“Không phải chứ người anh em…”
Lần này đến lượt Liễu Giải lấy cùi chỏ huých vào Chu Niểu đang uống nước.
Nói là ngồi bên sân xem thi đấu, nhưng rõ ràng mấy nàng chẳng làm gì cả, vậy mà lượng nước tiêu thụ còn nhiều hơn cả mấy người đang thi đấu trên sân.
“Cẩu Du nhà cậu hơi quá đáng rồi đây? Còn biết úp rổ?” Liễu Giải nhìn chằm chằm Cẩu Du, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn một người bình thường nữa.
Không đúng, thậm chí là không giống đang nhìn một người luôn ấy chứ.
Bên cạnh, Diệp Khanh Thường còn bổ sung một câu: “Hơn nữa, hồi nãy nhảy lên, tớ cảm giác đầu cậu ta suýt nữa đụng cả vào bảng rổ luôn á?”
Chu Niểu thì thấy chuyện đó quá đỗi bình thường, với vẻ mặt tùy tiện, nàng xua tay: “Rất bình thường thôi, đó là khả năng luyện được khi leo tường chạy bộ lúc giao hàng, dù sao hắn cũng là kỵ sĩ vàng mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng chim nhỏ lại không kìm được mà nhếch mép cười, cảm giác như lời khen kia không phải dành cho Cẩu Du mà là đang nói về nàng .
Rồi khi ánh mắt nàng chuyển sang Dương Thư Lễ đang cặm cụi ăn uống, nàng loli trưởng phòng ngẩn người, miệng vẫn còn dính chút thức ăn thừa, vẻ mặt mơ màng: “Trận đấu bắt đầu rồi sao?”
“Không sao đâu con, ăn tiếp đi con.”
Thế là Dương Thư Lễ lại ôm thịt bò khô gặm, thứ này dường như hơi dai, Chu Niểu nhìn Dương Thư Lễ gặm từng miếng từng miếng mà không thể kìm được việc tự động lồng ghép hiệu ứng âm thanh mukbang vào.
Một tiếng còi vang vọng, tất cả cầu thủ trên sân đều dừng lại động tác, mỗi người đi về phía khu vực của mình.
Người hoạt bát nhất vẫn là Cẩu Du.
Hắn không la hét với người khác, không có vẻ mặt ngông cuồng, chỉ với vẻ mặt tự mãn đi đến trước mặt Chu Niểu.
“Tiểu Điểu, Tiểu Điểu, hồi nãy cậu có nhìn thấy không?”
Chu Niểu khoanh tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, cố tình không thèm nhìn Cẩu Du: “Không thấy.”
“Cha của con hiên ngang oai hùng vậy mà con cũng không thấy? Cha có cảm giác bên chúng ta đã thắng nửa trận rồi, đã thành công uy hiếp đối phương về mặt tâm lý rồi.” Cẩu Du vừa nói vừa vuốt vuốt tóc mình, dường như muốn tạo kiểu tóc vuốt ngược.
“Vậy lát nữa thổi còi luôn cho thắng đi.” Chu Niểu nhìn Cẩu Du đang tự mãn, nói móc một câu.
“Thật ra thì cũng không phải là không được.” Cẩu Du suy nghĩ một chút, “Thế này, nếu cha của con trận này thắng, lát nữa con phải bao cha uống trà đá.”
Hắn giơ hai ngón tay giữa chụm lại thành hình chữ V: “Phải là loại hai lít đấy nhé.”
“Câu này của cậu khác gì mấy binh sĩ trên chiến trường hứa đánh thắng sẽ về cưới vợ đâu?” Chu Niểu suýt nữa muốn lấy tay bịt miệng cái tên dở người này lại.
“Thật ra… cậu muốn thì tớ nói vậy cũng được.”
“Cậu mà dám nói thế, tớ sẽ mua trà đào nhiệt độ nước sôi rồi nhét vào ngực cậu.” Chu Niểu bắt đầu chỉ vào mũi Cẩu Du mà đe dọa.
Dường như nhắc đến chủ đề này, Cẩu Du chợt nhớ ra điều gì, hắn véo cằm suy nghĩ một lát, rồi mở miệng: “Tiểu Điểu, tớ nhớ cậu là người Giang Tây đúng không?”
“Đúng rồi, sao vậy?” Chu Niểu chẳng lấy làm lạ chuyện Cẩu Du biết mình quê ở đâu.
Hắn nhìn Chu Niểu đang mặc váy trắng từ trên xuống dưới: “Vậy cậu đúng là quý nhân nha.”
Lại là một câu trêu chọc theo kiểu "lễ hỏi Giang Tây" đang thịnh hành.
Chu Niểu đơ mất hai giây, rồi mới phản ứng lại, tức đến bật cười. Nàng giơ tay chọc vào ngực Cẩu Du: “Thế cậu là người Sơn Đông, thì cậu là cao nhân à?”
“Nói nhảm! Tớ không phải cao nhân thì ai mới là cao nhân? Tớ còn phi nhân nữa cơ mà.”
Nhận ra lời trêu chọc mình vừa nói ra dường như lại là lời khen ngợi Cẩu Du, Chu Niểu giơ nắm đấm lên và bắt đầu tấn công thận của Cẩu Du.
Hôm nay có lẽ là lần Chu Niểu đánh nhẹ nhất từ trước đến nay, vì lát nữa Cẩu Du còn phải thi đấu, nàng không thể ra tay nặng được.
Nếu không nàng tuyệt đối sẽ không đau lòng cho Cẩu Du, tuyệt đối sẽ không.
Ngay bên cạnh Chu Niểu và Cẩu Du đang đùa giỡn, Từ Niên bắt đầu cùng Dương Thư Lễ ăn thịt bò khô, gặm chung một miếng.
Ngươi một miếng ta một miếng, tình tứ nồng nàn.
Liễu Giải đứng kế bên mà nổi hết da gà.
“Bọn họ không thể mua hai cây thịt bò khô sao? Ăn chung một cây to vậy, tớ nhìn mà thấy sắp dính cả nước miếng của nhau rồi đấy!” Cô nàng tóc vàng ôm chặt lấy chính mình.
“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Trước đây trưởng phòng đâu phải chưa từng ăn không hết đồ thì nhét cho Từ Niên ăn, đều là huynh đệ thì có gì đâu.” Diệp Khanh Thường nhún vai.
Liễu Giải sững sờ.
Đúng nhỉ… hình như huynh đệ thân thiết thì đâu có gì to tát.
Chắc là do khoảng thời gian gần đây nàng ở cạnh Liễu An Nhiên quá lâu nên thần kinh mới trở nên nhạy cảm như vậy, giờ nhìn mối quan hệ huynh đệ thôi cũng thấy khả nghi.
Chẳng lẽ… chỉ có mình nàng là người có ý nghĩ xấu với em trai?
Không đúng, không đúng! Không thể nào!
Nếu thật sự nàng có suy nghĩ lệch lạc với Liễu An Nhiên thì đó chính là tai họa ngập đầu.
Nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi quay về nhà nữa.
À không đúng, cha mẹ hình như còn rất ủng hộ hai người bọn họ ấy chứ.
Vậy cũng không được!
Tóc vàng bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy như trống lắc.
Diệp Khanh Thường liếc nhìn Liễu Giải một cái, rồi lại nhìn sang Liễu An Nhiên bên cạnh đang uống nước.
Nàng cũng lười quản chuyện tên đầu vàng có phải não bị úng nước hay không, vì bên cạnh nàng ta vẫn còn em trai chăm sóc mà.
Bây giờ nàng phải làm là…
Diệp Khanh Thường lấy từ trong túi ni-lông ra một chai nước thể thao, rồi quay đầu nhìn về Tiêu Dĩ An đang đứng ở rìa sân bóng.
Trong này vốn dĩ có phần của Tiêu Dĩ An, chỉ là Tiêu Dĩ An đứng cách xa mọi người.
Không biết là không dễ hòa nhập với mọi người.
Hay chỉ đơn thuần là xa lánh nàng.
Có lẽ là do trước đó Chu Niểu và Liễu Giải đã khuyên vài câu, giờ đây chỉ cần nhìn thấy Tiêu Dĩ An thôi cũng khiến Diệp Khanh Thường thấy mỏi mệt.
Nàng đang tự hỏi, liệu mình có thật sự cần phải làm đến mức này vì Tiêu Dĩ An không?
Đúng là nàng đã từng lừa cậu ấy, nhưng nàng cũng từng cứu cậu ấy.
Hướng dẫn Tiêu Dĩ An không lấy bạch nguyệt quang làm duy nhất, mà hãy yêu cuộc sống, đây cũng là điều nàng đang làm, và dường như đã có chút hiệu quả.
Tiêu Dĩ An đã chia sẻ rất nhiều điều khác với tài khoản chính của nàng.
Chuyện ăn uống, chuyện huấn luyện bóng rổ mấy hôm trước, rồi kể lại cả cảm giác như tìm lại chính mình thời cấp ba.
Tiêu Dĩ An thật sự đã nghe lời nàng, và cũng thật sự đã dùng những cách khác để dần lấp đầy cuộc đời khô khan, chỉ biết bám víu vào người khác này.
Nàng đã làm rất nhiều.
Nàng đã dốc hết tâm sức.
Nàng mệt rồi.
Khi đã dốc lòng như vậy mà chẳng nhận lại được gì rõ ràng, thì thật sự là rất mệt.
Nàng biết, Tiêu Dĩ An chỉ là không muốn phạm cái tội gọi là “thay lòng đổi dạ”, chỉ là có người chạm vào bạch nguyệt quang trong lòng hắn là hắn sẽ phản ứng.
Nàng không sai, Tiêu Dĩ An cũng không sai, nàng chỉ là không muốn tự hành hạ mình nữa, không muốn dùng cách này để làm người tốt đến cùng nữa.
Nàng đã cứu được Tiêu Dĩ An, còn mọi thứ sau đó thì chỉ là ảo tưởng một chiều, là nàng tự chuốc lấy đau khổ, tự kéo mình vào tình cảnh khó chịu như vậy.
Vậy thì nàng sẽ không cố chấp nữa.
Nàng từ bỏ.
Nàng đã làm nhiều như vậy rồi, tại sao lại không thể từ bỏ chứ?
Vì sao cứ nhất định phải tiếp tục gánh hết mọi thứ cho Tiêu Dĩ An đến cùng?
Nàng siết chặt chai nước, hít sâu một hơi, cố nặn ra nụ cười cuối cùng còn sót lại.
Ít nhất bây giờ, nàng vẫn còn chút kiên nhẫn cuối cùng, như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông.
“Tiêu Dĩ An, uống nước đi.”
Tiêu Dĩ An quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Khanh Thường đang cầm nước bước tới.
Vẫn là Diệp Khanh Thường, vẫn luôn là nàng ấy.
Vì đã mang theo nước riêng nên hắn không biết Diệp Khanh Thường đang quan tâm đến hắn như một người bạn, hay vì là cầu thủ đang thi đấu, hay vì là… có tình cảm khác.
Dù sao lời tỏ tình kia vẫn còn rõ mồn một.
Hắn hơi nhíu mày, lùi về sau nửa bước mà cân nhắc.
Hắn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Diệp Khanh Thường, nhưng lại cảm nhận được trong đó dường như còn lẫn chút gì khác.
Nếu chỉ là sự quan tâm của bạn bè thì hắn đương nhiên sẽ nhận, nhưng hắn không thể phân biệt được.
Hắn không thể nhận lấy những tình cảm mập mờ.
Tất nhiên, cũng có thể là do hắn nghĩ nhiều rồi. Dù sao thì chỉ là đưa một chai nước thôi, chẳng có gì quá đáng.
Nhưng cũng như hắn vừa nói, hắn đã tự mang nước.
Vậy nên, cậu chọn cách an toàn nhất: “Không cần đâu, tớ có mang theo nước rồi.”
Trên sân lúc này lại vang lên một tiếng còi, kết thúc thời gian nghỉ giữa hiệp, tiếp tục trận đấu.
Tiêu Dĩ An quay lưng đi, nhưng bỗng nghe tiếng cười khẽ phía sau.
Hắn chẳng buồn quay lại, vì sắp phải tập trung thi đấu tiếp.
Vừa bước đi được vài bước.
“Tiêu Dĩ An.”
Hắn dừng chân, quay đầu nhìn về phía Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường chỉ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó so với vừa nãy chân thật hơn không biết bao nhiêu.
Cứ như thể đột nhiên buông bỏ được điều gì đó vậy.
“Tớ không nợ cậu nữa, Tiêu Dĩ An.”