Vẫn là chiếc Maybach ấy, Liễu Giải luôn rất yêu thích chiếc xe này.
Chỉ tiếc rằng nàng ngay cả bằng lái còn chưa từng thi qua. Năm nhất đại học, nàng thi rớt môn ba liên tiếp mấy tháng liền, bị các bạn cùng phòng, bao gồm cả Chu Niểu cười nhạo suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Rõ ràng với mái tóc vàng óng ánh thuở ấy, trông nàng cứ như thể là kiểu người sẽ lái xe sang đến quán bar để "nhặt" thiếu nữ nhà lành.
Kết quả là, nàng chẳng những không biết lái xe, mà cũng chẳng lui tới quán bar.
Hành vi duy nhất phù hợp với hình tượng tóc vàng kia, e rằng chỉ là chờ bạn cùng phòng làm xong bài tập rồi chép lại, thậm chí còn dùng luôn bút của người ta.
“Trước tiên đưa chị đến công ty một chuyến, em còn chút việc cần xử lý. Sau đó, chúng ta có thể cùng về nhà.” Liễu An Nhiên dừng lại trước đèn đỏ, đợi đèn xanh bật lên, vừa nói với Liễu Giải bên cạnh.
Liễu Giải cũng hiểu rõ, nếu lúc này nàng nói mình không muốn, thì Liễu An Nhiên nhất định sẽ lập tức quay đầu xe, đưa nàng về căn nhà nhỏ mà cả hai sẽ cùng ở trong thời gian tới, sau đó mới một mình lặng lẽ đến công ty để xử lý công việc.
Thế nhưng, việc Liễu An Nhiên có thể gác lại công việc bận rộn để đến đón nàng đã là biểu hiện của sự coi trọng. Nếu nàng còn vì cảm xúc cá nhân mà tiếp tục làm lỡ thời gian của hắn thì thật chẳng phải lẽ.
“Vậy cứ đến công ty của cậu đi. Chị cũng muốn xem thử người trẻ tuổi tài giỏi lái Maybach lợi hại thế nào.” Liễu Giải cười hì hì, giọng đùa cợt.
“Ít xem mấy cái video vớ vẩn lại đi. Ngoại trừ lý do gia đình, thì gần như không thể có chuyện người trẻ tuổi nào lái được Maybach đâu, kể cả là em cũng không ngoại lệ.” Liễu An Nhiên liếc nhìn đèn giao thông đã chuyển xanh, khởi động xe.
“Vẫn còn một con đường nữa đấy, là ở rể nha, gả vào nhà người ta rồi lái Maybach.” Liễu Giải nói, tiện tay lấy điện thoại ra tìm kiếm, “Mấy hôm trước chị còn lướt được một video giống như vậy.”
Liễu An Nhiên lái xe không quá nhanh, cũng chẳng quá chậm.
Thời gian còn lại để xử lý công việc vốn không dư dả, mà hắn lại luôn thích chừa ra một ít thời gian cho bản thân, đương nhiên càng phải tranh thủ.
Nhưng hắn vẫn không nỡ bỏ qua khoảng thời gian ở riêng với Liễu Giải.
Xe dừng tại bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà văn phòng.
Liễu Giải suy nghĩ một lát, quyết định để cuốn sách chăm sóc sau sinh trên xe. Dù sao ngày mai nàng vẫn sẽ đi xe của Liễu An Nhiên đến trường.
Nghĩ đến việc có một “tiểu bá tổng” của công ty con làm tài xế riêng cho mình, nàng cũng cảm thấy khá sảng khoái.
Chỉ là tài xế riêng này lại không giống những người khác. Không giữ đúng bổn phận, luôn thích quản chuyện của hành khách. Bây giờ thậm chí còn quản luôn cả chu kỳ kinh nguyệt của hành khách nữa.
Bước vào tòa nhà từ cổng chính, Liễu Giải nhìn thấy không gian sạch sẽ gọn gàng và những người xung quanh mặc trang phục chỉnh tề.
Nàng bỗng cảm thấy mình như chú vịt xấu xí lạc giữa đàn thiên nga vậy.
Trên thực tế thì dung mạo của nàng như thiên thần, vóc dáng nóng bỏng như yêu tinh, giọng nói quyến rũ như hồ ly tinh. Đừng có nói nàng là thiên nga lạc bầy, có mà là chim hồng hạc đứng giữa bầy gà vườn.
Nàng nghe thấy cô tiếp tân gần đó nhiệt tình chào hỏi Liễu An Nhiên, giọng điệu có phần lòe loẹt: “Liễu tổng, buổi chiều tốt lành ạ.”
Ban đầu, Liễu Giải cứ tưởng mấy động tác như liếc mắt đưa tình chỉ là kỹ xảo dựng lên, chỉ có trong phim ảnh để tăng sự kịch tính, không ngờ lại có ngày nàng tận mắt nhìn thấy ngoài đời.
Chỉ là cô tiếp tân kia sau khi nhìn thấy nàng thì sắc mặt lập tức thay đổi, cứ như chuột thấy mèo.
Lại còn là loại "mèo khổng lồ" ở vùng Siberia lạnh lẽo.
Liễu Giải đương nhiên không thấy được điều đó, nàng chỉ chăm chú nhìn biểu cảm của em trai tốt của mình, muốn xem Liễu An Nhiên sẽ phản ứng thế nào.
Bước chân của Liễu An Nhiên dừng lại vì nàng, hắn quay đầu nhìn nàng, gương mặt vốn luôn lạnh nhạt giờ đây mang theo vẻ quan tâm.
“Sao vậy?”
Tốt lắm. Em trai bá tổng vô lễ vô phép của nàng lúc này thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cô tiếp tân kia lấy một cái.
“Không sao.” Liễu Giải lắc đầu, song vẻ do dự trong mắt nàng vẫn chưa thể giấu nổi ánh mắt của Liễu An Nhiên.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, bước chân cũng ngừng lại tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Rồi hắn mở miệng: “Chị cứ ngồi đây chờ, không cần đi theo em. Xong việc, em sẽ quay lại tìm chị.”
“Hả?” Liễu Giải còn chưa kịp phản ứng, đã bị Liễu An Nhiên ấn xuống chiếc sofa nhỏ nơi đại sảnh.
Đây rõ ràng là khu nghỉ ngơi dành cho nhân viên, chỉ là bình thường chắc không mấy ai thật sự đến đây nghỉ.
Hiển nhiên, Liễu An Nhiên nghĩ nàng không khỏe, nhất là sau khoảnh khắc nàng dừng bước vừa rồi.
“Ở đây có ổ cắm sạc, bên kia có máy bán nước tự động, nhưng chị không được uống đồ lạnh.” Liễu An Nhiên dặn dò thêm:
“Không có việc gì thì đi dạo cũng được, cứ đi loanh quanh. Có ai hỏi thì cứ nói tên em, gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện cho em ngay.”
Liễu Giải cảm thấy giọng điệu của Liễu An Nhiên lúc này giống hệt phụ huynh đang dặn dò con cái trước chuyến dã ngoại do trường tổ chức, cứ như thể nàng là con nít vậy.
“Ai da, ta biết rồi mà. Ta là người trưởng thành rồi, tự biết chăm sóc bản thân.”
Nàng vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi đi.
Liễu An Nhiên liền rời đi.
Liễu An Nhiên rời đi, nhưng khác với sự dứt khoát thường thấy, lần này hắn đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn một lần, như chết sống không yên tâm để nàng ở lại một mình.
Cuối cùng hắn vẫn biến mất trong thang máy, chỉ còn lại Liễu Giải đứng lại nơi đó.
Nhưng nàng chẳng ngồi yên được lâu. Xem điện thoại một lúc, nàng đứng dậy, tò mò quan sát môi trường làm việc của em trai tốt.
Càng nhìn, nàng càng thấy nơi này giống tòa nhà thương mại trong tưởng tượng, nơi nữ chính Mary Sue vô tình lọt vào mắt xanh của bá tổng trẻ tuổi, rồi hai người trải qua một mối tình yêu hận cẩu huyết, cuối cùng kết thúc có hậu bên nhau.
Chỉ là, nàng biết mình tuyệt đối không thể trở thành kiểu nữ chính đó. Bởi vì chỉ e rằng khi cha mẹ bá tổng đưa tiền để nàng rời xa hắn, nàng sẽ đồng ý ngay lập tức.
Ủa? Hình như nhớ sai tình tiết rồi?
Liễu Giải cau mày, đứng trước cửa thang máy, nhìn số tầng dần dần hạ xuống.
“Chào cô.”
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ, lên tiếng chào hỏi nàng.
“Ừm?” Liễu Giải có hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng sẽ có người chủ động bắt chuyện với mình: “Chào cô.”
Cô gái ấy mặc thường phục, trông hơi lạc lõng so với những người xung quanh trong bộ vest chỉnh tề.
“Tôi thấy cô không có đeo thẻ nhân viên, không giống người làm ở đây, vậy cô là…”
Hiển nhiên là đang hỏi mục đích đến đây của nàng.
Liễu Giải nhớ lời Liễu An Nhiên dặn, liền đáp ngắn gọn: “Liễu An Nhiên.”
“Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng vậy.” Cô gái kia mỉm cười đầy thân thiện.
“Hả?”