Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 166 - Ăn sáng

Diệp Khanh Thường cuối cùng cũng vội vã tới lớp, chỉ tiếc là vẫn bị đánh dấu là đến muộn.

Còn vì sao đã muộn mà vẫn cố chấp lết vào lớp thay vì nghỉ luôn cho sướng? Tuyệt đối không phải vì nàng đam mê học hành.

Chỉ là vì trong cái cặp nàng đang mang là sách của toàn bộ các tỷ muội trong phòng. Nếu nàng không đến, thì Liễu Giải, Dương Thư Lễ, thậm chí cả Chu Niểu từ ngoài trường chạy về học cũng đều không có sách mà dùng.

Vì tương lai tập thể, nàng đành hy sinh hiện tại của mình.

“Ngươi như vậy, tớ thật cảm động, lão tam.” Liễu Giải nhìn Diệp Khanh Thường đưa sách đến, xúc động tuyên bố, “Tớ quyết định rồi, từ nay sẽ không tháo lò xo trong bút bi của cậu nữa.”

“Thì ra là con mẹ nhà ngươi làm?” Diệp Khanh Thường trực tiếp vươn hai tay bóp cổ Liễu Giải, lay tới lay lui.

“Ồ đúng rồi, lúc nãy tớ chạy nhanh không nhìn lại, nghe nói có người tỏ tình à, thế nào, dưa có to không?” Liễu Giải thoát ra, sau đó ôm cổ mình hỏi ngược lại.

Nàng cho tới giờ vẫn nghĩ Diệp Khanh Thường ăn dưa hóng chuyện nên mới đến muộn.

Nhưng trên thực tế, Diệp Khanh Thường chính là người trong cuộc.

“Trước cửa ký túc xá là Tiêu Dĩ An tỏ tình. Tớ bị hắn ta giữ lại.” Nàng liếc nhìn giảng viên rồi mở sách ra.

Lật vài trang, nàng tiện tay đặt quyển gần như mới lên đầu Chu Niểu đang úp mặt ngủ, đồng thời rút lại quyển sách của mình bị đè dưới gò má đối phương.

“Hắn tỏ tình với cậu?” Liễu Giải há hốc. “Không phải hôm qua mới nói là bắt đầu theo đuổi sao? Hôm nay đã thực chiến luôn? Gấp vậy?”

“Tớ cũng muốn biết tại sao lại nhanh như vậy.” Diệp Khanh Thường cẩn thận kiểm tra bút bi, nhấn thử một cái, xác định không phải là cây bị Liễu Giải tháo lò xo mới yên tâm.

Thật ra buổi học này có mang sách hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng không hiểu sao giảng viên lại cực kỳ để ý mấy bạn học không mang sách, cứ phải giữ lại sau giờ học mà giáo dục.

Diệp Khanh Thường cúi đầu nhìn giáo trình: 《Hướng dẫn khởi nghiệp cho sinh viên đại học》

Thật ra nàng rất không muốn học mấy môn kiểu này.

Vừa phí thời gian, lại chẳng học được gì.

Liễu Giải ở bên thì thẳng thừng châm biếm: “Làm như học xong lớp này ra trường sẽ không thất nghiệp ấy.”

Phía trên, giảng viên đang hào hứng giới thiệu bài tập lớn.

Diệp Khanh Thường đeo kính, giơ điện thoại chụp slide, sau đó mới nhìn kỹ nội dung bài tập chết tiệt kia.

“Quay video? Vậy đúng lúc có thể quay luôn với video của lớp tư tưởng chính trị., một video nộp hai lần, dù sao chỉ cần là năng lượng tích cực là được.” Liễu Giải liếc chỉ nhìn một cái, không để ý nhiều.

Đây là lớp chung của các nàng, Tiêu Dĩ An và Từ Niên thì học lớp bên cạnh, sáng nay tiết trống.

Nếu không Tiêu Dĩ An cũng không thể mới sớm tinh mơ đã chạy tới dưới lầu ký túc của Diệp Khanh Thường để tỏ tình.

Hắn bị gì thế? Não có vấn đề à?

“Không được.” Diệp Khanh Thường phóng to hình ảnh, nhíu mày, “Cậu xem kỹ lại dùn, ở đây ghi rõ: phải là video về khởi nghiệp. Hiểu ‘khởi nghiệp’ là gì không?”

“Hiểu chứ, riêng cái này thì không ai hiểu rõ hơn tớ.” Liễu Giải khẽ gõ thái dương mình, “Cha mẹ tớ từng dặn, muốn làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được khởi nghiệp, cũng không được ảnh hưởng việc em trai tớ khởi nghiệp.”

“Xem ra trong mắt cha mẹ thì cậu vẫn còn tiềm năng...”

“Đương nhiên, ta mới là MVP. Liễu An Nhiên chỉ là con chó nằm thẳng đợi cơm thôi.”

Diệp Khanh Thường nhìn yêu cầu và nội dung bài tập trên slide khẽ chau mày: “Cậu nói xem, khởi nghiệp có thể coi là nội dung về năng lượng tích cực không?”

“Tớ nghĩ là có, chỉ cần không đụng tới những thứ không thể phát sóng, thì quay thế nào cũng là tính là năng lượng tích cực.”

“Nghe miễn cưỡng thật đấy.”

“Thì vốn là vậy mà. Khóa học đã chẳng có mấy ai thèm nghe, cậu còn định nghiêm túc quay video à?” Liễu Giải bật cười lạnh, “Đây là nghiệp chướng chúng ta phải gánh.”

“Cảm giác cậu thức đêm chơi game đến mức thần trí không tỉnh táo rồi.”

Sau khi khóa học vô bổ kết thúc, Diệp Khanh Thường, như thường lệ, là người duy nhất trong phòng mang cặp, phụ trách mang toàn bộ sách của mọi người trong phòng về phòng.

Về phòng cất cẩn thận, rồi đến giờ học tiếp theo lại khuân đi.

Dương Thư Lễ không rõ suốt tiết là ngủ hay chết lâm sàng, bỗng bật dậy khiến Diệp Khanh Thường bên cạnh cũng giật mình.

Sau đó, Dương Thư Lễ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.

“Này, cậu đi đâu đấy?”

Diệp Khanh Thường nhìn Dương Thư Lễ biến mất ngoài cửa phòng học, liếc nhìn Liễu Giải bên cạnh, sau đó ném cái cặp trên người cho Liễu Giải rồi đuổi theo.

Ra tới hành lang, nàng thấy Dương Thư Lễ nhảy chân sáo, bên cạnh là Từ Niên.

Tay Từ Niên xách hai túi nilon trong suốt, bên trong là bánh bao bốc khói nghi ngút.

Rõ ràng là sáng nay Dương Thư Lễ dậy muộn không kịp ăn sáng, sau khi liên lạc với Từ Niên, Từ Niên liền chọn cách mang bữa sáng tới cho Dương Thư Lễ, để cho trưởng phòng nhỏ nhắn của bọn họ có cái ăn ngay sau khi tan học.

Ăn sáng như vậy… cũng không tính là muộn.

Cạnh Từ Niên còn có một người nữa, cũng xách một túi bánh bao — là Tiêu Dĩ An.

Nhưng đã đổi sang đồ thường, ít ra không còn bộ âu phục trắng kia chói mắt như vậy.

Hắn hướng Diệp Khanh Thường đi tới, đưa bánh bao trong tay mình cho nàng: “Bạn học Diệp, đừng quên ăn sáng.”

Diệp Khanh Thường hít sâu một hơi: “Cậu lại lên cơn gì à?”

“Không phải cậu bảo tớ nên học theo các cặp đôi ngoài đời nhiều hơn sao? Tớ đang học đây.” Tiêu Dĩ An chỉ về phía Dương Thư Lễ đang ngấu nghiến bánh bao bên Từ Niên, “cậu thế nào?”

“Tôi chẳng thấy gì, bởi vì tôi thường không ăn sáng.”

“Chuyện này tớ biết, cho nên tớ chỉ mua có một phần.” Tiêu Dĩ An đương nhiên biết Diệp Khanh Thường không có thói quen ăn sáng, chính xác thì đây là lời nói bông đùa của bạch nguyệt quang trước kia.

Tiêu Dĩ An mở túi nilon ra, tự mình ăn bánh bao.

Nhìn Tiêu Dĩ An ăn ngon lành, Diệp Khanh Thường không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

“Cho cậu đấy, ăn không?” Hắn đưa một cái túi ni-lông khác, bên trong có một cái bánh bao. “Đây không phải lời tỏ tình, cũng không phải thể hiện thiện ý, chỉ là mua cho bạn cùng lớp. Nhớ chuyển cho tớ 155 xu.”

“Tôi nghi ngờ việc cậu cí thể tự nghĩ ra mấy lời này, mà việc này cũng không hợp với tính cách của cậu.” Diệp Khanh Thường vẫn hiểu rõ Tiêu Dĩ An.

“Đúng vậy, là Từ Niên dạy tớ, cậu áy nói nếu tớ làm vậy thì cậu nhất định sẽ nhận đồ, và cũng sẽ bắt đầu ăn sáng.”

Tiêu Dĩ An vừa ăn vừa nói: “Tớ học ổn không?”

“Lần sau đừng học nữa, dù sao tôi cũng sẽ không nhận.”

“Vậy lần sau tớ tự làm rồi bán cho cậu. Coi như là khởi nghiệp, còn kiếm thêm được ít tiền.”

Diệp Khanh Thường xoay người, cùng các tỷ muội vội vã đến lớp tiếp theo.