Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 176 - Liễu tổng

Cả văn phòng chìm trong bầu không khí nặng nề, những ngón tay xương xẩu của Liễu An Nhiên khẽ gõ trên chiếc bàn gỗ cao cấp.

Vẻ không giận mà uy tự toát ra ấy khiến người trợ lý bên cạnh không dám thở mạnh một hơi.

Lần gần đây nhất hắn thấy Liễu An Nhiên toát ra khí thế này là khi mấy nhân viên cũ của phòng nhân sự ỷ vào thâm niên mà làm càn, kết quả bị Liễu An Nhiên “thanh trừng” sạch sẽ.

Còn bây giờ thì vì cớ gì?

“Tôi hỏi anh một câu, anh nghĩ họ có phải là cha mẹ tôi không?”

Liễu An Nhiên đưa ngón tay khẽ chỉ vào màn hình máy tính bảng, nơi đang tạm dừng một cảnh quay với một nam một nữ, hai người trung niên mang dấu vết lão hóa của thời gian.

“Cái này tôi sao mà biết được chứ...” Người trợ lý lẩm bẩm, “Tôi nghĩ chắc là không.”

“Ồ? Anh nghĩ vì sao lại không phải?” Liễu An Nhiên hứng thú hỏi câu tiếp theo.

“Nếu là cha mẹ mất con, dù có biết con mình còn sống, nhưng để tìm được ngài trong khi chính ngài cũng không biết tên tuổi trước đây của mình thì khả năng này vô cùng nhỏ, gần như là không thể.” Người trợ lý thành thật đáp.

“Nhưng tôi lại cho rằng họ là cha mẹ ruột của mình.” Liễu An Nhiên gõ gõ màn hình máy tính bảng, “Đây chẳng phải là tình tiết kinh điển, được mọi người yêu thích nhất, chuyện trùng phùng ngàn dặm hay sao? Nhìn xem hai người họ đáng thương biết bao, không tiếc giả dạng thành công nhân vệ sinh lem luốc để được gặp con mình một lần ở thành phố lớn xa lạ.”

Người trợ lý ngây người tại chỗ.

“Anh vừa nói không phải, rất tốt, đó là vì anh biết tình cảnh của tôi, nhưng những người khác có biết không?” Liễu An Nhiên nhìn người trợ lý lớn hơn mình hai chục tuổi ở trước mặt.

Thực ra người trợ lý này đã được coi là rất có năng lực rồi, nhưng đáng tiếc cấp trên của hắn lại là Liễu An Nhiên.

“Nếu không có gì bất ngờ, bây giờ các loại video từ mọi góc độ của cảnh này sẽ bắt đầu lan truyền trên mạng.” Liễu An Nhiên kiên nhẫn đưa ra gợi ý cuối cùng.

“Tôi sẽ đi dập tắt chuyện này ngay.”

Người trợ lý vừa nói, vội vàng muốn bước ra khỏi văn phòng đầy áp lực này.

“Rất tốt, anh có thể nghĩ đến đây là đã thỏa mãn yêu cầu của tôi rồi, nhưng bây giờ anh không cần phải đi dập tắt chuyện này.” Liễu An Nhiên bắt chéo chân, “Ở bên cạnh tôi mà học hỏi cho kỹ, khi gặp chuyện đừng nghĩ ngay đến những điều bất lợi, mà còn phải nghĩ đến những điều có lợi trong đó.”

“Vậy ý của Liễu tổng là?”

Liễu An Nhiên tựa vào lưng ghế: “Chúng ta chẳng cần làm gì cả.”

“Chẳng cần nghĩ cũng biết, chuyện như thế này đối với tôi quả thực hơi trẻ con, giống như một lần thăm dò tôi vậy.”

“Tôi cũng không có thói quen thả hổ về rừng, đêm dài lắm mộng. Kẻ nào dám ra tay, hoặc là để lại tay, hoặc là để lại cái đầu.”

“Chờ hắn tự nhảy ra, rồi xử lý.”

Một tràng dài lời nói, khiến người trợ lý bên cạnh gật đầu lia lịa.

“Tiếp theo, anh hãy tìm hai người trong video này, đưa họ đến văn phòng của tôi, tôi muốn gặp họ.”

“Nhớ kỹ, trên đường tìm và đưa hai người họ đến văn phòng của tôi, nhất định phải để người khác chụp được, sau mà thấy có người dùng chuyện này để gây sóng gió cũng đừng quản, cứ chờ hắn sốt ruột nhảy ra.”

“Mấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng gì cả.” Liễu An Nhiên nhàn nhạt nói, Liễu An Nhiên nói với giọng nhàn nhạt, “Anh còn phải thêm chút nhiệt vào các video liên quan trên mạng nữa, tung tin đồn rằng mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Liễu từ trước đến nay vốn đã không tốt. Còn chuyện sau đó thế nào, tùy anh phát huy.”

Người trợ lý có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, nhìn Liễu An Nhiên đang ngồi trước bàn làm việc.

Chàng thiếu niên trẻ hơn hắn này dường như không chỉ muốn lôi kẻ đó ra, mà còn muốn mượn chuyện này để thu được điều gì đó.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, tôi cho anh ba giờ, phải làm ra vẻ che giấu nhưng vẫn phải đưa hai người đó đến trước mặt tôi.”

Liễu An Nhiên gõ gõ bàn.

Cánh cửa văn phòng đóng lại, cả văn phòng lại chỉ còn lại một mình Liễu An Nhiên.

Hắn lấy điện thoại ra, mở nhật ký trò chuyện với Liễu Giải mà lật xem.

Ồ, còn phải nói với cha mẹ một tiếng, nếu không thì vở kịch này vẫn chưa diễn trọn vẹn.

Hắn gọi điện cho Liễu phụ.

“Ừm, là con đây, con sắp làm một chuyện...”

“Vì sao? Hai người chẳng lẽ không đoán được à? Cũng không phải mục tiêu cao cả gì, chỉ là chuyện tiện tay thôi.”

“Ý của hai người là đồng ý? Vậy thì con vô cùng cảm ơn, con đương nhiên sẽ không làm người thất vọng.”

Liễu An Nhiên cúp điện thoại, lại bắt đầu lật xem nhật ký trò chuyện giữa hắn và Liễu Giải, từ những lời quan tâm gần đây cho đến những cuộc khẩu chiến nảy lửa trước đó của hai người.

Liễu Giải khi đó thường hỏi hắn những gì, phần lớn là tiền sinh hoạt phí và những thứ tương tự.

Sau đó Liễu An Nhiên khi đó đã mắng nhiếc huynh trưởng mình một trận, và liên tục châm chọc mấy tuần liền.

Cuối cùng, hắn đã đổi thẻ ngân hàng mà Liễu Giải dùng để chi tiêu thành của mình.

Vừa hồi tưởng quá khứ, vừa vứt cái bản đề xuất tệ hại của ai đó sang một bên vào thùng rác.

Ngay cả trong tình huống này cũng có thể xử lý công việc ư, bộ não của con người thật kỳ diệu phải không?

Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, thì giờ này hắn đáng lẽ đang dùng cái “giá thức đêm” để xử lý công việc, đổi lấy việc tận hưởng ánh mắt của Liễu Giải trên sân bóng rổ.

Tiếc là không thể đổi được.

Cửa văn phòng lại mở, người trợ lý đi đầu dẫn theo một nam một nữ bước vào.

Đây là lần đầu tiên Liễu An Nhiên tiếp xúc với những kẻ chủ mưu chính của chuyện này, lại có chút khác với những gì hắn nghĩ.

Họ là những người trông có vẻ chất phác, thậm chí trong xương cốt cũng không có cái kiểu liếc ngang liếc dọc vì ham giàu ghét nghèo, trong mắt nhìn Liễu An Nhiên cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Quả thực mang theo sự xúc động của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách, sự ủy mị đó.

Trong văn phòng này ngoài hắn và trợ lý ra không có bất kỳ ánh mắt nào khác, dù là diễn kịch thì cũng có vẻ hơi quá, hơi thừa thãi.

Thậm chí sự tự ti trong xương cốt của hai người này còn khiến họ không nói lời nào ngay lập tức.

Liễu An Nhiên nhíu mày, nhìn sang người trợ lý bên cạnh.

“Hai người họ đang đợi ở trạm xe buýt cách đây không xa, dường như đang đợi ai đó, tôi nói với họ rằng có thể gặp Liễu tổng thì họ liền đi theo.”

Liễu An Nhiên vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn người trợ lý của mình với một áp lực nhẹ nhàng.

Trán người trợ lý lấm tấm mồ hôi lạnh: “Vừa nãy đã kiểm tra toàn thân rồi, tất cả các thiết bị nghe lén và quay phim đều đã bị hủy, bên trong hầu như không có nhiều nội dung.”

“Rất tốt, anh đã tiến bộ rất nhiều rồi.” Liễu An Nhiên đứng dậy, đưa tay vỗ vai trợ lý, “Bây giờ anh có thể ra ngoài.”

Đợi đến khi cửa văn phòng đóng lại lần cuối, hắn chỉ vào chiếc ghế đối diện văn phòng cách đó không xa, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

“Được rồi, bây giờ ông bà có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã gọi hai người đến, bất kể hắn đưa ra điều kiện gì, tôi đều sẽ đưa ra gấp đôi.”

Liễu An Nhiên giơ hai ngón tay: “Mặc dù trợ lý của tôi không bằng tôi, nhưng cũng không quá ngu ngốc, trong vòng một ngày, thông tin của hai người sẽ nằm trong tay tôi.”

“Muốn đối đầu với tôi, mấy người đã nghĩ kỹ chưa?”