Bride of the Demise

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

231 19605

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

30 496

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

10 114

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tập 01 - Chương 06: Nhiệm vụ đầu tiên và trốn thoát

ed79f2ed-56a8-47a4-885b-9854c3aeba0f.jpg

Ngay cả trong giấc mơ, cô vẫn nguyện cầu.

Trong những giấc mơ thân thương nhưng đầy đau đớn và trống rỗng.

Trong những giấc mơ hạnh phúc nhưng đầy cô đơn và khổ sở.

Cô chỉ muốn được gặp lại cậu.

Muốn gặp người mà cô yêu.

Giấc mơ của thần linh không chỉ là khao khát mà còn có sức ảnh hưởng, còn có tác động vượt ra khỏi lời ước nguyện đơn thuần. Bóng tối rên rỉ, cuộn xoáy, rồi lan rộng ra.

Vô số kihei bắt đầu hành quân. Chúng tiến bước. Chúng tiến bước. Chúng tiến bước. Chúng tiến bước. Chúng tiến bước.

Chúng hóa thành một đoàn quân kinh hoàng.

Chúng tìm kiếm người mà cô tha thiết mong gặp.

Thế nhưng đôi mắt cô vẫn chưa chịu mở.

Bóng tối gào lên một tiếng vang dội.

Và cô lại tiếp tục ngủ say.

***

Tàn tích tiền sử vẫn còn chứa đựng vô vàn điều bí ẩn.

Dẫu vậy, công tác điều tra đã đạt được những tiến triển đáng kể ở một số khu vực. Đặc biệt, khu di tích quy mô lớn mang tên mê cung trung tâm là nơi chứa đựng vô vàn cổ vật quý giá, nên Khoa Thám Hiểm đang dồn lực để giành quyền kiểm soát khu vực này.

Mục tiêu nổi bật nhất của Khoa Thám Hiểm là tìm ra các di vật, nhưng vai trò quan trọng hơn của họ lại nằm ở việc dò tìm và xác định những nơi có khả năng được dọn dẹp. Họ luôn túc trực trong tàn tích, không ngừng tuần tra và gửi báo cáo cho Khoa Chiến Đấu về những nơi có thể biến thành Khu Vực Sạch. Nhờ vậy mà các khu vực an toàn dần được mở rộng, tạo bước đệm vững chắc cho các cuộc thám hiểm tiếp theo.

Chỉ một tính toán sai dù là nhỏ nhất cũng có thể trả giá bằng cả mạng sống.

Khoa Thám Hiểm mang đầy hoài bảo khám phá điều chưa biết, nhưng tỉ lệ thương vong của họ chỉ đứng sau Khoa Chiến Đấu.

Ở vùng tàn tích nằm ngoài bức tường của Học viện đầy rẫy người chết mà không rõ lý do.

Giống như những xác chết đang nằm sõng soài trước mặt Kou Kaguro và những người khác lúc này.

Kết quả của nhiệm vụ đầu tiên đã rõ ràng.

Họ đã đến quá muộn.

Trước khung cảnh địa ngục ấy, Hikami và Mirei vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

“Có vẻ chúng ta đến muộn rồi.” Hikami nói. “Bọn chúng còn chơi đùa trước khi giết. Rồi cũng sẽ quen thôi, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng dễ chịu chút nào.”

“Đã chết rồi thì thương xót cũng vô nghĩa.” Mirei nói. “Có lẽ họ sẽ không thấy đau đớn nữa.”

“…Có vẻ họ đã chết được hơn một ngày rồi. Nghĩa là chuyện đó xảy ra trước cả khi ta nhận được lệnh tìm kiếm.” Cậu học sinh quấn khăn quanh mặt nói khi đang cúi xuống kiểm tra các thi thể. Câu nói đó khiến Kou cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Không phải họ chậm trễ, mà là ngay từ đầu đã không còn cách nào để cứu những người kia nữa.

Nhưng rốt cuộc là vẫn có người chết, Kou thầm nghĩ.

“…Lo lắng về chuyện đó chỉ phí thời gian. Tôi nghĩ vậy.” Cậu thiếu niên kia nói mà không hề nhìn Kou. Trông không giống như đang an ủi Kou, cũng chẳng giống như đang tự lẩm bẩm một mình. Kou vẫn chưa hỏi tên cậu, chỉ biết cậu là Cấp Ong. Tóc cậu dài và đen tuyền. Dù nửa dưới khuôn mặt bị che bởi chiếc khăn quàng, Kou vẫn nhận ra những đường nét thanh tú pha chút trung tính.

Thiếu niên đó đặt lại một cánh tay đang phân hủy xuống đất. Quanh họ là những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi. Tất cả đều bị chém vụn, kể cả bộ giáp ma thuật.

Ngay bên chân Kou là những mảnh thịt lẫn xương trắng lộ ra, một phần xương hàm còn nguyên hàm răng, nhưng lưỡi và nội tạng đã trào cả ra ngoài. Cảnh tượng này thật giống với những gì đã xảy ra khi Kou và Khoa Nghiên Cứu từng chạm trán kihei Loại Đặc Biệt.

Kou chỉ lặng lẽ nhìn những khối thịt rời rạc ấy.

Hikami mở chiếc hộp dùng để thu gom phần còn lại của các thi thể. Vừa cúi mặt xuống, anh vừa nói: “Kou-kun, đừng để chuyện này đè nặng tâm trí quá. Tôi biết đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu, hẳn cậu cũng thấy tệ lắm khi chứng kiến cảnh tượng này nhưng cứ dằn vặt bản thân cũng chẳng giúp được gì cho người đã khuất. Kagura sẽ không trách mắng vô lý đâu… Nhưng người sống thì vẫn còn trách nhiệm. Ít nhất, hãy đưa thi thể họ trở về.”

“Vâng, em hiểu rồi… Em chỉ ước bọn mình đến kịp lúc, dù có phải liều mạng đi nữa.” Kou đáp lại.

“Cậu ngốc à?” Tsubaki nói. “Người ta chết từ lúc tụi mình còn đang buôn chuyện trong lớp rồi. Nói mấy chuyện bất khả thi đúng là ngốc thật… tức là cậu ngốc đó.”

Giọng nói của cô vẫn dễ thương như mọi khi, thế nhưng khuôn mặt thì lạnh tanh không biểu cảm. Đến giờ, Kou đã hiểu đấy là cách Tsubaki thể hiện sự quan tâm. Vả lại, cô cũng không thích được cảm on.

Kou chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô nói đúng, và cậu cũng không ngại làm kẻ ngốc.

Kou cúi người xuống sát mặt đất. Với đống thi thể bị xé vụn thế kia, chuyện gom góp đủ đầy là điều bất khả. Chỉ nghĩ đến chuyện làm lẫn lộn thi thể của người này với người khác trên đường mang về cũng khiến Kou thấy khó chịu.

Làm theo chỉ thị ban đầu, cậu tìm những mảnh giáp ma thuật có khắc số hiệu nhận dạng, rồi gom những phần xương thịt có vẻ thuộc cùng một người lại. Từng chút một, cậu cẩn thận đặt chúng vào các hộp. Mặc dù miệng thì nói thế, nhưng ngay cả Kou cũng nhận ra mình trông chẳng bối rối chút nào.

Mirei liếc nhìn cậu rồi gật đầu, trông nhẹ nhõm hẳn. Có vẻ cô đã lo Kou sẽ bị tổn thương tinh thần.

Kou tiếp tục công việc trong im lặng. Cậu nam sinh kia cúi xuống ngồi cạnh cậu. Cậu kéo khăn choàng khỏi miệng rồi thì thầm bằng giọng khàn khàn: “…Để tôi giúp… Mấy phần xác bên chỗ cậu nát quá.”

“Cảm ơn cậu… Tôi có thể hỏi tên được không?” Kou hỏi.

“Chúng ta cùng năm mà, không cần kính ngữ làm gì… Với cả, làm việc này thì đâu cần phải biết tên tôi.”

Nói rồi cậu kéo khăn trở lại và bắt đầu thu nhặt những mảnh xương xung quanh. Đôi mắt xám của cậu trông thật lạnh lùng và điềm tĩnh. Kou nhất thời không biết nên đối đáp ra sao. Cậu đặt một cánh tay trái cùng mảnh giáp vào túi nhựa trong suốt.

Sau đó cậu nói: “Nếu tôi không biết tên cậu, khi chiến đấu có thể chậm trễ trong giao tiếp… Một giây chần chừ cũng có thể trả giá cả mạng sống đấy… Cậu không nghĩ thế sao?”

“Nghe cũng có lý… Tôi là Rui Yaguruma… Cứ gọi tôi là Yaguruma.”

“Vậy thì, Yaguruma. Cảm ơn vì đã giúp tôi… và cả lời cậu nói lúc nãy nữa.”

“Muốn cảm ơn thì lo làm nhanh đi.”

“Tôi nghĩ nên nói chứ.”

“…Ừ, tôi mà gạt đi thì cũng thật ngốc nghếch.” Yaguruma đáp, mặt không đổi sắc. Kou thở phào vì rốt cuộc họ cũng nói chuyện được với nhau.

Quang cảnh quanh họ thật kinh khủng, nhưng ngay cả lúc này Kou vẫn thấy kết thêm người quen trong Bách Quỷ Dạ Hành là chuyện nên làm. Đặc biệt là trong những tàn tích này, nơi mà họ giao phó sinh mạng cho nhau.

Mọi người khác cũng đang làm việc cật lực. Không chỉ Hikami với Mirei, mà cả Tsubaki cũng đang cẩn thận đóng gói thi thể. Thỉnh thoảng cô khịt mũi, nhưng cũng nhiều lần khép đôi mắt xanh ngọc bích như đang cầu nguyện.

Họ làm việc trong lặng lẽ một lúc lâu. Cuối cùng, họ đã gom đủ phần thi thể cho từng thành viên đội Thám Hiểm. Giờ chỉ còn biết cầu trời là mình không nhầm lẫn.

Trong lúc cả nhóm đang làm, Shirahime cứ đi loanh quanh vô định khắp khu vực. Với những người chết mà cô không quen biết, cô chẳng hề bận tâm. Lần đầu tiên Kou cảm thấy một phương diện “rất kihei” ở cô.

Khi việc đã hoàn tất, Kou cùng mọi người đóng gói nốt các túi đựng thi thể. Yaguruma đóng một chiếc hộp lại rồi khẽ lẩm bẩm: “…Cái chết của những người thám hiểm dày dạn thế này là một tổn thất lớn. Tôi mong chúng ta có thể tiêu diệt hết lũ kihei càng sớm càng tốt.”

“Hả?” Kou buột miệng. Câu nói ấy thật bất ngờ. Đúng là cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng. Người chết sẽ không bao giờ trở lại và hẳn nhiều người sẽ tiếc thương. Nhưng với Bách Quỷ Dạ Hành, kihei cũng là đồng minh cơ mà.

Hoặc ít ra thì cậu đã từng nghĩ thế. Kể từ sau khi biết Shirahime là một kihei, Kou không còn xem chúng là kẻ thù của nhân loại nữa. Nhưng hình như Yaguruma thì không nghĩ vậy.

Yaguruma kéo khăn khỏi miệng và nhíu mày nói: “…Ý tôi là, tất cả kihei trừ Cô Dâu của tôi… Cậu không muốn giết sạch chúng à?”

“À thì… Tôi nghĩ chấm dứt cuộc chiến dài đằng đẵng này cũng là điều tốt.”

“À… Vậy ra cậu thuộc kiểu người không ghét kihei lắm nhỉ… Ở Bách Quỷ Dạ Hành cũng có nhiều người như vậy.”

Yaguruma nhún vai rồi lại kéo khăn che nửa khuôn mặt. Những gì cậu nói thật chẳng giống người của Bách Quỷ Dạ Hành chút nào. Lúc ấy Kou sực nhớ ra. Đây là nhiệm vụ thứ hai của Yaguruma. Có lẽ cậu chính là học sinh chuyển lớp mà Mirei từng nhắc đến.

Trong số học sinh bình thường, có rất nhiều người căm ghét kihei đến tận xương tủy. Nhưng ngay cả trước khi lập khế ước với Shirahime, Kou cũng chưa từng dứt khoát về cảm xúc của mình với vấn đề đó. Có lẽ chính sự do dự này là một trong những lý do khiến Isumi tức giận với cậu.

Dù sao đi nữa, bố mẹ Kou cũng không bị kihei giết mà là do con người.

Đó là một phần lý do cậu chọn vào Khoa Nghiên cứu Ma thuật. Cậu muốn hiểu thêm về loài sinh vật mà con người gọi là kẻ thù. Và cậu muốn xác minh xem liệu kihei có thực sự đáng sợ hơn loài người không.

Cùng với một cảm giác khó diễn tả, rằng cậu phải hiểu rõ về chúng.

…Cứ như đó là sứ mệnh của đời mình vậy.

Kou muốn diễn đạt điều ấy thành lời, nhưng cậu không còn thời gian để nói.

Hikami đột ngột giơ tay, giọng đầy dứt khoát vang lên như hiệu lệnh.

“Rồi, chúng ta quay về thôi! Lúc đi thì suôn sẻ, nhưng không ai đảm bảo lúc về cũng vậy. Cái chết có thể mỉm cười với bất cứ ai. Tuyệt đối đừng lơ là cảnh giác!”

Mọi người cùng gật đầu đồng ý. Kou đeo chiếc hộp chứa đầy thi thể lên lưng.

Con đường đen ngòm trong mê cung trung tâm lại tiếp tục trải dài phía trước.

***

May mắn thay, con đường thì dễ thấy bởi đội Thám Hiểm trước đã để lại bản đồ. Nhưng thật ra là không. Chẳng có cái bản đồ nào cả.

Tất cả là nhờ năng lực của Cô Dâu Hikami, Vô Danh.

“Được rồi, vợ yêu dấu của anh. Hãy cho mọi người thấy sức mạnh của em đi nào!”

Vô Danh liền tách thành tám phần nhỏ và dài rồi biến mất. Nó bắt đầu dò đường phía trước. Hikami áp tay lên đầu. Một lúc sau, anh lẩm bẩm: “Lối một, hai, bốn và sáu không ổn… Còn đường cũ thì xuất hiện một kihei Loại A. Còn lại ba, năm, bảy, tám… Trong số đó thì tám là tốt nhất. Đi thôi.”

“Mặc dù Hikami chỉ là Cấp Ong, nhưng xét về độ hữu ích thì cậu ấy hơn cả Cấp Quỷ đấy, đúng không?” Mirei nói.

“Hahaha! Vậy tôi là người vừa siêng năng vừa biết phối hợp hoàn hảo với Cô Dâu của mình ấy nhỉ?”

“Fufu, không ai nói vậy cả.”

Họ lại rơi vào kiểu đối đáp quen thuộc. Sau đó, cả nhóm tiếp tục lên đường.

Bên trong tàn tích tối om, nhưng bù lại có những bức tường phát sáng theo chu kì. Có lẽ chúng được tạo nên từ cùng loại vật liệu với căn phòng biệt giam mà Kou từng bị nhốt. Dù chưa rõ cơ chế hoạt động, nhưng ít nhất nhờ đó mà cả nhóm không cần dùng đèn.

Vệ Binh Thiếu Nữ dẫn đầu, làm lá chắn cho cả đội.

Năng lực dò đường của Hikami đã phát huy tác dụng. Suốt một đoạn đường dài, không có gì xảy ra cả.

Cho đến khi Vệ Binh Thiếu Nữ đột ngột dừng bước. Những người phía sau lập tức dừng theo và nín thở.

Vệ Binh Thiếu Nữ dựng lên một bức tường chắn khổng lồ trước mặt. Một tràng âm thanh phập phập phập vang lên, và hàng loạt vật thể sắc nhọn cắm vào tường chắn. Hàng trăm gai nhọn găm chặt trên bức tường, bảo vệ cả nhóm khỏi đòn tấn công bất ngờ.

Hikami nhờ Vô Danh kiểm tra phía trước, rồi bực bội tặc lưỡi. “Là một kihei Loại Đặc Biệt. Lúc nãy vợ tôi đi qua vẫn chưa thấy nó. Bọn này hiếm khi lang thang như vậy.”

“Chẳng đáng yêu chút nào. Than phiền cũng cũng vô ích. Mirei, con này giao cho cậu đó.” Tsubaki nói.

“Được thôi. Có một kẻ địch, lại ở hành lang hẹp. Quá lý tưởng cho Tín Đồ rồi.” Mirei nhẹ nhàng đáp. Cô kéo sợi xích, phát ra âm thanh leng keng.

Con kihei bị trói bởi sợi xích lảo đảo bước lên. Anh trông khá mất thăng bằng, nhưng Mirei không hề do dự mà búng ngón tay.

Với giọng nói trang nghiêm đầy tin tưởng, cô ra lệnh: “Cưng à, tháo phong ấn đi. Hãy cho em thấy dáng vẻ xinh đẹp của anh.”

Cô Dâu của Mirei khẽ run lên. Dây xích rơi xuống đất loảng xoảng, cơ thể anh bắt đầu biến đổi. Lớp màng mờ bao phủ hình người dần tan biến.

Kou tròn mắt ngạc nhiên.

Từ trong lớp màng đó bước ra một “người.” Anh là một thanh niên ưa nhìn với mái tóc xanh, dáng người mảnh khảnh hài hòa với gương mặt hiền hậu. Vẻ ngoài toát lên sự thông minh, tràn đầy sức sống. Tuy nhiên, đôi mắt, cánh tay và đôi chân của anh đều là máy móc. Kou biết rõ đây không thực sự là “người.” Dù được tạo tác vô cùng tinh xảo nhưng đây vẫn là một kihei. Hơn nữa lại là kihei Toàn Nhân Dạng.

“Chẳng phải Cô Dâu của Mirei-senpai là Loại Đặc Biệt sao?” Kou lẩm bẩm.

“Không đâu, bạn đời của cô ấy là Toàn Nhân Dạng.” Hikami nói.

Vệ Binh Thiếu Nữ lùi sang một bên nhường đường cho Tín Đồ uyển chuyển lao về phía trước. Khi nãy còn trông loạng choạng, nhưng giờ thì nhanh đến mức khó tin.

“Phần lớn Loại Đặc Biệt còn không phải là đối thủ của cậu ta.” Hikami nói thêm.

Kou cũng hướng ánh nhìn xuống cuối hành lang, ở đó có một con kihei Loại Đặc Biệt đang chờ sẵn. Nó có hình dáng giống người, nhưng toàn thân mọc đầy gai nhọn. Tín Đồ và con kihei đứng đối mặt nhau, chỉ dừng lại trong chớp mắt.

Tín Đồ dồn sức vào chân, trong khi bề mặt cơ thể con kihei phồng lên.

Và ngay lập tức, hàng trăm chiếc gai phóng vút qua không trung. Đó là đòn tấn công giống hệt lúc nãy mà Vệ Binh Thiếu Nữ đã đỡ được.

Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, Mirei thì thầm: “…Bắt đầu đi.”

Tín Đồ lập tức đá tung những sợi xích dưới chân và xoay chúng điêu luyện trong không trung. Từng chiếc gai đều bị xích đánh bật sang một bên. Sau đó, anh nhặt lấy một gai nhọn vừa rơi cạnh mình rồi lại phóng người lên. Tín Đồ lao vút lên trần như đang múa, rồi bắt đầu đáp thẳng xuống từ giữa không trung.

Vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, Mirei khẽ nói: “…Kết thúc đi.”

Tín Đồ đáp xuống đầu con kihei và ghim thẳng chiếc gai vào hộp sọ của nó. Anh vẫn giữ lấy gai, dồn trọng lượng cơ thể về phía trước. Một âm thanh rùng rợn, chói tai vang lên khi Tín Đồ xé dọc các cấu trúc bên trong cơ thể con kihei.

Kou trố mắt. Kỹ năng đó không tầm thường chút nào.

Sau vài cơn co giật, con kihei Loại Đặc Biệt nằm bất động. Cái xác bị xé nát đổ rạp xuống nền đất, hơn nửa khuôn mặt bị phá hủy không còn nguyên vẹn.

Cùng lúc đó, Tín Đồ cũng kiệt sức. Lớp màng mỏng lại xuất hiện quấn quanh thân anh. Những sợi xích tự động di chuyển, trói chặt anh lại. Anh đã quay về dạng một hình nhân bị trói bằng xích như ban đầu.

Mirei chạy ngay đến bên Cô Dâu của mình. Cô ôm chầm lấy anh như một thiếu nữ hồn nhiên. Cô hôn tới tấp lên Cô Dâu vừa mới chiến đấu xong.

“Thấy anh ấy giỏi không? Thật tuyệt vời phải không? Chính vì thường xuyên kiềm chế bản thân nên khi trở về Toàn Nhân Dạng, anh ấy mới có thể chiến đấu duyên dáng đến thế. Đúng là người yêu của em, người yêu dấu nhất đời em.”

“Vẫn ấn tượng như mọi khi. Nhưng... đợi đã. Chuyện quái gì đây?” Hikami đột ngột dừng lại.

“Ừ. Hikami cũng nhận ra sao?” Shirahime nói. Kou vẫn đang mang hộp chứa thi thể sau lưng, quay sang nhìn cô đầy thắc mắc. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô hướng về phía trước.

Ánh mắt phản chiếu bóng tối, cô nói: “Hikami, tôi muốn anh dẫn chúng ta đến một khu vực rộng rãi. Lần này đến lượt tôi.”

“Rồi, chờ chút… Lối thứ ba có vẻ ổn. Bên này. Mau lên.”

“Có chuyện gì vậy?” Kou hỏi với vẻ bất an, nhưng chẳng ai trả lời.

Shirahime lặng lẽ nắm lấy tay Kou. Cô kéo cậu chạy theo mình. Càng đi, bức tường xung quanh càng bị thực vật xâm chiếm. Kou giẫm phải một vũng nước và đá văng vài nhánh thường xuân ra khỏi đường.

Một lúc sau, Shirahime thì thầm: “Có một đội quân kihei đang tiến đến. Gồm cả Loại A lẫn Loại Đặc Biệt.”

“Đội quân…? Chuyện đó thật vô lý. Kihei vốn đâu có khái niệm hành động theo nhóm…”

“Bình thường thì không. Em biết điều đó. Nhưng đây là sự thật. Và số lượng…”

Shirahime tăng tốc. Kou lảo đảo suýt ngã. Shirahime liền đỡ lấy cậu từ bên cạnh, rồi nhấc bổng cậu lên như một hiệp sĩ bế công chúa. Vừa lao về phía trước, cô vừa nói tiếp.

“…khoảng một trăm.”

Một cơn choáng váng đột ngột ập đến với Kou. Chỉ một mình Khoa Chiến Đấu thôi cũng khó lòng trụ nổi nếu phải đối đầu với con số đó.

Dù muốn hay không, Kou cũng dần nhận ra một điều.

Có chuyện không hay đang xảy ra bên trong tàn tích.

***

Giữa chừng, nhiệm vụ của họ đã chuyển từ cứu hộ sang thoát thân.

Vô số kihei Loại A và cả Loại Đặc Biệt đang dồn dập đuổi theo từ phía sau. Với đôi chân mạnh mẽ vượt xa con người, chúng chạy men theo những bức tường đá. Thế nhưng mọi đợt tấn công đều bị Vệ Binh Thiếu Nữ chặn lại. Anh dựng hết bức tường này đến bức tường khác phía sau Kou và các đồng đội, chặn đứng hoàn toàn làn mưa đạn và lưỡi dao đang bủa tới.

Lửa nổ bùng lên, cuộn về phía sau như một dòng thác đỏ rực.

Cả nhóm cứ thế lao đi cho đến khi xông vào một không gian rộng lớn. Bầy chim đen bay tán loạn. Mắt Kou mở to kinh ngạc. Ở đây có ánh sáng mặt trời.

Cậu ngước nhìn lên và thấy một ống thông dẫn ra mặt đất xuyên qua cả bảy tầng phía trên. Có lẽ vì vậy mà nơi này mới đầy thực vật đến thế. Mặt đất phủ một màu xanh um tùm. Kou không rõ nơi này được đào với mục đích gì, nhưng trên tường còn có cả cầu thang dẫn lên, dù một nửa đã sụp đổ. Hàng trăm con chim làm tổ giữa đống gạch vụn, lông vũ đen bay lả tả.

Shirahime quay đầu lại, vẫn bế Kou như thể cậu là vật báu quý nhất thế gian.

Đôi cánh cơ khí của cô phát sáng ánh vàng.

“Hah!”

Cô vung cánh và cắt phăng một con Loại A vừa lao vào thành đống sắt vụn. Cô vừa bảo vệ Kou như một nàng công chúa vừa điên cuồng tiêu diệt bọn kihei. Nhưng rồi, lại có thêm một con trèo qua đống xác, tiến đến gần hơn.

Từ những lối vào khác, lũ kihei tiếp tục đổ vào không ngớt. Trên đỉnh ống thông lên mặt đất, vài con nữa cũng xuất hiện.

Mirei và Tsubaki khẽ nghiêm nét mặt, cùng lúc quay người về phía kẻ địch rồi đồng thanh ra lệnh cho các Cô Dâu của mình.

“Vệ Binh Thiếu Nữ, dù thế nào cũng phải bảo vệ tôi!”

“Trao cho em tình yêu đi, Tín Đồ!”

Hai kihei lập tức tuân theo mệnh lệnh của Chú Rể. Cự nhân đứng vững giữa vòng vây, bất chấp số lượng đối thủ áp đảo. Hàng loạt bức tường hiện ra. Những mũi kim và đạn pháo nổ tung khi va phải chúng. Vệ Binh Thiếu Nữ bắt đầu di chuyển những bức tường, nghiền nát nhiều kihei chỉ bằng một cú. Từng mảnh thịt văng tung tóe khắp nơi.

Trong khi đó, Tín Đồ lướt qua các kẽ hở giữa bầy kihei như một kiếm sĩ. Với từng bước uyển chuyển, anh cứ thế cắt lìa từng đôi chân hoặc nghiền vỡ những chiếc đầu của kẻ thù. Thế nhưng, số lượng vẫn quá đông.

Vì Vô Danh vốn chỉ giữ vai trò dẫn đường, nên Hikami lập tức ra lệnh cho cô rút về nơi an toàn. Phía sau lớp băng che mắt, anh nhăn mặt.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ngay cả trong kho dữ liệu của Khoa Chiến Đấu cũng hiếm khi ghi nhận một nhóm kihei phối hợp như thế này. Điều gì lại khiến chúng hợp tác như vậy chứ?”

“Ai mà biết được…? Tôi nghĩ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi… Để tôi gọi cô ấy.” Yaguruma lẩm bẩm. Cậu nhẹ nhàng kéo tấm khăn xuống, lần đầu tiên hé lộ đôi môi. Giọng nói vang lên dịu dàng, đong đầy yêu thương: “Hỡi người duy nhất trên đời xứng đáng nhận lấy những nụ hôn này. Hãy đến đây nào, Cô Dâu của anh. Hình hài hoàn mỹ và tối thượng – Hỏa Mã... Tiến lên!”

Một luồng ánh sáng đỏ rực lao thẳng tới từ cuối hành lang. Mắt Kou trợn lên kinh ngạc. Những ngọn lửa bùng nổ trước mắt cậu. Từng vệt đỏ lướt qua, và bầy kihei bị hất văng tán loạn.

Đó là một kihei Loại A mang hình dáng một con ngựa, thân phủ lửa đỏ bốc cháy hừng hực. Đó chính là Cô Dâu của Yaguruma. Từ nãy đến giờ, xem ra cô đã lặng lẽ bám theo cả nhóm từ phía sau. Cô giẫm đạp lên lũ địch, để lại một vệt cháy đỏ rực phía sau. Những bộ phận sống tan chảy dưới sức nóng, hòa quyện tạo thành một thứ mùi ám ảnh ngập đầy trong không khí.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Một bầy kihei hơn trăm con, chủ yếu là Loại A và Loại Đặc Biệt, không phải thứ có thể dễ dàng đối phó.

Mỗi Cô Dâu chỉ đối phó được một số lượng nhất định... Sớm muộn gì cũng sẽ bị áp đảo thôi, Kou thầm nghĩ, bình tĩnh đánh giá tình hình dù vòng vây kihei ngày càng siết chặt.

Không gian đứng của nhóm Kou bị thu hẹp lại từng chút một. Cuối cùng, cả nhóm bị dồn vào một khoảng trống nhỏ giữa trung tâm ống thông. Xung quanh là bầy kihei đông đặc, muôn hình vạn trạng. Chúng vây bủa như đàn kiến đói, còn họ chỉ như một viên đường giữa tổ.

Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi bị xé xác thành từng mảnh.

“Vệ Binh Thiếu Nữ, tiếp tục dựng tường cho đến phút cuối đi!” Tsubaki hét lớn, liên tục dựng lên từng bức tường đá nối tiếp tạo ra một khoảng trú tạm thời.

Hikami và Mirei lập tức kéo Kou cùng Yaguruma lùi lại. Hai tiền bối chọn đứng ở tuyến trên để đối mặt với hiểm nguy. Mặc dù Kou có cấp bậc cao hơn, nhưng xem ra Hikami và Mirei luôn kiên định với nguyên tắc bảo vệ đàn em, bất chấp địa vị.

Khi đã lùi sâu vào bên trong, Hikami khoanh tay, bình thản hướng ánh nhìn về phía Shirahime và hỏi:

“Vừa nãy trông như cô có ý tưởng gì đó... Giờ tính làm gì đây?”

“Tôi sẽ…” Cô lẩm bẩm. Ánh mắt cô hướng về phía Kou, nhưng rồi khựng lại. Đôi mắt cô nhìn lướt qua những kihei đang bao vây. Các Cô Dâu vẫn đang chiến đấu hết sức, thế nhưng sức lực của họ cũng sắp cạn dần.

Thời gian còn lại chẳng bao nhiêu.

Shirahime hạ quyết tâm và khẽ gật đầu.

***

“…Kou, em có một thỉnh cầu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Em muốn máu của anh.”

Kou chớp mắt ngỡ ngàng trước lời đề nghị bất ngờ. Nó hoàn toàn không phù hợp chút nào với tình thế căng thẳng lúc này.

Cậu mở miệng định nói nhưng lại thôi. Cậu nhìn cô lần nữa, cố đoán tâm trạng trong ánh mắt ấy. Cô vẫn dõi theo cậu. Vẫn là đôi mắt xanh dịu dàng ấy nhưng hơi nheo lại.

Trông có vẻ trăn trở, cô lên tiếng trước khi cậu kịp phản hồi.

“Em chỉ… Em chỉ muốn làm gì đó để thay đổi tình hình này, nhưng dường như trong em còn thiếu một mảnh ghép. Em cảm thấy nếu được nhận máu từ anh, có lẽ cái khoảng trống đó sẽ tạm thời được lấp đầy… giống như lúc em lần đầu tỉnh lại vậy.” Cô nói và siết chặt hai tay. Lời cô không cụ thể, nhưng ý chí thì thật rõ ràng. Dẫu vậy cô vẫn lắc đầu, hoảng hốt nói thêm: “Nếu anh thấy khó chịu thì...”

“Anh đồng ý.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên. Nếu em cần, anh sẽ cho em tất cả.”

Những lời đó tuôn ra khỏi miệng Kou như phản xạ. Cậu cũng thấy hơi lạ, nhưng dù có lục lại cảm xúc thế nào, đó vẫn là điều cậu muốn. Không có chút giả dối nào trong lời nói ấy.

Shirahime luôn nói rằng cô sẽ dâng tặng đôi cánh và cả con người mình cho cậu. Và cậu cũng muốn trao lại điều gì đó xứng đáng, nhưng lý do không chỉ có vậy.

A… mình chẳng có ai ngoài Shirahime cả, Kou nhận ra. Cậu nhớ lại mọi chuyện đã qua.

Cha mẹ mất từ lúc nào cậu cũng chẳng rõ. Nhưng cậu chưa từng rơi một giọt nước mắt, kể cả khi chỉ có một mình. Từ khi còn bé, cậu luôn là cái gai trong mắt người lớn, là đứa trẻ “kỳ quái” mà ai cũng nói xấu sau lưng. Họ nói rằng cậu khiến người ta rợn gáy.

Tại Học viện, cậu khác biệt đến mức bị người ta gán cho cái tên “mặt nạ trắng”.

Kou Kaguro là người chẳng có nhiều cảm xúc mãnh liệt. Cậu cũng chẳng có ai bên cạnh.

Mà nói thế thì không hẳn đúng.

Trước kia cậu có Asagiri, giờ thì đang dần thân thiết hơn với Hikami, Mirei, và Tsubaki. Cậu thậm chí nghĩ mình có thể làm bạn với Yaguruma. Tuy vậy, cho đến nay vẫn chưa ai thật sự gần gũi với Kou cả.

Chưa từng có ai để gọi là “người của mình” cả.

Nhưng giờ thì đã có Shirahime.

Cậu có thể khẳng định cô là của cậu, không chút do dự.

Chính điều đó mang lại cho cậu hơi ấm. Một điều vô cùng, vô cùng hạnh phúc.

Hẳn là các thành viên khác của Bách Quỷ Dạ Hành cũng giống như vậy. Sự hiện diện của Cô Dâu là điều rất đặc biệt với họ. Là điều thật đáng yêu, thật ngọt ngào, thật gần gũi, và cũng thật quan trọng.

Thậm chí còn quan trọng hơn chính mạng sống mình.

Chính vì thế, những lời lẽ ấy tự nhiên bật ra từ cổ họng Kou:

“Anh trao cho em niềm tin, tình yêu, và cả số phận của mình. Shirahime, anh xin thề. Vì em, anh sẽ bảo vệ em.”

Cậu đã tuyên thệ như thế. Không chút do dự, cậu cắn nhẹ vào đầu ngón tay mình để một giọt máu trào ra. Cậu đưa ngón tay lên môi cô, và cô đón nhận nó. Đầu lưỡi dịu dàng liếm lấy dòng máu đỏ ấy như thể đang trao nhau một nụ hôn.

Đôi cánh cơ khí của cô bất ngờ bung mở. Những cánh tay kim loại lao vút đi trong không trung. Âm thanh máy móc vang lên, rồi dần dâng cao thành một tiếng rít sắc bén hân hoan.

Giữa đôi cánh đang dang rộng, ánh sáng cùng một thứ gì đó khác đang lao đi. Không phải ánh lam quen thuộc, mà là một màu đen tuyền tuôn trào ra từ bên trong.

Đôi mắt Kou mở to. Thứ lan ra từ đó là một màu đen thăm thẳm, hoàn toàn đối lập với sắc lam rực rỡ mà cô từng tỏa ra.

Thứ màu đen ấy bò trườn lên mọi vật, trùm kín đầu lũ kihei. Rồi chúng bị cắt gục từng tên một, nối tiếp nhau trong những tiếng nổ liên hoàn.

Đó là một đòn tấn công rộng và dữ dội đến mức kinh hồn.

Các Cô Dâu của Mirei, Tsubaki và Yaguruma vẫn cố chống đỡ những đợt kihei ập đến, đồng thời né tránh đòn tấn công của Shirahime. Thế nhưng, cả ba Cô Dâu cũng chững lại.

“Không thể tin được…” Hikami lẩm bẩm đầy căng thẳng.

“Công nhận.” Mirei cũng thì thầm với giọng điệu y hệt.

Đòn tấn công của Shirahime hoàn toàn áp đảo. Cô quét sạch lũ kihei mà không cần nhúc nhích nửa bước.

Kou đang đứng ở trung tâm. Lần đầu tiên, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu cậu.

Dòng Hime là gì…? Và “thực thể thứ bảy chưa được xác nhận” nghĩa là sao…?

Cuối cùng, tác dụng của máu cũng tan biến. Shirahime dừng tay.

Thứ màu đen từng mang hình cánh ấy tan biến trong không khí.

Hơn một trăm xác kihei nằm rải rác trên mặt đất.