“Tiết sau là môn gì?”
Chu Niểu liếc nhìn sang Cẩu Du ở bên cạnh, người đang lê bước như một con zombie, rồi quay đầu lại thấy Diệp Khanh Thường đang chạy từ phía sau lên.
“Để xem nào…” Diệp Khanh Thường rút điện thoại ra, lướt vài cái: “Thể dục.”
“Không phải chứ huynh đệ? Đến giờ thể dục rồi hả? Vậy chẳng phải sắp phải chạy vòng quanh sân trường à?” Chu Niểu lập tức tỉnh táo, đá nhẹ một cái vào Cẩu Du đang đi bên cạnh.
Kết quả, Cẩu Du đang lảo đảo liền tựa luôn vào cột đèn ven đường, nhắm mắt mà ngủ luôn.
Thôi, thật ra cũng không trách được hắn.
Hôm qua, sau khi Chu Niểu sinh nghi rằng Cẩu Du có thể… thích mình, khi hắn ta đã đến tận nơi đón nàng về nhà, khiến nàng cả quãng đường về nhà đều căng như dây đàn mà cảnh giác.
Thậm chí đến nửa đêm, khi thấy hắn mở cửa phòng nàng một lần nữa, nàng lập tức tỉnh dậy.
Lúc đó nàng còn đang đoán: “Tên này định làm gì đây? Chẳng lẽ định…?”
Kết quả là hắn bật máy tính của nàng, chỉnh sang chế độ im lặng, rồi bắt đầu kiểm tra lịch sử duyệt web.
Chim non trên giường liền hiểu ngay.
Ttên này đang tìm mấy trang web từng truy cập.
Cảnh giác nãy giờ đều uổng công. Nếu Cẩu Du có ý đồ gì thật thì lấy bừa cái áo trong tủ cũng tiện hơn.
Nhưng không, hắn lại chọn ngay thời khắc đêm khuya, lúc nàng nên ngủ say, lén lút mò vào phòng, bật máy lên, cắm cúi tìm cái gì đó bí ẩn như thể đang phá án.
Dĩ nhiên, không thấy gì.
Cũng phải thôi. Chu NIểu xưa nay không dùng máy tính để làm mấy chuyện mờ ám. Nếu có lỡ xem gì thì cũng xoá sạch như chưa từng tồn tại.
Thật ra nếu hắn thông minh thì nên kiểm tra điện thoại nàng thì hơn.
Nhưng Cẩu Du lại chỉ cau mày gãi đầu, rồi tắt trình duyệt, mở một game nhỏ trên desktop.
Chu Niểu trợn mắt, quên cả giả vờ ngủ.
Hắn chính xác tìm được game duy nhất không 'nghiêm túc', còn dùng save của nàng để chơi.
Đó là save trong trắng nàng mà nàng đã lưu, định hoàn thành game mà không kích hoạt bất kỳ cảnh cấm nào.
Tệ hơn, nàng còn thấy Cẩu Du cầm khăn giấy bên cạnh.
Không phải chứ người anh em, định chơi thật à? Trong phòng người ta? Dùng máy người ta? Đã vậy huynh đệ của ngươi thì đang nằm sau lưng nhìn ngươi nữa!
Chu Niểu muốn lấy hai tay che mắt.
Nhưng rồi chỉ thấy Cẩu Du xì mũi.
Dùng xong khăn, hắn ném ngược lại trong hộp như không có gì xảy ra, vỗ vô tay chuẩn bị vào trận.
Vừa ra khỏi nhà là bị Slime tấn công, ngay lập tức kích hoạt CG.
Cảnh CG không bị skip.
Chu Niểu trơ mắt nhìn nữ chính mình nuôi nấng lâu nay bị Slime làm nhục, mà tên khốn kia còn ngồi xem rất chăm chú.
Tệ hơn nữa, Cẩu Du còn lắc đầu với nét mặt chê bai như kiểu: “Cái này mà cũng gọi là CG?”
Chu Niểu trong lòng gào thét.
Lúc ấy nàng thật sự muốn bật dậy đấm hắn.
Đây là lần hiếm hoi nàng cảm thấy bực đến vậy.
Nữ chính được nàng dốc lòng trân trọng, dốc lòng nuôi nấng, dốc lòng bảo vệ, và kết quả là bị Cẩu Du tùy ý vứt bỏ.
Cảm giác đó… như thể nàng là một người chồng đang ngủ trên giường, còn vợ của nàng thì đang nằm dưới thân Cẩu Du.
Không, không thể như vậy được!
Nhưng nàng vẫn phải giả vờ ngủ, chưa đến lúc phải dậy.
Dù sao thì file save vẫn còn, sau này coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn còn chơi tiếp được.
Nghĩ thế, nàng cố nén lửa giận, tiếp tục nằm yên.
Còn Cẩu Du, vẫn chẳng hay biết gì, vẫn say sưa chơi game.
Chu Niểu thấy Cẩu Du sau khi bị kích hoạt CG cũng chẳng thèm phản kháng, cứ để con Slime từ từ rút hết HP cho đến chết, rồi ngồi trầm tư như đang suy ngẫm điều gì.
Rồi ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, như thể vừa tìm ra chân lý.
Như thể muốn dùng một hơi mà vượt qua Slime chặn trước cửa.
Đúng lúc, một hộp thoại không hay nhảy ra.
【Có muốn lưu lại tiến trình chơi hiện tại không?】
Cẩu Du hơi sững người, rồi… chọn “Yes”.
Chu Niểu trên giường cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi nàng thấy Cẩu Du nhìn cái đống save file dày đặc mà chọn cái đầu tiên.
Đó là save file trong trắng của Chu Niểu.
Cẩu Du cũng đơ người khi nhận ra mình vừa ghi đè lên save file đó.
Hắn ngồi ngẩn người trước màn hình chính, con trỏ chuột dừng lại trên cái save mới bị ghi đè, chần chừ không dám nhấn vào.
Ngay lúc đó, một giọng nữ lạnh tanh vang lên từ sau lưng:
“Nhấn vào đi.”
Trong tất cả những cô gái hắn từng gặp, chỉ có Chu Niểu mới có chất giọng vừa thanh vừa đáng sợ thế này.
“À… à ha ha… cậu chưa ngủ à… máy tớ đang cập nhật nên tớ qua đây chơi…” Cẩu Du cố gắng giải thích, giọng run run, không dám quay đầu.
Một bàn tay lạnh như băng đặt lên cổ hắn.
“Ta bảo ngươi nhấn vào.”
Chu Niểu nói, giọng không nặng, không nhẹ, nhưng khiến Cẩu Du không ngẩng đầu nổi.
“Nhấn ngay, nhấn ngay…”
Cẩu Du run rẩy di chuyển chuột, click vào cái save vừa ghi đè.
Sau khi tải xong, màn hình lập tức hiện ra cảnh CG nữ chính bị Slime trói chặt.
Chu Niểu im lặng, mở bảng trạng thái nhân vật.
Hàng loạt số 0 biến mất, một con số “1” hiện lên đầy cay nghiệt.
Cảnh tượng khiến người ta nóng mắt, đêm khuya trong cùng phòng, nam nữ ăn mặc mỏng manh, cùng nhau xem nội dung không phù hợp cho trẻ em.
Thật tiếc, đây không phải khoảnh khắc lãng mạn gì.
Cẩu Du chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh toát.
Chu Niểu vẫn giữ tay trên gáy hắn, ghé sát tai mà thì thầm: “Nếu ngươi không chơi lại từ đầu cho ta, ta sẽ nói với mẹ của ngươi là ngươi ra ngoài tìm tiểu tam.”
Và đó chính là lý do Cẩu Du cả đêm qua không ngủ.
Cũng là lý do giờ hắn như là một con zombie.
“Thành thật mà nói, tớ thấy hai người các cậu đúng là cùng một ổ sinh ra, nghe xong tớ cũng không thấy bất ngờ gì luôn.” Diệp Khanh Thường khen ngợi.