Người dịch: Nguyên wibu
--------------------------------------------
Fuyuka bật cười trước câu hỏi của Aino.
"Xin lỗi em nhé! Đừng lo lắng, không sao đâu mà. Chị coi Toru như em trai của mình vậy."
"Ơ… em trai mà lại ôm nhau sao?"
"Chỉ là chào hỏi thôi mà. Hay là... Luhti-san cũng muốn thử ôm Toru-kun một lần hay hửm?"
Fuyuka hoàn toàn đã chuyển sang chế độ trêu ghẹo.
Hai má trắng như tuyết của Aino lại càng đỏ hơn.
"K-không phải là em có ý đó đâu ạ…"
"Thật không đấy?"
"C-có thể là… em cũng muốn thử một chút…"
"Thế thì thử ngay luôn đi. Việc tốt thì phải làm liền chứ!"
"Hả?"
Tôi và Aino nhìn nhau. Rồi Aino bối rối cúi đầu xuống, tránh ánh mắt tôi.
Ôm Aino ngay lúc này, trước mặt mọi người, đúng là quá khó.
"Không làm được à?"
Fuyuka tung đòn kết liễu bằng một câu trêu chọc nữa.
Đôi mắt Aino dao động, ánh nhìn lúng túng không yên.
Toru quyết định tiến lên giải vây.
"Chị Fuyuka-san chỉ thích đùa thôi, cậu đừng để tâm quá."
"Ấy, em nói thế nghe buồn quá đấy. Chị chỉ đang tiếp thêm dũng khí cho Luhti-san thôi mà. Mà này, Toru-kun cũng từng nghĩ đến chuyện được ôm một cô gái dễ thương như Luhti-san rồi chứ gì?"
"C-cái đó thì… cũng đúng, nhưng…"
Khi tôi lắp bắp trả lời, Aino liếc nhìn tôi một cái, rồi nở một nụ cười vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm.
Cô bước vài bước, chậm rãi đi vòng ra trước mặt tôi.
Như thể đã hạ quyết tâm, Aino ngước nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc như ngọc sapphire. Ánh mắt ấy ánh lên chút ngấn nước, khiến tim cậu bất giác đập mạnh.
"Ừm, cái đó… Renjou-kun không thấy khó chịu chứ?"
"Khó chịu thì không đâu, mà ngược lại thì…"
"Ngược lại thì sao cơ?"
"Tớ… tớ nghĩ là… sẽ rất vui nữa là đằng khác…"
Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Tôi liếc nhìn Aino một cách lén lút.
Thân hình nhỏ nhắn nhưng đáng yêu của cô hiện rõ trong tầm mắt.
Nếu ôm cô ấy thật, giống như khi tôi vô tình ôm Fuyuka, thì… ngực của Aino cũng sẽ chạm vào cậu như thế.
Không to như chị Fuyuka, nhưng của Aino cũng...
Khi tôi đang suy nghĩ đến mấy điều ngớ ngẩn ấy thì Aino hình như đã bắt gặp ánh mắt của tôi. Cô đỏ mặt, vội khoanh tay trước ngực, che đi phần trước người.
"Cậu lại đang nhìn ngực tớ đấy à?"
"Đ-đâu có…"
"Cậu đang nghĩ nó nhỏ hơn của Tokieda-san, đúng không?" Edit: toang
Trúng tim đen, tôi cứng họng không nói được gì trong một thoáng. Aino phụng phịu, má phồng lên như đang dỗi.
"Không sao hết. Tớ vẫn đang trong giai đoạn phát triển mà. Sau này, khi lớn lên… thì sẽ to hơn…"
Nói đến đó, Aino ngước nhìn tôi bằng ánh mắt thấp thỏm, đầy lo lắng.
"Khi trưởng thành rồi... liệu lúc đó tụi mình vẫn còn bên nhau không nhỉ?"
"Cái đó thì…"
Còn tùy vào hoàn cảnh. Hôn ước với Aino vốn chỉ là một cách để giúp cô ấy. Nếu vấn đề mà Aino đang đối mặt có thể được giải quyết theo cách khác, thì chuyện đính hôn ấy sẽ không còn lý do để tiếp tục nữa.
"Tớ thì… muốn Renjou-kun dõi theo sự trưởng thành của tớ."
Không biết từ lúc nào, Aino đã thôi không che ngực bằng tay nữa.
Thay vào đó, cô khoanh tay trước ngực, cúi người, ngước nhìn Toru.
Tư thế ấy... gần như cố ý làm nổi bật vòng một. Dù bên ngoài chỉ là blazer và chiếc sơ mi trắng, nhưng đường cong dịu dàng ấy vẫn hiện rõ, gọn gàng và đầy nữ tính.
Aino bật cười.
"Quả nhiên… cậu đang nhìn ngực tớ đúng không?"
"Ừm… xin lỗi nhé."
Tôi đành phải thừa nhận. Aino mỉm cười, trông như đang có chút thích thú.
"Không cần xin lỗi đâu. Ngược lại… tớ còn thấy vui nữa…"
"Hở?"
"K-không có gì đâu! Nhưng… đổi lại, lần này Renjou-kun ôm tớ được không?"
Vừa nãy, có lẽ Aino đã định là người chủ động ôm trước.
Tôi cũng cảm thấy hơi áy náy vì bản thân đã lỡ nhìn chằm chằm, lại còn vô thức đem cô so sánh với Fuyuka.
Hơn nữa, thay vì để Aino là người lấy hết dũng khí ra trước, thì có lẽ một thằng con trai như tôi nên chủ động thì hơn.
"Thanh xuân đúng là tuyệt thật nhỉ~"
Fuyuka vừa thở ra một câu vô trách nhiệm đầy khoái chí, giọng nghe như thể đang xem phim truyền hình sống.
Còn Aino thì đang trông cực kỳ hồi hộp, đôi mắt nhắm nghiền lại. Cô ấy căng thẳng đến mức giống như sắp bị hôn vậy.
Tôi cũng đâu khá hơn. Cậu đang run lên không ít khi chuẩn bị ôm lấy Aino. Lúc ở hiệu sách, cậu từng ôm cô ấy từ phía sau khi cô ngất đi, nhưng đó chỉ là tai nạn.
Chuyện ôm như một cặp đang yêu, tôi chưa từng nghĩ đến.
Nhưng… bây giờ tôi và Aino đã là hôn thê rồi.
Không khí lúc này đã khiến cả hai không thể rút lui được nữa.
Khi tôi đặt hai tay lên vai Aino, cô khẽ rên lên một tiếng "ưm" đầy ngượng ngùng và né người đi.
"Luhti-san, tớ chỉ chạm vào vai thôi mà!"
"T–tớ biết chứ… nhưng ngại quá nên… hyaa!"
Khi tôi vòng tay ra sau lưng Aino, lần này cô bật lên một tiếng kêu nhỏ. Dù là tiếng hét, nhưng nó lại ngọt ngào và mơ hồ đến mức khiến tim tôi đập thình thịch.
"Renjou-kun…"
Aino gọi tên tôi, giọng như đang làm nũng.
Không biết từ lúc nào, Aino đã mở mắt và đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi thứ gì.Đôi môi nhỏ đỏ hồng ấy, nếu tôi hôn lên đó lúc này, có lẽ Aino cũng sẽ không từ chối.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ tôi thật sự đã làm thế rồi.
Nhưng đúng lúc ấy..
"Ồ, có vẻ hai người đang vui vẻ nhỉ."
Một giọng nói lạnh băng vang lên.
Lạnh đến mức khiến cả không gian như đóng băng trong chớp mắt.
Tôi giật mình quay đầu lại, và thấy Konoe Chika đang đứng đó.
Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi. Và cũng là con gái nhà Konoe gia tộc đứng đầu trong vùng này.
TL: dcmm chuẩn bị hôn rồi mà
Edit: vợ Chika không thể đứng nhìn được nữa