Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 136 - Quy Củ

“Ê, tớ vừa thấy em trai cậu đấy.” Chu Niểu khều Liễu Giải, người lúc này đang giả vờ dọn đồ bên cạnh.

Thật ra có gì đâu để dọn. Cả tiết học nàng chỉ mang đúng một quyển Chăm sóc sau sinh, đến cả bút còn chẳng thèm đem.

Cuốn sách ấy cũng chẳng phải sách giáo khoa của tiết học này. Nàng chỉ cẩn thận chỉnh lại cuốn sách duy nhất trên bàn, vuốt phẳng từng nếp nhăn.

“Sao ngươi còn chưa dọn xong? Cản đường cha ngươi rồi!” Diệp Khanh Thường đứng bên cạnh, muốn rời chỗ ngồi nhưng bị Liễu Giải chặn lối, không thể bước qua.

Nàng tuyệt đối không thể đi theo mông Tiêu Dĩ An ra cửa phía bên kia.

Tất nhiên nàng đã âm thầm ra hiệu cho Dương Thư Lễ ngồi phía bên kia Từ Niên.

Dương Thư Lễ bắt được tín hiệu, thấy Diệp Khanh Thường chớp mắt liên hồi. Nàng vội xin Từ Niên một lọ thuốc nhỏ mắt, rồi chuyền nó qua cho Diệp Khanh Thường.

Diệp Khanh Thường chưa từng nghĩ trong đời mình lại cảm thấy được cứu rỗi chỉ vì một lọ thuốc nhỏ mắt.

Liễu Giải vẫn im lặng, tiếp tục dọn dẹp, chẳng đáp lời ai.

Diệp Khanh Thường suýt chửi thề, cuối cùng nhịn xuống, thò đầu qua hỏi nhỏ: “Cậu đang dọn cái gì vậy? Chăm chỉ thế?”

Rồi nàng thấy những dòng chữ đầy cảm thán “hừ hừ ư ư ô ô…” trên trang sách.

Một lúc nghẹn họng không nói được gì.

Cuối cùng chỉ để lại một câu: “Có khí chất tiên nhân.”

Chu Niểu đá nhẹ vào Cẩu Du, người vẫn chưa tỉnh sau giờ học. Cẩu Du ngã nhào xuống lối đi, mông chạm sàn, ngơ ngác nhìn Chu Niểu với ánh mắt mông lung.

“Đừng dọn nữa, càng dọn càng lộ ra cậu đang lấp liếm.” Chu Niểu khuyên Liễu Giải, người vẫn cố chấp miết quyển sách.

“Tớ có thể dọn cả ngày.” Liễu Giải đáp, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Chu Niểu như hiểu ra điều gì, liếc về phía cửa lớp.

Bóng người mặc âu phục vẫn đứng đó, lặng lẽ, không vội vàng, không nóng nảy, như kẻ săn mồi chờ con mồi tự chui vào lưới.

“Giỏi lắm, Captain China!” Chu Niểu vỗ vai Liễu Giải, giơ ngón tay cái, rồi xoay người rời đi trước.

Diệp Khanh Thường nhìn Liễu Giải, rồi lại nhìn Tiêu Dĩ An đã đi xa. Cuối cùng, nàng chọn rời đi theo hướng khác, để Liễu Giải một mình đối mặt với số mệnh.

Cả tiết học nàng chẳng nói nổi với Tiêu Dĩ An mấy câu.

Chỉ việc ngồi cạnh thôi đã đủ căng thẳng, huống gì mở lời bắt chuyện.

Nàng chẳng còn tâm trạng gì, cảm thấy mình như đã mệt mỏi với thế giới này rồi.

Điều đáng nói là Tiêu Dĩ An cả tiết học chỉ chăm chăm nhắn tin với 'bạch nguyệt quang' của nàng.

Tin nhắn cứ liên tục hiện lên, nhưng nàng chẳng dám trả lời, thậm chí không dám mở cài đặt danh bạ để chặn thông báo từ hắn.

Nếu đang chỉnh mà Tiêu Dĩ An quay sang nhìn, chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao?

Thế là nàng mở game, bật luôn chế độ không làm phiền, giả vờ như đang chơi rất nhập tâm, chặn hết quấy nhiễu từ thế giới ngoài kia, đồng thời còn phải lén lút không để giáo viên phát hiện.

Dù vậy, nàng vẫn nơm nớp Tiêu Dĩ An bên cạnh, lo sợ bị phát hiện thân phận thật.

Nàng thực sự sai rồi. Lúc đầu, khi Liễu Giải muốn đổi chỗ, nàng nên đồng ý ngay, không nên cố chấp. Nàng nên tránh xa Tiêu Dĩ An từ đầu.

Sau một tiết học như ngồi tù, Diệp Khanh Thường cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn.

Nhưng người ngoan nhất lúc này là Liễu Giải, vẫn đứng đó, một mình trong lớp.

À, còn giáo sư trên bục giảng, nhưng bà ấy dường như chỉ ở lại vì quy định không được tan học trước học sinh.

Ánh mắt giáo viên nhìn Liễu Giải đầy nghi hoặc, rõ ràng không hiểu sao một học sinh có thể dọn đồ lâu đến mức này, đến mức kéo dài cả giờ tan ca của mình.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng.

“Bạn cùng phòng nói chị đang dọn đồ trong lớp, em giúp được gì không?” Liễu An Nhiên bước đến bên Liễu Giải, trước đó còn lễ phép gật đầu với giáo viên trên bục giảng.

Rồi hắn thấy cuốn sách duy nhất trên bàn nàng.

Có vẻ như Liễu An Nhiên cũng không hiểu nổi — một cuốn sách thì dọn cái gì mà lâu thế?

Hắn hơi nghiêng người, định tới gần hơn để nhìn rõ tên sách.

Nhưng Liễu Giải lập tức đóng sập sách lại khi cảm nhận em trai tiến gần, không để hắn thấy dù chỉ một chữ.

“Không cần, chị tự làm được.” Giọng Liễu Giải thoáng hoảng loạn.

Chu Niểu và Diệp Khanh Thường thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để Liễu An Nhiên thấy.

Dù có lẽ để hắn thấy cũng chẳng sao, nhưng nàng không muốn, như thể chỉ cần hắn thấy thôi sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.

“Ừm.” Liễu An Nhiên liếc thêm vài lần vào cuốn sách, ánh mắt thoáng tò mò.

Nhưng hắn không nghi ngờ gì Liễu Giải, dù nàng có hơi chột dạ, hơi giấu giấu giếm giếm. Nhiều nhất, hắn chỉ thấy chị gái mình hơi kỳ lạ.

“Dọn xong chưa? Chúng ta đi được chứ?” Liễu An Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Liễu Giải tránh đông tránh tây vẫn không thoát, biểu cảm lập tức sụp đổ: “Nhất định phải đi sao?”

“Không đi thì em không yên tâm.” Liễu An Nhiên đáp dứt khoát.

“Yên tâm cái gì chứ? Nhóc là em trai, phải tin tưởng chị mày nhiều hơn, lo cho chị làm gì?” Liễu Giải cố giãy giụa.

“Vì em yêu chị.”

Bịch.

Tiếng ly nước của giáo viên trên bục rơi xuống sàn.

Liễu Giải ngẩng đầu, thấy giáo viên đang giật mình, nhưng vẫn cố vờ như không nghe thấy, tay ra hiệu “cứ tiếp tục đi”.

Nàng nhìn sang Liễu An Nhiên: “Này này! Cậu nói gì đấy?! Đây là ở ngoài đường, không phải ở nhà!” Nàng lao tới, định bịt miệng hắn.

“Ở nhà chị cũng không cho em nói. Nhưng em chỉ nói thật, có gì sai đâu.” Liễu An Nhiên vẫn thản nhiên. “Đi thôi, dù sao cũng phải thích nghi với môi trường mới. Dù em biết chị chẳng kén giường.”

“Nhóc còn biết chị kén giường nữa hả?” Liễu Giải nhướng mày, giọng nói đầy nghi ngờ.

“Vì chị lúc nào cũng thức đến mức thần trí mụ mị mới chịu ngủ. Mà lúc đó, dù là sàn nhà thì chị cũng ngủ được.” Liễu An Nhiên vừa nói vừa mô tả tư thế ngủ của Liễu Giải một cách bình thản.

Hắn giơ tay về phía Liễu Giải.

“Chị mày thấy nhóc đang bôi nhọ chị.” Liễu Giải mếu máo, nhưng vẫn đặt nắm lấy tay hắn.

“Sách cũng đưa đây, để em cầm giúp.”

“Ê ê ê, giữa người với người phải có khoảng cách, em vượt giới hạn rồi đó!”