Người dịch: Yuki Hoshino
edit: Nguyên Wibu
--------------------------------------------
Tôi không thể nói ra câu "tớ sẽ bảo vệ cậu". Tôi không thể buông lời vô trách nhiệm như thế.
Kể từ cái đêm mà tôi không thể cứu được Chika, tôi đã không còn tin rằng mình có thể giúp để ai đó được nữa.
Thế nhưng bây giờ tôi đang bị cuốn sâu vào câu chuyện của Aino. Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng.
"Vậy… người mà đáng ra sẽ là hôn phu của tớ, là người như thế nào vậy?"
Tôi biết mình không thể giấu được nữa, đành phải kể lại kết quả đã xác nhận được từ Fuyuka vậy.
"Là tớ đấy."
"…Hả?!"
Đôi mắt màu xanh biếc của Aino đầy bất ngờ. Rồi cô nghiêng đầu vẻ mặt ngơ ngác một cách dễ thương.
Tôi bắt đầu giải thích tình hình hiện tại cho Aino nghe.
Nói cách khác, vì là người có quan hệ với gia tộc Konoe, nên tôi sẽ trở thành vị hôn phu của Aino. Và nếu mà cả hai đứa bọn tôi muốn kết hôn trong tương lai, tôi sẽ có quyền tiếp quản công ty của mẹ Aino.
Đó chính là mục tiêu, kết quả mong muốn của gia tộc Konoe.
"Không thể tin nổi được…"
Aino khẽ thì thầm. Tôi cũng gật đầu đồng tình.
"Tớ hiểu mà. Khó tin thật. Nhưng mà, tập đoàn Konoe xưa giờ chẳng ngại làm mấy chuyện cổ hủ kiểu vậy đâu."
"Không… tớ không bát ngờ vì điều đó. Tớ chỉ bất ngờ vì người đó lại là Renjo-kun. Thật đúng là trùng hợp kỳ diệu."
"Ừ thì, tớ cũng ngạc nhiên mà…"
"Biết đâu.. nó là định mệnh đấy."
Aino nói với vẻ tươi cười, rồi nhìn tôi một cách đầy hạnh phúc.
"Nói cách khác… Nếu Renjo-kun trở thành vị hôn phu của tớ, thì mọi chuyện sẽ ổn cả mà thôi, đúng vậy không?"
"Nếu cậu nghĩ vậy thì… đúng là như thế. Nhưng mà như vậy nghĩa là chúng ta sẽ kết hôn với nhau đấy, liệu cậu có ổn với điều đó không?"
"Không phải là… tớ muốn kết hôn với Renjo-kun đâu nhé…"
Aino vừa nói vừa đỏ bừng khuôn mặt đáng yêu ấy.
Dù có là trở thành hôn thê theo ý của gia tộc Konoe đi nữa, thì cả hai người cũng chỉ là bạn cùng lớp, thậm chí cũng chẳng phải là người yêu.
Chuyện này chắc chắn sẽ kéo thêm nhiều rắc rối đây.
"Cậu đâu có muốn bị ép cưới một người mà mình chẳng ưa gì, đúng không, Luhti-san?"
"Ừm… đúng là vậy."
Aino lúng túng đan mấy ngón tay trắng muốt vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn tôi, khuôn mặt đáng yêu đang lộ rõ vẻ xấu hổ của cô ấy.
"Sau cùng thì… nếu được chọn,… tớ nghĩ rằng tớ muốn cưới… Renjo-kun."
"Hả?"
"Heh, không phải tớ có ý gì kỳ quặc đâu nhé! Chỉ là, nếu bị ép cưới một người mà tớ không thích, thì tớ thà cưới Renjo-kun còn hơn là người khác. Cậu bằng tuổi tớ mà, trông cũng ổn, tử tế nữa, và… cậu còn hiểu biết tớ."
"Tớ không nghĩ là mình hiểu cậu đâu, Luthi-san."
Cho đến gần đây, cả tôi và cô ấy gần như chẳng có mối quan hệ nào ngoài việc là bạn cùng lớp. Vậy nên tôi không thể nói rằng mình hiểu rõ Aino.
Nhưng giờ đây, tôi cũng hiểu được rằng Aino không phải là cô gái lạnh lùng, cô độc như vẻ về ngoài, cô ấy chỉ là một người nhút nhát, vụng về trong việc bày tỏ cảm xúc của mình với người khác.
Aino mỉm cười.
"Tớ nghĩ… cậu hiểu ý tớ mà. Tớ tin… rồi cậu sẽ thực sự hiểu tớ thôi."
"…Cậu chắc là người đó phải là tớ sao?"
"Ừm. Tớ chấp nhận việc đính hôn với Renjo-kun. Không, phải nói là… tớ muốn Renjo-kun cưới tớ."
Đôi mắt màu xanh biếc lấp lánh của Aino lóe lên một tia nghịch ngợm, cô cười khúc khích.
Gương mặt cô đỏ lựng đến tận mang tai, nhưng vẫn giữ nét đẹp dịu dàng đầy mê hoặc.
edit: gọi tên lễ đường lần thứ N