Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 159 - Meo~?

Diệp Khanh Thường trở về ký túc xá, mái tóc đen dài thẳng ướt sũng, cùng bộ váy đen cũng ướt đẫm.

"Không phải cậu có mang dù sao? Sao lại ướt hết cả người thế?" Liễu Giải vừa tắm xong, thò đầu ra dò xét, "Còn nữa, sao muộn vậy mới về? Đi đâu đấy?"

"Cậu là bà hàng xóm tớ à mà tò mò lắm thế." – Diệp Khanh Thường đặt chiếc dù đã ướt sũng cả trong lẫn ngoài vào chỗ khô ráo ngoài ban công.

"Không tò mò mới lạ á, trong phòng có mỗi hai đứa mình mà." 

Nghe vậy, Diệp Khanh Thường ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng ngủ chỉ còn lại một cái tổ kén màu vàng lông sâu róm nằm im trên giường.

"Tiểu Điểu với trưởng phòng đâu rồi?"

“Tiểu Điểu hình như đột nhiên nhớ ra hôm nay cậu ấy đã hết kỳ kinh nguyệt và phải đi làm, liền cầm ô la hét rồi xông ra ngoài rồi.”

Liễu Giải vừa trả lời, vừa tiện tay cầm cuốn sách luyện tập trên bàn của Diệp Khanh Thường, cuốn lại thành hình cây gậy: "Trường thương của ta bị mưa đánh cho mòn, áo giáp cũng rỉ rồi, nhưng ta – ta vẫn là Don Quixote xông pha chiến trận!"

“Cảm giác đây không phải là câu nói với trình độ văn hóa của cậu có thể nghĩ ra.”

"Chính xác, vừa xem trên douyin." – Liễu Giải không hề cảm thấy xấu hổ, "Còn trưởng phòng thì từ lúc ăn cơm đã chẳng thấy đâu, chắc lại lén chạy đi chơi."

“Vậy nếu tớ không về thì cậu chẳng phải thành người già neo đơn à?”

"Đúng vậy." – Liễu Giải đặt cuốn vở bài tập đã bị cuộn tròn trở lại bàn của Diệp Khanh Thường, "Cậu vẫn chưa nói, sao giờ mới về, lại còn bị ướt sũng từ đầu tới chân?"

"Tiêu Dĩ An đã chặn tớ lại." Diệp Khanh Thường đáp rất thản nhiên.

Liễu Giải sững người, rồi lập tức tiến lại gần, nhìn khắp người Diệp Khanh Thường: "Hắn ta không làm gì cậu chứ? Lúc tan học tớ đã cảm thấy trạng thái tinh thần của hắn có vẻ không ổn.”

Rồi lại bổ sung một câu: "Hắn giành dù của cậu hả? Rồi cậu giật lại?"

"Không, tớ tát hắn một cái, còn đấm thêm hai cú." Diệp Khanh Thường thuật lại sự thật.

"Ái chà, cậu cũng bạo lực dữ nha."

"Hắn nói là muốn tớ cho hắn một cơ hội, nói là hai đứa nên bắt đầu lại." Diệp Khanh Thường nói, “Nói là đã nhận thức rõ ràng những lỗi lầm trước đây.”

"Chà chà, người anh em, chuyện này tớ phải dạy cậu mới được." – Liễu Giải kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, "Những lời kiểu biết mình sai của đàn ông, là những lời không thể tin nhất"

"Mấy tháng trước chúng ta vẫn còn là giống đực mà..." Diệp Khanh thường đáp lời, "Với lại cậu hình như vẫn là xử nam mà, à không, giờ phải là xử nữ."

"Ta lạy ngươi, miệng lưỡi ngươi có thể tích chút đức được không." – Liễu Giải chắp tay vái như khấn, "Nhưng lão tam à, cậu phải hiểu, loại đàn ông từng là người yêu cũ, mà còn biết nhận lỗi kiểu này, là không thể tin được."

Diệp Khanh Thường hơi trầm ngâm.

Tiêu Dĩ An cũng tính là người yêu cũ sao?

Chắc là không.

Dù sao Tiêu Dĩ An ở một mức độ nào đó cũng là do nàng nhìn lớn lên, "đứa con" do chính nàng nuôi dưỡng thì nàng vẫn hiểu rõ.

“Tớ nghĩ hắn không phải là loại người đó.”

"Đấy đấy đấy!" Liễu Giải chỉ vào Diệp Khanh Thường, vẻ mặt đau đầu, "Cậu thấy hắn khác biệt, thấy hắn không giống người khác, đấy là mấy câu kinh điển của thiếu nữ ngây thơ gặp một tên đầu vàng hay lừa con gái nhà lành mà!"

"Thứ nhất, chỉ có cậu mới là tên đầu vàng. Thứ hai, cậu thấy tở giống thiếu nữ ngây thơ à?"

"Giờ cậu lại muốn bắt đầu màn 'ta là cao thủ tình trường, ta có lý lẽ riêng' hả?" Liễu Giải yếu ớt nói một câu, rồi vẫn từ bỏ việc khuyên nhủ Diệp Khanh Thường: "Vậy cậu đồng ý cho hắn cơ hội thật à?"

"Tớ không đồng ý."

"Hử?"

Diệp Khanh Thường lấy quần áo sạch từ tủ ra, chuẩn bị đi tắm: "Tớ vẫn giữ lập trường không còn liên quan gì nữa. Nhưng hắn nói muốn làm quen lại, lần này là do hắn chủ động theo đuổi. Nếu tớ thấy khó chịu thì có thể bảo hắn cút đi hoặc từ chối."

“Ý hắn là, bây giờ hãy đối xử với hắn như một người qua đường, làm thế nào để tớ chấp nhận lại hắn là điều hắn phải đau đầu, tớ cũng không thể ngăn cản, nhưng làm thế nào để quyết định khoảng cách giữa hắn và tớ là quyền của tớ.”

Liễu Giải nghi ngờ nhìn Diệp Khanh Thường: “Cậu sẽ không chơi cái trò bậc thầy tình cảm gì đó nữa chứ?”

“Sẽ không, sau này sẽ không bao giờ nữa.” Diệp Khanh Thường biểu cảm lạnh lùng:

“Nếu hắn thực sự có thể trưởng thành và thay đổi vì sự rời đi lần này của tớ, đồng thời tớ cũng được giải thoát, thì tớ sẽ thực sự vui mừng cho hắn, nhưng chỉ dừng lại ở đó, nếu hắn muốn chinh phục tớ thì vẫn chưa đủ.”

Liễu Giải nhìn Diệp Khanh Thường tự tin trước mặt, luôn cảm thấy không đúng lắm.

Hy vọng chỉ là nàng nghĩ nhiều.

Nàng trở lại giường, mái tóc đã sớm được hong khô, phảng phất mùi thơm dịu nhẹ. Trước đây, khi còn là một chàng trai, nàng chẳng bao giờ có thể làm ra mấy hành động như nắm tóc mình ngửi mùi thế này.

Mở điện thoại ra lướt, tin mới nhất là trưởng phòng Dương Thư Lễ gửi ảnh chia sẻ đồ ăn.

Cách trình bày tinh tế, màu sắc nhìn là muốn ăn ngay, và hơi nóng bốc lên mờ ảo.

Thoáng nhìn là biết Từ Niên chụp.

Nếu là Dương Thư Lễ tự chụp, chắc chắn góc máy kỳ dị, mờ nhòe như kẻm chảy bơ tan, trông chẳng biết chủ thể ở đâu.

Và quả thật đúng là như vậy.

"Chụp thế nào?" Dương Thư Lễ nhảy cà tưng lại gần, định cướp lấy điện thoại trong tay Từ Niên, "Có cảm giác khiến mấy đứa kia nhìn thôi cũng thấy đói meo không?"

"Chắc là có đấy." Từ Niên mỉm cười dịu dàng trả điện thoại cho Dương Thư Lễ.

Rồi lấy chiếc băng đô tai mèo mới mua, đội lên đầu Dương Thư Lễ.

Màu đen, tai bên trong là màu hồng, vừa đáng yêu, vừa vui mắt.

Dương Thư Lễ có vẻ không quen lắm, nghịch qua nghịch lại, cuối cùng cũng chỉnh được vị trí tương đối thoải mái, rồi lắc lắc đầu.

"Lão Từ, cậu thích mấy thứ kiểu này thật à?" Dương Thư Lễ chẳng hề ngượng ngùng, thậm chí còn cầm điện thoại đưa camera về xa.

Nàng há miệng về phía camera, trên giao diện tự sướng trông giống như một chú mèo con đặc biệt đáng yêu muốn nuốt chửng người đang nhìn bức ảnh này.

Nếu có thể bị mèo con như vậy nuốt chửng có lẽ còn có thể coi là hạnh phúc.

“Ai mà lại không thích những thứ đẹp hoặc đáng yêu chứ?” Từ Niên hỏi ngược lại Dương Thư Lễ.

"Thì ra là gu của cậu là như vậy." Dương Thư Lễ lộ ra vẻ mặt khó chấp nhậnL “Không sao không sao, tớ hiểu, lần sau tớ cũng sẽ mua cho cậu một cái tai mèo, rồi mua thêm một cái đuôi mèo nữa cho cậu đeo.”

"Tớ chỉ thích nhìn thôi, không thích tự mình mặc."

"Vậy cậu thích tớ mặc?" Dương Thư Lễ chỉ vào chính mình.

"Có thể nói vậy."

Dù bỏ bớt một vài chữ, ý vẫn thế.

"Vậy thì..." Dương Thư Lễ giơ hai nắm tay nhỏ lên, hơi khom người, nghiêng đầu một chút, rồi nhìn Từ Niên nói:

"Meo~?"

Điện thoại trên tay Từ Niên rơi xuống đất.