Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 151 - Vặn

Tiêu Dĩ An có chút khó hiểu, cũng chẳng rõ rốt cuộc Diệp Khanh Thường đang ám chỉ điều gì.

Nhưng cũng không còn thời gian cho hắn suy nghĩ, cầu thủ hai bên trên sân đều đã bắt đầu tập trung, chỉ chờ tiếng còi thứ hai vang lên là bắt đầu trận đấu.

Hắn phát hiện đội hình cầu thủ của đối phương có chút thay đổi.

Ví dụ như tên đầu xù bị nghi ngờ mua chuộc, người đã lộ liễu chuyền bóng cho Cẩu Du và còn giúp bọn họ cản luôn đồng đội ở trận trước, đã bị thay ra, lúc này đang bị đồng đội đánh ở khu dự bị.

Nhưng dù đang bị đánh, hắn vẫn có thể cười lên đầy phấn khích, như thể vừa giành được một tấm vé đổi đời.

Đáng tiếc Tiêu Dĩ An càng nghiêng về khả năng đối phương có thể là một kẻ khổ dâm.

Tuy nhiên, so với đội hình trước khi tạm dừng, lần này bọn họ rõ ràng đã thay đổi chiến thuật nhằm vào thất bại vừa rồi.

Bọn họ bao vây Từ Niên đang cầm bóng từ từ tiến lên, sau đó ép Từ Niên phải chuyền bóng.

Đồng thời, các cầu thủ khác của phe hắn cũng bị kèm chặt.

Bởi vì bên họ có một kẻ không biết chơi đang bị phân xuống trấn thủ dưới vòng rổ. Dù có kéo hắn ra khỏi vị trí để kèm người, cũng chẳng theo kịp nhịp độ trận đấu, nhiều nhất chỉ được xem là “nửa người”.

Thêm nữa, việc phòng ngự hai bên cánh, do Cẩu Du và Liễu An Nhiên phụ trách, cũng dễ bị đối phương xuyên phá.

Từ Niên rất nhanh bị dồn ép đến mức buộc phải chuyền bóng.

Hắn chuyền cho người gần mình nhất là Liễu An Nhiên. Nhưng Liễu An Nhiên lại không bắt được bóng.

Điều Tiêu Dĩ An lo lắng nhất đã xảy ra.

Khi mà cả đội đều đánh riêng lẻ, không có phối hợp, đối phương dễ dàng dùng kỹ thuật chuyền bóng nhuần nhuyễn để vượt qua tuyến phòng thủ của Cẩu Du, rồi trực tiếp ghi điểm ngay dưới vòng rổ, bởi “nửa người” kia chẳng thể ngăn cản gì được.

Tình hình đã bắt đầu không ổn.

Vẫn là Từ Niên dẫn bóng, người cầm bóng thành thục nhất, nhưng một lần nữa bị ép đến mức buộc phải chuyền, lần này, hắn nhắm tới Cẩu Du.

Nhưng Cẩu Du ở quá xa, Từ Niên bị áp lực về không gian chuyền bóng cũng khó phát lực, dẫn đến bóng bị chặn giữa đường.

Lại một bàn nữa.

Thua liền hai quả, ngay cả người lạc quan nhất như Cẩu Du cũng phải cau mày.

Lại một lần nữa phát bóng sau khi thua.

Từ Niên nhíu mày, rõ ràng đang suy nghĩ cách xoay chuyển cục diện.

“Đưa cho tớ đi.”

Tiêu Dĩ An bên cạnh vươn tay.

Từ Niên hơi sững sờ, nhưng vẫn đưa bóng cho đồng đội.

Sau đó, Tiêu Dĩ An chỉ vào sân sau của đối phương, Từ Niên lập tức hiểu ý, tăng tốc chạy tới.

Không nằm ngoài dự đoán, người cầm bóng sẽ bị hai cầu thủ đối phương kèm chặt.

Tiêu Dĩ An biết, khả năng ném bóng của hắn không bằng Liễu An Nhiên, dẫn bóng không bằng Từ Niên, thể chất không bằng Cẩu Du.

Nhưng hắn biết, mỗi người đồng đội của mình đều đang nằm rải rác khắp sân, như những điểm nút rời rạc cần một sợi dây xâu chuỗi.

Vậy thì hắn sẽ trở thành tấm lưới đó.

Vừa lao lên phía trước, hắn vừa ngoắc tay gọi Cẩu Du, người đang đứng ở tuyến phòng thủ đầu tiên đi theo mình, bỏ luôn vị trí cũ.

Hắn quan sát kỹ từng bước chân của tất cả cầu thủ trên sân.

Cuối cùng hắn đã đợi được, đợi được cầu thủ đang kèm Từ Niên không nhịn được mà di chuyển lại gần hắn.

Nhanh như sét giật, hắn chuyền bóng về cho Từ Niên.

Nhưng chỉ một giây sau, hai cầu thủ khác lập tức vây lấy Từ Niên.

Hai tiếng vỗ tay, Từ Niên theo bản năng chuyền bóng đến nơi phát ra tiếng động, đó là Tiêu Dĩ An vừa thoát khỏi vòng vây.

Tiêu Dĩ An đón được bóng, không hề nhìn về phía cầu thủ đối phương vừa bị mình cắt đuôi. Hắn lập tức chuyền bóng tới vị trí không một bóng người, Liễu An Nhiên.

Liễu An Nhiên chỉ cần một giây rưỡi để giữ bóng và ra tay, và trong một giây rưỡi đó, cầu thủ đối phương vừa bao vây Tiêu Dĩ An không thể kịp phản ứng.

Bóng vào rổ.

Cả sân ngẩn người – không chỉ đội bạn mà cả đội nhà cũng phải sững sờ.

Giống như một chiếc máy sửa lỗi vừa được khởi động lại, sự phối hợp của cả đội đột nhiên trơn tru hơn hẳn.

Tiêu Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, trong số tất cả những người có mặt trên sân lúc này, hắn chỉ quen mỗi Từ Niên, nhưng may mắn không ai trong số họ là kiểu người khó giao tiếp.

Hắn chậm rãi lùi lại hai bước, vừa nhìn đối phương phát bóng với vẻ không tin nổi, vừa nháy mắt với Từ Niên đang di chuyển liên tục không ngừng nghỉ.

Chỉ trong vòng năm giây sau khi phát bóng, bóng lại trở về tay họ.

Nhưng Từ Niên đã bị bao vây, lại một lần nữa chuyền cho Tiêu Dĩ An theo tiếng vỗ tay.

Đáng tiếc đối phương dường như đã sớm nhìn ra ý đồ của Tiêu Dĩ An, đội trưởng đeo kính bảo hộ đã nhảy lên trước mặt Tiêu Dĩ An, cố gắng cắt bóng cản phá.

Biểu cảm của thiếu niên tháo kính không thay đổi, chỉ là ném bóng lên cao, sau đó hơi cúi người.

Ngay lúc đó, cả không gian phía trên bị bóng tối bao trùm – là Cẩu Du!

Hắn đã sớm được Tiêu Dĩ An ra hiệu để lao tới đúng lúc, đỡ bóng từ trên không, rồi bật lên ngay trước mặt đội trưởng đối phương, người không đủ sức bật để cản phá mà làm một cú úp rổ một cách gọn gàng.

Lại là tiếng reo hò khắp sân.

Tinh thần chiến đấu vừa mới bùng lên của đối phương lại bị dập tắt.

Cẩu Du buông vòng rổ mà nhảy xuống, xoa xoa bàn tay bị đau nhẹ.

Sau đó hắn nhìn Tiêu Dĩ An, cái tên trong ấn tượng của hắn luôn nổi tiếng với biệt danh thú cưng ảo, giờ đây như thể trở thành một người hoàn toàn khác.

Tiêu Dĩ An thì thở nhẹ.

Tiếp theo chỉ cần tiếp tục chơi như vậy là được.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một bàn tay giơ giữa không trung.

Là bàn tay của Cẩu Du, hắn đang đợi đập tay với mình.

Hơi ngây ngô, hắn cũng giơ bàn tay mình lên giữa không trung, và nhận được cú đập tay chủ động từ Cẩu Du.

Dường như lực hơi mạnh, khiến Tiêu Dĩ An còn cảm thấy bàn tay hơi tê.

“Huynh đệ, chơi tốt lắm.”

Một cảm giác lạ lẫm dâng trào, như dòng điện chạy dọc khắp người Tiêu Dĩ An.

Không còn ngơ ngác như trước. Không còn là cảm giác mơ hồ, không biết mình sống để làm gì.

Hắn cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn mới lạ, cảm thấy mình không vì bất kỳ mục đích nào, không vì bất kỳ ai.

Cứ như thể đột nhiên trở về thời điểm trước khi cha mẹ hắn gặp nạn.

Hắn cảm nhận được một thứ rất rõ ràng: mình đang sống, thật sự sống.

Không giống như việc cố gắng suy nghĩ, cố gắng theo ai đó đọc những tác phẩm nổi tiếng, ép buộc mình trở thành hình mẫu mà đối phương thích, ép buộc mình phải hiểu những gì đối phương nghĩ và muốn, chỉ để có một chủ đề chung.

Chỉ là được là chính mình, chỉ đơn giản thế thôi, cũng đã đủ để được tôn trọng, được người khác thích.

Hắn chợt nhớ đến những lời của Diệp Khanh Thường.

Hắn không cần phải phụ thuộc vào bất kỳ ai. Chỉ cần sống như chính mình, sống một cuộc đời của riêng mình, như vậy mới có thể thực sự khiến người khác yêu mến.

Tiêu Dĩ An chợt hiểu ra.

Chính trận bóng rổ này, chính Diệp Khanh Thường đã khiến hắn hiểu ra.

Hắn có lẽ cần cảm ơn Diệp Khanh Thường, chủ tịch của câu lạc bộ văn học.

Hắn nhìn ra ngoài sân, tìm kiếm bóng dáng Diệp Khanh Thường.

Hắn tìm thấy, nhưng Diệp Khanh Thườngchỉ lướt qua hắn một ánh mắt, rồi dời tầm mắt đi như chẳng có gì.

“Lão Tam, thú cưng điện tử của cậu hình như chơi bóng rổ khá tốt đấy.” Chu Niểu chọc chọc Diệp Khanh Thường đang uống nước, dường như cố ý chọn lúc nàng uống nước để ra tay.

“Không còn nữa.” Diệp Khanh Thường đáp, giọng thản nhiên.

“Hả?”

“Cậu ấy không cần tớ nữa, tớ cũng không muốn lo chuyện bao đồng nữa, coi như xong rồi.” Diệp Khanh Thường vặn chặt nắp chai nước giải khát.

Vặn đến mức không chảy ra nổi một giọt.