Thắng lợi đến rất nhẹ nhàng.
Dưới sự chỉ huy của Tiêu Dĩ An, đội của bọn họ dứt khoát từ bỏ hoàn toàn phòng thủ, tất cả đều tập trung vào việc tấn công gần như không thể mắc lỗi.
Thậm chí, đến hiệp ba, đối phương đã mất tinh thần chiến đấu vì khoảng cách điểm quá lớn, mặc cho đội của Cẩu Du ghi điểm.
Theo tiếng còi cuối cùng vang lên, bảng điểm vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó.
60 - 12.
So với các cầu thủ đối diện đang ủ rũ, bên này, bất kể là người xem bên sân hay cầu thủ vừa rời sân, tất cả đều hân hoan.
Cảm giác như vừa trải qua một trận đại chiến lẫy lừng thắng lợi.
Tiêu Dĩ An thích cảm giác này.
Suốt bốn mươi phút đánh hết sức mình, cảm giác mỏi mệt cùng cơ bắp đau nhức dường như cũng hóa thành một loại bằng chứng rõ ràng cho sự tồn tại của bản thân.
“Huynh đệ đánh tốt lắm.”
Cẩu Du lại xáp lại, cười hì hì vỗ vai Tiêu Dĩ An.
Liễu An Nhiên và Từ Niên đi ngang qua cũng khẽ gật đầu với hắn.
Rồi ai nấy đều đi vào giữa đám người.
Cẩu Du nhanh chóng tìm ra Chu Niểu đang lẫn vào đám đông như thể đang cố ẩn mình, không rõ là trốn cái gì. Hắn túm lấy nàng như bắt một con chim nhỏ, kéo Tiểu Niểu vào lòng mình.
“Muốn chạy sao? Hai lít trà đá của ta ngươi đừng hòng trốn được!” Trên mặt Cẩu Du treo nụ cười ngông cuồng.
“Ta biết rồi, mau buông ra, người ngươi toàn mồ hôi, vừa bẩn vừa hôi.” Chu Niểu kêu lên, nhưng lại chậm chạp không đẩy Cẩu Du ra, cứ như thể chỉ giả vờ tỏ ra vẻ ghét bỏ.
“Hôi sao?” Cẩu Du cúi đầu ngửi mình, “Không hôi mà.”
Lúc này hắn mới phát hiện nàng chim nhỏ trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, mà lại đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên người hắn.
“Lão Cẩu, tớ hỏi cậu một chuyện.” Chu Niểu chỉ vào nách Cẩu Du, “Cậu có phải đã dùng đồ trên bàn trang điểm của tớ không.”
“Ờ... tớ tưởng không ai dùng nên xài ké luôn.” Cẩu Du phát ra giọng điệu không thuộc về quê hương hắn.
“Con mẹ nó, ta giết ngươi, đó không phải là đồ cạo nách, đó là……”
“Đó là gì?” Cẩu Du nghiêng đầu.
“Đó là……” Chu Niểu nhìn Cẩu Du đang ở trước mặt mình, vẻ mặt thuần khiết, một vệt hồng nhanh chóng leo lên má, “Thôi, ngươi dùng thì dùng đi, dù sao ta cũng không dùng được.”
“Cậu không dùng được sao? Ta xem.” Cẩu Du trực tiếp nắm cánh tay Tiểu Niểu giơ lên, cúi người lướt qua ống tay áo nhìn vào, “Ê, quả thật không dùng được.”
“Đã nói không phải là đồ cạo nách……” Chu Niểu hít sâu một hơi, “Thôi, ta vẫn là giết ngươi ngay tại đây đi.”
Một tiếng động trầm đục, Cẩu Du ôm thận ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Chu Niểu còn đạp thêm vài cú.
Liễu Giải chỉ liếc nhìn Chu Niểu và Cẩu Du bên cạnh, như thể đã quen với cuộc sống thường ngày của đôi vợ chồng này, rồi chuyển ánh mắt sang Liễu An Nhiên trước mặt nàng.
“Mệt không?”
Liễu An Nhiên lắc đầu: “Không mệt.”
“Cũng phải.” Liễu Giải không chút khách khí, “Chị thấy nhóc cơ bản đều là đi bộ trên sân, cầm bóng trong tay cũng không chịu chạy thêm hai bước.”
Ánh mắt Liễu An Nhiên tối sầm lại.
“Nhưng mà……” Liễu Giải vẫn mặc bộ đồ màu xanh trắng, nở một nụ cười rạng rỡ, “Rất đẹp trai, rất có khí chất, tựa như một con sư tử hùng mạnh tuần tra lãnh địa của mình, không làm mất mặt anh trai ngươi.”
Liễu Giải tiến lại gần Liễu An Nhiên hai bước, ghé vào tai hắn thì thầm: “Hôm nay chị mày sẽ không về ở cùng em nữa, không định dẫn chị đi đâu chơi à? Chị có thể trả tiền đó?”
Nói xong, đôi mắt phượng hẹp dài như hồ ly kia chớp chớp, mọi thứ đều không cần nói thành lời.
Liễu An Nhiên biết, chị gái của mình chẳng qua là muốn lén lút đi chơi mà không có bạn cùng phòng, tiện thể cũng đãi mình, người được gọi đến đánh trận bóng rổ này.
Mà hắn cũng nhớ rõ, tiền nàng tiêu đều là tiền trong thẻ của hắn.
“Được thôi.” Hắn cũng mỉm cười thoải mái.
“Vậy thì đi, go go go lên đường nào.” Liễu Giải cũng không quản hắn có mồ hôi hôi hay không, hai tay đẩy lưng Liễu An Nhiên đi về phía lối ra sân bóng rổ.
Hai người hăm hở lao qua đám đông, Từ Niên vừa từ sân bóng rổ xuống hơi lùi lại hai bước nhường đường cho hai người.
Tiếp đó, hắn nhìn Dương Thư Lễ trước mặt.
Dương Thư Lễ cuối cùng cũng không ăn nữa, tay nàng cầm một chiếc khăn nhỏ, kiễng chân lau những giọt mồ hôi trên mặt, trên trán, trên cổ Từ Niên.
Khác với “chuyển phát nhanh” Cẩu Du và “đi dạo trong công viên” Liễu An Nhiên, Từ Niên là người chạy nhiều nhất suốt cả trận, đánh đủ bốn mươi phút không ngơi nghỉ.
Ước chừng ngoài hắn ra thì chỉ có Tiêu Dĩ An là mệt nhất.
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này.” Dương Thư Lễ phát hiện rằng nếu cứ lau như thế này e rằng không sạch được.
“Không sao, nghỉ một lát là được.” Từ Niên lấy chiếc khăn nhỏ trên tay Dương Thư Lễ, tự mình xử lý một chút, “Tớ đánh thế nào?”
“Ừm... thật ra thì...” – Dương Thư Lễ gãi đầu, – “Cú ném đầu tiên cậu chọn chỗ hơi tệ.”
“Cậu chủ yếu là ăn thôi chứ gần như không hề xem đúng không?”
“Ê hê hê……” Trưởng phòng bé nhỏ có chút ngại ngùng cười cười, Từ Niên cũng khá bất lực đỡ trán.
Hắn cũng không có cách nào, Dương Thư Lễ mà rảnh miệng là sẽ ăn, khi kỹ năng bị động này phát động, bản thân Dương Thư Lễ cũng không thể kiểm soát.
“Đi thôi, vừa hay cậu đã hết kỳ kinh nguyệt, hai chúng ta đi mua ít đồ ăn vặt mà cậu thích, bây giờ có thể ăn được.”
Từ Niên đưa tay ra, Dương Thư Lễ cũng rất quen thuộc đặt tay mình lên.
Sau đó, Từ Niên đi vững vàng và Dương Thư Lễ nhảy nhót bên cạnh đi về phía lối ra sân bóng rổ.
“Cứu giá! Cứu giá!” Chàng trai cao hơn một mét tám mấy ôm eo kêu la, loạng choạng di chuyển về phía lối ra sân bóng rổ, “Có người muốn ám sát trẫm!”
“Trẫm trẫm trẫm, trẫm con chó nhà ngươi.” Chu Niểu phía sau xách một cành cây không biết nhặt ở đâu ra đuổi theo, “Dám cùng ta đối đầu ở cửa nhà vệ sinh không.”
Đám đông tản đi, dường như cả sân bóng rổ bắt đầu trở lại yên bình.
Tâm trạng của Tiêu Dĩ An cũng bắt đầu trở lại yên bình.
Hắn nhìn thấy Diệp Khanh Thường là người duy nhất còn ở lại chỗ cũ.
Diệp Khanh Thường nhìn hắn rất lâu.
“Chủ tịch, tớ……”
“Bạn học Tiêu.” Diệp Khanh Thường ngắt lời Tiêu Dĩ An, “Cậu bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Tớ? Ta bây giờ cảm thấy, rất sung mãn.”
“Rất tốt.” Diệp Khanh Thường gật đầu, “Xin hãy tiếp tục giữ vững cảm giác sung mãn này của cậu.”
Tiêu Dĩ An chợt cảm thấy, Diệp Khanh Thường đang đứng trước mặt hắn dường như có chút khác lạ.
Rõ ràng là đang đứng trước mặt hắn, nhưng dường như đột nhiên lại ở rất xa.
Không thể chạm tới.
“Cậu nên có cuộc đời của riêng mình. Đừng vì bất cứ ai mà ép mình thành hình mẫu mà cậu không muốn. Cậu không thuộc về ai cả, và cậu có thể xuất sắc hơn bất cứ ai...” – Diệp Khanh Thường nói tới đây thì ngừng lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dĩ An trở nên có chút cứng đờ.
Đúng vậy, Tiêu Dĩ An vẫn không thể buông bỏ bạch nguyệt quang của hắn, nhưng nàng thì muốn buông bỏ Tiêu Dĩ An.
“Sau này không cần gọi tớ là chủ tịch nữa, tớ sẽ rút khỏi câu lạc bộ văn học.”
Nói rồi, Diệp Khanh Thường đi lướt qua Tiêu Dĩ An, rời khỏi sân bóng.