Liễu Giải phát hiện ra quần áo mà em trai nàng chuẩn bị có vẻ như hơi quá vừa người.
Mặc dù mặc lên rất thoải mái, nhưng nàng vẫn không khỏi suy nghĩ: vì sao lại vừa vặn đến thế?
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khả năng chỉ có một mà thôi.
Bên cạnh Liễu An Nhiên căn bản không có một cô gái nào ra dáng nữ sinh, lại càng đừng nói đến chuyện hiểu kích cỡ của con gái.
Nếu nói là tự hắn chọn thì cũng không giống, bởi vì chính mắt nàng đã thấy lúc Liễu An Nhiên đi coi mắt, từng người từng người bị hắn từ chối sạch sành sanh.
Vậy nên, kích cỡ quần áo của nữ sinh mà em trai nàng biết rõ... chẳng phải chỉ có mỗi mình nàng thôi sao?
Liễu Giải bỗng cảm thấy hơi tội nghiệp cho Liễu An Nhiên mình... Mà khoan đã, tội nghiệp cái quỷ gì chứ?
Không bàn tới chuyện vì sao Liễu An Nhiên lại có thể chuẩn bị được bộ quần áo vừa y hệt với số đo của nàng, vấn đề là... hắn lấy số đo của nàng từ đâu ra?
Nếu nói là hỏi người hầu trong nhà thì đúng là có thể lấy được, thậm chí còn rất dễ dàng.
Nhưng mà tại sao Liễu An Nhiên lại phải đi hỏi người hầu về số đo của nàng?
Đang ngồi thu mình trên ghế salon thổi khô tóc, Liễu Giải nhạy cảm phát hiện có điều gì đó là lạ. Nàng nhìn đôi dép lông màu vàng trên sàn, rồi lại nhớ tới khăn mặt, bàn chải đánh răng, tất cả đều cùng một tông màu.
Còn cả mấy món đồ nhàn rỗi đong đưa, trông cứ như là đang đợi được đặt vào ổ mèo hay ổ chó vậy.
“Hô...” — Liễu Giải thở ra một hơi, trong lòng mơ hồ cảm thấy như mình sắp đoán được một điều gì đó rất khủng khiếp.
Những thứ này... không phải là Liễu An Nhiên đặc biệt chuẩn bị cho nàng đấy chứ?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, nàng đã lạnh sống lưng rồi.
Khoan đã, có phải là nàng đang tự tưởng tượng quá lên không?
Dù sao thì Liễu An Nhiên cũng từng nói căn phòng này vốn là để dành cho bản thân hắn và người con gái sẽ cùng sống với hắn trong tương lai. Nhưng nếu những thứ này đều như thể được chuẩn bị cho nàng...
Vậy thì, "người con gái sẽ cùng em sống quãng đời còn lại" trong miệng Liễu An Nhiên... chẳng phải chính là nàng sao?
Ài~ Nhưng mà nghĩ kỹ lại từ đầu...
Liễu An Nhiên chỉ nói là muốn sống cùng một cô gái suốt quãng đời còn lại, chứ không nói là muốn cưới hay yêu cô gái đó.
Hơn nữa, chẳng phải lúc nàng theo em trai đi coi mắt, từng phát biểu “cả đời sống độc thân cũng được” cùng một cô gái khác đấy sao?
Vậy nên, nếu em trai nàng chuẩn bị một căn nhà nhỏ ấm áp đầy đủ cho hai người, thì cũng hợp lý thôi mà?
Dù chỉ có một phòng ngủ thì cũng có thể hiểu được, có lẽ vì trước giờ hắn ở một mình nên chưa từng chuẩn bị thêm gì cả.
Dù sao thì, so với chuyện chuẩn bị thêm một phòng ngủ, việc chuẩn bị đồ dùng hằng ngày rõ ràng dễ hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Liễu Giải dần trấn tĩnh lại.
Cũng may cũng may... suýt chút nữa thì tưởng em trai nàng định làm gì mình thật rồi.
Khi đang còn hoảng hồn, nàng chợt nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên liền thấy Liễu An Nhiên bước ra, nửa thân dưới quấn khăn tắm.
Phần thân trên lộ rõ đường nét rắn rỏi, tỉ lệ cơ thể thậm chí còn không thua kém đường cong trên eo của nàng chút nào.
Tóc đen rối ướt đẫm, còn vương vài giọt nước, hắn vừa tắm xong, ánh mắt nhìn nàng đang ngồi ngẩn trên ghế salon.
Quả nhiên, vội vã tra chiến lược trên mạng vẫn là hữu ích, người ta bảo nam sinh sau khi tắm có lực mê hoặc đặc biệt đối với nữ sinh, phối hợp đúng cách sẽ hiệu quả.
Liễu An Nhiên từ trước tới giờ chưa từng thử chuyện này, cũng chẳng có ai dạy hắn, nên hắn đã tra cứu một đống tư liệu trên mạng.
Thậm chí cả giọt nước nhỏ xuống từ tóc cũng là có chủ ý cả.
Đúng lúc đó, Liễu Giải đột nhiên mở miệng. Trong lúc Liễu An Nhiên còn đang chuẩn bị sẵn tinh thần chờ nàng khen ngợi tư thế hoàn hảo của hắn...
“Nhóc giữa đêm khuya nửa thân trần thế này không thấy lạnh à?” Liễu Giải nhìn bộ dạng của hắn, bất giác ôm chặt lấy mình, dường như cảm nhận được cái lạnh lướt qua.
Nàng nghiêng đầu, mái tóc dài vàng óng rũ xuống ghế salon: “Không mặc áo cũng thôi đi, đến cả quần cũng không mặc hả? Còn đầu tóc ướt sũng cũng không lau khô, định để sau này già thì bị phong thấp à?”
“Nhà chúng mình nghèo đến mức không mua nổi quần áo với khăn lông à?”
Liễu An Nhiên đứng im.
Hắn nhìn Liễu Giải vừa nói xong, rồi lặng lẽ xoay người quay lại phòng tắm.
“Thật là, vừa nhìn đã biết ở nhà một mình lâu ngày thành quen, chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe gì cả.” Liễu Giải cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với cách ăn mặc của em trai.
Chỉ là, nàng nghĩ thói quen này chắc là do hắn sống một mình lâu rồi, chẳng biết tự chăm sóc mình.
Chẳng phải lần đầu tiên gặp, trời đang mưa to, hắn còn chui rúc trong đống rác như đứa trẻ vô gia cư đó sao?
Mặc dù lúc ấy, có vẻ như Liễu An Nhiên không còn chỗ nào để đi thật.
Liễu Giải nhún vai, xem như lần này nàng tới là để điều chỉnh lại nếp sống cho đệ đệ mình.
Nghĩ vậy, nàng lạch cạch bước dép lê vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, vừa quấn chăn lại, nàng vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị thức đêm.
Đây chính là thời khắc ý chí kiên định nhất của nàng, bất kể mệt mỏi cỡ nào, nàng cũng không thể ngủ gật lúc này. Nhất định phải giữ vững tinh thần cho đến khi giành lấy danh hiệu “vô địch thức đêm”!
Tiếng máy sấy tóc bên ngoài ngừng lại. Trong bóng tối, cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.
“Ài, chị mở đèn đi chứ. Sao lại không bật đèn?” Liễu An Nhiên đã mặc áo ngủ ngạc nhiên hỏi.
“Bật đèn là để chơi điện thoại, còn tắt đèn thì là để thức đêm.” Giọng Liễu Giải đầy hàm ý sâu xa.
“Tắt đèn chơi điện thoại, coi chừng về già hỏng mắt.” Dù nói vậy, nhưng Liễu An Nhiên cũng không bật đèn, cứ mò mẫm chui vào nằm bên kia đống gấu bông.
Liễu Giải chẳng buồn quan tâm: “Thì cứ chờ ta già rồi tính sau.”
Liễu An Nhiên nằm xuống rồi không nhúc nhích nữa. Bên cạnh chỉ còn ánh sáng nhấp nháy của chiếc điện thoại trong tay Liễu Giải, nàng đang chiến đấu với cơn buồn ngủ.
Nàng lặng lẽ chỉnh âm lượng điện thoại xuống tắt tiếng, tiện tay giảm cả độ sáng xuống thấp nhất.
Rồi trở mình, quay mặt về phía Liễu An Nhiên, để ánh sáng không chiếu vào làm hắn tỉnh.
Vừa định mở thêm một video nữa thì Liễu Giải thấy lượng pin chỉ còn bốn bảy phần trăm.
Vậy thì không được. Sáng mai còn có lớp, nếu giờ xem tiếp thì lúc lên lớp hết pin là bị phạt ngồi nghe cả nửa tiết.
Mà nàng thì một phút nghe giảng cũng không chịu nổi.
Nghĩ vậy, nàng đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc ấy, đệ đệ của nàng trở mình, tay đặt lên gấu bông ở giữa.
Điều này khiến Liễu Giải hoảng hồn rụt người lại.
Tuy vừa rồi nàng đã tự nhủ rằng Liễu An Nhiên chắc chắn không có ý gì khác với mình, nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng đó.
Vậy nên, nếu nàng cứ ngủ ở bên này, hắn ngủ ở bên kia, chỉ cần giữa hai người không có gì xảy ra thì có thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi của hắn, đúng không?
Nàng cảm thấy mình đúng là thiên tài!
Dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không qua bên Liễu An Nhiên nằm chung đâu.
Nàng nhắm mắt lại.
Hai mươi phút sau, con gấu bông ở giữa bị nàng đá bay xuống giường.
Hai mươi lăm phút sau, Liễu Giải cảm thấy gió lùa qua khoảng trống ở giữa có chút lạnh, nàng bắt đầu co người thành tổ kén.
Ba mươi phút sau, con sâu vàng phá kén mà chui ra, cuối cùng chui tọt vào vòng tay Liễu An Nhiên, còn không ngừng cọ tới cọ lui.