Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 148 - Trận đấu bắt đầu

Trời nhiều mây, không có mấy tia nắng, nhưng cũng chưa đến mức gọi là sắp mưa.

Đi kèm với gió thu sảng khoái, việc cổ vũ trên sân đấu là không gì tốt hơn.

Ở rìa sân đấu là Từ Niên và Dương Thư Lễ, rõ ràng hai người họ là đến sớm nhất, hoặc chí ít cũng là hai người hiếm hoi có chút đáng tin, biết điều mà tới sớm để quan sát sân đấu.

Bên cạnh sân bóng rổ, một chiếc bàn nhỏ được đặt sẵn, trên đó là bảng ghi điểm đơn sơ.

Từ Niên đã thay đồ thi đấu, đồng phục có màu trung tính, in tên đội bóng ở giữa ngực.

“À à, đúng là cái đội này rồi… Ai nghĩ ra cái tên kỳ cục thế?” Dương Thư Lễ túm lấy lưng áo Từ Niên nhìn kỹ dòng chữ, biểu cảm tràn đầy khó hiểu.

“Cha của con đặt tên đó, làm sao, không phục hả?” Chu Niểu nghênh ngang bước vào sân, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Đương nhiên phía sau còn có Cẩu Du cũng vừa thay xong đồng phục.

Nơi nào Chu Niểu đi qua, đám đông ở nơi đó đều tự động tản ra. Phần lớn lý do là vì phía sau nàng là Cẩu Du cao to lực lưỡng, khí thế dọa người.

Lần đầu tiên Dương Thư Lễ mới thật sự nhìn thấy ví dụ sinh động của câu “cáo mượn oai hùm” ở ngoài đời.

Trận đấu diễn ra vào buổi chiều, đúng lúc sinh viên không có tiết học nên khá đông người tụ tập xem bóng rổ.

Đáng tiếc, dù Chu Niểu là người da mặt mỏng, nhưng lần này người bị mất mặt không phải là nàng, vì vậy đối diện với đám đông khán giả, nàng cũng chẳng ngại ngùng lấy một giây.

“Yên tâm, huynh đệ sắp tới sẽ cố gắng hết sức cổ vũ cậu! Tớ nhất định sẽ hét thật to luôn!” Chu Niểu nhón chân lên vỗ vai Cẩu Du, tỏ vẻ đầy khích lệ.

“Em nhất định sẽ hét thật to luôn~” Diệp Khanh Thường không biết từ đâu nhảy ra, giọng mang theo chút trêu chọc, cố ý biến tấu câu nói của Chu Niểu thành một sắc thái khác.

Chu Niểu liền không khách khí, quay đầu đấm thẳng vào hông Diệp Khanh Thường một phát.

“Khi nào thì bắt đầu trận đấu?” Chu Niểu quay sang hỏi Cẩu Du.

“Tầm mười phút nữa.” Cẩu Du trả lời.

Chu Niểu nhìn quanh sân, có vẻ như còn thiếu hai người.

Một là Tiêu Dĩ An, một là Liễu An Nhiên.

Nàng nhón chân nhìn về phía cổng vào, thấy Tiêu Dĩ An đeo kính đi tới, theo sau là Liễu Giải cười rạng rỡ và Liễu An Nhiên đang xách một túi nước to tướng.

Hôm nay Liễu Giải vẫn là cùng Liễu An Nhiên thức dậy trên cùng một chiếc giường. Cho đến bây giờ mới chịu quay về trường.

Thực ra, hôm nay đối với Liễu Giải là một ngày rất đặc biệt.

Không chỉ là ngày đứa em trai quý báu của nàng thi đấu bóng rổ, mà còn là ngày kết thúc kỳ kinh nguyệt của nàng.

Theo lý thì nàng hoàn toàn có thể rút lui khỏi "ổ nhỏ" của em trai, quay lại ký túc xá để đối mặt với hai đứa nhóc ở đó.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, bước chân của nàng đã vô thức trở nên phấn khích.

Mặc dù mỗi lần từ trên giường tỉnh dậy, đều là nàng ôm chặt lấy Liễu An Nhiên, mà Liễu An Nhiên cũng chưa từng làm gì vượt quá ranh giới.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì đầu óc nàng cũng không kiểm soát nổi những suy nghĩ lung tung.

Nếu cứ nhìn vào hành vi, đúng là kiểu chị gái có suy nghĩ không trong sáng với em trai thật đấy…

Đúng không nhỉ?

Dù sao đi nữa, nàng cũng không thể cứ tiếp tục ở trong “ổ nhỏ” của Liễu An Nhiên mãi. Lỡ đâu một ngày thật sự xảy ra chuyện gì lúng túng thì khó mà xử lý được.

Nhưng mà, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Lương tâm vẫn ổn, đúng chứ?

Nàng cảm thấy là vậy.

Nàng chỉ sợ mình cứ ở lại đó hoài sẽ làm phiền An Nhiên nghỉ ngơi. Em trai nàng vốn đi làm đã lắm mệt rồi, về nhà còn phải chăm sóc thêm một người như nàng nữa…

Ừ, đúng là vậy đó. Không sai chút nào!

Sau khi mọi người đến đông đủ, Liễu Giải đặt túi nước uống xuống chỗ trống cạnh sân bóng.

Chu Niểu ngồi xổm xuống, chạm vào túi qua lớp nhựa.

“Hít ——” Nàng rùng mình, “Cái này là nước đá mà!”

Từ sau vụ lần trước, nàng bắt đầu có bóng ma với đồ lạnh.

Còn nhớ ba hôm trước, vì quên mất mình đang trong kỳ, nửa đêm mò dậy thì vừa vặn đụng phải Cẩu Du đang lén lút ăn vặt ở tủ lạnh.

Ăn xong rồi, Cẩu Du mới phát hiện ra Chu Niểu đã ăn luôn phần kem để trong tủ lạnh, phần đáng lẽ để dành cho hôm sau.

Thế là Cẩu Du lập tức vứt cây kem đang cầm, cõng Chu Niểu vào nhà vệ sinh...

Rồi bóp cổ họng của Chu Niểu để cho nàng nôn ra.

Quỷ mới biết đêm đó Chu Niểu đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi kinh hoàng!

“Không sao đâu, chị đây đã kiểm tra rồi, hôm nay tụi mình hết kỳ rồi.” Liễu Giải hoàn toàn không để ý đang có bao nhiêu người xung quanh, mạnh miệng nói thẳng câu ấy.

“Thế có nghĩa là tụi mình được ăn uống vô tư lại không?” Dương Thư Lễ tròn mắt hỏi, đầy mong đợi.

Trong thời gian qua, mỗi lần Từ Niên dẫn nàng ra ngoài ăn đều không cho ăn món gì quá đậm vị. Giờ nghĩ tới có thể được ăn uống tự do lại mà lòng Dương thư Lễ rộn ràng hẳn lên.

“Cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng quá sức. Có thể dần dần quay lại chế độ sinh hoạt bình thường.” Người nói là Từ Niên, hắn vừa khởi động làm nóng người vừa tiện miệng trả lời.

Diệp Khanh Thường đứng kế bên cũng háo hức giơ tay lên: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng có thể ăn ngon rồi!”

Chu Niểu cũng nhiệt tình giơ cả hai tay.

Một tiếng còi vang lên, toàn bộ ánh mắt trên sân lập tức dồn về phía trung tâm.

“Mời hai đội ra sân!”

Từ Niên và Tiêu Dĩ An đang khởi động, Liễu An Nhiên cùng Cẩu Du đang đứng chờ ngoài sân, cộng thêm một thành viên dự bị nữa—tất cả cùng tiến vào sân thi đấu.

Đối thủ bên kia trông hơi chuyên nghiệp quá mức. Từ băng cổ tay, vớ thể thao, đến cả kính bảo hộ cũng có luôn.

Không giống đi đánh bóng, mà giống chuẩn bị… đi đánh nhau.

Mấy người hình như còn đang thì thầm gì đó.

“Trường bảo tụi mình nhường cho đối phương chút, hình như bên đó có ông chủ đầu tư.” Một người tóc xù nói nhỏ.

“Tớ đoán là cái thằng cao nhất bên đó. Trong trường đồn ầm lên rằng hắn rất nghèo phải làm shipper để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng thật ra bên ngoài có nhà riêng, còn đang sống chung với hoa khôi xinh đẹp nhất trường chúng ta, chắc là ‘trải nghiệm cuộc sống’ gì gì đấy.”

Đội trưởng đeo kính bảo hộ khoanh tay: “Ông chủ? Vậy càng phải đánh cho đã! Không chỉ đánh, mà còn phải giẫm hắn dưới chân, rồi ôm mỹ nhân về, cho hắn biết thế nào là thực lực của kẻ mạnh!”

Trong mắt hắn như bốc lên lửa, tưởng tượng cảnh đánh bại đối thủ xong, hoa khôi nhào vào lòng mình khen ngợi ngập trời.

Tên tóc xù nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói thẳng: “Mày bị ngu à?”

Nhưng tên kia chẳng buồn nghe, đang chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của chính mình.

Bên này, Cẩu Du hoàn toàn không biết đối phương đang thì thầm to nhỏ gì về mình. Hắn chỉ đang hăng say vỗ mông và giơ ngón giữa với nàng chim nhỏ của mình.

Một tiếng còi nữa vang lên.

“Chuẩn bị tranh bóng!”

Quả bóng rổ được tung lên ngay trước mặt Cẩu Du, lơ lửng trên không trung.

“Trận đấu bắt đầu!”