Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 142 - Đây chính là phòng của em

Ước chừng thêm năm phút lái xe nữa, chiếc xe của Liễu An Nhiên cuối cùng cũng chậm lại trước cổng một khu dân cư mới xây.

Nàng chưa từng đến nơi này. Qua cửa kính chỉ thấy bên ngoài tối đen như mực, không một bóng người, không khí tĩnh lặng đến rợn người.

“Khu chung cư này mới xây, các tiện ích xung quanh cũng chưa có, thậm chí không có siêu thị lớn nào ra hồn, nên không có mấy người.”

Liễu An Nhiên đưa ra lời giải thích thích hợp.

Thảo nào trông có vẻ hơi âm u, chắc trong số những người nàng quen, có thể đến được nơi này chỉ có Cẩu Du giao đồ ăn và em trai của nàng đang thuê nhà ở đây.

Chiếc xe từ từ lái vào khu chung cư.

Nói cũng lạ, Liễu Giải ngồi ở ghế phụ mỗi khi thấy em trai của mình xoay vô lăng bẻ lái từng vòng, lại bỗng dưng nảy sinh cảm giác buồn ngủ khó tả.

“Ê nhóc, may là em chịu nói chuyện. Nãy chị còn lên mạng mua cả bùa vàng với máu chó đen cơ. Em mà không mở miệng thêm hai câu thì chị tưởng em bị... dính gì đó rồi đấy.”

Nàng chắp tay trước ngực, mặt mũi đầy vẻ áy náy.

“Chị còn mua thật à? Bùa vàng với máu chó mực?” Liễu An Nhiên dường như cũng không ngờ hắn chỉ không nói hai câu mà đã bị coi là gặp phải thứ bẩn thỉu.

“Thật mà. Hết tám tệ lận đó.”

Dừng xe xong, Liễu An Nhiên ngồi yên một lúc rồi mới tháo dây an toàn. Tay vừa nhấc lên, người đã đứng khựng tại chỗ.

“Chị còn lên cả Pindoudou để mua mấy thứ đó?”

“Chị nói này, em đúng là không biết cách sống gì cả.”Liễu Giải không hề cảm thấy mình làm sai, “Nói thế nào nhỉ? Người chủ gia đình không biết giá gạo củi... Ơ, hay không phải nói vậy ta?”

“Đúng là nói như vậy đấy.” Liễu An Nhiên khiến Liễu Giải, người không có nhiều kiến thức, càng thêm tin tưởng vào lời nói của mình.

Hai người xuống xe, Liễu Giải ngoan ngoãn đi theo sau Liễu An Nhiên.

Theo Liễu An Nhiên đi vào một tòa nhà, theo Liễu An Nhiên lên thang máy, theo Liễu An Nhiên đến trước một cánh cửa phòng rồi dừng bước.

Với vài tiếng “bíp bíp” của âm thanh điện tử, khóa cửa mở ra.

Liễu An Nhiên kéo cửa ra, nghiêng người nhường đường, xem ra là muốn Liễu Giải đi vào trước.

Liễu Giải cũng không khách khí, hai bước đã vượt qua Liễu An Nhiên mà đi vào, giẫm lên tấm thảm ở cửa phòng.

Với một tiếng “cạch” trong trẻo, đèn phòng khách được bật lên trước, ánh đèn vàng ấm áp lập tức chiếu sáng mọi thứ trước mắt Liễu Giải.

Nàng đứng sững tại chỗ.

Bên tay nàng là một tủ mở, mỗi ngăn bên trong đều treo hoặc đặt một hai con thú nhồi bông.

Trong phòng khách trước mặt có một chiếc tivi thông minh đủ lớn, trước tivi là bàn trà màu trắng tinh, và phía sau bàn trà là ba bốn chiếc ghế sofa màu xám với kích thước và màu sắc khác nhau.

Và từ đây nhìn ra cửa sổ, treo bảy tám chậu cây xanh, khiến căn nhà vốn không có nhiều hơi thở cuộc sống bỗng trở nên ấm cúng.

Hai tiếng “cạch cạch”, một tiếng là đóng cửa, tiếng còn lại Liễu Giải không biết.

“Đứng ngây ở cửa làm gì?” Liễu An Nhiên tùy tiện đặt chìa khóa trên tay vào một ô vuông nhỏ trên tủ ở cửa.

Chỉ là đặt hơi cao, ước chừng Liễu Giải chắc không với tới được.

“Có cần đổi dép không?”

Liễu Giải nhìn sàn gạch bóng loáng, chút đạo đức còn sót lại cuối cùng vẫn không cho phép nàng đặt chân xuống.

“Để em tìm cho.” Liễu An Nhiên nói, ngồi xổm xuống, kéo tủ giày bên cạnh ra.

Bên trong tổng cộng có hai đôi dép, một đôi màu đen, một đôi màu vàng lông xù.

Hắn đặt đôi dép lông xù màu vàng đó trước mặt Liễu Giải, nhìn đôi chân Liễu Giải rút ra khỏi giày vải, mang tất ngắn màu đen rồi đặt vào đôi dép mềm mại.

“Trong phòng có sẵn hai đôi dép, thường có khách đến à?”

Liễu Giải cũng không biết mình sao lại hỏi ra câu này.

“Ngoài em ra, chị là người đầu tiên đến căn nhà này.” Liễu An Nhiên cũng tự mình đi dép vào, đi trước vào phòng khách.

Liễu Giải phía sau như một đứa trẻ tò mò, không ngừng nhìn ngắm căn nhà nhỏ bé mà nàng lần đầu tiên đến này.

Ước chừng hơn một trăm mét vuông, dù có thêm Liễu Giải là người ở, căn nhà nhỏ bé này vẫn có vẻ hơi trống trải.

Ngay lúc này, nàng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ đặt ở góc phòng khách.

Hoàn toàn phù hợp với ấn tượng khuôn mẫu về chuồng chó mà Liễu Giải đã thấy khi xem Tom và Jerry hồi nhỏ.

“Em còn nuôi chó à? Nó đâu rồi?” Nàng nhìn quanh, miệng còn lẩm bẩm tiếng gọi chó: “Chụt chụt chụt...”

“Chưa nuôi, thực ra bên cạnh còn có một cái ổ mèo.” Liễu An Nhiên chỉ vào cái ổ mèo bị chuồng chó che khuất, “Thật ra cũng chẳng phải do em thích, nuôi hay không cũng chẳng sao.”

Liễu Giải dường như không hề nghe thấy, chỉ thấy mình không thể gọi được con chó Liễu An Nhiên nuôi, liền quay sang Liễu An Nhiên mở miệng: “Chụt Chụt Chụt...”

Liễu An Nhiên im lặng.

Ngay khi Liễu Giải chuẩn bị cười xòa cho qua chuyện, thiếu niên cao hơn nàng một chút trước mặt lại buông ra một câu: “Gâu.”

Liễu Giải mặt đầy kinh ngạc.

Nàng bước lên hai bước, đồng thời đưa tay sờ trán Liễu An Nhiên và trán mình.

“Đâu có sốt đâu nhỉ...”

“Em tưởng chị thích như vậy.” Liễu An Nhiên nói với vẻ xin lỗi, nhưng Liễu Giải không thấy chút hối hận nào trong mắt hắn.

“Rất kỳ lạ, em hôm nay thật sự rất kỳ lạ đấy biết không?” Liễu Giải đã không biết bao nhiêu lần nghi ngờ Liễu An Nhiên bị quỷ nhập, “Biểu hiện của em hôm nay trong mắt chị giống như có người bị khó sinh, sau đó em bé từ phòng mổ chạy ra hỏi chị là bác sĩ hay y tá.”

“Thật sự rất kỳ lạ sao?”

“Cực kỳ.”

Nhìn chằm chằm Liễu An Nhiên một lúc lâu, Liễu Giải vẫn không thể nhìn ra điều gì, cuối cùng đành buông tay.

“Thôi được rồi, nói cho chị biết phòng của chị ở đâu đi.” Nàng thở dài.

Sau đó Liễu An Nhiên dẫn nàng đẩy một cánh cửa phòng ra.

Bên trong là một chiếc giường đôi, có chăn nhìn rất mềm mại chắc chắn rất thoải mái, và một con gấu bông lớn cao gần bằng Liễu Giải.

Thoạt nhìn là một căn phòng khiến Liễu Giải vừa mắt ngay.

“Không tệ nhỉ, phòng cho khách mà tốt ghê.”

Mặc dù Liễu Giải không hiểu tại sao Liễu An Nhiên lại trang trí tốt như vậy.

Theo tính cách của Liễu An Nhiên, nơi này nhiều nhất chỉ nên là một nơi để nghỉ ngơi, không nên tốn nhiều tâm sức để chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.

Cứ như là đặc biệt chuẩn bị cho ai đó, dự định sống lâu dài với ai đó vậy.

“Trang trí tốt như vậy, đây không phải là phòng tân hôn của nhóc đấy chứ.” Liễu Giải cười hì hì đấm Liễu An Nhiên một cú, nói đùa.

Sau đó, nàng đi vào ngồi xuống giường, vùi đầu vào ngực con thú nhồi bông mềm mại, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên.

“Thế còn phòng của em đâu? Dẫn chị đi xem luôn đi.”

Sau đó nàng thấy Liễu An Nhiên đi vào, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

“Đây chính là phòng của em.”

“?”