Sân bóng rổ chỉ còn lại mình Tiêu Dĩ An.
Hắn lặng người nhìn theo hướng Diệp Khanh Thường rời đi.
Hắn không hiểu, cũng chẳng thể đoán được Diệp Khanh Thường rốt cuộc muốn gì, nghe giống như đang nói lời từ biệt, như thể muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hắn vậy.
Có lẽ chỉ là do tâm trạng thất thường trong kỳ kinh nguyệt?
Diệp Khanh Thường quả thực đã giúp hắn rất nhiều, có những chỗ hắn thực sự cần phải cảm ơn nàng.
Nếu không phải vì lần tỏ tình đó, nếu Diệp Khanh Thường không tự đẩy mình về phía đối lập với bạch nguyệt quang của hắn, có lẽ bọn họ đã vẫn giữ được quan hệ bạn bè tốt như trước kia.
Nhưng chính vì lời tỏ tình ấy, hắn buộc phải giữ khoảng cách, phải luôn cảnh giác, bởi vì hắn biết mình không đủ bản lĩnh để “đấu” lại với Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường là một người bạn tốt, nhưng cũng chỉ có thể là bạn.
Vì lời tỏ tình kia, hắn chỉ dám coi Diệp Khanh Thường là một người bạn cần giữ khoảng cách.
Thế nhưng dường như sau hôm nay, người bạn đó... cũng đã không còn nữa.
Diệp Khanh Thường nói nàng muốn rời đi, muốn rời khỏi câu lạc bộ văn học, muốn cắt đứt quan hệ với Tiêu Dĩ An.
Hắn không thể giữ lại. Hắn sợ Diệp Khanh Thường lại có chiêu trò gì đó.
Vẫn là câu nói đó, nếu Diệp Khanh Thường và bạch nguyệt quang của hắn không phải là đối thủ, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo để níu kéo Diệp Khanh Thường.
Như một tin xấu, hắn có thể đã đánh mất một người bạn.
Nhưng cũng giống như một tin tốt, ít nhất Diệp Khanh Thường đã từ bỏ hắn. như vậy hắn có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi bạch nguyệt quang rồi.
Điện thoại của Tiêu Dĩ An rung lên.
Sân bóng giờ đây chỉ còn lại hắn và một chai nước đặt bên cạnh sân, được ai đó nhẹ nhàng để xuống.
Hắn nhìn thấy chai nước ấy, giống như nhận ra đó là chai nước Diệp Khanh Thường đã định đưa cho hắn nhưng bị hắn từ chối.
Có lẽ không phải chai nước đó, có lẽ là người khác tình cờ đặt ở đó, dù sao thì sau pha úp rổ vừa rồi, khán giả trên sân đã đông hơn.
Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Là tin nhắn từ mục “quan tâm đặc biệt”.
Đó là tin nhắn mà hắn đã chia sẻ về trận bóng rổ từ trước khi trận đấu bắt đầu, nhưng bạch nguyệt quang của hắn mãi đến tận bây giờ mới trả lời.
Chắc là nàng bận gì đó.
Hắn mở tin nhắn ra.
【Đáng lẽ cậu nên học cách sống vì chính mình từ lâu rồi, đừng gượng ép hòa vào cuộc sống của người khác chỉ để làm mờ đi cuộc đời của mình. Không phải vì tôi thích sách văn học mà cậu nhất định cũng phải thích nó. Tôi biết rõ cậu vốn không hề thích mấy thứ đó.】
【Đến bây giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra, tôi chính là trở ngại lớn nhất trong tương lai của cậu.】
【Tôi cũng mệt rồi. Năm ấy tôi cứu một người tên là Tiêu Dĩ An, chứ không phải một người bây giờ đến cả tên mình là gì cũng không biết, chỉ biết đuổi theo ánh sáng hư ảo.】
【Tạm biệt.】
Tiêu Dĩ An nhìn bốn tin nhắn này, trái tim bỗng đập hẫng một nhịp.
Sau đó là những nhịp đập dữ dội trong sự hoảng loạn.
“Không thể nào, không thể nào…”
Hắn lập tức mở khung chat, gõ và xóa nhiều lần, cuối cùng chỉ gửi một dòng số đại diện cho thử thăm dò.
Nhưng đầu tin nhắn là một chấm than đỏ chói.
Giống như một tiếng sét đánh tan mọi thứ trong lòng hắn.
Hắn đã làm sai điều gì sao?
Tiêu Dĩ An đương nhiên hiểu ý nghĩa của tin nhắn mà bạch nguyệt quang của hắn gửi tới.
Không phải hắn làm sai chuyện gì cụ thể — mà là hắn luôn sai.
Suốt hành trình này, hắn cứ sai mãi, khiến bạch nguyệt quang của hắn không biết phải buông tay thế nào, cuối cùng hắn cũng đã làm đúng một việc, khiến bạch nguyệt quang của hắn yên tâm buông tay.
Có lẽ bạch nguyệt quang của hắn đã muốn buông tay từ lâu, chỉ là hắn quá hèn hạ đến mức khiến nàng nghĩ rằng rời xa hắn thì không thể sống được.
Cho nên nàng mới chần chừ, mới chưa nỡ buông tay.
“Không được… không được!”
Tiêu Dĩ An trong cơn hoảng loạn mặc cho mồ hôi chảy vào mắt, cố gắng nhìn xuyên qua tầm nhìn mờ mịt để gửi hết lời mời kết bạn này đến lời mời kết bạn khác cho bạch nguyệt quang đã xóa hắn.
Nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Nhưng điều này không phải vì đối phương đang bận hay đang do dự.
Lời mời kết bạn tiếp theo mà Tiêu Dĩ An gửi đi đã bị chặn lại ngay lập tức, thậm chí còn không gửi được.
Hắn đã bị cho vào danh sách đen.
Ý của bạch nguyệt quang của hắn rất kiên quyết, nàng không có ý định liên lạc với Tiêu Dĩ An nữa.
“Sao lại như vậy…”
Rõ ràng là rất khó khăn, rất khó khăn hắn mới kiên định được ý chí, rất khó khăn hắn mới có được sự tự tin để theo đuổi bạch nguyệt quang.
Vậy mà khi hắn vừa chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, nàng ấy lại chọn rời đi.
Hắn lục lọi tất cả nội dung trong điện thoại, nhưng đáng buồn thay hắn không có bất kỳ cách nào khác để liên lạc với bạch nguyệt quang.
Không nick phụ, không bạn trong game, cũng chẳng có app video nào kết bạn.
Phương thức duy nhất để liên lạc đã bị cắt đứt ngay trước mắt hắn.
Hắn phải làm gì bây giờ?
Như kẻ tuyệt vọng vớ lấy bất kỳ cơ hội nào, hắn mở lại khung chat với Diệp Khanh Thường.
Cầu nguyện Diệp Khanh Thường, có thể giúp hắn một lần nữa.
Cầu nguyện Diệp Khanh Thường, rằng vừa rồi chỉ là do đến kỳ sinh lý, nên tính tình mới không tốt.
Cầu nguyện Diệp Khanh Thường, sẵn lòng bỏ qua hiềm khích, mà giúp đỡ người vừa rồi còn giữ khoảng cách với nàng, thậm chí đã làm tổn thương trái tim của nàng.
Nhưng... lại là một dấu chấm than đỏ.
Diệp Khanh Thường cũng xóa hắn rồi.
Gió thu se lạnh xào xạc lướt qua, như thổi bay hắn, một chiếc lá khô héo vừa lìa cành.
Chân hắn run rẩy vì kiệt sức, rồi cả người ngã xuống nền sân.
Tay trái vẫn cầm điện thoại, mở lại khung chat với bạch nguyệt quang, liên tục cuộn lên cuộn xuống, cầu nguyện một cách vô vọng.
Tay phải siết lấy cổ áo, cảm giác như có ai bóp nghẹt tim hắn, khó thở không nói nên lời.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Không một ai thương hại hắn.
Người duy nhất từng thương hại hắn, đã buông tay mà rời đi.
Hắn như chú gà con vừa tách khỏi cánh gà mẹ, chưa thể thoát khỏi hơi ấm đó, lại càng không hiểu vì sao mình bị từ bỏ.
Phải chăng hắn thật sự... đáng ghét đến vậy?
Có lẽ là thế.
Giống như Diệp Khanh Thường từng nói rất nhiều lần, bạch nguyệt quang của hắn cũng từng hỏi: “Cậu không có điều gì mình thật sự thích sao?”
Trong mắt bạch nguyệt quang, hắn chỉ đang bắt chước các hành vi và sở thích của người khác.
Một con bệnh hoạn, đeo bám và hút cạn máu và năng lượng người ta.
Hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên hắn và bạch nguyệt quang của hắn trò chuyện.
Khi đó, cha mẹ hắn vẫn còn sống. Hai người trò chuyện với nhau chỉ vì đồng trang lứa.
Sở thích khác nhau, thói quen và môi trường khác nhau, đây là lúc hai người nói chuyện nhiều nhất.
Hắn đã bắt đầu sai từ khi nào?
Từ lúc được bạch nguyệt quang cứu rỗi, hắn bắt đầu biến việc thỉnh thoảng tìm hiểu sở thích của đối phương thành việc chủ động thay đổi.
Cưỡng chế biến sở thích của đối phương thành của mình.
Coi nàng ấy là tất cả.
Hủy diệt chính bản thân mình, chỉ để đổi lấy một ánh nhìn, một câu nói.
Nhưng người đã cứu rỗi hắn, làm sao có thể không nhận ra chứ?
Có lẽ ngay từ giây phút đó, hắn đã trở thành một kẻ khiến người ta mệt mỏi.
Tình cảm của bạch nguyệt quang dành cho hắn không phải là hứng thú, không phải là tình yêu, cũng chẳng phải là thiện cảm.
Mà chỉ là một trách nhiệm bệnh hoạn bị hắn ràng buộc.
Và trách nhiệm này vốn dĩ không nên do đối phương gánh vác.
Người có vấn đề là hắn, hoàn toàn là hắn.
Là hắn đã làm nàng khổ sở đến tận hôm nay.
Vậy mà nàng vẫn thiện lương đến mức, mãi cho đến bây giờ mới chịu buông tay.
Hắn sai thật rồi, sai đến mức không thể tha thứ.
Người như hắn, vốn dĩ không nên có ai yêu thích.
Hắn đã vĩnh viễn mất đi tình yêu của đời mình, cùng với đó là một trong số ít người lẽ ra sẽ yêu hắn nhất.
Không — không đúng!
Tiêu Dĩ An đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đầy tia máu.
Hắn siết chặt điện thoại, cuống cuồng lật lại bốn tin nhắn cuối cùng.
Trong đó có một điểm quan trọng mà hắn vừa bỏ qua.
Bạch nguyệt quang của hắn gọi hắn là Tiêu Dĩ An.
Nhưng... hắn chưa từng nói tên mình cho nàng ấy.
Vậy... đối phương làm sao biết được?