Câu chuyện về cô bạn tsundere người Bắc Âu trở nên ngọt ngào ngay sau khi trở thành vị hôn thê của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

30 447

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

1 11

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

1 6

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

67 6810

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

14 216

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

14 246

WN - Chương 18: Quyết định của Toru

Tôi không biết phải đáp lại lời của Aino như thế nào. Cô ấy đã cầu hôn tôi tới năm lần rồi.

Lẽ ra tôi có thể từ chối Aino. Nếu tôi mà thẳng thừng từ chối bằng những lời lẽ cứng rắn, chắc chắn Aino sẽ không lặp lại lời nói ấy nữa.

Tại sao mình không thể làm vậy chứ…

Có lẽ bởi vì chính bản thân tôi đang muốn gật đầu trước lời nói ấy của cô nàng.

Tôi nhận ra, mình không hề thấy khó chịu khi Aino cứ liên tục đòi cưới tôi, mà ngược lại… tôi cảm thấy hạnh phúc.

Bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ vui khi được cô gái xinh đẹp nhất trường nói muốn kết hôn với mình.

Nhưng… chỉ vậy thôi sao?

Với tôi, việc đính hôn với Aino chẳng mang lại lợi ích gì cả.

Mặc dù đây là hôn ước theo yêu cầu của gia tộc Konoe, nhưng cũng chỉ là một sự ép buộc một nửa.

Thế nhưng, kể cả nếu không có sự can thiệp từ gia tộc Konoe…

Tôi vẫn có thể sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Aino.

Aino đang gặp rắc rối. Vì một hoàn cảnh gia đình không rõ ràng, cô sắp bị ép kết hôn với một người đàn ông xa lạ.

Tôi có thể cứu cô ấy khỏi tình huống đó. Cô gái nhỏ bé trước mặt tôi đang cần tôi.

Và tôi không thể không muốn đáp lại sự cần thiết ấy. Có lẽ đó là cách mà tôi có thể chuộc lỗi cho việc đã không thể cứu lấy Chika chăng, cô bạn thời thơ ấu của tôi.

Aino khẽ nghiêng đầu:

"Sao thế? Im lặng quá vậy, đang suy nghĩ gì à?"

"Ừm… chắc vậy."

Aino nở một nụ cười tinh nghịch. Tôi không hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy, khiến tôi hơi lúng túng một chút…

Và rồi tôi chợt nhận ra.

Cuốn sách mà tôi đã đọc trước đó và cố tình giấu đi… đã biến mất!

Lúc nào không hay, Aino đã lấy nó.

 "Heh…"

Cuốn sách mà Aino đang chăm chú nhìn có tựa là 'Sách học về Phần Lan'.

Chết toi rồi…

Aino là người Phần Lan. Đó chính là lý do tôi lấy cuốn sách đó, nhưng tôi lại cố giấu đi vì thấy xấu hổ nếu bị Aino phát hiện.

Tôi đã quên béng mất sự tồn tại của nó, và giờ Aino đã cầm nó trên tay.

Tôi lo lắng phản ứng của Aino. Tôi không biết liệu Aino có thấy mình đáng sợ không.

Nhưng Aino chỉ hơi đỏ mặt và nhìn tôi bằng ánh mắt ngại ngùng:

"Cậu đọc cái này vì… tớ là người Phần Lan à?"

"Cậu có tin không nếu tớ nói là… tớ thật sự có hứng thú với các quốc gia khác?"

"Tớ không tin đâu."

Aino bật cười.

"Cậu muốn hiểu thêm về tớ đúng không?"

"Ừm… có lẽ là vậy."

"Ồ… không phải là tớ không vui, nhưng…"

Aino nói, cùng nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên mặt.

Dễ hiểu thật đấy…

Tôi không ngờ Aino lại là một cô gái có nhiều biểu cảm đến vậy.

Bình thường ở lớp, Aino luôn mang vẻ lạnh lùng, có lẽ vì cô đơn.

"Renjo-kun biết không? Tỷ lệ ly hôn ở Phần Lan cao hơn ở Nhật Bản đấy."

"Tớ không biết… thật bất ngờ."

Phần Lan, hay nói đúng hơn là các nước Bắc Âu nói chung, luôn được đánh giá cao. Không như xã hội Nhật khắc nghiệt và lạnh lùng, Phần Lan là một quốc gia giàu có với chế độ phúc lợi và giáo dục tuyệt vời, ít nhất là theo báo chí.

Aino mỉm cười:

"Phần Lan cũng chỉ là một quốc gia bình thường thôi. Bố mẹ tớ cũng ly hôn rồi."

Tôi bất ngờ. Bố mẹ cậu ấy cũng đã ly hôn sao.

"Nhưng tớ có linh cảm rằng… nếu mà hai đứa cưới nhau, tớ và Renjo-kun sẽ hợp nhau đấy."

"Tớ không biết."

"Tớ biết."

Tôi chẳng hiểu sự tự tin ấy lấy từ đâu ra.

Tôi không thể biết được tương lai.

Bởi lẽ mọi chuyện đang bị đảo ngược. Tôi và Aino hiện tại chẳng có gì cả. Cũng chẳng có tình yêu, chứ đừng nói đến chuyện hôn nhân hay chính trị.

Không thể đoán được liệu tôi có sống hòa hợp với Aino không nếu kết hôn.

Ấy vậy mà Aino lại có một niềm tin nào đó kỳ lạ vào tôi.

Aino đóng sách lại rồi nhìn tôi:

"Tên tớ viết bằng chữ cái Latin là 'Aino' đấy."

"Ồ, nó có ý nghĩa gì vậy?"

"Aino là tên của một tiên nữ dưới nước trong thần thoại Phần Lan. Cô ấy là cô gái đẹp nhất vùng, và mẹ cô ấy bắt cô phải đính hôn với một vị thần già nua. Aino đã khóc và không đồng ý… nhưng không có ai giúp cô ấy cả."

Tôi sững người. Aino hiện tại cũng sắp bị mẹ ép kết hôn.

Quá giống nhau.

"Và… chuyện gì đã xảy ra với Aino sau đó?"

"Cô ấy đã nhảy xuống hồ và… chết. Một bi kịch nổi tiếng lắm. Nhưng tớ thì không làm như thế đâu."

Aino nói nhỏ, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt trong veo, như ánh nước, lấp lánh một sắc màu lạ kỳ như đang chờ đợi điều gì từ tôi.

"Tớ có Renjo-kun. Tớ có một người hùng mà trong truyền thuyết không tồn tại."

"Tớ không thể là… người hùng đó. Tớ không phải anh hùng. Tớ chỉ là một kẻ yếu đuối… không thể cứu lấy cô gái mình đã lớn lên cùng."

Aino lắc đầu và mỉm cười dịu dàng:

"Renjo-kun có thể cứu tớ. Nên đừng nói như vậy. Tớ cũng yếu đuối lắm, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu."

"Cảm ơn, nhưng mà…"

"Nếu chúng ta ở bên nhau, tớ nghĩ chúng ta sẽ không còn yếu đuối nữa."

Aino nói với đôi má ửng hồng, nhưng giọng thì khá đầy kiên định.

Lời ấy… gần như là một lời tỏ tình.

Aino chắp tay trước ngực và lặp lại:

"Tớ muốn cậu cưới tớ!"

Đôi mắt Aino sáng rực khi tiến sát tới gần tôi.

Đây là lần thứ sáu cô nói những lời ấy với tôi.

Và câu trả lời của tôi… đã sẵn sàng từ trước.

Tôi bối rối. Theo luật Nhật Bản, 16 tuổi chưa thể kết hôn. Tôi cứ lặp đi lặp lại điều vô nghĩa ấy như cách trì hoãn kết luận.

Aino mỉm cười tinh quái:

"Đó là lý do tớ muốn cậu trở thành hôn phu của tớ. Renjo-kun sẽ chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa thôi. Vậy là đủ rồi."

Đúng vậy. Việc đính hôn này không xuất phát từ tình cảm.

Chỉ đơn giản là lựa chọn hợp lý nhất cho cả hai.

Một hôn ước tạm thời. Đó là cái cớ để tôiu chấp nhận lời kết hôn của Aino.

Để tuân theo mong muốn của gia tộc Konoe và cứu lấy Aino, tôi có thể chấp nhận rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng… Aino, người đang đỏ mặt ngượng ngùng trước mặt tôi, thực sự nghĩ rằng một hôn ước trên danh nghĩa là đủ sao?

Kể cả nếu vậy, liệu tôi có thể giữ khoảng cách mãi như thế không? Một khi chấp nhận, tôi sẽ gắn bó với Aino suốt quãng đời còn lại.

Tôi sẽ giúp đỡ Aino, và Aino cũng sẽ là điểm tựa cho tôi. Đó là lời hứa họ dành cho nhau nếu đính hôn.

Và nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tôi sẽ kết hôn với Aino. Khi đó, cô ấy sẽ không còn là người xa lạ nữa.

Lỡ như Aino trở thành người mà tôi không thể đánh mất, giống như Chika ngày xưa thì sao? Ý nghĩ đó khiến tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi không muốn mình lại phải đối diện với nỗi sợ mất mát ấy nữa.

Nhưng… tôi không thể gạt bỏ bàn tay Aino đang chìa ra trước mặt mình. Tôi không đủ mạnh mẽ để quay lưng với một cô gái đang cầu cứu.

Không sao đâu… chỉ là hôn ước tạm thời mà…

Tôi tự nhủ. Rồi quay sang đối mặt với Aino.

"Tớ sẽ quyết định bây giờ."

Aino khẽ run lên, đôi mắt ánh lên vẻ lo âu. Có lẽ cô nghĩ mình sẽ bị từ chối.

Nhưng câu trả lời của tôi đã có sẵn rồi.

"Tớ sẽ là hôn phu của cậu, Luthi-san." TL: MANGG cái LỄ ĐƯỜNGG ĐẾNN đây

"Thật sao?"

"Ừm. Tất nhiên, nếu tớ tìm được cách khác để giải quyết vấn đề, hôn ước sẽ được hủy bỏ. Đây chỉ là hôn ước tạm thời mà thôi."

"Nhưng chừng nào điều đó chưa xảy ra, thì tớ là hôn thê của cậu đúng không? Vậy thì… cảm ơn cậu nhiều lắm, Renjo-kun."

Aino nở nụ cười thật sự hạnh phúc. Nụ cười ấy khiến tôi không khỏi xao động.

Tôi có linh cảm…

Rằng từ nay về sau, tôi sẽ ngày càng bị cuốn dính vào Aino. Và sẽ có lẽ chẳng thể quay đầu lại được nữa.

Dù biết là vậy… tôi vẫn không thể từ chối cô ấy được.

Tôi muốn được Aino cần đến. Muốn được ai đó cần đến.

Aino khúc khích cười. Ánh hoàng hôn hắt qua ô cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc óng ả của Aino. Rồi cô ghé sát đôi môi nhỏ nhắn bên tai tôi thì thầm:

“Minä rakastan sinua.”

Tôi không hiểu cô nàng vừa nói cái gì. Là tiếng Phần Lan ư…?

Tôi tò mò về lời nói ấy. Nhưng khi hỏi, Aino chỉ khẽ lắc đầu.

Cô lùi lại một bước, đưa ngón trỏ lên môi:

"Tớ không muốn cậu biết tớ vừa nói gì đâu. Không có ý nghĩa gì sâu xa cả. Nhưng… một ngày nào đó, tớ sẽ nói cho cậu biết."

"Khi nào cơ?"

"Khi cậu cưới tớ."

Aino mỉm cười thật đẹp, như một nữ thần bước ra từ trong truyền thuyết.

TL: không giải quyết đc vđề, thì giải quyết người ra vđề