Đồng hồ kêu keng keng.
Đồng hồ kêu đính đoong.
Đồng hồ kêu boong boong.
Cô mở mắt ra với vẻ chán chường.
Mái tóc đen dài, rất dài của cô buông xõa qua bờ vai trần.
Cô ngồi dậy, xung quanh là vô số chiếc đồng hồ. Âm thanh vang vọng chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là thông báo một thời khắc vô nghĩa. Ngày định mệnh vẫn chưa đến. Thế nhưng bất chấp tất cả, cuối cùng cô vẫn chọn đứng lên.
Càng gần đến ngày ấy, cô lại càng khó cử động. Bây giờ là khoảnh khắc duy nhất để thỏa mãn một chút khát khao đang cháy âm ỉ trong lòng.
Ngay khi cô vừa nhích người, một con kihei hình cá rơi xuống bên cạnh và kêu lên: “Nữ hoàng giá lâm! Nữ hoàng giá lâm! Nữ hoàng giá—!”
“Ồn ào quá.”
Cô búng tay một cái và phá hủy con kihei, nhưng cơn náo động lan ra cực kỳ nhanh.
Trong bóng tối quanh cô, hàng ngàn kihei bắt đầu xôn xao.
Nữ hoàng giá lâm. Bậc tôn quý giá lâm.
Cô bước đi giữa những tiếng reo mừng.
Ánh mắt đen lạnh lùng chất nặng sự hờ hững, nhưng những bước chân lại nhẹ tênh.
Nhẹ như người sắp đến gặp người thương sau ngàn năm cách biệt.
***
“Dòng Hime là một nhóm kihei sở hữu sức mạnh vượt trội, thậm chí còn vượt qua cả các loại Toàn Nhân Dạng khác. Chúng rất đặc biệt… Người ta cho rằng chúng được tạo ra từ thời tiền sử để phục vụ chiến tranh.”
Kagura trả lời ngay khi Kou vừa hỏi. Bất ngờ thay, thông tin này dường như không thuộc loại cơ mật. Thậm chí Kagura còn lấy làm lạ khi đến giờ Kou mới hỏi.
Kou nhíu mày, nhẩm lại từng lời vừa nghe được.
“...Chiến tranh thời tiền sử sao?”
“Ừ, nhưng đó chỉ là về Dòng Hime thôi. Chúng ta không biết các kihei khác có giống vậy không. Nhưng khả năng cao, tất cả đều là vũ khí từ thời tiền sử. Ít nhất thì, đó là giả thuyết mà mấy ông tai to mặt lớn đang tin vào.”
Kou chớp mắt khi nghe thông tin đó. Đây là lần đầu tiên bí ẩn quanh những kihei được hé lộ đôi chút, dù vẫn chỉ là giả thuyết.
Nhưng cho dù đó là sự thật đi nữa, nó cũng không làm thay đổi tình hình hiện tại.
Nếu không chiến đấu, họ sẽ chết.
Kagura tiếp tục.
“Về những người sỡ hữu Cô Dâu thuộc Dòng Hime…”
Hiện tại là giờ nghỉ. Các thành viên Bách Quỷ Dạ Hành đang thư giãn theo cách riêng của mình trong lớp học. Hikami đang áp đảo vài bạn học trong một ván cờ. Mirei gác chân lên Cô Dâu của mình và đọc sách. Tsubaki cuộn tròn duyên dáng trên vai của Vệ Binh Thiếu Nữ và ngủ say sưa. Yaguruma thì úp mặt xuống bàn, một cánh tay buông thõng xuống.
Kagura gõ nhẹ lên bục giảng bằng một ngón tay, ông vừa gõ theo nhịp vừa tiếp lời.
“Hiện giờ, chỉ có hai giáo viên đang ký khế ước với Hime, còn trong số học sinh thì chỉ có Sasanoe-kun. Nhiêu đó thôi. Tính luôn thông tin do chính bọn họ cung cấp thì tổng cộng xác nhận được sáu thực thể Hime, nhưng Hime thứ năm đã bị tiêu diệt nên giờ được xem là ‘mã số thất lạc’ vĩnh viễn… À mà, những gì tôi nói là thông tin tuyệt mật đấy, nhớ chưa.”
“Vậy mà là tuyệt mật sao?” Kou hỏi lại.
“Cả Bách Quỷ Dạ Hành ai cũng biết hết.”
“Cái định nghĩa ‘tuyệt mật’ của thầy thoáng thật đấy.”
Kagura vẫn giữ phong thái thường thấy, chỉ nhún vai như chẳng có nghiêm trọng. Nhưng ngay sau đó, nét mặt ông chợt trầm lại. Giọng ông thấp xuống, lạnh và nghiêm túc hơn hẳn: “Dù sao, hai đứa cũng nên biết mấy chuyện này… Nhất là khi cô ấy là Hime thứ bảy chưa được xác nhận trước đó, còn cậu lại là Chú Rể của cô ấy. Với cả cái hiệu Màn Hạ đó nữa.”
Kou nín thở khi nhận ra ý nghĩa của điều đó. Tức là, trên đời này không một ai biết gì về Shirahime cả. Kagura nhìn chằm chằm hai người họ như đang đánh giá.
“Bỏ qua cái hiệu Màn Hạ nguy hiểm đó, ngoài việc Kou Kaguro là Chú Rể của cô ấy và cô ấy không có địch ý thì cấp trên chẳng biết gì về Hime thứ bảy cả. Nghe nói cấp trên của cấp trên có lưu trữ một số hồ sơ. Nhưng ngoài vài huyền thoại mơ hồ, các chi tiết cụ thể đều bị khóa bằng mã bảo mật, nên chẳng ai biết nội dung là gì. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người ta bất an rồi.” Giọng Kagura đột ngột lạnh đi, ông ta nhìn Kou và nói: “…Thông thường thì giải pháp hợp lý nhất là tiêu diệt hoặc phong ấn hai đứa.”
Ánh mắt Kagura nghiêm nghị. Kou chẳng cảm nhận được chút dối trá nào.
Kou nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với Kagura. Khi đó cậu cứ nghĩ Kagura chỉ đang đùa cợt, nhưng thực chất, cả tính mạng của cậu và Shirahime đều đã bị đặt lên bàn cân.
Kagura gõ nhẹ lên bục giảng rồi tiếp tục, giọng vẫn lạnh lẽo như băng: “Nhưng muốn ‘giải quyết’ Shirahime-kun là chuyện chẳng dễ dàng gì. Nếu tôi tự xử lý thì đơn giản thôi, nhưng hiện tại tôi không được phép hành động. Mặt khác, chúng ta cần càng nhiều chiến lực càng tốt. Để phòng khi có ngoại lệ hi hữu xảy ra… Đó là lý do tôi đã phải tốn công để kéo hai đứa về dưới trướng mình. Nhưng dạo này có chuyện lạ xảy ra… Cậu hiểu tôi đang nói gì chứ?”
“…Ý thầy là bầy kihei hôm nọ?” Kou đáp.
“Chính xác. Bình thường chúng chỉ là lũ máy móc giết người vô tri. Chúng không thể tự lập thành ‘đội’ được. Việc chúng kết hợp lại lần đó, tôi nghĩ mục tiêu là cậu đấy. Nghĩa là… có thể thứ đó sắp xuất hiện rồi.”
“Thứ đó? Ý thầy là sao?” Kou hỏi, nhưng Kagura không trả lời. Đôi mắt xanh đen của ông chỉ hơi nheo lại, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý.
Khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa hai người.
Từ phía xa, Hikami vô tình mắc sai lầm trước người thách đấu thứ bảy của mình. Mirei đổi tư thế chân rồi tiếp tục đọc sách. Tsubaki suýt trượt khỏi vai của Vệ Binh Thiếu Nữ, nhưng bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ cô lại. Yaguruma thì khẽ giật mình trong giấc ngủ rồi lại im lìm.
Cuối cùng, Kagura làm vẻ mặt đáng ngại rồi nói: “Nên là tạm thời tôi sẽ cho cậu tập trung vào việc tạo ra Vùng Sạch. Làm càng sớm sau khi xảy ra biến động thì càng tốt. Đội cũ của cậu sẽ đi cùng.”
“Khoan đã. Em không muốn kéo Hikami-senpai, Mirei-senpai, Tsubaki-senpai hay Yaguruma vào chuyện này. Nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, e là sẽ có thương vong.” Kou lập tức phản đối.
Shirahime đã dốc toàn bộ sức mạnh để tiêu diệt hơn một trăm kihei, nhưng không gì đảm bảo lần tới sẽ lại thuận lợi như thế. Nếu bầy kihei toàn là Loại Đặc Biệt lẫn Toàn Nhân Dạng thay vì Loại A và Loại Đặc Biệt như lần trước, thì tình hình sẽ hoàn toàn khác. Họ có thể bị tiêu diệt ngay tức khắc.
Kou vẫn không rời mắt khỏi Kagura, ánh nhìn vững vàng không chút do dự.
Cậu không thể để người khác gặp nguy hiểm chỉ vì mình.
Thế nhưng, Kagura đã đưa tay ra như thể đã đoán trước phản ứng đó. Không cho Kou cơ hội từ chối, ông nói bằng giọng chắc nịch: “Không sao đâu. Tôi cũng đâu muốn mất học trò. Nên là tôi sẽ cho cậu một con át chủ bài.”
Một nụ cười khó đoán lại nở trên môi Kagura. Có lẽ ông muốn trấn an Kou, nhưng nó lại phản tác dụng.
“…Tôi sẽ để Sasanoe-kun đi cùng mấy đứa.”
Dường như với Kagura, đây là điều kiện tối ưu nhất. Ông không để ai có cơ hội phản đối thêm lời nào.
Khi thầy đã quyết, trò không thể làm trái.
Và thế là, Kou cùng đồng đội lại bước vào khu tàn tích một lần nữa.
***
Việc tạo ra một Vùng Sạch thật ra chẳng có gì phức tạp.
Chỉ cần tiêu diệt toàn bộ kihei đang hoạt động xung quanh và phá hủy hết ổ sinh trưởng là xong.
Ổ sinh trưởng là thiết bị dùng để nhân giống kihei. Chúng mờ đục, có hình dạng na ná tử cung con người. Mỗi ổ được đặt trong một khoang có hình giống tổ ong, bên trong chứa đầy dịch nuôi dưỡng. Lũ kihei sẽ tự tháo rời cơ thể mình rồi đưa các bộ phận vào trong đó, nhờ vậy mà một cá thể mới sẽ được sinh ra.
Học sinh được yêu cầu phải phá hủy những ổ này ngay khi phát hiện, và nếu có thể thì thu thập cả mẫu vật.
Tuy nhiên, lớp vỏ bao bọc ổ lại vô cùng cứng. Dù có mặc giáp ma thuật đi chăng nữa, học sinh cũng không tài nào làm trầy nổi nó.
Nhưng Bách Quỷ Dạ Hành thì khác. Với họ, việc tiêu diệt ổ ấp hay lấy mẫu đều dễ như trở bàn tay.
Điều đó một lần nữa khiến Kou phải kinh ngạc.
Đặc biệt là Sasanoe-senpai, anh ấy thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Đã nhanh đến mức này rồi, có thể gọi anh là quái vật cũng chẳng sai. Dù biết từ đó chẳng hay ho gì, nhưng Kou không thể không nghĩ đến nó.
Có vẻ như bản thân Sasanoe cũng hiểu rõ rằng mình đã vượt khỏi phạm trù con người.
Dù nhiệm vụ lần này chỉ có thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành tham gia, anh ta vẫn đeo mặt nạ quạ. Dường như anh không có ý định để Kou và mọi người thấy mặt thật của mình. Chính sự hiện diện kỳ bí ấy đã khiến anh trông giống một tinh linh hơn là một con người bằng xương bằng thịt.
Luôn kề cận bên anh là một kihei vô cùng kiều diễm.
Cô Dâu của Sasanoe chính là thực thể thứ ba trong Dòng Hime: Benihime.
Cô có đôi cánh làm từ bạc lỏng, đôi mắt đỏ rực và mái tóc bùng cháy như ngọn lửa. Trên người là bộ quân phục giống hệt Chú Rể của mình. Không hề có bất kỳ thay đổi hay trang trí nào, chỉ có điều màu đỏ son thường thấy ở cả hai đã được thay bằng màu đen.
Trông chẳng khác nào hai tử thần, họ nghiền nát và tiêu diệt kẻ thù trên đường đi.
Kou và các thành viên khác chỉ việc lẳng lặng theo sau.
Và khi họ tiến sâu hơn vào tàn tích, kihei lại xuất hiện như lẽ tất yếu.
Lần này, trước mặt họ là ba con kihei Loại Đặc Biệt đang đứng thành hàng, được bao phủ bởi một lớp màn nhẵn mịn. Kou trợn mắt. Đây đúng là một tình huống không may. Nhưng Sasanoe thì ở đẳng cấp khác hẳn.
Anh ta thậm chí không cần phải ra lệnh cho Cô Dâu của mình.
Anh lao đến chỗ hai con kihei phía sau. Kou không rõ đó có phải là để tạo cơ hội cho những người khác luyện tập hay không, nhưng mỗi lần gặp nhiều kẻ địch, Sasanoe luôn chừa lại một con. Kou và mọi người bắt đầu di chuyển. Đầu tiên, Vệ Binh Thiếu Nữ dựng tường chắn.
“Bảo vệ em đi, Vệ Binh Thiếu Nữ!”
“Tín Đồ sẽ lên trước. Rồi đến Shirahime-san…”
Nhưng khi họ mới hành động đến đó, Sasanoe đã xong việc.
Không nói một lời, anh rút thanh kiếm mảnh bên hông ra. Thứ rút ra từ vỏ kiếm không phải kim loại, mà là một chiếc lông vũ bằng bạc lỏng. Anh bước một bước, vung kiếm, rồi ngay lập tức thu lại vào bao.
Chỉ vậy là xong.
Hai con kihei Loại Đặc Biệt bị chém đứt, không thể phục hồi.
Đó không phải là điều mà con người có thể làm được.
“…Lúc nào cũng ấn tượng ghê. Ể!” Mirei thốt lên, hơi chậm trễ vì mải nhìn Sasanoe.
Loại Đặc Biệt còn lại đã biến hình rồi né cú đá của Tín Đồ, nhưng Shirahime chẳng cần phải bắn ánh sáng xanh. Trong nháy mắt, con kihei đã bị chém gục.
Sasanoe không nói gì, lặng lẽ tra kiếm vào vỏ.
Ba cái xác đổ sụp xuống đất.
Giờ đây, Kou không còn nghi ngờ về kỹ năng phi thường của Sasanoe nữa.
“À, xin lỗi, Sasanoe-senpai. Lần này cũng cảm ơn anh nhiều ạ.” Kou cúi đầu nói.
“……”
Nhưng đáp lại cậu chỉ có sự im lặng.
Mirei và những người khác cũng không nói gì, có lẽ họ đã quá quen với tính cách của anh rồi.
Trong suốt quá trình khám phá, Sasanoe vẫn tiếp tục từ chối mọi sự tương tác. Có vẻ anh thường tự mình tạo ra các Vùng Sạch. Anh và Benihime có thể tiêu diệt cả những kihei Loại Đặc Biệt lẫn Toàn Nhân Dạng.
Kou đoán rằng anh không thích nói chuyện với người khác.
Và Tsubaki đang nằm vắt vẻo trên vai của Vệ Binh Thiếu Nữ cũng xác nhận.
“Vô ích thôi, Kou. Sasanoe chẳng bao giờ nói chuyện với ai cả. Hồi đó tôi từng vẽ râu mèo lên mặt cậu ta, vậy mà không hề phản ứng. Ít ra cũng nên ngạc nhiên một chút chứ. Nếu không thì chẳng dễ thương gì cả. Mèo thì dễ thương, còn Sasanoe thì không. Cậu thấy đúng không?”
“Tsubaki-senpai đúng là liều mạng thật.” Kou nói.
“Ngay cả tôi cũng sốc đấy! Bỏ đi nhé! Từ nay về sau không được làm vậy nữa!” Hikami mắng. Kou bắt gặp ánh mắt của anh và gật đầu. Tsubaki thì chẳng biết sợ là gì. Cô chu môi, tạo dáng như một chú mèo con đang gầm gừ.
Suốt cuộc trò chuyện ấy, Sasanoe cũng không phản ứng gì. Anh cứ thế tiến sâu vào trong tàn tích, không nói một lời.
Kou nhìn vào tấm bản đồ mà Khoa Thám Hiểm đã đưa cho. Họ đã tiêu diệt xong lũ kihei quanh khu vực chỉ định.
Giờ chỉ còn tìm ra ổ sinh trưởng và phá hủy chúng là xong.
Có vẻ hôm nay cũng sẽ kết thúc yên ổn, cậu nghĩ vậy rồi gấp bản đồ lại và nhét vào túi áo trong. Shirahime đứng ngay bên cạnh cậu.
Từ đầu chuyến đi đến giờ, trông cô có vẻ không vui. Và không phải vô duyên vô cớ mà cô như vậy.
Ngay lúc bắt đầu, Shirahime đã chủ động bắt chuyện với Benihime nhưng đã bị từ chối. Có thể là Benihime không có khả năng nói. Hoặc cũng có thể là cô ấy cố tình phớt lờ.
Shirahime có vẻ tin vào khả năng thứ hai, nên từ đó đến giờ cô cứ im lặng và cau có.
Kou nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái rồi định quay đi, nhưng tay cậu bị níu lại.
Cậu nghiêng đầu quay lại thì thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán.
Đôi mắt xanh của cô rực sáng dữ dội.
Cô đang nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt đầy bất an.
Kou nuốt khan. Cậu định lên tiếng hỏi thì cô đã mở lời trước.
“Kou… nó đang đến.”
“Đang đến? Giống như đám hỗn hợp hôm trước à?”
“Không phải, không phải, không phải, không phải! Không phải thứ như vậy! Em… em biết nó là gì... Không, không phải! Em không biết! Em không biết gì cả! Thứ này là gì...? Cái này...cái này rốt cuộc là gì?!”
Cơ thể cô run bần bật. Cô lùi lại một bước vì sợ hãi. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống con đường phía trước, qua cả chỗ Sasanoe đang đứng. Nhưng hiện tại, chẳng có dấu hiệu gì bất thường cả.
Rồi Shirahime hét lên:
“Những kẻ này là cái gì vậy?!”
Và đúng lúc đó: bonggggggggggggg.
Tiếng nhạc cụ vang vọng từ trong bóng tối.
***
Nhạc cụ vang lên.
Cánh hoa nhẹ rơi.
Hồng, đỏ, đen, trắng, vàng, bạc.
Lộng lẫy.
Thanh tao.
Rực rỡ, những sắc màu ấy nhẹ nhàng rơi xuống.
Bong, bong, tiếng chuông ngân vang.
Giữa những hồi chuông là tiếng thở hổn hển.
Lá cờ được phất cao đầy uy nghi. Nó màu đỏ, với những nét vẽ nguệch ngoạc trông như huy hiệu chẳng mang ý nghĩa gì. Bên dưới lá cờ là một đoàn kihei đang diễu hành. Có con mang hình thú, có con trông như ếch, như cá, như côn trùng, hay thậm chí giống hệt con người. Tất cả đều tiến bước theo nhịp riêng. Tất cả đều nhấc chân theo cách của nó rồi xoay người.
Sau đó chúng áp lưng vào tường và xếp thành hàng.
Kou thấy choáng váng.
Chuyển động của chúng quá giống người thật.
Và rồi, toàn thể đám kihei đồng loạt cất tiếng:
“Nữ hoàng giá lâm, nữ hoàng giá lâm, nữ hoàng giá lâââââââââââââm!”
Âm thanh kim loại vang dội như xé toạc cả không khí.
Ngay lúc ấy, trần của di tích đột ngột biến mất theo hình tròn. Ánh nắng mặt trời rọi qua khoảng trống ấy, trải thành một vệt sáng tròn rực rỡ giữa lòng đất tối mịt. Nhưng rồi, ánh sáng ấy bị bóng tối nuốt chửng trong chớp mắt.
Bóng tối đổ ập xuống. Sợi xích kìm hãm đôi cánh bung ra nửa chừng ấy biến mất. Ngay sau đó, đôi cánh đen tuyền vỗ mạnh một cái.
Những chiếc lông đen rơi xuống.
Lặng lẽ. Im ắng. Tựa như tuyết rơi.
Hàng trăm, hàng ngàn sợi lông chất chồng quanh đó.
Ở trung tâm, một thứ gì đó nhẹ nhàng đáp xuống.
Một thực thể mang sắc đen và trắng ấy ngẩng đầu lên.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp.
Tóc và mắt cô đen tuyền như màn đêm. Làn da cô trắng ngần như tuyết sơn.
Cô mặc một chiếc váy đen được thiết kế cầu kỳ, cùng những chuỗi xích bạc lấp lánh quấn quanh cổ. Phần cuối của những sợi xích biến mất trong khe ngực đầy đặn. Dáng người cô đầy đặn, trẻ trung và gợi cảm, nhưng ánh mắt lại khác thường.
Đôi mắt ấy đã không còn ánh sáng, đẫm nặng mệt mỏi và uể oải tột cùng. Hệt như đôi mắt của một lão nhân đã sống hơn nghìn năm.
Kou nheo mắt lại. Một cảm giác hoài niệm lạ lùng xâm chiếm cậu.
Cậu nhớ đến dáng hình từng xuất hiện trong màn đêm.
…Nhưng đó chỉ là mơ thôi mà.
Cậu lắc đầu, cố không để mất cảnh giác. Cậu không biết vì sao người phụ nữ này lại ở giữa đám kihei. Nhưng rồi, Sasanoe đột ngột cất tiếng.
Lần đầu tiên, lời nói bật ra từ miệng anh.
“... Kurohime Ngàn Năm.”
Anh gọi tên cô.
Người phụ nữ đen trắng ấy chớp mắt. Sasanoe hạ thấp người như một con thú chuẩn bị vồ mồi.
Và nói:
“Không ngờ lại được diện kiến nữ hoàng của kihei ngay tại nơi này.”
***
“…Nữ hoàng của kihei ư?” Kou lặp lại trong cơn bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe đến chuyện đó. Nhưng giờ không phải lúc để đặt câu hỏi.
Ngay sau đó, có người nắm lấy cổ áo cậu và kéo giật mạnh ra phía sau. Cậu ngoái đầu lại và thấy Mirei. Cô đang chạy hết tốc lực, kéo theo cả Kou lẫn Shirahime bằng thể lực đáng kinh ngạc.
Cô chạy ra sau lưng Vệ Binh Thiếu Nữ đã dựng tường chắn và cưỡng chế Kou rút lui thành công.
Ngay sau đó là một loạt tiếng la hét giận dữ. Không còn giữ giọng dịu dàng thường ngày, Mirei gào lên: “Cả hai đứa bị gì thế hả?! Không thấy là trận chiến sắp nổ ra rồi à?! Đối thủ lần này hoàn toàn khác với đám kihei chúng ta từng đụng độ! Ở lại đó chỉ có nước bị cuốn vào hoặc làm vướng chân người khác thôi!”
“Em xin lỗi, Mirei-senpai! Làm vướng chân thì đúng là rắc rối thật! Và em cũng không muốn Shirahime bị cuốn vào!”
“Cả hai chuyện đó đều là rắc rối đấy đồ ngốc! Cậu tưởng bọn này sẽ để cậu lao ra đó chắc?!” Hikami quát theo sau.
“Anh nói đúng! Em xin lỗi!”
“Tôi biết ngay cậu là đồ ngốc mà Kou! Đồ ngốc!” Tsubaki mắng.
“Vâng! Em ngốc thật!”
“…Tôi không thể bảo vệ cậu đâu. Với lại, chuyện giữ mạng sống là lẽ thường tình mà.” Yaguruma nói.
“Phải rồi nhỉ!”
Mọi người đều mắng Kou, và cậu chẳng thể cãi lại một lời nào. Cậu rụt người lại, vừa xấu hổ vừa ân hận. Trong lúc tất cả đang la ó, Shirahime lại im lặng đến lạ.
Kou nhìn sang thì thấy cô đang run nhẹ. Không hiểu sao, nhưng cô trông sợ hãi hơn bao giờ hết. Đôi mắt xanh lam sáng rực. Và cô không ngừng lắc đầu.
“…Mình biết… Không, mình không biết. Mình không biết. Đáng sợ quá, rất, rất…”
Kou ôm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, cố gắng làm mọi thứ để trấn an cô.
Cậu định nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng một giọng nói khác đã cất lên trước.
“Thú vị thật. Vui thật. Đã bao lâu rồi nhỉ? Mọi thứ đều khiến ta chán ngấy… Cuối cùng cũng có trò vui rồi.” Sasanoe thì thầm khi rút kiếm. Ánh sáng mặt trời chiếu lên lưỡi kiếm bạc lỏng khiến nó sáng rực rỡ.
Ngay khoảnh khắc anh rút kiếm, hàng loạt đòn chém đã được tung ra. Mắt Kou không theo kịp lấy một đường.
Một âm thanh rùng rợn vang lên, đám kihei đứng hai bên tường đều bị chém làm ba khúc. Xác chúng đổ gục xuống, từ Loại B, Loại A, đến Loại Đặc Biệt và cả loại Toàn Nhân Dạng.
Những bộ phận sống nằm ngổn ngang trên mặt đất. Nhưng Kurohime Ngàn Năm vẫn không hề lay động.
Dù chứng kiến cảnh thuộc hạ bị tàn sát, cô vẫn nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt hờ hững.
Sasanoe lại khẽ cười, và Kou biết anh thực sự đang thấy hứng thú.
“Benihime!” Lần đầu tiên Sasanoe gọi tên Cô Dâu của mình. Cô gật đầu nhẹ, vẫn không biểu lộ cảm xúc nào.
Đôi cánh cô dang rộng. Dòng bạc lỏng cuộn lại rồi biến thành vô số quả cầu nhỏ, bay vút như đạn chì, xuyên thủng đám kihei còn lại.
Sasanoe lao mình vào giữa cơn mưa bạc. Anh uyển chuyển tránh hết các đòn, dù chỉ là một con người.
Và rồi, anh áp sát Kurohime Ngàn Năm. Thanh kiếm bạc trên tay anh dường như càng sáng rực hơn trong mắt Kou.
Sasanoe đâm tới, lưỡi kiếm lao đi nhanh như viên đạn.
Nhưng Kurohime Ngàn Năm chỉ nhẹ nhàng vung cánh, chặn đòn và hất thanh kiếm đi. Sasanoe lùi lại giữ khoảng cách. Cô vẫn không hề hấn gì.
Nhưng anh thì thầm với vẻ thích thú: “Ngươi cử động rồi nhỉ.”
“...Chắc vậy. Một chút thôi.” Cô buông lời nhàn nhạt.
Kou trố mắt, cậu bất ngờ khi cô có thể nói chuyện.
Trong lúc đó, Benihime vẫn tiếp tục du chuyển. Cô ưỡn ngực về phía trước, cơ thể mềm mại uyển chuyển như đang múa. Đôi cánh bạc tách rời khỏi lưng cô, biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ màu bạc và phóng thẳng tới.
“…Ồ?”
Kurohime Ngàn Năm khẽ thốt ra một tiếng như thể có chút ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt cô vẫn chán chường, như đang xem một con chó diễn đi diễn lại một trò cũ mèm.
Dòng bạc xoáy tít trong không trung, cuốn theo cả xác kihei trên đường, rồi lao thẳng đến chỗ Kurohime Ngàn Năm.
Mọi thứ bị nuốt chửng bởi cơn lốc tàn bạo ấy. Bạc cuốn sạch tất cả. Không còn sót lấy một con kihei nào.
Thế nhưng, Kurohime Ngàn Năm vẫn đứng yên đó.
“Rồi, xong việc.” Cô vừa nói vừa nghiêng đầu nhẹ. Trên người cô không có lấy một vết thương. Cô chậm rãi ngáp một tiếng dài.
Khóe miệng Sasanoe giật nhẹ vì đang cau có. Anh lẩm bẩm với giọng khó chịu:
“Không một vết xước nào à? Ả ta chẳng cứng cũng chẳng mềm, chẳng ăn thua gì cả...”
“…Giờ thì… nên làm nhỉ? Gọi cậu ấy tới chăng…? Có nên không nhỉ…? Hừm… Cậu bé.” Kurohime Ngàn Năm nói, hoàn toàn không để tâm đến lời Sasanoe. Cô vừa nói vừa khẽ nâng bàn tay trắng muốt lên, rồi vẫy nhẹ như đang gọi ai. Không phải Sasanoe. Ngón tay lười biếng của cô từ tốn chỉ thẳng vào Kou.
Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rõ ràng là cô đang chỉ về phía mình. Kou nín thở, không dám phản ứng. Cuối cùng, cô thì thầm lần nữa:
“Lại đây nào, cậu bé. Chúng ta cùng trò chuyện một chút nhé.”
Giọng nói cô ngọt lịm như mật, nhưng cũng độc không kém.
***
“…Gì vậy? Con kihei đó biết Kou sao?” Hikami hỏi.
“Không rõ. Nhưng điều chắc chắn là tuyệt đối không được nghe theo nó!” Mirei thì thầm.
Cả hai liền đẩy Kou lùi lại phía sau.
Kou nhớ lại người phụ nữ mà cậu đã gặp đêm trước. Trong tâm trí cậu, cô gái ấy hiện lên với nét buồn sâu thẳm.
Không phải mơ sao?
Shirahime từ nãy đến giờ vẫn im lặng. Cô chỉ ôm chặt lấy tay Kou. Những ngón tay cô vẫn còn run rẩy. Kou siết tay cô thật chặt.
“Anh sẽ không đi đâu cả, Shirahime à.”
“…Sao vậy, cậu bé? Lại đây nào.” Kurohime nghiêng đầu hỏi. Mái tóc đen óng ánh của cô đổ xuống vai như dòng thác, các chuỗi xích quanh cổ khẽ lay động. Đôi cánh nặng nề cũng dịch chuyển khi cô bước tới. Nhưng Sasanoe đã chắn ngang, tấm áo choàng tung bay.
“Khoan đã. Đối thủ của ngươi là ta, đúng không? Phải như vậy mới đúng chứ?” hắn nói.
“Chỉ nói thế thì chẳng khiến nó thành sự thật đâu. Ngươi không phải đối thủ của ta, bé Hime của ngươi cũng vậy. Bỏ cuộc đi, nhé?” Kurohime đáp, giọng đều đều như đang dỗ một đứa trẻ.
Lời cô nói khiến Kou sững người.
Dòng Hime vốn vượt trội hơn hẳn mọi loại kihei, và Sasanoe lại là Chú Rể của một trong số đó. Thế mà Kurohime vừa khẳng định rằng cô vượt trên cả những thành viên mạnh nhất của Bách Quỷ Dạ Hành.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kou chỉ biết tròn mắt nhìn.
Sasanoe biến mất.
“Chém.”
Chỉ để lại dư ảnh. Sasanoe vung kiếm chém thẳng vào mặt Kurohime. Nhưng lần này, cô thậm chí không buồn giơ cánh lên đỡ. Cú chém giáng thẳng lên làn da trần.
“Yếu.” Cô thì thầm.
Ngay khi kim loại bạc chạm vào da cô, lưỡi kiếm lỏng của Sasanoe vỡ nát. Cứ như nó đã đông cứng rồi bị đập vỡ ngay sau đó.
Sasanoe thở gấp rồi lập tức nhảy lùi lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó.
Bụng anh bị rạch toạc. Máu đỏ trào ra ào ạt.
Kurohime Ngàn Năm vẫn chưa hề nhúc nhích. Không phải anh không thấy cô ra đòn, mà thật sự chẳng hề có động tác nào cả. Kou đã nhận ra điều đó. Thứ đã rạch nát người Sasanoe chỉ là dòng khí do những chiếc lông vũ của cô ta tạo ra khi bay quanh cơ thể.
Sasanoe đặt tay lên bụng. Máu chảy nhiều, nhưng vết thương có vẻ không quá sâu. Anh lập tức lùi xa hơn.
Kurohime bước tới một bước và dịu dàng thì thầm: “Giờ thì, cậu bé.”
“Đừng hòng bước qua.” Sasanoe cắt ngang. Anh tiến lên và vung thanh kiếm gãy.
Kurohime Ngàn Năm vẫn không hề chống đỡ. Lưỡi kiếm tiếp tục va vào làn da trắng của cô.
Dù đã bị thương, Sasanoe vẫn tiếp tục chiến đấu. Nhưng dù chém từ hướng nào, lưỡi kiếm cũng không tài nào xuyên qua nổi.
Kou hét lên không chút suy nghĩ: “Sasanoe-senpai!”
“Tôi biết rồi. Im đi, đồ ngốc.” Sasanoe đáp lại, không chút nể nang nào. Anh tiếp tục vung kiếm vào mặt Kurohime. Như thường lệ, cô chẳng né tránh, chỉ để yên cho đòn đánh giáng xuống. Bất ngờ, Benihime lao ra từ sau lưng Sasanoe.
Cô vung đôi cánh như lưỡi rìu khổng lồ bổ xuống. Đó là đòn đánh có thể nghiền nát Loại Đặc Biệt thành tro bụi.
Nhưng Kurohime vẫn không né tránh. Kou đã sớm nhận ra điều đó.
Ngay cả đòn đánh toàn lực của Dòng Hime… cũng chẳng ăn thua.
Dòng Hime là những kihei đứng trên tất cả, và Cấp Huyễn còn vượt thế nữa. Nói cách khác, rõ ràng là không ai trong Bách Quỷ Dạ Hành có thể làm Kurohime Ngàn Năm bị thương.
Với chút đau đớn trong giọng, Sasanoe chấp nhận thực tế ấy: “…Không thể chém thì cũng không thể giết được, nhỉ?”
“Ừ, suy nghĩ thấu đáo đấy. Bé ngoan lắm, biết tự nhận ra là tốt. Lần sau lại thử tiếp nhé?” Kurohime lười biếng đáp. Nhưng Benihime vẫn chưa bỏ cuộc.
Từ nãy đến giờ cô vẫn im lặng, có lẽ là vì mang trong mình lòng kiêu hãnh của một Hime.
Chỉ với một cánh bằng bạc lỏng, cô đã đẩy Sasanoe lùi lại. Cánh còn lại xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Rồi cô tung ra một đòn chém sắc bén như dao.
Sasanoe thấp giọng ngăn cản: “Đừng dại dột, Benihime!”
“…Phiền quá.” Kurohime lẩm bẩm, ánh mắt thoáng chút bực bội.
Cô nhẹ nhàng vẫy tay, những ngón tay trắng muốt lướt nhẹ qua không trung. Hàng trăm chiếc lông vũ đồng loạt chuyển động, từng chiếc một cắm thẳng vào người Benihime.
Toàn thân cô run lên dữ dội.
Phân nửa sức mạnh tinh nhuệ nhất của Bách Quỷ Dạ Hành đã đổ gục xuống nền đất lạnh.
***
Sasanoe không do dự lấy một giây. Anh mặc kệ bản thân sơ hở mà lao thẳng đến chỗ Benihime rồi ôm lấy cô vào lòng.
Toàn thân cô run nhẹ từng hồi rồi thổ huyết.
Shirahime khẽ thì thầm: “Cô ấy vẫn có thể tự chữa lành… nhưng nếu trúng thêm đòn nữa…”
Kurohime Ngàn Năm nghiêng đầu, đưa mắt nhìn xuống bàn tay mình.
Không hiểu sao vẻ mặt cô lại giống như chẳng rõ bản thân vừa làm gì. Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu, đôi mắt hờ hững khép lại. Đôi môi đỏ sẫm nhếch lên thành một nét cong gần giống như nụ cười.
Cô gọi bằng giọng mơ màng: “Cậu bé, lại đây nào. Đừng sợ. Mau lại đây, đến bên ta. Chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
Tsubaki dùng thân hình bé nhỏ đứng chắn trước Kou. Cô chạm tay vào tường chắn của Vệ Binh Thiếu Nữ rồi thò đầu nhìn ra ngoài. Hikami và Mirei đứng sát nhau. Họ tiến lên cùng lúc, đẩy Yaguruma lùi lại.
“Giờ làm gì đây...? Ít nhất cũng phải đưa Kou-san thoát ra an toàn.” Mirei lẩm bẩm.
“Chỉ mình bọn mình thì khó đấy… Phải tìm ra sơ hở mới được.” Hikami đáp.
Phía trước, Sasanoe nhảy lùi lại thêm một đoạn. Anh thì thầm điều gì đó với Benihime đang trong vòng tay mình. Cô gật nhẹ, rồi khẽ cử động đôi cánh bạc. Vô số quả cầu lại hiện lên trong không khí, lần này có cả bên cạnh Kou và những người khác.
Những khối chất lỏng trong suốt rung lên, truyền ra giọng nói của Sasanoe.
“Tôi thừa nhận, chúng ta không có cơ hội thắng. Ít nhất là tôi chưa nhìn thấy cách nào để thắng cả. Có lẽ sẽ chẳng có đòn nào hiệu quả với ả ta. Nhưng tạo ra sơ hở thì có thể. Tôi sẽ lo chuyện đó… còn mọi người đưa Kou và Shirahime chạy đi.”
Kou sững người. Cậu không ngờ lại nghe tên mình được gọi từ chính miệng Sasanoe.
Cậu vội hét lên trong hoảng loạn: “Không được, còn Sasanoe-senpai thì sao? Benihime-san cũng bị thương rồi!”
“Đừng phí lời vô nghĩa. Giờ không phải lúc để tranh luận. Đúng là Benihime đang bị thương, nhưng tôi vẫn là người mạnh nhất ở đây. Để hai người chết thì quá phí. Hime thứ bảy rất đặc biệt, phải ưu tiên bảo vệ cô ấy. Những người còn lại làm nhiệm vụ hộ tống. Hãy sống sót và đến chỗ Kagura.”
Giọng anh đầy quyết tâm. Benihime siết lấy tay anh. Mirei và Hikami gật đầu nghiêm túc. Tsubaki và Yaguruma thì có vẻ còn do dự.
Kou nhìn sang Shirahime. Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cậu. Cô đã ngừng run. Cô gật đầu, rồi nở một nụ cười dịu dàng.
“Em hiểu rồi, Kou.” Cô khẽ nói. “Định mệnh của anh là định mệnh của em. Mọi thứ của em đều thuộc về anh. Không cần phải xấu hổ đâu. Quyết định của anh là đúng đắn.” Vài giây trước thôi, cô còn sợ hãi. Giờ đây, cô đã vượt qua nỗi sợ đó. “Em tự hào vì được cùng anh đưa ra quyết định này.”
“…Có em bên cạnh là điều hạnh phúc nhất đời anh.” Kou gật đầu.
Nụ cười của Shirahime thật dịu dàng và xinh đẹp. Kou nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, khắc ghi hình ảnh cô trong tâm trí rồi hạ quyết tâm.
“…Cảm ơn em, Shirahime.” Cậu nói từ tận đáy lòng.
“Anh không cần cảm ơn đâu. Khi có anh bên cạnh, em chẳng sợ điều gì cả.”
Cả hai đã biết hết tâm ý của nhau mà không cần phải nói thành lời.
Còn Sasanoe thì bắt đầu đếm ngược.
“Ba, hai…”
Kou nắm chặt tay Shirahime. Cô cũng nắm lấy tay cậu. Họ đan ngón tay vào nhau như đôi tình nhân.
“…một.”
Hai người lập tức lao đi, vẫn nắm chặt tay nhau.
Họ lướt qua Mirei và Hikami, rời khỏi tấm khiên bảo vệ mình.
Và họ lao đến, ngay trước mặt Kurohime Ngàn Năm, nữ hoàng của kihei.
***
Kou Kaguro nghĩ.
Cậu nghĩ đến việc cậu ghét phải gánh lấy cái chết của ai đó đến nhường nào. Ghét cảm giác mang trên vai sự hy sinh của người khác ra sao.
Và cậu ghét việc phải bỏ mặc một ai đó.
Phải, cậu đã biết rõ điều đó.
Máu, xương, thịt, xác người, lửa cháy, nước mắt.
Ai đó trông buồn bã đến xé lòng.
Cùng với tất cả những điều ấy, cậu đã hiểu từ rất, rất lâu rồi.
Vì thế mà Kou lao lên phía trước, cùng với cô gái cậu yêu.
Hành động ấy khiến Sasanoe sững sờ. Anh đứng lặng vài giây, rồi cuối cùng không kìm được mà hét lớn: “—! Lũ ngốc này!”
“Em xin lỗi, Sasanoe-senpai! Nếu đến lúc, nhờ anh bảo vệ Shirahime và đưa cả Benihime-san rút lui! Đó là cách tốt nhát!” Kou đáp lại. Cậu biết Sasanoe nhất định sẽ bảo vệ Shirahime dù phải mạo hiểm mạng sống.
Bàn chân Kou dừng lại trước mặt nữ hoàng kihei. Nhưng rồi cậu chớp mắt ngỡ ngàng.
Kurohime Ngàn Năm không có phản ứng gì. Cô chỉ sững sờ nhìn cậu. Đôi môi đỏ bóng hé mở. Cô lặng thinh, như đang lạc trong mộng. Rồi bất chợt, biểu cảm của cô biến đổi mãnh liệt. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia giờ méo mó, lộ rõ những cảm xúc hỗn loạn khó đoán.
Trong thoáng chốc, Kou không thể nào hiểu nổi cảm xúc đó là gì. Một cơn thịnh nộ lạnh lẽo. Sự dịu dàng từng hiện hữu ngay cả khi cô tấn công Benihime đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, quanh cô chỉ còn một bầu không khí lạnh giá.
“Tại sao vậy, cậu bé?” Cô hỏi. “Sao cậu lại làm vậy? Không phải vừa được bảo là phải chạy sao? Sao lại phớt lờ điều đó? Sao lại coi thường mạng sống của mình như thế…? Sao lại nói những lời như vậy?”
Cô bước tới một bước nhẹ nhàng, những chiếc lông vũ đen kéo lê phía sau. Vài giọt nước chảy xuống đôi má cô. Những giọt lệ đen nhuộm lên làn da trắng muốt, rồi rơi xuống đất.
Kurohime Ngàn Năm đang khóc.
Shirahime vươn đôi cánh cơ khí ra và che chở cho Kou sau lưng mình. Giọng cô sắc lạnh: “Không được đến gần! Kou là của ta. Nếu muốn nói chuyện với anh ấy thì đứng yên đó mà nói.”
Từ phía sau Shirahime, Kou nhìn thấy rõ.
Nữ hoàng của kihei, Kurohime Ngàn Năm…
Cô ấy sụp đổ rồi.
Khi nhìn vào gương mặt đẫm lệ ấy, một cảm giác đau nhói dâng trào trong đầu Kou. Cứ như có ai đó đang cào xé trong não cậu. Một bóng hình u sầu hiện lên trong tâm trí. Nhiều mảnh ký ức khác nhau cứ chập chờn rồi biến mất.
Cậu có cảm giác như mình đã quên mất một chuyện.
Trong khi Kou còn đang vật lộn với ký ức, Kurohime vẫn nức nở: “Chẳng có gì thay đổi. Lúc nào cũng vậy, lúc nào… À, mình biết, mình vốn dĩ đã biết mà. Đến lúc này, mình… còn hy vọng gì nữa chứ? Nếu vậy… thì với đôi tay này…”
Cô nâng bàn tay trắng muốt đang run rẩy lên.
Và cô biến mất.
Một thứ gì đó lao vút qua bên cạnh đôi cánh của Shirahime như cơn bão. Một khối đen trắng lao thẳng vào Kou, va mạnh vào vai cậu.
“Gah, ah!”
“Kou!” Shirahime hét lên.
Mirei và những người khác cũng hét lên từ phía xa, nhưng Kou chẳng nghe rõ họ nói gì. Xương cậu gãy. Mạch máu vỡ. Việc cánh tay cậu không bị đứt lìa gần như là một phép màu.
Bàn tay của Kurohime ép cậu dính chặt vào tường. Cô vẫn tiếp tục đẩy, vẫn khóc không ngừng vì một lý do nào đó.
“Chết đi… cứ chết đi. Đúng vậy, như thế sẽ tốt hơn. Rồi, một lần nữa… lại một lần nữa.” Cô thì thầm.
Shirahime cố chạy đến chỗ cậu nhưng bị đôi cánh của Kurohime chặn lại. Kurohime vừa khóc vừa cố giết Kou. Kỳ lạ là những giọt nước mắt ấy lại khiến cậu liên tưởng đến một đứa trẻ.
Sát ý của cô không khiến Kou sợ hãi. Ngược lại, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt.
…Tại sao?
Cậu không hiểu tại sao cô lại trông đau khổ đến thế. Tim cậu còn nhức nhối hơn cả cánh tay bị gãy. Máu vẫn đang chảy ra từ cơ thể nhưng cậu không bận tâm. Điều duy nhất Kou nghĩ đến là…
“Tại… sao…?” Cậu khàn giọng hỏi.
“Đủ rồi…quá đủ rồi. Lần này, lại như vậy… H-Hả?” Cô nấc lên.
“Tại sao… trông cô lại buồn đến vậy?!”
Kou chỉ muốn cô dừng khóc.
Vì thế, cậu bình tĩnh hất chân lên.
Shirahime rút một chiếc lông vũ và phóng qua khe hở nhỏ giữa lớp cánh đen.
Thấy chỉ thị từ mắt Kou, Shirahime điều khiển lông vũ đâm xuyên qua lòng bàn chân cậu. Cậu dùng hết sức vào chân để hất phần đầu nhọn lên, hướng thẳng vào lưng của Kurohime Ngàn Năm. Nhưng cô không phải mục tiêu của cậu. Ngay cả Sasanoe còn chẳng làm tổn thương được cô, huống chi là Kou với chút kỹ năng ít ỏi.
Cùng lúc đó, cậu hét lên.
“Shirahime! Ngay lúc này, đến đây!”
“Em hiểu rồi, Kou. Tất cả lông vũ của em đều thuộc về anh!”
Shirahime ném thêm một chiếc lông vũ về phía mũi chân đang giơ lên của Kou. Đầu hai chiếc lông chạm nhau. Ma thuật lửa và băng bên trong phản ứng với nhau.
Một vụ nổ vang lên ngay sau lưng Kurohime Ngàn Năm. Chính thân hình cô đã vô tình che chắn cho Kou khỏi sức công phá ấy.
Nhưng cậu không được che chắn hoàn toàn. Nửa dưới của một chân bị xé rách và thổi bay. Kou cố nuốt cơn đau dữ dội xuống. Vết thương không quá nghiêm trọng đến mức Shirahime không thể chữa lành. Luồng năng lượng bùng nổ trong khoảnh khắc cũng nhanh chóng tan biến.
Vô số lông đen rơi xuống, chúng chất chồng lại tựa như tấm màn sân khấu đang khép dần.
Đúng như Kou dự đoán, Kurohime Ngàn Năm không hề có một vết xước. Nhưng có một điều cậu không ngờ.
Sức mạnh từ cánh tay cô không hề suy giảm dù chỉ một chút.
Nếu vậy thì cậu không thể thoát ra được.
Không ổn rồi…
Kou sẵn sàng đón nhận cái chết. Nhưng Kurohime Ngàn Năm đã ngừng khóc. Nước mắt cô khô dần.
Kou bỗng thấy nhẹ nhõm. Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy chỉ vậy là đủ.
Chỉ cần cô không khóc nữa, thì tôi…
“Phá!”
Sasanoe nhanh chóng lao vào. Anh vẫn vung kiếm dù biết không thể chém được cô. Lưỡi kiếm bạc bổ xuống cổ Kurohime.
Cô hoàn toàn phớt lờ đòn tấn công. Nhưng lại buông Kou ra.
Cô loạng choạng lùi về phía sau, lắc đầu liên tục.
“Aa, aaa… Các ngươi phối hợp khác rồi… Ra vậy, các ngươi đã học được… Thế là có thể thay đổi… Tuyệt lắm… Nếu vậy thì… nếu vậy thì…” Cô nói, giọng thoáng mang niềm vui kỳ lạ. Biểu cảm của cô hoàn toàn khác trước.
Kurohime Ngàn Năm trông như một cô bé gần như nhảy cẫng vì vui sướng.
Đột nhiên Kou thấy đau đầu dữ dội, cậu liền đưa tay ôm lấy trán mình.
Trong lúc đó, Sasanoe vẫn không ngừng tấn công. Anh đâm kiếm thẳng vào ngực cô. Shirahime vội chạy tới chỗ Kou. Cô ôm lấy cậu rồi bắt đầu chữa thương bằng nanobot. Mirei và những người khác cũng lao ra từ phía sau bức tường.
Kurohime Ngàn Năm ngó lơ tất cả. Cô vẫn mỉm cười đầy khoái lạc. Bất chợt, cô cất giọng vui mừng.
“Nếu vậy thì, có lẽ các ngươi có thể chạm tới ta!”
Đôi cánh cô bật mở.
Những chiếc lông đen rơi như tuyết.
Cô lao vút lên bầu trời…
…và biến mất.
***
“Yaa, chào mừng quay lại. Sasanoe-kun đã kể hết cho tôi nghe rồi.” Kagura nói và vẫy tay khi Kou trở về.
Kou nhìn chằm chằm. Hôm nay Kagura trông đáng ngờ hơn mọi khi. Ông ngồi vắt vẻo trên bục giảng, đung đưa chân. Với vẻ mặt chẳng mấy để tâm, ông nói: “…Nghe nói cậu đã chạm trán Kurohime Ngàn Năm nhỉ?”
Trong lớp không còn ai khác. Chỉ có Kou bị gọi tới.
Các thành viên của đội thám hiểm trước đó đã lần lượt mắng cho Kou một trận ra trò rồi ai về phòng nấy. Trong đầu Kou vẫn còn vang vọng tràng chửi rủa của Sasanoe.
“Đồ ngu, đồ ngu xuẩn… Đồ ngu, đúng là đồ ngu!”
Chính lúc đó Kou nhận ra Sasanoe là kiểu người giận dai và vốn từ cũng khá ít.
Phòng học Bách Quỷ Dạ Hành không có cửa sổ, không gian tĩnh lặng như màn đêm phủ xuống.
Kou nhìn thẳng vào mắt Kagura. Cậu hỏi với giọng nghiêm túc: “Rốt cuộc cô ta là gì ạ?”
“Kurohime Ngàn Năm là nữ hoàng của kihei.”
Sasanoe đã nói điều này, nhưng Kou chưa từng nghe chuyện kihei có nữ hoàng. Sự tồn tại của cô ta quá kỳ lạ. Kou cố sắp xếp những nghi vấn trong đầu thành lời.
Nhưng Kagura đã lên tiếng trước: “Lũ kihei luôn có một vị vua hoặc nữ hoàng. Chúng là một thực thể cực mạnh mà tất cả kihei khác đều phục tùng. Thông thường chúng sẽ không ra tay vì kihei ít khi hành động theo bầy. Vị vua hay nữ hoàng ấy chỉ đơn thuần tồn tại. Chúng không ra lệnh, và cũng hiếm khi xuất hiện gần tàn tích. Bởi vậy, việc xác định sự tồn tại của chúng trong một thế hệ là rất hiếm. Có thể nói, thông thường chúng chỉ giống như những câu chuyện cổ tích mà thôi.”
Kagura gõ nhẹ vào bục giảng. Ông nói tiếp như đang kể chuyện.
“Nữ hoàng hiện tại, Kurohime Ngàn Năm đột ngột xuất hiện và được xác nhận là có thật. Trước đây các đội từng chạm trán cô ta hai lần và đều là tình cờ cả. Một số cấp trên nghi ngờ cô ta chính là thực thể thứ năm bị mất tích trong Dòng Hime đã tái khởi động. Còn điều tôi nghi ngờ thì… là bí mật. Dù sao nó cũng không khác mấy so với giả thuyết của họ. Vấn đề hiện tại là cô ta đã tự mình xuất hiện… và còn làm cậu bị thương.”
Kagura chỉ vào Kou với một nụ cười. Kou nắm chặt vai mình.
Lúc này, cái cảm giác “có chết cũng được” mà cậu từng mang không hiểu sao đã biến mất. Đây sẽ là lần thứ hai cậu chết nếu không có Shirahime.
Kagura gõ lên bục giảng theo nhịp, Với giọng ngân lên như đang hát, ông nói: “Tôi cũng lường trước được chuyện này, nhưng nó vẫn quá kỳ quặc. Lũ kihei hành động theo nhóm, rồi cả Kurohime Ngàn Năm bất ngờ tấn công… Vậy thì, ghép những thứ đó lại… chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ?”
Lời của ông nghe thật đáng ngại.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kou, gương mặt cậu tái lại. “Không lẽ nào…?”
“Đúng, chính xác là vậy đấy.”
Kou nhớ đến “cái ngoại lệ” kia.
Học viện được bao quanh bởi bức tường ma thuật chất lượng cao. Dù nghĩa vụ quân sự là bắt buộc với học sinh, nhưng bên trong Học viện thì không phải lo bị kihei tấn công. Có thể nói đây lf một trong ít chốn tương đối yên bình.
…Trừ cái ngoại lệ đó.
“Ừ… nó đang đến đấy. Chắc vậy.” Kagura nói với nụ cười bình thản trông có phần kỳ lạ. Ông nhắm mắt một lúc.
Kou lặp đi lặp lại dự đoán tồi tệ ấy trong đầu. Đó là thứ cậu đã lo sợ từ khi gia nhập Bách Quỷ Dạ Hành.
Kagura gọi tên hiện tượng ấy.
“…Có lẽ Giờ Ma sắp đến rồi.”
Dự đoán tồi tệ nhất phát ra từ miệng Kagura.
Giọng ông vang vọng trong lớp học đượm bóng đêm rồi tan đi.
Trong raw nó là 魔が時 (Omagatoki). Có nghĩa là khoảng thời gian gặp ma quỷ nên mình tạm dịch là "Giờ Ma" nhé.