Cẩu Du bị giáo viên nhớ tên và trừ điểm.
Hắn cho rằng mọi chuyện đều do Chu Niểu gọi hắn ra ngồi hàng đầu, nhưng Chu Niểu chỉ lạnh lùng đáp rằng hắn đáng đời.
“Cậu nghĩ gì chứ? Tớ đến lớp mà làm gì có sách! Quyển sách ấy từ năm ngoái đến giờ tớ còn chưa tìm thấy!” Cẩu Du oang oang kể tội Chu Niểu.
“Cậu không mang sách là lỗi của cậu, còn mặt dày đổ lỗi cho tớ?” Chu Niểu phản bác, giọng sắc bén pha chút mỉa mai.
Cẩu Du vẫn khăng khăng lần này lẽ ra hắn không bị trừ điểm: “Nếu không phải cậu gọi, tớ có bị giáo viên bắt quả tang không? Sao cậu cứ nhất định kéo tớ ngồi cạnh?”
Chu Niểu khựng lại, rồi thản nhiên buông một câu: “Cậu không ngồi cạnh tớ, thì sẽ có người khác ngồi cạnh tớ.”
Cẩu Du sững sờ, ánh mắt thoáng ngây ra.
Rồi hắn bất chợt khoác tay lên vai Chu Niểu, như thể đang ôm lấy báu vật của mình, đồng thời tuyên bố chủ quyền.
Hắn ghé sát, liếc nhìn quyển sách trên bàn nàng. Chẳng phải sách đạo đức chính trị gì, nàng chỉ đang xem chung một quyển với bạn bè bên cạnh, ra vẻ không mang sách để tránh bị bắt bẻ.
Tất nhiên, nếu bàn tay đang khoác vai Chu Niểu chịu buông ra, trông họ sẽ giống hai học sinh chăm chỉ cùng đọc sách hơn.
“Không sao, chút điểm này tớ chịu được. Sau này có việc gì cứ gọi, tớ có mặt ngay!” Cẩu Du bỗng chẳng còn bận tâm đến mấy điểm bị trừ.
“Tớ chợt thấy cậu có chút... giống người.” Chu Niểu hơi cảm động.
“Không sao, đều là huynh đệ cả mà.”
Tuy nhiên, giờ học chính trị buồn tẻ đến phát ngán. Giáo viên cứ ngồi trên bục, lẩm bẩm một mình, chẳng màng tri thức có chui vào đầu học sinh hay không.
Chu Niểu lại khá thích kiểu giáo viên này. Cuối kỳ chỉ cần phát một bộ đề, mở sách là thi, cả môn học chỉ cần một ngày ôm đề cũng đủ qua.
Nhìn quyển sách trên bàn mà phát ngấy, nhưng giáo viên đứng ngay trước mặt, nàng không dám công khai lôi điện thoại ra chơi.
Nhưng ánh mắt nàng chợt dừng lại ở Liễu Giải bên cạnh, nàng ấy chăm chú nhìn sách, như thể quyển sách trước mặt vừa hay đã kéo nàng vào thế giới văn học.
Chu Niểu không tin nổi. Với trình độ “mù chữ” của ba người còn lại trong nhóm ký túc xá, trừ Diệp Khanh Thường ra, Liễu Giải làm sao có hứng thú với sách không có tranh minh họa?
“Đang đọc gì đấy?” Cuối cùng, sự tò mò của Chu Niểu thắng thế, nàng ghé sang nhìn Liễu Giải.
Nàng nhớ Liễu Giải từng cầm quyển Chăm sóc sau sinh.
Nhưng khi Chu Niểu ghé sát mắt, Liễu Giải cũng không để ý, vẫn chìm đắm trong biển chữ nghĩa.
Không thể nào. Chẳng lẽ bị bệnh văn nghệ của lão tam lây rồi?
Chu Niểu liếc sang Diệp Khanh Thường, thấy nàng ấy bị kẹp giữa Liễu Giải và Tiêu Dĩ An, vẻ mặt đầy câu nệ và khổ sở. Ngồi giữa lằn ranh ấy chắc chắn là cực hình.
Nàng cúi xuống nhìn sách của Liễu Giải, mắt bỗng trợn tròn.
Nàng nhìn thấy nào là lụa mỏng, nào là trái ngọt trĩu nặng, nào là cảnh vắng lạnh, lại còn mấy từ cảm thán kiểu “hừ ư ư ô ô”…
"Khoan đã, cậu mang cái thứ này lên lớp đọc á?!" Chỉ nhìn sơ qua thôi mà mặt Chu Niểu đã như muốn bốc khói.
“Làm sao, tớ đang xem thứ rất bình thường mà. Giờ chính trị đạo đức thì tất nhiên xem sách chính trị đạo đức rồi, còn có thể xem gì nữa?” Liễu Giải hơi nhíu mày, nếu không phải khóe miệng không giấu nổi ý cười tội lỗi, suýt nữa khiến Chu Niểu tin thật.
“Cậu không phải đang xem《Chăm sóc sau sinh của 》à? Cái này liên quan gì đến sách có nội dung cho hậu sản hả?” Chu Niểu lần đầu cảm nhận rõ ràng bảy chữ “làm tổi hại thuần phong mỹ tục”.
Nàng không thể ngờ, Liễu Giải lúc nào cũng lén mang theo toàn mấy loại sách này.
“Đây chính là《Chăm sóc sau sinh của 》đấy, chỉ là có kèm luôn cả phần ‘trước’ và ‘trong’ sinh thôi.” Liễu Giải tỉnh bơ, như chẳng thấy mình sai.
“Cậu đang xem thể loại nào vậy trời?!”
“Đều là một thể loại cả, có gì khác nhau đâu.” Liễu Giải phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
“Thế lát nữa đi với em trai cậu, cậu cũng mang quyển này à? Tớ thấy nó chẳng khác gì sách thường đâu.” Chu Niểu liếc thêm vài dòng trên sách.
Thôi, vẫn là không thể chịu nổi, vội vàng quay đầu.
Rồi lại nhìn thêm vài lần nữa.
“Không được. Nó không cần mở ra, chỉ cần thấy tớ cầm sách là biết ngay không phải thứ đàng hoàng.” Liễu Giải lắc đầu nghiêm túc đáp.
Đến lượt Chu Niểu không hiểu: “Tại sao?”
“Cậu thấy tớ giống người đọc sách không? Trên tay tớ chỉ có hai loại: một là không đứng đắn, hai là... không đứng đắn kiểu khác.” Liễu Giải bẻ ngón tay, cứ thể mà giải thích với vẻ mặt tỉnh bơ.
“Thôi, nói gì liên quan đến giờ chính trị đạo đức đi!” Chu Niểu cắt lời.
“Được.” Liễu Giải giơ ngón cái chỉ vào mình. “Chị đây không có đạo đức.”
“Nói cái gì mà người ta chưa biết đi!”
Đột nhiên, tiếng loa nhỏ vang lên: “Các học sinh chú ý, đây là phần giáo viên nhấn mạnh!”
Giữa lúc hai nàng đang nói chuyện linh tinh, giọng giáo viên bất ngờ vang to. Chu Niểu và Liễu Giải giật mình mà co cổ, vội cúi nhìn sách trên bàn, giả vờ ngoan ngoãn.
Hai ba giây sau, cả hai ngẩng lên, mới phát hiện giáo viên chẳng hề nhìn về phía mình.
“Chú ý, bài tập này phải trình bày trên lớp trước khi kết thúc môn học,” giáo viên tiếp tục.
Chu Niểu và Liễu Giải đồng loạt gật đầu, ra vẻ chăm chú.
Rồi cả hai quay sang nhìn nhau: “Này, bà ấy vừa nói bài tập gì thế?”
Trong chốc lát, hai người càng thêm thất vọng với nhóm bạn cùng phòng mà ban đầu vốn dĩ chẳng đặt hy vọng gì.
Chu Niểu quay sang hỏi Cẩu Du ngồi bên cạnh.
Cẩu Du đã ngủ say từ đời nào, càng không thể dựa vào.
Liễu Giải nhìn sang Diệp Khanh Thường bên kia.
Diệp Khanh Thường dường như đã sớm đoán được bạn cùng phòng sẽ hỏi mình làm gì, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ, chỉ thiếu nước viết chữ “mau đến cầu ta” lên trán.
Liễu Giải toan giơ tay tố cáo Diệp Khanh Thường đang đọc sách ngoài, không phải sách giáo khoa, may mà Diệp Khanh Thường kịp giữ con “chó vàng” này lại.
“Cậu nhất định muốn cùng chết sao?” Diệp Khanh Thường nở nụ cười gượng gạo.
Liễu Giải bình thản đáp: “Tớ thấy nên gọi là 'ngọc nát đá tan'. Tớ là ngọc, cậu là... phân.”
“Cậu có vấn đề phát âm đúng không?”
Diệp Khanh Thường hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Tóm lại, bài tập là quay một video ngắn truyền năng lượng tích cực, phải có ý nghĩa giáo dục, không được tuyên truyền tiêu cực.”
“Tưởng gì, thế thì cậu hết giá trị rồi, ra chỗ khác chơi đi!” Liễu Giải phất tay, quay lưng, chẳng thèm để ý Diệp Khanh Thường đang nghẹn giận đến nghẹt thở.
Chưa được bao lâu, tiếng chuông chói tai vang lên, cắt ngang lời Liễu Giải định nói với Chu Niểu.
Nàng giật mình nhìn về phía cửa.
Ở đó, một thiếu niên mặc âu phục, sắc mặt âm u đang đứng chờ.