Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 65

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 660

Web Novel - Chương 145 - Đêm không về ngủ

Dây lưng liên tục quất xuống, từng nhát từng nhát, khiến Liễu Giải thậm chí bắt đầu cảm thấy một cơn đau mơ hồ và kỳ ảo, hàng lông mày của nàng cũng theo đó mà nhíu chặt lại.

Cho đến khi dây lưng lần nữa giơ cao rồi vút mạnh xuống trước mặt, Liễu Giải có chút hoảng hốt mà mở bừng hai mắt ra.

Tim nàng đập loạn lên, rồi vội vàng nhìn quanh. Phát hiện bản thân không bị trói chặt trên ghế, không phải đang chịu phạt dây lưng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, Liễu Giải đưa tay ôm chặt thứ đang trong ngực mình.

Đợi chút đã… đầu?

Liễu Giải giật mình cúi xuống, nhìn vào cái đầu mà mình đang ôm trong lòng là đầu của em trai nàng, Liễu An Nhiên.

Bởi vì đang nằm quay mặt về phía nàng, khi đầu của Liễu An Nhiên bị nàng ôm chặt vào ngực, cả khuôn mặt liền bị vùi thẳng vào hai khối thịt mềm mại, hơn nữa còn vùi rất sâu, thậm chí ép cho hai khối mềm đó cũng biến dạng luôn rồi.

Dù nói sự đè ép này là vì chính nàng dùng tay ấn đầu Liễu An Nhiên vào trong ngực, nhưng vẫn thật kỳ quặc.

Nàng hơi cứng nhắc buông tay, hơi thở ẩm ướt và hơi ngứa ngáy của Liễu An Nhiên, vốn đang đều đặn phả vào ngực nàng, dường như cũng có chút ngưng lại.

Liễu Giải biết, hôm qua nàng còn đặt ra “vĩ tuyến 38” ở đây, chính là con gấu bông hiện giờ không biết ở đâu, nhưng sáng nay vừa thức dậy đã thấy cảnh tượng này.

Theo lý mà nói, sau khi nàng ngủ thiếp đi chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Mà nhìn tình hình bây giờ, người “ra tay” hình như là chính nàng, dù gì thì cũng là nàng ép đầu Liễu An Nhiên vào ngực mình mà. Trong tình huống thế này mà hắn không ngạt thở chết đã xem như may mắn lắm rồi.

Liễu Giải vội thả Liễu An Nhiên ra rồi rút người lùi về sau một chút. Nhưng vừa mới kéo ra chưa được bao nhiêu, phía sau lưng lại có cảm giác bị ôm chặt.

Thì ra là khi nàng ngủ, Liễu An Nhiên lại ôm eo nàng, giống như nàng ôm đầu hắn vậy.

Chuyện này không đúng rồi… Đây nhất định là do đêm qua lúc ngủ, Liễu An Nhiên làm bậy!

Thế là nàng lập tức ra tay, trực tiếp bịt mũi Liễu An Nhiên lại, như thể muốn dùng chiêu trò “tà đạo” này để ép hắn tỉnh dậy.

Quả nhiên, sau khi bị nàng chơi chiêu đó, Liễu An Nhiên cũng tỉnh. Nhưng lúc hắn mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh khiến Liễu Giải có cảm giác... hình như hắn đã tỉnh từ lâu rồi ấy chứ.

“Nhóc nhìn mình đi! Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, là nam nữ thụ thụ bất thân! Nhóc xem tình huống này đi, có giống kiểu chị em bình thường chút nào không hả?” Liễu Giải vừa nói vừa chỉ vào tay Liễu An Nhiên vẫn còn đang ôm eo nàng, vẻ mặt trông đầy phẫn nộ.

Tất nhiên, nàng cũng tuyệt đối không nhắc gì tới chuyện bản thân lúc nửa đêm còn nhiệt tình ép đầu đệ đệ mình vào ngực để rửa mặt.

Liễu An Nhiên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Giải một cái, rồi quả quyết buông tay ra.

Bởi vì chị gái của hắn dường như không quá thích kiểu này.

“Đêm qua chị là người đá con gấu bông xuống giường rồi bắt đầu lăn qua lăn lại khắp nơi. Có lúc lăn vào lòng em, có lúc lại lăn gần mép giường suýt ngã xuống.” Hắn nói với giọng điềm tĩnh, chỉ như đang tường thuật lại sự thật.

“Nếu em không ôm chị lại, chị có khi đã tự lăn xuống gầm giường rồi.”

Liễu Giải nghe xong lý do của Liễu An Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng. Nàng rất rõ, kiểu chuyện như vậy… nàng thật sự có thể làm ra.

“Nhưng mà chị thấy hai người ngủ chung giường vẫn là… không tiện lắm đâu…” Liễu Giải lầm bầm. “Nhóc nhìn xem, nửa đêm nhóc cũng bị chị mày làm cho mất ngủ, không được nghỉ ngơi tử tế. Hay là… chị quay về ký túc xã vẫn là tốt hơn?”

Nàng giờ chỉ cảm thấy cực kỳ mất mặt mà thôi.

“Không sao, em không thấy phiền.” Liễu An Nhiên vừa đắp lại chăn cho cả hai vừa thuận tay vuốt nhẹ người nàng, “Chị cần em đến như vậy, em thật sự rất vui. Chị cứ ở đây cũng được, em cũng không ngại ôm chị ngủ mỗi đêm đâu.”

Liễu Giải nhíu mày. Cách đệ đệ mình nói chuyện... cứ thấy có chút kỳ kỳ sao ấy.

“Mấy giờ rồi?” Nàng cố đổi chủ đề, biết rõ mình là người sai trước, không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa.

“Bảy giờ.” Liễu An Nhiên liếc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường rồi đáp.

“Mấy giờ thì em đi làm?” Liễu Giải nghe vậy thì nhẹ nhõm hẳn, còn cả tiếng nữa mới tám giờ.

“Bảy giờ.”

“Hả?!” Liễu Giải như bùng nổ, tóc vàng rối bù, lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Liễu An Nhiên bên cạnh: “Đây không phải đã trễ giờ rồi sao?”

“Không sao. Việc thật sự cần xử lý phải đến chín giờ mới bắt đầu. Giờ ta đi sớm cũng chỉ để ngồi văn phòng tạo áp lực cho đám nhân viên thôi. Tiện thể bắt quả tang mấy người đến trễ, rồi tranh thủ đứng chỉ trỏ nói đạo lý.”

“Rất tốt. Rất hoàn hảo. Hoàn toàn phù hợp với tất cả những ấn tượng cứng nhắc trong lòng chị về cấp trên.” Liễu Giải gật gù tán thành.

“Chị có muốn ngủ thêm một lát không? Hay định đến trường luôn? Nếu giờ muốn đi thì để em đưa chị đi.” Liễu An Nhiên cũng ngồi dậy theo.

Liễu Giải đắn đo một chút, cuối cùng quyết định xuất phát sớm. Tám giờ có tiết, nàng vẫn nên đến trường trước cho chắc.

Dù sao nàng cũng phải về ký túc xá một chuyến, lục đống sách hỗn loạn như tổ quạ để kiếm ra cuốn giáo trình mới toanh dùng cho buổi học.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng ngủ. Sau khi rửa mặt, đúng như dự đoán, Liễu Giải thấy Liễu An Nhiên đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy phù hợp số đo của nàng.

Màu trắng pha xanh, lại còn không phải váy ngắn.

Không chỉ là kiểu dáng nàng thích, ngay cả màu sắc cũng là gu của nàng.

Liễu Giải không hiểu sao lại thấy cảm giác này… quen thuộc một cách lạ kỳ. Kiểu như... thân mật đến hơi quá đà.

“Trên bàn có nước đường đỏ. Ăn sáng xong nhớ uống đó.” Liễu An Nhiên chỉ vào khay trà trong phòng khách.

Trên đó có hai cái xíu mại nóng hổi, một ly nước đường đỏ cũng nóng hổi, còn kèm theo táo đỏ, a giao và kỷ tử.

“Em trai à…” Liễu Giải cầm lấy quần áo, trước khi vào phòng thay đồ thì dừng lại, hướng về phía Liễu An Nhiên bên ngoài nói vọng ra: “Em cứ hành xử kỳ kỳ như vậy, "người anh" này thật sự thấy có gì đó… sai sai lắm.”

“Sai cái gì?”

Liễu Giải ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của Liễu An Nhiên. Nhưng chính vì ánh mắt hắn quá trong, ngược lại khiến nàng cảm thấy lòng mình… hơi âm u.

“Không có gì.”

Nàng thở dài, đổi đồ xong rồi ngồi lên ghế phụ xe. Được hảo đệ đệ đưa đến trường trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tò mò của bao người.

“Nếu có chuyện gì thì gọi cho em. Lúc nào cũng được.”

Liễu An Nhiên nói xong thì rời đi.

Liễu Giải lại thở dài một hơi, trong lòng vẫn thấy nặng nề.

Nàng thật sự không phân biệt rõ em trai tốt của mình rốt cuộc là có cảm giác gì với nàng. Như thể chẳng có vấn đề gì, nhưng đồng thời... lại như có điều gì đó rất không ổn.

Rốt cuộc là do nàng suy nghĩ nhiều, hay là do... Liễu An Nhiên thật sự có vấn đề?

Liễu Giải hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra kiểm tra tình hình của mấy đứa cùng phòng.

[Lão Nhị, có phải cậu quên đăng ký rồi không, ở đây tính cho cậu là không về ký túc xá qua đêm đấy.]

“Cái đ*t.”