Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 165 - Một quyền

Bình minh đầu tiên len qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng ký túc xá nữ vẫn còn u ám.

Dưới lớp sách vở chồng chất, một thiếu nữ đang say giấc, hàng mi dài khẽ run, mày liễu khé nhíu.

Nàng chậm rãi mở mắt trong cơn mơ màng, luồn tay qua mái tóc đen dài óng mượt, với lấy chiếc điện thoại đang rung bên gối.

Chuông báo thức của nàng luôn để ở chế độ rung, vì tiếng chuông ấy chẳng thể đánh thức hai người bạn cùng phòng ngủ say như chết. Nhưng với nàng thì chỉ cần rung là đủ, không cần âm thanh ồn ào ấy quấy rầy ai cả.

Bằng thao tác quen thuộc, nàng phải chạm đến ba bốn lần mới miễn cưỡng tắt được báo thức, rồi tiện tay đặt điện thoại lên chồng sách bên cạnh.

Tiếp đó, nàng vắt tay lên trán che mắt, tránh ánh nắng chói chang đang dần rọi vào.

Mái tóc đen thẳng buông xõa trông như đóa Mạn Châu Sa, nhưng giữa chân mày lại không phải vẻ ưu nhã, mà là nét bực dọc chưa tan.

Nàng với lấy cặp kính gọng đen bên gối, hít sâu một hơi, đeo kính rồi liếc nhìn chiếc điện thoại vừa tắt báo thức.

Trong tích tắc, đồng tử cô giãn ra.

“Mẹ nó, dậy nhanh!” Diệp Khanh Thường vỗ vào thành giường.

Tay nàng va vào mép chồng sách, đau điếng, nhưng vẫn không đủ lực để tạo ra âm thanh đánh thức hai sinh vật đang ngủ đông ở giường bên.

Không còn cách nào khác, nàng đành xuống giường, bắt đầu thay quần áo.

Tất nhiên, nàng không quên hai ngươi bạn cùng phòng. Sau một hồi vỗ mạnh vào giường của họ đến mức tê cả tay, cuối cùng hai người kia cũng lục đục bò dậy.

Dương Thư Lễ, với mái tóc hơi nâu đen ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nay đang lẫn vào mái tóc rối bời.

Phía bên kia là Liễu Giải, sâu bướm vàng kim cuộn tròn trong chăn như đòn chả giò. Nàng ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung hệt như bờm sư tử, còn khoa trương hơn cả Dương Thư Lễ.

Quan trọng là cái đầu ấy lại thò ra từ phía cuối giường.

Diệp Khanh Thường đã quá quen với cảnh Liễu Giải ngủ lộn xộn như đánh trận.

Nàng nhìn Liễu Giải đang ngơ ngác nhìn lại mình, rồi... lại ngã xuống ngủ tiếp.

Thật lòng mà nói, Diệp Khanh Thường bắt đầu thấy tuyệt vọng.

“Lão Tam, mấy giờ rồi?”

Diệp Khanh Thường đánh răng xong, liếc điện thoại: “Chúng ta còn mười phút.”

Dương Thư Lễ vừa đặt chân xuống đất, vừa xoa cằm suy nghĩ.

Ngay sau đó, ánh sáng trí tuệ lóe lên trong mắt nàng.

“Vậy thì nghỉ học đi, học kỳ này còn chưa nghỉ lần nào.”

Diệp Khanh Thường mặt không cảm xúc. Nàng dường như đã dự đoán được câu này sẽ xuất hiện.

“Giáo viên dạy tiết này nói nghỉ hai buổi sẽ không được thi cuối kỳ.”

“Cái gì?!”

Người bật ra câu này lại là Liễu Giải. Nàng giật mình ngồi bật dậy, ba bước nay hóa thành hai mà phóng xuống giường, khoác áo, xỏ giày, nhúng khăn vào chậu rửa mặt chưa kịp đổ của Diệp Khanh Thường để lau mặt qua loa, rồi súc miệng và nhét hai viên kẹo cao su vào miệng.

“Xong rồi, đi thôi.”

“Nói thật, với tốc độ của cậu thì làm đặc công là chuẩn luôn đấy.” Diệp Khanh Thường bình phẩm.

Khi cả ba vừa xuống đến tầng một ký túc xá, đã thấy đám đông vây kín cổng.

Còn ồn ào náo nhiệt.

 “Sao thế? Có ai tỏ tình dưới ký túc xá nữ à?” Liễu Giải nheo mắt nhìn, nhưng đứng xa quá nên không rõ.

“Ai lại liều thế, sáng sớm giờ học tám giờ mà ra tỏ tình? Cùng lắm chỉ nhận lại oán hận.” Diệp Khanh Thường châm chọc.

“Đừng quản nữa, bây giờ chúng ta nên quản bản thân mình, chúng ta chỉ còn bảy phút thôi.”

“Đúng vậy.”

Diệp Khanh Thường đeo cặp sách, bên trong là sách vở ba người cần cho giờ học.

Liễu Giải thì xách theo Dương Thư Lễ như xách thú bông, kéo nàng chạy nhanh hơn.

Đúng lúc ấy, quản lý ký túc vẫn đang gọi ai đó, có vẻ như là “hiệp sĩ” chuẩn bị tỏ tình.

Khi ba người ra khỏi cửa ký túc xá nữ, các nàng phát hiện quả nhiên có người đang tỏ tình.

“Thật sự có kẻ chán sống...” Bước chân vội vã của Diệp Khanh Thường không dừng lại, nhưng ánh mắt lại hướng về trung tâm của vòng vây.

Nàng muốn xem là nam sinh nào không muốn sống.

Nàng dừng bước.

Nàng nhìn thấy Tiêu Dĩ An.

Hắn đứng giữa vòng nến trắng xếp thành hình trái tim, tay cầm hoa, nhìn Diệp Khanh Thường, người đang tiều tụy vì sắp muộn giờ học.

Thật lòng mà nói, nàng thực sự cảm thấy Tiêu Dĩ An có chút thần kinh.

“Bạn học Diệp, tớ có lời muốn nói.”

“Không muốn nghe.”

Diệp Khanh Thường bịt tai lại, định bước ra khỏi đám đông.

Nhưng lần này, đám người xem náo nhiệt lại có ích, bắt đầu khuyên nhủ Diệp Khanh Thường: “Này bạn học, ít nhất cũng nghe người ta nói gì đi, người ta đến tỏ tình cũng cần dũng khí mà.”

“Bạn học Diệp.” Tiêu Dĩ An đã bước ra khỏi vòng tròn nến hình trái tim.

Tên này hôm nay thậm chí còn mặc vest trắng, nến cũng màu trắng.

Thật lòng mà nói, trông hơi giống đến viếng tang cho nàng.

Rốt cuộc học từ ai vậy?

“Con mẹ nó, ai dạy ngươi sáng sớm đến chặn ta ở cửa ký túc xá hả?” Diệp Khanh Thường túm cổ áo Tiêu Dĩ An, nghiến răng, nói đủ nhỏ để chỉ hai người nghe.

“Cậu đáp lại tình cảm của tớ như thế nào là tự do của cậu, tớ theo đuổi cậu như thế nào cũng là tự do của tớ.” Tiêu Dĩ An nói câu này với vẻ rất bình thản.

“Vậy ta từ chối.” Diệp Khanh Thường nói câu này cũng rất bình thản.

“Ồ, được thôi, vậy mai tớ lại đến.”

Diệp Khanh Thường hơi không giữ được bình tĩnh: “Con mẹ nhà ngươi cứ nhất định phải chặn ta ở đây?”

“Thực ra tớ đang học hỏi, trên mạng nói vậy hiệu quả nhất.”

“Trên mạng người ta làm vào buổi tối! Còn dùng nến đỏ, không phải nến trắng trông như đang đưa tang như ngươi!”

“Nến đỏ tạm thời chưa mua đủ. Với lại buổi tối cậu cũng đâu được ra khỏi ký túc.”

Diệp Khanh Thường cạn lời.

“Con mẹ nó, sau này học trên mạng ít dùm cái, mấy tên ở trên mạng cả ngày cắm đầu vào cái điện thoại thì đòi yêu ai? Bọn họ có thể dạy ngươi cái gì? Đi mà học hỏi mấy người ở ngoài đời đi.”

“Được rồi, ngoài ra, có thể cho tớ biết lý do cậu từ chối tớ hôm nay không?”

Sự chân thành trong mắt Tiêu Dĩ An thậm chí còn khiến Diệp Khanh Thường ngạc nhiên.

“Vì mẹ nó ta sắp trễ học rồi...” Diệp Khanh Thường chợt nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, “Thôi không sao, không cần nữa.”

Nàng đặt cặp sách xuống, đấm một phát vào bụng Tiêu Dĩ An.

“Ngươi nghĩ chỉ bằng cách này mà khiến ta đồng ý? Ngươi coi ta là cái gì?” Diệp Khanh Thường nhíu mày, nhìn Tiêu Dĩ An đang lùi lại hai bước bởi cú đấm của nàng.

“Không, cậu không thể đồng ý, cho dù cậu có đồng ý cũng không được.”

Không khí bỗng lặng xuống.

“Thật lòng mà nói, não ngươi bị úng nước?” Diệp Khanh Thường nói ra câu nói quan tâm nhất từ đầu đến giờ.

“Vì giờ tớ vẫn chưa xứng với cậu. Lúc trước sống dở chết dở cũng không xứng. Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ nghi ngờ là cậu có vấn đề.”

Diệp Khanh Thường ngẩn người, thu tay lại, rồi quay người tiếp tục đi học.