Chỉ còn mười ngày.
Chỉ còn mười ngày nữa thôi, thời khắc định mệnh sẽ đến.
Giờ đây, cô đã hiểu vì sao mình lại mơ thấy những giấc mơ ấy.
Đó là nhờ ma lực tuôn trào khi định mệnh cận kề. Chính nó đã đáp lại ước nguyện của cô. Khi nhận ra điều đó, cô chẳng còn mong cầu được mơ nữa.
Cô chờ đợi một mình cho đến ngày ấy. Vừa run rẩy, cô vừa bấu víu vào những ký ức ấy như chỗ dựa của mình.
Những ký ức về khoảng thời gian ngắn ngủi khi cô có thể gặp được cậu.
Chúng nằm sâu trong tim, là tất cả sức mạnh để cô bước tiếp.
Chỉ một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Và chắc chắn, mọi thứ sẽ đổi thay.
***
“Sao em lại muốn đến đây?” Kou hỏi ngay khi vừa đến nơi. Cậu đảo mắt nhìn quanh với vẻ mặt đầy hoang mang.
Nhân lúc Học viện còn đang hoảng loạn vì điềm báo về Thời khắc Phùng Ma, việc lén ra ngoài trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Cổng trường chật kín học viên đang tụ tập, nhưng Kou và Shirahime chỉ việc bay qua bằng đôi cánh của cô. Ra khỏi đó rồi, việc vào tàn tích cũng chẳng khó.
Họ rời đi suôn sẻ, nhưng vấn đề không nằm ở đó.
Kou không ngờ là họ lại đi về phía tàn tích.
Đây là nơi chất chứa những ký ức đặc biệt. Bởi tầng trên của tàn tích này là nơi Kou và Shirahime lần đầu gặp nhau.
Khi Kou hỏi lý do, Shirahime đặt tay lên ngực và khẽ đáp: “Kou, em đã nói với anh trước đây rồi… Em cảm thấy như mình còn thiếu một mảnh ghép. Chúng ta nhất định phải sống sót qua Thời khắc Phùng Ma. Em không muốn những người mà em quý mến phải chết. Em cần lấy lại toàn bộ sức mạnh của mình… Nên là, em muốn tìm lại phần còn thiếu đó.”
“À… ừ, vậy... Ý em là vì không thể điều chỉnh hoàn toàn đôi cánh khi ở học viện sao?”
“Đó cũng là một lý do.” Cô lắc đầu, tỏ ý còn một nguyên nhân quan trọng hơn. Rồi cô giải thích mục tiêu chính: “Em muốn xác nhận xem mình đang thiếu thứ gì, và em muốn đến nơi chúng ta đã gặp nhau để làm điều đó.”
“Cái ‘lồng chim’ ấy hả?”
Kou nhớ lại. Cậu thoáng rùng mình khi nghĩ về cơn đau kinh hoàng lúc rơi qua tấm kính cường lực và bị rạch bụng, nhưng rồi lắc đầu xua đi. Dù sao, đây là điều Shirahime mong muốn nên cậu sẽ làm cho bằng được.
“Được rồi, Shirahime. Đi thôi… Nhưng anh chỉ biết một đường đến đó thôi, và cũng chưa chắc nó có an toàn hay không nữa. Ý anh là… nó khá nguy hiểm đấy. Nhưng nếu em không ngại thì…”
“Em không bận tâm đâu, anh đừng lo. Dù đi đường nào, em cũng sẽ bảo vệ anh.”
Shirahime siết chặt nắm tay. Kou dịu dàng xoa đầu cô. Cậu hiểu rõ cảm giác đó. Dù bản thân yếu đuối, cậu vẫn muốn bảo vệ cô bất kể chuyện gì xảy ra.
Họ nhìn nhau, mỉm cười bẽn lẽn rồi cùng gật đầu.
“Vậy thì, đi thôi nhỉ.” Kou nói.
“Ừm.”
Cả hai nắm tay nhau và chạy đi.
Khu tàn tích này từng là nơi đội Nghiên cứu Ma thuật của Kou bị tấn công, nhưng trước đó nó vốn được coi là Vùng Sạch. Nhờ vậy, cả hai tiến vào rất nhanh mà không gặp mối nguy nào.
Kou nhớ lại con đường dẫn đến hố sâu. Lúc trước cậu chỉ chạy trốn trong vô thức, nhưng ký ức về giây phút cận kề cái chết và nỗi sợ tột cùng thì chẳng bao giờ nguôi ngoai.
Vấn đề là họ sẽ phải nhảy xuống hố.
***
“Shirahime, bám lấy vai anh… Ừ, đúng rồi. Như vậy chắc là ổn rồi…”
“Anh sẵn sàng chưa, Kou? Em thấy nhảy xuống được rồi đó.”
Trong con đường hẹp này, Kou không chắc Shirahime có ôm mình được không, nhưng cuối cùng hai người cũng xoay sở được. Cô vòng tay ôm chặt lấy cậu, và Kou lao xuống hố. Họ trôi lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng lướt qua phần kính vỡ rồi hướng xuống mặt đất.
Nơi đây vốn là một mái vòm có hình dáng như lồng chim. Nó được tạo nên từ những khung kim loại đen không rõ nguồn gốc và kính cường lực, tất cả đều mang vẻ đẹp tinh xảo. Bao quanh cậu là những cỗ máy kỳ dị ẩn mình giữa lớp cây cối rậm rạp, nhưng cậu chẳng đủ hiểu biết để đoán xem chúng là gì. Ở giữa mái vòm là một hộp thủy tinh lạ kỳ vẫn còn nguyên vẹn, trông như một cỗ quan tài.
Giờ đây bên trong hộp không có gì cả.
Những sợi cáp rách nát nằm vương vãi, chúng rỉ ra một chất lỏng kỳ lạ chỉ có thể thấy khi lại gần.
Kou và Shirahime đáp xuống bên cạnh với tiếng “bịch.” Cô chỉ tay vào chiếc hộp rỗng và nói:
“Em từng ở trong đó, đúng không?”
“Ừ… Hả? Em không nhớ sao?”
“Em nghĩ là mình từng có ký ức về nó, nhưng chúng bị xóa đi bởi cú sốc trong lần gặp định mệnh với anh, cùng những kỷ niệm hạnh phúc sau đó. Em là Shirahime với hiệu là Màn Hạ. Em chỉ nhớ chừng đó thôi… Nhưng Kou, Kagura đã nhiều lần gọi biệt hiệu này là điềm gở. Em chưa hề nghĩ về nó… cho đến bây giờ.”
"Màn Hạ" nghĩa là gì?
Khi Shirahime khẽ thì thầm, và Kou cũng có thắc mắc về chuyện này.
Màn Hạ là khoảnh khắc các diễn viên bước ra chào khán giả sau khi tấm màn hạ xuống vào cuối vở kịch.
Tại sao đó lại là biệt hiệu của cô?
Tại sao lại tồn tại Hime thứ bảy? Một Hime không được ghi nhận?
Có lẽ câu trả lời nằm ở đây.
Shirahime tiến lại gần hộp thủy tinh, lau lớp bụi phủ trên đó.
Cô khẽ cau mày, rồi bước tới một thiết bị gần đó. Sau một thoáng ngập ngừng, cô nhập vào những cổ tự trên bảng điều khiển. Ngón tay cô di chuyển như bị một ký ức tiềm thức dẫn lối. Cô xoay bảng điều khiển, sắp xếp lại, rồi gõ phím theo một quy tắc bí ẩn.
“Có lẽ đây là chìa khóa để giải mã thông tin liên quan đến em… Nếu ở đây vẫn còn dữ liệu về em, chắc nó sẽ hiện ra…” Cô nói.
Những ký tự khác hiện lên trên bề mặt hộp thủy tinh. Hàng loạt dòng chữ chi chít bắt đầu chạy.
Shirahime dừng lại. Đôi mắt đảo qua lại với tốc độ chóng mặt.
Kou đứng cạnh, nhưng cậu không thể đọc được những cổ tự này. Shirahime thì có vẻ đọc được. Đôi mắt xanh của cô mở to, sáng rực như ngọc quý.
Bất kể những dòng chữ kia viết gì, Shirahime bắt đầu run rẩy.
Ban đầu Kou ngần ngại không dám hỏi, nhưng rồi cậu lấy hết can đảm và nói:
“Shirahime… nó viết gì vậy?”
“Kou, nếu nói cho anh nghe thì… Không, em không thể giấu anh được. Làm vậy là không thể tha thứ.”
Cô lắc đầu, lùi ra khỏi hộp thủy tinh.
Đôi cánh cơ khí của cô đột ngột bung ra. Cây cối xung quanh bị cắt nát. Hàng triệu cánh hoa tung bay. Những bông hoa trắng gần như ánh bạc lượn lờ giữa làn gió.
Chúng như ngừng lại trong khoảnh khắc, rồi rơi lả tả xuống đất.
Đôi cánh mở rộng bao trùm không gian xung quanh. Một tia sáng xanh lóe lên, kèm theo âm thanh cào xé chói tai của máy móc vận hành. Những mảnh kim loại sáng lấp lánh, ánh lên vẻ lạnh lùng và tuyệt mỹ
Cô từ từ chớp mắt, rồi nhìn về phía Kou.
Kou lại nghĩ thầm.
Đôi mắt xanh biếc như bầu trời, mái tóc trắng xóa như tuyết phủ.
Cô chìa tay ra. Kou cũng đưa tay đáp lại. Họ nắm chặt tay nhau như mọi khi.
Shirahime nhắm mắt rồi mở ra. Cô thu đôi cánh lại và nói: “Kou, nghe em nói. Nếu sau khi nghe xong anh muốn chấm dứt hôn ước này thì cứ nói ra. Anh có quyền đó. Anh có quyền rời bỏ em, có quyền quên đi tình yêu của em.”
“Em… đang nói gì vậy?”
“Màn Hạ là một vũ khí được tạo ra để hủy diệt.” Giọng Shirahime bỗng lạnh hẳn.
Kou chớp mắt. Cậu không hiểu nổi điều mình đang nghe. Trước mắt cậu chỉ là một cô gái xinh đẹp. Không gì ở cô gợi lên từ “vũ khí” hay “hủy diệt” cả. Thế nhưng Shirahime rất nghiêm túc.
Cô kể cho cậu nghe về mục đích tồn tại của mình, như thể mọi ký ức đã trở về.
“Em được tạo ra để kết thúc thế giới.”
***
Shirahime cất giọng. Đây là thông tin mà cả những thực thể khác trong Dòng Hime cũng không biết.
Đó là câu chuyện từ rất, rất, rất lâu về trước.
Thế chiến rơi vào tình trạng giằng co suốt thời gian dài và các quốc gia bắt đầu kiệt quệ. Hơn nữa, việc phát triển vũ khí cũng đã chạm đến giới hạn. Một quốc gia nổi tiếng với nền ma thuật tiên tiến, đã dồn toàn bộ sức lực để tạo ra Dòng Hime. Và khi họ hoàn thành, họ tiếp tục dựa vào những gì đã thu được để đạt đến tạo tác tối thượng.
Đó là kết quả của những trí óc đã vỡ vụn, của những niềm tin méo mó của một nhóm nhà nghiên cứu vũ khí ma thuật bị ám ảnh bởi tư tưởng tận thế.
Nó thực sự sẽ “kết thúc chiến tranh.” Đó là vũ khí cuối cùng sẽ hủy diệt cả thế giới, bao gồm cả quốc gia đã khai sinh ra nó.
Khi tất cả tan biến, chỉ còn lại một thực thể duy nhất cúi chào trên sân khấu của bầu trời.
Vũ khí hủy diệt, Màn Hạ.
Nhưng cô đã không thức tỉnh.
Ngày tận thế cứ ngủ yên suốt hàng ngàn năm, không hề được khởi động.
Đó chính là phước lành với cả thế giới.
Thế là mọi chuyện kết thúc trong yên vui.
Lẽ ra là vậy.
“Dĩ nhiên, em khiếm khuyết.” Shirahime nói tiếp. “Em chưa hoàn chỉnh… Nhưng dù không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh, không hiểu sao, em đã thức tỉnh khi nuốt máu của anh… Lẽ ra em không được phép thức giấc. Và vẫn chưa muộn đâu. Anh có thể chấm dứt hôn ước này ngay lúc này.”
“Shirahime.”
“Ngay cả em cũng không thể ước lượng sức mạnh thật sự của mình. Em không chắc là em sẽ không làm anh tổn thương—”
“Shirahime!” Kou quát, buộc cô phải ngừng lời.
Không gian rộng lớn chìm trong tĩnh lặng.
Trái ngược với lời nói, gương mặt Shirahime như sắp òa khóc.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ ấy, Kou chợt có cảm giác như đã thấy từ rất lâu. Và cậu lại nghĩ, mình không muốn em ấy khóc. Mình không muốn em ấy cô độc.
Không ai khác ngoài Shirahime có thể lấp đầy khoảng trống trong tim Kou. Cậu xoa đầu người được gọi là “tận thế” ấy như thể chẳng có gì xảy ra. Cậu dịu dàng trấn an cô: “Shirahime, em đã là tất cả của anh rồi.”
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Kou nhìn sâu vào đôi mắt xanh ấy, và lời lẽ cứ tự nhiên tuôn ra.
“Anh yêu em, Shirahime.”
Đó là một lời tỏ tình thẳng thắn, không chút ngập ngừng, bộc bạch từ tận đáy lòng.
Shirahime chớp mắt. Cô định cất lời, nhưng Kou đã nắm tay cô và nói tiếp.
“Từ đầu, em đã nói anh là định mệnh của em. Anh đã không thể khẳng định điều tương tự… Lúc đó, anh chỉ thấy choáng ngợp. Nhưng từ khi ở bên nhau, anh đã thực sự yêu em rồi.”
“Kou, anh…”
“Anh yêu vẻ mặt ngây thơ của em, và cũng yêu dáng vẻ em mỉm cười khi ở cạnh anh. Anh yêu mái tóc trắng mềm mại, yêu những ngón tay thon dài, dịu dàng của em. Anh còn yêu cả đôi cánh của cơ khí em. Anh yêu cách em chơi đùa cùng mọi người, và cả dáng vẻ khi em bảo vệ anh. Anh thật sự thấy vui, thấy em thật tuyệt vời, và vẫn luôn nghĩ rằng mình rất yêu em. Anh yêu em nhiều hơn cả những gì em nghĩ đấy.” Cậu nói với nụ cười trên môi.
Đó đều là những điều thật lòng. Khó mà tin rằng cậu từng là một kẻ vô cảm. Giờ đây, cậu cảm thấy thật ấm áp mỗi khi cô ở bên. Và cậu yêu cô vô cùng.
Cô là người mà cậu có thể gọi là “của mình.”
Cô là Cô Dâu của cậu.
Và hơn hết, cô là một cô gái tuyệt vời.
“Vì vậy anh không quan tâm em là gì. Dù em có là tận thế đi chăng nữa.” Cậu kiên quyết.
Kou Kaguro đã kết hôn với tận thế, nhưng đã vậy thì sao?
Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng cậu thà quay lưng với cả thế giới chứ nhất quyết không từ bỏ Shirahime.
“Thú thật, anh cũng chẳng hiểu rõ chuyện này. Nếu em thật sự có sức mạnh đáng sợ như vậy, thì chúng ta vẫn có thể sống sót… Ừ, hãy cùng sống sót nhé. Cùng với bạn bè và mọi người trong Bách Quỷ Dạ Hành.”
Cậu siết chặt tay cô. Rồi lấy đôi khuyên tai mà Yaguruma đã tặng ra khỏi túi. Cậu cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mỗi viên đá xanh.
Vén mái tóc cô lên, Kou đeo chúng lên tai Shirahime.
Món trang sức tuyệt đẹp kiêm thiết bị liên lạc ấy khẽ đung đưa dưới làn tóc cô.
“Vậy là từ giờ, anh và em có thể nói chuyện với nhau bất cứ lúc nào. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Cậu nói.
Cậu nhẹ nhàng đặt môi lên những ngón tay cô, như đáp lại cái hôn mà cô từng trao khi trước.
Những cánh hoa trắng gần như ánh bạc lượn lờ giữa làn gió. Giữa khung cảnh thiêng liêng ấy, Kou cất lời thề nguyện.
“Anh trao cho em niềm tin, tình yêu, và cả số phận của mình. Shirahime, anh xin thề. Vì em, anh sẽ bảo vệ em.”
Shirahime nhảy lên. Những cánh hoa tung bay trong gió. Cô ôm chầm lấy cậu, áp má vào nhau.
Như đứa trẻ nép vào cha mẹ, như người yêu ôm lấy người yêu.
Và cô đáp lại lời thề ấy còn mãnh liệt hơn trước.
“Em sẽ ở bên anh mãi mãi. Em trao cho anh quyền kiểm soát, sự phục tùng, và cả niềm tin… Kou, em xin thề: Em sẽ tiêu diệt mọi cái chết nhắm vào anh.”
Họ ôm nhau thật chặt, thật chặt.
Cứ thế, họ đã trao nhau lời thề nguyện.
Một lời thề nguyện không thể phá vỡ.
Như một đôi cô dâu chú rể thật sự.
Vì họ yêu nhau đến tận cùng.