Từ Niên lần nữa cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hắn không biết Dương Thư Lễ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, trước đó hắn thậm chí đã mở lời hỏi.
Nhưng Dương Thư Lễ không nhớ.
Ước chừng ít nhất phải có tình huống giống lần trước đi du lịch biển, khi băng qua đường mới khiến Dương Thư Lễ nhớ tạm thời mình đã gặp chuyện gì.
Dĩ nhiên, sau đó lại quên sạch đến mức không còn một mảnh, rồi đuổi theo hỏi Từ Niên đủ loại đồ ăn để lấp đầy dạ dày.
Có lẽ hắn sớm nên nghĩ tới.
Hắn thậm chí không biết bây giờ còn kịp không.
Bộ phim mới chiếu được một nửa, hộp bỏng ngô đã bị Dương Thư Lễ đã ăn gần hết, chỉ còn lại một phần ba.
Từ Niên gần như không ăn bao nhiêu, sợ mình ăn rồi Dương Thư Lễ sẽ ăn không đủ.
Trước tình thế hiện tại, Từ Niên có hai cách xử lý.
Thứ nhất là như hiện tại, tuy khó khăn nhưng vẫn cố gắng xử lý chuyện của Dương Thư Lễ, tốt nhất là sau khi qua tay hắn thì triệt để chặn đứng chứng bệnh tâm lý của nàng.
Thứ hai, nếu hắn xử lý không nổi, hoặc Dương Thư Lễ sẽ bị thương vì hắn xử lý, thì hắn sẽ buông tay.
Hắn có thể chọn không quan tâm chuyện đó, cứ như vầy bầu bạn cùng nàng, để nàng mãi vui vẻ.
Dù sao chỉ cần tình cảm tiêu cực mới khiến Dương Thư Lễ bị kích thích nhớ lại sang thương tâm lý mà hắn không hay biết, vậy thì chỉ cần hắn khiến nàng luôn vui vẻ là được.
Cứ tiếp tục như vậy là được.
Hắn cũng nguyện ý mãi bầu bạn cùng Dương Thư Lễ như thế.
Dương Thư Lễ đầu óc ngây ngô, không giống những cô nàng ký túc xá cùng phòng tinh ranh, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nàng không nghĩ đến việc chiều chuộng cảm xúc người khác, chỉ cảm nhận được ai đối tốt với nàng, rồi dốc hết tất cả báo đáp người đó.
Ngốc nghếch mà phô ra tất cả những gì nàng có thể đưa ra.
Nếu Từ Niên dẫn nàng đi uống một ly cà phê vẽ hoa tươi, thì nàng sẽ dẫn Từ Niên đi uống nước chanh giảm giá khi mua theo cặp.
Dù nàng chỉ có hai đồng, cũng phải bẻ ra mà chia cho Từ Niên một đồng.
“Không được, hình như uống nhiều quá, tớ đi vệ sinh một chút.” Dương Thư Lễ bỗng đứng dậy, lại như sợ ảnh hưởng người phía sau xem phim nên cúi lưng cúi đầu.
Nhưng thực tế nàng hoàn toàn không cần làm vậy, vì dù nàng đứng thẳng cũng không che khuất tầm mắt người sau.
Đây là ưu thế lõi của nàng loli này.
Vì cả rạp đều tối om, nàng còn vấp phải chân Từ Niên mà lập tức lao vào lòng hắn.
Từ Niên tất nhiên nhẹ nhàng đỡ lấy Dương Thư Lễ, bên tai nàng khẽ nói: “Có cần tớ đi cùng cậu không?”
Đây vốn là lời quan tâm, nhưng khi truyền vào tai Dương Thư Lễ vừa xem phim kinh dị thì lại biến thành một nghĩa khác
“Hạ sĩ Từ Niên, cậu cho rằng đại tướng của cậu sẽ bị mấy tình tiết kinh dị này dọa mất mật, đến mức cần người đi cùng cả khi đi vệ sinh sao?”
Dương Thư Lễ nói xong mới đứng dậy, cao cao tại thượng mà trừng mắt nhìn Từ Niên.
Sau đó cúi người, giống như lúc nãy lao vào lòng Từ Niên, dùng đầu của nàng để tấn công.
Bịch bịch đụng hai cái, cuối cùng vì động tĩnh hơi lớn mà dẫn đến việc bất mãn, bị người bên cạnh quát một câu: “Dắt con nít vào thì trông chừng dùm.”
Dương Thư Lễ và Từ Niên đều không nói gì.
Chốc lát sau, nàng thiếu nữ trưởng phòng ký túc xá nhỏ nhắn tự mình rời khỏi phòng chiếu, có lẽ là đi tìm nhà vệ sinh.
Từ Niên suy nghĩ một chút, định đi theo.
Nhưng một âm thanh rõ ràng không hợp với phim vang lên.
Ở chỗ Dương Thư Lễ vừa ngồi, Từ Niên nghe thấy một tiếng điện thoại gọi đến.
Liên tục xin lỗi khán giả chung quanh bị quấy rầy lần nữa, Từ Niên mang theo đồ đạc rời khỏi phòng chiếu.
Trong tay hắn vẫn là cuộc gọi chưa kết nối, trên đó không có bất kỳ ghi chú nào.
Dương Thư Lễ thường ghi chú cho các số trong danh bạ, phòng khi sau này quên mất. Còn những số không được ghi chú thì hoặc là không cần liên lạc nữa, hoặc là số điện thoại rác, hoặc là số của Từ Niên và các tỷ muội ký túc xá, những người mà cô đã thuộc lòng số từ lâu.
Hắn không dám khẳng định đây là loại nào, mà lúc này Dương Thư Lễ lại đúng lúc đi vệ sinh không thấy bóng dáng.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn bắt máy.
“Xin chào xin chào, đây là nữ thần tập sự đây.”
Một giọng nói vô cùng vui vẻ và sống động truyền ra từ điện thoại Dương Thư Lễ.
Từ Niên không nói gì, hắn chỉ đang suy nghĩ tại sao bên cạnh Dương Thư Lễ lại có một người mà hắn chưa từng nghe nói.
“Sao không có tiếng, alo alo, Tiểu Dương có ở đó không?”
“Cô ấy đi vệ sinh rồi.” Từ Niên vẫn trả lời.
“Á, thật không đúng lúc, tôi đang có chuyện tìm cô ấy.” Nữ thần tập sự bên kia mang giọng tiếc nuối, dường như đang tiếc thứ gì đó.
“Cô là ai?”
Từ Niên phát hiện mình sắp bị dẫn dụ muốn hỏi chuyện gì liền lập tức ngăn lại.
Đối phương cố ý, và còn nắm được sự quan tâm của hắn đối với Dương Thư Lễ.
“Tôi? Tôi là nữ thần tập sự mà, không phải trước đó đã nói rồi sao, cậu không nghe người khác nói chuyện à?” Giọng bên kia điện thoại dường như có chút bất lực, “Cũng chính là nữ thần tập sự đã biến Dương Thư Lễ từ nam sinh thành nữ sinh đó.”
Từ Niên nghe vậy, trầm mặc một lúc.
“Cái gì nam sinh biến thành nữ sinh?”
“Trước mặt tôi cậu cũng không cần giả vờ đâu?”
Cho đến khi hai câu này nói xong, Từ Niên mới tin lời của cái người tự nhận là nữ thần tập sự kia, cùng với thân phận của nàng.
“Được rồi được rồi, vậy Tiểu Dương không có đây, cậu giúp tôi chuyển lời nhé, chuyện này thực sự quan trọng đấy.” Vị nữ thần tập sự lại đổi sang giọng nhẹ nhàng.
“Cô thật sự cần tôi chuyển lời sao?”
“Hả?”
“Đã biết rõ nhiều chuyện như vậy, giờ lại còn gọi điện tới, tỏ vẻ như có chuyện khẩn cấp lắm cần cô ấy biết ngay. Tôi vừa nói Dương Thư Lễ đang đi vệ sinh, thì cô liền bảo tôi chuyển lời lại cho cậu ấy...” Từ Niên giữ vẻ mặt bình thản. “Thực ra, chuyện cô muốn nói… chính là muốn tôi nghe, đúng không?”
“Người này thật thú vị.” Bên kia điện thoại cười nhẹ hai tiếng, “Vậy tôi trực tiếp nói với cậu vậy, trong vòng ba năm, nếu hai người không thể ở bên nhau, Tiểu Dương sẽ chết.”
“Không có lựa chọn cô chết trước sao?”
“Ái chà, thật xin lỗi.” Vị nữ thần tập sự mang theo ý áy náy mở miệng, “Cho dù tôi chết rồi, kết quả ba năm sau cũng vẫn tồn tại như cũ nhé.”
“Nếu cậu muốn giết tôi, thì thà nghĩ cách xử lý chuyện nhà của Tiểu Dương đi, hai người nếu không thành đôi tình nhân thì sẽ sinh tử lưỡng mạng đó, tôi chứng kiến thấy cảnh này sẽ không nhịn được khóc hu hu đấy.”
Điện thoại bị Từ Niên cúp, tiện tay xóa luôn lịch sử cuộc gọi.
Hắn thấy Dương Thư Lễ đang đi tới, đương nhiên cũng đã nhận được thông tin đối phương tiết lộ.
Nhà của Dương Thư Lễ.
“Kỳ nghỉ đông năm nay cậu có về quê không?” Từ Niên mở miệng hỏi.
“Hả, có về, mà sao cậu không ở trong đó xem phim?” Dương Thư Lễ đang lau tay vừa rửa xong lên y phục của Từ Niên.
“Vậy tớ sẽ cùng cậu về.”
“Hả?”