Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 157 - Mưa

“Khó nói lắm, lão Tam bây giờ chắc là không muốn gặp cậu đâu, cậu hầu như không bao giờ xóa bạn bè, lần trước là vì bị người ta liên tục spam quảng cáo mới xoá thôi.” Chu Niểu lắc đầu, vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Tiêu Dĩ An.

“Làm ơn, chỉ cần giúp tớ nhắn lại một câu thôi là được.” Tiêu Dĩ An đứng dậy, hướng về phía Chu Niểu và Liễu Giải cúi đầu thật sâu. “Tớ không thể tiếp tục có lỗi với cô ấy nữa.”

“À…”

Chu Niểu và Liễu Giải liếc nhìn nhau. Liễu Giải giơ tay làm động tác ra hiệu —— nói một đằng làm một nẻo.

Chim nhỏ hiểu ý ngay tại chỗ, lần này là phản ứng nhanh nhất từ trước đến giờ: “Được thôi, nhưng tôi nói thật, khả năng cao là cậu ấy sẽ không đến gặp cậu đâu.”

“Cảm ơn các cậu.” Tiêu Dĩ An lại cúi đầu cảm ơn.

Liễu Giải và Chu Niểu chỉ cảm thấy nổi da gà, lập tức bước ra khỏi quán trà sữa.

Vừa đẩy cửa ra, hai ba hạt mưa đã táp vào mặt hai người.

Ồ, hai người bọn họ chưa mang ô.

Đúng lúc này, một chiếc ô từ bên cạnh vươn tới, vừa vặn đặt vào tay Chu Niểu, là một chiếc ô lớn đủ để che cho hai người.

Diệp Khanh Thường đứng bên cạnh, nàng vẫn mặc một bộ đồ đen, váy đen, giày thể thao đen, cầm một chiếc ô đen có viền ren.

Biểu cảm của nàng bình thản: “Tớ gửi tin nhắn thoại hỏi hai cậu có mang ô không, mà không ai trả lời.”

Chu Niểu lập tức gãi đầu nhìn trời, như thể bị bắt quả tang tại trận.

“Hai người…” Diệp Khanh Thường nhìn qua cửa kính quán trà sữa, liếc nhìn Tiêu Dĩ An vẫn đang cúi đầu, “Hai ngươi đã kể hết mọi chuyện rồi sao?”

“Chuyện tối qua cậu không ăn cơm bọn tớ còn chưa nói.” Liễu Giải ra vẻ nghiêm túc.

“Hai cậu không cần đến đâu, tớ không nợ cậu ta, cậu ta cũn không nợ ta, cứ thế mà quên nhau là lựa chọn tốt nhất.” 

Diệp Khanh Thường vừa chống dù vừa nói. “Hai người nói là ra ngoài mua cơm, cuối cùng lại không mua gì, chẳng qua chỉ ra đây giúp tớ thôi à?”

“Tụi tớ cũng có chút đạo nghĩa mà.” Chu Niểu và Liễu Giải cùng lúc giơ ngón cái.

Diệp Khanh Thường hít một hơi thật sâu, tràn ngập sự tươi mát của mưa thu và một chút tàn úa.

“Về ký túc xá thôi.”

Lời nàng vừa dứt, Chu Niểu và Liễu Giải lập tức chào kiểu quân đội, sau đó co ro dưới cùng một chiếc ô mà bước vào màn mưa.

Diệp Khanh Thường không vội rời đi, nàng quay đầu lại nhìn sâu vào Tiêu Dĩ An.,

Trong mắt nàng không có hận thù, cũng không có tình yêu, giữa hai người đã hoàn toàn không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

Chỉ là hai người xa lạ, từng có chút quen thuộc.

Có lẽ ông trời không chiều lòng người, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi Diệp Khanh Thường quay lưng rời đi, Tiêu Dĩ An đã nhìn thấy Diệp Khanh Thường đứng cạnh cửa kính.

Bước chân lảo đảo, hắn thúc giục đôi chân dường như không nghe lời hắn, lao vào màn mưa trong tình huống suýt chút nữa đâm vào người khác, gọi Diệp Khanh Thường đã đi đến đầu đường.

“Diệp Khanh Thường!”

Diệp Khanh Thường chậm rãi dừng bước, chỉ quay nửa người lại.

Biểu cảm của nàng bình thản: “Có chuyện gì sao?”

Tiêu Dĩ An đuổi kịp đến trước mặt nàng, gần như dốc hết sức lực, như thể sợ rằng hắn chậm nửa bước, Diệp Khanh Thường sẽ rời khỏi trước mặt hắn, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

“Xin lỗi.” Tiêu Dĩ An nói, “Tớ xin lỗi vì đã không nhận ra.”

“Cậu không cần phải xin lỗi, bạn học Tiêu Dĩ.”

Đôi mắt đẹp của Diệp Khanh Thường không có chút dao động nào: “Là tôi cố ý giấu cậu. Tôi luôn giấu cậu đến tận bây giờ, để cậu tưởng rằng bạch nguyệt quang ấy vốn là một cô gái. Cậu không cần xin lỗi, giống như việc tôi từng cố chấp ở lại bên cậu, cuối cùng chúng ta chẳng ai nợ ai.”

“Không đúng, không phải vậy.” Tiêu Dĩ An hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lẽo của mưa lớn đang táp vào người, “Cậu không trở thành người đặc biệt trong lòng tôi chỉ vì là nam hay nữ. Là vì cậu đã cứu tôi. Chỉ cần là cậu, dù cậu là ai, là gì… với tôi, đều không quan trọng.”

“Thật sao?” Thiếu nữ toàn thân một màu đen nhướng mày, “Nhưng tôi mệt rồi. Mệt vì mỗi sáng phải trả lời những tin nhắn vô vị. Mệt vì lúc gặp chuyện vui lại phải chia sẻ chỉ để sưởi ấm một ai đó ngoài bản thân mình. Mệt vì cứ phải để tâm, chăm sóc cảm xúc của một người chẳng liên quan gì đến mình.”

“Làm người tốt đến cùng, rốt cuộc cũng chỉ là tự làm khổ mình.” Diệp Khanh Thường cười lạnh.

Mưa xối xả như muốn cuốn trôi tất cả.

“Tớ còn muốn xin lỗi cậu.” Tiêu Dĩ An nói. “Tớ không biết cậu chính là cô ấy. Tớ không biết… rồi lại làm tổn thương cậu. Xin lỗi…”

“Cậu đang nói lý do nực cười gì vậy?” Giọng điệu của Diệp Khanh Thường mang theo sự bực bội. “Tôi đã nói rồi, cậu không có lỗi với tôi. Là tôi ngay từ đầu đã giấu cậu, để cậu tưởng ánh bạch nguyệt quang của cậu luôn là một cô gái. Sau đó cũng là tôi cố ý để cậu nghĩ rằng Diệp Khanh Thường và bạch nguyệt quang là hai người khác nhau. Đó vốn dĩ là lỗi của tôi!”

Nàng dường như không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Tôi tự mình đóng vai người tốt, dùng hai thân phận khác nhau để giúp đỡ cậu đến tận bây giờ, tất cả chỉ là cảm tính của tôi. Giờ cậu đau lòng, cảm thấy mình làm tổn thương tôi, chẳng qua cũng chỉ là cảm tính của cậu.”

“Nhận rõ hiện thực đi, chúng ta ngay từ đầu cũng chỉ là hai kẻ cô đơn dìu nhau mà bước, bây giờ tôi đã chơi chán rồi, tôi không muốn lúc nào cũng ràng buộc cảm xúc của mình vào một con rối trống rỗng, gánh vác những trách nhiệm vốn dĩ không thuộc về tôi, cậu hiểu không?”

“Hừ…” Thiếu nữ áo đen hít một hơi thật sâu, “Đến đây thôi, bạn học Tiêu.”

“Không được.”

Tiêu Dĩ An nắm lấy cổ tay Diệp Khanh Thường.

“Hai chúng ta không thể cứ thế thôi.”

“Đầu óc cậu có vấn đề gì à? Hai chúng ta bây giờ không ai nợ ai, cậu không nợ tôi và tôi cũng không nợ cậu, cậu còn muốn làm gì?” Giọng điệu của Diệp Khanh Thường đã không thể dùng sự bình thản để kìm nén được nữa.

“Đừng nói chuyện cậu là con trai hay con gái. Cái đó không quan trọng. Quan trọng là… tôi muốn ở bên cậu. Với tư cách người yêu. Nếu không thì tôi… tôi không biết sẽ ra sao nữa.”

“Chưa nói đến sự lừa dối mà tớ căn bản không quan tâm, rốt cuộc có thể bù đắp cho sự hút máu tinh thần của tớ bao nhiêu năm qua không.” Tiêu Dĩ An nắm chặt cổ tay Diệp Khanh Thường, nhưng lại không dám dùng sức.

“Đừng nói chuyện cậu là con trai hay con gái. Cái đó không quan trọng. Quan trọng là… tớ muốn ở bên cậu. Với tư cách người yêu. Nếu không thì tớ… tớ không biết sẽ ra sao nữa.”

Diệp Khanh Thường sững sờ, sau đó buông chiếc ô đang cầm trên tay kia ra.

Tay còn lại của nàng, không bị Tiêu Dĩ An nắm, đã được rảnh rỗi.

Bốp!

Một tiếng tát vang dội giữa cơn mưa.

“Con mẹ nó, ngươi thật ghê tởm, nhất định phải bám lấy ta?"

"Con mẹ nó, ngươi không thể buông tha ta à?" 

"Tên khốn nạn nhà ngươi không thể tự sống cuộc sống của mình sao?” 

Diệp Khanh Thường túm lấy cổ áo Tiêu Dĩ An. “Giờ còn dùng chính bản thân để uy hiếp ta, ép buộc ta phải chịu trách nhiệm với ngươi?”

Giọng nói của nàng không ngừng run rẩy.

“Ta vốn dĩ không nợ ngươi, Tiêu Dĩ An.”

“Tiêu Dĩ An, sau này ta không muốn gặp ngươi nữa, vĩnh viễn không muốn.”