Diệp Khanh Thường có vẻ lẫn lộn giữa triệu chứng hạ đường huyết và cảm cúm, được các bạn cùng phòng tốt bụng kéo vào một góc nghỉ ngơi.
“Thật sự là hạ đường huyết à?” Liễu Giải nhíu mày, “Phiền phức đấy. Có ai mang theo đồ ăn không?”
Nàng nhìn Chu Niểu, chim nhỏ lắc đầu, tiện thể lật tung cả túi áo khoác ngoài của mình.
Cẩu Du bên cạnh thậm chí còn lười trả lời, chỉ im lặng lật hết túi áo lẫn túi quần.
Liễu Giải đảo mắt, nhìn Dương Thư Lễ, người mà nàng ít hy vọng nhất.
Nàng loli kia bị ánh mắt của Liểu Giải dọa cho giật nảy, rồi nuốt khan một tiếng rõ to.
Không khí bỗng chốc im bặt.
“Cậu vừa nuốt cái gì đấy?”
“Kẹo.”
“Còn không?”
“Viên cuối cùng rồi.”
Chu Niểu nghe xong cuộc đối thoại tuyệt vọng, tự nguyện giơ tay: “Tớ đi hỏi thầy một chút, thật sự không được thì cứ bế cậu ấy đi trốn một lát, thầy giáo chắc cũng sẽ không nói gì đâu.”
Thật ra lúc Diệp Khanh Thường ngã xuống trong tiết thể dục vừa rồi, vị giáo viên thể dục hiền lành kia lập tức mất hết bình tĩnh, trong mắt toàn là hoảng sợ, so với Diệp Khanh Thường đang nằm trên đất, bộ mặt trắng bệch của ông ta mới thực sự giống một người không khỏe.
Thậm chí, trong mắt ông còn ánh lên chút hy vọng… hy vọng rằng Diệp Khanh Thường ít nhất cũng nên rời khỏi khu vực lớp học rồi hãy ngã.
Nhưng tất nhiên, với tư cách là giáo viên, những gì cần làm vẫn được làm.
Vì vậy, sau vài câu quan tâm dồn dập, Diệp Khanh Thường chỉ vẫy tay nói: “Không cần đâu thầy, em không sao.”
Thế là thầy giáo thể dục cứ ba bước quay đầu một lần mà rời đi, đến giờ vẫn thỉnh thoảng ngoái lại liếc nhìn nàng đầy lo lắng.
“Vậy bây giờ làm sao đây?”
“Làm sao gì mà làm sao. Cứ để tớ ngồi đây nghỉ chút là được.” Diệp Khanh Thường vẫy tay, cố tỏ ra mạnh miệng.
“Để tớ.”
Một giọng nói quen quen vang lên, nhưng không phải của ai trong số họ.
Diệp Khanh Thường mơ màng mở mắt, liền thấy Tiêu Dĩ An, tay trái cầm bình giữ nhiệt, tay phải cầm thanh Snickers, đứng trước mặt nàng, tiện thể còn che đi ánh nắng chói chang.
Thanh Snickers kia đã bị nhét đến sát miệng nàng.
Hiểu rõ tình hình hiện tại của mình, Diệp Khanh Thường cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một miếng.
Sau đó nhận lấy thanh kẹo, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dĩ An đang vặn nắp bình giữ nhiệt.
“Sao cậu lại ở đây? Không có tiết à?”
“Tớ cũng đang học thể dục, nhưng ở sân bóng rổ bên kia.” Tiêu Dĩ An đưa bình giữ nhiệt đã vặn sẵn cho Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường không nhận, chỉ nhíu mày: “Cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Không có, ta chỉ đi theo Từ Niên thôi.” Tiêu Dĩ An chỉ về phía sau mình, Từ Niên đang từ từ đi tới, còn Dương Thư Lễ thì nhảy nhót chạy đến chỗ Từ Niên.
“Cậu lúc nào cũng mang theo Snickers và bình giữ nhiệt?” Diệp Khanh Thường vẫn thấy khó hiểu.
“Thanh Snickers vừa xin từ chỗ Từ Niên. còn trong bình là thuốc cảm, hôm qua cậu với tớ đều dính một trận mưa lớn, không bị cảm mới là lạ.” Tiêu Dĩ An kiên nhẫn giải thích “Cái bình này cũng chưa dùng bao giờ, yên tâm đi, tớ không phải là người thích chiếm tiện nghi.”
Quả thật, từ trước đến giờ, Diệp Khanh Thường chưa từng thấy hắn dùng cái bình giữ nhiệt này.
“Nếu lão Tam của chúng ta ăn uống đồ của ngươi mà xảy ra chuyện gì, ngươi xem ta có vặn đầu ngươi ra cho các bạn học bên cạnh đá bóng không.” Liễu Giải bên cạnh xắn tay áo.
Tiêu Dĩ An chưa kịp mở miệng, Diệp Khanh Thường đã chen vào trước: “Đừng nói thế, dù gì cũng là đồ người ta mang tới giúp.”
Rồi nàng quay sang Tiêu Dĩ An đang ngồi xổm trước mặt: “Cảm ơn cậu, bạn học Tiêu.”
“Không có gì, tiện tay thôi, vừa hay có thể dùng được, có thể giúp được cậu là tốt rồi.” Tiêu Dĩ An thấy Diệp Khanh Thường đã uống thuốc cảm cúm và ăn đồ ăn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu nên chú ý chuyện ăn uống điều độ một chút, cơ thể giờ không như trước nữa đâu, không ăn sáng mà còn vận động như thế dễ đổ bệnh lắm.” Tiêu Dĩ An nói câu này giống như một lời dặn dò.
“Cậu bây giờ hơi lạ rồi, bạn học Tiêu.” Diệp Khanh Thường nhíu mày, “Mấy cái này là học từ ai vậy?”
“Từ Niên nói với tớ trên đường tới đây.”
Diệp Khanh Thường tức giận bật cười: “Chỉ biết học theo thôi à?”
“Phải hiểu rõ thì mới có thể kết hợp mà vận dụng.” Tiêu Dĩ An nói, thậm chí trong giọng điệu còn mang theo sự kiên định.
Không cần nghĩ cũng biết, cái gọi là 'kết hợp mà vận dụng' vẫn sẽ được áp dụng lên người Diệp Khanh Thường.
“Cậu có cần tớ đi cùng không?” Tiêu Dĩ An hỏi.
“Không cần. Tôi có bạn cùng phòng rồi, cậu về học tiếp đi.” Diệp Khanh Thường dơ tay làm một động tác xua đuổi.
“Được.”
Sau đó hắn liền trước mặt Diệp Khanh Thường lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, xoẹt xoẹt không biết đang viết gì trên đó.
“Đang viết cái gì vậy?”
So với ba người bạn cùng phòng còn lại của Diệp Khanh Thường, Tiêu Dĩ An đơn giản là một thái cực hoàn toàn đối lập.
Chu Niểu và những người khác thậm chí khi học thi cũng không mang theo giấy bút, còn Tiêu Dĩ An thậm chí ngay cả tiết thể dục cũng mang theo compa.
“Ghi lại mấy điểm dễ mắc sai sót, cố gắng sửa và nâng cao bản thân.” – Hắn đáp.
“Cậu đang coi tôi là môn học bắt buộc phải vượt qua à?”
“Không phải là môn học, nhưng vượt qua thì là mục tiêu thật.”
Tiêu Dĩ An nói: Dù cuối cùng tớ vẫn thất bại, sau khi dứt khoát rời đi thì cũng sẽ mãi mãi nhớ khoảng thời gian này, và tớ cũng sẽ không quên nâng cao bản thân, vừa là vì chính tớ, vừa là để một ngày nào đó tớ có thể xứng đáng với cậu.”
Hắn sẽ cứ thế tiến về phía trước, dù người kia đã không còn đợi ở cuối con đường.
“Thật vớ vẩn, viết xong thì mau đi đi, lát nữa thầy giáo của cậu đột nhiên điểm danh, phát hiện cậu không có mặt thì coi như cậu vắng mặt rồi.”
“Nếu bây giờ cậu cần tớ, thì vắng mặt cũng đáng.” Tiêu Dĩ An đáp rất nghiêm túc “Mà không có giáo viên nào điểm danh hai lần đâu, tớ có thể ở lại đến hết tiết.”
“Tôi không cần cậu.”
“Ồ, được. Khi nào cần thì nhắn tin cho tớ.”
Tiêu Dĩ An từ tư thế ngồi xổm chuyển sang đứng, nhìn Diệp Khanh Thường đang ngồi cạnh sân bóng rổ, rồi quay đầu bước đi.
Hắn mới bước được một bước, phía sau đã vang lên tiếng gọi.
“Tiêu Dĩ An.” – Diệp Khanh Thường gọi lại – “Cậu thấy cuốn Đồi Gió Hú thế nào?”
“Xét về văn học, cốt truyện, hay tính kinh điển...” – Hắn quay lại, nghiêng đầu nhìn cô – “Tớ thấy nó là một đống shit. Vì tớ chẳng hiểu mấy cái văn vẻ đó, cũng không thích đọc, càng lười đọc hơn.”
Diệp Khanh Thường đột nhiên bật cười.
Không phải kiểu cười mỉa mai, cũng không phải kiểu cười vì bất lực.
Là nụ cười nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng thấy rõ một người quen cũ sau lớp mặt nạ, một sự giải thoát.
Đáng lẽ phải là như vậy.