Trước sức ép từ tiền bạc của Liễu An Nhiên, học viện dường như đã không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu.
Dù sao thì, cũng giống như đại hội thể thao lần trước, đều do hắn đầu tư. Có lẽ ban lãnh đạo học viện đã không nghĩ ra được trò gì mới.
Chu Niểu lại một lần nữa phẫn nộ vì có người bị khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.
Có lẽ chỉ đơn giản là vì lần này, người bị tiền đánh bại không phải là nàng.
Liễu Giải vẫn đang tranh cãi với Liễu An Nhiên.
"Hiện tại em không yên tâm để chị một mình ở trường, em không nghĩ chị có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân." Liễu An Nhiên từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy áp lực.
So với hắn, Liễu Giải lúc này trông như một đứa trẻ bướng bỉnh: "Bên cạnh chị còn có bạn cùng phòng, hơn nữa chỉ là đến tháng thôi, có gì nghiêm trọng đến mức phải làm to chuyện như thế?"
"Em không cho rằng điều đó là làm quá. Nếu không chăm sóc cẩn thận, sau này có thể để lại hậu quả." Liễu An Nhiên vẫn giữ nguyên giọng điệu kiên định.
Liễu Giải đột nhiên cau mày, cảm thấy có gì đó sai sai: "Khoan đã, em là con trai, tại sao lại hiểu rõ mấy chuyện này hơn cả chị là con gái chứ? Em lấy tư cách gì mà nói chắc như thế?"
"Vì chị biến thành con gái rồi, nên em mới buộc phải hiểu." Liễu An Nhiên khoanh tay, tỏ vẻ đương nhiên.
"Em xem chị là con nít chắc? Nếu chị đi theo em thì em nghĩ mình có thể chăm sóc được chắc? Bạn cùng phòng chị cũng đang trong tình trạng giống chị, đâu có chuyện gì to tát." Tính ngang bướng trong Liễu Giải bốc lên.
Thông thường, đến đoạn này là Liễu An Nhiên sẽ bắt đầu lùi bước. Dù là trước hay sau khi nàng biến thành con gái, đến giai đoạn này thì hắn luôn là người nhường nhịn.
Nhưng lần này thì khác. Hắn vẫn cứng rắn như cũ.
"Chính chị nói bạn cùng phòng cũng đang trong kỳ như chị, vậy làm sao em dám chắc sau khi các cô ấy tự lo cho mình, vẫn còn sức để chăm sóc thêm cho chị?"
Dương Thư Lễ đang ngồi xổm chơi với mèo con, có cảm giác ai đó đang nhắc tới mình. Vừa quay đầu thì đã bị Chu Niểu ấn xuống.
Liễu An Nhiên tiếp tục: "Hơn nữa, cho dù em không tự chăm sóc được, thì em cũng có thể thuê người chuyên nghiệp đến chăm chị."
Đúng là người giàu luôn có lý do để bị ghét.
Liễu Giải nhăn mặt, có chút không vui: "Em vẫn đang làm quá. Nhìn xem chị bây giờ có gì là không ổn đâu."
"Đợi đến lúc có chuyện thì đã muộn rồi." Liễu An Nhiên hít sâu một hơi. "Chuyện của chị, đối với em, không bao giờ là chuyện nhỏ. Nếu vì em mà chị gặp chuyện, em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."
"Thôi, đừng nói quá như thế..." Nàng bỗng cảm thấy khó xử.
Nàng rõ ràng hiểu, Liễu An Nhiên là vì lo cho nàng. Nhưng kiểu quan tâm ấy lại khiến nàng không thoải mái, có lẽ bởi hắn từng là em trai nàng, mà giờ lại muốn chăm sóc nàng như một đứa trẻ.
"Thôi nói chuyện đó sau đi." Nàng chuyển chủ đề, "Chỉ vài ngày thôi mà. Nhà cách trường cả tiếng đi xe, em tính mỗi lần đến đón rồi lại đưa chị về à? Mỗi tháng đều như thế, không thấy phiền chắc?"
Vấn đề này, với Liễu An Nhiên, dường như không thành vấn đề.
"Chị có thể ở công ty chi nhánh với em. Em thuê nhà ngay gần đó. Hai chị em mình ở chung cũng chẳng sao."
"Ý em là bao nuôi chị luôn à?" Nàng nhướng mày.
"Nếu chị muốn, lúc nào cũng được." Liễu An Nhiên vẫn giữ vẻ thản nhiên. "Nhưng yên tâm, em không định làm như thế mỗi tháng. Khi nào em chắc chị có thể tự chăm sóc mình, em sẽ để chị quay về."
Trước mặt hắn là Liễu Giải đang không ngừng tiến gần lại. Nàng mang vẻ mặt nghiêm túc, như muốn tìm ra một chút đùa cợt trong biểu cảm của hắn.
Nhưng dù đã gần đến mức có thể hôn, nàng vẫn không nhìn ra điều gì.
Nàng gãi đầu, mái tóc vàng rối tung như muốn phát điên.
""Chiều nay chị còn có tiết. Muốn đón thì đợi tan học rồi hẵng nói." Liễu Giải dường như đã đầu hàng, ngồi xuống ghế dài, uể oải như vừa hết pin.
"Em biết chị có tiết. Nếu không thì đã kéo chị đi ngay rồi." Liễu An Nhiên liếc nhìn Chu Niểu và Dương Thư Lễ, rõ ràng là đang giả vờ chơi với mèo con để lén nghe.
"Khi tôi không có ở đây, phiền hai người chăm sóc chị ấy. Có chuyện gì thì nói với tôi. Chị ấy chắc chắn không mở miệng nhờ đâu."
Liễu An Nhiên hiểu Liễu Giải đến mức như hiểu lòng bàn tay.
"Thật ra không cần cậu nói tớ cũng biết mà…" Chu Niểu lầu bầu, nhưng ngay khi thấy hắn đưa ra hai phong bao lì xì, liền nhanh chóng đổi giọng.
"Thật ra tớ thấy cậu ấy không đủ khả năng tự chăm sóc từ lâu rồi, đã định gọi cậu tới đón từ trước, chỉ là chưa có cơ hội." Chu Niểu vừa xua tay từ chối, vừa nhận lấy phong bao từ Liễu An Nhiên. "Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Liễu Giải nhìn Chu Niểu với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Liễu An Nhiên gật đầu, xoay người xách túi Coca và cà phê đá rời đi.
Hắn không phải không biết Chu Niểu và Dương Thư Lễ cũng đang trong kỳ, chỉ là sợ nàng thèm uống rồi xin.
"Giờ hay rồi đấy, vì cái trận bóng rổ của cậu, tớ chẳng còn tự do cá nhân nữa." Liễu Giải than vãn, tựa vào ghế dài như xác không hồn. "Chết rồi, đều tại cậu đó, làm ơn đấy."
"Tớ thấy chưa chắc đâu. Cậu ở bên em trai mình thì sợ gì? Chẳng phải hắn còn bỏ luôn cả mô-đun mắng mỏ ngày trước rồi sao?" Chu Niểu véo véo bao lì xì, mắt sáng rỡ.
Mở ra xem.
"Năm trăm đồng à? Lão nhị nhà cậu vậy mà đáng giá năm trăm. Trước giờ tớ không biết bán cậu lại có lời thế đấy." Chu Niểu vẫy tờ tiền, cả người như phát sáng vì tiền.
Thậm chí còn... có chút hạnh phúc.
"Thế mà trước kia cậu bán tớ trong game không biết bao nhiêu lần."
"Chuyện đó khác." Chu Niểu nói tỉnh bơ.
Dương Thư Lễ cất tiền vào túi, thầm nghĩ: "Lần sau rủ Từ Niên đi ăn lại có tiền tiêu rồi."
Liễu Giải định nói thêm gì đó, nhưng vừa quay sang thì chiếc ghế dài khẽ rung lên, một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống chỗ Chu Niểu vừa nhường.
Diệp Khanh Thường ngồi xuống rất nhẹ nhàng, nhưng như mang theo sức nặng ngàn cân.
"Tớ đã kéo cậu ta vào đội bóng rổ rồi."
Nàng buông lời, nhưng không nhìn ai cả. Ánh mắt dõi theo những chiếc lá vàng đang xoay tròn theo gió.
Giọng nói đầy mệt mỏi.
Nàng đã mệt rồi.
Đột nhiên, nàng không muốn lo lắng gì nữa. Bất kể là thành viên câu lạc bộ văn học hay thú cưng ảo trên mạng, nàng đều chẳng muốn quản.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn gượng cười, hướng về bạn cùng phòng.
"Haha, mấy cậu à... tớ vẫn không thắng nổi bạch nguyệt quang."