Chika Konoe đang nhìn chằm chằm vào tôi và Aino bằng ánh mắt đen láy lạnh như băng, gương mặt không giấu nổi sự băng giá ấy đang tỏa ra.
Chika là một cô gái cao ráo, thanh mảnh với vẻ đẹp kiêu kỳ, chính vì thế sự hiện diện của cô tạo ra áp lực không hề nhỏ.
Lúc này, tôi dang đặt tay sau lưng Aino, trông chẳng khác gì một cái ôm thân mật. Tôi hốt hoảng định rút tay lại thì bất ngờ Aino siết lấy tay tôi, giữ thật chặt.
"Luhti-san?"
"Chúng ta đã là hôn phu hôn thê của nhau rồi mà, không cần phải ngại ngùng chỉ vì có Konoe-san đứng nhìn đâu."
"Nhưng mà…"
Ánh mắt của Chika lạnh băng đến mức khiến tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh mình vừa giảm xuống mức đóng băng. Nhìn gương mặt không cảm xúc ấy, tim tôi bất giác run lên.
Tôi biết rõ, Chika từng là vi hôn thê của mình, nhưng hiện bây giờ giữa tôi và cô ấy chẳng còn gì tình cảm gì với nhau nữa, thậm chí có lẽ là ghét.
Aino nói đúng. Không cần phải e dè hay căn thẳng trước Chika.
Nhưng giờ… tại sao Chika như đang tức giận?
"Lúc trước còn từng là hôn phu thì cậu đâu có ôm tôi như thế này nhỉ? "
Chika lẩm bẩm bằng giọng nhỏ như tiếng thì thầm.
Tôi ngước lên nhìn Chika đang nghiêm túc nói.
Chika bất ngờ đỏ mặt, ánh mắt đối diện lại với ánh mắt của tôi.
"Gì chứ? "
"À, không… không có gì…?"
Cuối cùng thì, con người ta mãi mãi chẳng thể hiểu hết trái tim của người khác.
Tôi biết rõ điều đó. Dù là có thân thiết đến đâu đi chẳng nữa, tôi cũng không thể hiểu được cảm xúc thật sự của Chika là gì.
Nhưng câu nói vừa rồi… nghe như thể Chika đang ước rằng ngày xưa cũng muốn tôi ôm cô ấy như này.
Và có lẽ Aino cũng cảm nhận được điều đó.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của tôi, tiến một bước về phía trước Chika, đối diện trực diện với nhau. Đôi mắt xanh biếc của cô nàng lóe lên cảm xúc chân thành và nghiêm túc.
"Konoe-san… có phải là cậu đang ghen không?"
Câu hỏi quá đỗi thẳng thắn khiên tôi giật mình nhìn sang Aino. Dáng vẻ cô nàng lúc này hoàn toàn nghiêm túc, trong sáng và thuần khiết, nhưng không thiếu phần cứng cỏi.
Ở trong góc phòng, Fuyuka, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng nhìn cảnh tượng ấy với vẻ thích thú, tạm thời thì chị ấy chưa có ý định xen vào việc này.
"Tôi… chẳng có việc gì phải ghen với cậu."
Chika đáp lại, nhưng gương mặt cô đã hiện rõ vẻ bất an. Lâu lắm rồi tôi mới thấy Chika bộc lộ cảm xúc như vậy.
Cô gái với mái tóc đen dài đúng trước mặt tôi không còn là Chika yếu ớt và bệnh tật của ngày xưa nữa, giờ đây cô là một người hoản hảo nhất, con gái danh giá trong gia tộc Konoe, học lực xuất xắc, nhan sắc nổi bật không thể chế vào đâu được.
Một người như thế này… có gì để sợ cơ chứ?
Ấy vậy mà giờ đây, chính Chika lại như đang lo lắng điều gì đó.
Aino ngước nhìn lên tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Chúng ta để dành cái ôm đầu tiên này cho lần sau nhé."
"Hả…ừm."
"Dù sao thì tới với Renjo-kun cũng là hôn phu hôn thê với nhau mà, ôm nhau lúc nào chẳng được cơ chứ. Với lại… không nên làm tổn thương cảm xúc của Konoe-san đâu."
Cô nàng nở một nụ cười tinh nghịch.
Aino rõ ràng đang cố gắng kiềm chế để tránh làm cho Chika nổi giận, nhưng cô ấy chỉ trừng mắt nhìn Aino, rồi cắn môi… không nói gì.
Ngay sau đó, cô lại bật cười. Một tiếng cười có chút "phản diện", nhưng trong mắt tôi, Chika lúc ấy vẫn rất đáng yêu.
"Cơ mà… cậu đã gặp Toru được bao lâu đâu? Thế hai người từng tắm chung chưa?"
"Đương nhiên là chưa rồi!"
Khuôn mặt Aino đỏ bừng, chắc hẵn cô nàng vừa tưởng tượng cảnh hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm. Cô lén liếc nhìn tôi.
Tôi bất giác nghĩ đến thân hình mảnh mai của Aino và hình ảnh tắm chung của cả hai trôi ngang đầu, điều này khiến tôi vội vàng quay mặt đi.
Chika thấy thế liền khẽ nhếch môi, nhưng rồi cô lại nở một nụ cười như thể vừa tung ra con át chủ bài bấy lâu nay của mình vậy.
"Tôi từng là vị hôn thê của cậu ấy, thâm chí cả hai đã sống chung dưới một mái nhà. Bọn tôi còn từng tắm chung nữa chứ."
Aino sững người, ánh mắt công nàng như tan vỡ vì cảm giác thua cuộc.
…Hai người này đang đấu đá gì với nhau vậy chứ?
Nếu nghĩ lại một cách lý trí, thì đây đúng là một cuộc đối đầu kỳ quặc.
Nhưng rõ ràng là Aino và Chika đang cạnh trạnh với nhau mọt cách rất nghiêm túc.
Aino tiến sát lại tôi.
"Có thật là… cậu đã từng tắm chung với Konoe-san không vậy?"
"À… ừm thì, cũng có, nhưng đó là lúc còn nhỏ mà…"
"Cụ thể là bao nhiêu tuổi ?"
Chika trả lời thay cho tôi.
"Lúc còn lớp sáu có đúng không?"
"Ờm… chắc vậy."
Tôi còn chẳng cách nào ngoài việc gật đầu xác nhận việc đó.
Đôi mắt màu xanh của Aino đang rưng rưng.
"Vậy là… hai người đã là trai gái thực thụ rồi còn gì nữa…"
"Đúng thế. Hồi đó, Toru cứ nhìn tôi bằng ánh mắt… không đúng đắng lắm đâu."
Chika quay sang nhìn tôi cười vui vẻ.
Cách cô ấy gọi tên tôi "Toru" thật tự nhiên. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật lạ lẫm.
Từ khi hủy hôn tới giờ, Chika chỉ gọi tôi bằng họ "Renjo-kun". Vậy là bây giờ, cô lại vô thức quay về cách xưng hô thân mật như ngày xưa vậy…
"Tớ không hề nhìn Konoe-san bằng ánh mắt… kiểu đó! Tớ thề!"
"Xạo."
"Thật mà."
Chika nheo mắt, nhìn chằm chằm nào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Aimo, lúc này đã không thể chịu nổi nữa bất ngờ siết chặt tay tôi.
"Vậy tớ sẽ ôm cậu tại đây luôn!"
"Hả!"
"Và tớ sẽ sống chung với Renjo-kun! Chúng ta sẽ cùng nhau tắm chung luôn!"
Tôi định phản đối, điều đó hoàn toàn không thể, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm quyết tâm đến tuyệt vọng trên gương mặt Aino, tôi bỗng không thể nói ra lời từ chối nào được.
Chika thì cười đắc thắng như thể vừa giành được chiến thắng oanh liệt.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy, tình thế đảo chiều hoàn toàn.
Fuyuka, người nãy giờ vẫn đứng im quan sát cuộc trò chuyện đột nhiên lên tiếng.
"Ý đó hay đấy. Vậy ngày mai, Toru-kun và Luhti-san hãy tắm chung với nhau nhé. Biết đâu khỏa thân với nhau lại giúp gắn kết tình cảm hôn phu hôn thê hơn sao."
"Không đời nào!"
Tiếng hét đồng thanh của tôi và Chika vang vọng khắp căn phòng. Sau đó, cả hai nhìn nhau… rồi cùng quay đi, mặt đỏ ửng.
Dù đã xa cách nhau, nhưng cả hai vẫn là bạn thanh mai trúc mã. Có lẽ vì thế mà nhịp suy nghĩ lẫn phản ứng đều trùng khớp.
Fuyuka mỉm cười, giờ một ngón tay lên như đang công bố điều gì đó trọng đại vậy.
"Không sao đâu. Ngày mai, chị sẽ sắp xếp cho Toru-kun và Luhti-san sống cùng dưới một mái nhà với nhau mà."
Chị ấy tuyên bố như thể đó là điều hiển nhiên vậy.