Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 143 - Màu sắc của Hoàng Đế

“Này này này, chẳng phải nhóc nói đây là phòng của chị sao? Vậy tại sao lại thành phòng của nhóc rồi? Sao nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?” Liễu Giải mở miệng hỏi.

“Là phòng của chị thì không thể cũng là phòng của em à?” Liễu An Nhiên trả lời, một câu hỏi khiến đầu óc của Liễu Giải như đứng hình trong chốc lát.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra. Ý của Liễu An Nhiên là: đêm nay, hai người bọn họ sẽ cùng nhau ở lại căn phòng này.

“Không phải chứ, chẳng lẽ căn chung cư này chỉ có đúng một phòng ngủ?” Liễu Giải vỗ tay lên tấm trải giường, “Đừng đùa, với cái ổ lớn hơn 100 mét vuông này, ít nhất cũng phải có hai phòng ngủ chứ?”

“Trừ phòng này ra thì còn có một phòng chứa đồ, mà bên đó thì ngay cả ván giường cũng không có.” Liễu An Nhiên bình thản nói, giọng điệu như thể mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán.

“Nhóc..” Liễu Giải chớp mắt, “Vậy chị ngủ ở ghế sofa vậy.”

“Không được, bây giờ chị đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể ngủ ở phòng khách lạnh như vậy.” Liễu An Nhiên lắc đầu từ chối.

“Vậy thì nhóc ngủ sofa đi.”

“Không được, em muốn ngủ trên giường.” Liễu An Nhiên lại tiếp tục lắc đầu.

Thật ra cũng hợp lý. Không giống như Liễu Giải được nghỉ học, sống thoải mái tự do, hắn vẫn phải đi làm đúng giờ.

“Vậy chị ngủ ghế sofa à?”

“Không được.”

Liễu Giải bỗng nhận ra đây là một bài toán không có lời giải. Dù nàng có nói thế nào, kết quả cuối cùng vẫn chỉ có một: hai người ngủ chung trên chiếc giường lớn này.

“Không phải chứ, chuyện này cũng quá...” Sắc mặt Liễu Giải hơi nhăn lại, “Nam nữ thụ thụ bất thân mà.”

“Giờ chị mới nhớ ra mình là con gái à?” Đây là lần đầu tiên trong đêm nay, Liễu An Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên thật sự, “Sớm thế sao không nghĩ tới?”

“Chị không hiểu sao cảm giác lời em nói cứ có gì đó là lạ... như kiểu châm chọc ấy.”

Liễu Giải bực bội gãi đầu, nhìn lên giường thấy có hai chiếc gối, bèn với tay kéo con gấu bông lớn giống như bản thân cao bằng nàng, đặt giữa hai người như một đường ranh giới.

Nàng chỉ tay vào Liễu An Nhiên, lại chỉ vào con gấu: “Rõ chưa?”

Liễu An Nhiên gật đầu.

Hắn dĩ nhiên phải đồng ý rồi, nếu không, người chị gái của hắn có lẽ đã bỏ chạy mất rồi. Hắn đâu thể ép buộc chị gái của mình được. Nếu nàng thật sự không muốn, hắn cũng chỉ đành đưa nàng quay về trường thôi.

Nhưng nếu cứ từ từ tiến từng bước như hiện tại, tạo ra một môi trường đủ an toàn, khiến nàng tự mình quyết định ở lại... vậy thì, nàng sẽ không còn đường lui nữa.

Nó giống như kiểu luộc thịt từ từ trong nồi nước ấm, nhưng Liễu An Nhiên lại thích ví mình như một thợ săn kiên nhẫn dụ thỏ vào bụi cỏ, chờ đến lúc khoảng cách đủ gần, đối phương mất cảnh giác liền một kích đoạt mạng.

Hơn nữa hắn cũng biết rõ, tư thế ngủ của Liễu Giải thật sự rất "kỳ cục". Đến lúc đó chỉ cần hắn nằm yên một chỗ, thì chính nàng sẽ tự lăn tới gần hắn thôi.

“Nói cho chị biết toilet ở đâu cái, chị đi rửa mặt.” Liễu Giải không nằm nữa mà đứng dậy, quay sang hỏi Liễu An Nhiên.

Liễu An Nhiên dẫn nàng thẳng tới cửa nhà vệ sinh.

“Sao chỗ này lại dùng cửa kính vậy?” Liễu Giải thử đổi góc nhìn, phát hiện nếu phòng tắm phía trong không kéo rèm che thì bên ngoài gần như có thể nhìn thấy mọi thứ ở bên trong.

“Đây là kính pha lê một chiều.” — Liễu An Nhiên giải thích.

“Ồ.” — Liễu Giải gật đầu, rồi đẩy cửa nhà vệ sinh, “Không đúng, kính một chiều mà sao từ ngoài nhìn được vào? Với lại tại sao nhóc lại lắp loại kính này trong nhà vệ sinh chứ?”

“Lúc đó chắc lắp nhầm." — Liễu An Nhiên vẫn điềm nhiên trả lời.

Liễu Giải nhíu mày, luôn cảm thấy lời giải thích của hắn có hơi gượng gạo. Nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, nàng lại chẳng thể nghĩ ra chỗ nào sai.

Thế là nàng đi vào.

Ở đây không có đồ thay, nàng dự định chỉ rửa mặt sơ rồi ngày mai quay lại phòng ngủ để tắm. Hơn nữa, cái cửa kính kia khiến nàng cảm thấy bất an kỳ lạ.

Dù bên ngoài là người em trai mà nàng cực kỳ tin tưởng, nhưng tối nay Liễu An Nhiên thật sự rất quái lạ.

Nghĩ tới đây, nàng bật điện thoại, lướt nhanh xem đơn hàng Pindoudou đặt mua lá bùamáu chó mực bao giờ sẽ đến nơi.

Trong lúc nàng còn đang cúi đầu xem điện thoại, Liễu An Nhiên đẩy khe cửa ra, đặt một chiếc giỏ trúc trước mặt nàng.

Bên trong là một bộ váy ngủ trắng tinh, kiểu dáng gần như giống hệt bộ nàng từng mặc ở nhà. Trên cùng còn có nội y mới tinh.

Liễu Giải im lặng.

“Nói thật, hôm nay nhóc thật sự rất kỳ quặc đấy, biết không?” Nàng cầm lấy một món trong đó, nửa khép cửa nhìn ra, thấy Liễu An Nhiên đang dựa người vào khung cửa, tay khoanh trước ngực.

“Tắm rửa rồi ngủ sẽ dễ chịu hơn mà.” Hắn đáp, như thể đó là chuyện đương nhiên, “Với lại, nơi này vừa mới trang trí xong, chưa chuẩn bị chăn đệm đầy đủ. Lúc ngủ mà dính mùi mồ hôi thì khó chịu lắm. Không chỉ mình chị đâu, lát nữa em cũng định tắm.”

Một câu chặn họng toàn bộ những lời Liễu Giải định nói tiếp.

Khi Liễu An Nhiên chuẩn bị đóng cửa lại, nàng bỗng chợt nhớ điều gì đó, kéo cửa kính ra.

“Không đúng, quái lạ là... sao trong nhà nhóc lại có sẵn đồ của con gái? Nhóc không phải đã nói nơi này chưa từng có ai đến sao?”

“Chuẩn bị sẵn trước, giống như cái ổ chó và ổ mèo trong phòng khách vậy.” Khuôn mặt Liễu An Nhiên vẫn không có chút bối rối nào.

“Vậy những quần áo này là chuẩn bị cho ai?”

Nghe vậy, Liễu An Nhiên hơi trầm mặc một chút rồi đáp: “Cho người mà về sau sẽ là quan trọng nhất với em. Người mà em muốn sống chung cả đời.”

Đầu óc của Liễu Giải vốn định để đến cuối học kỳ mới vận hành lại, nay đã bị câu nói ấy làm cho hoạt động hết công xuất.

Nàng nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng cũng hiểu ra: căn phòng này là phòng cưới mà Liễu An Nhiên tự chuẩn bị cho hắn. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa tìm được nửa kia mà thôi.

“Không phải chứ, những thứ này... chị thật sự có thể dùng sao?” Liễu Giải cẩn trọng hỏi, giọng có chút do dự, “Dùng đồ mà nhóc chuẩn bị cho người khác, thật sự ổn không đấy?”

“Bất kỳ thứ gì của em, chị đều có thể dùng.” — Liễu An Nhiên nói, “Bởi vì những thứ này vốn là chuẩn bị cho chị.”

Nói xong, hắn khẽ đóng lại cửa kính.

Bên trong, Liễu Giải chắp tay trước ngực, cúi đầu lạy ba lạy về phía giỏ đồ: “Không có ý xúc phạm, không có ý xúc phạm...”

Sau đó, từ phía ngoài kính một chiều, bóng người mơ hồ lên tiếng:

“Bàn chải đánh răng để trong ô nhỏ trên bồn rửa tay, khăn mặt thì treo cạnh rèm phòng tắm.”

Liễu Giải làm theo lời, nhìn thấy một chiếc bàn chải màu vàng và một cái màu đen, một chiếc khăn mặt đen và một chiếc khăn vàng.

“Em trai à, cho phép chị nhắc nhở em một câu chân thành.” Liễu Giải cảm thán, “Đồ chuẩn bị cho con gái thì nên mua màu hồng, hoặc ít ra là màu phấn chứ. Chứ làm gì có mấy nữ sinh thích màu đen với vàng đâu?”

Nói rồi nàng cầm lấy khăn mặt màu vàng, quấn lên đầu thành hình vương miện, thích thú mãi không buông.