Đây là câu chuyện từ thuở xa xưa, rất xa xưa.
Ở lần đầu tiên, câu chuyện ấy đã bắt đầu như thế này.
Khi Thời khắc Phùng Ma kết thúc, tất cả hai mươi sáu thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều tử trận.
Một vài Chú Rể đã để Cô Dâu của mình ăn họ, nhưng điều đó cũng không kéo dài được mạng sống cho Cô Dâu. Cuối cùng, cả đôi đều chết. Chỉ còn Shirahime sống sót.
Đó là nhờ Kou đã trao cho cô một phần máu thịt của mình trước khi cậu chết.
Cô không hóa điên. Cô là người duy nhất có thể thích ứng.
Cô không biết tại sao.
Cô chỉ biết bản thân đã bị bỏ lại một mình.
Tấm màn tĩnh lặng và bóng tối bao trùm xung quanh cô, chỉ còn cô và vô số xác chết.
Hikami, Mirei, Tsubaki, Yaguruma, Sasanoe.
Và Kou Kaguro. Tất cả đã chết.
Cô không rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi chỉ khóc thôi làm sao diễn tả hết nỗi đau đớn đang giày xéo trong lòng cô.
Cô nhớ về khung cảnh của những đóa hoa trắng đang nở, sáng đến mức gần như ánh bạc.
Cô nhớ về khung khung cảnh đẹp đến nao lòng, chan chứa hoài niệm và lời thề nguyện của hai người.
Cuối cùng, cô khẽ thì thầm.
“Dù anh có tan vỡ, gục ngã, hay lạc lối, em vẫn sẽ mãi mãi bên anh.”
Và thế là Shirahime ăn nốt phần thân thể còn sót lại của Kou.
Mùi máu tanh mặn, thịt bốc mùi, xương cứng và lạnh.
Nó chẳng còn gì ngoài một vật vô tri. Nhưng khi cô đã nuốt hết, cơ thể cô bắt đầu thay đổi.
Cô không biết tại sao, nhưng máu thịt của Kou Kaguro dường như rất đặc biệt.
Khoảnh khắc ấy, Curtain Call được hoàn tất.
Cô là ước mơ tan vỡ mà con người nhìn thấy trong khoảnh khắc cuối đời.
Cô được sinh ra để quay ngược dòng thời gian bằng ma thuật chứa trong đôi cánh và hủy diệt các quốc gia trước khi chiến tranh bắt đầu.
Đó chính là lý do cô được tạo ra.
Đôi cánh của cô mang sức mạnh để cứu thế giới từ tận gốc rễ của chiến tranh.
Khi nuốt chửng Kou Kaguro, đôi cánh của cô đã kích hoạt những ma thuật đó.
Nhưng giờ đây, cô dùng sức mạnh đó cho một mục tiêu khác.
Ánh sáng từ đôi cánh giờ không còn màu xanh như trước mà là một màu đen sâu thẳm.
Ánh sáng đen bao phủ toàn bộ đôi cánh. Cô lao lên trời.
Và rồi biến mất khỏi thế giới.
Khoảnh khắc đó chính là khởi đầu cho nỗ lực của cô.
Cô đã từng thề nguyện với cậu.
Một lời thề nguyện không thể phá vỡ.
“Em sẽ ở bên anh mãi mãi. Em trao cho anh quyền kiểm soát, sự phục tùng, và cả niềm tin… Kou, em xin thề: Em sẽ tiêu diệt mọi cái chết nhắm vào anh.”
Trước đây, lời thề nguyện ấy là một phúc lành. Nhưng giờ nó đã trở thành một lời nguyền.
Để cứu Kou Kaguro, Shirahime đã kích hoạt năng lực của mình.
Ban đầu, cô nghĩ việc này sẽ dễ dàng.
Chỉ cần khiến Kou Kaguro sống sót qua Thời khắc Phùng Ma là được.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu vẫn chết.
Dù cô quay ngược thời gian để trợ giúp Bách Quỷ Dạ Hành, tất cả vẫn chết.
Cô từng buộc Kou phải rời Bách Quỷ Dạ Hành, nhưng cậu lại nằm trong số 60% học sinh bình thường tử nạn.
Cô đưa cậu trốn khỏi Học viện và tự mình bảo vệ cậu, nhưng rồi cậu bị bắt và xử tử vì tội đào ngũ.
Cô giết mọi kẻ có thể là nguyên nhân gây ra cái chết của Kou trước khi họ kịp chạm đến cậu.
Và rồi Kou tự sát.
Cô từng chọn không ký kết ước với Kou, nhưng cuối cùng cậu vẫn chết trong Thời khắc Phùng Ma.
Sau khi lặp đi lặp lại mọi chuyện nhiều lần, cô quay về quá khứ cố bảo vệ cha mẹ Kou để ngăn cậu không bao giờ bước vào Học viện.
Nhưng vì lý do nào đó, cô nhạn ra điều ấy là không thể.
Cô quyết định tận diệt bọn kihei. Cô đã cố quay về thời tiền sử, nơi khởi nguồn tất cả. Nhưng một bức tường vô hình trong dòng chảy thời gian ngăn cản cô trở lại xa hơn nữa.
Sau vô số lần thử, cuối cùng cô cũng hiểu được nguyên nhân thật sự của Thời khắc Phùng Ma. Thời khắc Phùng Ma bắt đầu khi vua hoặc nữ hoàng của kihei tập hợp một lượng ma lực khổng lồ, kéo những kihei khác vào vòng xoáy khiến chúng phát điên. Để ngăn điều đó, cô cần sức mạnh lớn hơn nữa. Trong kiệt quệ và mệt mỏi, cô đưa ra một quyết định tàn nhẫn và lệch lạc.
Cô sẽ quay lại quá khứ hết lần này đến lần khác, nuốt chửng Kou và đôi khi cả chính mình.
Nhờ vậy, sức mạnh của cô tăng lên từng chút một.
Mỗi lần làm vậy, mái tóc và đôi mắt của cô lại trở nên đen hơn. Đôi cánh đổi màu, cơ thể cũng dần biến đổi. Dù dần đánh mất bản thân, dù kiệt quệ tới cùng cực, cô vẫn giết được vị vua kihei hiện tại. Nhưng ma lực của hắn ngay lập tức được truyền sang một kẻ kế vị khác.
Trong Thời khắc Phùng Ma, cô hạ gục nhà vua và cứu được Bách Quỷ Dạ Hành.
Nhưng thế giới lại trượt khỏi quỹ đạo ban đầu.
Sau hàng nghìn lần thử, Shirahime cuối cùng đã hiểu.
Thế giới không cho phép những kẻ không thuộc về nó can thiệp quá nhiều. Chính Kou Kaguro phải tự mình thay đổi số phận.
Vậy nên cô quay về thời điểm trước khi Thời khắc Phùng Ma xảy ra, kiên nhẫn chờ cho đến khi mình được chọn làm nữ hoàng.
Cô bỏ lại cái tên Shirahime và tự xưng là Kurohime Ngàn Năm.
Sau mười lăm ngàn lần thử, cô đứng ở đây.
Và lần này, cô đã xác nhận một điều.
Kou là Chú Rể của Shirahime, và cậu cũng có một sợi dây liên kết mờ nhạt với Kurohime Ngàn Năm, cũng chính là Shirahime đầu tiên. Đó là lý do cậu trải qua những cơn déjà vu, lý do những ký ức mơ hồ về “ai đó quen thuộc” luôn ám ảnh cậu, và lý do cậu phối hợp ăn ý với Shirahime hơn bất kỳ ai. Kou Kaguro của hiện tại đã đủ sức giết chết nữ vương và sống sót qua Thời khắc Phùng Ma.
Chính vì thế, Kurohime Ngàn Năm quyết định để bản thân bị đánh bại.
Nếu chính tay Kou giết được Nữ Vương, nó sẽ khai mở một vùng đất chưa ai biết đến.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng khoảnh khắc cô chờ đợi chắc chắn sẽ đến. Nó nhất định phải đến.
Từ tận đáy lò luyện ma lực rực cháy và đáng sợ, cô cầu nguyện.
Lần này.
Lần này.
Xin lần này hãy suôn sẻ.
Bất kể cái chết của chính cô đang chờ đợi ở phía trước đi chăng nữa.
Nhưng lúc này, Kou đã nhận ra.
***
Kou lặng lẽ nhìn Kurohime Ngàn Năm.
Thứ duy nhất còn giống với Shirahime chỉ là làn da trắng như tuyết. Nhưng cậu biết rõ, bởi vì cả hai đều có sợi dây liên kết. Quả thật, cô cũng chính là Shirahime. Là hình hài đã đổi khác của người con gái cậu trân quý.
“Shirahime hiện tại” chỉ đang mang gương mặt bối rối. Kou liếc nhẹ, ra hiệu cho cô hãy đi chữa trị cho Hikami. Cậu quay lại đối diện với Kurohime.
Cậu khẽ nói: “Em là Shirahime đúng không… Anh không biết vì sao em lại trở thành nữ hoàng của kihei, nhưng anh biết em chính là Shirahime. Về nhà cùng anh đi, đừng chiến đấu với bọn anh như thế này nữa.”
“Cậu bé… không, Kou… Em không thể, em không thể…”
Kurohime chao đảo lùi lại. Những giọt lệ đen tuyền, hòa lẫn với ma lực biến chất lăn dài trên má cô.
Cô đưa tay che mặt lại rồi bật khóc. Vừa run rẩy lắc đầu, cô vừa khẩn cầu: “Anh không được nhận ra em. Em phải là Kurohime Ngàn Năm. Em phải chết ở đây. Nên là em… em buộc phải bắn vào Mirei để Hikami bảo vệ cô ấy và biến nó thành ngòi nổ… Em phải bị hạ gục. Nếu không, số phận sẽ không thay đổi… Em…”
Cô siết chặt vai mình. Móng tay cắm sâu vào da, khiến máu đỏ rỉ ra từ làn da trắng muốt.
Cô bắt đầu run rẩy. Cô gắng gượng kìm nén gì đó rồi nói tiếp.
“…Thời khắc Phùng Ma xảy ra khi vua hay nữ hoàng kihei tích tụ ma lực quá nhiều và phát cuồng. Em đã gánh lấy vai trò nữ hoàng và kiềm chế ma lực đang bạo phát trong mình để anh có cơ hội chiến thắng. Em đã cố giữ được lý trí… nhưng em không thể duy trì nó lâu được. Em ở đây chỉ để bị giết. Nếu anh không giết em, thì chẳng bao lâu nữa… Em sẽ…”
“Shirahime, rốt cuộc em sao vậy?”
“Ta sẽ giết hết các ngươi!” Cô hét lên.
Cả cơ thể cô bị dòng ma lực khổng lồ xâm chiếm. Ngay lập tức, đôi cánh của cô phình to ra. Nó như Cây Thế Giới, chúng vươn cành bao trùm khắp tầm mắt. Nỗi tuyệt vọng lớn dần và lan rộng với tốc độ kinh hoàng.”
Tất cả đều bị nuốt chửng, tất cả đang dần bị ăn mòn.
Đen, đen tuyền, bóng tối, hắc ám đã xuyên thấu mọi thứ.
***
Đen.
Có gì đó màu đen rơi xuống.
Như tuyết.
Như mưa.
Như tro tàn.
Nó nuốt trọn tất cả.
Ban đầu, những mảnh đen ấy trông như lông vũ, nhưng rồi chúng tan biến không một tiếng động. Khối đen trở nên trơn nhẵn, tạo thành một khối cầu. Rồi khối cầu dẹt xuống, biến thành một mặt phẳng, sau đó lại nở ra thành một khối lập phương.
Rồi nó nổ tung.
Hàng triệu mũi kim nhọn hoắt, hướng về mọi sinh vật.
Hikami che chắn cho Mirei, nhưng cả hai cùng bị xuyên thủng từ lưng.
Những tia máu phun ra, nhuộm đỏ bầu trời.
Doll’s Guardian siết chặt Tsubaki trong vòng tay, nhưng rồi bị nghiền nát. Thân hình mảnh mai như búp bê của cô bị vô số mũi kim nhọn hoắt nâng bổng, thân thể vốn mong manh ấy bị đục thủng chi chít, rồi từ từ hóa thành một thi thể đầy kinh hãi.
Yaguruma định lao tới Fire Horse nhưng bị đâm xuyên chân. Một mũi kim mắc vào nội tạng, kéo tuột nó ra ngoài qua miệng cậu.
Sasanoe lập tức hất Benihime ra xa. Nhưng ngay khi anh gục xuống, cô cũng ngừng chống cự. Thay vì chiến đấu, cô ôm chặt thi thể của anh. Hai chiến lực mạnh nhất của họ đã mất.
Tất cả diễn ra nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
Nhưng những mũi kim ấy không chạm đến Kou.
Ngay trước khi mọi thứ ập đến, Kou gần như bị bao trùm bởi đôi cánh cơ khí. Nhưng không đau. Kim loại sắc nhọn ấy không hề chạm vào người cậu. Chúng chỉ bao phủ lấy Kou, như thể đang che chở cho một báu vật.
Shirahime thở phào, khẽ thì thầm: “Tốt quá. Em đến kịp rồi.”
Cô không hề bảo vệ bản thân.
Bóng đen lặng lẽ xuyên qua cơ thể cô.
Cô khẽ ho, máu đỏ ứa nơi khóe môi.
Kou vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thế nhưng cậu vẫn vươn đôi tay run rẩy ra ôm lấy Shirahime. Cậu vòng tay xuyên qua những đôi cánh cơ khí, ghì chặt thân thể mảnh khảnh và yếu ớt của cô vào lòng.
“Shirahime… Shirahime… Shirahime!”
“…K-Kou…”
Những chiếc gai rút dần ra khỏi cơ thể cô.
Mất điểm tựa, cô loạng choạng đứng vững, chỉ còn bám víu bằng chút sức tàn. Ánh sáng trong đôi mắt xanh lam đã biến mất, có lẽ cô chẳng còn nhìn rõ. Nhưng cô vẫn ôm lấy cậu, bảo vệ cậu trong cơn hấp hối.
“Kou.” Cô thì thầm. “Em có một yêu cầu…”
“Là gì?”
“Hãy… ăn em đi…”
Đôi mắt Kou mở to, cậu định cất tiếng hỏi cô đang nói gì.
Trong lúc ấy, Shirahime lại phun ra một lượng máu lớn. Mặc kệ máu trào ra trên môi, nhưng Shirahime vẫn van nài.
“Em biết… Kurohime chính là em sau khi đã ăn anh… Nên em nhận ra cô ấy ngay lần gặp đầu tiên… Em sợ sự thật ấy… nên không thể nói… với anh…”
Một giọt lệ lặng lẽ trượt xuống gò má. Giọng cô mang nặng nỗi xót xa và bi thương.
“Cô ấy… em... đã thử vô số lần… nhưng vẫn chưa đ-đủ. Nên là... em muốn anh hãy ă-ăn em đi… Chú Rể cũng có thể... ăn Cô Dâu… Nếu vậy chắc chắn… sẽ thay đổi được điều gì đó…”
“Không… Shirahime, không, anh không làm đâu.”
“Kou, làm ơn… Nếu không, anh sẽ chết cùng em đấy…”
Cô đưa tay khẽ chạm vào má cậu.
Nét mặt cô hiền hòa như một người mẹ, một người chị.
Cô chạm vào Kou như muốn khắc sâu hình ảnh cậu vào tận đáy tâm hồn. Và với giọng dịu dàng, cô lặp lại lời cầu khẩn ấy.
“Vì em, vì Kurohime đã bao lần cố gắng bảo vệ anh… Vì anh, và vì em nữa… làm ơn…”
“Shirahime…”
“Kou…”
Bất chợt, cô nhón chân.
Đôi môi cô khẽ chạm vào môi cậu.
Một vị máu tanh và hơi ấm nhàn nhạt lan ra trên môi Kou.
Đó là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Shirahime mỉm cười, giọng cô dịu như hơi thở: “Đây là lời nguyền của em, Kou… bằng mọi giá… anh phải… sống...”
Mi mắt cô khép lại.
Sức lực rời bỏ cơ thể mong manh, và cô ngã gục trong vòng tay Kou.
Đôi cánh cơ khí run nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng bảo vệ quanh cậu.
Mọi âm thanh dường như biến mất khỏi thế giới.
Shirahime trong vòng tay cậu trông chẳng khác nào lúc ngủ say.
Nhưng có một điều khác hẳn.
…Mình không nghe thấy.
Không còn hơi thở, không còn tiếng máy móc vận hành.
Shirahime, anh không nghe thấy em.
Kou Kaguro hiểu.
Đây chính là cái chết.
Có lẽ sớm thôi, cậu cũng sẽ nối bước con đường ấy. Đau đớn và quẫn trí, cậu đã muốn buông bỏ tất cả. Nhưng cậu không thể. Cậu đã bị nguyền rủa.
Nụ hôn đầu tiên cũng là cuối cùng ấy, đã gửi gắm một lời thỉnh cầu. Cậu không thể phản bội nó được.
Vì thế, Kou ôm chặt thân thể vô hồn ấy và khẽ thì thầm:
“Anh xin thề lại lần nữa. Anh trao cho em niềm tin, tình yêu, và cả số phận của mình. Shirahime, anh xin thề. Vì em, anh sẽ bảo vệ em.”
Rồi Kou cắn vào cổ họng Shirahime.
Bình thường, một Chú Rể sẽ chết ở giai đoạn này. Nhưng sự tồn tại Kou Kaguro lại là ngoại lệ.
Cậu đã thấu hiểu năng lực của Shirahime. Đồng thời, cậu tiếp nhận toàn bộ thông tin về Kurohime mà cô đã lĩnh hội.
Khoảnh khắc này, địa ngục tựa như vĩnh hằng của Kou Kaguro chính thức bắt đầu.
Thế là, tất cả hai mươi sáu thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều đã chết.