Giữa màn đêm, cô có một ý nghĩ.
Liệu cô thật sự đã chờ đợi khoảnh khắc này?
Hay từ đầu đã luôn sợ hãi nó?
Từ tận đáy lò luyện ma lực rực cháy và đáng sợ, cô cầu nguyện.
Lần này.
Lần này.
Xin lần này hãy suôn sẻ.
Bất kể điều gì chờ đợi ở cuối con đường này.
***
Mười ngày sau, thời khắc định mệnh đã đến.
Biển tai ương và địa ngục kéo đến.
Thời khắc Phùng Ma đã bắt đầu.
Cuộc tổng tấn công của bọn kihei đã bắt đầu.
Đứng trên bức tường ma thuật bao quanh Học viện, Kagura tuyên bố.
“Mục tiêu của Bách Quỷ Dạ Hành rất đơn giản. Đừng phí sức vào bọn tép riu. Mấy đứa phải nghiền nát bất cứ thứ gì tràn lên từ những tầng sâu nhất của tàn tích.”
Đón ngọn gió thổi lồng lộng trên cao, Kou khẽ gật đầu.
Tầm nhìn ở đây thật rộng mở, còn con đường trên đỉnh tường thì ánh lên sắc thép lạnh lẽo.
Cậu khoác trên người chiếc mặt nạ cáo, tấm áo choàng đỏ thẫm tung bay trong gió. Các học viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều mặc đồng phục trang trọng, trông như một đoàn sinh vật siêu nhiên trấn giữ nơi Học viện.
Chỉ có Kagura là vẫn giữ dáng vẻ thường ngày, nhưng giọng ông vẫn vang vọng đầy uy lực.
“Thông tin về Nữ hoàng đã được truyền đến toàn bộ học sinh. Không ai biết nguyên nhân gì đã dẫn đến Thời khắc Phùng Ma. Có lẽ nếu giết được cô ta, mọi thứ sẽ xoay chuyển. Nhưng ngay cả Bách Quỷ Dạ Hành cũng chỉ có thể phòng thủ khi đối đầu với Nữ hoàng. Nhiệm vụ của cô cậu là cản bước cô ta càng lâu càng tốt. Tôi chỉ mong mấy đứa đừng chết quá sớm.”
Lời tuyên bố thật lạnh lùng, nhưng Kou vẫn khẽ gật đầu. Kết luận này vốn đã rõ ràng từ trận chiến của Sasanoe với Nữ hoàng. Đến cả đòn tấn công của Benihime cũng không thể làm cô ta trầy xước. Hiện tại, họ hoàn toàn không có chiến lược khả dĩ nào để hạ gục Kurohime Ngàn Năm cả.
Chắc hẳn trong Học viện chẳng có ai đủ sức làm cô ta bị thương.
Tiếng bước chân Kagura vang lên khi ông đi trên đỉnh tường thành.
“Mục tiêu của chúng ta là bảo vệ Học viện cho đến chết. Giết được bao nhiêu thì giết. Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng thì thôi.”
Mệnh lệnh của ông vang vọng. Cả hai mươi sáu người đều gật đầu. Một khoảng lặng bao trùm, nhưng không kéo dài lâu.
Đồng hồ kêu keng keng.
Đồng hồ kêu đính đoong.
Đồng hồ kêu boong boong.
Âm thanh hùng tráng đó là tín hiệu của họ.
Đồng thời, ở phía chân trời xa xăm cũng nhuốm màu đen kịt, hệt như màn đêm trồi lên từ lòng đất.
Những dị hình nửa côn trùng, nửa thú vật, nhưng lại mang dáng dấp máy móc bắt đầu nhuộm đen thế giới.
Lũ kihei kéo đến.
Ngay khi chúng xuất hiện, Kou và đồng đội cảm nhận được những rung động dưới chân. Tiếng kim loại ngân vang như nhạc.
Bức tường ma thuật thức tỉnh.
Những cỗ máy khổng lồ bắt đầu chuyển động. Đôi cánh và chân cơ khí xòe ra theo một nhịp đều đặn như một bông hoa đang nở rộ, biến đổi hình dáng của bức tường ma thuật. Bóng dáng của những đôi cánh và đôi chân ấy khắc lên nền trời những đường nét sắc lạnh.
Khi bức tường chuyển động, một tia lửa lóe lên như sao băng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đám kihei phía xa nổ tung. Sắc đỏ như nung chảy cả đường chân trời. Nhưng vượt qua đòn tấn công ấy, một đàn kihei mới lại kéo đến. Bức tường ma thuật bắn phát thứ hai, lại nổ tung thêm nhiều kihei nữa.
Âm thanh chói tai vang lên không dứt.
Những cánh máy và chân máy cất lên bản ca hủy diệt.
Đứng trước những đợt sóng xung cuộn trào, Kagura vẫn bình thản. Đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống mặt đất.
“Đòn này sẽ giữ chân được phần lớn bọn chúng… nhưng những con khác sẽ đến ngay bây giờ thôi.”
Lời tiên liệu của Kagura vừa dứt, một khối đen khổng lồ từ trên trời lao xuống. Đó là những con kihei chuyên phòng thủ, chúng giương cao những tấm khiên kiên cố. Tất cả đều thuộc Loại A, nổi tiếng về khả năng phòng ngự. Chúng đã chịu được cả đòn pháo từ bức tường ma thuật.
Nhân lúc bức tường đang nạp năng lượng, lũ kihei Loại A dần áp sát.
Kagura lập tức giơ tay. Từ đó, những chiếc lông đen bay ra, xoáy thành một vòng xoắn. Ông khẽ thì thầm: “…Nổ tung đi.”
Ông búng ngón tay, và hàng trăm con kihei nổ tung thành từng mảnh.
Kou sững sờ. Đòn tấn công đó vượt ngoài mọi lẽ thường.
Kagura hạ tay xuống, gò má ông dường như thoáng nhòe đi. Ông khàn giọng nói: “Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi. Những con kihei nào lọt vào Học viện, tôi sẽ cùng bức tường ma thuật giữ chân chúng hết mức. Còn mấy đứa, hãy đột kích vào hàng phòng ngự của chúng và tiêu diệt lũ kihei từ tầng sâu đang tiến đến.”
Ông lại giơ tay, những chiếc lông đen rơi xuống như tuyết. Bóng đêm uốn lượn theo ý ông khi ông khẽ ra lệnh: “…Tản ra.”
Từng học sinh lần lượt nhảy khỏi tường. Áo choàng của họ tung bay khi lao xuống.
Nhờ sức mạnh từ các Cô Dâu của mình, họ đáp xuống đất an toàn. Những ai yếu hơn thì được đồng đội đỡ. Tiến vào chiến trường, các thành viên Bách Quỷ Dạ Hành dần rời xa Học viện.
Những kẻ mang mặt nạ lao nhanh vào chốn tử địa.
Trước khi cùng Shirahime nhảy xuống, Kou nhìn Kagura.
Kagura đối diện các học trò, ông khẽ nói như dồn hết sức lực vào từng từ.
“Cố lên nhé.”
Kou lao khỏi bức tường, để lại lời chúc của Kagura phía sau.
Shirahime bên cạnh cậu, cả hai cùng gieo mình xuống địa ngục.
***
Trong chớp mắt, các thành viên Bách Quỷ Dạ Hành đã vượt ra ngoài tầm bắn của bức tường ma thuật.
Cấp Huyễn dẫn đầu đội hình gồm 26 người.
Ngoài Kou và Shirahime, Sasanoe và Benihime, còn có cô gái tóc đen tên Yurie với Cô Dâu thuộc loại Toàn Nhân Dạng và Shirai, một chàng trai lực lưỡng sở hữu Cô Dâu Loại Đặc biệt, hợp thành bốn cặp đôi chủ lực.
Họ chém tan lũ kihei cấp thấp đang bu lại. Nhưng như dự đoán, phần lớn bọn kihei tập trung tấn công những người đang tập hợp ở Học viện, chứ không nhằm vào nhóm chiến đấu ngay trước mặt. Cấp Huyễn quyết định bỏ qua những con kihei phớt lờ họ. Bức tường ma thuật cùng Kagura đủ sức xử lý bọn đó.
Bách Quỷ Dạ hành có một mục tiêu khác.
Thứ tuyệt đối không được để lọt vào Học viện. Họ phải giết nó hoặc ít nhất phải chặn đứng.
Bị vây kín tứ phía bởi những dị hình gớm ghiếc, Kou và mọi người chém sạch bất cứ thứ gì họ chạm trán trong địa ngục ấy.
Nếu chỉ là những học viên thuộc Khoa Chiến Đấu thông thường, chắc chẳng còn ai đứng vững tới giờ phút này. Nhưng Bách Quỷ Dạ Hành vẫn tiếp tục lao thẳng xuyên qua những lớp sóng kihei. Bầy quái đen kịt rồi cũng bị quét sạch. Họ nhanh chóng phá vỡ tuyến phòng thủ đầu tiên.
Một khoảng không trống trải kéo dài.
Rồi Bách Quỷ Dạ Hành chạm trán tuyến địch thứ hai, cũng là mục tiêu chính của họ. Đây là nơi giao thoa giữa khu tàn tích đã được xác định và Học viện.
Trước mặt là một bầy kihei khổng lồ, gồm toàn Loại A, Loại Đặc biệt và cả Toàn Nhân Dạng từ tầng sâu của tàn tích. Số lượng đã vượt quá một trăm. Thêm những con đến sau, con số có thể vượt quá một ngàn.
Kou chợt rùng mình. Bách Quỷ Dạ Hành chỉ có hai mươi sáu người nếu tính luôn cả Cấp Hoa yếu ớt.
Dẫu vậy, chúng ta vẫn buộc phải tiến hành “trận chiến tiêu hao” Này.
Ngòi nổ của trận chiến bi tráng ấy được Shirai châm ngòi.
“Nào, hỡi Cô Dâu của ta. Nameless, hãy khiến mặt đất rung chuyển. Hãy hát lên khúc tình ca của cậu cho ta.”
Cô Dâu của anh bắt đầu cựa quậy. Hình dạng của nó thật kỳ quái. Thân thể mềm nhũn như bị tan chảy, không có hình thù cố định. Kou từng nghe rằng nó có phần thiên về giới tính nam.
Đáp lại mệnh lệnh của Chú Rể, Nameless biến đổi mặt đất.
Chỉ trong khoảnh khắc, một gò đất và một rãnh dài đã hình thành, biến nơi này thành chiến hào vững chắc.
Bách Quỷ Dạ Hành nhanh chóng ẩn mình trong đó.
Ngay khi họ làm vậy, Doll's Guardian và những Cô Dâu phòng thủ khác cũng bắt đầu hành động. Những bức tường được dựng lên ở các vị trí đã được tính toán kỹ lưỡng, tạo thành lớp thành lũy bảo vệ kiên cố.
Những bức tường kia tạo thành lá chắn, chặn bước quân địch và không để chúng ập đến cùng một lúc.
“Chuẩn bị xong chưa? Tốt, không tệ.” Sasanoe nói khi đang đứng ở tiền tuyến chiến hào. Anh rút thanh kiếm sóng sánh như chất lỏng ra. Ánh bạc tỏa ra như sóng biển, lóe sáng dưới nắng rồi thu lại vào vỏ. Hai mươi cái đầu kihei đồng loạt lăn xuống đất.
Yurie gật đầu uể oải. Cô dụi mắt, ngáp và lẩm bẩm: “Sister yêu dấu… em giao việc trừng phạt chúng cho chị đấy.”
Cô Dâu Toàn Nhân Dạng có tên Sister lập tức chuyển động. Cô có ngoại hình giống hệt Yurie, là một mỹ nữ tóc đen. Sister phóng ra vô số sợi dây thép bằng tay, treo lơ lửng ba mươi con kihei giữa không trung.
Kou cũng bước vào chiến hào. Shirahime phát ra những luồng sáng xanh lam để bảo vệ cậu.
“Đi thôi, Kou. Em sẽ luôn ở bên anh.” Cô nói.
“Ừ, đi nào, Shirahime. Anh sẽ luôn sát cánh cùng em.” Cậu đáp.
Lần này cậu không cho cô uống máu mình. Shirahime là vũ khí hủy diệt, và họ phải cân nhắc lời cảnh báo của Kagura. Đây sẽ là một trận chiến dài hơi, họ không thể mạo hiểm để Shirahime mất kiểm soát được.
Hơn nữa, luồng sáng đen mà cô phát ra khi uống máu cậu cũng rất kỳ dị. Thứ đó cứ như bóng tối nuốt chửng tất cả. Kou không nghĩ họ có thể kiểm soát được nó. Vũ khí không kiểm soát được thì tốt nhất đừng dùng.
Mọi người bắt đầu di chuyển. Những người giỏi tấn công tầm trung liên tục khai hỏa từ trong chiến hào hoặc sau các bức tường.
Trận chiến chính giờ mới thực sự bắt đầu.
Nhiều con kihei bị tiêu diệt bởi các Cô Dâu Cấp Huyễn. Đạn bạc của Benihime và luồng sáng lam của Shirahime quét sạch từng kẻ địch một cách chính xác. Nameless nuốt chửng vô số con. Sister lạnh lùng vung dây thép. Sasanoe cũng tung hoành trên chiến trường.
Bất kỳ con kihei nào vượt qua được hàng phòng thủ ấy đều bị nhóm học viên Cấp Quỷ tiêu diệt. My Kitty khéo léo len lỏi giữa làn đạn, còn Vệ Binh Thiếu Nữ liên tục dựng tường ở mọi hướng.
Cấp Ong và Cấp Hoa đảm nhận vai trò hỗ trợ. Nhóm y tế di chuyển khéo léo dưới sự bảo vệ của các học viên mạnh nhất.
Trong trận chiến này, các Cô Dâu là chủ lực. Các Chú Rể chủ yếu làm nhiệm vụ hỗ trợ từ phía sau và đưa ra mệnh lệnh.
Trong chiến hào, Yaguruma kéo khăn che miệng xuống và thì thầm: “Tiến lên nào, Fire Horse… Hãy cho anh chiêm ngưỡng bước chạy đẹp đẽ của em.”
Cô Dâu của cậu lao vụt đi, thiêu cháy cả một đám kihei đang tụ lại.
Thế trận tạm nghiêng về phía Bách Quỷ Dạ Hành. Nhưng Kou nhanh chóng nhận ra. Cục diện này không khác gì lần trước. Đồng bộ tầm nhìn với Shirahime, cậu phân tích thế trận.
Mỗi Cô Dâu chỉ đối phó được một lượng kihei nhất định.
Phía trước, những đàn kihei mới ùn ùn kéo đến đông đến hàng trăm con.
Nhận thấy thời cơ, Sasanoe lập tức ra lệnh.
“Yurie, Kou, tiêu diệt bọn đang áp sát. Shirai, triển khai phòng ngự. Những người khác giải trừ bức tường ngay.”
Yurie khẽ vén tóc, gật đầu đầy dè dặt. Shirai không nói một lời, vẫn tiếp tục chém hạ từng con kihei.
Cấp Huyễn đã tạo ra khoảng trống để các Cô Dâu khác rút về. Tsubaki và nhóm của cô nhanh chóng dỡ bỏ các bức tường. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Sasanoe chỉ gật nhẹ. Sau đó Benihime dang hai cánh tay thon dài ra.
Hiệu lệnh của Sasanoe vang dội: “…Quét sạch chúng.”
Benihime uyển chuyển uốn cong người. Đôi cánh của cô tách ra, hóa thành một cơn lốc bạc và mạnh về phía trước, cuốn phăng toàn bộ kihei trên đường đi.
Thế nhưng, dường như cô không thể liên tục tung ra đòn đại phá ấy. Sau khi kết thúc, Benihime lại quay về bắn đạn bạc.
Theo lệnh Sasanoe, các bức tường phòng ngự lại được dựng lên.
Một con kihei vượt qua, nhưng chưa kịp chạm đất đã bị Shirahime chém vụn. Đôi cánh cơ khí của cô chém rời từng mảnh thịt, những bộ phận sống văng tung tóe.
Những đợt kihei mới vẫn tràn tới không ngừng. Thời khắc Phùng Ma dường như sẽ còn kéo dài mãi.
Giữ lúc đó, Kou khẽ hỏi: “Chúng ta cũng phải ra tay sao?”
“Ừ, chắc chẳng bao lâu nữa đâu.” Hikami đáp từ sau chiếc mặt nạ sói.
Rốt cuộc, dự đoán của Kou đã thành sự thật. Một số Cô Dâu yếu hơn đã bắt đầu kiệt sức trông thấy. Ngày càng nhiều kihei lọt qua phòng tuyến. Trước chiến hào, vài bóng đen đáng sợ đang lù lù tiến tới.
Kou tháo mặt nạ, giơ cả hai tay và gọi người mình yêu.
“Shirahime!”
“Kou, mong vận may chiến trận luôn mỉm cười với anh. Nếu anh rơi vào hiểm cảnh, hãy gọi em.” Cô đáp, phóng về phía cậu hai chiếc lông trắng.
Kou siết chặt chúng, rồi bật người khỏi chiến hào, lưỡi kiếm sáng lên trong tay.
Rồi cậu chém đôi con kihei Loại Đặc biệt ngay trước mặt.
***
Các bộ phận sống của bọn kihei nằm vương vãi khắp mặt đất, hòa lẫn cùng máu và những mảnh nội tạng của con người.
Kou không rõ những phần ấy thuộc về ai, chỉ biết rằng đội ngũ hai mươi sáu người của họ đang dần thưa thớt.
Những chiếc mặt nạ vỡ rơi lả tả. Tiếng thét đau đớn vang vọng rồi tắt hẳn.
Họ cứ chém giết không ngừng, nhưng làn sóng kẻ địch chẳng hề dứt. Sức mạnh của Cấp Huyễn chính là lý do duy nhất giúp họ còn trụ được tới giờ.
Sasanoe chiến đấu với sự lạnh lùng sắc bén, Yurie uyển chuyển dịu dàng, còn Shirai thì kiên cường mạnh mẽ.
Những học viên khác chỉ giao chiến với các kihei lọt ra khỏi phạm vi tấn công của Cấp Huyễn, nhưng chỉ cần một con trong số đó cũng đủ sức phá tan bức tường ma thuật nếu nó đến gần. Vốn dĩ đây không phải thứ mà con người có thể đối đầu.
Kou nghiến răng, vung kiếm chém phăng đầu một con Toàn Nhân Dạng ngay trước mặt.
Từ sau sự kiện trong tàn tích, sự phối hợp giữa cậu và Cô Dâu của mình đã lên một tầm cao mơia. Nhờ để những lưỡi kiếm của Shirahime dẫn lối, Kou có thể thi triển những chiêu thức vượt xa khả năng người thường. Dù đối mặt với những kẻ mang hình hài con người, cậu cũng chẳng chút do dự.
Ở đây chỉ có chết chóc.
Sống hoặc chết. Giết hoặc bị giết.
Giữa hai lựa chọn đó, không có chỗ cho do dự.
Địa ngục vẫn tiếp diễn.
Ngoài Kou ra, không một Cô Dâu hay Chú Rể nào trong Cấp Huyễn có dấu hiệu xuống sức. Nếu tình hình cứ như vậy, họ có thể trụ vững cho đến khi quét sạch chiến trường. Vấn đề là những người khác.
Vừa chật vật vung kiếm, Kou vừa đảo mắt xem đồng đội ra sao.
Cậu nhẹ nhõm khi thấy tất cả vẫn đứng vững. Nhưng khi nheo mắt nhìn kỹ, cậu nhận ra tình hình không ổn. Ai nấy đều bị thương, và Hikami có vẻ kiệt sức hơn cả.
Dù sao Hikami cũng thuộc Cấp Ong, vốn thiên hỗ trợ chứ không thích hợp lao vào chiến đấu trực diện như thế này.
“Hikami, lùi lại đi!” Mirei hét lớn. “Lũ kihei từ tầng sâu đang kéo lên càng lúc càng đông. Cậu và Unknown sẽ khó trụ nổi. Lùi về hậu tuyến đi!”
“Ha, dù sai tôi cũng từng ở Khoa Chiến Đấu. Vả lại trong tình thế này, nếu không ra tiền tuyến thì không thể thu thập thông tin được.” Hikami tháo chiếc mặt nạ đã nứt và đáp lại với vẻ cay đắng. Unknown của anh lúc này đã tách thành tám phần.
Hikami chính là đôi mắt của cả đội trong chiến trường hỗn loạn này. Nhất là đội y tế, họ nhận được vô số thông tin quý giá nhờ anh.
Nhưng bất chợt, mặt anh đông cứng. Không biết anh vừa thấy gì, Hikami hét lên. “Mirei-kun, coi chừng!”
“Hikami?”
Anh đẩy Mirei ra, và chính lúc đó Kou cũng nhìn thấy.
Một chiếc lông đen xuyên thẳng vào bụng Hikami.
Đòn tấn công đến quá đột ngột. Ngoài Hikami ra thì chẳng ai phát hiện ra cả.
Anh ho sặc ra máu, gục xuống đất. Chính khoảnh khắc ấy, Kou chợt nhận ra:
Cô ta đến rồi.
Cái chết.
Sự diệt vong.
Ngay sau đó: bongggggggggg.
Nhạc cụ vang lên, lạc lõng giữa chiến trường hỗn loạn này.
Cánh hoa nhẹ rơi.
Hồng, đỏ, đen, trắng, vàng, bạc.
Lộng lẫy.
Thanh tao.
Rực rỡ, những sắc màu ấy nhẹ nhàng rơi xuống.
Bong, bong, tiếng chuông ngân vang.
Giữa những hồi chuông là tiếng thở hổn hển.
Lá cờ được phất cao đầy uy nghi. Nó màu đỏ, với những nét vẽ nguệch ngoạc trông như huy hiệu chẳng mang ý nghĩa gì. Bên dưới lá cờ là một đoàn kihei đang diễu hành. Có con mang hình thú, có con trông như ếch, như cá, như côn trùng, hay thậm chí giống hệt con người. Tất cả đều tiến bước theo nhịp riêng. Tất cả đều nhấc chân theo cách của nó rồi xoay người.
Và rồi, toàn thể đám kihei đồng loạt cất tiếng:
“Nữ hoàng giá lâm, nữ hoàng giá lâm, nữ hoàng giá lâââââââââââââm!”
Âm thanh kim loại vang dội như xé toạc cả không khí.
Bóng tối đổ ập xuống. Sợi xích kìm hãm đôi cánh bung ra nửa chừng ấy biến mất. Ngay sau đó, đôi cánh đen tuyền vỗ mạnh một cái.
Một người phụ nữ xinh đẹp, mang vẻ đen trắng tương phản xuất hiện.
Kurohime Ngàn Năm.
Nữ hoàng của kihei.
***
“Hikami, ai cho phép cậu làm thế hả! Cậu định bắt tôi sống trong ân hận suốt đời sao!”
“…X-Xin lỗi. Tôi tự quyết định thôi. Đừng ân hận vì nó chứ.”
“Cậu nói gì tôi mặc kệ. Tôi sẽ ân hận đấy! Tôi không nghe cậu đâu!”
Mirei vừa hét vừa kéo Hikami vào chiến hào. Kou, Tsubaki và Yaguruma cũng theo sau. Mirei lập tức thi triển ma thuật chữa trị. Nhưng vết thương quá sâu, máu cứ chảy không ngừng.
“…Em sẽ ngăn đám kihei lại. Chị lo cầm máu đi.” Yaguruma lên tiếng.
“Phòng thủ để tôi lo. Sẽ không một con nào lọt qua đâu.” Tsubaki đáp.
Cô Dâu của Yaguruma giẫm nát những con kihei quanh chiến hào, còn Tsubaki dựng thêm những bức tường mới.
Kou ngẩng đầu lên. Shirahime và Benihime đang đối mặt với Kurohime Ngàn Năm. Cả ba đều chưa nhúc nhích. Nhưng Kou biết rõ. Nếu Shirahime rời đi, Benihime sẽ chết ngay lập tức.
Lúc này không thể nhờ cô ấy chữa lành cho Hikami bằng nanobot được.
Kou cố gắng vắt óc tìm cách.
Trong khi mọi người đều căng thẳng đứng im, Hikami lại cử động. Anh ấn chặt vào vết thương rồi gượng đứng dậy.
Máu đổ ào ào xuống đất. Tsubaki hét lên: “Sao cậu còn đứng dậy hả, đồ ngốc?! Cậu muốn chết luôn bây giờ à? Đồ đại ngốc này!”
“Tôi không muốn chết… nhưng nếu Kurohime Ngàn Năm đã đến, chẳng phải tất cả chúng ta cũng sẽ chết nếu không làm gì sao? Vậy thì tôi thử một lần cũng đáng. Nếu Shirahime được rảnh tay, cô ấy có thể chữa cho tôi.” Anh nói với giọng điềm tĩnh đến khó tin. Rồi anh làm một điều chẳng ai ngờ.
Anh từ từ tháo băng che mắt ra như chẳng có gì nghiêm trọng. Không ai dám hỏi anh đang làm gì, nhất là khi anh còn đang bị thương nặng như vậy.
Động tác của anh mang một vẻ trang trọng lạ thường.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy thứ ẩn dưới lớp băng và đều chết lặng.
Trong hốc mắt trái của Hikami là một vật tròn nhẵn màu trắng.
Là một quả trứng.
Mirei chết lặng, thốt lên: “Hikami… cậu… Không thể nào!”
“Ừ, đó là trứng của Unknown. Nó hoạt động như một thấu kính thay thế mắt của tôi. Mọi người thường nghĩ tôi không nhìn được bằng mắt này, nhưng thật ra tôi vẫn có thể thấy qua những khe hở của băng. Nhờ thế tôi mới gian lận được đấy… Và con mắt tôi đã mất…”
Hikami khẽ nheo con mắt kỳ lạ ấy. Con mắt thật của anh đã đi đâu?
Kou bắt đầu ngờ ngợ.
Rồi Hikami buông một câu khiến tất cả sửng sốt: “Nó đang ở trong dạ dày của Unknown. Nó vẫn chưa bị tiêu hóa. Tôi để nó ở đó… phòng khi cần. Tôi đã lục lọi đủ loại tài liệu, nghiên cứu ma thuật bên trong Unknown, và điều chỉnh để giảm tối đa nguy cơ cô ấy nổi điên… Tôi thà chọn cách này còn hơn bất lực đứng nhìn Cô Dâu của mình chết.”
“Hikami… cậu mất trí rồi.” Mirei thì thào, giọng đầy căng thẳng. Kou cũng nghĩ y như thế.
Bình thường chẳng ai lại hi sinh một con mắt chỉ để “phòng khi cần” cả.
“Em cũng đồng ý.” Yaguruma nói.
“Hikami, cậu vượt khỏi cảnh giới ngốc bình thường rồi.” Tsubaki thêm vào.
Ai nấy đều cứng đờ mặt, giọng căng cứng.
Nhưng Hikami vẫn mỉm cười nhẹ và nói tiếp: “Haha, tôi đã có một bài học đắt giá khi Khoa Chiến Đấu của tôi gần như bị xóa sổ. Nụ cười của thần chết thật thất thường. Chẳng ai biết khi nào nó sẽ hướng về mình. Và tôi không chấp nhận đứng nhìn Cô Dâu và đồng đội chết đâu.”
Gương mặt Hikami bất chợt đông cứng lại. Chưa bao giờ anh để lộ vẻ căng thẳng và sát khí như lúc này. Rốt cuộc Hikami đã trải qua những gì trong quá khứ?
“Nếu phải sống lại cơn địa ngục đó… tôi thà đánh đổi một con mắt còn hơn.” Hikami thì thầm. “Tôi phải làm mọi thứ trong khả năng của mình.”
Và giờ chính là lúc để dùng đến nó.
Anh hạ giọng, nhìn thẳng Kou: “…Cậu không phiền chứ? Từ giờ, tôi sẽ đặt cược tất cả vào vợ yêu của tôi và các Cấp Huyễn.”
Kou gật đầu.
Trước nay chưa ai giết nổi Nữ hoàng của kihei, cũng chưa ai tìm ra cách. Nhưng lúc này, có lẽ cơ hội đã lóe lên.
Bởi vì những gì Hikami làm vốn đã vượt ngoài mọi quy chuẩn.
Nó có thể đủ sức xoay chuyển cả số mệnh.
***
Một câu hỏi bất giác nảy ra.
Nếu mỗi Cô Dâu ăn Chú Rể của mình ngay trước lúc Chú Rể chết, liệu họ có cơ hội chiến thắng không?
Câu trả lời là không. Khi đó, các Cô Dâu sẽ phát điên và gây ra thêm nhiều thương vong hơn. Ván cược này chỉ khả thi vì Unknown vốn không thiên về để chiến đấu, và Hikami đã tiến hành vô số điều chỉnh từ trước.
Đào móc chính con mắt của mình, chỉnh sửa nó rồi cho Cô Dâu ăn từ trước, điều đó không dễ chút nào.
Nhưng Hikami đã làm được.
Và nó làm thay đổi hoàn toàn cục diện hiện tại.
Kế hoạch được truyền đi cho tất cả các thành viên Cấp Huyễn thông qua một kihei nhỏ thuộc Cấp Hoa. Kou liên lạc trực tiếp với Shirahime bằng thiết bị truyền tin, và thật bất ngờ khi ảo ảnh của chính cậu hiện lên bên cạnh cô. Thiết bị này không chỉ truyền giọng nói mà còn cả hình ảnh của người nói. Kurohime Ngàn Năm không có phản ứng gì, nghĩa là Kou có thể trao đổi mọi chi tiết với White Princess một cách an toàn.
Hikami ra lệnh cho Unknown hợp nhất tám phần thân lại.
Mirei ngồi khoanh tay cạnh anh. Cô khẽ thở dài rồi nói: “Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng mặc kệ đấy nhé.”
“À… Nếu tình hình chuyển biến xấu, cứ chạy đi nhé. Tôi không hối tiếc đâu.” Hikami đáp.
“Đừng ngốc thế. Chúng ta đã cùng nhau đến tận đây, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ mặc cậu à? Dù tôi hay Cô Dâu của tôi có thế nào, chúng tôi vẫn sẽ ở lại. Đồng đội là quý giá… Câu đó cậu nói suốt mà, phải không?”
“Haha… Vậy tôi là một gã tốt bụng yêu thương đồng đội hết mực ấy nhỉ?”
“Không ai nói thế cả… nhưng đúng là vậy.”
Vẫn là kiểu đối đáp quen thuộc giữa họ, nhưng lần này lại có chút khác lạ.
Và rồi Kurohime Ngàn Năm bắt đầu hành động.
“…Xong chưa? Giờ tất cả sẽ chết chứ?” Cô cất giọng.
Đôi cánh đen bật mở, xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
Dáng vẻ hiền hòa thoáng chốc mà cô từng có đã biến mất. Cơn điên cuồng của kihei dường như cũng đã ngấm vào cô. Giờ đây, cô tỏa ra một khí thế uy nghi, đúng với ngôi vị nữ hoàng.
Ký ức về dáng vẻ huyền ảo của cô trong màn đêm chợt lóe lên trong tâm trí Kou, nhưng cậu vội xua đi.
Trước mặt mọi người, cô ta tuyên bố: “Thế là ngày tận diệt đã đến. Tất cả hãy mau chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng đi.”
Rồi Kurohime Ngàn Năm lại bắt đầu cuộc tàn sát loài người.
Vô số mảnh đen như vỡ tung, bay rải khắp bầu trời.
Đòn đầu tiên có lẽ chỉ là thử sức. Kurohime ngắm thẳng và lập tức bắn hàng trăm mũi tên đen về phía Shirahime và Benihime.
Cả hai dùng đôi cánh của mình quét đi những mũi tên bay đến từ khắp mọi hướng.
Ngay sau đó, họ áp sát Kurohime Ngàn Năm và tung đòn. Đôi cánh bạc lỏng và đôi cánh cơ khí vung xuống liên tiếp. Nhưng Kurohime chẳng thèm đỡ, và không một đòn nào gây được thương tổn cho cô ta.
“Các ngươi biết là vô ích mà…” Kurohime lạnh lùng nói.
Nhưng hai người vẫn tiếp tục, lặp đi lặp lại những đòn tấn công vô nghĩa.
Từ phía sau, Unknown ẩn mình và dần áp sát. Cô quấn chặt lấy cơ thể Kurohime Ngàn Năm.
“…Hừm, chỉ là sâu bọ thôi nhỉ.”
Nếu muốn, Kurohime Ngàn Năm có thể giết Unknown trong chớp mắt. Nhưng cô ta không hề kháng cự, có lẽ vì biết Unknown không thể làm hại mình. Cô ta chỉ khẽ lắc đầu đầy ngán ngẩm.
Đó là sự kiêu ngạo của kẻ có sức mạnh tuyệt đối.
Hikami búng tay. “Đến lúc rồi. Vợ yêu của anh, ăn anh đi!”
Một thứ gì đó tan chảy bên trong Unknown. Cô gầm lên một tiếng không lời và biến đổi dữ dội ngay trước mắt họ.
Sức mạnh của Unknown phá vỡ mọi giới hạn thông thường, vươn đến điều vốn dĩ là bất khả.
Cô để lộ những chiếc nanh sắc nhọn, cắn chặt vào Kurohime Ngàn Năm. Và nanh cô đã xuyên qua làn da ấy.
Lần đầu tiên, trên cơ thể Kurohime Ngàn Năm xuất hiện những lỗ thủng li ti.
Nhưng chỉ có vậy.
“…Phiền phức.”
Lần này, Kurohime định xé xác Unknown, nhưng Shirahime vung đôi cánh cơ khí chặn lại. Dù vậy, đòn chém chẳng làm gì được cô ta. Đôi cánh cơ khí dừng ngay trước cổ Kurohime.
Nhờ khoảnh khắc ấy, Unknown mới kịp thoát ra.
Ngay lập tức, White Princess nhảy vọt lên và tháo rời đôi cánh của mình. Hai cánh ghép lại, biến thành một thanh kiếm khổng lồ.
Shirahime chĩa mũi kiếm khổng lồ về phía Kurohime. Khi đâm kiếm tới, cô hét lớn: “Mọi chuyện giao cho cô đấy, Benihime!”
“…Hiểu rồi.”
Lần đầu tiên, Benihime đáp lời.
Cô uốn người và tách đôi cánh ra lần nữa, tạo nên một xoáy lốc bạc. Dòng lốc ấy xoáy thẳng vào phần chuôi kiếm được tạo bởi cánh của Shirahime, đẩy nó về phía trước như chiếc búa đập mạnh vào.
Cả hai cùng đâm mũi kiếm vào vết cắn của Unknown.
Vết thương rách toạc, nhưng đôi cánh của Shirahime cũng vỡ vụn thành hàng triệu mảnh đen.
Ngay khoảnh khắc đó, Shirai và Yurie đồng loạt ra lệnh.
“Đến lúc rồi nhỉ? Người yêu của ta, Nameless, bùng nổ đi.”
“Sister… Có một cô bé hư hỏng đằng kia. Xé xác cô ta đi.”
Giọng Shirai dứt khoát, còn Yurie thì uể oải.
Nameless lập tức chui vào vết thương của Kurohime Ngàn Năm, trong khi những sợi thép của Sister tập trung xé rách phần đó. Vết thương càng thêm nghiêm trọng, nhưng Kurohime chỉ vung cặp cánh đen, hất văng hai kihei.
“Các ngươi dám chạm vào ta à.” Cô lạnh lùng, khẽ vung đôi cánh như thể đang khó chịu.
Nhưng cú vung đó mạnh hơn mức cần thiết, để lộ phần ngực trần.
Kou và Sasanoe lập tức lao tới, trên tay mỗi người cầm một chiếc lông vũ lấy từ cánh của Shirahime. Ma thuật trong chúng là lửa và băng.
Cả hai đâm thẳng những chiếc lông vũ ấy vào vết thương của Kurohime Ngàn Năm.
“Haaaaaaaaaaaah!”
“…Kết thúc đi.”
Tiếng hét của cả hai hòa thành một, nhưng chỉ một kháng cự nhỏ từ Kurohime thôi, tất cả sẽ thất bại.
Họ vung kiếm, đặt cược vào cơ hội mong manh nhất.
Đòn tấn công đã cắm sâu vào vết thương.
Chỉ cần một chút nữa thôi, mũi kiếm sẽ chạm nhau và Kurohime sẽ chết. Hikami cuối cùng cũng phá vỡ bức tường bất khả xâm phạm mà chưa từng ai vượt qua.
Kou dồn hết sức giữ chặt thanh kiếm, không nới lỏng dù chỉ một chút. Máu đen tuôn trào, da thịt bị xé toạc.
…Chỉ một chút nữa thôi!
Rồi Kou ngẩng đầu lên.
Và cậu nhìn thấy cô.
Kurohime Ngàn Năm.
***
Đôi tay cô buông thõng. Dù chỉ còn một bước là chạm tới cái chết, cô vẫn không hề chống cự.
Kou nín thở. Trong đầu cậu thoáng qua một câu hỏi.
Cô ấy thực sự có giống những kihei điên cuồng khác sao?
Tất cả những gì cô làm lúc này chỉ là ngước nhìn Kou. Đôi môi khẽ hé, rồi khép lại. Và lần đầu tiên, một nụ cười ngây thơ thoáng hiện trên môi cô.
Như thể cô đã được giải thoát.
Như thể đây là kết cục mà cô mong muốn.
Như thể cô vừa tìm thấy chốn trở về.
Lại nữa rồi, Kou nghĩ.
Mái tóc và đôi mắt đen tuyền như màn đêm. Làn da trắng ngần như tuyết sơn.
Gương mặt của cô nếu mất đi nét méo mó kia, sẽ giống hệt một người.
Một lọn tóc đen bỗng bị cắt, tai cô lộ ra. Trên đó lấp lánh một chiếc khuyên bạc tinh xảo. Ở giữa…
…là một viên ngọc xanh rực rỡ.
Đó là thiết bị liên lạc, được chế tạo dưới dạng khuyên tai.
Khi nhìn thấy nó, đôi mắt Kou mở to.
Nó giống hệt với chiếc cậu đã từng trao cho cô ấy.
Kou nhớ lại những hình ảnh cứ xuất hiện trong đầu, những điều mà cậu từng nghĩ chỉ là mơ.
Vì sao ảo ảnh của Kurohime Ngàn Năm lại luôn xuất hiện trước cậu?
Vì sao cô biết bài hát ru mà Mirei đã tự nghĩ ra?
Vì sao Kou lại thấy một cảm giác quen thuộc đến lạ mỗi khi nhìn thấy cô?
Cuối cùng mình cũng hiểu rồi.
Hình bóng ai đó đang buồn bã. Gương mặt ai đó đang khóc òa.
Những cử chỉ trẻ thơ của ai đó sống dậy trong tâm trí.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra. Lý do vì sao mỗi lần nhìn thấy Kurohime Ngàn Năm, đầu cậu như muốn vỡ tung. Lý do vì sao ký ức cậu cứ như bị xáo trộn.
Lý do vì sao cậu không muốn cô khóc.
Cuối cùng Kou cũng nhận ra người “ấy” luôn ở trong ký ức mình là ai.
Cô ấy là… Shirahime. Nhưng cũng không hẳn là Shirahime.
Cậu dồn sức kéo lưỡi kiếm ra.
Khoảnh khắc ấy như phản bội tất cả mọi thứ, nhưng cậu không thể ngừng lại. Nước mắt dâng trào, lồng ngực nóng ran.
Bị những cảm xúc cuộn trào lấn át, cậu ngừng tay.
Sasanoe nhận ra sự thay đổi ấy. Hiểu rằng một mình anh không thể tiếp tục, nên lập tức lùi lại.
Chỉ còn Kou đứng đó.
Cậu đối diện với Kurohime Ngàn Năm.
Và hỏi cô:
Vì sao cô khóc?
Vì sao cô biết Kou?
Vì sao cô có chiếc khuyên tai liên lạc?
Vì sao cô biết bài hát ru?
Vì sao cô cứ xuất hiện trước mặt cậu bao lần như thế?
Cuối cùng, Kou cũng hiểu.
“Cô là… Shirahime, đúng không?”
Kurohime Ngàn Năm tròn mắt.
Và cô khẽ gật đầu, ngâu thơ như một đứa trẻ.