“Ồ, tỉnh rồi à?”
Kou Kaguro hé mở đôi mắt tím.
Cậu chớp mắt liên tục.
Tầm nhìn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Không có bất kỳ khe hở nào trên những bức tường trắng, thậm chí cả cửa ra vào cũng không thấy đâu. Kou không tài nào đoán được mình đã vào đây bằng cách nào. Trên bức tường, có những vệt sáng xanh lấp lóe theo nhịp rất đều đặn. Khi nhìn kỹ, cậu nhận ra ánh sáng ấy nhấp nháy theo đúng nhịp tim mình. Với công nghệ ma thuật hiện tại, điều đó gần như là bất khả.
Thế nhưng, nơi này cũng không giống một tàn tích thời tiền sử.
Không gian này hẹp, nhưng lại mở rộng đến vô tận.
Và chính giữa căn phòng, Kagura đang đứng đó.
Ông phẩy vạt áo và nói với vẻ nhàn nhã: “Chắc cậu vẫn nhớ lời tôi nhỉ. ‘Hay là đi cùng bọn tôi để rồi chứng kiến địa ngục bùng cháy như vĩnh hằng' đại loại vậy… Cậu đã đồng ý rồi mà. Giờ bỏ cuộc sớm như thế thì không được đâu.”
“Thầy đang nói cái quái gì vậy…? Đây là chỗ…?”
Kou định hỏi: “Đây là chỗ nào” nhưng rồi ngừng lại. Cậu chợt có cảm giác mình biết nơi này là gì. Và cùng lúc đó, những chi tiết vụn vặt từng thấy kỳ lạ giờ bỗng ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Cậu nhớ lại.
“Được rồi... Lần sau tôi sẽ lưu ý cái này.”
“Thế, trí nhớ của cậu sao rồi? Có nhớ ra gì chưa?”
“Vậy là cậu không biết gì à?”
Kagura đã từng buông ra những lời bóng gió về một “ai đó khác”.
Kou ngẩng đầu nhìn Kagura lần nữa.
Đối phương là một người đàn ông gầy gò, với mái tóc trắng và đôi mắt có hai màu xanh lam và đen. Sự phối màu này hẳn là rất hiếm trong tự nhiên. Cậu cảm thấy như đã từng thấy khuôn mặt đó ở đâu rồi. Nhưng đồng thời, gương mặt ấy lại chẳng giống ai mà cậu từng gặp.
Cuối cùng, Kou cũng nhận ra khuôn mặt ấy giống ai.
Tóc và mắt phải của người kia có màu giống hệt Shirahime. Còn mắt trái thì trùng khớp với màu mắt của Kurohime Ngàn Năm.
Nhận thấy sự giống nhau ấy, Kou lại chợt nghĩ đến điều khác. Nếu bỏ đi nét mặt đáng sợ và sự đối lập màu sắc, người ấy trông chẳng khác gì Kou Kaguro.
Ngay lúc ấy, Kou bất giác nhớ lại câu nói của Kagura.
“Tôi đã đánh mất Cô Dâu của mình. Chính xác hơn là tôi đã ăn cô ấy mất rồi.”
“Thực ra là hai. Tôi đã ăn hai Cô Dâu.”
Mỗi khi Kagura sử dụng sức mạnh, từng chùm lông vũ đen lại cuốn quanh người ông. Nếu dùng quá mức, thế giới sẽ “lệch pha”.
Giờ thì Kou đã hiểu tại sao.
“Thầy… chẳng lẽ thầy là…”
“Chính xác. Tôi chính là cậu đấy, Kou Kaguro. Sau khi vật lộn không biết bao nhiêu lần để tìm ra cách, tôi đã ăn cả Shirahime lẫn Kurohime để cướp lấy sức mạnh của họ… Sau đó tôi vẫn tiếp tục thử dù chẳng thành công, để rồi bị chính dòng thời gian của mình chối bỏ.” Kagura lạnh lùng đáp.
Ông không nói dối.
Kou chết lặng. Người đàn ông trước mặt chính là bản thân cậu sau khi đã mất sạch mọi thứ.
Kagura, phiên bản khác của Kou, tiến một bước về phía cậu.
Cũng như lần trước, ông nhìn Kou như đang nhìn xác của một con côn trùng. Giữ nguyên ánh nhìn ấy, kẻ đã đánh mất tất cả bắt đầu lên tiếng.
“’Quá đủ rồi'. Cậu đã nghĩ vậy phải không? Nên là cậu mới tới đây. Nơi này không thuộc về bất kỳ dòng thời gian nào cả. Nó chỉ là không gian tinh thần do cậu tạo ra, được mô phỏng từ căn phòng biệt giam. Chỉ có cậu mới có thể ẩn mình tại đây.”
Kagura dang hai tay và Kou gật đầu như đã hiểu. Một nơi trắng tinh tách biệt khỏi dòng thời gian, quả thực là nơi quá lý tưởng để trốn chạy. Nhưng không chỉ mình cậu tới được đây.
“Vậy nên, để tôi nói cho cậu biết... Cậu chưa làm được gì cả. Cậu định trở thành tôi sao? Cậu định tiếp tục lang thang vô định trong dòng thời gian và sống như một xác chết sao?
“Nhưng… em mệt mỏi lắm rồi. Mệt quá rồi…”
“Chẳng cứu được ai mà còn bày đặt. Mày đã làm được gì hả? Mày nghĩ mày làm được cái quái gì hả?”
Nếu bỏ cuộc bây giờ, thì tất cả đều vô nghĩa. Kagura lạnh nhạt nói. Nhưng trên gương mặt ấy là cơn giận không thể che giấu. Trong khoảnh khắc, Kou cảm thấy ông có thể sẽ giết mình ngay tại đây.
Bị chính bản thể khác của mình giết chết, nghe cũng buồn cười thật. Mà thực ra cũng chẳng đến nỗi tệ.
Kou mỉm cười nhạt, và nét mặt Kagura bất chợt dịu lại.
Giọng ông trở nên thân thiện hơn giống như lần trước.
“Nghe này, đã bảo là tôi không giết cậu mà! Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế? Một tên điên chuyên giết học trò của mình à?”
Trong khoảnh khắc đó, gương mặt Kagura không còn giống Kou Kaguro nữa. Nó là gương mặt của một người thầy, con đường cuối cùng mà ông đã chọn.
Kou sững người, lắp bắp hỏi: “…H-Học trò?”
“Đúng thế. Cậu là học trò của tôi, là thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành mà tôi trân quý. Mà nói thật, giờ tôi đang rất muốn đấm cho cậu một cú đấy. Nhưng một người thầy thì luôn phải đứng về phía của học trò của mình. Nhất định là vậy.” Kagura đổi sang tông giọng điềm tĩnh hơn. Mang dáng vẻ như đang giải bày: “Tôi chẳng còn làm được gì nữa. Nên cuối cùng, tôi đã chọn làm thầy giáo. Tôi chỉ muốn gửi gắm một chút hy vọng vào Bách Quỷ Dạ Hành thân yêu này. Và tất nhiên, cả cậu nữa.”
Kagura nói như một người thầy, như một người đã từng yêu thương Bách Quỷ Dạ Hành.
Kagura khẽ nhấc tay lên rồi đưa ngón trỏ lên trước mặt và thì thầm như tiết lộ bí mật: “Tôi sẽ cho cậu thêm một manh mối nữa… Một thông tin tuyệt mật mà chỉ tôi biết.”
Ánh mắt ông nghiêm túc hơn hẳn, như muốn soi rọi một tia sáng dẫn đường cho Kou.
“Có một nơi trong đời mà cậu chưa từng quay lại. Ở đó chắc chắn sẽ có câu trả lời. Tôi không thể trở lại nơi đó nữa… nhưng cậu thì có thể. Dù vậy, sẽ rất đau đớn khi đối diện với nó. Tôi không chắc cậu sẽ vượt qua được. Vậy nên, cậu có quyền lựa chọn.”
Kagura dang hai tay ra. Khoác lên mình bộ cánh sen tuyền, và ông cẩn trọng chọn từng lời.
Hướng ánh mắt về phía Kou, Kagura cất tiếng với giọng chân thành mà tha thiết.
“Tôi muốn cậu tự mình lựa chọn. Tôi sẽ dùng sức mạnh của mình để giúp một chút. Chỉ một mình cậu sẽ trốn thoát khỏi Thời khắc Phùng Ma. Chính xác thì, chỉ cần quay về trước khi mọi chuyện bắt đầu là được. Tôi sẽ làm sao cho chỉ riêng cậu không phải tham gia. Tôi sẽ giúp cậu rút lui mà không bị xem là kẻ đào ngũ. Các học sinh khác sẽ chết ngay, nhưng với sức mạnh hiện tại, cậu có thể sống sót ngoài kia. Nếu con đường này quá đau đớn, thì cậu có thể chọn lối thoát đó. Dù gì thì trốn mãi cũng không cứu được ai, đúng không? Vậy thì những điều kinh hoàng có thể tiếp diễn mãi mãi đấy. Hoặc...”
Kagura mỉm cười. Trong ánh mắt ông, hình bóng Kou phản chiếu rõ ràng. Kou sững người trước biểu cảm đó. Kagura chỉ đang nói sự thật. Có lẽ ông thật sự có thể giúp Kou trốn thoát một mình
Kagura gật đầu. Không hiểu sao, giọng ông lúc ấy lại nghe như đang chán ngấy mọi thứ.
“Hoặc cậu chọn con đường mà tôi đã nói, để rồi chứng kiến địa ngục bùng cháy như vĩnh hằng.”
Ông điềm nhiên đưa ra hai con đường cho cậu.
Đôi mắt trống rỗng của ông sắc bén như xuyên thấu tất cả.
Kou siết chặt nắm tay. Tất cả tuyệt vọng mà cậu từng chứng kiến như ùa về.
Nhưng rồi cậu ngẩng đầu lên. Cậu phủi sạch do dự trong lòng và đáp lại:
“Tất nhiên là em sẽ quay lại. Miễn là vẫn còn cách.”
Kagura mỉm cười thật lòng. Ông phẩy nhẹ tay trong không trung, và một cánh cửa hiện ra trên bức tường như thể luôn ở đó từ trước.
Giọng ông vang lên: “Tôi đã bị dòng thời gian này chối bỏ. Tôi không còn khả năng quay về nữa. Chính cậu đã tạo ra cánh cửa đó. Hãy đi đi và đừng hối tiếc.”
Kou cúi đầu thật sâu. Khi ngẩng lên, cậu xua tan mọi vướng bận trong lòng và chạy thẳng.
Rồi cũng như cái ngày kiêu hãnh xưa kia, Kagura cất lời với bóng lưng đang khuất dần.
“Cố lên nhé.”
Những lời tưởng chừng đơn giản ấy lại chất chứa cả sức mạnh cuối cùng trong ông, như đang ngưỡng mộ ngắm nhìn một điều mà mình chẳng thể chạm tới.
***
Kou Kaguro hé mở đôi mắt tím.
Tại sao máu thịt của cậu lại đặc biệt?
Tại sao cậu lại có thể sử dụng một phần sức mạnh của Shirahime?
Giờ đây, Kou đã hiểu toàn bộ lý do.
…Ah…
Thể xác hiện tại của Kou Kaguro lúc ấy chỉ mới năm tuổi. Cậu bị trói chặt vào một chiếc ghế kim loại. Những bó dây cáp dày đặc trải đầy dưới sàn quanh cậu. Một người đàn ông và một phụ nữ mặc áo blouse trắng đang vội vã đi lại xung quanh.
Họ chính là cha mẹ của Kou.
Kou chẳng còn nhớ chút gì về thời thơ ấu. Mỗi lần cố nhớ, đầu cậu lại đau như búa bổ. Có thể trong tiềm thức, cậu đang cố quên đi vì cái chết của cha mẹ quá kinh hoàng. Khi đã tự rút ra kết luận đó, Kou thôi không cố nhớ nữa.
Nhưng thực ra, đó chỉ là lời nói dối mà cậu tự gán cho mình.
Cậu đã tự tay khóa chặt ký ức ấy trong tâm trí. Hoàn cảnh quá bi thảm khiến cậu buộc phải xóa sạch mọi dấu tích về nó.
Cha mẹ cậu là những người thuộc Phái Cộng Tồn. Lý tưởng cốt lõi của Phái Cộng Tồn là sống hòa bình cùng với kihei. Vì lý tưởng ấy, họ đã tìm đến những tài liệu mà các cơ quan của đế đô cũng không dám sử dụng.
Có lần, Kagura từng nói về chuyện này.
“Nghe nói cấp trên của cấp trên có lưu trữ một số hồ sơ. Nhưng ngoài vài huyền thoại mơ hồ, các chi tiết cụ thể đều bị khóa bằng mã bảo mật, nên chẳng ai biết nội dung là gì.”
Cha mẹ Kou lại tin tuyệt đối vào những gì được ghi trong đó. Kể cả những dòng tưởng như chỉ là những lời mê sảng được viết từ thời tiền sử bởi những kẻ bị ám ảnh với tư tưởng tận thế. Họ cũng tin tưởng tuyệt đối vào ghi chép rằng Hime thứ bảy là “vị thần sẽ kết thúc mọi chiến tranh.”
Họ nghiên cứu Hime thứ bảy trong Dòng Hime đến tận cùng khả năng. Họ tin rằng những chức năng chưa được kích hoạt đó có thể đem lại thành công. Vì mục tiêu ấy, họ đã dùng các bộ phận sống lấy từ kihei để cải tạo chính con trai mình. Họ bí mật thu thập thông tin tuyệt mật về các thực thể khác trong Dòng Hime, rồi sử dụng những dữ liệu đó để biến đứa con trai thành thiết bị phụ trợ cho Hime thứ bảy. Họ đã can thiệp vào cơ thể cậu đến giới hạn cuối cùng của khoa học và chỉnh sửa toàn diện.
Nói đơn giản, Kou giờ đây đã không còn là con người nữa.
Cậu là một thiết bị phụ trợ cho kihei.
Cậu đã được “phát triển” để trở thành thiết bị phụ trợ cho Hime thứ bảy.
Vì thế, ban đầu Kou không có nhiều cảm xúc
Tuy máu, nội tạng và bề ngoài vẫn rất giống con người, nhưng hơn nửa cơ thể cậu đã bị thay thế bằng các bộ phận sinh học lấy từ kihei. Nhờ vậy, cậu có thể hoàn thành vai trò gốc của mình là đánh thức Shirahime. Và cậu đã thực sự làm được, dù cô ấy vẫn chưa hoàn chỉnh.
Cuối cùng, khi dâng hiến toàn bộ máu thịt của mình cho cô, Kou đã kích hoạt được thuật thức giúp cô quay ngược thời gian.
Thế nhưng niềm tin của cha mẹ chỉ là một sự hiểu nhầm cay nghiệt đầy trớ trêu.
Curtain Call không phải là vị thần sẽ chấm dứt chiến tranh như họ tưởng. Cô là vũ khí sinh ra để tiêu diệt mọi thứ.
Người của đế đô đã phát hiện ra công trình nghiên cứu của cha mẹ cậu. Do mức độ tàn nhẫn trong các thí nghiệm, họ đã bị hành quyết. Kou được xem là nạn nhân của các thí nghiệm phi nhân tính và được bảo vệ. Sau đó, cậu được gửi đến Học viện và nhờ đó giữ được mạng sống.
Tất cả những ký ức kinh hoàng ấy ào ạt trở lại trong tâm trí Kou. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Và rồi cậu nhận ra một cơ hội.
Đây là cơ hội duy nhất để có thể “tái tạo” lại cơ thể của mình. Hơn hết, cậu đã nắm trong tay chiếc chìa khóa có thể hiện thực hóa điều đó.
Cậu cố gắng cử động các ngón tay. May mắn thay, cậu với được một cây bút rơi gần đó và viết lên mặt bàn trong tầm tay một thông tin quan trọng.
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại quãng thời gian làm học sinh, giờ đây cậu đã biết đọc viết cả cổ tự. Không chỉ vậy, cậu còn ghi nhớ các thao tác của Shirahime khi còn ở trong lồng chim, hiểu rõ thứ tự và quy tắc xoay chuyển các bảng điều khiển.
“Có lẽ đây là chìa khóa để giải mã thông tin liên quan đến em… Nếu ở đây vẫn còn dữ liệu về em, chắc nó sẽ hiện ra…”
Dựa vào kiến thức ấy, Kou đã tái hiện chính xác mã mở khóa mà Shirahime từng nhập và viết nó xuống.
Nhờ vậy, cha mẹ cậu có thể mở được những tài liệu chứa thông tin thật sự về Hime thứ bảy.
Khi thấy mảnh giấy con trai mình để lại, cha Kou đã phản ứng rất mãnh liệt.
Dù được viết bằng cổ tự, nhưng người viết lại là một đứa trẻ năm tuổi. Có thể họ sẽ bỏ qua. Nếu điều đó xảy ra, Kou đã sẵn sàng chờ cho đến khi lớn hơn để nói lại với cả hai trước khi họ bị giết.
Tuy vậy, cha mẹ cậu đã bàn bạc và quyết định tiến hành một thí nghiệm mới trên cậu.
Giờ đây, họ đã hiểu rõ sự nguy hiểm của Hime thứ bảy khi bị xem là vũ khí hủy diệt. Với những người theo đuổi hòa bình như họ, cô ấy là một mối đe dọa mà họ phải e sợ. Nhưng đồng thời, năng lực điều khiển thời gian lại là một công cụ đầy hấp dẫn để họ đạt được lý tưởng.
Vì thế, họ bắt đầu tìm kiếm một chức năng mới cho Kou: một năng lực vừa có thể hỗ trợ Hime thứ bảy, vừa có thể khống chế cô nếu chẳng may cô mất kiểm soát. Kou hiểu rằng cha mẹ mình chắc chắn sẽ tiếp tục dự án đó.
Họ sẽ tiếp tục cải tạo cơ thể cậu, biến Kou thành một bộ phận chuyên biệt của Shirahime, có vai trò ngăn chặn cơn cuồng loạn của cô.
Sau mười lăm ngàn lần thử nghiệm, cuối cùng Kou Kaguro đã khiến bản thân mình được tái tạo lại.
Và rồi, cậu quay trở lại thời khắc định mệnh.
***
Kou lặng lẽ nhìn Kurohime Ngàn Năm.
Cậu đã đến được ngày định mệnh ấy.
Giai đoạn cuối cùng của Thời khắc Phùng Ma.
Thứ duy nhất còn giống với Shirahime chỉ là làn da trắng như tuyết. Nhưng cậu biết rõ, bởi vì cả hai đều có sợi dây liên kết. Quả thật, cô cũng chính là Shirahime. Là hình hài đã đổi khác của người con gái cậu trân quý.
“Shirahime hiện tại” chỉ đang mang gương mặt bối rối. Kou liếc nhẹ, ra hiệu cho cô hãy đi chữa trị cho Hikami. Cậu quay lại đối diện với Kurohime.
“Cuối cùng, anh cũng đến được đây… Cuối cùng anh cũng được gặp em rồi, Shirahime.” Cậu nói với Kurohime.
“Cậu bé… không, Kou… Em không thể, em không thể… Anh không được nhận ra em. Em phải là Kurohime Ngàn Năm. Em phải chết ở đây. Nếu không, số phận sẽ không thay đổi… em…”
Kurohime chao đảo lùi lại. Những giọt lệ đen tuyền hòa lẫn với ma lực biến chất lăn dài trên má cô.
Cô đưa tay che mặt lại rồi bật khóc. Vừa lắc đầu, cô vừa cố gắng nói tiếp.
“…Thời khắc Phùng Ma xảy ra khi vua hay nữ hoàng kihei tích tụ ma lực quá nhiều và phát cuồng. Em đã gánh lấy vai trò nữ hoàng và kiềm chế ma lực đang bạo phát trong mình để anh có cơ hội chiến thắng. Em đã cố giữ được lý trí… nhưng em không thể duy trì nó lâu được. Em ở đây chỉ để bị giết. Nếu anh không giết em, thì chẳng bao lâu nữa… Em sẽ…”
“Ổn mà, Shirahime, mọi chuyện sẽ ổn cả mà.”
“Ta sẽ giết hết các ngươi!” Cô hét lên.
Cả cơ thể cô bị dòng ma lực khổng lồ xâm chiếm. Ngay lập tức, đôi cánh của cô phình to ra. Nó như Cây Thế Giới, chúng vươn cành bao trùm khắp tầm mắt. Nỗi tuyệt vọng lớn dần và lan rộng với tốc độ kinh hoàng.
Tất cả đều bị nuốt chửng, tất cả đang dần bị ăn mòn.
Đen, đen tuyền, bóng tối, hắc ám đã xuyên thấu mọi thứ.
Chỉ còn vài giây, Kou đã kịp nắm lấy những nhánh cây ấy. Máu túa ra từ hai bàn tay, nhưng cậu chẳng mảy may để tâm.
Kou tiến sâu hơn vào trong cánh của Kurohime, bước vào chốn tử thần.
“Kou, anh làm gì vậy?”
“Dừng lại đi, cậu không cần phải chết!”
“Quay lại đi, Kou!”
“Cậu làm gì vậy hả đồ ngốc?!”
“Tôi đã nói rồi mà, cậu phải biết quý trọng bản thân chứ!”
“Đồ ngốc!”
Phía sau vang lên tiếng hét của Shirahime, Hikami, Mirei, Tsubaki, Yaguruma và Sasanoe.
Và chừng đó thôi cũng đủ khiến cậu hạnh phúc hơn tất thảy.
Cậu không sợ. Cậu không run rẩy. Cậu cũng chẳng buồn.
Cậu chỉ tự vấn bản thân liệu mình có thể làm được điều gì không.
Từ phía sau, tiếng hét của Shirahime vang lên. Rồi cả Mirei, Hikami, Tsubaki, Yaguruma, Sasanoe, tất cả đều đang gọi tên cậu. Giữa những âm thanh ấy, Kou chỉ giữ trong lòng một ý nghĩ mãnh liệt.
...Tôi yêu mọi người.
Tất cả những gì đã mất, tất cả những gì đã bỏ lỡ.
Kou Kaguro yêu tất cả chúng.
Cậu đưa tay vào dòng ma lực đang tuôn trào trong người Kurohime.
Đầu ngón tay vỡ nát nhưng cậu chẳng hề bận tâm. Dù cơn đau nhức thấu xương không dứt, cậu vẫn dốc toàn bộ sức mạnh phụ trợ mà mình sở hữu. Giờ đây khi đã được tái tạo, cậu có khả năng làm được điều đó. Nhưng cậu vẫn không chắc nó có thành công hay không. Còn nữa, việc này có bị xem là thay đổi đáng kể với thế giới hay không. Dù sao, thứ cậu đang sử dụng cũng chỉ là một chức năng do người khác thiết lập.
Cậu chỉ còn biết hy vọng nó sẽ không khiến thế giới lệch khỏi quỹ đạo.
Sẵn sàng tự hủy nếu cần thiết, Kou vượt qua mọi giới hạn của bản thân.
Và rồi cậu hút trọn một nửa luồng ma lực đang chảy xiết trong nữ vương.
Cậu đưa nó vào bên trong mình và sử dụng thiết bị phụ trợ để lưu trữ tất cả.
“…Đến đây là hết.”
Sự im lặng tràn về, tầm nhìn cũng dần trở lại.
Trước mắt cậu là gương mặt Công chúa Đen.
Chuyện nữ hoàng cuồng loạn chẳng khác gì một giấc mộng thoáng qua. Đôi cánh cô cụp xuống, sắc đen mờ đi rồi trở lại hình dáng lông vũ thuở ban đầu.
Cô nhìn Kou đầy kinh ngạc.
Đôi mắt trong veo ấy phản chiếu hình bóng cậu.
Cuối cùng, cậu cũng đã tới được nơi cần đến.
Nước mắt tràn mi, cậu nắm lấy tay cô. Cậu áp môi lên những ngón tay ấy.
“Anh xin thề lại lần nữa. Anh trao cho em niềm tin, tình yêu, và cả số phận của mình. Shirahime, anh xin thề. Vì em, anh sẽ bảo vệ em.”
Kou Kaguro mỉm cười với hai Shirahime.
“Anh đã giữ lời hứa rồi đấy, Shirahime.”
Cơn cuồng loạn của nữ hoàng đã nguôi ngoai. Đám kihei trong khu vực vẫn giữ bản năng tàn sát loài người như thường, nhưng sát khí thì không còn nữa. Không khí cũng đổi khác. Dòng chảy thời gian méo mó từng bao trùm thế giới đã âm thầm chuyển hướng.
Ngay khoảnh khắc đó, Thời khắc Phùng Ma đã kết thúc.
Shirahime gấp rút chữa trị cho Hikami rồi bật dậy chạy về phía Kou.
“Kou!”
“Lại đây, Shirahime!”
Cô nhảy lên khỏi mặt đất, và Kou dang rộng tay ôm chầm lấy cô ngay chính diện.
Đôi cánh cơ khí của cô đung đưa trong không trung.
Trận chiến này, cậu đã lặp đi lặp lại biết bao lần, vậy mà chưa từng nhận ra có hoa nở trên mặt đất.
Cây cối xung quang bị cắt nát. Hàng triệu cánh hoa tung bay.
Đồng hồ kêu keng keng.
Đồng hồ kêu đính đoong.
Đồng hồ kêu boong boong.
Kou Kaguro ôm lấy người mình yêu và ngộ ra:
Mọi thứ đã bắt đầu thì ắt cũng sẽ có kết thúc.
Dù sớm hay muộn, chắc chắn là vậy.
“Ch-Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết nữa… nhưng hình như có gì đó vừa thay đổi!”
“Kou? Cậu đã làm gì thế, đồ ngốc?!”
“Chúng ta thực sự… sống sót qua Thời khắc Phùng Ma rồi sao?”
“Trận chiến đã… kết thúc?”
Hikami, Mirei, Tsubaki, Yaguruma và Sasanoe đều đứng dậy.
Tất cả cùng chạy về phía Kou, Shirahime và Kurohime. Sau một thoáng ngỡ ngàng, họ bắt đầu reo hò.
Và thế là sau mười lăm ngàn lần thử nghiệm, cuối cùng Kou Kaguro và Bách Quỷ Dạ Hành cũng đã sống sót qua Thời khắc Phùng Ma.