Theo tiếng còi khai cuộc vang lên, trọng tài rời khỏi sân, hai bên cử cầu thủ nhảy lên tranh bóng.
Sau đó, Cẩu Du với khả năng bật nhảy nhanh và độ cao vượt trội đã nhảy cao hơn cầu thủ đeo kính của đối phương gần nửa thân người, dễ dàng ôm bóng vào lòng.
Nhưng rồi rắc rối liền xuất hiện.
Tít ngoài rìa sân, Từ Niên đang chậm rãi chạy về hướng sân đối phương, trông chẳng ai quan tâm tới người này.
Dù sao thì, giữa một đám mặt mày căng thẳng sẵn sàng nghênh chiến, một kẻ lúc nào cũng cười cười nói nói như hắn quả thật rất khó được coi trọng.
Lúc này Tiêu Dĩ An đang quan sát thế trận của đối phương, vừa nâng kính mắt vừa có vẻ đang tìm điểm đột phá.
Liễu An Nhiên đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt luôn lạnh lùng, ánh mắt của các cầu thủ đối phương cũng gần như đổ dồn vào hắn.
Dưới rổ là những người được kéo từ lớp đến để lấp chỗ trống, dường như không biết chơi lắm, tự giác đứng dưới rổ và chọn cách chơi dễ nhất, ít ảnh hưởng đến đồng đội nhất, nên Cẩu Du cũng bỏ qua thẳng.
Vậy bây giờ nên chuyền bóng cho ai đây?
Cẩu Du cảm thấy đây là một vấn đề.
Thôi thì, ai muốn thì chuyền cho người đó vậy.
Liễu An Nhiên bước đến trước mặt hắn, đưa tay ra, thản nhiên lấy bóng trong tay Cẩu Du.
Nhân lúc Cẩu Du còn ngẩn người, hắn liếc nhìn về phía rổ đối phương, rồi ung dung dẫn bóng đi vài bước.
Nếu cứ giữ tốc độ này, e rằng đến được rổ đối phương thì trời cũng tối mất.
Vì vậy, Tiêu Dĩ An, người cho rằng Liễu An Nhiên sẽ chuyền bóng, đã chạy đi tìm khoảng trống thuận lợi để ném bóng, rồi nhìn về phía Liễu An Nhiên đầy khí phách.
Nhưng hắn chỉ thấy Liễu An Nhiên đột nhiên tăng tốc, chạy thêm hai bước, rồi vung tay ném bóng.
Quả bóng từ giữa sân bóng rỗ cứ thế bị ném lên trời.
Bóng vào rổ.
Một bên khán đài vang lên tiếng reo hò, đối lập hoàn toàn với sự yên ắng tuyệt đối từ phía đối thủ.
“Á đù, em trai cậu ghê gớm vậy? Trước đây là cầu thủ chuyên nghiệp à?” Chu Niểu ngồi bên sân đụng nhẹ vào Liễu Giải đang uống nước.
“Nó thì biết cái rắm gì! Vài hôm trước mới ôm chân Phật tập tành sơ sơ thôi. Cũng chỉ biết ném bóng và hên một chút, để thằng nhãi ấy ném thêm hai quả nữa là lộ tẩy liền.” Liễu Giải liếc mắt đáp.
Tuy nói vậy, nhưng rõ ràng các cầu thủ khác trong sân không biết điều đó.
Đặc biệt là bên phía đối thủ, cả bọn nhìn Liễu An Nhiên như thể đang đối diện với một đại địch. Có kẻ trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh rồi.
Như thể đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Có thể nói quả vừa rồi phần nào là do ăn may, nhưng trong thi đấu thì chẳng ai dám đặt cược quả đầu tiên vào sự may mắn.
Chỉ có người cực kỳ tự tin vào thực lực bản thân mới dám làm vậy.
“Đi, kèm hắn! Đừng cho hắn lấy được bóng!” Đội trưởng đeo kính ra lệnh, cử một đồng đội đi kèm riêng Liễu An Nhiên.
Sau đó hắn đón bóng từ đồng đội, dẫn bóng về phía nửa sân của Cẩu Du.
Hắn tăng tốc, nhìn chàng trai mỉm cười trước mắt bị mình dễ dàng bỏ lại một bước.
Hừ, cũng chỉ có vậy thôi, dễ dàng bị mình đột phá vào thế này.
Tiếp theo chỉ cần với tư thế ngầu nhất ghi bàn ngay trước mặt Cẩu Du, mình đã thắng một nửa rồi.
Nghĩ vậy, hắn chọn chiến thuật bẩn nhất với loại cao to như Cẩu Du: dùng thân thể húc thẳng vào, đẩy Cẩu Du ngã bay đi rồi ghi bàn.
Thế là hắn xông lên.
Cẩu Du... không nhúc nhích lấy một phân.
“Ủa, người anh em, sao cậu không dẫn bóng mà lại đâm vào tôi thế? Đứng không vững à?” Cẩu Du nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hỏi thăm với vẻ rất quan tâm.
Bóng?
Đội trưởng đội bạn cúi đầu nhìn tay mình: trống trơn.
Hắn vội quay đầu lại, thì thấy cái người mà nãy mình tưởng đã vượt qua, nam sinh cười tươi tắn kia, đã một mình lẻn thẳng vào sân nhà, nhẹ nhàng ném bóng ghi bàn.
Vào tiếp!
Chỉ trong thời gian ngắn đã có hai quả bóng vào rổ, sĩ khí đội bạn tụt xuống rõ rệt.
Khoảng cách năm điểm cứ thế dễ dàng được tạo ra.
Từ Niên thong thả chạy về, đập tay với Cẩu Du.
Tiêu Dĩ An bên cạnh có vẻ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im bặt.
Hắn thật sự muốn nói: cái đội này hình như chẳng có lấy một chút phối hợp nào.
Liễu An Nhiên đang dắt một cầu thủ đối phương tản bộ ở rìa sân, Từ Niên thì cướp bóng xong chẳng buồn quan sát đồng đội mà tự mình dứt điểm, còn Cẩu Du thì loanh quanh giữa sân như thể đang thay ca cho gã cao to vô dụng dưới rổ.
Cảm giác giống như mỗi người đều đang chơi một trận riêng vậy. Dù tình hình chưa đến nỗi tệ, nhưng Tiêu Dĩ An cảm thấy đây chẳng khác gì một con thuyền gỗ sắp vỡ, nước đã bắt đầu rỉ vào từ bốn phía.
Trận tiếp theo, đội bạn là người phát bóng, lần này là cầu thủ đầu xù cầm bóng, tiến về nửa sân do Cẩu Du trấn giữ.
Tiêu Dĩ An bị kèm, Từ Niên cũng bị kèm, Liễu An Nhiên vẫn đang dẫn đối thủ đi dạo ngoài biên.
Gã đầu xù nhìn sang Cẩu Du, thoáng ngẩn người một chút.
Sau đó, hắn “vô tình” để bóng đập trúng vào chân mình, miệng hét lớn: “Lỗi rồi! Lỗi rồi!”
Rồi quả bóng lăn đúng đến bên chân Cẩu Du, để hắn dễ dàng nhặt lên.
Cẩu Du nhìn quả bóng trong tay mà ngẩn người.
Cảm giác này chẳng khác gì trúng xổ số giữa ban ngày.
“Ài, người anh em, không cẩn thận ấy mà.” Gã đầu xù hạ giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy, “Tôi... tôi mới tập chơi!”
Cẩu Du chẳng hiểu gì, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nói tiếp.
“Quả bóng này dẫn thấp thế mà cũng rơi được à.” Hắn cười nói nhẹ nhàng, “Vậy thì chỉ có thể dẫn cao lên một chút thôi.”
“Cảm tạ người anh em, cảm tạ người anh em!”
Sau đó, tên đầu xù nhìn những đồng đội của mình với ánh mắt hung dữ.
Hắn theo sát Cẩu Du như hình với bóng, thực chất là ngăn cách tất cả những đồng đội cũ muốn lên cản trở.
“Thôi được rồi, đến đây thôi, dù sao có những chuyện không thể giúp đỡ cậu cả đời.” Cẩu Du nói với giọng điệu đầy tâm sự.
Thực ra tên đầu xù chỉ đơn thuần không muốn bị đồng đội phát hiện là mình đang vuốt mông ngựa "ông chủ" mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Cẩu Du nhìn thấy người đeo kính, vừa nãy không đứng vững đường mà va vào người hắn, hình như còn là đội trưởng đối phương nữa.
Cẩu Du lại nhìn về phía vòng rổ đang tới gần, trong đầu nảy ra ý tưởng.
Rồi hắn quay đầu liếc nhìn Chu Niểu.
Ngay sau đó liền tăng tốc.
Đội trưởng đối phương lập tức vào thế thủ, canh giữ vòng rổ, sẵn sàng đối mặt với Cẩu Du.
Tiếng bước chân vang lên đầy sức mạnh.
Cái bóng cao lớn ấy lao đến không hề giảm tốc độ. Đội trưởng đối thủ theo bản năng lùi nửa bước, động tác bật nhảy cũng chậm hơn.
Một bàn tay to bè đặt lên vai hắn: “Mượn chút nhé.”
Cẩu Du bật lên.
Không chỉ bật lên, hắn còn mượn lực trên vai đội trưởng kia để lấy thêm độ cao.
Cú bật gần như quá sức tưởng tượng.
Như cung đã kéo căng, tay phải siết chặt quả bóng, toàn thân hắn căng như dây đàn.
Mọi ánh mắt trong sân đều đổ dồn về phía Cẩu Du, bao gồm cả Chu Niểu.
Tiếng “ẦM!” vang lên khi quả bóng được úp thằng vào rổ.
Toàn bộ sân bóng rổ im lặng như tờ.
Chỉ đến khi quả bóng rơi xuống, nảy lên hai nhịp, lưới rổ còn chưa ngừng rung, khung bóng phát ra tiếng kẽo kẹt mệt mỏi...
“OHHHHHH!”
Tiếng hoan hô như sấm dội nổ tung cả khán đài.