Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 169 - Bữa sáng ở căng-tin có độc

Trên sân bóng rổ, đám học sinh tụ lại thành một đám lộn xộn.

Trước mặt vị giáo viên thể dục, ai nấy đều tỏ vẻ bối rối, cố gắng xếp thành một đội hình mà nhìn mãi cũng chẳng rõ hình thù ra sao.

“À, các em điểm danh bằng mã số nhé.” Thầy giáo đội mũ chống nắng đứng đầu, đọc một dãy số.

Vừa đọc xong, Diệp Khanh Thường vừa điểm danh xong đã nghe thấy giọng Chu Niểu bên cạnh có chút sốt ruột: “Ê ê, mã điểm danh là gì vậy?”

“ABCD.”

“Sao lại báo sai mã hả?” Chu Niểu nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Thật ra tớ tò mò hơn là cậu làm sao gõ được chữ cái bằng bàn phím số đấy.” Diệp Khanh Thường hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đọc mã điểm danh cho Chu Niểu.

Sau đó, nàng thấy Chu Niểu quay đầu đi báo cáo mã điểm danh cho Cẩu Du cũng đang ngơ ngác.

Ngẩng đầu lên, Từ Niên ở gần đó đang cầm hai chiếc điện thoại, tiện tay điểm danh giúp Dương Thư Lễ luôn một thể.

Còn bên kia của Diệp Khanh Thường là Liễu Giải với mái tóc vàng hoe.

Có vẻ buổi sáng nàng rửa mặt hơi qua loa, giờ đây đang cau mày lau hai hạt ghèn ở khóe mắt, rồi hồn nhiên bôi luôn vào người Diệp Khanh Thường.

Diệp Khanh Thường cảm thấy cuộc sống của mình dính vào một đám người như vậy thật sự là không còn chút hy vọng nào.

“Trước hết, thầy muốn nói với các em về cơ cấu điểm đánh giá của môn học này…”

Liễu Giải mắt lờ đờ như cá chết, ngáp một cái: “Lại nữa rồi, tiết học nào cũng bắt đầu như thế này.”

“Đầu tiên, các em bắt buộc phải hoàn thành phần chạy trong khuôn viên trường. Nếu không đạt đủ điểm thì sẽ phải chạy bù vào học kỳ sau. Điểm không cộng dồn mà là nhân đôi, nên ai không chạy nổi thì nhớ nộp giấy chứng nhận bệnh lý.”

“Tiếp theo, các bài kiểm tra thể lực cũng cần chú ý, nhưng thi cuối kỳ vẫn là quan trọng nhất.”

“Thi cuối kỳ là ba bước lên rổ. Các em chạy từ cuối sân đến rổ rồi thực hiện lên rổ. Nam sinh đạt bốn lần trong một phút, nữ sinh đạt ba lần.”

Đám học sinh đang líu lo thì bỗng chốc im bặt.

Rồi vài giây sau, tiếng líu lo lại nổ ra còn lớn hơn.

“Lão Tam, không phải cậu bảo thi cuối kỳ môn này là ném phạt sao?” Chu Niểu hoảng hốt hỏi.

“Thì tớ làm sao biết môn bóng rổ này lại có hai kiểu thi?” Diệp Khanh Thường giơ ngón giữa lên, “Dù sao vẫn còn tốt hơn thi bóng bàn.”

Năm ngoái, kỳ thi cuối kỳ môn bóng bàn yêu cầu hai người giao bóng qua lại 120 lần. Khi đó, Diệp Khanh Thường và Chu Niểu bị ghép đôi.

Mỗi khi vừa đến lần 30, Chu Niểu lại không nhịn được mà đánh bóng chầm chậm, theo bản năng muốn dùng kỹ năng đánh liên tiếp hai lần cùng lúc.

Chu Niểu đúng là đã thực hiện được kỹ năng đó, và kết quả là cả hai đều không đạt yêu cầu.

May thay là thầy giáo thể dục đã vớt vát một phen.

“Tớ đã nói rồi, lúc đó tớ không cố ý phá đâu, chỉ là không nhịn được thôi mà...” Chu Niểu vội biện minh.

“Còn lần này là thi cá nhân, cậu có muốn không nhịn cũng chẳng được nữa đâu.” Diệp Khanh Thường khoanh tay, ánh mắt dõi theo thầy giáo vẫn đang tiếp tục giảng.

“Các em nhớ kỹ, nếu đến lúc đó các em thật sự không không làm được, thì hãy tự mình ném bóng vào rổ, số lượng bóng thì các em tự mình đếm rồi báo cho lớp trưởng.”

Lời nói của thầy ánh lên một vẻ nhân văn hiếm thấy, hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lùng thường thấy ở các giáo viên thể dục khác.

Nhìn qua là kiểu người rất biết thông cảm.

“Nghe có vẻ gian nan quá. Lão Tam, tớ chưa từng chạm vào bóng rổ, làm sao bây giờ?” Chu Niểu rên rỉ bên cạnh Diệp Khanh Thường khiến nàng và Liễu Giải cùng quay lại nhìn.

“Còn chưa hiểu à?” Giọng điệu Diệp Khanh Thường tràn đầy ngỡ ngàng, “Bảo tự đếm là để cậu tự quyết định mình vào bao nhiêu quả đó.”

“Mẹ nó, là như vậy sao? Vậy chẳng phải tớ có thể vào mười mấy quả trong một phút sao.”

Liễu Giải đảo mắt: “Tiền đề tính theo phút là để ngăn chặn mấy cái miệng nói dối không biết ngượng như cậu.”

Trong khi đám học sinh vẫn rôm rả bàn tán, thầy giáo thể dục bình tĩnh tiếp lời:

“Tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra thể lực. Các em nhớ chuẩn bị trước.”

“Thật hay giả vậy? Với cái cơ thể bây giờ mà đi chạy 1000 mét thì tớ chết mất!” Chu Niểu rên lên lần nữa.

“Cậu quên bây giờ chỉ phải chạy 800 mét thôi à?” Liễu Giải nhắc khéo.

Chu Niểu lập tức sững người, như bị chạm vào từ khóa kinh hoàng nào đó, quay sang nhìn Diệp Khanh Thường đang bị kẹp giữa hai người.

“Tuần sau tớ nhất định xin nghỉ! Ta không đời nào chạy 800 mét cùng mấy người đâu!” Diệp Khanh Thường dõng dạc tuyên bố.

Dưới màn ồn ào của học sinh, thầy giáo thể dục vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

“À, bây giờ chúng ta hãy chọn một lớp trưởng thể dục, có em nào có xung phong không?”

Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi.

Thầy giáo cầm bảng điểm danh, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Cẩu Du, người đang nổi bật giữa nhóm nữ sinh.

“Em, chính em đấy, làm lớp trưởng thể dục đi.”

“Em? Em á?” Cẩu Du chỉ vào mình, cúi đầu thì bắt gặp Chu Niểu đang cười trộm.

Một cú chặt tay giáng xuống đầu Chu Niểu, rồi Cẩu Du quay đầu nói với thầy giáo: “Thầy ơi em không được đâu ạ, em hơi vụng về...”

Thầy nghe xong thì khẽ thở dài: “Thế thì… cũng không còn cách nào…”

“Ê, ê đồng ý đi chứ! Không thì ai sửa điểm thể lực cho tớ?” Chu Niểu ghé tai thì thầm với Cẩu Du, “Cậu chỉ cần hy sinh một lần vì huynh đệ, huynh đệ cả đời không quên ơn cậu.”

Cẩu Du cúi đầu, đối mặt với ánh mắt đáng thương của Chu Niểu.

“Vậy con gái định báo đáp cha con thế nào?”

“Cha ơi, người nói sao thì con nghe vậy.” Chu Niểu chắp tay, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Thế là, Cẩu Du đành nói: “Thầy ơi, tuy em hơi vụng về, nhưng em sẵn sàng phục vụ các bạn học, chia sẻ gánh nặng với thầy.”

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt thầy giáo như lại tăng thêm một tầng: “Cũng được, vậy thì em làm lớp trưởng thể dục đi.”

Sau đó, thầy lại bổ sung: “Chạy hai vòng quanh sân bóng rổ rồi tự luyện tập đi. Phần thi cuối kỳ rất quan trọng đấy.”

Sau đó, đội hình như những con sâu bướm bắt đầu bò lổm ngổm quanh sân tập.

Kiểu chạy chậm này ngược lại là mệt nhất và tốn thời gian nhất.

Khởi động thì cũng đủ rồi.

Nhưng đối với Diệp Khanh Thường, người bụng rỗng tuếch, lại còn hơi cảm lạnh do dính mưa trước đó, thì chuyện đó không hề thân thiện chút nào.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân như đổ chì, mỗi bước đi đều nặng như đạp lên bùn.

Trong khi đó, Chu Niểu và Liễu Giải vẫn líu lo bên cạnh, làm nàng thêm mệt.

Bất chợt, trước mắt tối sầm lại, bước chân Diệp Khanh Thường lảo đảo, cảnh vật xung quanh bắt đầu quay cuồng.

Liễu Giải bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy Diệp Khanh Thường mà kéo sang một bên.

Chu Niểu thì la lên: “Bữa sáng ở căng-tin có độc!”

“Con mẹ nó ta còn chưa ăn sáng!”