Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 141 - Suỵt

“Một người như nhóc?” Liễu Giải và Liễu An Nhiên đã cùng đi xuống dưới lầu công ty, ánh đèn đường ngoài kia soi rõ bóng hai người.

Liễu Giải đương nhiên có thể thấy rõ vẻ mặt hơi kỳ quặc của Liễu An Nhiên.

“Định giới thiệu đối tượng cho chị rồi sao?” Liễu Giải nghĩ đến khả năng duy nhất, “Thật không ngờ nhóc lại vội vã muốn tống tiễn chị gái của nhóc rồi?”

Khi nói nửa câu sau, nàng cố tình nhìn Liễu An Nhiên bằng ánh mắt đáng thương, đôi mắt ướt át xinh đẹp kia chỉ dành cho một mình Liễu An Nhiên.

“Không phải, không phải đâu, em làm sao nỡ vứt bỏ chị được!” Giọng của Liễu An Nhiên thậm chí mang theo chút hoảng hốt.

“Vậy nhóc hỏi câu đó làm gì?” Liễu Giải nghiêng đầu nghi hoặc.

"Chị cứ trả lời trước đi đã.” Đây là một trong số ít chuyện mà Liễu An Nhiên giấu Liễu Giải.

Nhưng Liễu Giải cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng em trai đã lớn, bắt đầu có suy nghĩ riêng rồi.

“Nếu mà là chị thì……” Liễu Giải chống cằm, chau mày bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, đến mức ngay cả bước chân cũng dừng lại.

Liễu An Nhiên cũng dừng lại, im lặng chờ chị gái của mình đưa ra kết luận.

Liễu Giải bắt đầu liệt kê ưu điểm của Liễu An Nhiên: Thứ nhất, phải có tiền, thứ hai, phải có năng lực, cuối cùng là rất biết quan tâm đến người thân.

Ba điểm này đã đủ khiến phần lớn nữ nhân động lòng.

Tiếp theo là khuyết điểm: quá nghiêm túc, không biết đùa giỡn, nhưng không phải giống như Cẩu Du luôn pha trò với Chu Niểu.

Còn cả việc quan tâm quá mức, dù nàng biết rõ đó là vì tốt cho mình, nhưng nhiều lúc vẫn khiến người ta khó chịu.

Ví dụ như hiện tại, Liễu An Nhiên kéo nàng rời khỏi ký túc xá, đưa đến công ty, lát nữa lại đưa về nhà.

Thực ra nàng có chút nhớ chiếc giường nhỏ của mình trong ký túc xá — nơi mà mỗi đêm khuya cô đơn chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng điện thoại của bạn cùng phòng.

Cảm giác an toàn ấy không gì sánh bằng.

Tổng hợp lại…

“Chị cảm thấy nếu là một người phụ nữ như chị, gặp một chàng trai như nhóc thì chắc chắn sẽ rất thích.” Liễu Giải nói, “Nếu để chị chấm điểm thì nhóc có thể được tám mươi điểm.”

“Vì sao chỉ tám mươi?” Liễu An Nhiên cau mày.

“Vì nhóc đã là bá đạo tổng tài rồi, có tiền, có năng lực, lại còn biết quan tâm người khác.” Liễu Giải đáp một cách đầy lý lẽ.

“Ý em là… Vì sao em lại bị trừ hai mươi điểm?” Liễu An Nhiên rõ ràng không hài lòng, nhưng không phải với Liễu Giải — mà là với chính mình.

“Cho điểm tuyệt đối thì chẳng phải quá khoa trương sao? Hơn nữa là người thì có ai mà không có khuyết điểm chứ.” Liễu Giải chọt chọt vào ngực Liễu An Nhiên, “Ví dụ như bây giờ, nhóc luôn muốn quyết định thay chị, khiến cho chị cảm thấy bản thân như bị nhóc điều khiển.”

Trước đây, Liễu An Nhiên không quản nàng nhiều như vậy. Nhiều nhất chỉ là khi thấy nàng vui chơi ngoài đường thì lạnh nhạt buông lời châm chọc.

“Thật vậy sao?” Liễu An Nhiên nhíu mày, “Em nhớ mình luôn hỏi ý kiến của chị trước, chỉ cần chị nói không muốn thì em sẽ không ép buộc.”

“Chính là vì vậy…” Liễu Giải khẽ hừ nhẹ.

Mỗi lần Liễu An Nhiên làm điều gì đó có vẻ quyết đoán, nàng chỉ cần suy nghĩ kỹ liền biết — đó đều là vì tốt cho nàng. Đối với bản thân hắn, chẳng được lợi lộc gì.

Như việc đưa nàng về ở cạnh mình lần này, chỉ khiến hắn thêm gánh nặng, thêm mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn làm.

Cho nên, dù Liễu Giải không thể phản bác, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái và muốn lèm bèm đôi câu.

“Nhưng nhóc cũng không cần lo quá. Khuyết điểm này chẳng đáng gì, ưu điểm của nóc đã đủ để che lấp nó đi. Tổng thể mà nói, nếu là một người phụ nữ như chị đây, chắc chắn sẽ thích nhóc.”

“Em đang nói là chị, chứ không phải ‘người phụ nữ như chị’. Chị có thích em không?” Liễu An Nhiên lặp lại câu hỏi, lần này rất rõ ràng.

“Nhóc đang nói cái gì vậy? Chị mày không thích nhóc thì còn ai mới có thể thích nhóc?” Liễu Giải cảm thấy câu hỏi có gì đó sai sai, nhưng đại khái vẫn đúng với ý nàng nghĩ.

Nàng giơ ngón cái lên, như đang cổ vũ cho em trai của mình.

Nàng vẫn luôn cho rằng Liễu An Nhiên chỉ là đang thiếu tự tin vào mị lực của bản thân.

Nhưng Liễu An Nhiên không hề nghĩ như vậy.

Hắn im lặng mở cửa xe, chờ Liễu Giải ngồi vào ghế phụ rồi mới đóng cửa lại.

Hắn chưa vội lên xe, đứng yên ngoài cửa, như đang đắm chìm trong suy nghĩ gì đó rất lâu.

Liễu Giải trong lúc buồn chán lục lọi trong xe, vô tình tìm thấy quyển《Chăm sóc sau sinh》của mình, vừa đúng lúc Liễu An Nhiên cũng lên xe.

“Em vừa rồi ở ngoài làm gì vậy?” Liễu Giải cảm thấy hôm nay em trai của mình có chút kỳ quái.

Hắn lại cùng nàng nói những chuyện chưa từng đề cập trước đây, còn có biểu cảm bất an chưa từng xuất hiện.

Thông thường, em trai của nàng nổi tiếng là thiên tài, có năng lực, chưa bao giờ lộ ra vẻ không chắc chắn như vậy.

“Không có gì, chúng ta về nhà.” Liễu An Nhiên lắc đầu khẽ, rồi khởi động xe.

Liễu Giải cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

Tiếp theo, nàng nhìn thấy lông trên cánh tay mình dựng đứng lên.

“Không đúng rồi, em trai, chị có cảm giác như người nhện, hình như có nguy hiểm.”

Liễu An Nhiên không đáp, chỉ trong lúc rẽ xe, liếc nhìn nàng qua gương chiếu hậu.

Liễu Giải càng lúc càng thấy bất an. Rõ ràng là đang ngồi trong xe của em trai nàng, vậy mà cảm giác lại giống như bị… bắt cóc?

Nàng nghiêng người tới, cố tránh làm ảnh hưởng việc lái xe của Liễu An Nhiên, nhìn kỹ hai mắt của Liễu An Nhiên để xem có phải bị quỷ nhập không.

“Vì sao… chị cảm thấy xe chạy mãi không tới đích? Chẳng phải nhóc đã nói là thuê nhà gần công ty sao? Sao chạy lâu vậy rồi còn chưa tới?”

Liễu An Nhiên vẫn không trả lời.

“Em trai ơi, chị gái biết khi đang lái xe thì không nên bị quấy rầy, nhưng em nói một tiếng với chị đi, không thì chị có chút sợ rồi đó.”

Liễu An Nhiên vốn vẫn luôn đáp lời mỗi khi rẽ xe, nhưng lần này—

“Suỵt.”

“?”