Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 172 - Cần

Kỳ thực, Diệp Khanh Thường chưa bao giờ thật sự yêu thích môn thể dục.

Từ khi đi học đến giờ, trong ký ức của nàng, các tiết thể dục hầu như chẳng có gì liên quan đến bốn chữ “hoạt động tự do” cả.

Bất kể là thời trung học cơ sở, trung học phổ thông, hay bây giờ là đại học, tiết thể dục đơn giản chỉ là khoảng thời gian phải cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi, rồi sau đó mới được thong thả tản bộ trò chuyện cùng mấy đứa bạn thân.

Giờ đây, trên sân thể dục, chỉ cần tùy tiện đếm qua vài người là thấy ngay hơn ba người tụ tập lại thành một nhóm nhỏ. Chủ đề trò chuyện của họ hoặc là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể bị “gõ đầu”, hoặc là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể “gõ đầu người khác”.

Nàng luôn cảm thấy môn học này chẳng mang lại cho nàng điều gì hữu ích.

Tất nhiên, cũng có thể do từ nhỏ thể chất nàng đã không tốt, lại còn phải lo lắng về khả năng không đạt yêu cầu ở một môn mà bản thân cũng chẳng thích. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cảm giác “không thích” này sẽ biến thành “ghét cay ghét đắng”.

Bên cạnh, Liễu Giải đang cắm mặt vào điện thoại chơi game, còn sai nàng làm lính gác, canh chừng xung quanh xem có giảng viên nào đi tuần không.

Bản thân Diệp Khanh Thường thì lại không có nhiều hứng thú với việc chơi điện thoại vào lúc này.

Giữa bầu không khí đầy sức sống của thanh xuân, sân thể dục vẫn chưa quá nóng, nếu giờ nàng có trong tay một cuốn tiểu thuyết về thanh xuân rực rỡ thì thật tuyệt biết bao.

Đáng tiếc là lại không có.

Đang lim dim nghỉ ngơi, Diệp Khanh Thường nghe thấy tiếng thở dài của Liễu Giải bên cạnh.

Chắc là thua game rồi, nàng liếc nhìn điện thoại, cũng mới chỉ có sáu phút trôi qua.

Hóa ra là vì muốn trải nghiệm nhiều tựa game, nên mới nén thời gian mỗi ván đến mức này sao?

Liễu Giải, cái người này đúng là...

Đang miên man suy nghĩ thì Diệp Khanh Thường bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ.

Vừa quay đầu, thấy Liễu Giải chỉ về phía sân bóng rổ cách đó không xa: “Cậu xem ai đang đấu tay đôi với thầy thể dục của tụi mình kìa?”

Diệp Khanh Thường đẩy gọng kính đen nhìn theo.

Là Tiêu Dĩ An.

Sao Tiêu Dĩ An lại đi đấu tay đôi với thầy thể dục của bọn họ?

Diệp Khanh Thường nghĩ mãi không ra.

Tiếng bóng rổ vang lên dồn dập, trận đơn đấu bắt đầu.

Tố chất thân thể của Tiêu Dĩ An không đến mức khoa trương như Cẩu Du, thế nên hắn không thể ngay từ đầu đã bung hết sức mà gây nguy cơ tổn hại vĩnh viễn cho khung rổ của trường.

Thế là hắn bắt đầu nhàn nhã đi bóng, cố tìm sơ hở trong tư thế phòng thủ của thầy thể dục.

Đáng tiếc là không tìm được.

Dù gì thì thầy giáo này cũng là giáo viên thể dục chuyên nghiệp dạy môn bóng rổ, đương nhiên không thể thua một tay mơ như Tiêu Dĩ An, một tay mơ đã lâu không đụng đến bóng rổ.

Hơn nữa, trong trận đơn đấu kiểu này, lợi thế của Tiêu Dĩ An gần như chẳng phát huy được chút nào. Thậm chí so với Từ Niên đang chơi đùa bên sân còn thua kém.

Dù vậy, hắn vẫn đứng trước mặt thầy giáo, cẩn thận giữ bóng, dường như muốn dẫn dắt tiết tấu để điều khiển nhịp độ đối phương.

Nhưng hắn vẫn thất bại.

Dù hắn cố gắng thế nào, bước chân của thầy thể dục vẫn vững vàng như cũ, mỗi bước tiến lên đều như cơn thủy triều áp sát hắn.

Hắn gần như không thể lừa nổi lấy một bước di chuyển.

Vậy nên, sau vài lần dẫn bóng, hắn buộc phải ra tay.

Nhưng mấy cú giả vờ liên tục cũng không mang lại hiệu quả gì. Đến khi thực sự ra tay thì không gian dứt điểm đã bị thu hẹp, khiến cú ném thiếu chính xác.

Bóng không vào.

Chuyển sang phòng ngự, đến lượt thầy thể dục tấn công.

“Em đánh bóng quá quy củ. Cứ chơi như vậy sẽ khiến đối thủ dễ đoán được bước tiếp theo của em là gì, rất dễ bị bắt bài lắm.”

Tiêu Dĩ An ngẩn người.

Mình đánh quá quy củ sao?

Dường như hắn đã hiểu ra điều gì.

Hắn cố gắng bám theo bước chân của thầy, cuối cùng, vào khoảnh khắc thầy thể dục tung cú ném, hắn dùng cánh tay cản thành công pha tấn công đó.

Bóng một lần nữa trở về tay Tiêu Dĩ An.

Lại là lượt hắn tấn công.

Lần này, mọi thứ vẫn diễn ra như trước, mãi đến khi hắn rê bóng áp sát dưới rổ, xoay người ném bóng – trong lúc đó, mắt kính của hắn rơi xuống.

Ngay khi thầy thể dục quay đầu theo dõi chiếc kính bay ra, Tiêu Dĩ An, lúc này không còn thị lực phụ trợ đã ném bóng vào rổ.

Tiếng bóng rơi “soạt” đầy thanh thúy vang lên.

“Thầy ơi, em ghi điểm rồi!”

“Thầy nghe thấy rồi.” Thầy thể dục không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi vỗ vai Tiêu Dĩ An: “Cũng được đấy, ngộ tính không tồi, đánh cũng ổn, chỉ mong mấy môn khác của em cũng ổn như vậy.”

“Em sẽ cố gắng.”

“Được được được.” Thầy thể dục lấy danh sách lớp học ra, tìm tới cột tên Diệp Khanh Thường, rồi ghi chú một câu gì đó ở cột ghi chú: “Diệp Khanh Thường đúng không, cho em điểm tối đa.”

Lúc này, Tiêu Dĩ An mới nhẹ nhõm thở ra, quay người lại.

Đối diện với hắn chính là khuôn mặt bình thản của Diệp Khanh Thường.

“Sao em lại nghe thấy có gì đó liên quan đến em ở đây vậy?” Diệp Khanh Thường từ ghế dài bước đến, nhìn thầy thể dục rồi nhìn sang Tiêu Dĩ An.

Thầy thể dục không biết nghĩ gì, mỉm cười đầy ẩn ý rồi lui sang một bên, nhường lại không gian cho hai người.

“Vừa rồi tớ chơi bóng, có chút liên quan đến cậu.” Tiêu Dĩ An vẫn thẳng thắn trả lời.

“Cậu chơi bóng mà lại liên quan đến tôi?” Diệp Khanh Thường nghiêng đầu.

Tiêu Dĩ An suy nghĩ rồi đáp: “Thầy ấy nói nếu đánh thắng thì được điểm tối đa cho bài thi cuối kỳ, tớ liền dùng tên của cậu để đánh một trận, giúp cậu lấy điểm tối đa.”

“Cậu giúp tôi lấy điểm tối đa?” Diệp Khanh Thường chớp mắt, “Cậu nghĩ tôi cần…”

Nói được một nửa, nàng tự ngẩn người.

Hình như… nàng thật sự cần điểm tối đa chết tiệt đó. Nếu không thì với tình hình môn thể dục hiện tại, điểm rớt tín chỉ của nàng e rằng ngay cả thầy giáo cũng khó mà cứu vớt nổi.

“Cảm ơn.”

Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Ngẩng đầu nhìn, đối diện là gương mặt trầm tư của Tiêu Dĩ An.

"Cậu cảm thấy kiểu giúp đỡ như bây giờ là có cũng được, không có cũng chẳng sao, thậm chí hơi phiền, hay là ít nhiều cũng khiến cậu thấy nhẹ lòng hơn một chút?"

“Tôi cho rằng chuyện giúp đỡ kiểu này phải xem đối phương có yêu cầu hay không. Trước khi người ta mở lời, nếu tự ý giúp thì vẫn chỉ là hành động đơn phương.” Tâm trạng Diệp Khanh Thường lúc này quả thật rất tốt, nên nàng cũng không ngại nói thêm vài câu về chủ đề kỳ lạ này với Tiêu Dĩ An.

“Vậy sau này khi cần giúp đỡ, cậu sẽ nói với tớ chứ?”

“Sẽ không.”

“Ồ.” Tiêu Dĩ An dường như đã đoán trước được câu trả lời này.

Tiếp đó, Diệp Khanh Thường lại mở miệng: “Chuyện này cũng không giống như chuyện cậu có thể làm ra, cũng học từ người khác đúng không?”

“Ồ, đúng là học từ người khác, ở đằng kia kìa.”

Tiêu Dĩ An chỉ vào Cẩu Du đang cùng Chu Niểu xem đùi của các nữ sinh ở sân bóng chuyền bên cạnh: “Vừa rồi chính cậu ấy là người đầu tiên giúp người bên cạnh lấy điểm tối đa, tớ thấy cái này có thể học, sao vậy, tớ học không đúng sao?”

“Không sao, cậu cứ học đi. Nếu thật sự học được thì càng tốt.”