm vị hôn phu của mình nếu không vì hoàng cảnh đặc biệt ấy.
Tôi biết chuyện mối quan hệ giữa mình và nhà Konoe rất phức tạp, nên việc liên quan đến một tiểu thư giàu có như Aino chẳng đem lại lợi ích gì cho tôi cả.
Nhưng nhìn phản ứng của Aino lúc nghe về quá khứ của tôi và Chika có vẻ rất ngạc nhiên, rõ ràng là cô ấy không hề biết trước chuyện Chika từng là hôn thê cũ của tôi và cô ấy không thể không tin đó là một vai diễn hay lời nói dối đùa.
Nếu đúng là vậy, thì cũng hợp lý khi cho rằng Aino có một lý do nào đó buộc phải có một vị hôn phu, dù chỉ mang tính chất hình thức.
Những trường hợp đặc biệt cần đến một vị hôn phu như thế thường rất giới hạn. Ví dụ, khả năng cao là cô ấy bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân mà bản thân không hề mong muốn.
Vậy nên, giả thuyết mà tôi đưa ra rằng cô ấy cần một vị hôn phu để tranh điều đó và vô tình lại chính xác đến vậy.
Aino trong có vẻ ấn tượng và nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng vậy."
"Tớ không thể nói nhiều… Nhưng cậu biết tớ sinh ra ở Phần Lan đúng chứ?"
"Ừm, tớ có biết chút ít."
Nhưng với sự hiểu biết của tôi thì tôi chỉ biết được đó là quốc gia nằm phía Đông Thụy Điển và phí Tây nước Nga.
"Mẹ của tớ là giám đôc chi nhánh công ty Phần Lan tại Nhật Bản… Công ty gia đình."
Nghe nói Aino là một con gái thuộc một tập đoàn lớn, mẹ cô ấy là một thành viên trong gia đình quản lý của tập đoàn đó.
Vì vậy cô ấy giống như Chika về khoản thuộc một tập đoàn lớn.
"Công ty mẹ ở Phần Lan không chịu hỗ trợ, nên mẹ tớ phải nhờ một tập đoàn lớn ở Nhật giúp đỡ và xây dựng lại công ty. Và… điều kiện của họ đưa ra để giúp đỡ mẹ tớ là muốn hợp tác thì con gái giám đốc bên đấy tức là tớ phải đính hôn với người thân của chủ tịch bên này. "
Đó là một yêu cầu cổ hủ hết mức.
Tôi nghĩ điều này thật là vô lý. Đương nhiên việc này đã làm Aino không thích.
Điều đó đã khiến Aino khổ tâm nhất là… mẹ cô ấy lại chấp nhận điều kiện đó.
Aino nhìn xuống.
"Mẹ tớ chẳng quan tâm gì đến tớ. Chỉ quan tâm đến công ty mà thôi."
"Nên câu muốn nhờ tớ làm lá chắn, phải không?"
Aino gật đầu.
"Tớ nghĩ nếu chứng minh rằng mình đã có hôn phu rồi bên đó sẽ từ bỏ."
"Không chắc điều đó có hiệu quả… nhưng tớ hiểu."
Tôi nghĩ cô ấy cần sự đồng ý từ bố mẹ để kết hôn, nhưng còn đính hôn thì sao?
"Làm ơn đấy, dù chỉ là hôn ước giả thôi cũng được. Tạm thời thôi. Tớ hứa sẽ không gây phiền phức gì cho cậu đâu."
"Sao lại chọn tớ? Ngoài kia thiếu gì người phù hợp hơn."
Tôi nói như vậy. Tôi hiểu tại sao Aino cần một vị hôn phu, nhưng tôi vẫn chưa có câu trả lời đầu tiên cho mình.
Tại sao nhất thiết phải là tôi?
Aino cúi xuống ghế, như rút hết can đảm.
"V-vì…cậu là người tốt."
"Tớ nghi ngờ điều đó đấy."
"Cậu không phải là loại người lợi dụng lúc người khác yếu lòng."
"Biết đâu tớ lại là người như vậy thì sao?"
"...Thật à?"
Aino đỏ mặt nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
"Tớ không làm như vậy đâu."
"Tớ cần cậu, Renjo-kun… Không còn ai khác tớ có thể tin tưởng được hết."
Nhìn ánh màu xanh long lanh của cô nàng, tôi cảm thấy long mình bị dao động trước đôi mắt ấy.
Tôi không thấy phiền hà hay ghét khi được một cô gái đáng yêu như vậy dựa dẫm vào mình.
Aino đã đối đầu với Chika vì lợi ích của tôi. Nếu có thể, tôi muốn giúp cô ấy.
Nhưng liệu tôi có thực sự giúp được cho cô ấy không? Lời đề nghị đó của Aino nghe có vẻ không thực tế cho lắm.
Trên hết, tôi cảm thấy rằng còn có những người tốt hơn tôi có thể giúp Aino hiệu quả hơn là tôi.
Tôi và cô ấy, hai đứa là những người còn là trẻ vị thành niên thì có thể làm gì được trong tình huống này?
"Tớ vẫn còn thời gian để suy nghĩ xem liệu có thể nhận lời đề nghị này, đúng không?"
"Ừm… đúng vậy."
"Trong lúc đó, cậu hãy thử tìm giải pháp khác xem sao. Và cũng nên tìm người hôn phu phù hợp hơn tớ. Tớ chỉ tình cờ cứu cậu khi cậu sắp té vào hôm đó thôi."
Aino mở miệng như muốn nói gì đó, rồi bỗng lại im lặng.
Cô nàng chỉ thì thầm.
"N-nếu…nếu k-không còn cách nào khác, cậu sẽ giúp tớ chứ?"
Tôi im lặng một lúc. Nhưng tôi biết câu trả lời duy nhất là gì.
"Tất nhiên. Tớ sẽ giúp cậu trong khả năng của mình."
Aino mỉm cười, đôi mắt màu xanh lấp lánh long lanh như ngọc ấy cùng với khuôn mặt rạng rỡ đến mức làm tôi suýt nữa bị say mê theo.
Tôi không ngờ mình lại cuốn sâu vào chuyện này đến vậy, khác với ý định của tôi lúc trước.
Nhưng nếu đã lỡ dính vào rồi, tôi buộc phải làm rõ mọi chuyện. Thứ tôi cần bầy giờ là thông tin.
"Tên công ty định giúp mẹ cậu là gì?"
Aino do dự, rồi đáp.
Sau khi nghe tên công ty, tôi đứng hình tại chỗ.
"Luhti-san… công ty đó…"
"Sao vậy?"
"Đó là công ty thuộc tập đoàn Konoe."
Tức là, người mà Aino sắp đính hôn có thể là một người họ hàng của Chika.
Tôi đoán mình chắc cũng biết người đó. Nhưng Aino lại không nhớ rõ tên.
"Tớ xin phép đi gọi điện kiểm tra một chút"
"Ừm, được mà. Nhưng cậu gọi cho ai vậy?"
"Người phụ trách liên lạc giữa tớ và nhà Konoe."
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, đến một góc khuất trong hành lang ngầm rồi lấy điện thoại ra.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"A, Toru. Hiếm khi thấy em gọi cho chị nhỉ. Chị nhớ em lắm đấy."
Một giọng nói phụ nữ vui vẻ vang lên. Tôi mỉm cười.
"Em cũng mừng khi nghe được giọng của chị, Fuyuka-san."
Fuyuka Tokieda, thư ký riêng của gia đình Konoe. Cô ấy đang ở độ tuổi hai mươi dù bên ngoài lạnh lùng, nhưng tính cách lại rất dễ gần.
Cô sống tại nhà Konoe, là người duy nhất trong gia tộc thật lòng đối xử tốt với tôi. Và cũng là người mà tôi có thể hỏi chuyện về việc hôn phu của Aino là ai.
Tuy nhiên, đi thẳng vào một vấn đề không phải là một ý hay.
"Em có chuyện muốn hỏi chị, Fuyuka-san."
"Nếu mà giờ này em gọi, chắc chắn là chuyện đó rồi nhỉ."
"Chuyện… đó?"
"Em chưa nghe Aino Luhti kể à?"
Giọng Fuyuka đầy ẩn ý khiến tôi thấy hơi lạnh gáy.
Fuyuka-san biết về Aino?
Fuyuka vui vẻ tiếp lời.
"Chúc mừng nhé. Em sắp có một vị hôn thê tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đấy, Toru."
"K-khoan đã, ý chị là…"
edit: sốc nổ dái
"Gia tộc Konoe đang có kế hoạch chọn em làm vị hôn phu của tiểu thư Aino Luthi đấy."
Fuyuka thông báo một tin động trời bằng giọng vui vẻ như đang đi chợ.
kèo này thơm Unimall (ユニモール) là một khu trung tâm mua sắm ngầm nổi tiếng ở Nagoya, Nhật Bản. Nó kết nối trực tiếp với các ga tàu điện lớn (như ga Nagoya), và nằm bên dưới các tòa nhà thương mại.