Bride of the Demise

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

(Đang ra)

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Yoru Sumino

Câu chuyện kể về Suzuki - một thanh niên hoàn toàn chán đời nhìn cuộc đời diễn ra nhàm chán trước mặt anh. Trong lúc đi học thì lại vô tình gặp được Chika.

7 50

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

231 19605

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

30 496

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

10 114

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Tập 01 - Chương 12: Để cứu em, anh không ngừng chiến đấu

fa6a950d-0e03-4ccb-be4a-a0b895f0f686.jpg

Cậu có cảm giác mình vừa mơ.

Một giấc mơ về ký ức vừa mới trôi qua, nhưng đồng thời cũng xa xăm như chuyện từ thuở rất xa xưa.

Cậu, những người cậu trân quý, và những người bạn thân thiết đều đang chết dần chết mòn.

Đó là một ký ức mà con người không nên sở hữu.

“Kou, cậu tỉnh rồi à?”

Kou Kaguro hé mở đôi mắt tím.

Một gương mặt lờ mờ hiện lên trong tầm nhìn còn nhòe nhoẹt của cậu.

Ngay lúc đó, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.

“…Hả, lạ thật.”

Cậu nghiêng đầu và đưa tay lên lau mắt. Kou vốn không phải kiểu người hay khóc. Thật ra, dù có buồn đến đâu, cậu cũng chẳng nhớ nổi lần cuối mình rơi lệ là khi nào. Vậy mà giờ đây, nước mắt lại tuôn ra không ngừng.

Cậu bối rối nhìn dòng lệ tuôn ra vô cớ. Trước mặt cậu, cô gái với gương mặt còn phảng phất nét trẻ thơ cũng nghiêng đầu khó hiểu.

“Hửm? Kou, cậu khóc à? Sao thế?”

“Tôi cũng không biết nữa… Có thể là vừa gặp ác mộng chăng?”

“Tớ chưa bao giờ thấy cậu khóc đấy. Không biết cậu đã mơ thấy gì mà lại như vậy nhỉ?” Cô thắc mắc, đôi mắt to màu hạt dẻ chớp nhẹ, hòa với mái tóc ngắn nâu nhạt.

Kou nhìn cô từ đầu đến chân. Cô mặc bộ đồng phục đỏ son, ôm trước ngực một quyển sách giáo khoa cùng mấy quyển tài liệu nghiên cứu.

Cậu nhớ lại những gì mình biết về cô.

Cô là Asagiri Yuuki, bạn cùng khóa với cậu.

Cậu chớp mắt mấy lần. Cảm giác như đã rất lâu rồi không gặp cô, dù chẳng rõ vì sao lại cảm thấy thế.

Cậu nghiêng đầu hỏi: “Asagiri, lúc nãy… tôi ngủ à?”

Asagiri ngạc nhiên mở to mắt, rồi nở nụ cười dịu dàng.

“Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn đấy nhỉ, Kou? Chính cậu vừa nói là có lẽ mơ thấy ác mộng còn gì. Mà chẳng phải tự cậu cũng biết mình có ngủ không sao?”

“Tôi không chắc được. Lúc này, tôi thật sự không biết nữa… Nhưng đúng là đầu óc tôi đang bay trên mây thật.”

Cậu lắc nhẹ đầu qua lại. Cảm giác như tàn dư của cơn mơ kỳ quái vẫn còn bám dính trong đôi mắt mình.

Cậu dụi mắt rồi nhìn quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng lớn. Tứ phía đều có cửa sổ, nhưng toàn bộ đã bị rèm đen che kín. Trên tấm thảm đỏ sẫm là những hàng ghế xếp hướng về trung tâm căn phòng.

Đây là một giảng đường hình tròn khổng lồ và có nhiều bậc thang.

Kou bất chợt cúi đầu nhìn xuống. Trong vở cậu là một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng nét bút cẩu thả.

“Lịch sử được chia thành hai thời kỳ:”

“Trước và sau khi kihei xuất hiện.”

“Nghe đi nghe lại riết cũng phát chán, đúng không? Tớ mệt với nó lắm rồi.” Asagiri vừa thở dài vừa nói.

“Ừ, cứ lặp đi lặp lại những thứ mình thuộc làu rồi thì cũng chẳng còn gì... thú vị nữa...”

Kou há hốc miệng. Ký ức của cậu cuối cùng cũng quay về. Tất cả những gì đã trải qua, và cả những điều sắp tới, ùa về như dòng lũ.

Cậu chợt hiểu. Mình đã đưa bản thân trở về quá khứ. Ngay khoảnh khắc trước khi Bách Quỷ Dạ Hành bị tiêu diệt, cậu đã dùng năng lực của Shirahime để quay lại.

Phải rồi. Giờ cậu đã hiểu. Cậu đưa tay lần theo nét chữ nguệch ngoạc của chính mình, thì thầm với giọng đầy quyết tâm: “Vậy thì… đến đây là đủ rồi.”

Tầm nhìn của Kou Kaguro bỗng nhiên méo mó rồi xoáy cuộn lại.

Mọi thứ bỗng chìm vào bóng tối, cứ như có một tấm màn buông xuống trước mắt cậu.

Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hệt như thể ai đó đang lật từng trang sách mà họ đã chán ngấy vì đọc đi đọc lại quá nhiều lần.

***

Shirahime đã dùng đôi cánh cơ khí của mình để đưa cả thể xác lẫn tinh thần cô quay ngược về quá khứ. Nhưng Kou thì không làm được điều đó.

Điều duy nhất cậu có thể làm là đưa ý thức của mình trở lại những thời điểm khác nhau trong dòng thời gian.

Hiểu rõ điều đó, Kou nhắm mắt lại. Ngay lập tức, ý thức cậu nhập vào phiên bản của chính mình ở một thời điểm cụ thể nào đó. Có vẻ như cậu chỉ kích hoạt được một phần rất nhỏ từ thuật thức trong đôi cánh của Shirahime. Nếu không chọn đúng mốc thời gian rõ ràng, cậu sẽ trượt khỏi mục tiêu.

Khi điều đó xảy ra, cậu sẽ bị đưa đến một thời điểm ngẫu nhiên.

Và lần này cũng vậy.

“Kou, cậu tỉnh chưa vậy?”

Kou Kaguro từ từ mở đôi mắt tím của mình.

Giọng nói của Asagiri vọng lại sâu trong tâm trí cậu.

Trước mắt cậu là một màu xanh ngắt.

Đây là khoảng thời gian ngay trước khi họ bị kihei Loại Đặc Biệt tấn công.

Ngay phía trước là một ô cửa sổ làm từ tinh thể ma thuật trong suốt.

Bên kia cửa, những dây leo giống như cây thường xuân đung đưa trong gió. Nhưng Kou không cảm nhận được luồng không khí nào cả, bởi vì trên người cậu đang khoác một bộ giáp ma thuật kín mít. Hơi thở trở nên khó khăn. Cậu đưa tay lên dụi mắt theo thói quen, rồi mới nhận ra mình không thể chạm tay trực tiếp vào mặt qua lớp giáp. Đành chịu, cậu lắc đầu cho qua.

“Không, nơi này không đúng… hoàn toàn không đúng.” Cậu lẩm bẩm.

“Kou, cậu sao thế? Kou?”

“Được rồi, thử lại lần nữa.”

Tầm nhìn của Kou Kaguro bỗng nhiên méo mó rồi xoáy cuộn lại.

Mọi thứ bỗng chìm vào bóng tối, cứ như có một tấm màn buông xuống trước mắt cậu.

***

Kou Kaguro mở mắt.

Màu tím trong đôi mắt cậu lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu. Tầm nhìn mờ đi, chỉ toàn một màu đỏ thẫm.

Cậu nheo mắt lại, kiểm tra xem mình đã đến đúng nơi cần đến hay chưa.

Cậu nhận ra trước mặt mình là một “thứ gì đó” vô cùng xinh đẹp.

Trong không gian tựa như một chiếc lồng chim, một bóng dáng trắng tinh khiết đang đứng đó.

Đôi mắt xanh biếc như bầu trời, mái tóc trắng xóa như tuyết phủ.

Kou ngây người nhìn thứ đang ở trước mặt mình.

...Cuối cùng, một lần nữa...

Cô gái xinh đẹp ấy vươn tay ra. Kou theo bản năng cũng đưa tay lên đáp lại. Cơn đau dữ dội lan khắp người, nhưng cậu vẫn gắng gượng nâng cánh tay lên. Nhưng cô vẫn ở quá xa.

...Với em, anh...

Thấy vậy, cô chớp mắt. Rồi xé đứt những sợi cáp kết nối người mình và bước tới. Khi đến gần Kou, cô nắm lấy tay cậu. Từ sau lưng cô, một thứ gì đó bung ra.

Cây cối xung quanh bị cắt nát. Hàng triệu cánh hoa tung bay. Những bông hoa trắng gần như ánh bạc lượn lờ giữa làn gió.

Chúng như ngừng lại trong khoảnh khắc, rồi rơi lả tả xuống đất.

Giữa khung cảnh thiêng liêng ấy, cô gái quỳ xuống.

Cô áp đôi môi mình lên những ngón tay của Kou.

“Từ giờ phút này, anh là chủ nhân của em. Đôi cánh này thuộc về anh. Thật hạnh phúc khi được gặp anh, ái nhân của em. Em đã luôn mong chờ khoảnh khắc này. Em là Shirahime. Hiệu là Curtain Call.”

Như một hiệp sĩ trong truyền thuyết, như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, nàng thiếu nữ vừa tỉnh giấc đã cất lên lời thề nguyện.

“Dù anh có tan vỡ, gục ngã, hay lạc lối, em vẫn sẽ mãi mãi bên anh.”

Như thể cậu đã từng chứng kiến cảnh tượng này trong một giấc mơ xa xăm.

Cùng với ký ức về gương mặt đôi khi trẻ con, đôi khi đượm buồn ấy, Kou chợt nhớ lại tất cả.

Khóe mắt Kou ươn ướt.

Ánh sáng xanh từ đôi cánh của cô gái rơi xuống, chữa lành thân thể rách nát của cậu. Giữa sự ấm áp ấy, Kou khẽ thì thầm: “Anh cũng đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”

“Vậy thì hai ta thật may mắn. Người đời gọi đó là định mệnh.”

Shirahime mỉm cười.

Và Kou Kaguro lại bắt đầu lần nữa.

Cậu bắt đầu trận chiến để giành lại cô gái đang đứng trước mắt.

***

Mục tiêu của Kou rất rõ ràng.

Cậu sẽ bảo vệ Shirahime, sẽ cứu lấy Kurohime, và sẽ làm mọi cách để Bách Quỷ Dạ Hành sống sót sau trận thảm họa mang tên Thời khắc Phùng Ma.

Muốn làm được điều đó, cậu phải kiềm chế được ma lực đang bạo phát của Kurohime. Nhưng có một vấn đề. Nếu nhảy ngay tới thời điểm đó, cậu sẽ không đủ sức để xử lý mọi chuyện. Cậu cần phải sống lại cuộc đời học sinh nhiều lần nữa, và dùng quãng thời gian đó để tìm ra cách giải quyết.

Và như Kou sớm nhận ra, điều đó là địa ngục...

…Đó cũng là ngõ cụt.

Khi Kou quay về quá khứ, chỉ có ý thức của cậu được đưa trở lại.

Ký ức vẫn tiếp tục tích lũy, giúp cậu ngày càng phối hợp ăn ý với Cô Dâu hơn mà không gặp giới hạn nào.

Thế nhưng, dù có dày dạn kinh nghiệm đến mấy trong chiến đấu, vẫn có những điều mà cậu không thể thay đổi.

Một trong số đó chính là thể xác.

Khi Shirahime quay ngược thời gian, cô có thể đưa cả sức mạnh thể chất cùng với ý chí trở về. Vậy mà dù đã thử vô số lần, cô vẫn không thể cứu họ khỏi Thời khắc Phùng Ma. Còn Kou thì lại càng bất lực hơn.

Dù có vùng vẫy bao nhiêu, cậu vẫn không thể vượt qua rào cản cuối cùng.

Có vẻ như việc giữ cả Shirahime và Kurohime Ngàn Năm sống sót là điều hoàn toàn bất khả.

Có thể, một tương lai vẫn đang chờ cậu ở phía trước nếu như cậu buông bỏ Kurohime. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Kou đã vứt bỏ linh hồn và cảm xúc của Shirahime nguyên bản.

Dù cô đã thay đổi, dù đã không còn như trước, nhưng Kou không thể xuống tay được. Cậu không thể làm điều đó với người đã liều mình bảo vệ mình.

Cậu đã quyết tâm sẽ làm đến khi nào còn có thể thì thôi.

Và thế là Kou cứ thế lún sâu vào địa ngục do chính cậu tạo ra.

***

“Này này, chỉ có vậy thôi à? Ngần đó thì còn lâu mới sánh được với Cấp Quỷ đấy nhé.”

Tsubaki líu lo bằng chất giọng cao vút. Cô khua ngón tay như đang nhảy múa.

Đó là chuyện đầu tiên xảy ra sau khi Kou được chào đón vào Bách Quỷ Dạ Hành.

Những bức tường lại ập tới Kou, lần này là từ cả hai bên trái và phải. Cậu cúi đầu tránh khiến chúng đâm sầm vào nhau. Rồi cậu xoay người lại và đá văng bức tường vừa mới xuất hiện trên không trung. Dựa vào lực đẩy của cú đá ấy, cậu xoay người đâm thanh kiếm vào bức tường phía sau.

Mỗi lần cậu ra đòn, tiếng reo hò và cười cợt lại vang lên khắp lớp.

Kou tiếp tục chém xuyên qua những đòn tấn công liên hoàn ấy.

Thực ra, lúc này cậu thậm chí còn chẳng cần nhìn vào những bức tường nữa. Cậu đã thuộc nằm lòng toàn bộ cách tấn công và cả hướng xuất hiện của chúng.

Những bức tường đang xuất hiện dồn dập hơn và di chuyển nhanh hơn. Nhưng với Kou, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Cậu bật người khỏi một bức tường đang lao xuống từ phía trên rồi xoay người lại. Dang rộng hai chân và ép sát thân mình, cậu chém vỡ bức tường phía dưới. Kéo thanh kiếm trở lại, cậu lăn sang bên phải và đâm xuyên qua bức tường bên trái. Mọi suy nghĩ đều tan biến khi cậu chuyển động.

Cậu lao đi với tốc độ tối đa, chém tan hết bức tường này đến bức tường khác.

“Aaa, tốt lắm. Tuy không dễ thương hay xinh đẹp, nhưng cũng không tệ chút nào! Giờ thì nghiêm túc thôi! Tsubaki Kagerou này sẽ nghiền nát cậu ngay và luôn!”

Ngay lập tức, những bức tường bao quanh Kou từ mọi phía, tạo thành một khối cầu lõm với cậu ở giữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, các bức tường lập tức khép lại.

Kou bị kẹt giữa trung tâm.

Mọi chuyện vẫn lặp lại như cũ. Điều quan trọng là cậu cần khai phá mọi khả năng có thể từ giờ cho đến khi Thời khắc Phùng Ma tới. Khoảnh khắc này không quan trọng.

Cậu nghe thấy giọng Hikami và thì thầm: “Shirahime… Cho anh thêm một chiếc lông nữa.”

“Rõ rồi, Kou. Em trao cho anh sự kiểm soát, sự hỗ trợ. Mọi thứ của em cũng sẽ là của anh.”

Shirahime phóng một chiếc lông từ cánh của mình. Nó xuyên vào khối cầu từ bên ngoài, trong khi Kou đâm kiếm từ bên trong. Đó là một đòn phối hợp từ cả hai phía.

Ma thuật chứa trong chiếc lông là lửa và băng, và phản ứng dữ dội giữa hai nguyên tố khiến khối cầu phát nổ. Các bức tường vỡ vụn và bắn ra mọi hướng.

Kou vừa kịp đạp chân lên một mảnh đá vụn trước khi nó rơi xuống. Cậu dồn lực vào chân rồi nhảy vọt lên, lướt qua từng khe hở giữa các mảnh đá.

Cậu lao thẳng về phía Tsubaki và rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt.

Đôi mắt ngọc bích của Tsubaki mở to.

Kou vung chiếc lông vũ của Shirahime về phía trước.

“—!”

“…Ah…”

Cậu quá nhanh. Bàn tay của Kagura không kịp phản ứng.

Một đường đỏ hiện lên quanh cổ Tsubaki rồi tách ra.

Máu đỏ phun trào, nhuộm cả phòng học. Gương mặt thiên thần của Tsubaki bất động, ánh mắt ngọc bích mở to nhưng vô hồn.

Như con rối đứt dây, cơ thể cô đổ gục xuống sàn.

Doll’s Guardian rên lên tuyệt vọng. Anh run rẩy đưa tay về phía Tsubaki.

Kou nhìn chằm chằm vào những ngón tay đẫm máu của mình. Tsubaki vẫn nằm bất động trên nền đất, chẳng khác gì một món đồ vật vô tri.

Nụ cười tinh nghịch của cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Lỗi là ở cậu.

Giữa những tiếng hét vang lên khắp nơi, Kou lắc đầu.

Cậu nhắm chặt mắt.

Cậu sẽ lại thử một lần nữa.

***

Một khối đen trắng lao thẳng vào Kou, va mạnh vào vai cậu.

“Gah, ah!”

“Kou!” Shirahime hét lên.

Mirei và những người khác cũng hét lên từ phía xa, nhưng Kou chẳng nghe rõ họ nói gì. Xương cậu gãy. Mạch máu vỡ. Việc cánh tay cậu không bị đứt lìa gần như là một phép màu.

Bàn tay của Kurohime ép cậu dính chặt vào tường. Cô vẫn tiếp tục đẩy, vẫn khóc không ngừng vì một lý do nào đó.

“Chết đi… cứ chết đi. Đúng vậy, như thế sẽ tốt hơn. Rồi, một lần nữa… lại một lần nữa.” Cô thì thầm.

Shirahime cố chạy đến chỗ cậu nhưng bị đôi cánh của Kurohime chặn lại. Kurohime vừa khóc vừa cố giết Kou. Kỳ lạ là những giọt nước mắt ấy lại khiến cậu liên tưởng đến một đứa trẻ.

Sát ý của cô không hề khiến Kou sợ hãi. Ngược lại, cậu cất tiếng đầy yêu thương: “Em là Shirahime đúng không?”

Ngay khi nghe vậy, đôi mắt cô mở to. Toàn thân run nhẹ.

Với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, cố không làm cô tổn thương, Kou khẽ nói: “Ổn rồi… ổn cả mà. Không cần bảo vệ anh nữa đâu. Đừng làm nữ hoàng của kihei nữa. Hãy chạy đi. Nếu em chạy… thì anh mới có thể từ bỏ.”

“Không! Không! Em không thể!”

“Ổn mà, ổn mà… Shirahime.”

“Không, không, không, em không thểểểểểểểểểểể!”

Kurohime Ngàn Năm gào lên.

Ngón tay cô bấu sâu vào vai Kou, khiến máu tuôn ra càng lúc càng nhiều. Cô vươn tay siết lấy cổ cậu, đôi mắt không còn chút sức sống nào.

Trong tâm trí rối loạn ấy, dường như cô chỉ còn một suy nghĩ: Làm lại từ đầu.

Cổ Kou gãy rắc.

***

Chỉ còn vài giây ngắn ngủi trước khi quá muộn, Kou Kaguro mở mắt.

“Kou, cậu tỉnh chưa vậy?”

Một gương mặt lờ mờ hiện lên trong tầm nhìn còn nhòe nhoẹt của cậu. Trước mắt cậu là một cô gái trẻ, đôi mắt màu hạt dẻ to tròn nổi bật giữa mái tóc nâu ngắn.

Kou nhìn cô từ đầu đến chân. Cô mặc bộ đồng phục đỏ son, ôm trước ngực một quyển sách giáo khoa cùng mấy quyển tài liệu nghiên cứu.

Cậu nhớ lại những gì mình biết về cô.

Rồi cậu nói:

“Không, đây không phải nơi mình cần.”

***

“Ta sẽ giết hết các ngươi!” Cô hét lên.

Kou nghiến răng đầy cay đắng. Lần này, cậu đã sử dụng ma thuật lấy được từ tài liệu tuyệt mật ở Tổng Bộ Trung Tâm. Nhưng vẫn không có tác dụng.

Cậu không thể ngăn được ma lực đang bạo phát bên trong Kurohime.

Cả cơ thể cô bị dòng ma lực không lồ xâm chiếm. Ngay lập tức, đôi cánh của cô phình to ra. Nó như Cây Thế Giới, chúng vươn cành bao trùm khắp tầm mắt. Tất cả đều bị nuốt chửng, tất cả đang dần bị ăn mòn.

Đen.

Có gì đó màu đen rơi xuống.

Như tuyết, như mưa, như tro tàn.

Nó nuốt trọn tất cả.

Giữa không gian bị che khuất tầm nhìn ấy, Shirahime đặt lên môi Kou một nụ hôn.

Nước mắt lăn dài trên má Kou, một lần nữa...

Một lần nữa.

Một lần nữa.

Lần này

Bao nhiêu lần cũng được.

Và thế là...

Cả hai mươi sáu thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều đã chết.

***

Ba miếng pa tê dày cộm được làm từ thịt tổng hợp. Hành tây, sốt mâm xôi và dưa chua được kẹp giữa hai lát bánh mì. Một con dao được cắm thẳng vào giữa để giữ mọi thứ không bị đổ, tạo nên một tòa tháp ẩm thực vừa cao vừa bắt mắt. Cuối cùng là phần khoai tây chiên được bày xung quanh như để trang trí thêm phần hấp dẫn.

Trông thì ngon đấy, nhưng Kou đã ăn món này đến phát ngán, cứ như nó làm từ bùn.

Cậu đảo mắt nhìn quanh. Mirei và Tsubaki đều không có ở đây. Lần này, cậu đã không thể kết thân với họ. Cũng chẳng kết bạn được với ai trong Bách Quỷ Dạ Hành.

Dù vậy, Hikami vẫn ngồi cùng cậu, ánh mắt đầy lo lắng.

“…Ừm, Hikami-senpai, cái này là?”

“Lúc nào trông cậu cũng như đang bận tâm chuyện gì đó ấy… Thật lòng mà nói, tôi muốn hỏi xem có chuyện gì. Dù biết mình không có tư cách gì để xen vào, nhưng ít nhất cậu nên ăn uống cho đàng hoàng đi. Với lại tôi đã mượn được bếp để làm hết đống này đấy, nên cứ ngồi xuống, thảnh thơi mà ăn đi.”

“Ừ, em biết. Anh vốn là người như vậy mà.”

“…Thế à? Vậy thì ăn đi.” Hikami thúc giục.

Kou lắc đầu. Cả hai chìm trong im lặng.

Những tán cây khẽ lay trong gió. Rồi Kou đột ngột hỏi: “Hikami-senpai… trước đây có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Lúc anh còn ở Khoa Chiến Đấu ấy?”

“H-Hả? Tôi có kể chuyện mình từng ở Khoa Chiến Đấu cho cậu à…”

“Xin lỗi, em chỉ nghe đồn thôi...” Kou lấp liếm. “Em nghe nói là Unknown đã cứu anh ngay trước khi anh bị giết.”

Mắt phải của Hikami nheo lại. Anh khẽ chạm vào con mắt trái bị che bởi miếng bịt. Từ trước đến giờ, Hikami luôn né tránh hay chỉ nói mơ hồ khi được hỏi. Nhưng dường như thái độ của Kou đã khiến anh đổi ý. Anh chậm rãi kể lại.

“Đó đúng là địa ngục. Bọn tôi đụng phải một con kihei Loại Đặc Biệt mạnh khủng khiếp... Tôi đã tận mắt chứng kiến những đàn em từng ngưỡng mộ mình lần lượt bị chém ngã. Từng người, từng người một. Tồi tệ nhất là… nó... còn đùa giỡn... với họ khi họ vẫn còn sống. Tôi đã thấy những người thân quen mất tai, đã thấy những người bị chém mặt làm đôi. Tôi đã nghe họ van xin được chết… tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đỡ hai người vẫn còn sống, mỗi người một tay và vừa chạy vừa cố gắng động viên họ không buông xuôi.”

Hikami siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch. Đôi mắt nhuốm đầy giận dữ và căm hận, anh kể tiếp kết cục thảm khốc ấy.

“Unknown đang ở hướng mà bọn tôi chạy đến. Nhờ cô ấy chấp nhận tôi làm Chú Rể mà ba đứa tôi mới sống sót… Giờ tôi không còn mặt mũi nào để gặp hai người kia nữa.”

“Chuyện đó thì…”

“Không. Tôi không thể… Tôi sẵn sàng làm mọi thứ để quay lại ngày hôm đó… Nhưng không có cách nào cả. Người chết không thể sống lại. Một khi đã vuột khỏi tay… là hết.” Anh im lặng nhìn Kou một lúc rồi tiếp lời: “…Đôi mắt của cậu bây giờ, trông rất giống mắt tôi ngày đó. Nên là tôi thấy lo cho cậu.”

“Nếu có cách để quay lại, thì anh sẽ… Em cũng thấy giống vậy…”

“Chuyện tương tự đã xảy ra với cậu sao?”

“Vâng, nhiều đồng đội của em đã chết... và cả một người mà em rất trân quý nữa.” Kou nói. Nước mắt chực trào, suýt tràn xuống má.

Hikami là một trong những người đó. Nhưng anh không hề hay biết.

Anh chỉ đẩy đĩa thức ăn về phía Kou.

“Vậy. Tôi không có tư cách gì để can thiệp… nhưng đừng chìm mãi trong chuyện đó. Nếu ăn được thì ăn đi.”

Kou lại lắc đầu. Những khoảnh khắc yên bình thế này, cậu biết là vô cùng quý giá. Cậu cảm thấy mình đã để quá nhiều điều quý giá tuột khỏi tay. Dù vậy, Kou vẫn nói: “Cảm ơn anh, Hikami-senpai. Em không thể. Nhưng em xin nhận tấm lòng của anh.”

Và rồi Kou nhắm mắt lại.

Cậu làm vậy để quay về thời điểm mình cần quay về.

Và cũng để chấm dứt giọng nói của Hikami.

***

“Cố lên nhé.”

Đó là lúc Thời khắc Phùng Ma đã bắt đầu.

Kou lao khỏi bức tường, để lại lời chúc của Kagura phía sau.

Shirahime bên cạnh cậu, cả hai cùng gieo mình xuống địa ngục.

Họ chém tan lũ kihei cấp thấp đang bu lại. Nhưng như dự đoán, phần lớn bọn kihei tập trung tấn công những người đang tập hợp ở Học viện, chứ không nhằm vào nhóm chiến đấu ngay trước mặt. Cấp Huyễn quyết định bỏ qua những con kihei phớt lờ họ. Bức tường ma thuật cùng Kagura đủ sức xử lý bọn đó.

Bách Quỷ Dạ hành có một mục tiêu khác.

Thứ tuyệt đối không được để lọt vào Học viện. Họ phải giết nó hoặc ít nhất phải chặn đứng.

Còn Kou, cậu mang trong mình một mục tiêu khác.

Cậu đã đọc hết những tài liệu tuyệt mật lấy được từ Học viện. Cậu từng bị xử tử nhiều lần vì việc đó. Nhưng dù đã gom được từng mảnh thông tin, Kou vẫn chưa tìm ra cách ngăn chặn Kurohime Ngàn Năm. Và rồi, cậu đặt cược tất cả vào một tia hy vọng nhỏ nhoi. Vì thế, cậu tiếp tục lao lên.

Bị vây kín tứ phía bởi những dị hình gớm ghiếc, Kou và mọi người chém sạch bất cứ thứ gì họ chạm trán trong địa ngục ấy.

Rồi Bách Quỷ Dạ Hành chạm trán tuyến địch thứ hai, cũng là mục tiêu chính của họ. Đây là nơi giao thoa giữa khu tàn tích đã xác định và Học viện.

Trước mặt là một bầy kihei khổng lồ, gồm toàn Loại A, Loại Đặc biệt và cả Toàn Nhân Dạng từ tầng sâu của tàn tích. Số lượng đã vượt quá một trăm. Thêm những con đến sau, con số có thể vượt quá một ngàn.

Ngay lúc đó, Kou chợt nhận ra. Cậu có thể dễ dàng chém hạ hết bọn chúng.

Cậu đã biết rõ cách chúng di chuyển, sẽ xuất hiện từ đâu. Nhưng cậu vẫn không thể vượt qua Kurohime. Cậu vẫn chưa tìm ra cách ngăn ma lực của cô bạo phát. Đó là rào cản duy nhất.

Trong lúc xuyên qua trận địa, Kou vẫn mãi trăn trở. Phải làm sao để vượt qua đoạn này mà Kurohime lẫn Shirahime đều còn sống?

Đúng lúc ấy, Sasanoe gọi cậu với gương mặt tái nhợt: “Này, cậu là cái quái gì thế…? Đây là lần đầu cậu trải qua Thời khắc Phùng Ma mà? Sao cậu—?”

“Xin lỗi, Sasanoe-senpai.” Kou nhẹ nhàng đáp lại.

Bụng của Sasanoe bị xé toạc.

Anh đã bị một con kihei Loại Đặc Biệt tập kích từ phía sau. Nội tạng của Sasanoe văng ra nền đất. Benihime gào lên rồi lao đến chỗ anh. Cô vươn bàn tay nhuốm đẫm máu ra.

Đây là lần thứ hai mươi sáu chuyện này xảy ra. Kou cất tiếng mệt mỏi: “Nếu anh cứ đứng đó thì bụng anh sẽ... À, trễ mất rồi.”

Kou ngẩng đầu lên. Ngay lúc đó, cả người cậu cứng đờ.

Hikami, Mirei, Tsubaki và Yaguruma đang nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật. Cậu liếc về phía Shirahime, ánh mắt cố níu lấy cô. Nhưng đôi mắt xanh ấy giờ cũng lạnh lùng.

Và vào giây phút đó, Kou chợt hiểu ra.

Cậu đã đánh mất điều quan trọng ở mình.

***

“Anh yêu em, Shirahime.”

Lúc nhận ra thì cậu đã đứng đó rồi. Kou đã lỡ buột miệng thốt lên câu ấy.

“Từ đầu, em đã nói anh là định mệnh của em. Anh đã không thể khẳng định điều tương tự… Lúc đó, anh chỉ thấy choáng ngợp. Nhưng anh đã từng yêu em. Và bây giờ, anh vẫn yêu em… anh nên yêu em… anh nên…”

“Kou, anh…”

“Anh yêu vẻ mặt ngây thơ của em, và cũng yêu dáng vẻ em mỉm cười khi ở cạnh anh. Anh yêu mái tóc trắng mềm mại, yêu những ngón tay thon dài, dịu dàng của em. Anh còn yêu cả đôi cánh của cơ khí em. Anh yêu cách em chơi đùa cùng mọi người, và cả dáng vẻ khi em bảo vệ anh. Anh thật sự thấy vui, thấy em thật tuyệt vời, và vẫn luôn nghĩ rằng anh rất yêu em. Anh yêu em nhiều hơn cả những gì em nghĩ đấy. Anh đã luôn yêu em.” Cậu nức nở.

Đó là những cảm xúc thật lòng. Kou chắc chắn điều đó.

Và cậu đã bị trói buộc bởi nó, mãi mãi.

Cô là người mà cậu có thể gọi là “của mình”.

Cô Dâu quý giá của cậu.

Và hơn hết, cô là một cô gái tuyệt vời.

Là người mà cậu phải cứu bằng mọi giá.

“Vậy nên cho anh biết đi, Shirahime. Anh phải làm gì đây? Dù lặp lại bao nhiêu lần, kết cục vẫn giống nhau. Anh vẫn mãi chìm trong ngõ cụt. Anh yêu em, Shirahime. Đó là điều duy nhất anh không muốn đánh mất. Nhưng… anh có cảm giác tất cả đang dần tan biến. Cho anh biết đi, Shirahime. Anh phải làm sao?”

Làm sao để anh cứu được em đây?!

Kou gào lên, ôm đầu tuyệt vọng. Shirahime sững người. Cậu chỉ muốn cô ghét mình. Cậu cầu xin điều đó, tha thiết mong rằng Shirahime sẽ rời xa mình.

Nhưng cô không rời đi. Cô ngồi xuống, rụt rè đưa hai tay ra.

Rồi cô ôm lấy cậu vào lòng.

Như cách chim mẹ che chở cho con.

Như cách người yêu ôm lấy người yêu.

Như cách người vợ ôm lấy chồng mình.

Và cô thì thầm với giọng dịu dàng: “Em không biết điều gì đang giày vò anh, nhưng em thề.”

Shirahime siết chặt tay Kou. Cô nhẹ nhàng đặt môi lên những ngón tay cậu, như đáp lại cái hôn từng trao khi trước.

Những cánh hoa trắng gần như ánh bạc lượn lờ giữa làn gió. Giữa khung cảnh thiêng liêng ấy, cô cất lời thề nguyện.

“Em sẽ ở bên anh mãi mãi. Em trao cho anh quyền kiểm soát, sự phục tùng, và cả niềm tin… Kou, em xin thề: Em sẽ tiêu diệt mọi cái chết nhắm vào anh.”

Kou bật cười. Cậu vừa khóc vừa cười. Dù lặp lại bao nhiêu lần, kết quả vẫn như vậy. Shirahime tồn tại là để dành cho cậu. Sự thật ấy quá đau đớn, quá tàn nhẫn, nhưng cũng quá hạnh phúc.

Họ ôm nhau thật chặt, thật chặt.

Cứ thế, họ đã trao nhau lời thề nguyện.

Một lời thề nguyện không thể phá vỡ.

Như một đôi cô dâu chú rể thật sự.

Bởi họ đã yêu nhau chân thành đến vậy.

***

“Kou…”

Bất chợt, cô nhón chân.

Đôi môi cô khẽ chạm vào môi cậu.

Một vị máu tanh và hơi ấm nhàn nhạt lan ra trên môi Kou.

Đó là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng.

Shirahime mỉm cười. Giọng cô dịu dàng đến nao lòng: “Đây là lời nguyền của em, Kou… bằng mọi giá… anh phải… sống...”

Mí mắt cô khép lại, sức lực rời bỏ thân thể mảnh mai ấy.

Âm thanh như biến mất khỏi thế gian.

Không còn hơi thở, không còn tiếng máy móc vận hành.

Kou Kaguro hiểu.

Đây chính là cái chết.

Và cũng là lời nguyền.

Nụ hôn đầu tiên cũng là cuối cùng ấy, đã gửi gắm một lời thỉnh cầu. Cậu không thể phản bội nó được.

Và đó là lý do cậu có mặt ở đây.

Kou ôm chặt thi thể cô vào lòng như một đứa trẻ. Giọng cậu nghẹn lại trong nước mắt: “…Này, như vậy… đã đủ chưa…? Shirahime… em có thể tha thứ cho anh không…?”

***

Và thế là thử nghiệm lần thứ 14.999 đi đến hồi kết.

Kou đã quyết định buông tay.

Rằng như thế là quá đủ.

Kou Kaguro khép mắt lại rồi mở ra.

Cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng trắng tinh.