“Cậu bây giờ cảm thấy thế nào?” Cùng với giọng nói trong trẻo của thiếu nữ là chất giọng không thể nhầm lẫn của Chu Niểu.
Chu Niểu ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hành lang trường học, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi ao sen, những đóa sen úa tàn, nhuốm đen, còn sót lại từ mùa hè trước.
Lá sen, hoa sen đều trong trạng thái nửa héo nửa tàn.
Nàng đang ở cạnh những người bạn thân cùng ký túc xá.
Trùng hợp thay, hôm nay không chỉ là ngày đầu tiên đi học, mà cũng là ngày đầu tiên nàng đi làm. Nhưng dường như cô em gái chủ tiệm đã nghe đâu đó, có thể là từ Cẩu Du, rằng nàng đang trong kỳ kinh nguyệt, nên chủ động bảo nàng hôm nay không cần đến quán.
Thật tình mà nói, đây là lần đầu tiên nàng gặp một cô chủ tốt tính như vậy, cho phép nghỉ làm ngay trong ngày đầu tháng.
Dù thế, nàng cũng không thể để Cẩu Du nghỉ theo mình, nên đã bảo hắn cứ đi giao đồ ăn.
Vẫn là quá mức quan tâm huynh đệ.
Giọng Liễu Giải mang theo chút lười nhác: “Thế nào là thế nào cơ chứ?”
“Kỳ kinh nguyệt,” Chu Niểu trả lời ngắn gọn.
Bây giờ các nàng là một giống loài hoàn toàn mới, có kinh nguyệt như phụ nữ, nhưng lại thiếu hiểu biết về các kiến thức liên quan, và cũng chẳng biết ngại ngùng là gì.
“Khó chịu lắm ấy, cảm giác như cơ thể chẳng thể phát huy trạng thái tốt nhất.” Liễu Giải cũng thành thật nói, “Với lại, lúc đi vệ sinh luôn phải nín nhịn một chút, nếu không tớ có cảm giác như sẽ bị băng huyết mất.”
“Cậu có vấn đề chỗ nào à? Đi vệ sinh mà cậu dùng sức cả trước cả sau sao?” Chu Niểu nhíu mày.
“Ê ê!” Liễu Giải xua tay, “Không thể trọng bên này khinh bên kia chứ, nếu lúc đi đại tiện chỉ để phía sau gồng gánh, phía trước chẳng lẽ không ghen tị à?”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Sao tớ không hiểu nổi lấy một câu?” Chu Niểu nghiêng đầu nhìn.
Cuối cùng Chu Niểu từ bỏ tranh luận với Liễu Giải, quay đầu nhìn con mèo hoang đang lượn lờ dưới chân nàng, cùng với Dương Thư Lễ đang ngồi xổm bên cạnh chơi đùa với nó.
Nàng luôn cảm thấy mình có sức hút đặc biệt với những sinh vật nhỏ, không chỉ con mèo cam ở nhà, mà cả con mèo hoang ở trường cũng cứ quấn lấy nàng.
Tiếc là nàng không định nuôi thêm con thứ hai, hơn nữa, con mèo này đã ở trong trường trước cả khi nàng nhập học.
Mèo con cọ vào mắt cá chân nàng, còn Dương Thư Lễ thì đang cọ vào mèo con.
Chu Niểu cũng chẳng buồn để ý.
“Ê đúng rồi, về cái này tớ có một thông tin mới cực kỳ hữu ích.” Chu Niểu tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Liễu Giải đang ngồi cạnh mình.
Liễu Giải cũng ngả người nằm xuống ghế, động tác bất ngờ khiến hai bầu ngực mềm mại của nàng khẽ rung lên đôi lần, làm mí mắt Chu Niểu hơi giật nhẹ.
“Có gì thì nói nhanh đi.” Liễu Giải vừa vươn vai vừa dựa người thoải mái vào lưng ghế.
Hai “gánh nặng” kia bình thường đã gây áp lực lớn cho nàng mỗi khi di chuyển.
“Tớ phát hiện cái này hình như có loại dùng ban ngày và loại dùng ban đêm.” Chu Niểu liếc qua bụng Liễu Giải, chau mày nói, “Với lại... cậu để lộ bụng rồi đấy.”
“Không có cách nào đâu, vải phía trước nhiều quá, tà áo không đủ dài. Vươn vai một cái là biến thành áo hở rốn ngay.” Liễu Giải thở dài, chỉnh lại tà áo che đi bụng nhỏ.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ khổ não.
Có thể Liễu Giải thật sự phiền lòng vì bộ ngực mềm mại này, nhưng theo hiểu biết của Chu Niểu, nàng ta có khi còn đang khoe ngầm nữa kia.
Chỉ tiếc Diệp Khanh Thường không có ở đây, nếu không thì chắc chắn nàng ấy sẽ bị trêu đến mức không nói được gì.
Dương Thư Lễ thì không tính, người lớn nói chuyện, con nít đừng chen vào.
“Này, quay lại chuyện lúc nãy đi, cậu nói có loại ban ngày và loại ban đêm, vậy hai loại đó khác nhau thế nào?” Liễu Giải lập tức nhập cuộc, ánh mắt còn nghiêm túc hơn cả lúc học bài.
“Khác biệt là: một loại dùng ban ngày, một loại dùng ban đêm.” Chu Niểu xòe tay, vẻ mặt dửng dưng, “Chỉ có vậy thôi.”
“Tớ thấy cậu nói chuyện cứ như đang... đánh rắm ấy.” Liễu Giải giơ ngón giữa lên.
“Cậu có muốn dùng thử không?” Chu Niểu lục cặp, rút ra một miếng, “Đây, làm một miếng đi huynh đệ.”
Liễu Giải nhận lấy không chút khách sáo, ngắm nghía kỹ càng: “Thật ra tớ thấy không có gì khác biệt cả.”
“Nhìn thì biết được gì? Tối nay dùng thử một miếng không phải rõ ngay à?” Chu Niểu vừa nói vừa ngoái nhìn Dương Thư Lễ vẫn đang đùa với mèo.
“Thật lòng mà nói tớ không thích dùng cho lắm, dán mỗi lần như muốn lột da vậy.” Liễu Giải nhíu mày, như nhớ lại một kỷ niệm không mấy êm đẹp.
“Không phải là cậu dán sai chỗ đấy chứ?” Vừa dứt lời, Chu Niểu đã thấy có người đứng trước mặt mình.
Nàng lập tức im bặt.
Liễu Giải thấy bạn mình bỗng dưng im lặng, cũng lập tức cúi đầu rụt cổ, dùng khuỷu tay huých nhẹ Chu Niểu:
“Cô giáo đến à?”
“Không, là em trai của cậu.”
Liễu Giải ngẩng đầu, thấy gương mặt quen thuộc của Liễu An Nhiên, vẫn là cái vẻ mặt lạnh lùng đáng ghét đó.
Chỉ khác là hôm nay hắn mặc vest đen, giày da bóng loáng.
Rõ ràng chỉ nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cứ cố tạo dáng người lớn.
“Sao nhóc lại ăn mặc như thế này đến trường?” Liễu Giải nhíu mày, dùng chân đá vào ống quần tây của hắn.
“Em vừa từ công ty ra. Không phải chị bảo em đến nhanh sao?” Liễu An Nhiên đáp lại, khiến Liễu Giải ngước lên nhìn trời huýt sáo.
Không thể không thừa nhận, hôm nay Liễu An Nhiên mặc như vậy trông thật đẹp trai.
Hồi nhỏ, Liễu Giải từng bảo với Liễu An Nhiên rằng sau này mình sẽ đi giày da Corthay, mặc vest Savile Row, trở thành người đứng trên đỉnh cao mà lấy tay che trời, hô mưa gọi gió.
Cuối cùng thì nàng không làm được, hắn thì sắp thành rồi.
“Cầm này.” Liễu An Nhiên đưa ra hai chai Coca lạnh và một lon cà phê, “Mua hơi nhiều. Em không định uống nữa.”
Liễu Giải vừa định nhận thì bị Chu Niểu huých một cái, mới sực nhớ ra tình hình hiện tại, liền rút tay lại: “Chị mày giờ cũng không uống được.”
“Sao thế, chị bị sâu răng à?” Liễu An Nhiên nhướn mày, “Không uống cũng được, nhưng lát nữa phải theo em đến bệnh viện.”
“Không phải… Chị tới kỳ kinh nguyệt rồi.” Liễu Giải ngập ngừng, có chút khó nói với người em trai thân thiết từ nhỏ đến lớn.
Rõ ràng nàng là “anh trai”, nên vốn phải mạnh mẽ, kiên cường.
Giá mà có thể chuyển cơn đau bụng kinh cho em trai thì hay biết mấy…
Mà thôi, thôi bỏ đi, đau lắm.
“Kỳ kinh nguyệt?”
Liễu An Nhiên sững người mất mấy giây, rồi mới phản ứng lại. Lúc ấy hắn mới hiểu vì sao chị gái mình lại cầm một miếng băng vệ sinh trên tay.
Không quan tâm đến Chu Niểu đứng bên cạnh, hắn cúi người đưa tay ấn vào bụng dưới của Liễu Giải.
Lời quan tâm chưa kịp thốt ra, Liễu Giải đã buột miệng nói một câu: “Sờ thấy gì không, nó đá em à?”
Chu Niểu bên cạnh thật sự không nhịn được nữa: “Cái l*n mẹ nó, cậu có biết mình vừa nói cái đ*o gì không đấy?”