Phòng hoạt động của câu lạc bộ văn học là nơi hắn cố ý giữ lại, bao gồm cả danh nghĩa tồn tại của câu lạc bộ ấy.
Cô của hắn tình cờ có chút tiếng nói trong trường, vì vậy việc giữ lại một câu lạc bộ vốn đã không còn hoạt động, không xin quỹ, lại chỉ chiếm một phòng học trống, thực ra không phải chuyện khó.
Chỉ cần thành viên câu lạc bộ không gây chuyện, nơi này có thể tồn tại mãi.
À không, sau khi Tiêu Dĩ An tốt nghiệp, câu lạc bộ này nên được giải tán.
Thực ra, theo tình hình hiện tại, nếu hắn muốn làm xã trưởng câu lạc bộ văn học cũng chỉ là chuyện trong một ý niệm.
Chỉ là hắn không thể, vì vị trí đó vốn nên dành cho người ấy, người khác có thể không hề hay biết mà ngồi vào vị trí đó, nhưng hắn thì không.
Đến trước cửa phòng hoạt động, Tiêu Dĩ An lục túi lấy chùm chìa khóa, trong đó có chiếc dùng để mở căn phòng này.
Hắn sẽ không vì Diệp Khanh Thường từng tỏ tình với mình mà không bao giờ đến đây nữa.
Dù sao, hắn vốn không đến câu lạc bộ vì Diệp Khanh Thường. Mọi thứ bây giờ chỉ quay về điểm khởi đầu, trở lại trước buổi chiều hôm ấy, cái ngày hắn chợt phát hiện xã trưởng câu lạc bộ hóa ra là con gái.
Hắn vẫn đến đây, như thể đang lặng lẽ trò chuyện với người con gái mình yêu nhất nhưng chưa từng gặp mặt. Như thể muốn ở cạnh người đó theo cách lặng thầm nhất.
Việc Diệp Khanh Thường có đến hay không chẳng liên quan gì đến hắn. Tiêu Dĩ An vẫn theo thói quen, bước vào phòng, lấy hai cuốn sách theo ý thích của bạch nguyệt quang trong lòng, rồi đọc như thể họ đang ngồi kề bên, vai sát vai, cùng nhìn một trang sách.
Hắn đẩy cửa.
Bên trong đã có một cô gái với mái tóc đen dài, đang lặng lẽ ôm một cuốn sách ngồi tại chỗ.
Tiêu Dĩ An chẳng để tâm việc Diệp Khanh Thường đã ngồi đây từ sớm. Hắn chỉ hơi cúi người nhìn xem cuốn sách trong tay nàng có phải cuốn mình định đọc hôm nay hay không.
《Khung Cửa Hẹp - André Gide.》
Không phải cuốn hắn định đọc hôm nay, vậy thì hoàn toàn không cần để ý đến Diệp Khanh Thường nữa.
Hắn đi về phía vị trí mình hay ngồi nhất, có thể nói là gần như hoàn toàn đối lập với chỗ mà Diệp Khanh Thường thường chọn.
Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do khiến suốt bao lâu, cho đến tận ngày nàng đột ngột biến thành con gái, hai người vẫn chỉ như người xa lạ.
Hắn lấy từ kệ bên cạnh một cuốn “Đồi Gió Hú”, Tiêu Dĩ An bắt đầu hoạt động câu lạc bộ văn học lần này.
“Cái đó…”
Rất tốt, hắn còn chưa bắt đầu đọc được hai dòng chữ thì Diệp Khanh Thường đã bắt đầu làm phiền hắn rồi.
Hắn bây giờ bắt đầu tự vấn bản thân tại sao trước đây lại cảm thấy Diệp Khanh Thường rất tốt, rõ ràng bây giờ nhìn lại đã có chút phiền toái.
Cũng không biết rốt cuộc là tâm lý của bản thân hiện tại không bình thường, hay là tâm lý của bản thân trước đây không bình thường.
Sau khi biết Diệp Khanh Thường không phải đang giúp hắn theo đuổi bạch nguyệt quang, mà là theo đuổi chính hắn, hắn bắt đầu không thể tin tưởng bất kỳ lời nói hay hành động nào của nàng.
Nhưng hắn cũng biết Diệp Khanh Thường chưa từng hại mình, những cách mà nàng cung cấp cũng thực sự có chút tác dụng, nếu trong đó không pha tạp tư lợi của nàng thì càng tốt hơn.
Cho nên hắn không hề ghi hận Diệp Khanh Thường, nhưng cũng thật sự không cách nào xem Diệp Khanh Thường như người bạn tri kỷ hoàn toàn tin tưởng như trước đây.
“Có gì thì nói thẳng.” Tiêu Dĩ An đáp lại một câu, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Diệp Khanh Thường một cái.
Hắn lúc này cảm thấy cô của hắn có vài lời nói thực sự rất đúng.
Cô hắn từng bảo, phải cẩn thận với phụ nữ đẹp. Phụ nữ đẹp rất giỏi lừa người. Mà phụ nữ ngực nhỏ còn giỏi hơn, vì chất dinh dưỡng lẽ ra phát triển ở ngực lại dồn hết lên não, thông minh quá hóa khó đoán.
Đặc biệt là những người phụ nữ xinh đẹp như Diệp Khanh Thường, trước ngực còn như hai cái đinh vít trên tấm thép, là những người lừa người nhất, xoay hắn như chong chóng.
“Cậu có hứng thú tham gia giải bóng rổ không?” Diệp Khanh Thường cẩn trọng hỏi.
Không chỉ vì Chu Niểu đang cần gom đội, mà còn vì chính nàng.
Nàng muốn dùng cơ hội này để chứng minh với Tiêu Dĩ An rằng chủ tịch câu lạc bộ văn học, Diệp Khanh Thường, không có ác ý gì cả, mong hắn đừng đề phòng nàng đến mức như vậy.
Nhưng bây giờ Tiêu Dĩ An dường như không còn chút tin tưởng nào vào Diệp Khanh Thường, trừ khi trong trường hợp bất đắc dĩ phải dựa vào Diệp Khanh Thường, nếu không hắn đoán chừng sẽ không thèm để ý đến Diệp Khanh Thường.
“Không có.”
Bạn bè. Bạn bè xã giao. Chỉ đến đó là cùng.
Giống như mấy hôm trước, khi Diệp Khanh Thường bất ngờ đến kỳ kinh nguyệt. Hắn, với tư cách là người quen bình thường, chỉ có thể quan tâm đôi chút. Nếu chủ động giúp đỡ, có phần quá giới hạn.
Đương nhiên nếu Diệp Khanh Thường buộc phải cần sự giúp đỡ của hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ giúp.
Nhưng Diệp Khanh Thường nói nàng không sao, vậy hắn không cần phải tự mình đa tình.
Lúc này mà lại nhào tới giúp, chẳng khác nào tự đâm đầu vào bẫy của nàng.
Nếu bạch nguyệt quang của hắn cũng ở đó, nhìn thấy hắn còn dây dưa với một cô gái đã bị hắn từ chối, chắc chắn sẽ thất vọng.
Hắn luôn muốn trở thành người mà nàng ấy yêu thích, chứ không phải người khiến nàng ghét bỏ.
“Cậu đừng vội từ chối. Giải bóng rổ lần này là cơ hội để cậu tiếp cận cô ấy đó. Có những cô gái thật sự thích con trai chơi bóng rổ. Theo tớ đoán, cô ấycũng vậy.”
Diệp Khanh Thường dĩ nhiên biết “thú cưng” của nàng hồi cấp ba từng chơi bóng rổ, dù không chuyên nghiệp.
“Cậu đoán?” Tiêu Dĩ An bật cười. “Thế thì tớ hiểu rồi, là cậu thích.”
Tiêu Dĩ An bây giờ thực sự bắt đầu cân nhắc việc đuổi Diệp Khanh Thường, chủ tịch câu lạc bộ văn học này ra khỏi câu lạc bộ, nhưng câu lạc bộ văn học nhất định phải có một xã trưởng, và lại không thể là chính hắn.
Một lần thì thôi. Bị lừa rồi mà nàng còn đến tiếp tục lừa hắn, khác gì xem hắn là kẻ ngốc?
“Không phải!” Diệp Khanh Thường vội xua tay. “Tớ chỉ nghĩ… cậu nên có một sở trường hay sở thích của riêng mình. Nếu không, ở trước mặt cô ấy, cậu sẽ không đủ đặc biệt.”
Tiêu Dĩ An chỉ nhìn nàng chằm chằm, không đáp lời.
Bởi vì Diệp Khanh Thường nói cũng đúng, bây giờ tất cả thói quen và sở thích của hắn đều chỉ để chiều theo bạch nguyệt quang đó.
Còn của chính hắn? Đã chết từ lâu rồi.
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn trang sách trong tay.
Diệp Khanh Thường cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu.
Nếu không thể dùng thân phận chủ tịch để giao tiếp với Tiêu Dĩ An, vậy mình chỉ có thể… đổi tài khoản.
Nàng bĩu môi, lặng lẽ rút điện thoại ra.
Một lát sau, điện thoại của Tiêu Dĩ An rung lên.
Tin nhắn từ người trong danh sách đặc biệt quan tâm:
[Tớ thấy con trai chơi bóng rổ đẹp trai lắm. Nhớ hồi trước cậu cũng hay chơi mà.]
“Chủ tịch.” Tiêu Dĩ An ngẩng đầu. “Giải bóng rổ mà cậu nói, đã có đội chưa?”