“Nhiệm vụ tình yêu của cậu, tớ chính là mục tiêu cần phải công lược trong nhiệm vụ của cậu.”
Câu nói này của Tiêu Dĩ An khiến Diệp Khanh Thường, người đang định bước đi, phải khựng lại.
“Cậu không cần tiếp tục lừa tớ nữa đâu. Cái chuyện ‘nữ thần thực tập’ kia, tớ đều biết cả rồi. Cô ấy không liên lạc được với cậu nên đã gọi cho tớ.”
“Nếu cậu không biến đối tượng chiến lược thành người yêu, cậu sẽ chết.”
Giọng nói của Tiêu Dĩ An vẫn tràn đầy áy náy: “Trước đó tớ không biết gì về chuyện này. Nếu biết, thì dù cậu không phải là cô ấy, tớ cũng không thể đối xử với cậu như vậy được.”
“Tớ không tin vào cái gọi là ‘không biết là vô tội’. Điều tớ biết, chỉ có một sự thật, rằng tớ đã làm sai.”
Diệp Khanh Thường nhíu mày.
“Sao, ngươi còn đổi cách nói à? Bây giờ không dùng ngươi để uy hiếp ta nữa, mà là dùng mạng của ta để uy hiếp chính ta à?” Nàng nắm chặt cổ áo Tiêu Dĩ An.
Nàng biết, từ miệng đối phương thốt ra bốn chữ nữ thần tập sự, thì chuyện này rất có thể là thật.
“Tớ không thể để cậu chết. Tớ nhất định phải cứu cậu.”
“Tiêu Dĩ An, đ*t mẹ nhà ngươi, ta với ngươi bây giờ còn nửa xu quan hệ nào không hả?” Diệp Khanh Thường vô thức đã nâng cao giọng:
“Ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, ngươi cứ nhất định phải quay về cuộc sống như trước sao? Ngươi cứ nhất định phải bám lấy ta, ngươi cứ nhất định phải ích kỷ như vậy sao?”
“Tớ không thể rời xa cậu. Nếu rời xa cậu... cậu sẽ chết.” Tiêu Dĩ An vẫn không buông tay nàng.
“Vậy thì ngươi cứ để ta chết đi!” Diệp Khanh Thường gào lên: “Ngươi bây giờ đã biết biết cách sống cuộc đời của mình rồi, vậy sao còn phải quay lại cái thời ngây ngốc chỉ biết quanh quẩn bên người khác? Cứ bắt ép ta tiếp tục dùng cảm xúc của mình nuôi dưỡng ngươi cả đời sao?”
“Không. Lần này... hãy để tớ.”
Tóc mái của Tiêu Dĩ An đã bị nước mưa làm ướt rũ xuống, nhưng ánh mắt kia vẫn sáng rực, không gì có thể che lấp được nó:
“Hãy để tớ là thấu hiểu mọi cảm xúc của cậu, để tớ là người yêu thương cậu. Lẽ ra từ lâu, người ấy phải là tớ rồi. Đúng không nào?”
“Bây giờ ta chỉ muốn ngươi tránh xa ta ra!” Diệp Khanh Thường đấm một cú vào ngực Tiêu Dĩ An, nhưng Tiêu Dĩ An vẫn không buông tay.
Hắn biết, nếu buông tay lần này, thì sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Khanh Thường nữa.
“Xin hãy cho tớ thời gian. Cho tớ một cơ hội. Một cơ hội để được yêu cậu.”
“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào?! Ngươi muốn ta làm sao có thể tin ngươi?!”
Tiêu Dĩ An đưa tay ra, dường như muốn vén mái tóc đen dài che đã đi đôi mắt trong veo của Diệp Khanh Thường, nhưng lại bị Diệp Khanh Thường tránh đi.
Phải rồi, thứ cảm tình này vốn chẳng khác gì loài đỉa hút máu, bám vào rồi không chịu buông, sao có thể giống loài quạ biết trả ơn được?
Hắn không mong Diệp Khanh Thường có thể tin hắn, nhưng hắn không thể cứ thế mà để Diệp Khanh Thường chết, để Diệp Khanh Thường rời khỏi cuộc đời hắn.
Diệp Khanh Thường đã từng cứu hắn một lần. Bây giờ, đến lượt hắn cứu nàng.
Chỉ khi như vậy, họ mới có thể thật sự “không ai nợ ai”.
“Một năm. Trong ba năm nhiệm vụ, hãy cho tớ một năm.” Tiêu Dĩ An giơ một ngón tay, “Trong vòng một năm, tớ sẽ cố gắng hết sức để trở thành một con người hoàn chỉnh, để theo đuổi cậu, để yêu cậu bằng tất cả những gì tớ có.”
Hắn sẽ không tiếp tục sống như một kẻ sắp chết, cũng không còn là cái bóng dính chặt gót chân Diệp Khanh Thường nữa.
Hắn chỉ cầu xin... một cơ hội cuối cùng.
“Ngươi bị thần kinh à?”
“Cậu cứ coi tớ bị thần kinh đi.”
Diệp Khanh Thường tức giận mà bật cười, lạnh giọng mà nói:
“Ngươi cứ tự tin như thể ngươi có thể chinh phục được ta sao? Chỉ dựa vào ngươi? Hay lại viện cớ để bám lấy ta thêm một thời gian?”
“Lời này là thật lòng, bất kể cậu có tin hay không.” Tiêu Dĩ An đáp:
“Tớ sẽ không đòi hỏi cậu, không ép cậu phải tiếp tục quan tâm cảm xúc của tớ nữa. Giờ không phải là cậu yêu tớ, mà là tớ yêu cậu."
"Nếu cậu cảm thấy khó chịu, cứ đuổi tớ đi, tớ sẽ rời đi.. Nhưng tớ vẫn sẽ quay lại "
"... cho đến khi chúng ta trở thành người yêu, hoặc đến khi thời hạn một năm này kết thúc.”
Mưa vẫn rơi không ngớt.
“Vậy nếu ngươi không thành công thì sao? Sau khi thời hạn một năm này kết thúc, ngươi lại định thế nào?” Diệp Khanh Thường khẽ cười lạnh một tiếng.
Nàng tự cho rằng nàng rất hiểu thiếu niên đang đứng trước mặt nàng, người từng coi nàng là cả thế giới.
Những lời vừa rồi cũng chỉ là để tiếp tục ở bên nàng mà thôi.
Đừng nói là một năm, nếu là như trước đây, chỉ là một con rối cần mình chăm sóc, thì nàng thậm chí một tháng cũng không chịu nổi.
Nàng mệt mỏi rồi.
Nàng cũng chỉ cần câu trả lời tiếp theo của Tiêu Dĩ An là có thể xác định ý đồ của Tiêu Dĩ An, rồi hoàn toàn bỏ rơi hắn ở đây.
“Nếu sau một năm mà tớ vẫn thất bại, tớ sẽ không cưỡng cầu gì nữa. Tớ sẽ trực tiếp rời đi, tớ sẽ cố gắng tìm đến cô ‘nữ thần thực tập’ kia nếu có cơ hội.” Tiêu Dĩ An nói:
“Nếu không thành công, tớ sẽ mãi mãi nhớ cậu sau khi cậu chết, nhưng trước khi ngày ấy tới tuyệt đối sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”
Diệp Khanh Thường đứng sững người.
Nàng chưa từng một lần, trong cơn mưa hôm nay, nghĩ rằng Tiêu Dĩ An lại nói như vậy.
“Vậy... chẳng phải ngươi vẫn chỉ là một kẻ luôn coi người khác là trung tâm sao? Không có ta là không thể sống được à?” Giọng nói của thiếu nữ toàn thân màu đen càng chìm sâu hơn trong màn mưa, “Vậy còn những người khác quan tâm ngươi thì sao? Còn người cô của ngươi thì sao?”
“Sau khi rời xa cậu, nếu thất bại, tớ sẽ dành thời gian ở bên dì ấy.” Tiêu Dĩ An đáp, “Tớ sẽ kể cho dì ấy nghe về cậu — rằng cậu quan trọng với tớ như thế nào. Tớ sẽ là người cuối cùng trên thế giới này không quên cậu.”
Chàng thiếu niên ngẩng đầu: “Bị lãng quên mới là cái chết thật sự. Tớ sẽ đi cùng cậu... đến tận cuối con đường này.”
Qua màn mưa, Diệp Khanh Thường không còn nhìn rõ được khuôn mặt Tiêu Dĩ An, chiếc kính cô đang đeo đã bị mưa phủ đầy nước.
Nàng chợt nhận ra, mình cũng không còn nhìn rõ được... con người Tiêu Dĩ An nữa.
Nếu là Tiêu Dĩ An trong ấn tượng của nàng, lúc này hẳn sẽ thốt ra những lời như: "cậu chết, tớ cũng sẽ chết theo."
Nghe thì tưởng là tình yêu vĩ đại, nhưng thực ra chỉ là dùng tình cảm và mạng sống để trói buộc nàng.
Thế nhưng hôm nay, Tiêu Dĩ An không nói như vậy.
Hắn nói sẽ nhớ nàng cho đến giây phút cuối cùng, cho đến cái chết cuối cùng trong ba lần chết.
Lần chết thứ nhất — là khi tim ngừng đập, máu ngừng chảy.
Lần chết thứ hai — là khi tro tàn hóa bụi, hòa quyện cùng với đất mẹ.
Lần chết cuối cùng — là khi người cuối cùng từng yêu thương, từng nhớ đến ngươi... cũng thôi không còn nhớ nữa.
So với cái chết, sống trong nỗi hoài niệm còn đau đớn hơn nhiều.
Hắn không còn như trước đây nữa, không còn yêu bằng bản năng hay sự cố chấp nữa, mà là thực sự đứng ở góc độ của nàng, học cách làm sao để yêu nàng.
Chỉ sau một lần mất đi, hắn mới hiểu được.
Diệp Khanh Thường nhất thời không nói nên lời.
“Bạn học.” Tiêu Dĩ An trước mặt lên tiếng: “Cái này trả lại cậu.”
Đưa đến trước mặt Diệp Khanh Thường là một cặp kính gọng đen.
Đó là từ rất lâu trước đây, khi Diệp Khanh Thường còn đang đóng vai trò hỗ trợ tình yêu cho Tiêu Dĩ An, hai người đã đổi kính cho nhau.
Hôm nay, Tiêu Dĩ An trả lại, không chút do dự hay lưu luyến.
Tuy nhiên, Diệp Khanh Thường càng quan tâm hơn đến cái xưng hô có chút xa lạ của Tiêu Dĩ An.
Nàng nhìn Tiêu Dĩ An buông tay nàng, sau đó lấy điện thoại ra.
Ngay trước mặt nàng, hắn đăng ký một tài khoản hoàn toàn mới.
“Bạn học, rất hân hạnh được làm quen với cậu, có thể kết bạn không?”
Diệp Khanh Thường đứng lặng người.
Tiêu Dĩ An tiếp tục nói: “Bạn học, tôi nên ghi chú tên cậu thế nào đây?”
“Diệp Khanh Thường.”
Không phải chủ tịch câu lạc bộ văn học, cũng không phải bạch nguyệt quang.
Chỉ đơn thuần là Diệp Khanh Thường.
“Tiêu Dĩ An.”
Không phải là thú cưng điện tử, cũng không phải thành viên câu lạc bộ văn học.
Chỉ đơn thuần là Tiêu Dĩ An.
Người thiếu nữ mặc đồ đen hít sâu một hơi, như thể không nhìn thấy Tiêu Dĩ An, cầm lấy chiếc ô bên cạnh và quay đầu bỏ đi.
Vì chiếc ô vừa bị ném sang một bên, bên trong đã tích tụ khá nhiều nước mưa, điều này dẫn đến khi Diệp Khanh Thường mở ô ra thì bên ngoài mưa lớn, bên trong mưa nhỏ.
“Bạn học Diệp, trời mưa to thế này, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Trong câu lạc bộ văn học tôi còn để lại vài thứ, trước khi câu lạc bộ văn học bị giải thể, mong cậu có thể đến xem.
Diệp Khanh Thường không quay đầu lại:
“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi không có thời gian.”