Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 173 - Ban thưởng

“Chuyện gì vậy? Tiêu Dĩ An đánh nhau với giáo viên thể dục à?”

Đợi đến khi Diệp Khanh Thường quay lại ghế dài nghỉ ngơi bên cạnh sân bóng rổ, Liễu Giải bên cạnh đã không thể chờ đợi mà mở lời.

Là học sinh, bọn họ luôn có hứng thú đặc biệt với những mâu thuẫn giữa học sinh và giáo viên.

Đôi khi thậm chí còn ước gì mình có thể tự mình ra trận.

“Tớ thầy ông thầy này rất tốt tính mà? Hay là đây là giao lưu võ thuật để làm quen với nhau?” Liễu Giải dùng đầu huých huých về phía Diệp Khanh Thường.

Diệp Khanh Thường khá ghét bỏ mà đưa tay ấn vào đầu Liễu Giải đang không ngừng huých về phía nàng.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy mái tóc vàng này lại khá mềm mại.

Sờ vào giống như đang sờ một con chó Golden Retriever lớn được chủ dắt đi dạo trong công viên.

Chỉ là chó Golden Retriever lớn không cắn người, còn Liễu Giải thì thật sự sẽ cắn người.

“Tiêu Dĩ An đã đơn đấu bóng rổ với thầy giáo, nếu thắng thầy giáo thì có thể được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra cuối kỳ, chính là cái ba bước lên rổ đi về trong một phút đó.”

Diệp Khanh Thường giải thích sơ qua.

“Ồ, vậy hắn cũng sướng thật đấy…” Liễu Giải dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, “Khoan đã, có gì đó không đúng, hắn có phải học sinh lớp chúng ta đâu mà lại đi solo với giáo viên có tụi mình, có tính à?”

“Có tính, hắn dùng tên của tớ, là để cho tớ được điểm tuyệt đối.” Diệp Khanh Thường vươn vai.

“Không thể nào, hắn liều mạng liều sống cho cậu có được điểm tuyệt đối? Vì cái gì chứ?” Liễu Giải vừa nói ra câu này thì lại rụt đầu về.

Thứ mà Tiêu Dĩ An muốn không phải đang ở bên cạnh nàng sao?

“Yên tâm, tớ biết chừng mực, tớ đã bày tỏ lòng cảm ơn, hơn nữa còn gửi cho hắn một phong bao lì xì, coi như mua cái bình giữ nhiệt này và cảm ơn việc đánh bóng hộ, sẽ không vượt quá bất kỳ giới hạn nào, cũng không thể vì lần này của hắn mà vội vàng tự mình dâng mình ra.” Diệp Khanh Thường vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Nhưng so với việc trước đây gần như hoàn toàn phớt lờ Tiêu Dĩ An, bây giờ ít nhất là có thể thỉnh thoảng nhìn thẳng hắn.

“Cậu mà thật sự biết chừng mực thì huynh đệ cũng không nói nhiều nữa…” Liễu Giải chuyển đề tài, “Vậy bây giờ chúng ta hãy nói về việc cậu ngay cả bóng rổ còn chưa từng chạm vào, bây giờ bài kiểm tra cuối kỳ lại được trực tiếp cho điểm tuyệt đối.”

Mái tóc vàng óng kia cũng dường như không phục mà hơi dựng lên, trông giống như một con sư tử vàng.

“Thể chất của tớ thì cũng chẳng khác gì cậu, nhưng mà cậu thì chỉ cần không thường xuyên bỏ học là có thể dễ dàng qua môn, cuộc đời tốt đẹp của cậu làm tớ ghen tị quá.” Trong lời nói của Liễu Giải còn mang theo chút nghiến răng ken két.

Thật ra cũng không phải là nàng hoàn toàn không thể vượt qua, dù sao nàng cũng đã từng tiếp xúc với môn bóng rổ, không giống như Diệp Khanh Thường và Chu Niểu, ngay cả chạm vào bóng thôi cũng chưa từng chạm.

Chủ yếu là cơ thể nàng bây giờ.

Khỏe mạnh thì rất khỏe mạnh, cho đến nay vẫn chưa có bệnh lớn bệnh nhỏ nào xuất hiện, sự khó chịu duy nhất của cơ thể là kỳ kinh nguyệt mà mọi cô gái đều không thể tránh khỏi trước đây.

Nhưng hai khối thịt thừa vướng víu trước ngực này, chỉ cần hơi chạy là sẽ bắt đầu lắc lư, một bước chân không vững thậm chí còn phải tốn sức để giữ thăng bằng, đây mới là nơi Liễu Giải cảm thấy đau khổ nhất.

Nếu nàng muốn có thân hình phẳng lì như Diệp Khanh Thường thì cũng không phải là không thể.

Chỉ là dường như thiếu đi chút vốn liếng để ngạo nghễ trước mặt huynh đệ.

Thật sự rất khó lựa chọn, nhưng cũng không phải là điều nàng có thể lựa chọn bây giờ.

“Không chỉ có tớ, Tiểu Niểu cũng vậy, không phải Cẩu Du của cậu ấy vừa trực tiếp làm quả úp rổ sao? Chính là đánh với thầy giáo đó, thầy ấy cũng đã cho Tiểu Điểu điểm tuyệt đối.” Diệp Khanh Thường chỉ vào Chu Niểu và Cẩu Du vẫn còn đang nằm bò bên cạnh lưới ngăn cách, nhìn vào đùi của các nữ sinh viên đang chơi bóng rổ ở lớp bên cạnh

“Thì ra vừa nãy cậu ta đang đơn đấu với thầy giáo sao? Tớ còn tưởng cậu ta rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên mới úp rổ.” Liễu Giải hơi giơ tay lên, làm một động tác ném bóng: “Giống như những chàng trai chơi bóng rổ đi trên đường thỉnh thoảng lại ném bóng vào không khí vậy.”

“Cảm giác hơi giống đám thần kinh, nhưng nếu tớ có thể úp rổ thì quả thật sẽ rảnh rỗi không có việc gì làm thì làm một cái, chẳng vì cái gì cả, chỉ là muốn flex mà thôi.” Diệp Khanh Thường đưa ra đánh giá khách quan, sau đó hai người nhìn nhau mà đập tay.

Ở phía bên kia sân bóng rổ, mặt Chu Niểu đã gần như dán vào lưới ngăn cách.

Cẩu Du thì trông không kiêu ngạo như vậy, chỉ nhìn từ xa, thậm chí phần lớn ánh mắt còn đặt trên người Chu Niểu.

Nói thật, hắn cảm thấy những người chơi bóng chuyền trước mắt chưa chắc đã đẹp bằng một nửa Chu Niểu.

Hơn nữa chân Chu Niểu cũng thon, lại dài, lại thơm, còn có thể sờ.

Bàn chân cũng nhỏ xíu…

Nhận ra mình dường như đã đi lạc hướng, Cẩu Du vội vàng lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vừa nãy, những hình ảnh không mấy lành mạnh đó ra khỏi đầu.

Nhưng ánh mắt lại không kìm được nhìn về phía đôi chân của Chu Niểu bên cạnh, đôi chân không nhìn rõ dưới chiếc quần dài.

Đây là mùa thu, hắn không thể mong Chu Niểu có thể mặc quần đùi hoặc váy ngắn trong thời tiết se lạnh này để lộ chân cho hắn ngắm thỏa mãn.

Hơn nữa hắn cũng không muốn để những con vật trong trường này nhìn thấy sức hút của chim nhỏ nhà mình.

Chỉ là vào lúc này sẽ nảy sinh những ảo tưởng vô cớ, ảo tưởng rằng đôi chân của Chu Niểu nếu có thể mặc những thứ không che kín quá mức, nhưng vào mùa thu cũng có thể giữ ấm.

Ví dụ như quần tất.

Màu đen, màu trắng, màu da.

Tất dài cũng được,

Đã nghĩ đến tất dài rồi, vậy thì hãy nghĩ đến tất dây, và cả những thứ chuyển màu nữa…

Và rồi chim nhỏ sẽ mặc những thứ này giẫm lên người hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của bàn chân nhỏ của Chu Niểu, và sự cọ xát của đồ lụa trên da hắn.

Và…

“Sao tớ lại cảm thấy cậu đang bắt đầu ảo tưởng những thứ rất ghê tởm rồi?” Chu Niểu nhìn Cẩu Du bên cạnh với vẻ mặt háo sắc, thậm chí đã bắt đầu ngây ngốc nhìn lên trời cười.

“Làm sao có thể? Bản quan là người cương trực công minh, làm việc ngay thẳng.” Cẩu Du đáp với vẻ mặt đầy chính khí.

“Huynh đệ đưa cậu đến nơi này xem nữ sinh chơi bóng chuyền là để bồi dưỡng tình cảm của cậu, để thăng hoa phẩm cách của ngươi, nếu lúc này cậu có tâm địa xấu xa thì huynh đệ sẽ hơi coi thường cậu đấy.” Trong giọng điệu của Chu Niểu còn mang theo sự khinh bỉ.

“Tớ tưởng cậu đưa tớ đến đây vì tớ đã cho cậu điểm tuyệt đối?”

“Thật ra cái này cũng có thể coi là một phần nguyên nhân.” Chu Niểu đổi sắc mặt rất nhanh.

“Vậy thì tớ không hài lòng lắm, Tiểu Điểu” Cẩu Du lộ vẻ khó xử, “Bọn họ thậm chí còn không đẹp bằng cậu.”

“Cậu đang khen tớ?” Chu Niểu ngẩn ra, “Vậy cậu muốn làm gì chứ, nói trước là không được vi phạm thuần phong mỹ tục, không được xúc phạm nhân phẩm cá nhân.”

“Cậu có thể mặc quần tất cho tớ xem không?”

“Cậu cứ muốn chụp ảnh xấu hổ của huynh đệ sao?” Chu Niểu kinh ngạc, “Cái này khác gì việc bắt tớ mặc bộ đồ thú nhồi bông mà tớ đã mặc khi phát tờ rơi?”

“Ít nhất thì đẹp hơn bộ đồ thú nhồi bông đấy.”

“Ê, đợi đã…” Chu Niểu nheo mắt lại gần, “Chẳng lẽ là cậu thèm thân thể này của tớ?”