“Thật ra tớ thấy, trong tình huống này cậu không đánh lại cũng là bình thường.”
Chu Niểu giơ đũa chỉ trỏ. “Tục ngữ có nói, bạch nguyệt quang hiện tại không đánh lại bạch nguyệt quang trước kia, còn bạch nguyệt quang trước kia lại càng không đánh lại bạch nguyệt quang đã chết.”
Lúc này ba người đang ngồi ăn cơm tại một quán nhỏ trước cổng trường. Chu Niểu nghe Liễu Giải than thở, lòng trỗi dậy chút thiện ý, liền hào phóng móc tiền mời hai người một bữa xá xíu "sang trọng".
Dĩ nhiên, số tiền ấy vẫn là tiền sinh hoạt mà nàng vừa mới nhận được từ tay Liễu An Nhiên. Cho nên, Diệp Khanh Thường và Liễu Giải cũng chẳng thấy có gì gọi là thiện ý, trái lại còn cảm thấy Chu Niểu coi như lần này cũng biết động lòng lương tâm.
Dương Thư Lễ như thường lệ vắng mặt trong các bữa ăn, đoán chừng là đang đi ăn với Từ Niên. Dù sao nàng cũng vừa mới nhận được một khoản tiền không nhỏ từ Liễu An Nhiên, chắc là định cùng Từ Niên thưởng thức một bữa thật ngon.
Nghe Chu Niểu bàn đến luận điểm “bạch nguyệt quang”, động tác ăn cơm trộn của Diệp Khanh Thường cũng khựng lại.
“Tớ thấy chưa chắc đâu.” Diệp Khanh Thường lên tiếng, “Tớ vẫn nói câu đó, trước kia tớ có thể chinh phục được cậu ấy, bây giờ cũng vẫn có thể, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Liễu Giải đang cúi đầu gặm đùi vịt bên cạnh chợt ngẩng đầu lên:
“Cậu đang nói đến chuyện vừa tuyên bố là mình có nhịp điệu riêng, rồi lại xông lên tặng luôn nụ hôn đầu, kết quả bị người ta coi như một người qua đường mà đá bay à?”
Diệp Khanh Thường lập tức nghẹn lời, nửa ngày cũng không nói nổi câu tiếp theo.
“Không phải…” Diệp Khanh Thường lẩm bẩm, “Lúc đó là do tớ uống rượu nên mới lỡ việc. Hơn nữa Tiêu Dĩ An vốn nên từ chối, nếu đồng ý thì mới là tớ nhìn lầm người.”
“Cậu biết tớ đang không nói đó.” Liễu Giải vẫn ngậm nửa miếng thịt trong miệng, bình thản nói, “Trọng tâm là vì sao trong ấn tượng của Tiêu Dĩ An, cậu lại trở thành một người qua đường.”
“Chỉ là do thời điểm thôi, tớ không nắm bắt được thời cơ… mối quan hệ giữa hai người cũng có chút mờ ám… Mấy chuyện yêu đương đều cần có kế hoạch, sao có thể coi là người qua đường được chứ…” Diệp Khanh Thường lẩm bẩm, dường như còn định thốt ra mấy lời văn nhã cổ phong.
Trong chốc lát, Liễu Giải và Chu Niểu đồng loạt bật cười, cả quán xá xíu tràn ngập không khí rộn ràng.
“Đừng cười nữa mà...” Diệp Khanh Thường có hơi mất mặt, giọng hơi cao lên.
Liễu Giải và Chu Niểu lập tức nín cười, cố giữ cơ mặt nghiêm túc, như thể từng sợi cơ đều đang gồng lên chịu đựng.
“Các cậu… Thôi, muốn cười thì cứ cười đi.”
Diệp Khanh Thường nhìn hai người đang cười nghiêng ngả, lần đầu tiên cảm thấy nỗi buồn vui của con người quả thực chẳng thể tương thông, nàng chỉ cảm thấy họ thật ồn ào.
Rồi bất ngờ Chu Niểu ưỡn ngực, trầm giọng bắt chước: “Tớ là bậc thầy tình cảm, tớ có nhịp điệu của mình.”
Sau đó cả hai người lại phá lên cười lần nữa, cười đến mức bụng cũng đau.
“Hai cậu không nhịn được hả?” Diệp Khanh Thường đập đũa lên bàn, “Bám riết không buông à?”
Chu Niểu và Liễu Giải nhìn Diệp Khanh Thường, rồi lại nhìn nhau.
Liễu Giải lại ưỡn ngực, trầm giọng tuyên bố: “Tớ là vận động viên, tớ phải chạy tám trăm mét!”
Nói xong, nàng nằm vật ra bàn như một Yamcha đã chết.
Chu Niểu và Liễu Giải tiếp tục cười như điên, đến mức chiếc bàn cũng rung lên bần bật.
Diệp Khanh Thường lần này thực sự hết cách với hai người, bởi vì chính nàng cũng không nhịn được mà bật cười.
Cảnh tượng ba thiếu nữ xinh đẹp dựa bàn cười nghiêng ngả trong quán ăn nhỏ này quả thực thu hút không ít ánh nhìn.
Mãi đến khi ba người sắp cười đến không thở nổi, Diệp Khanh Thường mới ngồi thẳng dậy.
Nhìn thấy Chu Niểu cười đến mức làm đổ cả đồ uống, đang luống cuống tìm khăn giấy, nàng suýt nữa lại bật cười lần nữa.
“Lần này tớ nói thật, tớ thực sự có nhịp điệu của riêng mình.” Diệp Khanh Thường nghiêm túc, “Hừ, cái tên Tiêu Dĩ An ấy, nhất định phải khiến cậu ta có đi không có về.”
Trước mặt nàng, Chu Niểu và Liễu Giải đang ra sức nhịn cười.
“Lần này tớ không nói đùa đâu. Tớ đã suy nghĩ kỹ nguyên nhân thất bại vừa rồi rồi. Những gì không thể đánh gục tớ sẽ chỉ khiến tớ mạnh mẽ hơn, hai cậu hiểu không?” Diệp Khanh Thường dùng đũa gõ vào thành bát, phát ra tiếng lanh lảnh.
Chu Niểu và Liễu Giải lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nhìn nàng.
Chưa được vài giây, Diệp Khanh Thường lại là người bật cười trước.
“Không được cười!” Nàng cau mày, giọng mang theo vẻ giận dỗi.
“Vừa nãy là cậu cười trước đấy chứ?” Chu Niểu lặng lẽ phản bác.
“Còn dám cãi?” Diệp Khanh Thường đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt càng nghiêm khắc. “Cái miệng nhỏ này.”
“Không nói chuyện nữa.” Chu Niểu làm bộ nghiêm trang đáp.
Liễu Giải nhếch mép: “Giờ tớ chỉ muốn ăn nhanh để còn về trường, không lại bị người ta tưởng ba đứa mình bị điên.”
“Được rồi.” Diệp Khanh Thường hắng giọng. “Tiếp theo, tớ sẽ miễn cưỡng tiết lộ kế hoạch tác chiến của mình.”
“Rửa tai lắng nghe.” Chu Niểu dịch ghế, rõ ràng đang tìm cơ hội để chọc phá Diệp Khanh Thường tiếp.
“Tớ đã phát hiện nguyên nhân thất bại lần trước. Thứ nhất là tớ đã đánh giá quá cao thực lực 'bạch nguyệt quang’ của bản thân. Nhưng chuyện đó không có nghĩa đối phương không thể bị đánh bại, bởi đấy chỉ là một ảo ảnh của quá khứ mà thôi.”
“Thứ hai, tớ đã không tận dụng tốt thân phận kép của mình. Trước giờ chỉ dùng tư cách chủ tịch câu lạc bộ văn học Diệp Khanh Thường để đơn độc chiến đấu, chưa từng phối hợp với thân phận bạch nguyệt quang.”
“Vì vậy lần này tớ sẽ phát huy ưu thế của thân phận kép, kết hợp hai vai trò, dần dần khiến bạch nguyệt quang nhường chỗ cho chủ tịch câu lạc bộ văn học.”
Diệp Khanh Thường gõ nhẹ vào thành bát: “Có bạch nguyệt quang thì cũng có thể có nốt chu sa. Với bậc thầy tình cảm như tớ, chuyện này dễ như trở bàn tay.”
Một tràng lý luận hùng hồn kết thúc, nhưng với Chu Niểu và Liễu Giải, hai người chưa từng yêu đương thì hoàn toàn nghe không hiểu.
“Vậy khi nào có kết quả?” Chu Niểu hứng thú hỏi.
“Không nhanh được. Lần trước là vì quá vội vàng nên mới bước sai một bước, thua cả ván cờ. Lần này tớ sẽ thong thả, thả dây dài câu cá lớn, dùng nước ấm luộc từ từ.” Diệp Khanh Thường nói, vừa khuấy bát cơm trộn.
“Ai da, chậm quá rồi đấy. Có thể tua nhanh đến đoạn thua cả ván, bị vạch trần thân phận bạch nguyệt quang rồi bị bạn học Tiêu Dĩ An xử đẹp không?” Chu Niểu nằm dài trên bàn, uể oải nói. Đồ uống vừa đổ khiến phần cơm trộn của nàng ướt sũng.
“Cậu mong tớ chết à?!” Diệp Khanh Thường lập tức vươn tay qua bàn, búng nhẹ lên chán Chu Niểu.
“Nhưng chẳng phải nên như thế sao?” Liễu Giải ở bên cạnh chen vào một câu nhẹ hẫng.
Nụ cười trên mặt Diệp Khanh Thường cũng dần thu lại.
Nàng biết, những người bạn cùng phòng tốt bụng này chỉ đang cố gắng chọc nàng vui lên. Cách nàng che giấu cảm xúc vốn dĩ chỉ lừa được Tiêu Dĩ An.
Chỉ là… cái cách chọc cười này thật sự hơi kỳ lạ.
“Lão tam, lão Cẩu từng dạy tớ một câu: Có đôi khi không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần sống tốt là được.”
Ánh mắt Chu Niểu lộ ra vẻ chân thành. “Cậu là người bình thường, không giống Tiêu Dĩ An. Cậu đã tận tâm tận lực rồi, không cần tiếp tục dọn dẹp cho cậu ta nữa đâu.”
Liễu Giải gật đầu: “Nếu thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một chút. Cậu ta không thương cậu thì còn có bọn tớ thương cậu, đừng cố nữa.”
“Từ bỏ đôi khi cũng là một lựa chọn. Nhìn cậu vừa khổ vừa mệt như vậy, chống đỡ làm gì?”
Chiếc quạt điện ọp ẹp trong quán vẫn kêu kẽo kẹt.
“Ừ.” Diệp Khanh Thường mỉm cười. “Nếu tớ không chống đỡ nổi nữa, tớ sẽ từ bỏ. Không bận tâm thêm gì nữa.”
“Đúng rồi! Tiêu Dĩ An là cái thá gì chứ. Dám làm loạn đạo tâm của Diệp Thiên Đế chúng ta, hắn xong rồi!” Chu Niểu đứng bật dậy, đưa cho Diệp Khanh Thường một lon nước ngọt, là nửa lon còn lại nàng vừa làm đổ.
Chỉ là, khi đưa qua tay lại hơi mạnh, nước bắn lên, dính cả vào người Diệp Khanh Thường, nhớp nháp vô cùng.