Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 131 - Ta khinh lũ nhà giàu

“Tại sao chị gặp chuyện như vậy mà lại không nói với em?” Liễu An Nhiên nhíu mày, hiếm khi trong giọng lại mang theo sự bực tức.

Liễu Giải cũng chợt nhận ra, em trai của nàng hình như thật sự có chút tức giận.

Chỉ vì nàng không nói cho em trai của nàng, khoảng thời gian này nàng đang có kinh nguyệt ư?

Nàng cảm thấy chắc là không cần thiết, nếu chỉ vì một chuyện nhỏ mà khóc lóc ỉ ôi, kêu cha gọi mẹ thì có vẻ hơi đàn bà, không có phong thái của đại trượng phu.

Nhưng em trai của nàng thì dường như không nghĩ như vậy.

Liễu An Nhiên nhìn Liễu Giải, ánh mắt thậm chí còn mang theo sự khó hiểu: “Không phải đã nói với chị là gặp chuyện gì thì phải nói với em sao?”

“Chị mày cảm thấy mình vẫn có thể tự chăm sóc bản thân.” Liễu Giải yếu ớt nói khẽ một tiếng.

Nàng giờ phút này cảm thấy khí chất của em trai tốt của nàng đã có chút đáng sợ, hơi giống cha mẹ khi còn nhỏ bắt được chứng cứ sau khi mình phạm lỗi và đến hỏi tội.

“Chị vẫn không hiểu ý em rồi.” Liễu An Nhiên nhìn Liễu Giải rụt cổ lại, giọng cũng dịu đi, ít nhất không còn nghiêm khắc như vừa nãy.

“Ý của em là em cần có quyền được biết. Em sẽ không ngăn cản chị làm bất cứ điều gì chị muốn, nhưng em cần phải chuẩn bị phương án dự phòng khi chị làm điều đó.”

Trong mắt Liễu An Nhiên toát lên sự chân thành.

Hắn đương nhiên có thể chấp nhận cứu thế chủ của mình làm bất cứ điều gì, ngay cả khi đó là lao vào cối xay gió.

Liễu An Nhiên không thể tiếp quản, không thể thống trị cuộc đời của cứu thế chủ, không thể bắt Liễu Giải phải nghe lời mình, không thể bắt nàng sống theo kế hoạch của hắn. Hắn còn lâu mới tà ác đến mức đó.

Chỉ là hắn không yên tâm, không yên tâm về sự mạo hiểm và lối sống của nàng cho đến nay.

Điều Liễu An Nhiên có thể làm là, sau khi biết tình hình thì chuẩn bị trước phương án, để ngay cả khi nàng mạo hiểm thất bại thì cũng không tính là thất bại hoàn toàn.

Cho dù sự chuẩn bị của hắn không có tác dụng cũng không sao.

Dĩ nhiên, hắn cũng không thể chuyện gì cũng chiều theo nàng, đại sự hắn vẫn phân biệt rõ ràng, cho nên đúng như hắn nói: hắn cần có quyền được biết.

“Nói thật, vừa nãy nhóc đến sờ bụng chị, chị mày lại nói gì có đá nhóc à, rồi nhóc lại ở đây nói gì về việc chuẩn bị phương án… Nhóc chẳng lẽ không thấy những gì chúng ta đang nói có chút kỳ lạ sao?”

Liễu Giải dù sao cũng cần chút thể diện, trước mặt mọi người thì không thể quá mất hình tượng.

“Chúng ta tự biết mình đang nói gì là được rồi mà?” Liễu An Nhiên hỏi ngược lại, dường như giữa lông mày còn có chút không vui vì Liễu Giải đang đánh trống lảng, “Mà chị thật sự đã nghe lọt tai chưa?”

“Được rồi được rồi, biết rồi. Sau này có chuyện như vậy xảy ra chị nhất định sẽ nói với nhóc.” Liễu Giải luôn cảm thấy có chút mất mặt.

Lời nói này giống như đứa trẻ hứa sau này sẽ không làm vỡ bát đĩa, nhưng giờ đây là nàng, người lớn tuổi hơn, nói với em trai nhỏ tuổi hơn mình.

Cũng thật sự quá kỳ quặc rồi.

“Không phải là sau khi chuyện xảy ra, mà là trước đó.” Liễu An Nhiên nhấn mạnh một lần nữa.

“Trừ những trường hợp không thể lường trước, trước khi chị làm chuyện lớn gì đều cần phải nói với em một tiếng, giống như lần trước chị đi biển chơi cũng không nói với em.”

“Hả?” Liễu Giải ngẩn người. “Sao nhóc biết…”

Sau đó lại chợt nhớ ra, hình như thẻ tiêu dùng của nàng đều liên kết với Liễu An Nhiên. Biết nàng đặt khách sạn ở đâu thì cũng là chuyện bình thường.

Tiếp đó, Liễu Giải lại nhớ đến giấc mơ có phần quá ngọt ngào kia. Nàng nằm trên lưng Liễu An Nhiên mà để lại những vết "dâu tây" lên cổ của hắn.

Nếu em trai tốt của nàng biết nàng lúc đó đang đi du lịch ở nơi đó, vậy thì chắc chắn cũng có thể đến bên cạnh nàng.

Biết đâu lúc đó đã đến rồi, chỉ là nàng không biết.

Như thể nghĩ đến điều gì đó cực kỳ khủng khiếp, Liễu Giải vươn tay nắm lấy cà vạt của Liễu An Nhiên và kéo hắn đến trước mặt mình.

Sau đó, nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ hắn.

May mắn thay, trên cổ em trai tốt của nàng không nổi lên một vòng dấu đỏ, ít nhất cũng khiến trái tim đang treo lơ lửng của nàng được thả lỏng.

May mà nàng chưa thực sự ôm lấy em trai của mình mà "gặm", nếu không bây giờ nàng đã không còn mặt mũi nào nói chuyện với hắn nữa rồi.

“Chị đang nhìn gì vậy?” Ánh mắt của Liễu An Nhiên ở khoảng cách rất gần, nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt có chút hoảng loạn. “Hay là chị cho rằng khoảng cách này thích hợp hơn để nói chuyện?”

“À không không, sao có thể chứ.” Liễu Giải lảng tránh ánh mắt, vội buông lỏng cà vạt của hắn.

Liễu An Nhiên đương nhiên biết nàng đang nhìn gì.

Hắn cũng phiền não vì thứ đó sau vài ngày vẫn không có dấu hiệu biến mất hoàn toàn, cho nên đã dùng một chút thủ đoạn để che đi vòng dấu đỏ kia.

Kem nền có thể che được, thứ này dễ xử lý hơn hắn tưởng tượng.

Hắn đương nhiên không thể để nàng nhìn thấy thứ đó trên cổ hắn. Hắn biết chị gái của mình cũng cần thể diện, và rất dễ xấu hổ vì những chuyện như vậy.

Chỉ là Liễu Giải vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nếu chị nói với nhóc biết chị ra ngoài chơi, thì nhóc sẽ…”

“Lúc đó em có việc bận, nếu không chắc chắn sẽ đi theo để chỉnh đốn chị.” Vẻ mặt nghiêm nghị nhíu mày của hắn không khiến nàng cảm thấy áp lực, ngược lại còn khiến nàng thả lỏng.

“Vâng, thưa sĩ quan.” Liễu Giải hài hước chào hắn một cái. “Tôi sau này nhất định sẽ báo cáo với ngài.”

Ngay cả nàng cũng biết hành vi này giống như việc báo cáo giữa cặp tình nhân.

Tuy nhiên, việc báo cáo giữa các cặp tình nhân là để mang lại cảm giác an toàn cho bên được báo cáo, còn việc nàng báo cáo là để hắn mang lại cảm giác an toàn cho nàng.

“Được.” Liễu An Nhiên khẽ gật đầu. “Vậy bây giờ chị cũng nên nói rồi, gọi em từ công ty ra gấp như vậy rốt cuộc là định làm gì?”

Sau khi hắn nhắc nhở như vậy, nàng mới nhớ ra chuyện chính hôm nay gọi hắn đến.

Nàng quay đầu nhìn Chu Niểu bên cạnh, nhưng lại thấy Chu Niểu đã sớm ngồi xổm trên mặt đất mà chơi với Dương Thư Lễ cùng mèo con. Từ lúc Liễu An Nhiên bắt đầu sờ bụng Liễu Giải thì hai người đã không thèm nghe cuộc đối thoại của họ nữa.

Chu Niểu cảm thấy Liễu Giải và Liễu An Nhiên có chút lằng nhằng, nếu là nàng và Cẩu Du thì sẽ không sến sẩm như vậy.

“À, là thế này, trường của bọn chị sắp có một trận đấu bóng rổ, nhưng mà lại thiếu người, nhóc hiểu không?” Liễu Giải gãi đầu, nhìn trời nhìn đất, chỉ duy nhất là không dám nhìn biểu cảm của Liễu An Nhiên.

“Ý chị là, muốn em tham gia trận đấu bóng rổ, đúng không?” Liễu An Nhiên nhàn nhạt nói, “Vậy chị cũng biết em thậm chí không phải là học sinh trường này chứ?”

“Đúng vậy, cho nên chị mày mới nói…”

“Chị có muốn em tham gia không?” hắn lên tiếng.

Hắn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng, một lúc lâu, dường như hiểu ra điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

“Em sẽ đến.” Liễu An Nhiên trả lời Liễu Giải.

“Hả? Nhưng nhóc đâu phải học sinh trường chị…”

“Em nói rồi, em sẽ tài trợ, cung cấp tiền thưởng, giải thưởng và quảng cáo, cũng như chi phí đồng phục.”

Chu Niểu bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm hai người.

“Ta khinh lũ nhà giàu.”